Xuyên Thành Nam Phi Pháo Phôi Của Ngốc Vương Gia
Chương 15: Lễ Hội Hoa Đăng Bị Tấn Công
Ngư Hỏa
16/09/2024
Edit: Linh cô nương
—-------------
Sau khi ăn tối xong, Tô Mạch đem theo Kinh Úc cùng ra khỏi phủ, theo sau còn có Nhạc Đồng và Lưu Huỳnh.
Không lâu sau đó bọn họ đã đi đến chợ.
Thứ đập vào mắt đầu tiên là một màu đỏ tươi sáng, những con phố lớn, hẻm nhỏ đều được trang hoàng bằng đèn lồng, múa lân, thả đăng, đủ các dạng đồ vật mới lạ mà Tô Mạch chưa từng thấy qua.
Kiếp trước anh cả ngày đều bận bịu với công việc, đến khi chết đi cũng không thể đi đến đâu, vẫn luôn cho rằng ra ngoài đi chơi sẽ càng làm cho bản thân mệt mỏi, bây giờ xem ra thế này cũng không tệ.
Có lẽ hằng ngày cũng không có xuất phủ, tiểu ngốc tử lại có vẻ hơi dè dặt. Buổi sáng khi nghe nói sẽ được ra ngoài chơi rõ ràng còn rất vui vẻ nhưng vừa ra ngoài suốt cả một đường hắn lại không mở miệng nói một câu.
Tô Mạch chỉ cho rằng hắn không quen, vỗ vai an ủi: “Đừng sợ, muốn chơi cái gì thì nói, ta mua cho ngươi.”
Kinh Úc chỉ chỉ vào mặt nạ quỷ trên quầy hàng: “Ta muốn cái đó.”
Tô Mạch gật đầu, hướng quầy hàng đi đến, lại không chú ý đến chủ tớ hai người phía sau trao đổi với nhau qua ánh mắt, Lưu Huỳnh nghiêng người lùi lại phía sau.
Ở bên cạnh Kinh Úc bao nhiêu năm nay, không cần nói cô cũng có thể hiểu ý của Kinh Úc.
Chỉ là không biết tại sao chủ nhân lại muốn làm như vậy?
Chẳng lẽ là…
Không đợi cô kịp phản ứng liền cảm giác được có một đám đông đến.
Không đúng…Lưu Huỳnh phản ứng nhanh nhẹn, rất nhanh đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Sau đó liền nhìn thấy có một thiếu niên va vào Vương phi.
Lưu Huỳnh tuy chưa có đọc qua sách, nhưng ở khu chợ này không có gì có thể qua được mắt của cô.
Tên trộm kiểu này cô đã thấy qua nhiều rồi, trong chợ người đông phức tạp, rất thích hợp cho những tên móc túi hành động. Nhưng cô không nghĩ đến, mấy tên trộm vặt này đánh chủ ý lên trên người Vương phi, cô mới liếc nhìn qua liền thấy thiếu niên hành động lưu loát nhanh gọn.
Dám đánh chủ ý lên người Vương phi của bọn họ, gan cũng không nhỏ, Cô trực tiếp xách cổ áo tên đó.
Hắn liền sợ hãi nhìn Lưu Huỳnh đang cười nham hiểm, vội vàng lấy ra túi tiền vừa móc được trên người Tô Mạch: “Tỷ tỷ ta không hề cố ý, ta chỉ là thuận tay…ta trả lại cho vị công tử này là được, đừng có báo quan.”
Lưu Huỳnh không muốn phí lời với tên nhóc này, dù sao cũng đang ở trên đường lớn nếu động thủ dễ dàng làm người chú ý, cô lấy túi tiền rồi hướng Tô Mạch nói: “Chủ tử, người xem nên xử lí thế nào ạ?”
Tô Mạch nhìn về phía Lưu Huỳnh, vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra. Nhìn thấy Lưu Huỳnh đưa túi tiền đến trước mặt anh mới biết được mình vừa bị móc túi.
Tô Mạch lấy lại túi tiền đeo lên thắt lưng, sau đó liếc nhìn tên nhóc: “Tuổi ngươi vẫn còn nhỏ đừng có học mấy thứ không tốt, từ sau đừng làm những chuyện như thế này nữa.”
Hắn vội vàng gật đầu lia lịa, quay người vụt chạy đi mất.
Lần đầu xuất phủ đã gặp phải kẻ móc túi, vận khí của anh cũng thật tệ.
Nhưng mà…
Tô Mạch rất nhanh chuyển sự chú ý lên người Lưu Huỳnh, lúc trước hắn có nghe Nhạc Đồng nói qua Lưu Huỳnh có biết chút võ công, bây giờ tận mắt thấy e rằng không chỉ biết một chút ít đơn giản như vậy.
Sự va chạm vừa rồi làm chiếc áo choàng trên vai của Tô Mạch rơi xuống, anh cũng không hề phát hiện, Nhạc Đồng đến bên cạnh giúp anh kéo áo lên: “Chủ tử, người có bị thương ở đâu không?” Những năm nay Nhạc Đồng đã quen với việc đích thân chăm sóc Vương phi nên cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.
Nhưng Lưu Huỳnh lại thu hết vào mắt phản ứng chủ nhân của mình.
Tô Mạch lắc lắc đầu, đem mắt nhìn về phía Lưu Huỳnh, lời nói có ý thăm dò: “Thân thủ không tồi, ngươi là học từ đâu? Trong phủ có một nha đầu lanh lợi như vậy mà hôm nay ta mới biết được.”
Lưu Huỳnh cúi cúi người nói: “Chút ít công phu, làm sao dám để chủ tử bận tâm. Trái lại chủ tử, vừa này có bị thương ở đâu không?”
Chủ đề lại quay trở lại trên người anh, đây cũng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện này, Tô Mạch thu hồi ánh mắt: “Không sao” Anh cầm mặt nạ trước mặt đưa qua cho Kinh Úc đang đứng bên cạnh “Ngươi xem có thích không?”
Kinh Úc nhận lấy mặt nạ, cười đến vui vẻ: “Thích, Lan Quân ngươi thật tốt.”
Tô Mạch mỉm cười: “Ngươi thích là được, chúng ta đi qua bên đó xem thử.”
Đi được một lúc, Kinh Úc đột nhiên nói: “Lan Quân, ta muốn ăn cái đó.”
Tô mạch nhìn theo phía tay Kinh Úc chỉ, là một phụ nhân đang bế một bé gái khoảng năm sáu tuổi, bé gái đang cầm một cây kẹo hồ lô. Có lẽ là nghe thấy Kinh Úc nói như vậy, cô bé liền cầm kẹo hồ lô giấu sang một bên, nép vào trong lòng của phụ nhân.
Tô Mạch bật cười, nhìn quanh một lượt lại không hề nhìn thấy người bán hồ lô ở đâu. Đang lo lắng không biết nên đi đâu để mua thì nghe thấy Lưu Huỳnh nói: “Chủ tử, mọi người cứ đi trước để nô tì đi mua, kẹo hồ lô này phố phía Tây mới có bán. Nô tì mua về sẽ tụ hợp lại với mọi người.”
Tô Mạch gật đầu: “Được, vậy thì phiền ngươi đi một chuyến vậy.”
Lưu Huỳnh được lệnh, nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Ăn kẹo hồ lô? Chủ nhân làm sao có thể muốn ăn kẹo hồ lô, thật ra cũng không cần chủ nhân nhắc nhở cô cũng sẽ tìm cơ hội chuồn ra đây. Tên nhóc ban nãy quá khả nghi, quả thật lúc đầu cô nghĩ tên nhóc đó chỉ là kẻ trộm thông thường, ăn mặc rách rưới, mặt mày lấm lem. Nhưng khi lấy lại túi tiền, cô vô tình nhìn thấy các ngón tay và lòng bàn tay của hắn toàn là vết chai sạn.
Rõ ràng là do luyện kiếm lâu ngày nên mới có, chủ nhân nói như vậy rõ ràng người đã phát hiện ra có gì đó không đúng.
Quả nhiên sau khi một đường đuổi theo sau, trong một con hẻm nhỏ Lưu Huỳnh nhìn thấy tên nhóc vừa nãy cố tình đụng vào Vương phi.
“Thiếu chủ, việc này vẫn cần phải bàn bạc lâu dài. Hiện giờ chúng ta vẫn chưa thể xác định được Úc Vương có thật sự là ngốc nghếch như trong lời đồn hay không, vội vã hành động e rằng sẽ đánh rắn động cỏ.”
Chỉ nghe thấy người được gọi là thiếu chủ chầm chậm xoay người lại cười nhẹ, giọng điệu dễ nghe nhưng lại mang theo chút lạnh lẽo trong đêm tối: “Ngốc nghếch? Không, ta biết đó chỉ là một trong những kế sách của hắn.”
“Vậy thiếu chủ dự định làm thế nào?”
Dưới ánh trăng cô tiến về phía trước hai bước, ngay cả ánh trăng mờ ảo cũng không thể che đi được dáng vẻ xinh đẹp của cô.
“Tất nhiên là nghĩ cách để hắn danh chính ngôn thuận mà hồi phục thần trí rồi, ngươi đừng quên rằng thiếu chủ của ngươi là ai.”
Người đàn ông nửa quỳ trên mặt đất, tay tạo thành quyền trước mặt, hơi cúi đầu: “Thuộc hạ không hề có ý đó, chỉ là hiện giờ thời cơ chưa chín muồi. Thiếu chủ hay là lại đợi thêm chút nữa, khi nãy thuộc hạ cũng đã thăm dò qua, bên cạnh Úc Vương có người bảo hộ. Hơn nữa thuộc hạ thấy Úc Vương phi hình như cũng không tệ đến mức như trong lời đồn, Úc Vương hiện tại không hề có nguy hiểm.”
“Vậy sao? Nhưng ta lại cảm thấy Úc Vương phi này mới là người nguy hiểm nhất. Bản thiếu chủ nghe nói hắn là đệ nhất mỹ nhân của đại Lương.”
Tên đang quỳ dưới đất ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nữ nhân xinh đẹp đang đứng dưới ánh trăng: “Ý của thiếu chủ là…”
Người thông minh nói một chút liền hiểu, nữ tử nhếch môi: “Ngươi vừa nãy không phải mới gặp hắn sao? Thế nào? Chẳng lẽ hắn thật sự xinh đẹp giống như trong lời đồn ư?”
Nam nhân hơi nhướng mày không hiểu câu hỏi này của thiếu chủ là có ý gì, làm gì có ai dùng từ xinh đẹp để miêu tả nhan sắc của một nam nhân, nhưng mà hắn cũng thành thật đáp lại: “Úc Vương phi…”
“Úc Vương phi? Hắn cũng được tính là Úc Vương phi? Với phẩm hạnh tầm thường của hắn, hắn cũng xứng được ở bên cạnh Úc ca ca sao?”
Lưu Huỳnh cảm thấy hình như mình đã nghe được điều gì đó không thể nghe, nữ tử này lại hiểu rõ chủ nhân như vậy, hơn nữa còn gọi chủ nhân là Úc ca ca..
Gọi thân thiết như vậy, mà nghe qua giọng điệu này không lẽ là tình nhân cũ của chủ nhân?
Lưu Huỳnh tiếp tục dỏng tai lên nghe, nữ tử trút hết cảm xúc hỏi lại: “Hắn có đẹp bằng ta không?”
Lưu Huỳnh nhịn cười, chỉ nghe thấy nam nhân vội trả lời: “Không có, trong lòng thuộc hạ thiếu chủ vĩnh viễn là người đẹp nhất.”
Sắc mặt cô ta đổi nhiên thay đổi, ngữ khí trở lên lạnh lùng và khinh thường: “Ha, tốt nhất thu lại chút tâm tư đó của ngươi, những lời nói này nếu để ta nghe thấy lần thứ hai…”
“Ai da” Lưu Huỳnh nhẹ nhàng nhảy từ trên mái nhà xuống, vỗ vỗ tay: “Đặc sắc, thật sự rất đặc sắc.”
Nam nhân đang quỳ dưới mặt đất lập tức đứng lên chắn trước mặt nữ tử kia, hoàn toàn không còn bộ dạng hèn nhát rụt rè ban nãy khi trộm đồ, ánh mắt hiện lên vài tia sát ý cảnh giác nhìn Lưu Huỳnh: “Ngươi là thị nữ vừa nãy.”
Lưu Huỳnh nhún vai: “Nếu không thì sao?”
Hắn rút ra một đoản đao bên hông, đang muốn lao tới thì nữ tử bên cạnh cản lại: “Đợi đã.”
Nữ tử nhìn về phía Lưu Huỳnh người đang mặc một bộ đồ thị nữ chắp tay sau lưng, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, hơi nhăn mặt lại: “Ngươi là người của Diệp Lan Quân?”
Lưu Huỳnh không trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Ta là người của Úc vương phủ, Vương phi là chủ nhân của Úc vương phủ, ngươi nghĩ ta là người của ai?”
“Vương phi?” Nữ tử như vừa nghe được chuyện gì đó nực cười, tự mình cười nói: “Nói như vậy thì ngươi là người của Diệp Lan Quân rồi, vốn dĩ bản thiếu chủ còn muốn tha cho người một mạng, chỉ trách ngươi vận khí không tốt đi theo chủ tử lẽ ra không nên theo.”
Lưu Huỳnh khẽ cười: “Chỉ dựa vào ngươi?”
Nữ tử vì câu nói của Lưu Huỳnh mà càng tức giận, rút ra một chiếc roi từ bên hông.
Roi chạm xuống đất đột ngột phát ra âm thanh vang dội tại con ngõ nhỏ vắng lặng này.
Lưu Huỳnh hất cằm cười khinh thường: “Chỉ với cái roi yếu đuối này của ngươi mà muốn giết ta, e rằng có chút khó khăn.”
“Tiện tì ngươi dám nói những lời ngạo mạn như thế.” Vừa nói nữ tử vừa vung roi trong tay, “Hôm nay bản thiếu chủ sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Xích Hồn Tán Cốt Tiên.”
Lưu Huỳnh không coi trọng cho lắm, thân thể nhanh nhẹn nghiêng qua một bên: “Ồ, hoá ra là tiểu thiếu chủ của Nam Dương Cung, chẳng trách lại tức giận như vậy.”
Nữ tử nghe vậy liền dừng tay, ngước mắt lên nhìn Lưu Huỳnh “Ngươi một thị nữ nho nhỏ mà có thể tránh được Xích Hồn Tiên của bản thiếu chủ. Nói, rốt cuộc ngươi là ai? Cố ý ở bên cạnh Úc vương là muốn làm gì?”
“Úc Vương hả?” Lưu Huỳnh mỉm cười ánh mắt hiện lên vài phần trêu trọc: “Không phải khi nãy còn gọi là Úc ca ca à, sao đột nhiên lại biến thành Úc Vương rồi?”
“Đó là việc của bản thiếu chủ ngươi không xứng đáng được biết.”
Lưu Huỳnh gật đầu, “Ồ, cũng đúng. Ta là một thị nữ nho nhỏ làm sao mà xứng đáng biết việc của đại danh đỉnh đỉnh Nam Dương cung thiếu chủ, chỉ là…”
“Có một việc, thủ hạ của ngươi nói sai rồi.”
Không đợi đối phương mở miệng Lưu Huỳnh đã nói: “Tiểu thiếu chủ quả thật xinh đẹp, nhưng mà…so với Vương phi nhà ta vẫn kém hơn một chút.”
“Ngươi, ngươi đang muốn chết.”
Nữ tử tức giận, từ nhỏ được sống trong những lời khen ngợi và sự chiều chuộng mà lớn lên giờ lại bị nói thua kém so với tình địch, cô làm sao nghe lọt được những lời này. Cô lập tức rút roi ra muốn cùng Lưu Huỳnh phân cao thấp.
Nhưng Lưu Huỳnh không có ý định đánh nhau, cô chỉ là đến xác nhận thân phận của đối phương. Hiện giờ biết được đối phương là Nam Cung Ly cô liền yên tâm.
Tuy rằng không biết câu chuyện yêu đương giữa chủ nhân và Nam Cung Ly là như thế nào, nhưng Nam Cung Ly này nàng đã từng nghe chủ nhân nói qua. Nếu đã xác nhận được không có mối nguy nào đối với bọn họ vậy cô cũng không cần phải phí tâm nữa. Cô vẫn là nên nhanh chóng mua kẹo hồ lồ về báo cáo với Vương phi.
Đến chiêu cuối cùng, Lưu Huỳnh trực tiếp tay không nắm lấy roi của Nam Cung Ly: “Không đánh nữa, Vương gia còn đang đợi ta mua kẹo hồ lô về cho hắn ăn."
"Nam Cung thiếu chủ yên tâm, ta đã là người của Vương phi thì cũng là người của Vương gia sẽ không làm chuyện bất lợi đối với Vương gia. Chuyện ngày hôm nay nếu lại phát sinh lần thứ hai, thân thể của Vương phi yếu đuối không thể chịu nổi va chạm, Vương gia sẽ tức giận.”
Nam Cung Ly nghe xong sắc mặt càng khó coi, lông mày càng nhíu chặt: “Ngươi là có ý gì, chẳng lẽ Úc ca ca…”
Còn chưa đợi nàng nói xong Lưu Huỳnh đã biến mất dưới ánh trăng. Chỉ lưu lại một đạo âm thanh trong trẻo: “Chỉ đến vậy thôi, Nam Cung thiếu chủ bảo trọng, hẹn gặp lại.”
—-------------
Sau khi ăn tối xong, Tô Mạch đem theo Kinh Úc cùng ra khỏi phủ, theo sau còn có Nhạc Đồng và Lưu Huỳnh.
Không lâu sau đó bọn họ đã đi đến chợ.
Thứ đập vào mắt đầu tiên là một màu đỏ tươi sáng, những con phố lớn, hẻm nhỏ đều được trang hoàng bằng đèn lồng, múa lân, thả đăng, đủ các dạng đồ vật mới lạ mà Tô Mạch chưa từng thấy qua.
Kiếp trước anh cả ngày đều bận bịu với công việc, đến khi chết đi cũng không thể đi đến đâu, vẫn luôn cho rằng ra ngoài đi chơi sẽ càng làm cho bản thân mệt mỏi, bây giờ xem ra thế này cũng không tệ.
Có lẽ hằng ngày cũng không có xuất phủ, tiểu ngốc tử lại có vẻ hơi dè dặt. Buổi sáng khi nghe nói sẽ được ra ngoài chơi rõ ràng còn rất vui vẻ nhưng vừa ra ngoài suốt cả một đường hắn lại không mở miệng nói một câu.
Tô Mạch chỉ cho rằng hắn không quen, vỗ vai an ủi: “Đừng sợ, muốn chơi cái gì thì nói, ta mua cho ngươi.”
Kinh Úc chỉ chỉ vào mặt nạ quỷ trên quầy hàng: “Ta muốn cái đó.”
Tô Mạch gật đầu, hướng quầy hàng đi đến, lại không chú ý đến chủ tớ hai người phía sau trao đổi với nhau qua ánh mắt, Lưu Huỳnh nghiêng người lùi lại phía sau.
Ở bên cạnh Kinh Úc bao nhiêu năm nay, không cần nói cô cũng có thể hiểu ý của Kinh Úc.
Chỉ là không biết tại sao chủ nhân lại muốn làm như vậy?
Chẳng lẽ là…
Không đợi cô kịp phản ứng liền cảm giác được có một đám đông đến.
Không đúng…Lưu Huỳnh phản ứng nhanh nhẹn, rất nhanh đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Sau đó liền nhìn thấy có một thiếu niên va vào Vương phi.
Lưu Huỳnh tuy chưa có đọc qua sách, nhưng ở khu chợ này không có gì có thể qua được mắt của cô.
Tên trộm kiểu này cô đã thấy qua nhiều rồi, trong chợ người đông phức tạp, rất thích hợp cho những tên móc túi hành động. Nhưng cô không nghĩ đến, mấy tên trộm vặt này đánh chủ ý lên trên người Vương phi, cô mới liếc nhìn qua liền thấy thiếu niên hành động lưu loát nhanh gọn.
Dám đánh chủ ý lên người Vương phi của bọn họ, gan cũng không nhỏ, Cô trực tiếp xách cổ áo tên đó.
Hắn liền sợ hãi nhìn Lưu Huỳnh đang cười nham hiểm, vội vàng lấy ra túi tiền vừa móc được trên người Tô Mạch: “Tỷ tỷ ta không hề cố ý, ta chỉ là thuận tay…ta trả lại cho vị công tử này là được, đừng có báo quan.”
Lưu Huỳnh không muốn phí lời với tên nhóc này, dù sao cũng đang ở trên đường lớn nếu động thủ dễ dàng làm người chú ý, cô lấy túi tiền rồi hướng Tô Mạch nói: “Chủ tử, người xem nên xử lí thế nào ạ?”
Tô Mạch nhìn về phía Lưu Huỳnh, vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra. Nhìn thấy Lưu Huỳnh đưa túi tiền đến trước mặt anh mới biết được mình vừa bị móc túi.
Tô Mạch lấy lại túi tiền đeo lên thắt lưng, sau đó liếc nhìn tên nhóc: “Tuổi ngươi vẫn còn nhỏ đừng có học mấy thứ không tốt, từ sau đừng làm những chuyện như thế này nữa.”
Hắn vội vàng gật đầu lia lịa, quay người vụt chạy đi mất.
Lần đầu xuất phủ đã gặp phải kẻ móc túi, vận khí của anh cũng thật tệ.
Nhưng mà…
Tô Mạch rất nhanh chuyển sự chú ý lên người Lưu Huỳnh, lúc trước hắn có nghe Nhạc Đồng nói qua Lưu Huỳnh có biết chút võ công, bây giờ tận mắt thấy e rằng không chỉ biết một chút ít đơn giản như vậy.
Sự va chạm vừa rồi làm chiếc áo choàng trên vai của Tô Mạch rơi xuống, anh cũng không hề phát hiện, Nhạc Đồng đến bên cạnh giúp anh kéo áo lên: “Chủ tử, người có bị thương ở đâu không?” Những năm nay Nhạc Đồng đã quen với việc đích thân chăm sóc Vương phi nên cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.
Nhưng Lưu Huỳnh lại thu hết vào mắt phản ứng chủ nhân của mình.
Tô Mạch lắc lắc đầu, đem mắt nhìn về phía Lưu Huỳnh, lời nói có ý thăm dò: “Thân thủ không tồi, ngươi là học từ đâu? Trong phủ có một nha đầu lanh lợi như vậy mà hôm nay ta mới biết được.”
Lưu Huỳnh cúi cúi người nói: “Chút ít công phu, làm sao dám để chủ tử bận tâm. Trái lại chủ tử, vừa này có bị thương ở đâu không?”
Chủ đề lại quay trở lại trên người anh, đây cũng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện này, Tô Mạch thu hồi ánh mắt: “Không sao” Anh cầm mặt nạ trước mặt đưa qua cho Kinh Úc đang đứng bên cạnh “Ngươi xem có thích không?”
Kinh Úc nhận lấy mặt nạ, cười đến vui vẻ: “Thích, Lan Quân ngươi thật tốt.”
Tô Mạch mỉm cười: “Ngươi thích là được, chúng ta đi qua bên đó xem thử.”
Đi được một lúc, Kinh Úc đột nhiên nói: “Lan Quân, ta muốn ăn cái đó.”
Tô mạch nhìn theo phía tay Kinh Úc chỉ, là một phụ nhân đang bế một bé gái khoảng năm sáu tuổi, bé gái đang cầm một cây kẹo hồ lô. Có lẽ là nghe thấy Kinh Úc nói như vậy, cô bé liền cầm kẹo hồ lô giấu sang một bên, nép vào trong lòng của phụ nhân.
Tô Mạch bật cười, nhìn quanh một lượt lại không hề nhìn thấy người bán hồ lô ở đâu. Đang lo lắng không biết nên đi đâu để mua thì nghe thấy Lưu Huỳnh nói: “Chủ tử, mọi người cứ đi trước để nô tì đi mua, kẹo hồ lô này phố phía Tây mới có bán. Nô tì mua về sẽ tụ hợp lại với mọi người.”
Tô Mạch gật đầu: “Được, vậy thì phiền ngươi đi một chuyến vậy.”
Lưu Huỳnh được lệnh, nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Ăn kẹo hồ lô? Chủ nhân làm sao có thể muốn ăn kẹo hồ lô, thật ra cũng không cần chủ nhân nhắc nhở cô cũng sẽ tìm cơ hội chuồn ra đây. Tên nhóc ban nãy quá khả nghi, quả thật lúc đầu cô nghĩ tên nhóc đó chỉ là kẻ trộm thông thường, ăn mặc rách rưới, mặt mày lấm lem. Nhưng khi lấy lại túi tiền, cô vô tình nhìn thấy các ngón tay và lòng bàn tay của hắn toàn là vết chai sạn.
Rõ ràng là do luyện kiếm lâu ngày nên mới có, chủ nhân nói như vậy rõ ràng người đã phát hiện ra có gì đó không đúng.
Quả nhiên sau khi một đường đuổi theo sau, trong một con hẻm nhỏ Lưu Huỳnh nhìn thấy tên nhóc vừa nãy cố tình đụng vào Vương phi.
“Thiếu chủ, việc này vẫn cần phải bàn bạc lâu dài. Hiện giờ chúng ta vẫn chưa thể xác định được Úc Vương có thật sự là ngốc nghếch như trong lời đồn hay không, vội vã hành động e rằng sẽ đánh rắn động cỏ.”
Chỉ nghe thấy người được gọi là thiếu chủ chầm chậm xoay người lại cười nhẹ, giọng điệu dễ nghe nhưng lại mang theo chút lạnh lẽo trong đêm tối: “Ngốc nghếch? Không, ta biết đó chỉ là một trong những kế sách của hắn.”
“Vậy thiếu chủ dự định làm thế nào?”
Dưới ánh trăng cô tiến về phía trước hai bước, ngay cả ánh trăng mờ ảo cũng không thể che đi được dáng vẻ xinh đẹp của cô.
“Tất nhiên là nghĩ cách để hắn danh chính ngôn thuận mà hồi phục thần trí rồi, ngươi đừng quên rằng thiếu chủ của ngươi là ai.”
Người đàn ông nửa quỳ trên mặt đất, tay tạo thành quyền trước mặt, hơi cúi đầu: “Thuộc hạ không hề có ý đó, chỉ là hiện giờ thời cơ chưa chín muồi. Thiếu chủ hay là lại đợi thêm chút nữa, khi nãy thuộc hạ cũng đã thăm dò qua, bên cạnh Úc Vương có người bảo hộ. Hơn nữa thuộc hạ thấy Úc Vương phi hình như cũng không tệ đến mức như trong lời đồn, Úc Vương hiện tại không hề có nguy hiểm.”
“Vậy sao? Nhưng ta lại cảm thấy Úc Vương phi này mới là người nguy hiểm nhất. Bản thiếu chủ nghe nói hắn là đệ nhất mỹ nhân của đại Lương.”
Tên đang quỳ dưới đất ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nữ nhân xinh đẹp đang đứng dưới ánh trăng: “Ý của thiếu chủ là…”
Người thông minh nói một chút liền hiểu, nữ tử nhếch môi: “Ngươi vừa nãy không phải mới gặp hắn sao? Thế nào? Chẳng lẽ hắn thật sự xinh đẹp giống như trong lời đồn ư?”
Nam nhân hơi nhướng mày không hiểu câu hỏi này của thiếu chủ là có ý gì, làm gì có ai dùng từ xinh đẹp để miêu tả nhan sắc của một nam nhân, nhưng mà hắn cũng thành thật đáp lại: “Úc Vương phi…”
“Úc Vương phi? Hắn cũng được tính là Úc Vương phi? Với phẩm hạnh tầm thường của hắn, hắn cũng xứng được ở bên cạnh Úc ca ca sao?”
Lưu Huỳnh cảm thấy hình như mình đã nghe được điều gì đó không thể nghe, nữ tử này lại hiểu rõ chủ nhân như vậy, hơn nữa còn gọi chủ nhân là Úc ca ca..
Gọi thân thiết như vậy, mà nghe qua giọng điệu này không lẽ là tình nhân cũ của chủ nhân?
Lưu Huỳnh tiếp tục dỏng tai lên nghe, nữ tử trút hết cảm xúc hỏi lại: “Hắn có đẹp bằng ta không?”
Lưu Huỳnh nhịn cười, chỉ nghe thấy nam nhân vội trả lời: “Không có, trong lòng thuộc hạ thiếu chủ vĩnh viễn là người đẹp nhất.”
Sắc mặt cô ta đổi nhiên thay đổi, ngữ khí trở lên lạnh lùng và khinh thường: “Ha, tốt nhất thu lại chút tâm tư đó của ngươi, những lời nói này nếu để ta nghe thấy lần thứ hai…”
“Ai da” Lưu Huỳnh nhẹ nhàng nhảy từ trên mái nhà xuống, vỗ vỗ tay: “Đặc sắc, thật sự rất đặc sắc.”
Nam nhân đang quỳ dưới mặt đất lập tức đứng lên chắn trước mặt nữ tử kia, hoàn toàn không còn bộ dạng hèn nhát rụt rè ban nãy khi trộm đồ, ánh mắt hiện lên vài tia sát ý cảnh giác nhìn Lưu Huỳnh: “Ngươi là thị nữ vừa nãy.”
Lưu Huỳnh nhún vai: “Nếu không thì sao?”
Hắn rút ra một đoản đao bên hông, đang muốn lao tới thì nữ tử bên cạnh cản lại: “Đợi đã.”
Nữ tử nhìn về phía Lưu Huỳnh người đang mặc một bộ đồ thị nữ chắp tay sau lưng, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, hơi nhăn mặt lại: “Ngươi là người của Diệp Lan Quân?”
Lưu Huỳnh không trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Ta là người của Úc vương phủ, Vương phi là chủ nhân của Úc vương phủ, ngươi nghĩ ta là người của ai?”
“Vương phi?” Nữ tử như vừa nghe được chuyện gì đó nực cười, tự mình cười nói: “Nói như vậy thì ngươi là người của Diệp Lan Quân rồi, vốn dĩ bản thiếu chủ còn muốn tha cho người một mạng, chỉ trách ngươi vận khí không tốt đi theo chủ tử lẽ ra không nên theo.”
Lưu Huỳnh khẽ cười: “Chỉ dựa vào ngươi?”
Nữ tử vì câu nói của Lưu Huỳnh mà càng tức giận, rút ra một chiếc roi từ bên hông.
Roi chạm xuống đất đột ngột phát ra âm thanh vang dội tại con ngõ nhỏ vắng lặng này.
Lưu Huỳnh hất cằm cười khinh thường: “Chỉ với cái roi yếu đuối này của ngươi mà muốn giết ta, e rằng có chút khó khăn.”
“Tiện tì ngươi dám nói những lời ngạo mạn như thế.” Vừa nói nữ tử vừa vung roi trong tay, “Hôm nay bản thiếu chủ sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Xích Hồn Tán Cốt Tiên.”
Lưu Huỳnh không coi trọng cho lắm, thân thể nhanh nhẹn nghiêng qua một bên: “Ồ, hoá ra là tiểu thiếu chủ của Nam Dương Cung, chẳng trách lại tức giận như vậy.”
Nữ tử nghe vậy liền dừng tay, ngước mắt lên nhìn Lưu Huỳnh “Ngươi một thị nữ nho nhỏ mà có thể tránh được Xích Hồn Tiên của bản thiếu chủ. Nói, rốt cuộc ngươi là ai? Cố ý ở bên cạnh Úc vương là muốn làm gì?”
“Úc Vương hả?” Lưu Huỳnh mỉm cười ánh mắt hiện lên vài phần trêu trọc: “Không phải khi nãy còn gọi là Úc ca ca à, sao đột nhiên lại biến thành Úc Vương rồi?”
“Đó là việc của bản thiếu chủ ngươi không xứng đáng được biết.”
Lưu Huỳnh gật đầu, “Ồ, cũng đúng. Ta là một thị nữ nho nhỏ làm sao mà xứng đáng biết việc của đại danh đỉnh đỉnh Nam Dương cung thiếu chủ, chỉ là…”
“Có một việc, thủ hạ của ngươi nói sai rồi.”
Không đợi đối phương mở miệng Lưu Huỳnh đã nói: “Tiểu thiếu chủ quả thật xinh đẹp, nhưng mà…so với Vương phi nhà ta vẫn kém hơn một chút.”
“Ngươi, ngươi đang muốn chết.”
Nữ tử tức giận, từ nhỏ được sống trong những lời khen ngợi và sự chiều chuộng mà lớn lên giờ lại bị nói thua kém so với tình địch, cô làm sao nghe lọt được những lời này. Cô lập tức rút roi ra muốn cùng Lưu Huỳnh phân cao thấp.
Nhưng Lưu Huỳnh không có ý định đánh nhau, cô chỉ là đến xác nhận thân phận của đối phương. Hiện giờ biết được đối phương là Nam Cung Ly cô liền yên tâm.
Tuy rằng không biết câu chuyện yêu đương giữa chủ nhân và Nam Cung Ly là như thế nào, nhưng Nam Cung Ly này nàng đã từng nghe chủ nhân nói qua. Nếu đã xác nhận được không có mối nguy nào đối với bọn họ vậy cô cũng không cần phải phí tâm nữa. Cô vẫn là nên nhanh chóng mua kẹo hồ lồ về báo cáo với Vương phi.
Đến chiêu cuối cùng, Lưu Huỳnh trực tiếp tay không nắm lấy roi của Nam Cung Ly: “Không đánh nữa, Vương gia còn đang đợi ta mua kẹo hồ lô về cho hắn ăn."
"Nam Cung thiếu chủ yên tâm, ta đã là người của Vương phi thì cũng là người của Vương gia sẽ không làm chuyện bất lợi đối với Vương gia. Chuyện ngày hôm nay nếu lại phát sinh lần thứ hai, thân thể của Vương phi yếu đuối không thể chịu nổi va chạm, Vương gia sẽ tức giận.”
Nam Cung Ly nghe xong sắc mặt càng khó coi, lông mày càng nhíu chặt: “Ngươi là có ý gì, chẳng lẽ Úc ca ca…”
Còn chưa đợi nàng nói xong Lưu Huỳnh đã biến mất dưới ánh trăng. Chỉ lưu lại một đạo âm thanh trong trẻo: “Chỉ đến vậy thôi, Nam Cung thiếu chủ bảo trọng, hẹn gặp lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.