Xuyên Thành Nam Phi Pháo Phôi Của Ngốc Vương Gia
Chương 11: Ngũ Thạch Tán Hay Là Linh Phệ Cổ?
Ngư Hỏa
16/09/2024
Không lâu sau, Lưu Huỳnh mang thuốc tới.
Chỉ là lúc này cô đã thay vào y phục của thị nữ. Cô mặc một bộ y phục hoa màu khói nhạt, đai buộc thành một chiếc nơ quanh eo, trâm cài màu khói búi tóc gọn gàng, lông mày thanh tú, đôi mắt linh động sáng ngời.
“Chủ nhân, thuốc đã sắc xong”
Đi cùng còn có hai thị nữ, sau khi bước vào họ hơi cúi đầu và chắp tay khẽ nói: “Các chủ”
Kinh Úc xua tay, vẻ mặt khó chịu “Không cần đa lễ, đi đi”
Thị nữ nghe vậy cúi đầu chắp tay đáp lại: “Vâng”
Trước đây bọn họ chỉ hành động âm thầm trong tối, nghe theo mệnh lệnh của Lưu Huỳnh cô nương, chưa từng làm việc trực tiếp với Các chủ. Nếu như không nghe thấy lời nói đó của Lưu Huỳnh, bọn họ sẽ không bao giờ tin rằng, hoá ra Các chủ hoá ra lại là ….
Cũng không có gì lấy làm lạ khi họ bất ngờ như vậy, một người là vương gia ngốc nổi tiếng ở Bắc Tấn, một người tên tuổi lừng lẫy Các chủ của Ám Dạ Các, được mệnh danh là Quỷ khát máu. Dù có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ rằng hai nhân vật này lại là cùng một người.
Nói đến đây “Ám Dạ Các” là một sự tồn tại cực đoan.
Năm Nguyên Hưng thứ hai, Diên An nhất loạn, hoàng đế mới lên ngôi. Cùng năm, một tổ chức bí ẩn tên “Ám Dạ Các” đã lan rộng tại Bắc Tấn.
Về phần tại sao lại nói đây là một sự tồn tại cực đoan, là vì Ám Dạ Các ngay khi xuất hiện đã trở thành cái gai trong mắt Triều đình, ngược lại tổ chức này lại được bách tính săn đón và yêu mến.
Cướp của người giàu chia cho người nghèo, trừ gian diệt ác, giúp đỡ kẻ yếu.
Cướp của tham quan, trừ những kẻ ác, cứu giúp bách tính. Qua lại nhiều lần như vậy Ám Dạ Các liền trở nên nổi tiếng.
Những năm gần đây, Triều đình và quan sai dành rất nhiều thời gian điều tra Ám Dạ Các nhưng đến cái bóng họ cũng không tìm thấy được.
Tuy nhiên, mọi người đều đồn đoán biết được trong Ám Dạ Các có một mỹ nhân cầm roi khát máu, nghe nói nàng là thủ lĩnh của Ám Dạ Các đồng thời là cánh tay phải đắc lực của Các chủ Ám Dạ Các.
Cánh tay phải rất giỏi giết người, nhưng để cô ấy chăm sóc người khác thì thực sự… Đặc biệt là chăm sóc một mỹ nhân ốm yếu trông có vẻ sẽ chết bất cứ lúc nào như thế này.
Mặc dù Kinh Úc nói không cần đa lễ, bọn họ cũng không dám lười biếng, cái tên Quỷ khát máu không phải tự dưng mà có.
Hai tì nữ đỡ Tô Mạch ngồi dậy, đặt một chiếc gối mềm sau lưng để thuận tiện Lưu Huỳnh cho Tô Mạch uống thuốc.
Lưu Huỳnh cẩn thận thổi thổi, thay vì trực tiếp đổ thuốc vào miệng cô cẩn thận múc một thìa nhỏ đưa vào miệng Tô Mạch. Nhưng Tô Mạch không có mở miệng được, thuốc được đưa đến miệng rồi lại chạy xuống cổ cuối cùng rớt xuống y phục, một ngụm cũng không chảy vào trong miệng Tô Mạch. Tì nữ thấy vậy vội lấy khăn tay lau sạch cho hắn.
Sự kiên nhẫn của Lưu Huỳnh sớm đã cạn kiệt, đôi tay của cô đều dùng để giết người chứ chưa bao giờ làm một việc cẩn thận đến vậy
“Ta không tin, hai người các người mở miệng hắn ra, nếu không làm sao mà uống thuốc”.
Hai thị nữ nhìn nhau không dám làm theo lời Lưu Huỳnh nói mà lén nhìn sang bên Kinh Úc. Bọn họ biết rõ Lưu Huỳnh cô nương là người Các chủ tin dùng, nhưng người nằm trên giường này là Vương Phi, bọn họ làm sao dám…
Kinh Úc nhìn người đang nằm trên giường, vẻ mặt càng ngày càng khó chịu: “ Ngươi nhìn, hắn giống như sắp chết đến nơi, ngươi có thể làm thế nào cho hắn uống thuốc được? Sao không làm được? Có phải thuốc của ngươi đắng quá không?”
Lưu Huỳnh dừng lại một chút, hướng Kinh Úc nói: “Chủ nhân, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, trên thế giới này không có thuốc nào là không đắng”
Kinh Úc khoé môi khẽ giật, bước nhanh đến trước Lưu Huỳnh: “Tránh ra, một đám người vô dụng”
Lưu Huỳnh vô thức tránh sang một bên, kinh ngạc nhìn chủ nhân của mình. Hắn đây là… muốn tự mình giúp Vương Phi uống thuốc?
“Đứng yên đó làm gì? Lại đây đỡ hắn, đưa thuốc cho ta”.
“A” Lưu Huỳnh hồi thần , vội vàng đưa bát thuốc cho Kinh Úc.
Một bát thuốc nhỏ, phải gần một nén hương mới giúp hắn uống xong. Rõ ràng chủ nhân đang vô cùng mất kiên nhẫn nhưng vẫn cố đút cho hết bát thuốc, sau đó mới tức giận ném bát xuống.
Hai thị nữ lặng lẽ thu dọn rồi đi ra ngoài, tuy rằng bọn họ đã đi theo Các chủ nhiều năm, nhưng đều là bí mật nhận mệnh lệnh rồi hành sự không trực tiếp làm việc với Các chủ, bình thường có nhiệm vụ gì đều là do Lưu Huỳnh cô nương truyền đạt xuống. Sớm đã nghe qua về tính tình của Các chủ không được tốt, nhưng đây là lần đầu tiên họ được trực tiếp nhìn thấy cho nên không tránh khỏi có chút sợ hãi.
Lưu Huỳnh lắc đầu, cô sớm đã quen với cảnh tượng này. Nói thật, chủ nhân của cô tính tình thật sự rất tệ, không những tệ mà còn điên, nhưng Lưu Huỳnh cảm thấy điên đó mới thật sự là chủ nhân của cô.
Dựa vào những gì cô biết về hắn, cô sợ rằng ngày nào đó hắn sẽ thật sự….
Nhưng bây giờ cô dường như đã nhìn thấy được chút hy vọng trên người Vương Phi, dù sao cũng đã rất nhiều năm rồi cô cũng chưa từng thấy hắn quan tâm đến ai nhiều như vậy. Chỉ là dựa vào nhân phẩm của từ trước của Vương Phi… cũng không biết là sự thay đổi của hắn là tốt hay xấu.
Khi Tô Mạch tỉnh lại trong phòng hoàn toàn im lặng, chỉ nghe thấy tiếng ve kêu, hắn ho nhẹ hai tiếng và xoa xoa trán, đầu vẫn còn hơi choáng. Hắn vừa rồi… là bị ngất đi rồi?
Nhưng xung quanh tối mịt, rõ ràng là không phải chỉ mới lúc nãy. Cái thân thể rách nát này thật là… Hắn khẽ động cơ thể muốn ngồi dậy, nhưng lại phát hiện có thứ gì đó đang đè lên chăn, quay đầu lại mới thấy tiểu ngốc tử đang ngoan ngoãn nằm ngủ trước giường mình.
Trong lòng Tô Mạch khẽ rung động, cơn tức giận trước đó đã bắt đầu tiêu tan. Hắn đưa tay lay nhẹ Kinh Úc: “Đồ ngốc, tỉnh dậy đi”.
Nghe thấy âm thanh, Kinh Úc khẽ lắc đầu, mơ hồ nhìn về phía Tô Mạch: “Lan Quân, Lan Quân cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.”
Tô Mạch mỉm cười, xoa xoa đầu Kinh Úc: “Ừ, đi thắp đèn lên đi”.
Kinh Úc vội vàng đứng dậy, thắp đèn trong phòng xong lập tức đi đến trước mặt Tô Mạch, cúi đầu cắn môi không dám nhìn Tô Mạch.
Tô Mạch không khỏi muốn cười nhạo bộ dáng này của Kinh Úc: “Làm sao vậy? Cúi đầu xuống làm gì?”
Kinh Úc lắc lắc đầu, cụp mắt xuống và nhẹ giọng nói: “Lan Quân, ta biết sai rồi, người đừng có tức giận, đừng có sinh bệnh có được không?”
Không biết vì sao, khi nghe tiểu ngốc tử nói đừng sinh bệnh, trong lòng hắn lại khẽ nhói lên. Hắn sống hơn 24 năm nhưng đây là lần đầu tiên nghe được lời nói đau lòng như vậy, bỗng dưng không biết phải phản ứng như thế nào. Hắn thật ra không còn tức giận nhưng vẫn là phải dạy dỗ Kinh Úc.
“Ồ, ngươi nói xem ngươi sai ở chỗ nào?”
Kinh Úc thanh âm càng ngày càng nhỏ, “Ta không nghe lời, chạy lung tung, hại Lan Quân sinh bệnh…”
Thế nào hắn lại có vẻ như bị oan ức rồi?
Tô Mạch gật đầu, “Được, vậy nói cho ta biết tại sao ngươi lại không nghe lời, chạy loạn như vậy?”
Nhưng lần này Kinh Úc dù thế nào cũng không chịu nói ra.
Hỏi không ra cái gì, Tô Mạch đành phải dùng cách khác, hắn hướng phía Kinh Úc vẫy vẫy tay, nói với ngữ phí nhẹ nhàng ấm áp: “Lại đây”
Đến khi người đến gần, Tô Mạch mới nhẹ nhàng hỏi: “Là ai chọc giận Vương gia rồi?”
Kinh Úc mím mím môi, được nửa ngày mới chậm rãi nói: “Lan Quân ngươi cùng bọn họ giống nhau đều không thích ta, ta đã biết hết rồi.”
“Bọn họ?” Tô Mạch nhận ra một từ trọng yếu trong câu nói của Kinh Úc: “Bọn họ là ai? Là ai đã nói gì với Vương gia sao?”
Kinh Úc cúi đầu, càng thêm uỷ khuất: “Ta biết Lan Quân không thích ta…”
Tô Mạch bật cười, kéo người đến bên cạnh: “Đồ ngốc, nếu ta không thích ngươi thì ta đi tìm ngươi làm cái gì, tiểu hài tử ngày ngày đều suy nghĩ lung tung gì vậy? Qua đây, nửa đêm canh ba rồi, trước tiên đi ngủ có vấn đề gì trời sáng rồi nói đi.”
Kinh Úc nhìn nhìn về phía giường ngủ không xa, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà…”
“Không nhưng nữa, nghe lời, qua đây ngủ”.
Kinh Vũ vẫn luôn nghe lời Tô Mạch, do dự mấy giây rồi cũng lên giường đi ngủ.
Có lẽ là do tác dụng của thuốc, Tô Mạch rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Nghe thấy tiếng thở đều đều bên cạnh, Kinh Úc từ từ mở mắt, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài. Một lúc sau hắn đã đến núi phía sau Vương phủ.
“Chủ nhân, người đã bắt được rồi ạ.”
Kinh Úc gật đầu, nhìn sợi dây bên vách đá, hắn nhẹ nhàng vung kiếm chiếc xích đu bị chém thành nhiều mảnh, như thể vị Vương gia ngốc nghếch chiều nay đã biến mất.
“Đi thôi.”
Lưu Huỳnh không nhịn được cười, nhìn thấu lý do nhưng không dám nói. Buổi chiều tuy cô không có mặt ở đây, nhưng qua lời thủ hạ thuật lại thì cảnh tượng đó có thể gọi là vô cùng kịch tính.
Thực chất chủ nhân chỉ là phát hiện ra có dị thường ở phía sau núi, nên mới tìm cớ chạy ra đây. Nhưng người trong phủ hiện tại còn chưa biết rõ thân phận của ngài, liền báo lại với Vương phi, còn đem Vương phi ra sau núi nên chủ nhân đành phải phối hợp diễn một màn kịch như lúc ban chiều.
Mà cho dù có rơi xuống vách núi thì cũng không thể làm chủ nhân bị thương được, chỉ là…ngồi xích đu ngay trên vách đá, cũng chỉ có chủ nhân của cô mới nghĩ ra được.
Đây chẳng phải là sau sự việc ban chiều thấy mất mặt nhưng lại không thể đối Vương phi phát hoả, chỉ có thể trút giận lên chiếc xích đu hay sao.
Chủ tớ hai người đi xuyên qua rừng sau đó đến một ngôi nhà gỗ cũ kỹ, Khi cánh cửa gỗ mở ra, người bên trong hướng Kinh Vũ nhìn với ánh mắt khó tin: “Sao có thể? Làm sao có thể? Ngươi không phải là…”
Kinh Úc khẽ cười lạnh, “Ta không phải cái gì? Cố Huyền, năm xưa khi ngươi bức mẫu phi ta treo cổ tự vẫn ngươi có từng nghĩ qua nếu có ngày ngươi rơi vào tay ta?”
Cố Huyền cũng không còn tâm trí nghĩ đến những cái khác, chỉ có thể ấp a ấp úng nói: “Bản tướng…bản tướng năm đó cũng là bất đắc dĩ.”
“Bất đắc dĩ” Kinh Úc cười lạnh nói: “Ha, hay cho câu bất đắc dĩ, Bản Vương không muốn nghe nhất chính là câu bất đắc dĩ này. Vốn dĩ ta tính để ngươi sống thêm vài ngày nhưng không ngờ ngươi lại tự mình mò qua đây, nếu đã như vậy thì Bản Vương cũng không cần khách khí nữa.”
“Người đâu, trước chặt đứt ngón tay của hắn gửi tặng cho hôn quân kia làm món quà mừng thọ, rồi treo đầu của hắn trước Cố phủ, còn các bộ phận khác chặt từng mảnh ném cho chó ăn.”
Nghe vậy Cố Huyền bắt đầu hoảng sợ: “Vương gia, có gì hãy thương lượng trước, ngươi cần cái gì, Bản tướng đều có thể thỏa mãn ngươi.”
“Ồ, vậy sao?” Kinh Úc ánh mắt khẽ động “Vậy Bản vương cho ngươi một cơ hội, ngươi chỉ cần nói ra nguyên nhân năm đó tại sao đột nhiên Kinh Trác tạo phản, Bản vương có thể suy nghĩ giữ lại cái mạng chó của ngươi.”
Cố Huyền sắc mặt thay đổi, có chút do dự nói: “Chuyện này…chuyện này nói ra rất dài, thời gian đã qua lâu rồi Bản tướng không còn nhớ rõ nữa, Vương gia có thể để cho ta mấy ngày cẩn thận nhớ lại.”
“Ha” Kinh Úc khóe miệng hơi nhếch, tay xoay xoay nhẫn trên ngón cái “Cố Huyền, ngươi thật cho rằng Bản Vương ngu ngốc ư?”
“Muốn kéo dài thời gian để chờ cứu binh tới phải không? Vậy Bản Vương cũng không ngại nói cho ngươi biết, hiện tại toàn bộ Bắc Tấn đều nằm trong tay ta, không có ai có thể cứu ngươi. Ngươi nếu như muốn đợi tên hôn quân đó phái người xuống tìm ngươi thì ta khuyên ngươi đừng ôm quá nhiều hy vọng, hắn lúc đó chỉ sợ thân mình còn lo không xong.”
Cố Huyền vừa nghe những lời này, liền trở nên kích động: “Ngươi có ý gì? Ngươi cái tên nghiệt chủng, ngươi đã làm gì Bệ Hạ?”
“Nghiệt chủng?” Kinh Úc nở một nụ cười tà ác “Bản Vương là đích tử duy nhất của Tiên Hoàng và Hoàng Hậu, rốt cuộc tên Nghiệt chủng mà ngươi nói rốt cuộc là ai?”
Sắc mặt của Cố Huyền liền trở nên càng khó coi, hận không thể đem Kinh Úc ăn tươi nuốt sống “Bệ hạ mới là Chân long Thiên tử, sao có thể so sánh người với tên nghiệt chủng như ngươi.”
“Ồ, phải không? Cố Thừa tướng nếu đã trung thành như vậy, vậy Bản Vương sẽ cho ngươi một cơ hội.
Nào, đưa Cố tiểu công tử lên đây.”
Dứt lời liền có người đưa đến một thiếu niên khoảng 17 - 18 tuổi. Thiếu niên bình thường được nuông chiều quen, giờ bị thị vệ đẩy nhẹ một cái liền ngã nhào ra đất.
“A, các ngươi nhẹ một chút, ngã hỏng rồi thì không bán được bao tiền đâu,”
Vừa nghe câu này thiếu niên càng lo lắng, từ nhỏ đến lớn hắn đều được người vây quanh nào đã phải chịu nghe những lời vũ nhục như vậy.
Hắn ngước mắt lên nhìn về phía người vừa nói: “Ngươi, ngươi không phải, không phải là tên ngốc trong Úc Vương phủ sao? Ngươi thật là to gan, ngươi có biết ta là ai không? Còn không mau thả ta ra nếu không Phụ thân ta biết được sẽ không bỏ qua…”
Lời còn chưa nói xong, Lưu Huỳnh đã cho hắn một cái tát và đẩy ngã xuống đất.
Kinh Úc cười lạnh: “Không bỏ qua gì cơ? Tiếp tục nói”
Nhìn thấy con trai bảo bối của mình bị đối xử như vậy, Cố Huyền tức giận nói: “Kinh Úc người đừng quá đáng, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể một tay che trời hay sao?”
“Phụ thân” Thiếu niên ngơ ngác nhìn Cố Huyền hoàn cảnh cùng mình cũng không sai biệt, vẻ mặt không tin nổi “Phụ thân sao người lại ở đây?”
Lưu Huỳnh bên cạnh không nhẫn nại nói : “Đương nhiên là vì cùng ngươi xuống Hoàng Tuyền rồi.”
“Lưu Huỳnh” Kinh Úc liếc mắt nhìn về phía Lưu Huỳnh.
“Ồ” Lưu Huỳnh tay tạo thành quyền “Là Lưu Huỳnh nhiều lời rồi, xin Chủ nhân lượng thứ.”
“Lưu Huỳnh…” Cố Huyền mắt liếc nhìn qua chiếc roi trên tay Lưu Huỳnh, như thể đang xác nhận lại: “Ngươi chính là mỹ nhân khát máu trong giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, Lưu Huỳnh?”
Có vẻ như đã thông suốt điều gì đó, Cố Huyền đột nhiên cười tự giễu: “Chủ nhân, Lưu Ảnh Tiên... khó trách”, khó trách bọn họ dù công khai hay bí mật tìm kiếm bao năm nay một chút manh mối cũng không có. Cuối cùng, người khiến bọn họ đau đầu Ám Dạ Các các chủ xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Lưu Huỳnh không ngần ngại nói thêm, “Tiếng tăm lừng lẫy? Ta quả thật cũng có chút tiếng tăm đó, chẳng qua là vẫn chưa đến mức độ đó. Mỹ nhân khát máu? Cách miêu tả này không quá thích hợp, ta chỉ giết người chứ không khát máu, nói đẹp thì cũng thường thường thôi. So với Vương phi nhà ta thì cũng không có gì đáng nói.”
Kinh Úc liếc nhìn Lưu Huỳnh, có chút nhẹ nhàng nói: “Được rồi đừng náo nữa, nên dọn món chính lên rồi.”
Hắn nhìn về phía Cố Huyền: “Chúng ta vào việc đi, lúc nãy là nói đến đâu rồi nhỉ?”
Lưu Huỳnh đáp: “Chủ tử, khi nãy nói đến trung hiếu”
Kinh Úc gật đầu: “Đúng, trung hiếu. Cố Thừa tướng nếu đã tận trung với Bệ hạ của ngươi như vậy, chắc hẳn sẽ không nhẫn tâm nhìn thấy Bệ hạ của ngươi phải chịu giày vò nhỉ?”
Cố Huyền vừa nghe câu này lập tức trở nên kích động, cũng không quản Các chủ hay không Các chủ: “Câu nói này của ngươi là có ý gì? Ngươi rốt cuộc đã làm gì Bệ hạ?”
Kinh Úc nhướn mày cười nhẹ “Sao có thể, đây không phải còn đang đợi quyết định của Thừa tướng hay sao?”
Cố Huyền cau mày: “Lời nói này của ngươi là có ý gì?”
“Ý của Bản vương là…” Kinh Úc nhìn Cố Huyền với ánh mắt lạnh lùng “Quân chủ và con trai, ngươi chỉ được chọn một.”
Cố Huyền: “Úc Vương, ngươi thật cho rằng bản tướng không làm gì được ngươi sao?”
Vừa nghe vậy, Kinh Úc liền có hứng thú “Ồ, có thể làm gì đây? Thừa tướng chi bằng nói ra để ta nghe thử.”
Cố Huyền liếc nhìn ánh trăng bên ngoài, mắt ánh lên vẻ đắc thắng “Rất nhanh sẽ đến ngày trăng tròn, không biết mấy năm nay Úc Vương ngươi sống có suôn sẻ?”
Kinh Úc khẽ cười “Nhờ phúc của Thừa tướng, những năm nay Bản vương sống mọi thứ đều thuận lợi suôn sẻ, không cần đến Thừa tướng lo lắng. Thừa tướng ngài trước tiên lo lắng cho bản thân trước đi.”
“Sao có thể? Lúc đó rõ ràng ngươi đã uống…”
“Đã uống cái gì?” Kinh Úc lạnh lùng cười, ánh mặt lộ rõ sát khí “Ngũ thạch tán sao? Hay là Linh phệ cổ”
Cố Huyền vẻ mặt không thể tin nói “Ngươi, làm sao ngươi có thể.”
Kinh Úc mỉm cười: “ Thừa tướng đây là muốn hỏi, tại sao Bản vương lại biết ư? Không giấu gì Thừa tướng, vốn dĩ trước khi uống ta đã biết rõ độc tính của nó. Chỉ là một chất độc tầm thường có là gì so với hận quốc thù gia, cổ độc còn như vậy huống chi là Ngũ Thạch Tán, Bản vương chưa từng đặt chúng trong mắt.”
Cố Huyền vẫn còn nghi hoặc, suy cho cùng trên thế gian này không có ai là không sợ chết, hẳn là Kinh Úc còn chưa có hiểu rõ về chất độc: “Vương gia, ngươi quá xem nhẹ chất độc này rồi, nếu như không có thuốc giải, không quá ba năm hàng vạn cổ trùng sẽ ăn vào tim của ngươi cho đến chết.”
Kinh Úc cười lạnh nói: “Thừa tướng hiểu sai rồi, thứ ta xem nhẹ không phải là Cổ độc mà là mạng của Bản vương”.
“Vạn cổ phệ tâm?” Kinh úc thản nhiên nói “Bản vương mấy năm nay đều sống như vậy, nếu thật là giải được độc ta có thể còn sống không quen kìa. Trên thế giới này, không có gì khiến ta cảm thấy sợ hãi, Thừa tướng cũng không cần lãng phí sức lực. Quân chủ và con trai, ngươi chỉ có thể chọn một.”
Thấy không còn xoay chuyển được tình thế, Cố Huyền liền thay đổi sách lược: “Ngươi không phải muốn biết năm đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì hay sao? Thả nhi tử của ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết sự tình năm nó.”
“Ồ, Thừa tướng nguyện ý nói rồi?”
Cố Huyền nghiến răng nói: “Bản tướng có thể nói cho ngươi biết rõ chân tướng năm đó nhưng ngươi trước tiên phải thả nhi tử của ta ra, hắn vô tội, từ đầu tới cuối hắn không hề can dự vào chuyện này.”
Cố Huyền gật đầu: “Thật sự cũng khá vô tội, người đâu, mang Cố công tử đi xuống.”
Cố Lý toàn bộ quá trình đều là một vẻ mặt hoang mang, nghe nửa ngày cũng không nghe ra điều gì, trước khi bị kéo đi còn không quên nói thêm một câu: “Kinh Úc, Phụ thân ta là người Bệ hạ xem trọng nhất, ngươi nếu dám làm loạn Bệ hạ nhất định sẽ không…”
Lưu Huỳnh liền cho hắn một bạt tai: “Lắm lời.”
Cố Huyền hung hăng nhìn về phía Kinh Úc: “Úc vương, người đừng có quá đáng.”
Kinh Úc khẽ cười, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi Thừa tướng, thủ hạ của ta ra tay không biết nặng nhẹ, vẫn mong Thừa tướng lượng thứ.”
Cồ Huyền hừ lạnh: “Vương gia ngươi muốn biết cái gì thì hỏi đi.”
Kinh Úc xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái: “Bản vương muốn biết, Kinh Trác tại sao đột nhiên khởi binh bức cung tạo phản.”
Cố Huyền nghe xong, trầm mặc không biết đang nghĩ gì, chỉ nghe Kinh Úc nói tiếp: “Thừa tướng cứ nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời, ta đã mở lời hỏi thì cũng không phải cái gì cũng không biết, nếu Bản vương nghe được câu trả lời qua loa…thì đừng trách Bản vương không thủ hạ lưu tình.”
Hồi lâu sau Cố Huyền mới chậm rãi nói: “Bệ hạ thực ra vô tội, năm đó…”
Vô tội? Kinh Úc như vừa nghe được chuyện gì rất nực cười, tâm tình hiếm khi lại dao động: “Một kẻ giết cha giết mẹ nhưng nói với ta là hắn vô tội, thật nực cười.”
Cố Huyền không hề để ý đến lời của Kinh Úc “Chuyện năm nó chẳng lẽ Vương gia không thấy kỳ quái hay sao?”
Kinh Úc không trả lời, chỉ im lặng nhìn Cố Huyền, muốn xem hắn sẽ biện giải như thế nào.
Chỉ là lúc này cô đã thay vào y phục của thị nữ. Cô mặc một bộ y phục hoa màu khói nhạt, đai buộc thành một chiếc nơ quanh eo, trâm cài màu khói búi tóc gọn gàng, lông mày thanh tú, đôi mắt linh động sáng ngời.
“Chủ nhân, thuốc đã sắc xong”
Đi cùng còn có hai thị nữ, sau khi bước vào họ hơi cúi đầu và chắp tay khẽ nói: “Các chủ”
Kinh Úc xua tay, vẻ mặt khó chịu “Không cần đa lễ, đi đi”
Thị nữ nghe vậy cúi đầu chắp tay đáp lại: “Vâng”
Trước đây bọn họ chỉ hành động âm thầm trong tối, nghe theo mệnh lệnh của Lưu Huỳnh cô nương, chưa từng làm việc trực tiếp với Các chủ. Nếu như không nghe thấy lời nói đó của Lưu Huỳnh, bọn họ sẽ không bao giờ tin rằng, hoá ra Các chủ hoá ra lại là ….
Cũng không có gì lấy làm lạ khi họ bất ngờ như vậy, một người là vương gia ngốc nổi tiếng ở Bắc Tấn, một người tên tuổi lừng lẫy Các chủ của Ám Dạ Các, được mệnh danh là Quỷ khát máu. Dù có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ rằng hai nhân vật này lại là cùng một người.
Nói đến đây “Ám Dạ Các” là một sự tồn tại cực đoan.
Năm Nguyên Hưng thứ hai, Diên An nhất loạn, hoàng đế mới lên ngôi. Cùng năm, một tổ chức bí ẩn tên “Ám Dạ Các” đã lan rộng tại Bắc Tấn.
Về phần tại sao lại nói đây là một sự tồn tại cực đoan, là vì Ám Dạ Các ngay khi xuất hiện đã trở thành cái gai trong mắt Triều đình, ngược lại tổ chức này lại được bách tính săn đón và yêu mến.
Cướp của người giàu chia cho người nghèo, trừ gian diệt ác, giúp đỡ kẻ yếu.
Cướp của tham quan, trừ những kẻ ác, cứu giúp bách tính. Qua lại nhiều lần như vậy Ám Dạ Các liền trở nên nổi tiếng.
Những năm gần đây, Triều đình và quan sai dành rất nhiều thời gian điều tra Ám Dạ Các nhưng đến cái bóng họ cũng không tìm thấy được.
Tuy nhiên, mọi người đều đồn đoán biết được trong Ám Dạ Các có một mỹ nhân cầm roi khát máu, nghe nói nàng là thủ lĩnh của Ám Dạ Các đồng thời là cánh tay phải đắc lực của Các chủ Ám Dạ Các.
Cánh tay phải rất giỏi giết người, nhưng để cô ấy chăm sóc người khác thì thực sự… Đặc biệt là chăm sóc một mỹ nhân ốm yếu trông có vẻ sẽ chết bất cứ lúc nào như thế này.
Mặc dù Kinh Úc nói không cần đa lễ, bọn họ cũng không dám lười biếng, cái tên Quỷ khát máu không phải tự dưng mà có.
Hai tì nữ đỡ Tô Mạch ngồi dậy, đặt một chiếc gối mềm sau lưng để thuận tiện Lưu Huỳnh cho Tô Mạch uống thuốc.
Lưu Huỳnh cẩn thận thổi thổi, thay vì trực tiếp đổ thuốc vào miệng cô cẩn thận múc một thìa nhỏ đưa vào miệng Tô Mạch. Nhưng Tô Mạch không có mở miệng được, thuốc được đưa đến miệng rồi lại chạy xuống cổ cuối cùng rớt xuống y phục, một ngụm cũng không chảy vào trong miệng Tô Mạch. Tì nữ thấy vậy vội lấy khăn tay lau sạch cho hắn.
Sự kiên nhẫn của Lưu Huỳnh sớm đã cạn kiệt, đôi tay của cô đều dùng để giết người chứ chưa bao giờ làm một việc cẩn thận đến vậy
“Ta không tin, hai người các người mở miệng hắn ra, nếu không làm sao mà uống thuốc”.
Hai thị nữ nhìn nhau không dám làm theo lời Lưu Huỳnh nói mà lén nhìn sang bên Kinh Úc. Bọn họ biết rõ Lưu Huỳnh cô nương là người Các chủ tin dùng, nhưng người nằm trên giường này là Vương Phi, bọn họ làm sao dám…
Kinh Úc nhìn người đang nằm trên giường, vẻ mặt càng ngày càng khó chịu: “ Ngươi nhìn, hắn giống như sắp chết đến nơi, ngươi có thể làm thế nào cho hắn uống thuốc được? Sao không làm được? Có phải thuốc của ngươi đắng quá không?”
Lưu Huỳnh dừng lại một chút, hướng Kinh Úc nói: “Chủ nhân, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, trên thế giới này không có thuốc nào là không đắng”
Kinh Úc khoé môi khẽ giật, bước nhanh đến trước Lưu Huỳnh: “Tránh ra, một đám người vô dụng”
Lưu Huỳnh vô thức tránh sang một bên, kinh ngạc nhìn chủ nhân của mình. Hắn đây là… muốn tự mình giúp Vương Phi uống thuốc?
“Đứng yên đó làm gì? Lại đây đỡ hắn, đưa thuốc cho ta”.
“A” Lưu Huỳnh hồi thần , vội vàng đưa bát thuốc cho Kinh Úc.
Một bát thuốc nhỏ, phải gần một nén hương mới giúp hắn uống xong. Rõ ràng chủ nhân đang vô cùng mất kiên nhẫn nhưng vẫn cố đút cho hết bát thuốc, sau đó mới tức giận ném bát xuống.
Hai thị nữ lặng lẽ thu dọn rồi đi ra ngoài, tuy rằng bọn họ đã đi theo Các chủ nhiều năm, nhưng đều là bí mật nhận mệnh lệnh rồi hành sự không trực tiếp làm việc với Các chủ, bình thường có nhiệm vụ gì đều là do Lưu Huỳnh cô nương truyền đạt xuống. Sớm đã nghe qua về tính tình của Các chủ không được tốt, nhưng đây là lần đầu tiên họ được trực tiếp nhìn thấy cho nên không tránh khỏi có chút sợ hãi.
Lưu Huỳnh lắc đầu, cô sớm đã quen với cảnh tượng này. Nói thật, chủ nhân của cô tính tình thật sự rất tệ, không những tệ mà còn điên, nhưng Lưu Huỳnh cảm thấy điên đó mới thật sự là chủ nhân của cô.
Dựa vào những gì cô biết về hắn, cô sợ rằng ngày nào đó hắn sẽ thật sự….
Nhưng bây giờ cô dường như đã nhìn thấy được chút hy vọng trên người Vương Phi, dù sao cũng đã rất nhiều năm rồi cô cũng chưa từng thấy hắn quan tâm đến ai nhiều như vậy. Chỉ là dựa vào nhân phẩm của từ trước của Vương Phi… cũng không biết là sự thay đổi của hắn là tốt hay xấu.
Khi Tô Mạch tỉnh lại trong phòng hoàn toàn im lặng, chỉ nghe thấy tiếng ve kêu, hắn ho nhẹ hai tiếng và xoa xoa trán, đầu vẫn còn hơi choáng. Hắn vừa rồi… là bị ngất đi rồi?
Nhưng xung quanh tối mịt, rõ ràng là không phải chỉ mới lúc nãy. Cái thân thể rách nát này thật là… Hắn khẽ động cơ thể muốn ngồi dậy, nhưng lại phát hiện có thứ gì đó đang đè lên chăn, quay đầu lại mới thấy tiểu ngốc tử đang ngoan ngoãn nằm ngủ trước giường mình.
Trong lòng Tô Mạch khẽ rung động, cơn tức giận trước đó đã bắt đầu tiêu tan. Hắn đưa tay lay nhẹ Kinh Úc: “Đồ ngốc, tỉnh dậy đi”.
Nghe thấy âm thanh, Kinh Úc khẽ lắc đầu, mơ hồ nhìn về phía Tô Mạch: “Lan Quân, Lan Quân cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.”
Tô Mạch mỉm cười, xoa xoa đầu Kinh Úc: “Ừ, đi thắp đèn lên đi”.
Kinh Úc vội vàng đứng dậy, thắp đèn trong phòng xong lập tức đi đến trước mặt Tô Mạch, cúi đầu cắn môi không dám nhìn Tô Mạch.
Tô Mạch không khỏi muốn cười nhạo bộ dáng này của Kinh Úc: “Làm sao vậy? Cúi đầu xuống làm gì?”
Kinh Úc lắc lắc đầu, cụp mắt xuống và nhẹ giọng nói: “Lan Quân, ta biết sai rồi, người đừng có tức giận, đừng có sinh bệnh có được không?”
Không biết vì sao, khi nghe tiểu ngốc tử nói đừng sinh bệnh, trong lòng hắn lại khẽ nhói lên. Hắn sống hơn 24 năm nhưng đây là lần đầu tiên nghe được lời nói đau lòng như vậy, bỗng dưng không biết phải phản ứng như thế nào. Hắn thật ra không còn tức giận nhưng vẫn là phải dạy dỗ Kinh Úc.
“Ồ, ngươi nói xem ngươi sai ở chỗ nào?”
Kinh Úc thanh âm càng ngày càng nhỏ, “Ta không nghe lời, chạy lung tung, hại Lan Quân sinh bệnh…”
Thế nào hắn lại có vẻ như bị oan ức rồi?
Tô Mạch gật đầu, “Được, vậy nói cho ta biết tại sao ngươi lại không nghe lời, chạy loạn như vậy?”
Nhưng lần này Kinh Úc dù thế nào cũng không chịu nói ra.
Hỏi không ra cái gì, Tô Mạch đành phải dùng cách khác, hắn hướng phía Kinh Úc vẫy vẫy tay, nói với ngữ phí nhẹ nhàng ấm áp: “Lại đây”
Đến khi người đến gần, Tô Mạch mới nhẹ nhàng hỏi: “Là ai chọc giận Vương gia rồi?”
Kinh Úc mím mím môi, được nửa ngày mới chậm rãi nói: “Lan Quân ngươi cùng bọn họ giống nhau đều không thích ta, ta đã biết hết rồi.”
“Bọn họ?” Tô Mạch nhận ra một từ trọng yếu trong câu nói của Kinh Úc: “Bọn họ là ai? Là ai đã nói gì với Vương gia sao?”
Kinh Úc cúi đầu, càng thêm uỷ khuất: “Ta biết Lan Quân không thích ta…”
Tô Mạch bật cười, kéo người đến bên cạnh: “Đồ ngốc, nếu ta không thích ngươi thì ta đi tìm ngươi làm cái gì, tiểu hài tử ngày ngày đều suy nghĩ lung tung gì vậy? Qua đây, nửa đêm canh ba rồi, trước tiên đi ngủ có vấn đề gì trời sáng rồi nói đi.”
Kinh Úc nhìn nhìn về phía giường ngủ không xa, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà…”
“Không nhưng nữa, nghe lời, qua đây ngủ”.
Kinh Vũ vẫn luôn nghe lời Tô Mạch, do dự mấy giây rồi cũng lên giường đi ngủ.
Có lẽ là do tác dụng của thuốc, Tô Mạch rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Nghe thấy tiếng thở đều đều bên cạnh, Kinh Úc từ từ mở mắt, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài. Một lúc sau hắn đã đến núi phía sau Vương phủ.
“Chủ nhân, người đã bắt được rồi ạ.”
Kinh Úc gật đầu, nhìn sợi dây bên vách đá, hắn nhẹ nhàng vung kiếm chiếc xích đu bị chém thành nhiều mảnh, như thể vị Vương gia ngốc nghếch chiều nay đã biến mất.
“Đi thôi.”
Lưu Huỳnh không nhịn được cười, nhìn thấu lý do nhưng không dám nói. Buổi chiều tuy cô không có mặt ở đây, nhưng qua lời thủ hạ thuật lại thì cảnh tượng đó có thể gọi là vô cùng kịch tính.
Thực chất chủ nhân chỉ là phát hiện ra có dị thường ở phía sau núi, nên mới tìm cớ chạy ra đây. Nhưng người trong phủ hiện tại còn chưa biết rõ thân phận của ngài, liền báo lại với Vương phi, còn đem Vương phi ra sau núi nên chủ nhân đành phải phối hợp diễn một màn kịch như lúc ban chiều.
Mà cho dù có rơi xuống vách núi thì cũng không thể làm chủ nhân bị thương được, chỉ là…ngồi xích đu ngay trên vách đá, cũng chỉ có chủ nhân của cô mới nghĩ ra được.
Đây chẳng phải là sau sự việc ban chiều thấy mất mặt nhưng lại không thể đối Vương phi phát hoả, chỉ có thể trút giận lên chiếc xích đu hay sao.
Chủ tớ hai người đi xuyên qua rừng sau đó đến một ngôi nhà gỗ cũ kỹ, Khi cánh cửa gỗ mở ra, người bên trong hướng Kinh Vũ nhìn với ánh mắt khó tin: “Sao có thể? Làm sao có thể? Ngươi không phải là…”
Kinh Úc khẽ cười lạnh, “Ta không phải cái gì? Cố Huyền, năm xưa khi ngươi bức mẫu phi ta treo cổ tự vẫn ngươi có từng nghĩ qua nếu có ngày ngươi rơi vào tay ta?”
Cố Huyền cũng không còn tâm trí nghĩ đến những cái khác, chỉ có thể ấp a ấp úng nói: “Bản tướng…bản tướng năm đó cũng là bất đắc dĩ.”
“Bất đắc dĩ” Kinh Úc cười lạnh nói: “Ha, hay cho câu bất đắc dĩ, Bản Vương không muốn nghe nhất chính là câu bất đắc dĩ này. Vốn dĩ ta tính để ngươi sống thêm vài ngày nhưng không ngờ ngươi lại tự mình mò qua đây, nếu đã như vậy thì Bản Vương cũng không cần khách khí nữa.”
“Người đâu, trước chặt đứt ngón tay của hắn gửi tặng cho hôn quân kia làm món quà mừng thọ, rồi treo đầu của hắn trước Cố phủ, còn các bộ phận khác chặt từng mảnh ném cho chó ăn.”
Nghe vậy Cố Huyền bắt đầu hoảng sợ: “Vương gia, có gì hãy thương lượng trước, ngươi cần cái gì, Bản tướng đều có thể thỏa mãn ngươi.”
“Ồ, vậy sao?” Kinh Úc ánh mắt khẽ động “Vậy Bản vương cho ngươi một cơ hội, ngươi chỉ cần nói ra nguyên nhân năm đó tại sao đột nhiên Kinh Trác tạo phản, Bản vương có thể suy nghĩ giữ lại cái mạng chó của ngươi.”
Cố Huyền sắc mặt thay đổi, có chút do dự nói: “Chuyện này…chuyện này nói ra rất dài, thời gian đã qua lâu rồi Bản tướng không còn nhớ rõ nữa, Vương gia có thể để cho ta mấy ngày cẩn thận nhớ lại.”
“Ha” Kinh Úc khóe miệng hơi nhếch, tay xoay xoay nhẫn trên ngón cái “Cố Huyền, ngươi thật cho rằng Bản Vương ngu ngốc ư?”
“Muốn kéo dài thời gian để chờ cứu binh tới phải không? Vậy Bản Vương cũng không ngại nói cho ngươi biết, hiện tại toàn bộ Bắc Tấn đều nằm trong tay ta, không có ai có thể cứu ngươi. Ngươi nếu như muốn đợi tên hôn quân đó phái người xuống tìm ngươi thì ta khuyên ngươi đừng ôm quá nhiều hy vọng, hắn lúc đó chỉ sợ thân mình còn lo không xong.”
Cố Huyền vừa nghe những lời này, liền trở nên kích động: “Ngươi có ý gì? Ngươi cái tên nghiệt chủng, ngươi đã làm gì Bệ Hạ?”
“Nghiệt chủng?” Kinh Úc nở một nụ cười tà ác “Bản Vương là đích tử duy nhất của Tiên Hoàng và Hoàng Hậu, rốt cuộc tên Nghiệt chủng mà ngươi nói rốt cuộc là ai?”
Sắc mặt của Cố Huyền liền trở nên càng khó coi, hận không thể đem Kinh Úc ăn tươi nuốt sống “Bệ hạ mới là Chân long Thiên tử, sao có thể so sánh người với tên nghiệt chủng như ngươi.”
“Ồ, phải không? Cố Thừa tướng nếu đã trung thành như vậy, vậy Bản Vương sẽ cho ngươi một cơ hội.
Nào, đưa Cố tiểu công tử lên đây.”
Dứt lời liền có người đưa đến một thiếu niên khoảng 17 - 18 tuổi. Thiếu niên bình thường được nuông chiều quen, giờ bị thị vệ đẩy nhẹ một cái liền ngã nhào ra đất.
“A, các ngươi nhẹ một chút, ngã hỏng rồi thì không bán được bao tiền đâu,”
Vừa nghe câu này thiếu niên càng lo lắng, từ nhỏ đến lớn hắn đều được người vây quanh nào đã phải chịu nghe những lời vũ nhục như vậy.
Hắn ngước mắt lên nhìn về phía người vừa nói: “Ngươi, ngươi không phải, không phải là tên ngốc trong Úc Vương phủ sao? Ngươi thật là to gan, ngươi có biết ta là ai không? Còn không mau thả ta ra nếu không Phụ thân ta biết được sẽ không bỏ qua…”
Lời còn chưa nói xong, Lưu Huỳnh đã cho hắn một cái tát và đẩy ngã xuống đất.
Kinh Úc cười lạnh: “Không bỏ qua gì cơ? Tiếp tục nói”
Nhìn thấy con trai bảo bối của mình bị đối xử như vậy, Cố Huyền tức giận nói: “Kinh Úc người đừng quá đáng, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể một tay che trời hay sao?”
“Phụ thân” Thiếu niên ngơ ngác nhìn Cố Huyền hoàn cảnh cùng mình cũng không sai biệt, vẻ mặt không tin nổi “Phụ thân sao người lại ở đây?”
Lưu Huỳnh bên cạnh không nhẫn nại nói : “Đương nhiên là vì cùng ngươi xuống Hoàng Tuyền rồi.”
“Lưu Huỳnh” Kinh Úc liếc mắt nhìn về phía Lưu Huỳnh.
“Ồ” Lưu Huỳnh tay tạo thành quyền “Là Lưu Huỳnh nhiều lời rồi, xin Chủ nhân lượng thứ.”
“Lưu Huỳnh…” Cố Huyền mắt liếc nhìn qua chiếc roi trên tay Lưu Huỳnh, như thể đang xác nhận lại: “Ngươi chính là mỹ nhân khát máu trong giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, Lưu Huỳnh?”
Có vẻ như đã thông suốt điều gì đó, Cố Huyền đột nhiên cười tự giễu: “Chủ nhân, Lưu Ảnh Tiên... khó trách”, khó trách bọn họ dù công khai hay bí mật tìm kiếm bao năm nay một chút manh mối cũng không có. Cuối cùng, người khiến bọn họ đau đầu Ám Dạ Các các chủ xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Lưu Huỳnh không ngần ngại nói thêm, “Tiếng tăm lừng lẫy? Ta quả thật cũng có chút tiếng tăm đó, chẳng qua là vẫn chưa đến mức độ đó. Mỹ nhân khát máu? Cách miêu tả này không quá thích hợp, ta chỉ giết người chứ không khát máu, nói đẹp thì cũng thường thường thôi. So với Vương phi nhà ta thì cũng không có gì đáng nói.”
Kinh Úc liếc nhìn Lưu Huỳnh, có chút nhẹ nhàng nói: “Được rồi đừng náo nữa, nên dọn món chính lên rồi.”
Hắn nhìn về phía Cố Huyền: “Chúng ta vào việc đi, lúc nãy là nói đến đâu rồi nhỉ?”
Lưu Huỳnh đáp: “Chủ tử, khi nãy nói đến trung hiếu”
Kinh Úc gật đầu: “Đúng, trung hiếu. Cố Thừa tướng nếu đã tận trung với Bệ hạ của ngươi như vậy, chắc hẳn sẽ không nhẫn tâm nhìn thấy Bệ hạ của ngươi phải chịu giày vò nhỉ?”
Cố Huyền vừa nghe câu này lập tức trở nên kích động, cũng không quản Các chủ hay không Các chủ: “Câu nói này của ngươi là có ý gì? Ngươi rốt cuộc đã làm gì Bệ hạ?”
Kinh Úc nhướn mày cười nhẹ “Sao có thể, đây không phải còn đang đợi quyết định của Thừa tướng hay sao?”
Cố Huyền cau mày: “Lời nói này của ngươi là có ý gì?”
“Ý của Bản vương là…” Kinh Úc nhìn Cố Huyền với ánh mắt lạnh lùng “Quân chủ và con trai, ngươi chỉ được chọn một.”
Cố Huyền: “Úc Vương, ngươi thật cho rằng bản tướng không làm gì được ngươi sao?”
Vừa nghe vậy, Kinh Úc liền có hứng thú “Ồ, có thể làm gì đây? Thừa tướng chi bằng nói ra để ta nghe thử.”
Cố Huyền liếc nhìn ánh trăng bên ngoài, mắt ánh lên vẻ đắc thắng “Rất nhanh sẽ đến ngày trăng tròn, không biết mấy năm nay Úc Vương ngươi sống có suôn sẻ?”
Kinh Úc khẽ cười “Nhờ phúc của Thừa tướng, những năm nay Bản vương sống mọi thứ đều thuận lợi suôn sẻ, không cần đến Thừa tướng lo lắng. Thừa tướng ngài trước tiên lo lắng cho bản thân trước đi.”
“Sao có thể? Lúc đó rõ ràng ngươi đã uống…”
“Đã uống cái gì?” Kinh Úc lạnh lùng cười, ánh mặt lộ rõ sát khí “Ngũ thạch tán sao? Hay là Linh phệ cổ”
Cố Huyền vẻ mặt không thể tin nói “Ngươi, làm sao ngươi có thể.”
Kinh Úc mỉm cười: “ Thừa tướng đây là muốn hỏi, tại sao Bản vương lại biết ư? Không giấu gì Thừa tướng, vốn dĩ trước khi uống ta đã biết rõ độc tính của nó. Chỉ là một chất độc tầm thường có là gì so với hận quốc thù gia, cổ độc còn như vậy huống chi là Ngũ Thạch Tán, Bản vương chưa từng đặt chúng trong mắt.”
Cố Huyền vẫn còn nghi hoặc, suy cho cùng trên thế gian này không có ai là không sợ chết, hẳn là Kinh Úc còn chưa có hiểu rõ về chất độc: “Vương gia, ngươi quá xem nhẹ chất độc này rồi, nếu như không có thuốc giải, không quá ba năm hàng vạn cổ trùng sẽ ăn vào tim của ngươi cho đến chết.”
Kinh Úc cười lạnh nói: “Thừa tướng hiểu sai rồi, thứ ta xem nhẹ không phải là Cổ độc mà là mạng của Bản vương”.
“Vạn cổ phệ tâm?” Kinh úc thản nhiên nói “Bản vương mấy năm nay đều sống như vậy, nếu thật là giải được độc ta có thể còn sống không quen kìa. Trên thế giới này, không có gì khiến ta cảm thấy sợ hãi, Thừa tướng cũng không cần lãng phí sức lực. Quân chủ và con trai, ngươi chỉ có thể chọn một.”
Thấy không còn xoay chuyển được tình thế, Cố Huyền liền thay đổi sách lược: “Ngươi không phải muốn biết năm đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì hay sao? Thả nhi tử của ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết sự tình năm nó.”
“Ồ, Thừa tướng nguyện ý nói rồi?”
Cố Huyền nghiến răng nói: “Bản tướng có thể nói cho ngươi biết rõ chân tướng năm đó nhưng ngươi trước tiên phải thả nhi tử của ta ra, hắn vô tội, từ đầu tới cuối hắn không hề can dự vào chuyện này.”
Cố Huyền gật đầu: “Thật sự cũng khá vô tội, người đâu, mang Cố công tử đi xuống.”
Cố Lý toàn bộ quá trình đều là một vẻ mặt hoang mang, nghe nửa ngày cũng không nghe ra điều gì, trước khi bị kéo đi còn không quên nói thêm một câu: “Kinh Úc, Phụ thân ta là người Bệ hạ xem trọng nhất, ngươi nếu dám làm loạn Bệ hạ nhất định sẽ không…”
Lưu Huỳnh liền cho hắn một bạt tai: “Lắm lời.”
Cố Huyền hung hăng nhìn về phía Kinh Úc: “Úc vương, người đừng có quá đáng.”
Kinh Úc khẽ cười, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi Thừa tướng, thủ hạ của ta ra tay không biết nặng nhẹ, vẫn mong Thừa tướng lượng thứ.”
Cồ Huyền hừ lạnh: “Vương gia ngươi muốn biết cái gì thì hỏi đi.”
Kinh Úc xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái: “Bản vương muốn biết, Kinh Trác tại sao đột nhiên khởi binh bức cung tạo phản.”
Cố Huyền nghe xong, trầm mặc không biết đang nghĩ gì, chỉ nghe Kinh Úc nói tiếp: “Thừa tướng cứ nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời, ta đã mở lời hỏi thì cũng không phải cái gì cũng không biết, nếu Bản vương nghe được câu trả lời qua loa…thì đừng trách Bản vương không thủ hạ lưu tình.”
Hồi lâu sau Cố Huyền mới chậm rãi nói: “Bệ hạ thực ra vô tội, năm đó…”
Vô tội? Kinh Úc như vừa nghe được chuyện gì rất nực cười, tâm tình hiếm khi lại dao động: “Một kẻ giết cha giết mẹ nhưng nói với ta là hắn vô tội, thật nực cười.”
Cố Huyền không hề để ý đến lời của Kinh Úc “Chuyện năm nó chẳng lẽ Vương gia không thấy kỳ quái hay sao?”
Kinh Úc không trả lời, chỉ im lặng nhìn Cố Huyền, muốn xem hắn sẽ biện giải như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.