Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính
Chương 27:
Túc Dạ Sanh Ca
02/04/2023
Trên đường chính thường xuyên gặp người đi đường, nhưng lúc quẹo vào con đường nhỏ vắng vẻ, người dần dần ít đi.
Dọc theo con đường này, vẫn có bất ngờ xảy ra dồn dập, ví dụ như cứt chim từ trên trời rơi xuống, cành khô của cây đại thụ gảy lìa rơi xuống, miệng cống thoát nước không có nắp,...
Lạc Tinh Dữ còn nhỏ tuổi, đã có thể cảm nhận được hai chữ chết lặng.
Hai người đi đến một góc vắng vẻ của công viên, xung quanh không nhìn thấy một bóng người nào, mặt đất đầy lá khô rụng, nhìn một cái chính là bộ dạng không có người dọn dẹp.
Lạc Văn Thư dừng chân lại, bỗng nhiên xoay người về phía sau, mở miệng nói, "Làm phiền đại nhân đã đi theo một đường, chẳng qua tạm thời tôi vẫn chưa chết."
Lạc Tinh Dữ không nghĩ quá nhiều, nghe nói như vậy, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy lá cây rụng xuống từ trên đỉnh đầu, dưới chân là lá khô héo, xung quanh chỉ có cây cối, không thấy bóng người nào.
Cậu xoay cái đầu nhỏ, nhìn xung quanh một chút, vẫn không thấy bóng người.
Một trận gió thổi qua, lá cây vang lên tiếng xào xạt trên đỉnh đầu, lá khô dưới chân cũng không cam lòng nhận thua, cũng theo đó nhảy múa theo gió.
"... Mẹ ơi?" Lạc Tinh Dữ không hiểu tình huống này là gì, nhưng theo bản năng có chút sợ hãi, kéo chặt lấy tay của Lạc Văn Thư.
"Đừng sợ." Lạc Văn Thư sờ đầu của cậu một chút.
"Cô không phải người tu hành." Bỗng nhiên, một giọng nói đàn ông từ mặt bên truyền đến, trong treo mát mẻ dễ nghe như dòng suối trong veo.
Lạc Văn Thư theo giọng nói nhìn đến, vốn dĩ bên trong rừng không có bóng người, đột nhiên lại có thêm một bóng người thon dài xuất hiện.
Chính là người đàn ông mặc âu phục đen mà cô nhìn thấy ở vụ tai nạn xe cộ ở ngã tư đường.
Hôm nay anh đã đổi quần áo, mặc một bộ trường sam màu trắng, nút áo được cài tỉ mỉ không qua loa, nhìn giống như người đọc sách lịch sự lễ độ thời xưa.
Nhưng trên tay anh lại quấn anh một sợi dây xích, sợi dây rất dài, phần dư còn lại vòng quanh trên người người đàn ông cường tráng, quanh thân mơ hồ tỏa ra một cổ sát khí mạnh mẽ, ánh mắt cũng vô cùng tàn bạo, rõ ràng không phục, nhưng cũng không nói ra được lời phủ nhận.
Không phải là không muốn, mà là không thể.
Dây xích màu đen quấn quanh cổ của anh, cũng khóa lại năng lượng tàn bạo trên người anh, tùy ý anh giãy giụa thế nào, cũng không có cách nào rung chuyển được.
Đây là lần đầu tiên Lạc Tinh Dữ nhìn thấy hình ảnh như vậy, cậu sợ đến mức trốn sau lưng Lạc Văn Thư, nhưng lai quật cường lộ ra nửa cái đầu, cẩn thận nhìn chằm chằm.
Người đàn ông mặc trường sam quan sát Lạc Văn Thư, hỏi: "Vì sao có thể làm được những chuyện lúc nãy?"
Hôm qua lúc ở ngã tư câu hồn, Tạ Phỉ đã cảm nhận được có một ánh mắt nhìn mình.
Thời đại không còn pháp thuật, vạn thuật điêu linh, hiện tại lúc này linh khí đã mỏng manh.
Vốn dĩ số ít người tu hành, cũng trở nên càng ít, người có bản lĩnh thật sự, là một trăm người cũng không có một.
Ở điều kiện tiên quyết như vậy, bỗng nhiên gặp được một người có thể nhìn thấy mình, hơn nữa còn dám nhìn thẳng mình như vậy, khó tránh khỏi Tạ Phỉ có chút bất ngờ.
Nhưng mà anh men theo ánh mắt nhìn sang, phát hiện đó là một người bình thường không có tu vi, thậm chí còn chưa từng nhập môn.
Hơn nữa ánh mắt và vẻ mặt của đối phương, từ đầu đến cuối cũng có thay đổi gì cả, cho tới khi Tạ Phỉ có chút nghi ngờ, cảm giác của mình là sai.
Dọc theo con đường này, vẫn có bất ngờ xảy ra dồn dập, ví dụ như cứt chim từ trên trời rơi xuống, cành khô của cây đại thụ gảy lìa rơi xuống, miệng cống thoát nước không có nắp,...
Lạc Tinh Dữ còn nhỏ tuổi, đã có thể cảm nhận được hai chữ chết lặng.
Hai người đi đến một góc vắng vẻ của công viên, xung quanh không nhìn thấy một bóng người nào, mặt đất đầy lá khô rụng, nhìn một cái chính là bộ dạng không có người dọn dẹp.
Lạc Văn Thư dừng chân lại, bỗng nhiên xoay người về phía sau, mở miệng nói, "Làm phiền đại nhân đã đi theo một đường, chẳng qua tạm thời tôi vẫn chưa chết."
Lạc Tinh Dữ không nghĩ quá nhiều, nghe nói như vậy, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy lá cây rụng xuống từ trên đỉnh đầu, dưới chân là lá khô héo, xung quanh chỉ có cây cối, không thấy bóng người nào.
Cậu xoay cái đầu nhỏ, nhìn xung quanh một chút, vẫn không thấy bóng người.
Một trận gió thổi qua, lá cây vang lên tiếng xào xạt trên đỉnh đầu, lá khô dưới chân cũng không cam lòng nhận thua, cũng theo đó nhảy múa theo gió.
"... Mẹ ơi?" Lạc Tinh Dữ không hiểu tình huống này là gì, nhưng theo bản năng có chút sợ hãi, kéo chặt lấy tay của Lạc Văn Thư.
"Đừng sợ." Lạc Văn Thư sờ đầu của cậu một chút.
"Cô không phải người tu hành." Bỗng nhiên, một giọng nói đàn ông từ mặt bên truyền đến, trong treo mát mẻ dễ nghe như dòng suối trong veo.
Lạc Văn Thư theo giọng nói nhìn đến, vốn dĩ bên trong rừng không có bóng người, đột nhiên lại có thêm một bóng người thon dài xuất hiện.
Chính là người đàn ông mặc âu phục đen mà cô nhìn thấy ở vụ tai nạn xe cộ ở ngã tư đường.
Hôm nay anh đã đổi quần áo, mặc một bộ trường sam màu trắng, nút áo được cài tỉ mỉ không qua loa, nhìn giống như người đọc sách lịch sự lễ độ thời xưa.
Nhưng trên tay anh lại quấn anh một sợi dây xích, sợi dây rất dài, phần dư còn lại vòng quanh trên người người đàn ông cường tráng, quanh thân mơ hồ tỏa ra một cổ sát khí mạnh mẽ, ánh mắt cũng vô cùng tàn bạo, rõ ràng không phục, nhưng cũng không nói ra được lời phủ nhận.
Không phải là không muốn, mà là không thể.
Dây xích màu đen quấn quanh cổ của anh, cũng khóa lại năng lượng tàn bạo trên người anh, tùy ý anh giãy giụa thế nào, cũng không có cách nào rung chuyển được.
Đây là lần đầu tiên Lạc Tinh Dữ nhìn thấy hình ảnh như vậy, cậu sợ đến mức trốn sau lưng Lạc Văn Thư, nhưng lai quật cường lộ ra nửa cái đầu, cẩn thận nhìn chằm chằm.
Người đàn ông mặc trường sam quan sát Lạc Văn Thư, hỏi: "Vì sao có thể làm được những chuyện lúc nãy?"
Hôm qua lúc ở ngã tư câu hồn, Tạ Phỉ đã cảm nhận được có một ánh mắt nhìn mình.
Thời đại không còn pháp thuật, vạn thuật điêu linh, hiện tại lúc này linh khí đã mỏng manh.
Vốn dĩ số ít người tu hành, cũng trở nên càng ít, người có bản lĩnh thật sự, là một trăm người cũng không có một.
Ở điều kiện tiên quyết như vậy, bỗng nhiên gặp được một người có thể nhìn thấy mình, hơn nữa còn dám nhìn thẳng mình như vậy, khó tránh khỏi Tạ Phỉ có chút bất ngờ.
Nhưng mà anh men theo ánh mắt nhìn sang, phát hiện đó là một người bình thường không có tu vi, thậm chí còn chưa từng nhập môn.
Hơn nữa ánh mắt và vẻ mặt của đối phương, từ đầu đến cuối cũng có thay đổi gì cả, cho tới khi Tạ Phỉ có chút nghi ngờ, cảm giác của mình là sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.