Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 24
La Bốc Hoa Thố Tử
13/03/2022
Người ăn xin: "...."
Chỉ thấy chàng thanh niên trước mặt cười tươi như gió xuân, nhất thời làm đui mù mắt hắn.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc tây trang, đi giày da bước đến, nhìn hai người một cái, giơ tay bỏ vào trong chén của Lâm Quỳnh món tiền lớn- hai đồng.
Lâm Quỳnh thành thạo nói một câu cảm ơn, sau đó tự tin cười với người kia, "Tiền xin được không thua gì năm đó."
Người ăn xin: "...."
Nhìn Lâm Quỳnh trên mặt viết hai chữ ăn bám trước mắt mình, người ăn xin giận run tay, lên án cậu, "Cậu... Cậu như thế này thì khác gì há miệng chờ sung chứ?"
Lâm Quỳnh nghi hoặc nhìn hắn, "Tôi đâu phải há miệng chờ sung."
Người ăn xin:?
Lâm Quỳnh thẹn thùng mỉm cười: "Làm một lần ăn một đời."
Hay cho một tên nô lệ của đồng tiền.
Người ăn xin khó tin nhìn cậu, "Cậu... cậu..."
Lâm Quỳnh nhìn hắn, nói, "Cứ nhìn về phía đồng tiền, mọi thứ rồi sẽ tốt thôi."
Ngay sau đó, người ăn xin đỏ mặt tía tai, "Cậu bán rẻ linh hồn và thể xác như vậy mà không thấy xấu hổ sao?"
Lâm Quỳnh thẳng thắn nói: "Tôi không thể lấy không tiền của người ta."
Người ăn xin hít sâu một hơi, "Vậy lão đàn ông kia bao nhiêu tuổi?"
Lâm Quỳnh: "Anh hùng không hỏi xuất thân, đại gia không nề hà tuổi tác."
"...."
Ngay sau đó, chỉ thấy người ăn xin mở miệng, "Tôi cho dù có chết đói..."
Lâm Quỳnh chủ động tiếp lời, "Hay từ đây nhảy xuống, cũng tuyệt đối không đi ăn bám."
Nói xong liền vỗ vỗ vai người kia, "Yên tâm đi, anh rồi sẽ vả mặt thôi."
Người ăn xin:?
Lâm Quỳnh vô cùng nghiêm túc, "Định luật vả mặt, dù có trễ thì cũng sẽ tới, không thể thiếu được."
"Hu hu!"
Lâm Quỳnh:?
Cậu nghi hoặc nhìn đối phương.
Chỉ thấy người ăn xin không nhịn nổi nữa, "Hu hu!!!"
Nửa tiếng sau, Vương Trình lái chiếc xe cá mập thân tàn nhưng ý chí không tàn đến bên đường đón Lâm Quỳnh.
"Sao rồi, hôm nay có làm được việc thiện chưa?"
Lâm Quỳnh khẽ nhíu mày suy nghĩ, "Làm rồi nhưng lại giống như chưa."
Vương Trình:?
"Vậy rốt cuộc là làm rồi hay chưa?"
Lâm Quỳnh lặp lại, "Làm rồi nhưng giống như chưa."
Vương Trình: "...."
Nói như không nói.
Vương Trình tóm lại hỏi, "Vậy cậu đã làm những gì rồi?"
Lâm Quỳnh nhớ lại, "Tôi đứng ở bên đường~"
DNA của Vương Trình sôi lên, "Nhặt được một tệ?"
Lâm Quỳnh lắc đầu, "Không."
Cả hai kiếp của cậu, chưa bao giờ nhặt được tiền trên đường.
Vương Trình nghi hoặc, "Vậy cậu làm cái gì rồi?"
Lâm Quỳnh lần nữa mở miệng, "Dìu một bà cụ qua đường."
Vương Trình vừa bất ngờ, vừa vui mừng, "Vậy không phải là khá tốt sao?"
Lâm Quỳnh nhớ lại câu chuyện mất mặt của mình trước đó, "Nhưng phương hướng không đúng, lại phải dìu người ta về."
Vương Trình: "...."
Sau đó lại gồng mình an ủi cậu: "Cậu cũng là có lòng tốt thôi, không thể trách cậu."
"Sao đó..."
Vương Trình nhướng mày, vội hỏi, "Sau đó cậu làm gì nữa?"
Lâm Quỳnh nhìn phong cảnh bên ngoài xe, thở dài, "Còn gặp một người ăn xin."
Vương Trình bắt đầu suy diễn theo tư duy của người bình thường, "Cậu lòng dạ Bồ Tát, rủ lòng thương người ra, bỏ vào đó một tệ?"
Lâm Quỳnh lắc đầu, "Cái đó thì không có."
"Trên người tôi không có tiền lẻ."
Vương Trình nhìn cậu, "Vậy cậu đã làm gì?"
Lâm Quỳnh: "Tôi lòng dạ Bồ Tát, rủ lòng thương người, giúp người ta bưng chén."
"...."
Vương Trình bất lực, "Sao đó thì sao?"
"Đương nhiên là an ủi anh ta rồi!"
Lâm Quỳnh nói xong còn cúi cái đầu bông xù xuống, "Nhưng anh ta hình như không cảm kích."
Vương Trình nhìn cậu, bây giờ đã biết mình không thể nào dùng tư duy của người bình thường để nói chuyện với cậu được, thăm dò, "Cậu an ủi người ra như thế nào?"
Lâm Quỳnh: "Tôi bảo anh ta cứ hướng về đồng tiền, tất cả sẽ tốt thôi."
Vương Trình: "Sao đó thì sao?"
Lâm Quỳnh bi thương, "Anh ta bảo tôi cút."
Nghe cậu nói như vậy, Vương Trình không hề mở miệng an ủi, mà hỏi ngược lại, "Sao anh ta lại đối xử với cậu như vậy?"
Lâm Quỳnh: "Anh ta hỏi bí quyết làm giàu của tôi."
Vương Trình: "Cậu nói với anh ta rồi?"
"Đương nhiên."
Lâm Quỳnh vỗ ngực tự hào, "Có cái gì tốt thì phải chia sẻ với nhau chứ."
Vương Trình nuốt nước miếng, "Cậu nói như thế nào?"
"Còn nói thế nào nữa, đương nhiên là nói thật rồi."
Tim Vương Trình đập thình thịch, "Tôi hình như biết rồi, cậu không cần nói nữa..."
Lâm Quỳnh: "Tôi...."
Vương Trình từ chối nói chuyện với chàng thiên thần sa ngã, đánh mất tuổi xuân này.
"Không, tôi không nghe nữa đâu."
"Tôi gả cho một lão đàn ông giàu có rồi ăn bám."
"...."
Hay gớm nhỉ.
Lái xe gần bốn tiếng đồng hồ thì hai người mới tới đoàn phim, vừa vào đoàn, Lâm Quỳnh đã bị kéo đi vào phòng hóa trang.
Vai diễn của Lâm Quỳnh chỉ xuất hiện trong hồi ức của nữ chính, là đối tượng rung động đầu đời thời thiếu nữ, là anh trai hàng xóm nhà đối diện.
Thợ trang điểm cầm dụng cụ bước đến, "Cậu là diễn viên diễn vai bạch nguyệt quang?"
Lâm Quỳnh lễ phép gật đầu.
Thợ trang điểm nhìn cậu thật kĩ, phát hiện ngũ quan của cậu vô cùng đẹp, không phải kiểu vừa nhìn một cái là sửng sốt, mà là kiểu hài hòa, không có chút tính công kích nào, làm người ta bất giác muốn tới gần.
Thợ trang điểm tỉ mỉ đánh giá, "Cậu trước đây từng đóng phim gì rồi?"
"Sao tôi chưa từng thấy cậu trên TV nhỉ?"
Lâm Quỳnh suy nghĩ, "Có thể là loại kênh khác nhau."
Thợ trang điểm thắc mắc, "Sao lại khác nhau, không phải đều là lên TV sao?"
"Vậy cậu lên loại kênh nào?"
Thợ trang điểm mở miệng, "Hóng hớt showbiz?"
Lâm Quỳnh: "Thời sự."
"...."
Vương Trình ngồi kế bên cười ha ha hai tiếng, nói rồi đưa một ly nước qua để khiến cậu ngậm miệng, "Cậu ấy bình thường lúc nào cũng hài hước vậy đó."
Lâm Quỳnh uống ừng ực vài ngụm nước, thật ra cậu nói cũng không sai.
Kiếp trước giành ăn với chó không lại, chết đói đầu đường đúng là tin thời sự mà.
Thợ trang điểm lúc này mới nhớ ra, "Ồ, phải!"
"Cậu là người mới, trước đây chưa đóng phim gì cũng là chuyện rất bình thường."
"Nhưng ngoại hình của cậu không tệ đâu, hoàn toàn có thể dùng mặt kiếm cơm."
Ai ngờ, ngay sau đó, chỉ thấy chàng thanh niên lắc lắc đầu.
Thợ trang điểm ý thức được bản thân hình như đã nói sai điều gì đó, trong cái giới này, có một số diễn viên bình bông di động kỵ nhất là câu nói này.
Lâm Quỳnh: "Tôi không dùng mặt kiếm cơm."
Thợ trang điểm bỗng có chút áy náy, ngay sau đó liền nghe thấy người ta nói:
"Dùng đũa ăn."
(吃饭 chifan: ăn cơm, trường hợp trên tôi dịch kiếm cơm, tới câu này thì đổi lại thành ăn hén.)
Thợ trang điểm:....
Vậy thì thật là giỏi đó.
Thấy cậu không để bụng gì cả, thợ trang điểm bắt đầu nói chuyện phiếm với cậu, "Vai này của cậu mặc dù đất diễn ít, chỉ có vài phút, nhưng trang phục, hóa trang các thứ lại không ít, ba bộ lận đó."
Lâm Quỳnh gật đầu, không hề để tâm, dù sao thì cậu cũng đâu phải vai chính.
Sau khi tạo hình xong, Lâm Quỳnh liền mặc một chiếc sơ mi trắng đi ra ngoài.
Vừa tới studio liền nhìn thấy một người đàn ông to khỏe, toàn thân cơ bắp, người đàn ông vạm vỡ kia sau khi nhìn thấy Lâm Quỳnh liền chỉ tay vào cậu.
Lâm Quỳnh:?
Lâm Quỳnh nuốt ực một ngụm nước miếng, cậu dám khẳng định, đối phương chỉ cần một chưởng thôi là có thể đánh chết cậu.
Sau đó, chỉ thấy người đàn ông to khỏe kia giơ ngón tay út lên, "Đây chính là cảm giác mà người ta muốn nè~"
Lâm Quỳnh:....
Cảnh tượng đột ngột trước mặt đập vào mắt, không biết tại sao cậu lại có một loại cảm giác vướng mắc.
Người đàn ông mạnh mẽ, cơ bắp tiến lại gần, "Chào anh, tôi là nhiếp ảnh gia phụ trách chụp ảnh tạo hình."
Lâm Quỳnh lịch sự bắt tay với người ta, "Chào anh, tôi là Lâm Quỳnh."
Hai người lịch sự chào hỏi nhau vài câu, sau đó bắt đầu chụp.
"Anh trai!"
"Nhìn bên này!"
"Anh trai!"
"Nhìn em!!!"
"Anh trai!"
"Hoàn hảo!!"
"Chính là ánh mắt này!"
"Anh trai, em yêu anh lắm đó!!!"
Trợ lý đứng kế bên:....
Lấy quần đội đi má!!!
Sau một tiếng đồng hồ "Anh trai, nhìn em" dài đằng đẵng, Lâm Quỳnh đi ra khỏi studio.
Nhiếp ảnh gia ngắm nhìn kiệt tác ngày hôm nay, cực kì hài lòng nói với cậu: "Hôm nay vất vả cho anh rồi, anh trai!"
Lâm Quỳnh bất lực, "Không cần khách sáo, em gái."
Vương Trình đứng kế bên:....
Thấy người đi ra, Vương Trình đi đến, "Sao rồi, thuận lợi cả chứ?"
Lâm Quỳnh gật đầu, "Khá ổn."
"Bọn họ bảo bây giờ sẽ mang đi cho nhà sản xuất và đạo diễn xem, nếu như bộ này được thông qua, ngày mai sẽ chụp hai bộ còn lại."
Vương Trình nghe xong thì gật đầu, ngay sau đó, một bàn tay đột nhiên giơ ra trước mặt, trong bàn tay đó là một chiếc điện thoại.
Vương Trình: "Tặng tôi?"
Lâm Quỳnh: "Không, chụp hình giúp tôi."
Vương Trình thắc mắc, "Chụp làm gì?"
"Không phải mới vừa chụp xong rồi sao?"
Lâm Quỳnh thẹn thùng mỉm cười, "Tôi muốn chụp cho vị kia ở nhà xem."
Vương Trình nhất thời cảm thấy nghẹt thở.
Dục vọng kiểm soát của lão biến thái kia thật sự quá mạnh.
Sau đó có ý khuyên nhủ, nói, "Hà tất phải như vậy, ra ngoài thôi mà cũng phải báo cáo, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp."
Lâm Quỳnh lắc đầu: "Anh không hiểu đâu."
Vương Trình mở miệng hỏi, "Không hiểu cái gì cơ?"
Lâm Quỳnh mỉm cười, "Niềm vui của chiếc nhẫn kim cương to bằng trứng bồ câu."
"...."
Buổi tối, Lâm Quỳnh gửi hình qua cho Phó Hành Vân.
"Công việc hôm nay."
Một lúc sau đối phương mới trả lời một chữ, "Ừm."
Lâm Quỳnh vô cùng có tố chất nghề nghiệp của một người làm công, "Anh hôm nay có ăn cơm đúng giờ không?"
"Có ra ngoài tắm nắng không?"
"Ăn rồi."
"Không."
Lâm Quỳnh thắc mắc, "Sao anh không gõ thêm vài chữ chứ?"
Phó Hành Vân: "Không muốn gõ"
"...."
Miệng thì nói không muốn gõ, nhưng lại thật sự gõ nhiều thêm một chữ.
Lâm Quỳnh bắt đầu trò chuyện với người ta như một cái máy nhắn tin, câu trả lời của đối phương không phải "ừm" thì là "ờ."
Có thể nói là vô cùng lạnh nhạt.
Lâm Quỳnh gõ chữ, "Hôm nay tình yêu của anh dành cho tôi chưa đạt."
Phó Hành Vân:?
Lâm Quỳnh: "Mai lại tìm anh nữa."
"...."
Phó Hành Vân nhìn rồi thở dài, nhưng khóe miệng lại bất giác nhếch lên, chỉ thấy ngón tay thon dài gõ gõ trên màn hình.
Ngay sau đó, khung chat liền nhảy ra một tin nhắn, "Tôi ngủ đây, ngủ ngon."
Ngón tay đang gõ chữ của người đàn ông dừng lại, nhìn tin nhắn chưa kịp gửi trong khung chat, sau đó xóa đi.
Về sớm một chút...
Sáng hôm sau, khi Lâm Quỳnh đến đoàn phim, nhiếp ảnh gia vạm vỡ kia tiến lại gần, "Anh trai!"
"Bộ ảnh hôm qua được thông qua rồi."
Sau đó kích động túm chặt vai Lâm Quỳnh, "Anh chuẩn bị để chụp bộ tiếp theo đi."
Lâm Quỳnh bị người ta lắc đến chóng mặt, đối phương hình như đang nói...
Anh chuẩn bị để về Tây Thiên đi.
Hai bộ sau chụp xong thì đã là bốn giờ chiều, Lâm Quỳnh xem giờ, nếu như bây giờ chạy về thì cũng không trễ lắm.
Ai ngờ lúc này tổ quay phim lại nói muốn mời khách, ra ngoài tụ tập.
Lâm Quỳnh nghe xong thì từ chối khéo, "Thôi, tôi còn có chút chuyện."
Nhân viên đoàn thắc mắc, "Chuyện gì vậy?"
Lâm Quỳnh: "Chuyện trong nhà."
Nhân viên đoàn kia như moi được tin tức gì đó, "Có phải là trong nhà có người không?"
Lâm Quỳnh gật gật đầu.
Nhân viên đoàn nhướng mày: "Ai vậy?"
Lâm Quỳnh: "Người già neo đơn."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Vân: Tôi rốt cuộc tên là gì?!
Lâm Quỳnh: Lão âm binh
Vương Trình: Lão biến thái
Nhân viên đoàn: Người già neo đơn
Chỉ thấy chàng thanh niên trước mặt cười tươi như gió xuân, nhất thời làm đui mù mắt hắn.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc tây trang, đi giày da bước đến, nhìn hai người một cái, giơ tay bỏ vào trong chén của Lâm Quỳnh món tiền lớn- hai đồng.
Lâm Quỳnh thành thạo nói một câu cảm ơn, sau đó tự tin cười với người kia, "Tiền xin được không thua gì năm đó."
Người ăn xin: "...."
Nhìn Lâm Quỳnh trên mặt viết hai chữ ăn bám trước mắt mình, người ăn xin giận run tay, lên án cậu, "Cậu... Cậu như thế này thì khác gì há miệng chờ sung chứ?"
Lâm Quỳnh nghi hoặc nhìn hắn, "Tôi đâu phải há miệng chờ sung."
Người ăn xin:?
Lâm Quỳnh thẹn thùng mỉm cười: "Làm một lần ăn một đời."
Hay cho một tên nô lệ của đồng tiền.
Người ăn xin khó tin nhìn cậu, "Cậu... cậu..."
Lâm Quỳnh nhìn hắn, nói, "Cứ nhìn về phía đồng tiền, mọi thứ rồi sẽ tốt thôi."
Ngay sau đó, người ăn xin đỏ mặt tía tai, "Cậu bán rẻ linh hồn và thể xác như vậy mà không thấy xấu hổ sao?"
Lâm Quỳnh thẳng thắn nói: "Tôi không thể lấy không tiền của người ta."
Người ăn xin hít sâu một hơi, "Vậy lão đàn ông kia bao nhiêu tuổi?"
Lâm Quỳnh: "Anh hùng không hỏi xuất thân, đại gia không nề hà tuổi tác."
"...."
Ngay sau đó, chỉ thấy người ăn xin mở miệng, "Tôi cho dù có chết đói..."
Lâm Quỳnh chủ động tiếp lời, "Hay từ đây nhảy xuống, cũng tuyệt đối không đi ăn bám."
Nói xong liền vỗ vỗ vai người kia, "Yên tâm đi, anh rồi sẽ vả mặt thôi."
Người ăn xin:?
Lâm Quỳnh vô cùng nghiêm túc, "Định luật vả mặt, dù có trễ thì cũng sẽ tới, không thể thiếu được."
"Hu hu!"
Lâm Quỳnh:?
Cậu nghi hoặc nhìn đối phương.
Chỉ thấy người ăn xin không nhịn nổi nữa, "Hu hu!!!"
Nửa tiếng sau, Vương Trình lái chiếc xe cá mập thân tàn nhưng ý chí không tàn đến bên đường đón Lâm Quỳnh.
"Sao rồi, hôm nay có làm được việc thiện chưa?"
Lâm Quỳnh khẽ nhíu mày suy nghĩ, "Làm rồi nhưng lại giống như chưa."
Vương Trình:?
"Vậy rốt cuộc là làm rồi hay chưa?"
Lâm Quỳnh lặp lại, "Làm rồi nhưng giống như chưa."
Vương Trình: "...."
Nói như không nói.
Vương Trình tóm lại hỏi, "Vậy cậu đã làm những gì rồi?"
Lâm Quỳnh nhớ lại, "Tôi đứng ở bên đường~"
DNA của Vương Trình sôi lên, "Nhặt được một tệ?"
Lâm Quỳnh lắc đầu, "Không."
Cả hai kiếp của cậu, chưa bao giờ nhặt được tiền trên đường.
Vương Trình nghi hoặc, "Vậy cậu làm cái gì rồi?"
Lâm Quỳnh lần nữa mở miệng, "Dìu một bà cụ qua đường."
Vương Trình vừa bất ngờ, vừa vui mừng, "Vậy không phải là khá tốt sao?"
Lâm Quỳnh nhớ lại câu chuyện mất mặt của mình trước đó, "Nhưng phương hướng không đúng, lại phải dìu người ta về."
Vương Trình: "...."
Sau đó lại gồng mình an ủi cậu: "Cậu cũng là có lòng tốt thôi, không thể trách cậu."
"Sao đó..."
Vương Trình nhướng mày, vội hỏi, "Sau đó cậu làm gì nữa?"
Lâm Quỳnh nhìn phong cảnh bên ngoài xe, thở dài, "Còn gặp một người ăn xin."
Vương Trình bắt đầu suy diễn theo tư duy của người bình thường, "Cậu lòng dạ Bồ Tát, rủ lòng thương người ra, bỏ vào đó một tệ?"
Lâm Quỳnh lắc đầu, "Cái đó thì không có."
"Trên người tôi không có tiền lẻ."
Vương Trình nhìn cậu, "Vậy cậu đã làm gì?"
Lâm Quỳnh: "Tôi lòng dạ Bồ Tát, rủ lòng thương người, giúp người ta bưng chén."
"...."
Vương Trình bất lực, "Sao đó thì sao?"
"Đương nhiên là an ủi anh ta rồi!"
Lâm Quỳnh nói xong còn cúi cái đầu bông xù xuống, "Nhưng anh ta hình như không cảm kích."
Vương Trình nhìn cậu, bây giờ đã biết mình không thể nào dùng tư duy của người bình thường để nói chuyện với cậu được, thăm dò, "Cậu an ủi người ra như thế nào?"
Lâm Quỳnh: "Tôi bảo anh ta cứ hướng về đồng tiền, tất cả sẽ tốt thôi."
Vương Trình: "Sao đó thì sao?"
Lâm Quỳnh bi thương, "Anh ta bảo tôi cút."
Nghe cậu nói như vậy, Vương Trình không hề mở miệng an ủi, mà hỏi ngược lại, "Sao anh ta lại đối xử với cậu như vậy?"
Lâm Quỳnh: "Anh ta hỏi bí quyết làm giàu của tôi."
Vương Trình: "Cậu nói với anh ta rồi?"
"Đương nhiên."
Lâm Quỳnh vỗ ngực tự hào, "Có cái gì tốt thì phải chia sẻ với nhau chứ."
Vương Trình nuốt nước miếng, "Cậu nói như thế nào?"
"Còn nói thế nào nữa, đương nhiên là nói thật rồi."
Tim Vương Trình đập thình thịch, "Tôi hình như biết rồi, cậu không cần nói nữa..."
Lâm Quỳnh: "Tôi...."
Vương Trình từ chối nói chuyện với chàng thiên thần sa ngã, đánh mất tuổi xuân này.
"Không, tôi không nghe nữa đâu."
"Tôi gả cho một lão đàn ông giàu có rồi ăn bám."
"...."
Hay gớm nhỉ.
Lái xe gần bốn tiếng đồng hồ thì hai người mới tới đoàn phim, vừa vào đoàn, Lâm Quỳnh đã bị kéo đi vào phòng hóa trang.
Vai diễn của Lâm Quỳnh chỉ xuất hiện trong hồi ức của nữ chính, là đối tượng rung động đầu đời thời thiếu nữ, là anh trai hàng xóm nhà đối diện.
Thợ trang điểm cầm dụng cụ bước đến, "Cậu là diễn viên diễn vai bạch nguyệt quang?"
Lâm Quỳnh lễ phép gật đầu.
Thợ trang điểm nhìn cậu thật kĩ, phát hiện ngũ quan của cậu vô cùng đẹp, không phải kiểu vừa nhìn một cái là sửng sốt, mà là kiểu hài hòa, không có chút tính công kích nào, làm người ta bất giác muốn tới gần.
Thợ trang điểm tỉ mỉ đánh giá, "Cậu trước đây từng đóng phim gì rồi?"
"Sao tôi chưa từng thấy cậu trên TV nhỉ?"
Lâm Quỳnh suy nghĩ, "Có thể là loại kênh khác nhau."
Thợ trang điểm thắc mắc, "Sao lại khác nhau, không phải đều là lên TV sao?"
"Vậy cậu lên loại kênh nào?"
Thợ trang điểm mở miệng, "Hóng hớt showbiz?"
Lâm Quỳnh: "Thời sự."
"...."
Vương Trình ngồi kế bên cười ha ha hai tiếng, nói rồi đưa một ly nước qua để khiến cậu ngậm miệng, "Cậu ấy bình thường lúc nào cũng hài hước vậy đó."
Lâm Quỳnh uống ừng ực vài ngụm nước, thật ra cậu nói cũng không sai.
Kiếp trước giành ăn với chó không lại, chết đói đầu đường đúng là tin thời sự mà.
Thợ trang điểm lúc này mới nhớ ra, "Ồ, phải!"
"Cậu là người mới, trước đây chưa đóng phim gì cũng là chuyện rất bình thường."
"Nhưng ngoại hình của cậu không tệ đâu, hoàn toàn có thể dùng mặt kiếm cơm."
Ai ngờ, ngay sau đó, chỉ thấy chàng thanh niên lắc lắc đầu.
Thợ trang điểm ý thức được bản thân hình như đã nói sai điều gì đó, trong cái giới này, có một số diễn viên bình bông di động kỵ nhất là câu nói này.
Lâm Quỳnh: "Tôi không dùng mặt kiếm cơm."
Thợ trang điểm bỗng có chút áy náy, ngay sau đó liền nghe thấy người ta nói:
"Dùng đũa ăn."
(吃饭 chifan: ăn cơm, trường hợp trên tôi dịch kiếm cơm, tới câu này thì đổi lại thành ăn hén.)
Thợ trang điểm:....
Vậy thì thật là giỏi đó.
Thấy cậu không để bụng gì cả, thợ trang điểm bắt đầu nói chuyện phiếm với cậu, "Vai này của cậu mặc dù đất diễn ít, chỉ có vài phút, nhưng trang phục, hóa trang các thứ lại không ít, ba bộ lận đó."
Lâm Quỳnh gật đầu, không hề để tâm, dù sao thì cậu cũng đâu phải vai chính.
Sau khi tạo hình xong, Lâm Quỳnh liền mặc một chiếc sơ mi trắng đi ra ngoài.
Vừa tới studio liền nhìn thấy một người đàn ông to khỏe, toàn thân cơ bắp, người đàn ông vạm vỡ kia sau khi nhìn thấy Lâm Quỳnh liền chỉ tay vào cậu.
Lâm Quỳnh:?
Lâm Quỳnh nuốt ực một ngụm nước miếng, cậu dám khẳng định, đối phương chỉ cần một chưởng thôi là có thể đánh chết cậu.
Sau đó, chỉ thấy người đàn ông to khỏe kia giơ ngón tay út lên, "Đây chính là cảm giác mà người ta muốn nè~"
Lâm Quỳnh:....
Cảnh tượng đột ngột trước mặt đập vào mắt, không biết tại sao cậu lại có một loại cảm giác vướng mắc.
Người đàn ông mạnh mẽ, cơ bắp tiến lại gần, "Chào anh, tôi là nhiếp ảnh gia phụ trách chụp ảnh tạo hình."
Lâm Quỳnh lịch sự bắt tay với người ta, "Chào anh, tôi là Lâm Quỳnh."
Hai người lịch sự chào hỏi nhau vài câu, sau đó bắt đầu chụp.
"Anh trai!"
"Nhìn bên này!"
"Anh trai!"
"Nhìn em!!!"
"Anh trai!"
"Hoàn hảo!!"
"Chính là ánh mắt này!"
"Anh trai, em yêu anh lắm đó!!!"
Trợ lý đứng kế bên:....
Lấy quần đội đi má!!!
Sau một tiếng đồng hồ "Anh trai, nhìn em" dài đằng đẵng, Lâm Quỳnh đi ra khỏi studio.
Nhiếp ảnh gia ngắm nhìn kiệt tác ngày hôm nay, cực kì hài lòng nói với cậu: "Hôm nay vất vả cho anh rồi, anh trai!"
Lâm Quỳnh bất lực, "Không cần khách sáo, em gái."
Vương Trình đứng kế bên:....
Thấy người đi ra, Vương Trình đi đến, "Sao rồi, thuận lợi cả chứ?"
Lâm Quỳnh gật đầu, "Khá ổn."
"Bọn họ bảo bây giờ sẽ mang đi cho nhà sản xuất và đạo diễn xem, nếu như bộ này được thông qua, ngày mai sẽ chụp hai bộ còn lại."
Vương Trình nghe xong thì gật đầu, ngay sau đó, một bàn tay đột nhiên giơ ra trước mặt, trong bàn tay đó là một chiếc điện thoại.
Vương Trình: "Tặng tôi?"
Lâm Quỳnh: "Không, chụp hình giúp tôi."
Vương Trình thắc mắc, "Chụp làm gì?"
"Không phải mới vừa chụp xong rồi sao?"
Lâm Quỳnh thẹn thùng mỉm cười, "Tôi muốn chụp cho vị kia ở nhà xem."
Vương Trình nhất thời cảm thấy nghẹt thở.
Dục vọng kiểm soát của lão biến thái kia thật sự quá mạnh.
Sau đó có ý khuyên nhủ, nói, "Hà tất phải như vậy, ra ngoài thôi mà cũng phải báo cáo, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp."
Lâm Quỳnh lắc đầu: "Anh không hiểu đâu."
Vương Trình mở miệng hỏi, "Không hiểu cái gì cơ?"
Lâm Quỳnh mỉm cười, "Niềm vui của chiếc nhẫn kim cương to bằng trứng bồ câu."
"...."
Buổi tối, Lâm Quỳnh gửi hình qua cho Phó Hành Vân.
"Công việc hôm nay."
Một lúc sau đối phương mới trả lời một chữ, "Ừm."
Lâm Quỳnh vô cùng có tố chất nghề nghiệp của một người làm công, "Anh hôm nay có ăn cơm đúng giờ không?"
"Có ra ngoài tắm nắng không?"
"Ăn rồi."
"Không."
Lâm Quỳnh thắc mắc, "Sao anh không gõ thêm vài chữ chứ?"
Phó Hành Vân: "Không muốn gõ"
"...."
Miệng thì nói không muốn gõ, nhưng lại thật sự gõ nhiều thêm một chữ.
Lâm Quỳnh bắt đầu trò chuyện với người ta như một cái máy nhắn tin, câu trả lời của đối phương không phải "ừm" thì là "ờ."
Có thể nói là vô cùng lạnh nhạt.
Lâm Quỳnh gõ chữ, "Hôm nay tình yêu của anh dành cho tôi chưa đạt."
Phó Hành Vân:?
Lâm Quỳnh: "Mai lại tìm anh nữa."
"...."
Phó Hành Vân nhìn rồi thở dài, nhưng khóe miệng lại bất giác nhếch lên, chỉ thấy ngón tay thon dài gõ gõ trên màn hình.
Ngay sau đó, khung chat liền nhảy ra một tin nhắn, "Tôi ngủ đây, ngủ ngon."
Ngón tay đang gõ chữ của người đàn ông dừng lại, nhìn tin nhắn chưa kịp gửi trong khung chat, sau đó xóa đi.
Về sớm một chút...
Sáng hôm sau, khi Lâm Quỳnh đến đoàn phim, nhiếp ảnh gia vạm vỡ kia tiến lại gần, "Anh trai!"
"Bộ ảnh hôm qua được thông qua rồi."
Sau đó kích động túm chặt vai Lâm Quỳnh, "Anh chuẩn bị để chụp bộ tiếp theo đi."
Lâm Quỳnh bị người ta lắc đến chóng mặt, đối phương hình như đang nói...
Anh chuẩn bị để về Tây Thiên đi.
Hai bộ sau chụp xong thì đã là bốn giờ chiều, Lâm Quỳnh xem giờ, nếu như bây giờ chạy về thì cũng không trễ lắm.
Ai ngờ lúc này tổ quay phim lại nói muốn mời khách, ra ngoài tụ tập.
Lâm Quỳnh nghe xong thì từ chối khéo, "Thôi, tôi còn có chút chuyện."
Nhân viên đoàn thắc mắc, "Chuyện gì vậy?"
Lâm Quỳnh: "Chuyện trong nhà."
Nhân viên đoàn kia như moi được tin tức gì đó, "Có phải là trong nhà có người không?"
Lâm Quỳnh gật gật đầu.
Nhân viên đoàn nhướng mày: "Ai vậy?"
Lâm Quỳnh: "Người già neo đơn."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Vân: Tôi rốt cuộc tên là gì?!
Lâm Quỳnh: Lão âm binh
Vương Trình: Lão biến thái
Nhân viên đoàn: Người già neo đơn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.