Xuyên Thành Mẹ Kế Ta Mang Manh Bảo Phất Nhanh
Chương 7:
Lộc Trục Khê
04/08/2023
Giây tiếp theo.
“Được!” Đôi mắt Trình Kì An tràn đầy sự day dứt, thấp giọng nói, “Trước đấy, ta cũng không biết chuyện này…thật xin lỗi. ”
“Ừm, xin lỗi.” Tiểu bảo bối ở trong lồng ngực Tô Vãn Khanh gặm đùi gà bóng loáng trong miệng, còn không quên nói thêm, “Mẫu thân là người tốt !”
Trình Tư Trạch thấy thế, hai mắt mở to, nhìn bọn họ nhất trí tiếp nhận nữ nhân đêm qua còn gây rối, trầm giọng nói : “Được, con mặc kệ các ngươi! ”
Nói xong, xoay người chạy đi.
“Trạch Trạch!!”
Trình Kì An sợ cậu xảy ra chuyện, vẻ mặt lo lắng đuổi theo cậu.
Tống Vãn Khanh khẽ nhếch môi cười, xoa đầu tiểu nữ đáng yêu trong lòng, ánh mặt tràn đầy thương yêu.
Đứa nhỏ này rất gầy, sau này nàng phải nuôi tiểu nữ trở nên mập mạp mới được!
Sau khi ăn uống no say, Tống Vãn Khanh xách theo thùng nước bị vỡ đến dòng suối định múc một ít nước mang về.
Đi ngang qua đồng ruộng, phát hiện người dân trong thôn đang bàn luận chuyện gì đó với nét mặt căng thẳng.
Với bản tính tò mò của nữ nhân, Tống Vãn Khanh không kìm được bước dần đến chỗ bọn họ. Nhớ trước đây về thăm hiền cao tổ khảo thấy đại thẩm ngồi trước cửa thôn nói chuyện, nàng thấy lần này chắc chắn sẽ nghe được chuyện kinh thiên động địa!
“Ôi, nghe nói thái tử lần này sẽ dẫn binh tấn công Tây Quốc, hình như năm nay còn muốn trưng binh đấy!”
“Gì cơ! Năm nào cũng đánh, năm nào cũng trưng binh, hậu bối trong thôn không nhiều, chả lẽ còn muốn gọi lão già này lên chiến trường hả?”
“Gì mà được ở trên chiến trường cơ, có mà đi chịu chết thì có! Lệnh lang ta mấy năm nay đều bị bắt đi, còn không thể về được!”
Nói xong, đại nương khóc òa lên.
Sắc mặt mọi người xung quanh đều nặng trĩu, an ủi đại nương, giờ còn sống được là may lắm rồi.
Có người cảm thán nói: “Không chỉ thế, năm nay giá thóc thuế tăng lên rất nhiều, nộp thuế cũng trở nên khó khăn gấp bội, càng ngày càng khó khăn!”
[Mẫu thân, con nghe nói đương kim Hoàng Đế ngu dốt không biết làm gì, thái tử coi mạng người như rơm rác, người dân hỗn loạn nổi lên bốn phía, lãnh thổ chia năm xẻ bảy. Các Vương Hầu đóng quân, chuẩn bị tạo phản! Không chỉ thế, nhóm thổ phỉ còn chiếm núi làm vua, từng thế lực nhỏ ở khắp nơi dần dần nổi dậy, khiến cho thời gian chúng ta không còn nhiều nữa!]
Nghe vậy, ánh mắt Tống Vãn Khanh khẽ động, thở dài nói: “Sinh phùng thời buổi loạn lạc, cuối cùng là làm khổ nhân dân.”
Chẳng hạn như nàng, một tiểu dân chúng bình thường vô tội! Ui! nàng vô tội, nếu không nàng cũng có thể tạo phản được.
“Được!” Đôi mắt Trình Kì An tràn đầy sự day dứt, thấp giọng nói, “Trước đấy, ta cũng không biết chuyện này…thật xin lỗi. ”
“Ừm, xin lỗi.” Tiểu bảo bối ở trong lồng ngực Tô Vãn Khanh gặm đùi gà bóng loáng trong miệng, còn không quên nói thêm, “Mẫu thân là người tốt !”
Trình Tư Trạch thấy thế, hai mắt mở to, nhìn bọn họ nhất trí tiếp nhận nữ nhân đêm qua còn gây rối, trầm giọng nói : “Được, con mặc kệ các ngươi! ”
Nói xong, xoay người chạy đi.
“Trạch Trạch!!”
Trình Kì An sợ cậu xảy ra chuyện, vẻ mặt lo lắng đuổi theo cậu.
Tống Vãn Khanh khẽ nhếch môi cười, xoa đầu tiểu nữ đáng yêu trong lòng, ánh mặt tràn đầy thương yêu.
Đứa nhỏ này rất gầy, sau này nàng phải nuôi tiểu nữ trở nên mập mạp mới được!
Sau khi ăn uống no say, Tống Vãn Khanh xách theo thùng nước bị vỡ đến dòng suối định múc một ít nước mang về.
Đi ngang qua đồng ruộng, phát hiện người dân trong thôn đang bàn luận chuyện gì đó với nét mặt căng thẳng.
Với bản tính tò mò của nữ nhân, Tống Vãn Khanh không kìm được bước dần đến chỗ bọn họ. Nhớ trước đây về thăm hiền cao tổ khảo thấy đại thẩm ngồi trước cửa thôn nói chuyện, nàng thấy lần này chắc chắn sẽ nghe được chuyện kinh thiên động địa!
“Ôi, nghe nói thái tử lần này sẽ dẫn binh tấn công Tây Quốc, hình như năm nay còn muốn trưng binh đấy!”
“Gì cơ! Năm nào cũng đánh, năm nào cũng trưng binh, hậu bối trong thôn không nhiều, chả lẽ còn muốn gọi lão già này lên chiến trường hả?”
“Gì mà được ở trên chiến trường cơ, có mà đi chịu chết thì có! Lệnh lang ta mấy năm nay đều bị bắt đi, còn không thể về được!”
Nói xong, đại nương khóc òa lên.
Sắc mặt mọi người xung quanh đều nặng trĩu, an ủi đại nương, giờ còn sống được là may lắm rồi.
Có người cảm thán nói: “Không chỉ thế, năm nay giá thóc thuế tăng lên rất nhiều, nộp thuế cũng trở nên khó khăn gấp bội, càng ngày càng khó khăn!”
[Mẫu thân, con nghe nói đương kim Hoàng Đế ngu dốt không biết làm gì, thái tử coi mạng người như rơm rác, người dân hỗn loạn nổi lên bốn phía, lãnh thổ chia năm xẻ bảy. Các Vương Hầu đóng quân, chuẩn bị tạo phản! Không chỉ thế, nhóm thổ phỉ còn chiếm núi làm vua, từng thế lực nhỏ ở khắp nơi dần dần nổi dậy, khiến cho thời gian chúng ta không còn nhiều nữa!]
Nghe vậy, ánh mắt Tống Vãn Khanh khẽ động, thở dài nói: “Sinh phùng thời buổi loạn lạc, cuối cùng là làm khổ nhân dân.”
Chẳng hạn như nàng, một tiểu dân chúng bình thường vô tội! Ui! nàng vô tội, nếu không nàng cũng có thể tạo phản được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.