Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 25
La Bốc Hoa Thố Tử
14/03/2022
"...."
Nhưng Lâm Quỳnh dù sao cũng được coi là nhân vật chính, nhân viên đoàn nghe xong liền khuyên nhủ: "Đi đi, nghe nói chỗ đó là một quán bar khá cao cấp đó, cái gì cũng có, toàn là những thứ đang thịnh hành được giới trẻ yêu thích thôi."
Lâm Quỳnh nghe xong thì liếc mắt qua nhìn người kia.
Nhân viên đoàn tưởng người ta bị mình lay động rồi, tiếp tục khích lệ, "Mặc dù nghề nghiệp của cậu đặc thù, nhưng thả lỏng một chút cũng được, cậu bây giờ còn chưa nổi tiếng, nếu là sau này thì tìm đâu ra cơ hội như thế nữa."
Lâm Quỳnh: "Tình trạng sức khỏe của tôi có chút đặc biệt."
Nhân viên đoàn nhìn chàng thanh niên trước mặt, "Đặc biệt gì vậy?"
Lâm Quỳnh: "Có bệnh." (Điên khùng á)
"...."
Nhân viên đoàn thắc mắc, "Trông cậu trẻ như vậy, chắc không đâu."
Lâm Quỳnh: "Chưa già đã yếu."
"...."
Người kia thấy mặt và cả cơ thể của cậu không có gì bất thường, mở miệng nói: "Không phải là bệnh nặng gì đó chứ?"
Bình thường, người không tham gia được những cuộc vui như thế này, đa số đều không chịu nổi kích thích lên vỏ não hoặc là tuyến thượng thận.
Nhân viên đoàn to gan lớn mật đoán, "Là bệnh tim hả?"
Lâm Quỳnh lắc đầu.
Nhân viên đoàn một lần nữa mở miệng, "Vậy là suy nhược thần kinh?"
Lâm Quỳnh: "Cũng không phải."
Nhân viên đoàn dò hỏi, "Vậy cậu bị bệnh gì thế?"
Lâm Quỳnh hờ hững nói, "Bệnh phong thấp."
Nhân viên đoàn:?
Mặc dù không ngờ giới trẻ bây giờ lại mắc nhiều bệnh sớm như vậy, còn trẻ mà đã mắc bệnh người già.
Nhưng bệnh này đâu có mẫu thuẫn gì với việc đi ăn chơi đâu nhỉ.
Nhân viên đoàn vừa định mở miệng hỏi tiếp...
Ngay sau đó giọng của chàng thanh niên lại vang lên bên tai, "Không đi nổi mấy nơi hỗn loạn như vậy."
"...."
Lâm Quỳnh không hề hứng thú gì với những nơi như vậy, suy cho cùng thì chi phí dành cho những nơi sặc mùi chủ nghĩa tư bản như vậy chắc chẵn sẽ không ít.
Thứ nhất là không hợp với đồ nhà quê như cậu, thứ hai là túi tiền của cậu không cho phép.
Vương Trình thu dọn đồ đạc xong liền chạy lại.
Sau đó hỏi Lâm Quỳnh, "Mọi người nói gì đó?"
Lâm Quỳnh nhìn nhân viên đoàn rời đi, "Nói chuyện đi mấy nơi ăn chơi phóng túng đốt tiền."
Vương Trình nhìn cậu, "Cậu đồng ý rồi?"
Lâm Quỳnh thật thà lắc đầu, "Không."
Vương Trình có chút bất ngờ, trước đây Lâm Quỳnh thích nhất là mấy nơi náo nhiệt như vậy.
"Tại sao không đồng ý, cơ hội tốt đó."
"Không có tiền."
"...."
Lời Lâm Quỳnh vừa mới nói xong, một giây sau liền thấy nhiếp ảnh gia vạm vỡ từ cách đó không xa bước đến, "Anh trai!!!"
Chưa thấy người đã thấy tiếng, Lâm Quỳnh nhất thời rùng mình.
Em gái thân thiết của cậu tới rồi.
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ nhìn cậu, "Anh trai, em nghe nói anh không đi chơi."
Lâm Quỳnh gật gật đầu.
"Tại sao vậy?!"
Lâm Quỳnh: "Trong nhà có người."
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ và Vương Trình nghe xong liền thay nhau sửng sốt.
Vương Trình vội vàng kéo tay cậu, chuyện Lâm Quỳnh vì tiền mà bán mình cho lão biến thái kia tuyệt đối không thể để người trong giới biết được, cho dù không có người loan tin, nhưng chuyện này một khi truyền ra, sự nghiệp của Lâm Quỳnh coi như bị hủy.
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ: "Ai vậy?!"
"Anh trai, không phải là anh có bạn gái rồi đó chứ?!"
Lâm Quỳnh lắc đầu.
Trong nhà không có bạn gái, nhưng lão biến thái thì có một tên đó.
Vương Trình nhanh nhảu mở miệng trước Lâm Quỳnh một bước, "Là người lớn trong nhà đợi Lâm Quỳnh về."
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ nghe xong mới có chút hụt hẫng gật đầu, nhưng cũng vô cùng vui vẻ, "Cũng may anh Quỳnh chưa có bạn gái."
Vương Trình nghe xong mà tim đập thình thịch.
ĐM ĐM ĐM!
Cái người này không phải đã vừa mắt Lâm Quỳnh rồi đó chứ?
Nói rõ ràng như vậy, lẽ nào muốn dựa vào thân phận để chơi quy tắc ngầm!
Vương Trình nuốt ực một ngụm nước miếng, bước lên phía trước chắn người ra sau lưng, lấy hết dũng khí và sự khéo léo của cả đời mình ra nói, "Lâm Quỳnh không có bạn gái, anh rất vui?"
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ không hề chối bỏ, "Đương nhiên rồi."
Lâm Quỳnh nhất thời không hiểu nổi màn đối thoại giữa hai người, nhìn bóng lưng thẳng tắp và đôi chân run rẩy của Vương Trình đang đứng chắn trước mình.
Trong lòng Vương Trình đầy căng thẳng, "Tại sao vậy?"
Một nhiếp ảnh gia đô con, vạm vỡ như vậy lại đột nhiên ra vẻ thẹn thùng, cúi đầu xấu hổ mỉm cười, nũng nịu nói: "Vì xu hướng tính dục của chúng tôi giống nhau."
Vương Trình:!!!
Hắn biết ngay tên nhiếp ảnh gia này có ý đồ với Lâm Quỳnh mà.
Không ngờ số phận của Lâm Quỳnh lại trắc trở như vậy.
"Nên là?"
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ: "Có thể làm chị em."
Vương Trình: "...."
Lâm Quỳnh:....
Tại sao trong cái thế giới này cứ luôn có người muốn làm chị em với tôi vậy?
Vương Trình nghe xong thì quay đầu qua nhìn Lâm Quỳnh, chỉ thấy biểu cảm trên mặt cậu ngoại trừ có chút bất lực ra thì không chút gợn sóng.
"Sao anh lại tỏ thái độ kiểu đó?"
Vương Trình, "Cậu không có chút kinh ngạc nào sao?"
Lâm Quỳnh hờ hững nhìn hắn một cái, "Quen rồi."
Sau đó Lâm Quỳnh xem giờ, nói tạm biệt với người đối diện, "Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi trước đây."
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ thấy vậy liền mở miệng níu kéo, "Đừng mà, hôm nay chúng ta tụ tập ăn chơi chút đi, anh trai đừng đi mà."
Lâm Quỳnh có chút khó xử, "Lần sau đi."
Phó Hành Vân đã ở nhà ăn đồ ăn ngoài cả ba ngày rồi.
Nói xong liền cùng Vương Trình cất bước đi về phía chiếc xe cá mập.
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ cũng tiến lên phía trước, "Đi đi mà, có nhiều trò lắm đó."
"Có cả hồ bơi, có cầu nhảy, cả một đống trai đẹp nữa."
"Cả rượu lẫn đồ ăn đều có đủ, cũng không có paparazzi."
Lâm Quỳnh và Vương Trình không hề dừng bước, leo lên xe cá mập, đóng cửa lại.
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ nói tiếp: "Quan trọng là đoàn phim bao hết, miễn phí!"
Vương Trình và Lâm Quỳnh mặt không cảm xúc, cài dây an toàn, sau đó nhìn nhiếp ảnh gia vạm vỡ, "Lên xe?"
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ:?
Lâm Quỳnh vô cùng nghiêm túc, "Dẫn đường."
"...."
Nhưng Lâm Quỳnh dù sao cũng được coi là nhân vật chính, nhân viên đoàn nghe xong liền khuyên nhủ: "Đi đi, nghe nói chỗ đó là một quán bar khá cao cấp đó, cái gì cũng có, toàn là những thứ đang thịnh hành được giới trẻ yêu thích thôi."
Lâm Quỳnh nghe xong thì liếc mắt qua nhìn người kia.
Nhân viên đoàn tưởng người ta bị mình lay động rồi, tiếp tục khích lệ, "Mặc dù nghề nghiệp của cậu đặc thù, nhưng thả lỏng một chút cũng được, cậu bây giờ còn chưa nổi tiếng, nếu là sau này thì tìm đâu ra cơ hội như thế nữa."
Lâm Quỳnh: "Tình trạng sức khỏe của tôi có chút đặc biệt."
Nhân viên đoàn nhìn chàng thanh niên trước mặt, "Đặc biệt gì vậy?"
Lâm Quỳnh: "Có bệnh." (Điên khùng á)
"...."
Nhân viên đoàn thắc mắc, "Trông cậu trẻ như vậy, chắc không đâu."
Lâm Quỳnh: "Chưa già đã yếu."
"...."
Người kia thấy mặt và cả cơ thể của cậu không có gì bất thường, mở miệng nói: "Không phải là bệnh nặng gì đó chứ?"
Bình thường, người không tham gia được những cuộc vui như thế này, đa số đều không chịu nổi kích thích lên vỏ não hoặc là tuyến thượng thận.
Nhân viên đoàn to gan lớn mật đoán, "Là bệnh tim hả?"
Lâm Quỳnh lắc đầu.
Nhân viên đoàn một lần nữa mở miệng, "Vậy là suy nhược thần kinh?"
Lâm Quỳnh: "Cũng không phải."
Nhân viên đoàn dò hỏi, "Vậy cậu bị bệnh gì thế?"
Lâm Quỳnh hờ hững nói, "Bệnh phong thấp."
Nhân viên đoàn:?
Mặc dù không ngờ giới trẻ bây giờ lại mắc nhiều bệnh sớm như vậy, còn trẻ mà đã mắc bệnh người già.
Nhưng bệnh này đâu có mẫu thuẫn gì với việc đi ăn chơi đâu nhỉ.
Nhân viên đoàn vừa định mở miệng hỏi tiếp...
Ngay sau đó giọng của chàng thanh niên lại vang lên bên tai, "Không đi nổi mấy nơi hỗn loạn như vậy."
"...."
Lâm Quỳnh không hề hứng thú gì với những nơi như vậy, suy cho cùng thì chi phí dành cho những nơi sặc mùi chủ nghĩa tư bản như vậy chắc chẵn sẽ không ít.
Thứ nhất là không hợp với đồ nhà quê như cậu, thứ hai là túi tiền của cậu không cho phép.
Vương Trình thu dọn đồ đạc xong liền chạy lại.
Sau đó hỏi Lâm Quỳnh, "Mọi người nói gì đó?"
Lâm Quỳnh nhìn nhân viên đoàn rời đi, "Nói chuyện đi mấy nơi ăn chơi phóng túng đốt tiền."
Vương Trình nhìn cậu, "Cậu đồng ý rồi?"
Lâm Quỳnh thật thà lắc đầu, "Không."
Vương Trình có chút bất ngờ, trước đây Lâm Quỳnh thích nhất là mấy nơi náo nhiệt như vậy.
"Tại sao không đồng ý, cơ hội tốt đó."
"Không có tiền."
"...."
Lời Lâm Quỳnh vừa mới nói xong, một giây sau liền thấy nhiếp ảnh gia vạm vỡ từ cách đó không xa bước đến, "Anh trai!!!"
Chưa thấy người đã thấy tiếng, Lâm Quỳnh nhất thời rùng mình.
Em gái thân thiết của cậu tới rồi.
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ nhìn cậu, "Anh trai, em nghe nói anh không đi chơi."
Lâm Quỳnh gật gật đầu.
"Tại sao vậy?!"
Lâm Quỳnh: "Trong nhà có người."
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ và Vương Trình nghe xong liền thay nhau sửng sốt.
Vương Trình vội vàng kéo tay cậu, chuyện Lâm Quỳnh vì tiền mà bán mình cho lão biến thái kia tuyệt đối không thể để người trong giới biết được, cho dù không có người loan tin, nhưng chuyện này một khi truyền ra, sự nghiệp của Lâm Quỳnh coi như bị hủy.
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ: "Ai vậy?!"
"Anh trai, không phải là anh có bạn gái rồi đó chứ?!"
Lâm Quỳnh lắc đầu.
Trong nhà không có bạn gái, nhưng lão biến thái thì có một tên đó.
Vương Trình nhanh nhảu mở miệng trước Lâm Quỳnh một bước, "Là người lớn trong nhà đợi Lâm Quỳnh về."
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ nghe xong mới có chút hụt hẫng gật đầu, nhưng cũng vô cùng vui vẻ, "Cũng may anh Quỳnh chưa có bạn gái."
Vương Trình nghe xong mà tim đập thình thịch.
ĐM ĐM ĐM!
Cái người này không phải đã vừa mắt Lâm Quỳnh rồi đó chứ?
Nói rõ ràng như vậy, lẽ nào muốn dựa vào thân phận để chơi quy tắc ngầm!
Vương Trình nuốt ực một ngụm nước miếng, bước lên phía trước chắn người ra sau lưng, lấy hết dũng khí và sự khéo léo của cả đời mình ra nói, "Lâm Quỳnh không có bạn gái, anh rất vui?"
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ không hề chối bỏ, "Đương nhiên rồi."
Lâm Quỳnh nhất thời không hiểu nổi màn đối thoại giữa hai người, nhìn bóng lưng thẳng tắp và đôi chân run rẩy của Vương Trình đang đứng chắn trước mình.
Trong lòng Vương Trình đầy căng thẳng, "Tại sao vậy?"
Một nhiếp ảnh gia đô con, vạm vỡ như vậy lại đột nhiên ra vẻ thẹn thùng, cúi đầu xấu hổ mỉm cười, nũng nịu nói: "Vì xu hướng tính dục của chúng tôi giống nhau."
Vương Trình:!!!
Hắn biết ngay tên nhiếp ảnh gia này có ý đồ với Lâm Quỳnh mà.
Không ngờ số phận của Lâm Quỳnh lại trắc trở như vậy.
"Nên là?"
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ: "Có thể làm chị em."
Vương Trình: "...."
Lâm Quỳnh:....
Tại sao trong cái thế giới này cứ luôn có người muốn làm chị em với tôi vậy?
Vương Trình nghe xong thì quay đầu qua nhìn Lâm Quỳnh, chỉ thấy biểu cảm trên mặt cậu ngoại trừ có chút bất lực ra thì không chút gợn sóng.
"Sao anh lại tỏ thái độ kiểu đó?"
Vương Trình, "Cậu không có chút kinh ngạc nào sao?"
Lâm Quỳnh hờ hững nhìn hắn một cái, "Quen rồi."
Sau đó Lâm Quỳnh xem giờ, nói tạm biệt với người đối diện, "Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi trước đây."
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ thấy vậy liền mở miệng níu kéo, "Đừng mà, hôm nay chúng ta tụ tập ăn chơi chút đi, anh trai đừng đi mà."
Lâm Quỳnh có chút khó xử, "Lần sau đi."
Phó Hành Vân đã ở nhà ăn đồ ăn ngoài cả ba ngày rồi.
Nói xong liền cùng Vương Trình cất bước đi về phía chiếc xe cá mập.
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ cũng tiến lên phía trước, "Đi đi mà, có nhiều trò lắm đó."
"Có cả hồ bơi, có cầu nhảy, cả một đống trai đẹp nữa."
"Cả rượu lẫn đồ ăn đều có đủ, cũng không có paparazzi."
Lâm Quỳnh và Vương Trình không hề dừng bước, leo lên xe cá mập, đóng cửa lại.
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ nói tiếp: "Quan trọng là đoàn phim bao hết, miễn phí!"
Vương Trình và Lâm Quỳnh mặt không cảm xúc, cài dây an toàn, sau đó nhìn nhiếp ảnh gia vạm vỡ, "Lên xe?"
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ:?
Lâm Quỳnh vô cùng nghiêm túc, "Dẫn đường."
"...."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.