Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết
Chương 40: Bạn Đời Của Ta Là Bậc Thầy Nữ Trang
Nguyệt Khoả Hồng Thanh
20/08/2024
Edit: Astute Nguyễn
Lông gà tán loạn đầy đất.
Ta thầm nghĩ, nếu nhiệm vụ lần này là lấy được hoa kính, thì bây giờ có lẽ là đã thất bại, kèm thêm cái chết bất ngờ của Thân Đương Lâu, vậy ai sẽ trở thành Đảo chủ tiếp theo? Thân Phong sao? Ta cũng không biết bây giờ nên làm thế nào, Lăng Thanh Vân phái ta tới, nhưng với cục diện hiện tại, ta cũng không biết nên trở về báo với hắn như thế nào.
Bỏ đi, nghĩ đến chuyện đó vẫn còn quá xa, ta thấy cánh tay Hồng Trọng đã ướt đẫm máu, định đi lên băng bó giúp nàng ta một chút.
Nhưng mà, khoảnh khắc ta vừa tiến lên, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chiếc mũ cói trên đầu Hồng Trọng, có lẽ vừa rồi đã bị đường kiếm chém trúng, lúc này tự dưng “xoẹt” một phát, tách làm hai nửa, rơi xuống.
Gương mặt bên dưới lộ ra, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Ta: “…”
Phong Gian Nguyệt: “…”
Sở Đinh Lan: “…”
Cuối cùng Phong Gian Nguyệt gào to: “Lăng Thanh Vân, ngươi có một chút liêm sỉ nào hay không vậy?!!”
Lăng Thanh Vân gấp chiếc mũ cói đã tách thành hai nửa, lùi lại phía sau hai bước, rồi tiện tay sửa sang lại tà váy, sau đó mới cười tủm tỉm, ấm ức nói: “Người ta cũng vì thể diện, nhưng ta vẫn liên tục đứng ra ngăn cản đó thôi…”
Ta khiếp sợ, nhưng cũng cảm thấy khá hợp lý, toàn bộ ván cờ này, có khi hắn đã âm thầm lên kế hoạch từ khi sai Hồng Trọng dẫn đường cho bọn ta.
Với tính cách của hắn, đương nhiên hắn sẽ không dựa dẫm vào tình báo của ta đâu, phải điều tra đến cùng. Nên mới cải trang thành Hồng Trọng, moi được không ít bí mật của Thân Đương Lâu.
Nhưng mà, lúc mới lên đảo, ta cực kỳ chắc chắn, người đó là Hồng Trọng thật.
Hai người bọn họ tráo đổi từ bao giờ?
Nghĩ đi nghĩ lại, sau khi bữa tiệc kết thúc, ta đã ngủ thiếp đi, chắc là vào thời điểm đó.
Nói cách khác, người tùy tiện ôm eo, bồng bế ta, chính là thằng oắt Lăng Thanh Vân này.
Còn chưa kể đến chuyện, vừa nãy ta còn kéo tay hắn khóc “hu hu”, suýt chút nữa đã hôn vào tay hắn…
Ta bụm mặt, hối hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Tên lắm chuyện này giả câm một thời gian lâu như vậy, sao không nghẹn chết luôn đi.
Đặc biệt là khi ở bên cạnh Phong Gian Nguyệt và Sở Đinh Lan.
Bạn đời của người ta là công tử nhẹ nhàng có gia thế, tướng mạo xuất sắc số một số hai.
Còn bạn đời của ta lại là bậc thầy nữ trang…
Đúng là bị đâm một vạn nhát.
“Nhưng mà,” Sở Đinh Lan đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Ngươi kích hoạt được hoa kính sao?”
Câu hỏi này khiến ta phản ứng lại, Lăng Thanh Vân từng nói hắn mang huyết thống của Dạ tộc, nói không chừng, hắn trà trộn lên đảo là để xem xem mình có huyết thống Dạ tộc thật hay không.
Đôi mắt Lăng Thanh Vân cong như vầng trăng non, hắn nhìn Sở Đinh Lan, trả lời bằng giọng địa phương: “Đúng vậy, đồng hương.”
Sở Đinh Lan: “…”
Phong Gian Nguyệt nghe thấy câu này, vô thức quay người nhìn vào tròng mắt Lăng Thanh Vân.
Lăng Thanh Vân ngoài lạnh trong nóng, nghiêng nghiêng mặt: “Nhìn cái gì? Ngươi mới quen ta lần đầu hả? Mắt ta rất bình thường, nên không có ai biết, rốt cuộc cần bao nhiêu máu người Dạ mới có thể kích hoạt hoa kính.”
Dòng máu Dạ tộc có lẽ di truyền từ mẹ hắn, không biết xác suất lai như thế nào, nhưng hình như thành phần không cao, lời hắn nói cũng hợp lý, nhưng mà không có con số cụ thể nào chứng minh, rốt cuộc là một phần hai, một phần tư… Hay thậm chí là một phần ba hai đã có thể khởi động.
Trong lúc bọn ta đang nói chuyện, cửa phòng bỗng nhiên mở tung, phát ra tiếng động rất lớn.
Cả bọn giật mình, Lăng Thanh Vân và Phong Gian Nguyệt đồng loạt đưa tay nắm chặt chuôi kiếm.
Ta lập tức nhìn về phía đó, không có người nào bước ra khỏi cánh cửa.
Sau đó, mấy con chuột già kêu chít chít, chạy ra từ cánh cửa tối tăm.
Ta đột nhiên cắn ngón tay.
Hồi ở hiện đại, có một lần, cánh cửa bên cạnh ta cũng bật tung như vậy.
Mãi sau đó, ta mới biết tin, cách nghìn dặm ngoài kia có một trận động đất khó mà quên được.
Trước mặt hòn đảo này chính là núi lửa…
“Chạy mau!” Ta hét lên, “Rời khỏi hòn đảo này!”
Mọi người sửng sốt, sau đó theo ta chạy ra ngoài.
Vừa ra bên ngoài, ta lập tức hoảng sợ, bởi vì Thân Phong đã dẫn rất nhiều người đến, tầng tầng lớp lớp, bao vây sơn trang.
“Mọi người chạy mau, động đất rồi!” Phong Gian Nguyệt nhìn hắn, hô lớn.
Mà đáp lại lời hắn chỉ là âm thanh khàn khàn: “Bắn tên!”
Ta hoảng sợ, thật sự không ngờ thằng bé đó lại trở nên như vậy, rõ ràng hắn đã biết sự thật, nhưng vẫn tràn ngập ác ý với bọn ta, có lẽ hắn chỉ muốn bất chấp mọi thứ, giết bằng được bọn ta cho hả giận. Mà nguyên nhân cũng chỉ vì biết được sự thật, bằng mọi giá, không cho bọn ta thời gian, bóp chết tất cả cơ hội giải thích.
Những người theo sau hắn không rõ sự việc, chắc chắn đã cho rằng bọn ta giết Đảo chủ của họ, tất nhiên đều oán hận vô cùng, mệnh lệnh vừa dứt, bọn họ lao tới tấn công chúng ta như châu chấu.
Người nào cũng biết là phải tránh cái thiệt trước mắt, Phong Gian Nguyệt kéo Sở Đinh Lan lên, Lăng Thanh Vân kéo lấy ta, cất bước bỏ chạy.
Nhưng trên hòn đảo này thì biết chạy đi đâu? Lúc ta đang nghĩ ngợi, thì chiếc cổng “Trời nước như gương” hiện ra trước mặt, phía trước chính là hồ hoa kính.
“Đi vào!” Lăng Thanh Vân hô một tiếng.
Ta đoán được ý định của Lăng Thanh Vân, sau khi bước qua chiếc cổng chào này, một màn sương trắng lơ lửng, có thể làm rối tầm nhìn của đối phương, chúng ta sẽ lợi dụng khoảnh khắc này, khởi động hoa kính một lần nữa, vạch trần sự thật năm đó cho mọi người trên đảo. Người Dạ rất coi trọng tình nghĩa đồng tộc, hơn nữa đa số người ở đây đều là đệ tử của Thạch Thủ Nghĩa, nếu biết sự thật, bọn họ nhất định sẽ không ủng hộ Thân Phong.
Chỉ là, Thân Đương Lâu đã lấy cái chết tạ tội, và cầu xin bọn ta giữ lại thanh danh sau này cho ông ta, nếu làm như vậy thật thì thực sự rất có lỗi.
Nghĩ vậy, cả bọn xuyên qua màn sương trắng, tiến vào hồ hoa kính tối qua.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến bọn ta sợ ngây người.
Đêm qua, nơi này vẫn là vùng nước lấp lánh, âm u tĩnh mịch, giống như tiên cảnh khiến tâm trạng người ta vui vẻ, còn bây giờ, nước suối dọc hai bên đường đang gào thét, làn sóng đục cuồn cuộn, y hệt cái nồi lớn đang đun bùn sôi ùng ục. Bọt nước bắn khỏi mặt suối, điên cuồng nổ, phát ra một mùi hương nồng nặc, giống như dung dịch amoniac hòa với Hydro Sulfua. Những đóa hoa kính xinh đẹp dính đầy bùn đất, quay cuồng trong làn nước, chúng bị hất lên không trung, lại bị làn sóng điên cuồng nhấn chìm.
Nước bắn tung tóe, Sở Đinh Lan hoảng hốt hét lên một tiếng. Cũng may Phong Gian Nguyệt nhanh tay lẹ mắt, ôm nàng ấy nhảy lên một cái. Chỉ thấy một làn sóng đục trào vào vị trí nàng ấy vừa đứng, nó tung bọt lên vạt áo Sở Đinh Lan, phát ra âm thanh xèo xèo.
Thân Phong dẫn người đuổi vào trong, chứng kiến cảnh tượng này, hắn cũng hơi choáng váng.
“Ta đã nói là có động đất, chạy mau đi!” Phong Gian Nguyệt hô to về phía bọn họ.
Hắn chưa kịp dứt lời, dưới lòng đất bỗng truyền lên một âm thanh cực lớn, rền vang như tiếng bò rống, hai dòng suối ven đường phun lên như cột nước cao ngất, nước suối rơi xuống, khí nóng ập vào mặt, mặt đất trước mắt bọn ta bắt đầu xuất hiện vết nứt…
Nước bùn văng tứ tung, sương mù bao phủ, tuy không nhìn rõ mọi thứ, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thảm thiết liên tục ở bên tai, có lẽ mấy người Dạ đó không tránh kịp, rơi vào khe đất nứt.
Không ai không sợ chết, trải qua cảnh tượng hãi hùng này, Thân Phong và đám thuộc hạ của hắn mặc kệ bọn ta, vừa kêu cha gọi mẹ, vừa lùi lại phía sau. Tuy bây giờ cả bọn đang là kẻ địch, nhưng ta vẫn thật lòng cầu mong bọn họ có thể trốn thoát.
Kẻ địch đã rút lui, làm ta thở phào, nhưng mà nhìn khung cảnh phía trước, tiếng thở còn lại bị nghẹn trong cổ họng.
Bởi vì, vết nứt trên mặt đất vô cùng lớn, chia cắt hoàn toàn vị trí của bọn ta và đám người Thân Phong!
Phong Gian Nguyệt muốn nhảy qua vết nứt, hắn dùng toàn bộ sức lực chạy lấy đà, nhưng khi sắp đến miệng vực thì đột nhiên phanh lại—— khe nứt kia đang càng lúc càng rộng, dùng hai chân nhảy qua đó là chuyện bất khả thi. Bọn ta đã bị cô lập trên khoảnh đất nhỏ giữa hòn đảo này!
Nước bùn trong suối phun càng lúc càng dữ dội, y hệt một cái nồi làm phép của phù thủy, chặt đứt toàn bộ đường lui ban đầu của người ta, mấy người bọn ta, vô thức leo lên vách đá bao quanh hồ.
Chỉ trong chớp mắt, cổng chào sụp xuống, trời đất vang rền, ta vừa leo lên một mỏm đá, thì dưới chân bỗng rung một cái, cơ thể ta lập tức cứng đờ, nghiêng ngả như con tàu lớn, ta không đứng vững, lăn xuống dưới như đất lở, mà bên dưới chính là nước bùn đang sôi ùng ục.
Đậu má, thước phim quá khứ bắt đầu hiện lên một loạt trong óc.
Nhưng mà, đúng lúc này, một bàn tay bỗng lướt qua, tóm một cái bắt gọn ta.
Ta nhìn sang, vậy mà lại là Lăng Thanh Vân, hắn dùng một tay tóm lấy ta, tay còn lại siết chặt con dao ngắn, đâm vào khe đá, hắn cố gắng nghiến răng, yết hầu trên chiếc cổ mảnh khảnh hiện lên vô cùng rõ ràng, trên người hắn vẫn đang mặc quần áo của Hồng Trọng, nhìn qua không biết nên cảm động hay là buồn cười.
Mũi ta bỗng nhiên cay cay.
Một cảm giác nghẹn ngào khó tả, ta chợt cảm thấy nực cười, mới hai ba tháng trước đây, ta còn vô cùng lo lắng, sợ cái tên này sẽ giết ta, vậy mà hiện tại lại coi hắn như chỗ dựa, mặc dù là chỗ dựa, nhưng vẫn không thể xua tan cảm giác sợ hãi trong lòng, bởi vì, bây giờ hắn có thể cứu ta trong nhất thời, giữa thời đại “trời đất bất nhân, coi vạn vật là chó rơm (1)” này, chính bản thân hắn còn khó bảo toàn, bốn người bọn ta, có thể sẽ cùng mất xác tại đây.
(1) Trích “Đạo Đức Kinh”, nguyên văn là “thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu”, có nghĩa: Trời đất không hành sự theo cảm tình, đối với vạn vật vạn sự đều coi như nhau; Thánh nhân không hành sự theo cảm tình, đối với bách tính đều coi bình đẳng như nhau.
Ta cố gắng nắm chặt tay hắn, thước phim cuộc đời lại tiếp tục xuất hiện, chẳng qua, bây giờ, hình ảnh hiện lên lại toàn là cảnh tượng sau khi xuyên không, ở bên hắn.
Ta quen biết hắn, căn bản chưa được bao lâu, nhưng mỗi cảnh tượng hiện lên đều sống động trong tâm trí, hắn giúp ta thổi thuốc, bóc hạt sen cho ta, rồi rút một dải lụa trắng trong Vô Nhai các làm ta sợ chết khiếp, còn có, mấy ngày hôm trước, trong bãi săn, hắn nhặt lấy đóa hoa thược dược diễm lệ của ta…
Thật cũng được, giả cũng được, cả đời này của ta, đó là lần đầu tiên có người đưa cho ta bông hoa như thế, lần đầu tiên ta cảm thấy, bản thân cũng có thể sống như một nữ chính.
Nghĩ vậy, ta chợt cảm thấy, hình như trong lòng cũng không lo lắng lắm.
Sống chết có số, phú quý do trời.
Lúc này, ta chỉ cảm thấy không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh, bỗng nhiên xuất hiện mùi hương quýt ngọt ngào, vô cùng dễ chịu…
Lông gà tán loạn đầy đất.
Ta thầm nghĩ, nếu nhiệm vụ lần này là lấy được hoa kính, thì bây giờ có lẽ là đã thất bại, kèm thêm cái chết bất ngờ của Thân Đương Lâu, vậy ai sẽ trở thành Đảo chủ tiếp theo? Thân Phong sao? Ta cũng không biết bây giờ nên làm thế nào, Lăng Thanh Vân phái ta tới, nhưng với cục diện hiện tại, ta cũng không biết nên trở về báo với hắn như thế nào.
Bỏ đi, nghĩ đến chuyện đó vẫn còn quá xa, ta thấy cánh tay Hồng Trọng đã ướt đẫm máu, định đi lên băng bó giúp nàng ta một chút.
Nhưng mà, khoảnh khắc ta vừa tiến lên, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chiếc mũ cói trên đầu Hồng Trọng, có lẽ vừa rồi đã bị đường kiếm chém trúng, lúc này tự dưng “xoẹt” một phát, tách làm hai nửa, rơi xuống.
Gương mặt bên dưới lộ ra, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Ta: “…”
Phong Gian Nguyệt: “…”
Sở Đinh Lan: “…”
Cuối cùng Phong Gian Nguyệt gào to: “Lăng Thanh Vân, ngươi có một chút liêm sỉ nào hay không vậy?!!”
Lăng Thanh Vân gấp chiếc mũ cói đã tách thành hai nửa, lùi lại phía sau hai bước, rồi tiện tay sửa sang lại tà váy, sau đó mới cười tủm tỉm, ấm ức nói: “Người ta cũng vì thể diện, nhưng ta vẫn liên tục đứng ra ngăn cản đó thôi…”
Ta khiếp sợ, nhưng cũng cảm thấy khá hợp lý, toàn bộ ván cờ này, có khi hắn đã âm thầm lên kế hoạch từ khi sai Hồng Trọng dẫn đường cho bọn ta.
Với tính cách của hắn, đương nhiên hắn sẽ không dựa dẫm vào tình báo của ta đâu, phải điều tra đến cùng. Nên mới cải trang thành Hồng Trọng, moi được không ít bí mật của Thân Đương Lâu.
Nhưng mà, lúc mới lên đảo, ta cực kỳ chắc chắn, người đó là Hồng Trọng thật.
Hai người bọn họ tráo đổi từ bao giờ?
Nghĩ đi nghĩ lại, sau khi bữa tiệc kết thúc, ta đã ngủ thiếp đi, chắc là vào thời điểm đó.
Nói cách khác, người tùy tiện ôm eo, bồng bế ta, chính là thằng oắt Lăng Thanh Vân này.
Còn chưa kể đến chuyện, vừa nãy ta còn kéo tay hắn khóc “hu hu”, suýt chút nữa đã hôn vào tay hắn…
Ta bụm mặt, hối hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Tên lắm chuyện này giả câm một thời gian lâu như vậy, sao không nghẹn chết luôn đi.
Đặc biệt là khi ở bên cạnh Phong Gian Nguyệt và Sở Đinh Lan.
Bạn đời của người ta là công tử nhẹ nhàng có gia thế, tướng mạo xuất sắc số một số hai.
Còn bạn đời của ta lại là bậc thầy nữ trang…
Đúng là bị đâm một vạn nhát.
“Nhưng mà,” Sở Đinh Lan đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Ngươi kích hoạt được hoa kính sao?”
Câu hỏi này khiến ta phản ứng lại, Lăng Thanh Vân từng nói hắn mang huyết thống của Dạ tộc, nói không chừng, hắn trà trộn lên đảo là để xem xem mình có huyết thống Dạ tộc thật hay không.
Đôi mắt Lăng Thanh Vân cong như vầng trăng non, hắn nhìn Sở Đinh Lan, trả lời bằng giọng địa phương: “Đúng vậy, đồng hương.”
Sở Đinh Lan: “…”
Phong Gian Nguyệt nghe thấy câu này, vô thức quay người nhìn vào tròng mắt Lăng Thanh Vân.
Lăng Thanh Vân ngoài lạnh trong nóng, nghiêng nghiêng mặt: “Nhìn cái gì? Ngươi mới quen ta lần đầu hả? Mắt ta rất bình thường, nên không có ai biết, rốt cuộc cần bao nhiêu máu người Dạ mới có thể kích hoạt hoa kính.”
Dòng máu Dạ tộc có lẽ di truyền từ mẹ hắn, không biết xác suất lai như thế nào, nhưng hình như thành phần không cao, lời hắn nói cũng hợp lý, nhưng mà không có con số cụ thể nào chứng minh, rốt cuộc là một phần hai, một phần tư… Hay thậm chí là một phần ba hai đã có thể khởi động.
Trong lúc bọn ta đang nói chuyện, cửa phòng bỗng nhiên mở tung, phát ra tiếng động rất lớn.
Cả bọn giật mình, Lăng Thanh Vân và Phong Gian Nguyệt đồng loạt đưa tay nắm chặt chuôi kiếm.
Ta lập tức nhìn về phía đó, không có người nào bước ra khỏi cánh cửa.
Sau đó, mấy con chuột già kêu chít chít, chạy ra từ cánh cửa tối tăm.
Ta đột nhiên cắn ngón tay.
Hồi ở hiện đại, có một lần, cánh cửa bên cạnh ta cũng bật tung như vậy.
Mãi sau đó, ta mới biết tin, cách nghìn dặm ngoài kia có một trận động đất khó mà quên được.
Trước mặt hòn đảo này chính là núi lửa…
“Chạy mau!” Ta hét lên, “Rời khỏi hòn đảo này!”
Mọi người sửng sốt, sau đó theo ta chạy ra ngoài.
Vừa ra bên ngoài, ta lập tức hoảng sợ, bởi vì Thân Phong đã dẫn rất nhiều người đến, tầng tầng lớp lớp, bao vây sơn trang.
“Mọi người chạy mau, động đất rồi!” Phong Gian Nguyệt nhìn hắn, hô lớn.
Mà đáp lại lời hắn chỉ là âm thanh khàn khàn: “Bắn tên!”
Ta hoảng sợ, thật sự không ngờ thằng bé đó lại trở nên như vậy, rõ ràng hắn đã biết sự thật, nhưng vẫn tràn ngập ác ý với bọn ta, có lẽ hắn chỉ muốn bất chấp mọi thứ, giết bằng được bọn ta cho hả giận. Mà nguyên nhân cũng chỉ vì biết được sự thật, bằng mọi giá, không cho bọn ta thời gian, bóp chết tất cả cơ hội giải thích.
Những người theo sau hắn không rõ sự việc, chắc chắn đã cho rằng bọn ta giết Đảo chủ của họ, tất nhiên đều oán hận vô cùng, mệnh lệnh vừa dứt, bọn họ lao tới tấn công chúng ta như châu chấu.
Người nào cũng biết là phải tránh cái thiệt trước mắt, Phong Gian Nguyệt kéo Sở Đinh Lan lên, Lăng Thanh Vân kéo lấy ta, cất bước bỏ chạy.
Nhưng trên hòn đảo này thì biết chạy đi đâu? Lúc ta đang nghĩ ngợi, thì chiếc cổng “Trời nước như gương” hiện ra trước mặt, phía trước chính là hồ hoa kính.
“Đi vào!” Lăng Thanh Vân hô một tiếng.
Ta đoán được ý định của Lăng Thanh Vân, sau khi bước qua chiếc cổng chào này, một màn sương trắng lơ lửng, có thể làm rối tầm nhìn của đối phương, chúng ta sẽ lợi dụng khoảnh khắc này, khởi động hoa kính một lần nữa, vạch trần sự thật năm đó cho mọi người trên đảo. Người Dạ rất coi trọng tình nghĩa đồng tộc, hơn nữa đa số người ở đây đều là đệ tử của Thạch Thủ Nghĩa, nếu biết sự thật, bọn họ nhất định sẽ không ủng hộ Thân Phong.
Chỉ là, Thân Đương Lâu đã lấy cái chết tạ tội, và cầu xin bọn ta giữ lại thanh danh sau này cho ông ta, nếu làm như vậy thật thì thực sự rất có lỗi.
Nghĩ vậy, cả bọn xuyên qua màn sương trắng, tiến vào hồ hoa kính tối qua.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến bọn ta sợ ngây người.
Đêm qua, nơi này vẫn là vùng nước lấp lánh, âm u tĩnh mịch, giống như tiên cảnh khiến tâm trạng người ta vui vẻ, còn bây giờ, nước suối dọc hai bên đường đang gào thét, làn sóng đục cuồn cuộn, y hệt cái nồi lớn đang đun bùn sôi ùng ục. Bọt nước bắn khỏi mặt suối, điên cuồng nổ, phát ra một mùi hương nồng nặc, giống như dung dịch amoniac hòa với Hydro Sulfua. Những đóa hoa kính xinh đẹp dính đầy bùn đất, quay cuồng trong làn nước, chúng bị hất lên không trung, lại bị làn sóng điên cuồng nhấn chìm.
Nước bắn tung tóe, Sở Đinh Lan hoảng hốt hét lên một tiếng. Cũng may Phong Gian Nguyệt nhanh tay lẹ mắt, ôm nàng ấy nhảy lên một cái. Chỉ thấy một làn sóng đục trào vào vị trí nàng ấy vừa đứng, nó tung bọt lên vạt áo Sở Đinh Lan, phát ra âm thanh xèo xèo.
Thân Phong dẫn người đuổi vào trong, chứng kiến cảnh tượng này, hắn cũng hơi choáng váng.
“Ta đã nói là có động đất, chạy mau đi!” Phong Gian Nguyệt hô to về phía bọn họ.
Hắn chưa kịp dứt lời, dưới lòng đất bỗng truyền lên một âm thanh cực lớn, rền vang như tiếng bò rống, hai dòng suối ven đường phun lên như cột nước cao ngất, nước suối rơi xuống, khí nóng ập vào mặt, mặt đất trước mắt bọn ta bắt đầu xuất hiện vết nứt…
Nước bùn văng tứ tung, sương mù bao phủ, tuy không nhìn rõ mọi thứ, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thảm thiết liên tục ở bên tai, có lẽ mấy người Dạ đó không tránh kịp, rơi vào khe đất nứt.
Không ai không sợ chết, trải qua cảnh tượng hãi hùng này, Thân Phong và đám thuộc hạ của hắn mặc kệ bọn ta, vừa kêu cha gọi mẹ, vừa lùi lại phía sau. Tuy bây giờ cả bọn đang là kẻ địch, nhưng ta vẫn thật lòng cầu mong bọn họ có thể trốn thoát.
Kẻ địch đã rút lui, làm ta thở phào, nhưng mà nhìn khung cảnh phía trước, tiếng thở còn lại bị nghẹn trong cổ họng.
Bởi vì, vết nứt trên mặt đất vô cùng lớn, chia cắt hoàn toàn vị trí của bọn ta và đám người Thân Phong!
Phong Gian Nguyệt muốn nhảy qua vết nứt, hắn dùng toàn bộ sức lực chạy lấy đà, nhưng khi sắp đến miệng vực thì đột nhiên phanh lại—— khe nứt kia đang càng lúc càng rộng, dùng hai chân nhảy qua đó là chuyện bất khả thi. Bọn ta đã bị cô lập trên khoảnh đất nhỏ giữa hòn đảo này!
Nước bùn trong suối phun càng lúc càng dữ dội, y hệt một cái nồi làm phép của phù thủy, chặt đứt toàn bộ đường lui ban đầu của người ta, mấy người bọn ta, vô thức leo lên vách đá bao quanh hồ.
Chỉ trong chớp mắt, cổng chào sụp xuống, trời đất vang rền, ta vừa leo lên một mỏm đá, thì dưới chân bỗng rung một cái, cơ thể ta lập tức cứng đờ, nghiêng ngả như con tàu lớn, ta không đứng vững, lăn xuống dưới như đất lở, mà bên dưới chính là nước bùn đang sôi ùng ục.
Đậu má, thước phim quá khứ bắt đầu hiện lên một loạt trong óc.
Nhưng mà, đúng lúc này, một bàn tay bỗng lướt qua, tóm một cái bắt gọn ta.
Ta nhìn sang, vậy mà lại là Lăng Thanh Vân, hắn dùng một tay tóm lấy ta, tay còn lại siết chặt con dao ngắn, đâm vào khe đá, hắn cố gắng nghiến răng, yết hầu trên chiếc cổ mảnh khảnh hiện lên vô cùng rõ ràng, trên người hắn vẫn đang mặc quần áo của Hồng Trọng, nhìn qua không biết nên cảm động hay là buồn cười.
Mũi ta bỗng nhiên cay cay.
Một cảm giác nghẹn ngào khó tả, ta chợt cảm thấy nực cười, mới hai ba tháng trước đây, ta còn vô cùng lo lắng, sợ cái tên này sẽ giết ta, vậy mà hiện tại lại coi hắn như chỗ dựa, mặc dù là chỗ dựa, nhưng vẫn không thể xua tan cảm giác sợ hãi trong lòng, bởi vì, bây giờ hắn có thể cứu ta trong nhất thời, giữa thời đại “trời đất bất nhân, coi vạn vật là chó rơm (1)” này, chính bản thân hắn còn khó bảo toàn, bốn người bọn ta, có thể sẽ cùng mất xác tại đây.
(1) Trích “Đạo Đức Kinh”, nguyên văn là “thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu”, có nghĩa: Trời đất không hành sự theo cảm tình, đối với vạn vật vạn sự đều coi như nhau; Thánh nhân không hành sự theo cảm tình, đối với bách tính đều coi bình đẳng như nhau.
Ta cố gắng nắm chặt tay hắn, thước phim cuộc đời lại tiếp tục xuất hiện, chẳng qua, bây giờ, hình ảnh hiện lên lại toàn là cảnh tượng sau khi xuyên không, ở bên hắn.
Ta quen biết hắn, căn bản chưa được bao lâu, nhưng mỗi cảnh tượng hiện lên đều sống động trong tâm trí, hắn giúp ta thổi thuốc, bóc hạt sen cho ta, rồi rút một dải lụa trắng trong Vô Nhai các làm ta sợ chết khiếp, còn có, mấy ngày hôm trước, trong bãi săn, hắn nhặt lấy đóa hoa thược dược diễm lệ của ta…
Thật cũng được, giả cũng được, cả đời này của ta, đó là lần đầu tiên có người đưa cho ta bông hoa như thế, lần đầu tiên ta cảm thấy, bản thân cũng có thể sống như một nữ chính.
Nghĩ vậy, ta chợt cảm thấy, hình như trong lòng cũng không lo lắng lắm.
Sống chết có số, phú quý do trời.
Lúc này, ta chỉ cảm thấy không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh, bỗng nhiên xuất hiện mùi hương quýt ngọt ngào, vô cùng dễ chịu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.