Xuyên Thành Nam Phi Pháo Phôi Của Ngốc Vương Gia
Chương 14: Suốt Ngày Chỉ Biết Làm Trò Hư Hỏng
Ngư Hỏa
16/09/2024
Edit: Linh cô nương
—-------------
Lễ vạn thọ sắp đến, thân thể hoàng đế lại vẫn cứ mãi không có chuyển biến tốt.
Đã 10 ngày kể từ khi Cố Huyền chết thảm nhưng hung thủ đến cái bóng cũng không nhìn thấy, mặc dù triều đình đã phái rất nhiều nhân mã đi tìm kiếm. Nhưng vẫn như cũ không tìm thấy được bất cứ tung tích gì của Cố đại công tử, có điều nhìn tình trạng đó của Cố Huyền, có lẽ Cố công tử cũng lành ít dữ nhiều.
“Nghe người trong cung nói, hiện tại Bệ hạ Long thể bất an, tiệc vạn thọ này chỉ sợ là không thành.” Nhạc Đồng vừa giúp Tô Mạch chỉnh lại y phục vừa nói: “Nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu như tiệc Vạn thọ vẫn diễn ra, vậy thì lúc đó Vương phi bắt buộc phải nhập cung rồi, theo như lần trước nếu mà đi Tấn đế chỉ sợ tìm mọi cách để làm khó người.”
Mây sớm kéo đến, gió nhẹ thổi qua mang theo hương thơm của ngó sen, Nhạc Đồng lấy áo choàng khoác lên người Tô Mạch: “Như vậy Vương phi cũng tránh đi được rất nhiều những phiền phức không đáng có, dù sao gần vua như gần hổ, chúng ta có thể không đi thì không đi.”
Tô Mạch gật đầu : “Ừ, như vậy nói ra ta cũng là có lợi từ Ám Dạ Các rồi.”
Nhạc Đồng cũng đồng ý gật đầu phụ hoạ: “Mấy ngày hôm nay ta có nghe hạ nhân trong phủ nói về chuyện này, nhưng nghe theo khẩu khí của bọn họ… Hình như đối với Ám Dạ Các này bọn họ rất ngưỡng mộ.”
Tô Mạch hơi nhếch mày: “A? Nghe ý của ngươi…Ám Dạ các còn có một mặt khác?”
Lạc Đồng đáp: “Vương phi có điều không biết, Ám Dạ các có trọng lượng nhất định trong mắt bách tính Bắc Tấn, đặc biệt là Các chủ của Ám Dạ các. Trong lòng bách tính ngài là anh hùng cứu thế, đối với các tiểu thư khuê các ngài là phu quân trong mộng, không nói đâu xa ngay cả những thị nữ trong Vương phủ cũng…”
Tô Mạch khẽ cười, môi nhếch lên tạo thành thành một đường cong đẹp mắt: “Vậy sao? Sao trước đây ta chưa từng nghe qua nhân vật lợi hại này nhỉ?”
Đúng vậy, anh trước giờ chưa từng biết qua trong sách có một nhân vật như vậy, vốn cho rằng mình biết rõ nội dung nguyên tác nên bảo vệ được các mạng nhỏ này sẽ không khó. Nhưng hiện tại tình tiết càng ngày càng kỳ lạ, anh thậm chí còn hoài nghi em gái đã đọc cho anh nghe là quyển sách giả. Nếu không tại sao lại xuất hiện nhiều tình tiết anh không biết đến vậy?
Cái gì Cố Huyền, cái gì mà Ám Dạ các, anh đều chưa nghe qua em gái đề cập đến. Hoặc cũng có thể em gái sợ anh không kịp nghe hết nên chỉ kể tóm tắt đại khái cốt truyện và kết cục của nhân vật.
Ví như nam chủ sau khi phục được thù thống nhất thiên hạ cùng nữ chủ sống một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng nói đến nữ chính dựa theo thời gian, sau vài ngày nữa nữ chủ cũng nên xuất hiện rồi. Đến lúc tiểu ngốc tử hồi phục trí lực, giống như câu chuyện “Công chúa ngủ trong rừng” khi tỉnh dậy, người đầu tiên hắn nhìn thấy là nữ chủ, sau đó…”
“Vương Phi” Thấy Tô Mạch không đáp, Nhạc Đồng lại gọi thêm một lần “Vương phi…”
“A… Nói đến đâu rồi, tiếp tục đi…”
Nhạc Đồng khẽ cau mày, Vương phi dạo gần đây không biết là bị làm sao, tâm tư như luôn để ở đâu đâu vậy.
“Vương phi người nghe đến đâu rồi ạ?”
Trải qua mấy ngày ở cùng nhau, Tô Mạch đã đem Nhạc Đồng thành người của mình, khi ở cùng cũng tuỳ ý hơn: “Xin lỗi, ta bị phân tâm rồi, khi nãy nói đến Các chủ Ám Dạ Các là phu quân trong mộng của nhiều tiểu thư khuê các, ngươi tiếp tục.”
Nhạc Đồng lúc này mới tiếp tục nói: “Vị Các chủ này tuy rằng cũng khá có tiếng nhưng dù sao cũng chỉ là môn phái trong giang hồ, Vương phi người chưa từng nghe qua cũng không có gì là kỳ lạ, nô cũng chỉ vừa nghe qua hạ nhân trong phủ trong lúc rảnh rỗi bàn tán mà thôi. Dựa theo những gì hạ nhân trong phủ mô tả, Ám Dạ các tại Bắc Tấn rất được bách tính yêu mến, nhưng đối với triều đình mà nói, Ám Dạ các này…”
Tô Mạch mỉm cười: “Bách tính yêu mến, nhưng triều đình lại ghét và sợ hãi, Ám Dạ các này có chút thú vị.”
Nhạc Đồng nói tiếp: “Còn không phải sao, qua vụ việc Cố tướng chết thảm, Ám Dạ các chỉ sợ là có mâu thuẫn với triều đình, hiện tại các đại thần trong triều sợ rằng ai ai cũng gặp nguy hiểm, lo lắng Ám Dạ các lại làm việc gì đó, Nghe nói hiện giờ đại nội tăng thêm tam thành phòng thủ, có lẽ phòng Ám Dạ các bất ngờ động thủ.”
“Nói như vậy hiện tại bên ngoài cung còn an toàn hơn nhiều rồi?”
Nhạc Đồng nói: “Cũng không thể nói như vậy, nô nghe nói Ám Dạ các chỉ giết người đáng chết.”
Nói đến đây, không cần nói cũng biết ý.
Tô Mạch gật đầu: “Thôi, cũng không phải là chuyện của chúng ta, bệnh của ngươi đã tốt hơn chưa?”
Nghe vậy, Nhạc Đồng ngước mắt nhìn về hướng Tô Mạch, trong mắt hiện lên cảm xúc khó tả: “Tốt hơn rồi ạ, cảm tạ Vương phi đã quan tâm.”
Mấy ngày trước Vương phi lâm bệnh, hắn chăm sóc được mấy ngày, không nghĩ đến thân thể này lại bị nhiễm phong hàn, nô tài phận đầy tớ, không quản hắn có thừa nhận hay không thì phía sau lưng từ “Nô lệ” luôn đi theo hắn suốt cuộc đời cho đến khi chết đi.
Hắn sinh ra phận như bèo bọt, ở bên ngoài phiêu bạt bao nhiêu năm chịu đựng mọi đau khổ, trước đây điện hạ đã kéo hắn ra khỏi bể khổ, hiện tại Vương phi cho hắn một nơi an thân. Ở trước mặt Vương phi hắn luôn được đối xử tôn trọng, ví như câu xin lỗi lúc nãy của người, hắn một thân phận đầy tớ làm sao xứng được nghe chủ nhân “xin lỗi”?
Nhưng chủ tử của hắn, Vương phi đã nói ra rồi, trái tim con người đều được làm bằng xương bằng thịt làm sao hắn có thể không rung động cho được?
Vì vậy so với việc bản thân dính phong hàn hắn càng lo lắng cho thân thể của Vương phi hơn, Vương phi mấy ngày gần đây luôn ngồi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng quá chìm đắm vào trong suy nghĩ hắn gọi cũng không nghe thấy. Thế thì làm sao hắn có thể không lo lắng cơ chứ.
Nếu như không cần thiết hắn trước giờ vẫn luôn tuân thủ bổn phận của mình, không can thiệp vào chuyện riêng của chủ tử. Nhưng mấy ngày gần đây Vương phi quá khác thường, hắn cũng không thể cứ coi như cái gì cũng không nhìn thấy được.
“Vương phi dạo gần đây có phải có tâm sự gì không ạ?”
Tô Mạch đứng dậy, nhìn cây hải đường trong viện qua cửa sổ, lắc lắc đầu: “Không có gì, chỉ là dạo này Vương gia hơi nghịch ngợm, thân thể của ta không chịu được có chút buồn ngủ.”
Nhạc Đồng ho nhẹ hai má đỏ bừng, nói chuyện cũng có chút không còn lưu loát, hắn xuất thân tiểu quan, đối với những lời như thế này hắn đã từng nghe qua nhưng khi chính tai nghe Vương phi nói ra liền cảm thấy khác biệt: “Dạ, vâng, Vương gia quả thật có chút nghịch ngơm.”
Nhưng rõ ràng là hắn đã nghĩ nhiều rồi, Nghịch ngợm mà Tô Mạch cùng với hắn nói là hai nghĩa khác nhau.
Vốn dĩ còn ngờ vực tại sao tự dưng Nhạc Đồng lại nói chuyện không tự nhiên như vậy, cúi đầu không dám nhìn Tô Mạch nhưng nhìn thấy đôi tai hơi đỏ lên thì hắn đại khái đã đoán được, đang tính giải thích thì nghe ngoài cửa truyền đến một đạo thanh âm.
Tô Mạch nhìn về phía phát ra âm thanh, hoá ra là Kinh Úc vừa đi chơi về, có lẽ do chạy vội qua đây nên thở hổn hển chạy đến trước mặt Tô Mạch. Bộ dạng như gà con đang bảo vệ thức ăn của mình, nhìn Nhạc Đồng với vẻ mặt cảnh giác: “Bản vương mới không có nghịch ngợm, hôm qua Lan Quân còn khen ta nghe lời đó, Nhạc Đồng sao ngươi lại lén lút nói xấu ta với Lan Quân?”
Nhạc Đồng lúc này có nỗi khổ riêng mà không thể nói ra, hắn cũng không thể nói lời này thực ra là do Vương phi nói ra, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Vương phi.
Kinh Úc nhìn thấy càng thêm cảnh giác, càng đem Tô Mạch bảo hộ cẩn thận hơn. Bộ dạng giống như sợ người khác cướp đi, miệng lẩm bẩm nói : “Nhạc Đồng ngươi thật xấu xa, trước mặt Lan Quân nói xấu bản vương, ta về sau không quan tâm ngươi nữa, ta cũng… cũng không cho Lưu Huỳnh chơi cùng ngươi nữa.”
Nhìn bộ dạng hai người Tô Mạch không khỏi bật cười ra tiếng, giễu cợt nhìn sang Nhạc Đồng: “Lại là Lưu Huỳnh, Vương phi ta sao lại không biết ngươi và Lưu Huỳnh từ khi nào trở nên thân quen như vậy?”
Nhớ đến lần trước tiểu ngốc tử nói cái gì mà chơi trò thú vị , cùng với phản ứng lúc nãy của Nhạc Đồng, Tô Mạch đột nhiên có cảm giác hoá ra là vậy, chẳng trách vừa nãy hắn chỉ vừa thuận miệng nói một câu mà Nhạc Đồng cũng có thể nghĩ đến hướng khác, nhắc đến Lưu Huỳnh vậy ra cũng không có gì là kỳ quái nữa.
(ý ổng nghĩ là do Lưu Huỳnh tiêm nhiễm vào đầu hai người này những thứ đồi truỵ đó =)))) Lưu Huỳnh hắt xì nãy giờ, nghĩ cũng tội)
Nhạc Đồng có trăm cái miệng cũng không thể cãi, hắn từ khi nào thân quen với Lưu Huỳnh rồi? Mối quan hệ mới nói chuyện qua được vài câu cũng tính là thân rồi?
Hắn nhìn về phía Tô Mạch định giải thích: “Vương phi người đừng tin lời của Vương gia…không phải, ý của nô là Vương gia người hiểu nhầm rồi, nô từ lúc nhập phủ cho đến nay cũng chỉ nói chuyện qua với Lưu Huỳnh cô nương được vài câu mà thôi, chỉ là vừa hay Vương gia bắt gặp, nô với Lưu Huỳnh cô nương thật sự là…”
Tô Mạch mỉm cười, kéo Kinh Úc qua một bên: “Được rồi được rồi, thật thật giả giả thì sao. Chỉ là Lưu Huỳnh này càng ngày càng làm bản Vương phi mở mang tầm mắt.”
Nhạc Đồng không hiểu, nhưng nhìn dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của Vương gia hắn chỉ có thể ôm tay tạo quyền rồi lui ra khỏi phòng.
Chỉ mong Vương phi có thể thay hắn giải thích với Vương gia một chút, không thì hiểu lầm này càng ngày càng lớn hắn không gánh được cái nồi này, tuy nói vương gia ngốc nhưng tính tình rất lớn.
Hắn nhớ khi vừa mới vào phủ, lúc ngồi trên bàn ăn Vương gia luôn để ý nhìn mặt của người khác mà làm, nói chuyện cũng không dám nói to. Nhưng nhìn xem, bây giờ làm gì còn nửa phân nhút nhát đó nữa.
Cùng với âm thanh cánh cửa đóng lại trong phòng liền trở nên yên tĩnh, Úc tiểu vương gia khi này còn hung hăng mắng Nhạc Đồng bây giờ lại biến thành một con mèo ngoan ngoãn, cẩn cẩn thận thận đưa ánh mắt liếc nhìn Tô Mạch, “Lan Quân, người đừng có nghe hắn được không? Ta về sau sẽ rất ngoan không ra ngoài chơi nữa.”
Tô Mạch mỉm cười, xoa xoa đầu Kinh Úc: “Đồ ngốc, Nhạc Đồng hắn chỉ đang nói đùa thôi. Sao lại đổ mồ hôi nhiều thế? Ngươi đã đi chơi ở đâu về?”
Chỉ thấy Kinh Úc đưa tay ra chạm vào chán lau lau, hai má lại phồng lên, cố gắng giải thích: “Đây là nước không phải mồ hôi, ta rất sạch sẽ buổi sáng ta mới tắm rất sạch sẽ, Lan Quân, ta….”
Tô Mạch lúc này mới nhớ ra, mấy ngày trước Kinh Úc không biết đi chơi ở đâu về cả người đều bẩn, anh mới nói một hai câu, không nghĩ tới tên ngốc này lại luôn ghi nhớ trong lòng.
Nhìn vẻ mặt tiểu ngốc tử cẩn thận thăm dò, Tô Mạch không biết làm sao lại buồn cười: “Được rồi được rồi, là nước, là nước, đồ ngốc, vừa nãy chẳng phải còn nói Bản vương này Bản vương kia sao? Sáng sớm sao đã đi tắm? Sẽ sinh bệnh đấy, về sau không được như vậy nữa, biết chưa?”
Rõ ràng hắn nói với ngữ khí nhượng bộ và chiều chuộng nhưng tiểu ngốc tử nghe xong hốc mắt lại đỏ lên, tựa hồ càng thêm uỷ khuất: “Nhưng mà bọn họ đều nói Lan Quân không thích bẩn, không tắm Lan Quân sẽ ghét ta, không cần ta nữa.”
“Sao có thể chứ? Vương gia nói linh tinh gì vậy?” Tô Mạch lấy khăn tay giúp Kinh Úc lau bớt mấy giọt nước trên đầu, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Vô luận thế nào Vương gia hãy nhớ kỹ, vương phủ là nhà của Vương gia, ngươi mới là chủ nhân của vương phủ, không ai có quyền nói không cần ngươi, biết chưa?”
“Nhưng bọn họ đều nói ta là đồ ngốc, không xứng với Lan Quân, nói Lan Quân sẽ chịu không được mà rời khỏi vương phủ.” Thanh âm của Kinh Úc càng ngày càng nhỏ, đưa mắt nhìn về phía Tô Mạch: “Lan Quân, ngươi sẽ đi sao?”
Tô Mạch vô thức sờ mũi, khi hắn suy nghĩ hoặc cảm thấy tội lỗi sẽ vô thức làm động tác này: “Chuyện này Vương gia lại nghe được từ ai, không lẽ lại là Lưu Huỳnh?”
Hướng đi của cốt truyện càng ngày càng mất kiểm soát, phát sinh những chuyện mà anh không hề biết. Nói thật anh quả thật đã nghĩ qua làm thế nào để thu dọn đồ đạc và rời đi. Dù sao gần vua như gần hổ cũng không phải là lời nói suông.
Tiểu ngốc tử mặc dù ngốc nhưng vẫn biết nhìn sắc mặt người, chỉ thấy hắn mắt thoáng chốc đỏ lên, nước mắt vô thức chảy dài trên mặt, tay kéo góc áo Tô Mạch với vẻ đáng thương: “Lan Quân, ngươi đừng đi, đừng không cần ta, ta sẽ nghe lời, Lan Quân ngươi đừng đi có được không?”
Tô Mạch sợ nhất là Tô Niệm An khóc, vì cha bận bịu quanh năm, Tô Niệm An hầu hết là được Tô Mạch nuôi dưỡng mà lớn lên. Khi còn nhỏ Tô Niệm An thường hay khóc, một khi đã khó thì rất khó dỗ, không ngừng khóc nghe rất thương tâm, anh bất đắc dĩ vừa làm cha làm mẹ vừa làm một người anh trai.
Mà hiện tại lại đến thêm một Kinh Úc. Trước đây sợ em gái khóc còn bây giờ sợ nhất là tên ngốc này khóc.
Nhìn bộ dáng đáng thương này, một câu cũng nói không ra.
“Được, không đi.” Tiểu ngốc tử khóc thành cái dạng này, Tô Mạch làm gì còn tâm tư nghĩ đến cái gì mà đi hay không đi. Cho dù muốn đi cũng phải đợi đến khi tiểu ngốc tử hồi phục lại thần trí rồi mới đi. Anh nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt Kinh Úc, dỗ dành như một đứa trẻ: “Đừng khóc nữa, ta sẽ không đi.”
Tiểu ngốc tử như đã thông minh hơn, rõ ràng không tin điều đó nước mắt vẫn còn vương trên hốc mắt, mở to mắt nhìn Tô Mạch: “Thật sao?”
Tô Mạch khẽ cười: “Thật, nhìn ngươi xem, cả ngày chỉ biết khóc lóc lừa ta, còn làm nũng như trẻ con.”
Nhưng tiểu ngốc tử hình như nghe không hiểu làm nũng hay không là cái gì, chỉ có trả lời lại những gì mình có thể nghe hiểu: “Lan Quân ngươi không thích sao? Vậy từ sau ta sẽ không khóc nữa.”
Tô Mạch gật đầu: “Ừm, không thích, về sau ngươi đừng khóc nữa, Khóc nhiều sẽ bị đau đầu, mau đi rửa mặt, lát nữa ta đưa ngươi đi ra chợ ngắm hoa đăng.”
Vừa nghe nói sẽ ra ngoài chơi, tiểu ngốc tử liền nói sắp muộn rồi, vội vội vàng vàng đi rửa mặt.
Tô Mạch khẽ cười lắc đầu, anh cũng vừa mới ngày hôm qua nghe Nhạc Đồng nói đến, mấy ngày hôm nay là lễ hội hoa đăng hàng năm của Bắc Tấn. Nghe nói cũng rất náo nhiệt, tuy rằng anh cũng không phải người thực sự thích đi đến những nơi huyên náo nhưng thỉnh thoảng tham gia cũng không tệ.
—-------------
Lễ vạn thọ sắp đến, thân thể hoàng đế lại vẫn cứ mãi không có chuyển biến tốt.
Đã 10 ngày kể từ khi Cố Huyền chết thảm nhưng hung thủ đến cái bóng cũng không nhìn thấy, mặc dù triều đình đã phái rất nhiều nhân mã đi tìm kiếm. Nhưng vẫn như cũ không tìm thấy được bất cứ tung tích gì của Cố đại công tử, có điều nhìn tình trạng đó của Cố Huyền, có lẽ Cố công tử cũng lành ít dữ nhiều.
“Nghe người trong cung nói, hiện tại Bệ hạ Long thể bất an, tiệc vạn thọ này chỉ sợ là không thành.” Nhạc Đồng vừa giúp Tô Mạch chỉnh lại y phục vừa nói: “Nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu như tiệc Vạn thọ vẫn diễn ra, vậy thì lúc đó Vương phi bắt buộc phải nhập cung rồi, theo như lần trước nếu mà đi Tấn đế chỉ sợ tìm mọi cách để làm khó người.”
Mây sớm kéo đến, gió nhẹ thổi qua mang theo hương thơm của ngó sen, Nhạc Đồng lấy áo choàng khoác lên người Tô Mạch: “Như vậy Vương phi cũng tránh đi được rất nhiều những phiền phức không đáng có, dù sao gần vua như gần hổ, chúng ta có thể không đi thì không đi.”
Tô Mạch gật đầu : “Ừ, như vậy nói ra ta cũng là có lợi từ Ám Dạ Các rồi.”
Nhạc Đồng cũng đồng ý gật đầu phụ hoạ: “Mấy ngày hôm nay ta có nghe hạ nhân trong phủ nói về chuyện này, nhưng nghe theo khẩu khí của bọn họ… Hình như đối với Ám Dạ Các này bọn họ rất ngưỡng mộ.”
Tô Mạch hơi nhếch mày: “A? Nghe ý của ngươi…Ám Dạ các còn có một mặt khác?”
Lạc Đồng đáp: “Vương phi có điều không biết, Ám Dạ các có trọng lượng nhất định trong mắt bách tính Bắc Tấn, đặc biệt là Các chủ của Ám Dạ các. Trong lòng bách tính ngài là anh hùng cứu thế, đối với các tiểu thư khuê các ngài là phu quân trong mộng, không nói đâu xa ngay cả những thị nữ trong Vương phủ cũng…”
Tô Mạch khẽ cười, môi nhếch lên tạo thành thành một đường cong đẹp mắt: “Vậy sao? Sao trước đây ta chưa từng nghe qua nhân vật lợi hại này nhỉ?”
Đúng vậy, anh trước giờ chưa từng biết qua trong sách có một nhân vật như vậy, vốn cho rằng mình biết rõ nội dung nguyên tác nên bảo vệ được các mạng nhỏ này sẽ không khó. Nhưng hiện tại tình tiết càng ngày càng kỳ lạ, anh thậm chí còn hoài nghi em gái đã đọc cho anh nghe là quyển sách giả. Nếu không tại sao lại xuất hiện nhiều tình tiết anh không biết đến vậy?
Cái gì Cố Huyền, cái gì mà Ám Dạ các, anh đều chưa nghe qua em gái đề cập đến. Hoặc cũng có thể em gái sợ anh không kịp nghe hết nên chỉ kể tóm tắt đại khái cốt truyện và kết cục của nhân vật.
Ví như nam chủ sau khi phục được thù thống nhất thiên hạ cùng nữ chủ sống một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng nói đến nữ chính dựa theo thời gian, sau vài ngày nữa nữ chủ cũng nên xuất hiện rồi. Đến lúc tiểu ngốc tử hồi phục trí lực, giống như câu chuyện “Công chúa ngủ trong rừng” khi tỉnh dậy, người đầu tiên hắn nhìn thấy là nữ chủ, sau đó…”
“Vương Phi” Thấy Tô Mạch không đáp, Nhạc Đồng lại gọi thêm một lần “Vương phi…”
“A… Nói đến đâu rồi, tiếp tục đi…”
Nhạc Đồng khẽ cau mày, Vương phi dạo gần đây không biết là bị làm sao, tâm tư như luôn để ở đâu đâu vậy.
“Vương phi người nghe đến đâu rồi ạ?”
Trải qua mấy ngày ở cùng nhau, Tô Mạch đã đem Nhạc Đồng thành người của mình, khi ở cùng cũng tuỳ ý hơn: “Xin lỗi, ta bị phân tâm rồi, khi nãy nói đến Các chủ Ám Dạ Các là phu quân trong mộng của nhiều tiểu thư khuê các, ngươi tiếp tục.”
Nhạc Đồng lúc này mới tiếp tục nói: “Vị Các chủ này tuy rằng cũng khá có tiếng nhưng dù sao cũng chỉ là môn phái trong giang hồ, Vương phi người chưa từng nghe qua cũng không có gì là kỳ lạ, nô cũng chỉ vừa nghe qua hạ nhân trong phủ trong lúc rảnh rỗi bàn tán mà thôi. Dựa theo những gì hạ nhân trong phủ mô tả, Ám Dạ các tại Bắc Tấn rất được bách tính yêu mến, nhưng đối với triều đình mà nói, Ám Dạ các này…”
Tô Mạch mỉm cười: “Bách tính yêu mến, nhưng triều đình lại ghét và sợ hãi, Ám Dạ các này có chút thú vị.”
Nhạc Đồng nói tiếp: “Còn không phải sao, qua vụ việc Cố tướng chết thảm, Ám Dạ các chỉ sợ là có mâu thuẫn với triều đình, hiện tại các đại thần trong triều sợ rằng ai ai cũng gặp nguy hiểm, lo lắng Ám Dạ các lại làm việc gì đó, Nghe nói hiện giờ đại nội tăng thêm tam thành phòng thủ, có lẽ phòng Ám Dạ các bất ngờ động thủ.”
“Nói như vậy hiện tại bên ngoài cung còn an toàn hơn nhiều rồi?”
Nhạc Đồng nói: “Cũng không thể nói như vậy, nô nghe nói Ám Dạ các chỉ giết người đáng chết.”
Nói đến đây, không cần nói cũng biết ý.
Tô Mạch gật đầu: “Thôi, cũng không phải là chuyện của chúng ta, bệnh của ngươi đã tốt hơn chưa?”
Nghe vậy, Nhạc Đồng ngước mắt nhìn về hướng Tô Mạch, trong mắt hiện lên cảm xúc khó tả: “Tốt hơn rồi ạ, cảm tạ Vương phi đã quan tâm.”
Mấy ngày trước Vương phi lâm bệnh, hắn chăm sóc được mấy ngày, không nghĩ đến thân thể này lại bị nhiễm phong hàn, nô tài phận đầy tớ, không quản hắn có thừa nhận hay không thì phía sau lưng từ “Nô lệ” luôn đi theo hắn suốt cuộc đời cho đến khi chết đi.
Hắn sinh ra phận như bèo bọt, ở bên ngoài phiêu bạt bao nhiêu năm chịu đựng mọi đau khổ, trước đây điện hạ đã kéo hắn ra khỏi bể khổ, hiện tại Vương phi cho hắn một nơi an thân. Ở trước mặt Vương phi hắn luôn được đối xử tôn trọng, ví như câu xin lỗi lúc nãy của người, hắn một thân phận đầy tớ làm sao xứng được nghe chủ nhân “xin lỗi”?
Nhưng chủ tử của hắn, Vương phi đã nói ra rồi, trái tim con người đều được làm bằng xương bằng thịt làm sao hắn có thể không rung động cho được?
Vì vậy so với việc bản thân dính phong hàn hắn càng lo lắng cho thân thể của Vương phi hơn, Vương phi mấy ngày gần đây luôn ngồi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng quá chìm đắm vào trong suy nghĩ hắn gọi cũng không nghe thấy. Thế thì làm sao hắn có thể không lo lắng cơ chứ.
Nếu như không cần thiết hắn trước giờ vẫn luôn tuân thủ bổn phận của mình, không can thiệp vào chuyện riêng của chủ tử. Nhưng mấy ngày gần đây Vương phi quá khác thường, hắn cũng không thể cứ coi như cái gì cũng không nhìn thấy được.
“Vương phi dạo gần đây có phải có tâm sự gì không ạ?”
Tô Mạch đứng dậy, nhìn cây hải đường trong viện qua cửa sổ, lắc lắc đầu: “Không có gì, chỉ là dạo này Vương gia hơi nghịch ngợm, thân thể của ta không chịu được có chút buồn ngủ.”
Nhạc Đồng ho nhẹ hai má đỏ bừng, nói chuyện cũng có chút không còn lưu loát, hắn xuất thân tiểu quan, đối với những lời như thế này hắn đã từng nghe qua nhưng khi chính tai nghe Vương phi nói ra liền cảm thấy khác biệt: “Dạ, vâng, Vương gia quả thật có chút nghịch ngơm.”
Nhưng rõ ràng là hắn đã nghĩ nhiều rồi, Nghịch ngợm mà Tô Mạch cùng với hắn nói là hai nghĩa khác nhau.
Vốn dĩ còn ngờ vực tại sao tự dưng Nhạc Đồng lại nói chuyện không tự nhiên như vậy, cúi đầu không dám nhìn Tô Mạch nhưng nhìn thấy đôi tai hơi đỏ lên thì hắn đại khái đã đoán được, đang tính giải thích thì nghe ngoài cửa truyền đến một đạo thanh âm.
Tô Mạch nhìn về phía phát ra âm thanh, hoá ra là Kinh Úc vừa đi chơi về, có lẽ do chạy vội qua đây nên thở hổn hển chạy đến trước mặt Tô Mạch. Bộ dạng như gà con đang bảo vệ thức ăn của mình, nhìn Nhạc Đồng với vẻ mặt cảnh giác: “Bản vương mới không có nghịch ngợm, hôm qua Lan Quân còn khen ta nghe lời đó, Nhạc Đồng sao ngươi lại lén lút nói xấu ta với Lan Quân?”
Nhạc Đồng lúc này có nỗi khổ riêng mà không thể nói ra, hắn cũng không thể nói lời này thực ra là do Vương phi nói ra, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Vương phi.
Kinh Úc nhìn thấy càng thêm cảnh giác, càng đem Tô Mạch bảo hộ cẩn thận hơn. Bộ dạng giống như sợ người khác cướp đi, miệng lẩm bẩm nói : “Nhạc Đồng ngươi thật xấu xa, trước mặt Lan Quân nói xấu bản vương, ta về sau không quan tâm ngươi nữa, ta cũng… cũng không cho Lưu Huỳnh chơi cùng ngươi nữa.”
Nhìn bộ dạng hai người Tô Mạch không khỏi bật cười ra tiếng, giễu cợt nhìn sang Nhạc Đồng: “Lại là Lưu Huỳnh, Vương phi ta sao lại không biết ngươi và Lưu Huỳnh từ khi nào trở nên thân quen như vậy?”
Nhớ đến lần trước tiểu ngốc tử nói cái gì mà chơi trò thú vị , cùng với phản ứng lúc nãy của Nhạc Đồng, Tô Mạch đột nhiên có cảm giác hoá ra là vậy, chẳng trách vừa nãy hắn chỉ vừa thuận miệng nói một câu mà Nhạc Đồng cũng có thể nghĩ đến hướng khác, nhắc đến Lưu Huỳnh vậy ra cũng không có gì là kỳ quái nữa.
(ý ổng nghĩ là do Lưu Huỳnh tiêm nhiễm vào đầu hai người này những thứ đồi truỵ đó =)))) Lưu Huỳnh hắt xì nãy giờ, nghĩ cũng tội)
Nhạc Đồng có trăm cái miệng cũng không thể cãi, hắn từ khi nào thân quen với Lưu Huỳnh rồi? Mối quan hệ mới nói chuyện qua được vài câu cũng tính là thân rồi?
Hắn nhìn về phía Tô Mạch định giải thích: “Vương phi người đừng tin lời của Vương gia…không phải, ý của nô là Vương gia người hiểu nhầm rồi, nô từ lúc nhập phủ cho đến nay cũng chỉ nói chuyện qua với Lưu Huỳnh cô nương được vài câu mà thôi, chỉ là vừa hay Vương gia bắt gặp, nô với Lưu Huỳnh cô nương thật sự là…”
Tô Mạch mỉm cười, kéo Kinh Úc qua một bên: “Được rồi được rồi, thật thật giả giả thì sao. Chỉ là Lưu Huỳnh này càng ngày càng làm bản Vương phi mở mang tầm mắt.”
Nhạc Đồng không hiểu, nhưng nhìn dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của Vương gia hắn chỉ có thể ôm tay tạo quyền rồi lui ra khỏi phòng.
Chỉ mong Vương phi có thể thay hắn giải thích với Vương gia một chút, không thì hiểu lầm này càng ngày càng lớn hắn không gánh được cái nồi này, tuy nói vương gia ngốc nhưng tính tình rất lớn.
Hắn nhớ khi vừa mới vào phủ, lúc ngồi trên bàn ăn Vương gia luôn để ý nhìn mặt của người khác mà làm, nói chuyện cũng không dám nói to. Nhưng nhìn xem, bây giờ làm gì còn nửa phân nhút nhát đó nữa.
Cùng với âm thanh cánh cửa đóng lại trong phòng liền trở nên yên tĩnh, Úc tiểu vương gia khi này còn hung hăng mắng Nhạc Đồng bây giờ lại biến thành một con mèo ngoan ngoãn, cẩn cẩn thận thận đưa ánh mắt liếc nhìn Tô Mạch, “Lan Quân, người đừng có nghe hắn được không? Ta về sau sẽ rất ngoan không ra ngoài chơi nữa.”
Tô Mạch mỉm cười, xoa xoa đầu Kinh Úc: “Đồ ngốc, Nhạc Đồng hắn chỉ đang nói đùa thôi. Sao lại đổ mồ hôi nhiều thế? Ngươi đã đi chơi ở đâu về?”
Chỉ thấy Kinh Úc đưa tay ra chạm vào chán lau lau, hai má lại phồng lên, cố gắng giải thích: “Đây là nước không phải mồ hôi, ta rất sạch sẽ buổi sáng ta mới tắm rất sạch sẽ, Lan Quân, ta….”
Tô Mạch lúc này mới nhớ ra, mấy ngày trước Kinh Úc không biết đi chơi ở đâu về cả người đều bẩn, anh mới nói một hai câu, không nghĩ tới tên ngốc này lại luôn ghi nhớ trong lòng.
Nhìn vẻ mặt tiểu ngốc tử cẩn thận thăm dò, Tô Mạch không biết làm sao lại buồn cười: “Được rồi được rồi, là nước, là nước, đồ ngốc, vừa nãy chẳng phải còn nói Bản vương này Bản vương kia sao? Sáng sớm sao đã đi tắm? Sẽ sinh bệnh đấy, về sau không được như vậy nữa, biết chưa?”
Rõ ràng hắn nói với ngữ khí nhượng bộ và chiều chuộng nhưng tiểu ngốc tử nghe xong hốc mắt lại đỏ lên, tựa hồ càng thêm uỷ khuất: “Nhưng mà bọn họ đều nói Lan Quân không thích bẩn, không tắm Lan Quân sẽ ghét ta, không cần ta nữa.”
“Sao có thể chứ? Vương gia nói linh tinh gì vậy?” Tô Mạch lấy khăn tay giúp Kinh Úc lau bớt mấy giọt nước trên đầu, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Vô luận thế nào Vương gia hãy nhớ kỹ, vương phủ là nhà của Vương gia, ngươi mới là chủ nhân của vương phủ, không ai có quyền nói không cần ngươi, biết chưa?”
“Nhưng bọn họ đều nói ta là đồ ngốc, không xứng với Lan Quân, nói Lan Quân sẽ chịu không được mà rời khỏi vương phủ.” Thanh âm của Kinh Úc càng ngày càng nhỏ, đưa mắt nhìn về phía Tô Mạch: “Lan Quân, ngươi sẽ đi sao?”
Tô Mạch vô thức sờ mũi, khi hắn suy nghĩ hoặc cảm thấy tội lỗi sẽ vô thức làm động tác này: “Chuyện này Vương gia lại nghe được từ ai, không lẽ lại là Lưu Huỳnh?”
Hướng đi của cốt truyện càng ngày càng mất kiểm soát, phát sinh những chuyện mà anh không hề biết. Nói thật anh quả thật đã nghĩ qua làm thế nào để thu dọn đồ đạc và rời đi. Dù sao gần vua như gần hổ cũng không phải là lời nói suông.
Tiểu ngốc tử mặc dù ngốc nhưng vẫn biết nhìn sắc mặt người, chỉ thấy hắn mắt thoáng chốc đỏ lên, nước mắt vô thức chảy dài trên mặt, tay kéo góc áo Tô Mạch với vẻ đáng thương: “Lan Quân, ngươi đừng đi, đừng không cần ta, ta sẽ nghe lời, Lan Quân ngươi đừng đi có được không?”
Tô Mạch sợ nhất là Tô Niệm An khóc, vì cha bận bịu quanh năm, Tô Niệm An hầu hết là được Tô Mạch nuôi dưỡng mà lớn lên. Khi còn nhỏ Tô Niệm An thường hay khóc, một khi đã khó thì rất khó dỗ, không ngừng khóc nghe rất thương tâm, anh bất đắc dĩ vừa làm cha làm mẹ vừa làm một người anh trai.
Mà hiện tại lại đến thêm một Kinh Úc. Trước đây sợ em gái khóc còn bây giờ sợ nhất là tên ngốc này khóc.
Nhìn bộ dáng đáng thương này, một câu cũng nói không ra.
“Được, không đi.” Tiểu ngốc tử khóc thành cái dạng này, Tô Mạch làm gì còn tâm tư nghĩ đến cái gì mà đi hay không đi. Cho dù muốn đi cũng phải đợi đến khi tiểu ngốc tử hồi phục lại thần trí rồi mới đi. Anh nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt Kinh Úc, dỗ dành như một đứa trẻ: “Đừng khóc nữa, ta sẽ không đi.”
Tiểu ngốc tử như đã thông minh hơn, rõ ràng không tin điều đó nước mắt vẫn còn vương trên hốc mắt, mở to mắt nhìn Tô Mạch: “Thật sao?”
Tô Mạch khẽ cười: “Thật, nhìn ngươi xem, cả ngày chỉ biết khóc lóc lừa ta, còn làm nũng như trẻ con.”
Nhưng tiểu ngốc tử hình như nghe không hiểu làm nũng hay không là cái gì, chỉ có trả lời lại những gì mình có thể nghe hiểu: “Lan Quân ngươi không thích sao? Vậy từ sau ta sẽ không khóc nữa.”
Tô Mạch gật đầu: “Ừm, không thích, về sau ngươi đừng khóc nữa, Khóc nhiều sẽ bị đau đầu, mau đi rửa mặt, lát nữa ta đưa ngươi đi ra chợ ngắm hoa đăng.”
Vừa nghe nói sẽ ra ngoài chơi, tiểu ngốc tử liền nói sắp muộn rồi, vội vội vàng vàng đi rửa mặt.
Tô Mạch khẽ cười lắc đầu, anh cũng vừa mới ngày hôm qua nghe Nhạc Đồng nói đến, mấy ngày hôm nay là lễ hội hoa đăng hàng năm của Bắc Tấn. Nghe nói cũng rất náo nhiệt, tuy rằng anh cũng không phải người thực sự thích đi đến những nơi huyên náo nhưng thỉnh thoảng tham gia cũng không tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.