Xuyên Thành Nam Phi Pháo Phôi Của Ngốc Vương Gia

Chương 12: Tiểu Ngốc Tử Rất Biết Chăm Sóc Người Khác

Ngư Hỏa

16/09/2024

Cố Huyền thở dài, chầm chậm nói: “Chuyện này nói ra rất dài, muốn biết tất cả vẫn phải nói từ 25 năm trước, năm đó…”

“Năm đó, khi Mẫu phi ngươi còn chưa xuất các cùng với Thẩm gia tiểu thư Thẩm Niệm tình như tỉ muội, sau đó hai người cũng cùng nhau tiến cung làm phi tử của tiên hoàng. Tuy rằng hai người nhập cung cùng năm nhưng vận mệnh hai người lại biến hoá bất đồng. Thẩm gia tiểu thư Thẩm Niệm sau khi nhập cung được một năm đã được phong lên làm Quý phi, mà mẫu phi của ngươi vẫn chưa được Tiên hoàng sủng ái. Ngược lại, ngày đó Thẩm gia tiểu thư gần như là người được sủng ái nhất Hậu cung, có lẽ cũng vì như vậy nên quan hệ của hai người ngày ngày càng phát sinh thay đổi… .”

Nói đến đây, tâm tình của Cố Huyền đã hơi thay đổi: “Không được Tiên đế sủng ái, mẫu phi ngươi bắt đầu dùng thủ đoạn, Thẩm gia tiểu thư tâm tư đơn thuần lại niệm tình xưa đã nhiều lần nhẫn nại chịu đựng, nhưng đổi lại mẫu phi ngươi ngày càng ngông cuồng. Năm sau Thẩm gia tiểu thư chết thảm trong cung của mình, mà mẫu phi của ngươi từ đó một đường bay lên, phong toả tin tức, đoạt lấy con trai của Thẩm tiểu thư, để ngươi lên làm Thái tử.

“Ý định của nàng là gì, ai ai cũng biết.”

Lời nói của Cố Huyền, Kinh Úc một câu cũng không tin, Mẫu phi của hắn là người như thế nào, hắn là người rõ ràng nhất. Nhưng Cố Huyền này thoạt nhìn cũng không giống như đang nói dối, vậy chỉ còn lại duy nhất một khả năng.

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng. (Cái này lên gg tra để hiểu thêm nghĩa nha, tui không biết giải thích sao -.-)

Chỉ là khi Cố Huyền nhắc đến Thẩm Niệm biểu tình thật sự đặc sắc khiến hắn không thể không nổi lên hứng thú: “Thừa tướng một câu hai câu đều là Thẩm gia tiểu thư, nếu Bản vương nhớ không nhầm thì Thẩm Niệm được tiên đế đích thân phong làm phi tần, chưa nói đến việc xưng hô có thoả đáng hay không mà cũng qua hơn 20 năm rồi thừa tướng vẫn tức giận bất bình thay, hay là bên trong còn có ẩn tình gì mà ta chưa biết?”

Cố Huyền không trả lời vấn đề của Kinh Úc mà tiếp tục nói: “Bệ hạ năm đó đối xử với Vương gia thế nào chắc cũng không cần ta nhắc lại thì ngài cũng biết, vị trí Thái tử, sự sủng ái của tiên đế toàn bộ Bệ hạ đều cho ngươi trước giờ người chưa bao giờ tranh giành. Nhưng mặc dù như vậy, mẫu phi của ngươi vẫn chưa bao giờ tha cho Bệ hạ.”

“Vương gia còn nhớ vụ ám sát Bệ hạ khi đi săn ở Nam Uyển không?”

Kinh Úc khẽ cau mày: “Ý của ngươi là tất cả đều do mẫu phi ta làm?”

Cố Huyền hừ lạnh: “Còn ai ngoài bà ta, Thẩm gia tiểu thư coi mẫu phi ngươi là người thân thiết nhất nhưng cuối cùng lại bị mẫu phi ngươi hại chết thảm trong cung. Bệ hạ tính tình đại biến cũng chỉ có thể là vì đã nhìn ra bộ mặt thật của bà ta. Khởi binh tạo phản cũng là lấy lại những thứ vốn thuộc về mình, báo thù cho mẹ, người có gì sai.”

Nghe hết nửa ngày, Kinh Úc cuối cùng cũng nghe ra được chút ít. Mặc dù nghe có vẻ đáng sợ nhưng cũng hiểu được chút ít. Chẳng trách Kinh Trác tự nhiên tính tình đại biến, hoá ra là không biết từ đâu nghe ra được những tin đồn này.

Kinh Trác vốn dĩ không phải con trai do Phụ hoàng và Mẫu phi sinh ra, chuyện này vào lúc mẫu phi tạ thế đã cho hắn biết, chỉ là người không có nhiều thời gian để giải thích rõ ràng.

Mấy năm nay hắn vẫn luôn điều tra về thân thế của Kinh Trác, không ngờ Kinh Trác lại là con trai của Thẩm Quý phi.

Bây giờ nhìn lại phản ứng của Cố Huyền, cha ruột của Kinh Trác chắc chắn là ông ta. Nếu như những gì Cố Huyền nói là sự thật thì việc Kinh Trác báo thù cho mẹ, lấy lại những gì vốn thuộc về mình thì có gì sai.

Nhưng hắn là sai ở chỗ hắn quá ngu ngốc, chuyện hoang đường như vậy mà hắn cũng tin được.

Từ khi hiểu chuyện, hắn biết rõ mẫu phi đối đãi với Kinh Trác như thế nào, trước đây hắn cứ mãi nghĩ không thông tại sao mẫu phi lại nuôi dưỡng Kinh Trác dưới tên của mình, hiện tại hắn đã thông suốt. Tất cả việc mẫu phi làm là để bảo vệ thanh danh của Thẩm Quý phi, cuối cùng lại thành ra thế này.

19 năm tự mình chiếu cố nhưng đổi lại không được một phân tin tưởng của Kinh Trác. Mà Kinh Trác làm những việc mất nhân tính, thương thiên hại lý quá nửa là do Cố Huyền phía sau tác động.

Không có bông tuyết nào là vô tội trong trận tuyết lở, 3 năm trong ngục tối, Phụ hoàng và Mẫu hậu lần lượt tạ thế khiến hắn sớm đối với Kinh Trác lạnh tâm. Cố Huyền nói Kinh Trác vô tội, nhưng những người vì chuyện này mà mất mạng thì lại không vô tội?

Có những chuyện phát sinh rồi thì chính là đã phát sinh rồi, sẽ không vì ai đó vô tội hay không mà thay đổi được, việc đã làm sai thì nhất định sẽ phải trả giá.



“Người đâu, theo lời Bản vương đã nói như lúc nãy mà làm, kéo người xuống chặt đứt đầu đem treo trước cửa Cố phủ, thi thể băm nhỏ cho chó ăn, tay chặt làm thành Phượng trảo hiến (móng vuốt chim phượng- từ này chưa học, thấy có chỗ ghi là chân gà =))) thôi tôi cứ để “phượng trảo” cho nó tàu nhaaa) tặng Kinh Trác làm quà mừng thọ, bản vương nhớ…hắn thích ăn nhất là phượng trảo.”

Cố Huyền không ngờ Kinh Úc đột nhiên lại trở mặt, không khỏi hoảng sợ, “Úc Vương, ngươi là có ý gì? Ngươi lúc này rõ ràng đã đáp ứng bản tướng…”

Kinh Úc cười nói: “Thừa tướng, ngươi thử suy nghĩ kỹ lại chút, ta chưa chưa từng đáp ứng qua với ngươi cái gì.”

“Hiện tại Thừa tướng còn biết rõ thân phận của ta, ngươi lại nghĩ thế nào ta sẽ bỏ qua cho ngươi?”

“Ngươi cái đồ nghiệt chủng…” Đã bị lừa một lần, Cố Huyền biết khó tránh khỏi cái chết liền hoàn toàn buông bỏ và hét lên: “Ngươi kéo bè kết phái, coi thường thiên uy, cuối cùng là muốn cái gì? Bản tướng làm tất cả chỉ là thuận theo thiên lý, dẹp loạn phản chính giúp đỡ chính lý, ta có gì sai?”

“Hừ…” Kinh Úc cười lạnh “Dẹp loạn phản chính giúp đỡ chính lý…Thừa tướng dùng những lời lẽ khoa trương này để lừa gạt chính mình là được rồi, rốt cuộc là vì chính lý hay là vì tư tâm ta không có hứng thú cũng không muốn biết, ta chỉ biết con người sẽ luôn phải tự trả giá cho hành vi của mình. Niệm ngươi lúc đó không một kiếm giết chết Bản vương, Bản vương nói cho ngươi một chuyện để ngươi yên tâm mà ra đi.”

Không biết Kinh Úc đi qua nói gì đó, chỉ thấy Cố Huyền sau khi nghe xong mở to mắt giận dữ và gào ầm lên: “Không thể nào, năm đó Thẩm Quý nhân chết thảm trong lãnh cung nhưng thế nào, ta vẫn còn nhớ rõ trong mắt; toàn bộ cung điện ngoài mẫu phi của ngươi còn ai có gan, có khả năng làm chuyện tàn nhẫn như vậy?”

“Bản tướng không thể nào nhầm lẫn”. Điều mà mình kiên trì nhận định bao nhiêu năm như vậy, đã dẫm lên bao nhiêu thi thể như vậy, hắn không thể chấp nhận là mình đã nhầm lẫn: “Chắc chắn là ngươi đang lừa ta, ngươi đang lừa ta có đúng không….” Nói nếu câu cuối, hắn đột nhiên cười đến điên khùng.

Kinh Úc nhíu mày cười lạnh: “Thừa tướng, người có từng nghe qua một câu nói?”

“Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, ta thực chất không biết Chim sẻ vì sao lại dùng cách hao tâm tổn phí như vậy, nhưng…” Giọng Kinh Úc lại càng lạnh: “Nhưng hắn hại Bản vương gia phá nhân vong, bản vương nhất định sẽ tìm ra và băm hắn thành từng mảnh.”

Cố Huyền vẫn không thể nào tin được sự thật thay đổi đột ngột này, không cách nào tiếp nhận được nhiều năm như vậy việc mình cho là tự trả thù lại biết thành một trò cười: “Không thể nào, ta không thể nào nhầm lẫn, nếu như không phải mẫu phi ngươi thì có thể là ai?”

“Có thể là ai?” Cố Huyền như phát điên, lao về phía Kinh Úc “Ngươi biết, có đúng không? Ngươi nói cho ta biết, nói cho ta biết ta đưa ngươi thuốc giải Linh Phệ cổ, nói cho ta biết…”

Kinh Úc không chú ý đến lời nói của hắn, quay người rời đi.

“Ngươi đừng đi, ngươi quay lại. Kinh Úc, nói cho ta biết, cho ta biết rốt cuộc là ai đã hại Niệm Nhi? Ngươi quay lại đây…”

Đến khi tiếng của Cố Huyền càng lúc càng xa, lúc này Lưu Huỳnh mới mở lời: “Chủ nhân, người lúc nãy nói với Cố Huyền cái gì? Sau khi nghe xong sao hắn lại kích động như vậy?”

“Không có gì, việc giao cho ngươi, ngươi làm đến đâu rồi?”

“A, ta đã điều tra qua rồi, Nhạc Đồng là được Vương phi chuộc lại từ tiểu quán, không có gì đáng ngờ, chỉ là Vương phi…”

Kinh Úc lông mày nhíu lại: “Có gì thì nói, ngươi bắt đầu biết do dự từ khi nào rồi?”

Lưu Huỳnh ho nhẹ, nói nhỏ: “Nhưng Vương phi, mọi thứ đều không được đúng lắm, quan hệ với Tần Mặc cũng…”



Lưu Huỳnh vừa nói vừa lấy ra ngọc bội hôm trước Nhạc Đồng ném xuống hồ đưa cho Kinh Úc, “Chủ nhân, đây là ngọc bội ngày hôm đó Vương phi đưa Nhạc Đồng vứt bỏ, theo như ta biết đây là một cặp ngọc bội uyên ương. Một mảnh khác, một mảnh khác là Tần Mặc giữ.”

Lưu Huỳnh nghĩ sau khi nghe được những lời này, chủ tử sẽ tức giận, nhưng chỉ thấy người đem ngọc bội thả lại vào trong tay cô, nói với giọng thờ ơ: “Đây với Bản vương có quan hệ gì, hắn muốn chơi như thế nào thì mặc hắn chơi. Chỉ cần không ảnh hưởng đến kế hoạch của ta là được.”

Hắn nói thật rất thờ ơ, Lưu Huỳnh tự hoài nghi chính mình đoán sai rồi, chẳng lẽ cô thật sự đoán sai rồi? Chỉ là cô không biết, người vừa nãy bày một vẻ mặt thờ ơ thế nhưng vừa về đến phòng lại mò lên giường của người ta.

—---

Bệnh tình của Tô Mạch ngày càng trở nên trầm trọng hơn, mặc dù đã được điều trị cẩn thận nhưng anh vẫn thấy người hết sức mệt mỏi, tiểu ngốc tử mấy hôm nay trái lại làm người khác bớt lo lắng hơn rất nhiều. Không còn ồn ào hỏi này hỏi kia nữa, cũng không náo thậm chí còn ân cần đến kinh ngạc; kiếp trước sống hơn 28 năm đều là hắn chiếu cố người khác không hề biết tư vị được người khác chăm sóc qua như thế nào.

Bây giờ xem ra cảm giác đó cũng không tệ.

Tiểu ngốc tử mặc dù ngốc nhưng lại rất biết cách chăm sóc người khác, rót nước bưng trà, bón thuốc đều rất cẩn thận, thậm chí còn chu đáo hơn cả thị nữ.

Như vậy làm Tô Mạch không khỏi sinh ra một ý nghĩ hoang đường, nếu như tiểu ngốc tử cứ như vậy thì tốt biết bao.

Nhưng nghĩ cũng biết điều đó là không thể nào, tiểu ngốc tử là nam chủ, ngày sau khi hắn hồi phục nhớ lại trước đây từng rót trà bưng nước cho người khác, còn làm ấm….

Nói đến làm ấm giường Tô Mạch thấy rất khó lý giải, anh không biết đồ ngốc này nghe được từ này ở đâu ra. Không những ngày ngày nhắc đến mà còn bò lên giường.

Nghĩ đến những vấn đề này, Tô Mạch không khỏi thở dài, bây giờ anh cảm thấy thoải mái nhưng liệu sau này thì sao? Đợi khi hắn phục hồi nhớ lại chính mình đã từng làm qua những chuyện ngu ngốc này liệu có khi sẽ giết mình diệt khẩu hay không.

Haizz, đi đi lại lại mình vẫn phải chết, hơn nữa cứ nghĩ đến bộ dạng biến hoá của tiểu ngốc tử, anh càng ngày càng không muốn ăn uống gì.

Uống hết một miếng cuối cùng Kinh Úc đút, Tô Mạch nhè nhẹ đẩy tay cầm bát của Kinh Úc, mệt mỏi nói: “Không ăn nữa, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi đi tìm bọn họ chơi, đừng có chạy lung tung biết chưa?”

Nhưng rõ ràng Tô Mạch chưa ăn được mấy miếng.

Kinh Úc chầm chậm đặt bát xuống, lời nói của Lưu Huỳnh vẫn văng vẳng bên tai, hắn luôn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy người này thật sự sẽ chết.

Hắn không hiểu chỉ là một chút bệnh nho nhỏ người này sao lại yếu đuối như vậy.

Người bên cạnh hắn ai ai cũng thân thể khoẻ mạnh, trước giờ chưa từng gặp qua ai mỏng manh như vậy, nghĩ đến bộ dạng ngất xỉu ngày hôm qua trong lòng hắn lại xuất hiện một cảm giác khó tả.

Không lẽ thật sự như Lưu Huỳnh nói hắn bị nhan sắc của Diệp Lan Quân mê hoặc rồi, chẳng qua là sống nhiều năm vô vị như vậy khó khăn lắm mới tìm được chuyện thú vị nên hắn mới không muốn người này dễ dàng chết đi như vậy mà thôi.

Mấy ngày hôm nay, hắn thỉnh thoảng lại giả bộ ngu ngốc để trêu trọc Diệp Lan Quân đỏ mặt xấu hổ, trong lòng cảm thấy vui vẻ không giải thích được là vì sao.

Tô Mạch vượt qua hàng ngàn dặm để đến Bắc Tấn kết hôn còn mang theo cả nam sủng, nhưng một người như vậy lại không thể chịu được sự trêu chọc này, ngày ngày đều để lộ rõ thái độ và biểu tình ở trên mặt, thế nào cũng không giống người ở trong lời đồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Nam Phi Pháo Phôi Của Ngốc Vương Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook