Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết
Chương 39: Ơn Lớn Thành Thù
Nguyệt Khoả Hồng Thanh
07/08/2024
Edit: Astute Nguyễn
Đây là lần thứ hai ta nhìn thấy hoa kính kích hoạt, chỉ thấy nụ hoa hút đầy máu, cánh hoa từ từ nở rộ, mỗi cánh giống như một mặt gương nhỏ, trùng trùng điệp điệp lớp kính lóe lên ngàn tia sáng, đưa tất cả mọi người trở về quá khứ.
Một cơn gió dữ dội thổi vào mặt, trên đầu toàn là nước mưa, vuốt mấy lượt, đôi mắt mới có thể mở ra.
Sau đó ta nhìn thấy đường núi, nước bùn, màn mưa, rất nhiều người ta không quen biết, chỉ có mỗi mình Hồng Trọng là nhận ra—— khi đó Hồng Trọng mới có bốn năm tuổi, có lẽ vẫn chưa đi theo Lăng Thanh Vân, nhưng ngoại hình đã dần có nét riêng, vô cùng nổi bật trong đám đông.
Bên cạnh Hồng Trọng có một người đàn ông, chừng ba bốn mươi tuổi, vẻ ngoài thô kệch, từ phần trán, đôi mắt đến dáng người đều rất giống Hồng Trọng, nhưng lại có vẻ già dặn, nam tính hơn. Ngoại hình tuy không xấu, mà ngược lại còn có cảm giác mạnh mẽ, dũng mãnh.
Ta đoán, đây có lẽ chính là Thạch Thủ Nghĩa.
Gió điên cuồng gào thét, mưa rơi tầm tã, biển khơi dữ tợn liên tục dâng thủy triều, nhấn chìm các mỏm đá bên cạnh, núi lửa xa xa dường như cũng phối hợp, phun từng đợt khói trắng ùng ục.
Dù cho Thạch Thủ Nghĩa có tu vi thâm sâu, thì cũng không thể chống đỡ được sức mạnh của thiên nhiên, lúc này, ông ta đang dẫn người nhà và các đệ tử, cố gắng trèo lên trên núi, Hồng Diệp sơn trang trên đỉnh núi phía xa chìm trong bóng tối, chân núi đã biến thành đại dương mênh mông từ lâu.
Tất cả mọi người đều mặc áo tơi, nhưng dưới trận giông tố, dường như nó chẳng có tác dụng gì, nước mưa chảy từ vạt áo nhiều như trút nước, đến cái mũ cói cũng không giữ được, vừa đội lên đầu đã bị mưa gió cuốn bay.
Dưới tình hình như vậy, trong đoàn có tận hai thai phụ! Bụng người nào cũng to đùng, có lẽ đã tám chín tháng.
Ta biết, một người trong số đó chính là Lý Liên Phong, vợ của Thân Đương Lâu, người còn lại, nhìn kỹ, dựa vào thái độ của Thạch Thủ Nghĩa, ta đoán: Đây có lẽ chính là phu nhân của ông ta, mẹ ruột của Hồng Trọng.
Hai thai phụ đi lại cực kỳ khó khăn, bởi vì sợ cõng sẽ ảnh hưởng đến bụng, nên mấy người đi đằng sau chỉ có thể vừa đẩy vừa nâng, vây quanh hai người họ, cùng đi về phía trước.
Nhưng đúng lúc này, một tùy tùng phía sau bị trượt.
“A——” Nửa tiếng kêu thảm thiết vang lên, nửa còn lại đã bị tiếng gió lấn át, người nọ bị gió thổi bay, đập vào một mỏm đá nhọn hoắt, đứt lìa một bàn tay…
Mặc dù đã biết trước, đây chỉ là khung cảnh được tái hiện, không phải là hiện trường thật, nhưng ta vẫn sốc trước cảnh tượng máu me kinh hoàng này, ngực thắt lại, rất buồn nôn.
Sau đó chuyển cảnh, ta nghe thấy tiếng rên rỉ thảm thiết của phụ nữ—— Hình như cùng một lúc, âm thanh của cả hai thai phụ vang lên.
“Không được rồi, Đảo chủ,” Một bà lão bị mưa hắt đến mức không mở nổi mắt, run rẩy đến trước mặt Thạch Thủ Nghĩa, nói, “Thai phụ kỵ nhất là kinh hãi, hai vị phu nhân bị động thai, sắp sinh rồi!”
Đây đúng là “nhà dột gặp mưa đêm”, dưới tình huống này, hai thai phụ lại cùng nhau chuyển dạ, ta thấy biểu cảm trên mặt Thạch Thủ Nghĩa có chút vặn vẹo.
Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn kéo Hồng Trong lại, giải thích: “Sư thúc của con đã thành thân mười năm, rất mong đứa trẻ này, không thể bị mất được. Cha đưa bọn họ lên sơn trang sinh nở trước, các đệ tử ở nơi này sẽ lo cho con!”
Nói xong, ông ta bế Lý Liên Phong đang cực kỳ thống khổ lên, sai hai ba đệ tử có tu vi cao cường, một người bế Thạch phu nhân, hai người dìu bà đỡ đẻ, chạy thẳng về phía Hồng Diệp sơn trang trên đỉnh núi.
Trước đó, Dạ Hoa phu nhân cũng đã nói, nên bọn ta đều biết, mỗi lần hoa kính kích hoạt cần một loại “dẫn”, “dẫn” có thể là vật, cũng có thể là người, nói cách khác, thông qua vật dẫn là thời gian, vạch trần chuyện quá khứ.
Trước kia, ta cho rằng vật dẫn này chính là bản thân Hồng Trọng, bọn ta đang quan sát quá khứ thông qua góc nhìn của nàng ta, nhưng bây giờ mới phát hiện, bóng Hồng Trọng trong màn mưa càng lúc càng xa, nhưng cảnh tượng quá khứ vẫn chưa kết thúc.
Như vậy, ngoại trừ Hồng Trọng lúc ấy, ai trong chúng ta đã có mặt ở đó?
Đáp án chỉ có một: Thân Phong.
Lúc ấy hắn vẫn còn trong bụng mẹ, dù vậy, vẫn được coi là “có mặt”.
Đúng lúc này, xung quanh ta vang lên tiếng kêu sợ hãi, nhìn sang, Phong Gian Nguyệt, Sở Đinh Lan, cả đứa trẻ Thân Phong kia nữa, khuôn mặt họ đều hiện lên biểu cảm kinh ngạc.
Bởi vì, Thân Phong và mẹ đã được đưa vào phòng sinh, nhưng mà, quá khứ của hắn không tái hiện khung cảnh của Lý Liên Phong, mà là Thạch phu nhân!
Vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, sau trận giông tố, Thạch phu nhân gần như không còn sức mà gào thét, chăn gấm trên giường dính đầy máu, bà đỡ vừa lấy đứa trẻ gầy gò ra, bà ấy đã ngoẹo đầu, không còn phản ứng.
Bà đỡ bất đắc dĩ, ôm đứa nhỏ này đi báo cho Thạch Thủ Nghĩa đang ở bên ngoài, lòng nóng như lửa đốt, người lớn không giữ được, chỉ còn mỗi tiểu công tử.
Thạch Thủ Nghĩa cắn môi, khuôn mặt thô kệch, vô cùng kiên nghị cũng hiện ra biểu cảm đau lòng.
Đúng lúc này, bà đỡ bên kia cũng chạy ra báo, cả người bà ta toàn là máu, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu lia lịa: “Đảo chủ, lão nô… Không phải là lão nô không cố gắng, nhưng mà Thân phu nhân vừa đưa vào đã hụt hơi… Cả tim thai lẫn tim người lớn đều không còn đập… Sợ là, sợ là hết cứu…”
Nói cách khác, một cơn đại nạn, hai lớn hai bé, chỉ còn mỗi một người.
Hình ảnh dừng lại ở chỗ này, bởi vì Thân Đương Lâu đột nhiên xông đến, muốn đoạt lại hoa kính, Hồng Trọng tránh một phát, cuống hoa rơi khỏi bàn tay.
Ánh sáng vỡ vụn, cả bọn dường như bị một thế lực nào đó hất ra, quay trở về hiện thực.
Khung cảnh sau đó, không cần xem, cũng có thể đoán ra.
So với suy đoán trước đó của ta, có vẻ không khác mấy.
“Cha!” Thân Phong run rẩy, gọi một tiếng.
Thân Đương Lâu nhìn về phía hắn, môi cũng run run, vẻ mặt không nói lên lời.
Bởi vì, tiếng gọi đó bây giờ nghe như tiếng châm chọc, hình dáng khuôn mặt của Thân Phong, từ lông mày tới khóe mắt, rõ ràng là giống Thạch Thủ Nghĩa trong ký ức hơn, hoàn toàn không giống người cha là Thân Đương Lâu này.
“Thân đảo chủ,” Ta tiếp tục câu chuyện, “Đây là lý do ta khuyên ông không nên gọi nhiều người, ông muốn để tất cả mọi người trên đảo cùng biết chân tướng sao? Biết Thạch Thủ Nghĩa giấu giếm mọi người như thế nào, đưa con trai của mình cho ông, chỉ vì không muốn ông mất cả vợ lẫn con cùng một lúc, gánh chịu đau khổ—— Còn ông, lại hãm hại con gái ông ấy như thế sao?”
Thân Đương Lâu im lặng, nhìn chằm chằm ta, những ngón tay cầm chuôi kiếm siết chặt tới mức trắng bệch, nhìn rõ cả khớp xương.
“Theo những gì vừa thấy, mọi chuyện đều đã sáng tỏ,” Ta nói tiếp, “Thân đảo chủ, cho dù Thạch Thủ Nghĩa che giấu bí mật này, nhưng mà, Thân Phong lớn lên, nhìn dung mạo của hắn, chắc chắn ông đã đoán ra rồi đúng không?”
“Chỉ là, nuôi chó nuôi mèo còn có tình cảm, ông đã coi đứa trẻ này như con trai ruột, nuôi lớn suốt hơn mười năm, dành bao nhiêu tâm huyết, không muốn đánh mất hắn. Ông bắt đầu lo lắng, một ngày nào đó, sự thật được phơi bày, đứa trẻ này sẽ đi mất. Cũng may, Thạch Thủ Nghĩa chết vì bệnh, ông chắc chắn, tất cả đương sự năm đó đều không còn, từ đó về sau không còn ai phát hiện thân thế của Thân Phong nữa, chi bằng lừa mình dối người, coi hắn là đứa con trai duy nhất, như vậy là kết cục tốt nhất với tất cả mọi người.”
“Nhưng mà, hôm nay chúng ta xuất hiện. Vốn dĩ, ta còn cho rằng ông có tình nghĩa với Hồng Trọng, thân phận bề trên, không phải là giả dối, nhưng mà, uống rượu ba phiên, ông càng ngày càng phát hiện, Thân Phong có ngoại hình tương tự Hồng Trọng, nhắc ông nhớ một sự thật mà bản thân vốn đã quên. Lúc Hồng Trọng nhờ ông đi lấy hoa kính, dùng một chút, nỗi sợ của ông đã lên đỉnh điểm.”
Cơ thể Thân Đương Lâu thoáng lảo đảo, suýt nữa té ngã.
“Bọn ta đã nghĩ, ông không muốn cho mượn thì cũng chẳng sao, bọn ta đâu thể ép buộc ông? Nhưng mà, bọn ta không hề biết, yêu cầu này lại khiến ông nhận áp lực lớn lao như vậy.”
“Ông nổi tiếng hào hiệp, thanh danh rất tốt, rõ ràng không phải kiểu người ngu ngốc, không biết lý lẽ, tình cảm huynh đệ, tình cảm cha con, ông đều hiểu được, cho nên ông rất áy náy với Thạch Thủ Nghĩa, cảm giác áy náy này khiến ông thấy rất khó chịu. Vậy nên, con gái Thạch Thủ Nghĩa đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, ông cũng không thể từ chối. Ông là đời cuối của Dạ tộc, muốn thống lĩnh toàn bộ sơn trang, càng không thể để người ta mượn cớ, chỉ trỏ sau lưng, nói ông bạc tình bạc nghĩa.”
“Cả sơn trang và Thân Phong, đều là Thạch Thủ Nghĩa truyền cho ông. Ông bắt đầu sợ hãi, sợ con gái ông ấy đến lấy hoa kính, biết đâu ngày mai lại muốn đòi vị trí đảo chủ? Thân Phong cũng vậy, ông sợ hắn phát hiện ra bí mật thân thế, phát hiện ông không phải cha ruột của hắn, sợ hắn sẽ bỏ rơi ông… Tâm trạng đó khiến ông trằn trọc cả đêm, ông hạ sát khí, cuối cùng cảm thấy, chi bằng cứ giải quyết cái gánh nặng này là xong hết mọi chuyện.”
“Ôm tâm trạng này, ông muốn biện minh cho hành động đó, nên đã lấy lý do Thạch Thủ Nghĩa không chăm sóc tốt vợ mình, coi hành động vô liêm sỉ của mình là trả mối bi tình, hợp lý hóa việc hãm hại, giống như câu chuyện dã sử ta từng đọc, ân lớn quá sẽ trở thành thù, chi bằng giết luôn,” Ngữ điệu ta đột nhiên nhấn mạnh, lạnh như thiết, “Thân đảo chủ nói xem, lời ta nói có phải thật không!”
Thời tiết không nóng bức, nhưng Thân Đương Lâu bên kia lại vã mồ hôi như tắm.
Ánh mắt ông ta nhìn ta, không biết là oán hận hay là hối hận. Môi ông ta giật giật, cuối cùng không thể phản bác một câu nào, mà bật cười một cách thê lương.
“Kẻ ngoài cuộc tỉnh táo, kẻ ngoài cuộc tỉnh táo,” Tiếng cười của ông ta dường như có phần nghẹn ngào, trong miệng lẩm bẩm, “Nghĩ sai thì hỏng hết, nghĩ sai thì hỏng hết… Cả đời ta vì công lý, vì thanh danh bên ngoài… Nhưng bản thân lại không ngờ, bị che mờ lý trí, làm ra hành động vô liêm sỉ này.”
“Hiện giờ… Ta buông tha cho các người, chân tướng không thể giấu nữa… Nếu không buông tha cho các người thì không thể đối diện với đại ca ở suối vàng…”
Ta sốt ruột nhìn ông ta, nghe ngữ điệu thì có vẻ đang hối tiếc, nhưng ta vẫn sợ ông ta đang che giấu chiêu trò gì đó, không dám yên tâm.
“Phong Nhi,” Thân Đương Lâu vươn tay, xoa đầu Thân Phong, “Thực sự xin lỗi, cha làm ngươi thất vọng rồi…”
Khoảnh khắc ông ta nói câu này, ta cảm thấy không đúng, hô một tiếng: “Không ổn, ngăn ông ta lại!”
Nhưng mà đã chậm, Thân Đương Lâu giơ kiếm trong tay lên, đâm thẳng vào bụng mình.
Mặt đất đầy máu, Ngọc sơn khuynh đảo (1), vị Đảo chủ oai phong một thời xụi lơ trên mặt đất, mắt ông ta nhìn Hồng Trọng nói: “Hồng Nhi… Sư thúc xin lỗi ngươi, sư thúc không còn mặt mũi nào để gặp cha ngươi dưới hoàng tuyền cả… Chỉ là, hổ chết để da, người ta chết để tiếng… Xin ngươi hãy giơ cao đánh khẽ, để cho sư thúc một chút thanh danh… Phong Nhi còn nhỏ, đừng để nó bị người ta nói là vong ân bội nghĩa…”
(1) Ngọc sơn khuynh đảo: Thành ngữ tiếng Hán, ám chỉ cơ thể lảo đảo sắp đổ khi uống say, xuất phát từ tiểu thuyết “Thế Thuyết Tân Ngữ” của Lưu Nghĩa Khánh thời Nam Bắc triều.
Cuối cùng, ông ta vẫn chưa nói một chữ, có thể là không thể chịu nổi nữa, trút hơi thở cuối…
Ta nhìn toàn bộ sự việc, tuy ban nãy vẫn còn giận đối phương hãm hại cả bọn, nhưng bây giờ nhìn thấy ông ta dùng cái chết tạ tội, ta lại cảm giác vô cùng sốc.
Lòng người thật phức tạp.
Vị Thân đại hiệp này, tuy không thể chống được tuổi già, nhưng như vậy cũng coi là một người có cá tính.
“Thân đảo chủ!” Phong Gian Nguyệt hô một tiếng, dẫn cả bọn chạy về phía trước.
Thân Phong ôm thi thể “cha”, gào khóc cực kỳ bi thương.
Con người không phải cỏ cây, thấy hắn như thế, chúng ta cũng có chút cảm động, Hồng Trọng tiến lên, định đỡ hắn.
Nhưng mà, Thân Phong đột nhiên rút kiếm, tuy Hồng Trọng đã tránh rất nhanh, nhưng cánh tay vẫn bị cứa một nhát.
Thân Phong bảo vệ thi thể “cha”, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần, mặt hắn dính đầy máu tươi, giống một con thú nhỏ bị thương.
Ta vội vàng đỡ lấy Hồng Trọng, Sở Đinh Lan cũng không nhịn được, ở bên cạnh mắng Thân Phong: “Thằng nhóc hỗn láo này, nhìn cảnh tượng vừa rồi, còn không biết đây là tỷ tỷ ruột sao?”
Thân Phong đứng lên, lau sạch nước mắt trên mặt, ánh mắt hoàn toàn xa lạ và oán hận.
“Thật ra ta đã nghe tin đồn nhảm nhí này từ lâu rồi, họ nói ta không giống lão gia.” Thân Phong nhìn chằm chằm Hồng Trọng, “Nhưng ngươi cảm thấy cha mình vĩ đại lắm sao, cao thượng lắm sao? Vì “tình nghĩa anh em” của mình mà đưa ta cho người khác, ông ta coi ta là cái gì? Một cái đầu heo, hay là đầu dê? Mười mấy năm qua, ngươi có từng đến thăm ta chưa? Có từng chăm sóc ta sao? Bây giờ tự dưng nhảy ra nói là tỷ tỷ của ta à?!”
Hồng Trọng không nói nên lời, chỉ cúi đầu.
“Cho nên, đừng tự chụp cho mình cái mũ cao thế, trong mắt ta, ngươi không phải người thân, mà là kẻ thù hại chết cha ta!” Hốc mắt Thân Phong đỏ lên, khóe mắt nứt ra, hắn điên cuồng vung thanh kiếm trong tay, “Nếu các ngươi không đến, gia đình ta vẫn yên bình! Yên bình!!”
“Ta hận ngươi, ta hận các ngươi! Vĩnh viễn hận!” Thân Phong không biết lấy đâu ra sức lực, hắn ôm thi thể “cha” lên, xoay người chạy về phía sau, cố gắng thoát khỏi tầm mắt chúng ta.
Phong Gian Nguyệt vốn đang định đuổi theo, giúp hắn bình tĩnh lại, nhưng đã bị Sở Đinh Lan kéo một cái.
Độ tuổi của Thân Phong chính là độ tuổi phản nghịch, cảm xúc lại cực kỳ mãnh liệt, dù có nói với hắn cái gì, hắn cũng càng trở nên tức giận.
Đây là lần thứ hai ta nhìn thấy hoa kính kích hoạt, chỉ thấy nụ hoa hút đầy máu, cánh hoa từ từ nở rộ, mỗi cánh giống như một mặt gương nhỏ, trùng trùng điệp điệp lớp kính lóe lên ngàn tia sáng, đưa tất cả mọi người trở về quá khứ.
Một cơn gió dữ dội thổi vào mặt, trên đầu toàn là nước mưa, vuốt mấy lượt, đôi mắt mới có thể mở ra.
Sau đó ta nhìn thấy đường núi, nước bùn, màn mưa, rất nhiều người ta không quen biết, chỉ có mỗi mình Hồng Trọng là nhận ra—— khi đó Hồng Trọng mới có bốn năm tuổi, có lẽ vẫn chưa đi theo Lăng Thanh Vân, nhưng ngoại hình đã dần có nét riêng, vô cùng nổi bật trong đám đông.
Bên cạnh Hồng Trọng có một người đàn ông, chừng ba bốn mươi tuổi, vẻ ngoài thô kệch, từ phần trán, đôi mắt đến dáng người đều rất giống Hồng Trọng, nhưng lại có vẻ già dặn, nam tính hơn. Ngoại hình tuy không xấu, mà ngược lại còn có cảm giác mạnh mẽ, dũng mãnh.
Ta đoán, đây có lẽ chính là Thạch Thủ Nghĩa.
Gió điên cuồng gào thét, mưa rơi tầm tã, biển khơi dữ tợn liên tục dâng thủy triều, nhấn chìm các mỏm đá bên cạnh, núi lửa xa xa dường như cũng phối hợp, phun từng đợt khói trắng ùng ục.
Dù cho Thạch Thủ Nghĩa có tu vi thâm sâu, thì cũng không thể chống đỡ được sức mạnh của thiên nhiên, lúc này, ông ta đang dẫn người nhà và các đệ tử, cố gắng trèo lên trên núi, Hồng Diệp sơn trang trên đỉnh núi phía xa chìm trong bóng tối, chân núi đã biến thành đại dương mênh mông từ lâu.
Tất cả mọi người đều mặc áo tơi, nhưng dưới trận giông tố, dường như nó chẳng có tác dụng gì, nước mưa chảy từ vạt áo nhiều như trút nước, đến cái mũ cói cũng không giữ được, vừa đội lên đầu đã bị mưa gió cuốn bay.
Dưới tình hình như vậy, trong đoàn có tận hai thai phụ! Bụng người nào cũng to đùng, có lẽ đã tám chín tháng.
Ta biết, một người trong số đó chính là Lý Liên Phong, vợ của Thân Đương Lâu, người còn lại, nhìn kỹ, dựa vào thái độ của Thạch Thủ Nghĩa, ta đoán: Đây có lẽ chính là phu nhân của ông ta, mẹ ruột của Hồng Trọng.
Hai thai phụ đi lại cực kỳ khó khăn, bởi vì sợ cõng sẽ ảnh hưởng đến bụng, nên mấy người đi đằng sau chỉ có thể vừa đẩy vừa nâng, vây quanh hai người họ, cùng đi về phía trước.
Nhưng đúng lúc này, một tùy tùng phía sau bị trượt.
“A——” Nửa tiếng kêu thảm thiết vang lên, nửa còn lại đã bị tiếng gió lấn át, người nọ bị gió thổi bay, đập vào một mỏm đá nhọn hoắt, đứt lìa một bàn tay…
Mặc dù đã biết trước, đây chỉ là khung cảnh được tái hiện, không phải là hiện trường thật, nhưng ta vẫn sốc trước cảnh tượng máu me kinh hoàng này, ngực thắt lại, rất buồn nôn.
Sau đó chuyển cảnh, ta nghe thấy tiếng rên rỉ thảm thiết của phụ nữ—— Hình như cùng một lúc, âm thanh của cả hai thai phụ vang lên.
“Không được rồi, Đảo chủ,” Một bà lão bị mưa hắt đến mức không mở nổi mắt, run rẩy đến trước mặt Thạch Thủ Nghĩa, nói, “Thai phụ kỵ nhất là kinh hãi, hai vị phu nhân bị động thai, sắp sinh rồi!”
Đây đúng là “nhà dột gặp mưa đêm”, dưới tình huống này, hai thai phụ lại cùng nhau chuyển dạ, ta thấy biểu cảm trên mặt Thạch Thủ Nghĩa có chút vặn vẹo.
Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn kéo Hồng Trong lại, giải thích: “Sư thúc của con đã thành thân mười năm, rất mong đứa trẻ này, không thể bị mất được. Cha đưa bọn họ lên sơn trang sinh nở trước, các đệ tử ở nơi này sẽ lo cho con!”
Nói xong, ông ta bế Lý Liên Phong đang cực kỳ thống khổ lên, sai hai ba đệ tử có tu vi cao cường, một người bế Thạch phu nhân, hai người dìu bà đỡ đẻ, chạy thẳng về phía Hồng Diệp sơn trang trên đỉnh núi.
Trước đó, Dạ Hoa phu nhân cũng đã nói, nên bọn ta đều biết, mỗi lần hoa kính kích hoạt cần một loại “dẫn”, “dẫn” có thể là vật, cũng có thể là người, nói cách khác, thông qua vật dẫn là thời gian, vạch trần chuyện quá khứ.
Trước kia, ta cho rằng vật dẫn này chính là bản thân Hồng Trọng, bọn ta đang quan sát quá khứ thông qua góc nhìn của nàng ta, nhưng bây giờ mới phát hiện, bóng Hồng Trọng trong màn mưa càng lúc càng xa, nhưng cảnh tượng quá khứ vẫn chưa kết thúc.
Như vậy, ngoại trừ Hồng Trọng lúc ấy, ai trong chúng ta đã có mặt ở đó?
Đáp án chỉ có một: Thân Phong.
Lúc ấy hắn vẫn còn trong bụng mẹ, dù vậy, vẫn được coi là “có mặt”.
Đúng lúc này, xung quanh ta vang lên tiếng kêu sợ hãi, nhìn sang, Phong Gian Nguyệt, Sở Đinh Lan, cả đứa trẻ Thân Phong kia nữa, khuôn mặt họ đều hiện lên biểu cảm kinh ngạc.
Bởi vì, Thân Phong và mẹ đã được đưa vào phòng sinh, nhưng mà, quá khứ của hắn không tái hiện khung cảnh của Lý Liên Phong, mà là Thạch phu nhân!
Vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, sau trận giông tố, Thạch phu nhân gần như không còn sức mà gào thét, chăn gấm trên giường dính đầy máu, bà đỡ vừa lấy đứa trẻ gầy gò ra, bà ấy đã ngoẹo đầu, không còn phản ứng.
Bà đỡ bất đắc dĩ, ôm đứa nhỏ này đi báo cho Thạch Thủ Nghĩa đang ở bên ngoài, lòng nóng như lửa đốt, người lớn không giữ được, chỉ còn mỗi tiểu công tử.
Thạch Thủ Nghĩa cắn môi, khuôn mặt thô kệch, vô cùng kiên nghị cũng hiện ra biểu cảm đau lòng.
Đúng lúc này, bà đỡ bên kia cũng chạy ra báo, cả người bà ta toàn là máu, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu lia lịa: “Đảo chủ, lão nô… Không phải là lão nô không cố gắng, nhưng mà Thân phu nhân vừa đưa vào đã hụt hơi… Cả tim thai lẫn tim người lớn đều không còn đập… Sợ là, sợ là hết cứu…”
Nói cách khác, một cơn đại nạn, hai lớn hai bé, chỉ còn mỗi một người.
Hình ảnh dừng lại ở chỗ này, bởi vì Thân Đương Lâu đột nhiên xông đến, muốn đoạt lại hoa kính, Hồng Trọng tránh một phát, cuống hoa rơi khỏi bàn tay.
Ánh sáng vỡ vụn, cả bọn dường như bị một thế lực nào đó hất ra, quay trở về hiện thực.
Khung cảnh sau đó, không cần xem, cũng có thể đoán ra.
So với suy đoán trước đó của ta, có vẻ không khác mấy.
“Cha!” Thân Phong run rẩy, gọi một tiếng.
Thân Đương Lâu nhìn về phía hắn, môi cũng run run, vẻ mặt không nói lên lời.
Bởi vì, tiếng gọi đó bây giờ nghe như tiếng châm chọc, hình dáng khuôn mặt của Thân Phong, từ lông mày tới khóe mắt, rõ ràng là giống Thạch Thủ Nghĩa trong ký ức hơn, hoàn toàn không giống người cha là Thân Đương Lâu này.
“Thân đảo chủ,” Ta tiếp tục câu chuyện, “Đây là lý do ta khuyên ông không nên gọi nhiều người, ông muốn để tất cả mọi người trên đảo cùng biết chân tướng sao? Biết Thạch Thủ Nghĩa giấu giếm mọi người như thế nào, đưa con trai của mình cho ông, chỉ vì không muốn ông mất cả vợ lẫn con cùng một lúc, gánh chịu đau khổ—— Còn ông, lại hãm hại con gái ông ấy như thế sao?”
Thân Đương Lâu im lặng, nhìn chằm chằm ta, những ngón tay cầm chuôi kiếm siết chặt tới mức trắng bệch, nhìn rõ cả khớp xương.
“Theo những gì vừa thấy, mọi chuyện đều đã sáng tỏ,” Ta nói tiếp, “Thân đảo chủ, cho dù Thạch Thủ Nghĩa che giấu bí mật này, nhưng mà, Thân Phong lớn lên, nhìn dung mạo của hắn, chắc chắn ông đã đoán ra rồi đúng không?”
“Chỉ là, nuôi chó nuôi mèo còn có tình cảm, ông đã coi đứa trẻ này như con trai ruột, nuôi lớn suốt hơn mười năm, dành bao nhiêu tâm huyết, không muốn đánh mất hắn. Ông bắt đầu lo lắng, một ngày nào đó, sự thật được phơi bày, đứa trẻ này sẽ đi mất. Cũng may, Thạch Thủ Nghĩa chết vì bệnh, ông chắc chắn, tất cả đương sự năm đó đều không còn, từ đó về sau không còn ai phát hiện thân thế của Thân Phong nữa, chi bằng lừa mình dối người, coi hắn là đứa con trai duy nhất, như vậy là kết cục tốt nhất với tất cả mọi người.”
“Nhưng mà, hôm nay chúng ta xuất hiện. Vốn dĩ, ta còn cho rằng ông có tình nghĩa với Hồng Trọng, thân phận bề trên, không phải là giả dối, nhưng mà, uống rượu ba phiên, ông càng ngày càng phát hiện, Thân Phong có ngoại hình tương tự Hồng Trọng, nhắc ông nhớ một sự thật mà bản thân vốn đã quên. Lúc Hồng Trọng nhờ ông đi lấy hoa kính, dùng một chút, nỗi sợ của ông đã lên đỉnh điểm.”
Cơ thể Thân Đương Lâu thoáng lảo đảo, suýt nữa té ngã.
“Bọn ta đã nghĩ, ông không muốn cho mượn thì cũng chẳng sao, bọn ta đâu thể ép buộc ông? Nhưng mà, bọn ta không hề biết, yêu cầu này lại khiến ông nhận áp lực lớn lao như vậy.”
“Ông nổi tiếng hào hiệp, thanh danh rất tốt, rõ ràng không phải kiểu người ngu ngốc, không biết lý lẽ, tình cảm huynh đệ, tình cảm cha con, ông đều hiểu được, cho nên ông rất áy náy với Thạch Thủ Nghĩa, cảm giác áy náy này khiến ông thấy rất khó chịu. Vậy nên, con gái Thạch Thủ Nghĩa đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, ông cũng không thể từ chối. Ông là đời cuối của Dạ tộc, muốn thống lĩnh toàn bộ sơn trang, càng không thể để người ta mượn cớ, chỉ trỏ sau lưng, nói ông bạc tình bạc nghĩa.”
“Cả sơn trang và Thân Phong, đều là Thạch Thủ Nghĩa truyền cho ông. Ông bắt đầu sợ hãi, sợ con gái ông ấy đến lấy hoa kính, biết đâu ngày mai lại muốn đòi vị trí đảo chủ? Thân Phong cũng vậy, ông sợ hắn phát hiện ra bí mật thân thế, phát hiện ông không phải cha ruột của hắn, sợ hắn sẽ bỏ rơi ông… Tâm trạng đó khiến ông trằn trọc cả đêm, ông hạ sát khí, cuối cùng cảm thấy, chi bằng cứ giải quyết cái gánh nặng này là xong hết mọi chuyện.”
“Ôm tâm trạng này, ông muốn biện minh cho hành động đó, nên đã lấy lý do Thạch Thủ Nghĩa không chăm sóc tốt vợ mình, coi hành động vô liêm sỉ của mình là trả mối bi tình, hợp lý hóa việc hãm hại, giống như câu chuyện dã sử ta từng đọc, ân lớn quá sẽ trở thành thù, chi bằng giết luôn,” Ngữ điệu ta đột nhiên nhấn mạnh, lạnh như thiết, “Thân đảo chủ nói xem, lời ta nói có phải thật không!”
Thời tiết không nóng bức, nhưng Thân Đương Lâu bên kia lại vã mồ hôi như tắm.
Ánh mắt ông ta nhìn ta, không biết là oán hận hay là hối hận. Môi ông ta giật giật, cuối cùng không thể phản bác một câu nào, mà bật cười một cách thê lương.
“Kẻ ngoài cuộc tỉnh táo, kẻ ngoài cuộc tỉnh táo,” Tiếng cười của ông ta dường như có phần nghẹn ngào, trong miệng lẩm bẩm, “Nghĩ sai thì hỏng hết, nghĩ sai thì hỏng hết… Cả đời ta vì công lý, vì thanh danh bên ngoài… Nhưng bản thân lại không ngờ, bị che mờ lý trí, làm ra hành động vô liêm sỉ này.”
“Hiện giờ… Ta buông tha cho các người, chân tướng không thể giấu nữa… Nếu không buông tha cho các người thì không thể đối diện với đại ca ở suối vàng…”
Ta sốt ruột nhìn ông ta, nghe ngữ điệu thì có vẻ đang hối tiếc, nhưng ta vẫn sợ ông ta đang che giấu chiêu trò gì đó, không dám yên tâm.
“Phong Nhi,” Thân Đương Lâu vươn tay, xoa đầu Thân Phong, “Thực sự xin lỗi, cha làm ngươi thất vọng rồi…”
Khoảnh khắc ông ta nói câu này, ta cảm thấy không đúng, hô một tiếng: “Không ổn, ngăn ông ta lại!”
Nhưng mà đã chậm, Thân Đương Lâu giơ kiếm trong tay lên, đâm thẳng vào bụng mình.
Mặt đất đầy máu, Ngọc sơn khuynh đảo (1), vị Đảo chủ oai phong một thời xụi lơ trên mặt đất, mắt ông ta nhìn Hồng Trọng nói: “Hồng Nhi… Sư thúc xin lỗi ngươi, sư thúc không còn mặt mũi nào để gặp cha ngươi dưới hoàng tuyền cả… Chỉ là, hổ chết để da, người ta chết để tiếng… Xin ngươi hãy giơ cao đánh khẽ, để cho sư thúc một chút thanh danh… Phong Nhi còn nhỏ, đừng để nó bị người ta nói là vong ân bội nghĩa…”
(1) Ngọc sơn khuynh đảo: Thành ngữ tiếng Hán, ám chỉ cơ thể lảo đảo sắp đổ khi uống say, xuất phát từ tiểu thuyết “Thế Thuyết Tân Ngữ” của Lưu Nghĩa Khánh thời Nam Bắc triều.
Cuối cùng, ông ta vẫn chưa nói một chữ, có thể là không thể chịu nổi nữa, trút hơi thở cuối…
Ta nhìn toàn bộ sự việc, tuy ban nãy vẫn còn giận đối phương hãm hại cả bọn, nhưng bây giờ nhìn thấy ông ta dùng cái chết tạ tội, ta lại cảm giác vô cùng sốc.
Lòng người thật phức tạp.
Vị Thân đại hiệp này, tuy không thể chống được tuổi già, nhưng như vậy cũng coi là một người có cá tính.
“Thân đảo chủ!” Phong Gian Nguyệt hô một tiếng, dẫn cả bọn chạy về phía trước.
Thân Phong ôm thi thể “cha”, gào khóc cực kỳ bi thương.
Con người không phải cỏ cây, thấy hắn như thế, chúng ta cũng có chút cảm động, Hồng Trọng tiến lên, định đỡ hắn.
Nhưng mà, Thân Phong đột nhiên rút kiếm, tuy Hồng Trọng đã tránh rất nhanh, nhưng cánh tay vẫn bị cứa một nhát.
Thân Phong bảo vệ thi thể “cha”, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần, mặt hắn dính đầy máu tươi, giống một con thú nhỏ bị thương.
Ta vội vàng đỡ lấy Hồng Trọng, Sở Đinh Lan cũng không nhịn được, ở bên cạnh mắng Thân Phong: “Thằng nhóc hỗn láo này, nhìn cảnh tượng vừa rồi, còn không biết đây là tỷ tỷ ruột sao?”
Thân Phong đứng lên, lau sạch nước mắt trên mặt, ánh mắt hoàn toàn xa lạ và oán hận.
“Thật ra ta đã nghe tin đồn nhảm nhí này từ lâu rồi, họ nói ta không giống lão gia.” Thân Phong nhìn chằm chằm Hồng Trọng, “Nhưng ngươi cảm thấy cha mình vĩ đại lắm sao, cao thượng lắm sao? Vì “tình nghĩa anh em” của mình mà đưa ta cho người khác, ông ta coi ta là cái gì? Một cái đầu heo, hay là đầu dê? Mười mấy năm qua, ngươi có từng đến thăm ta chưa? Có từng chăm sóc ta sao? Bây giờ tự dưng nhảy ra nói là tỷ tỷ của ta à?!”
Hồng Trọng không nói nên lời, chỉ cúi đầu.
“Cho nên, đừng tự chụp cho mình cái mũ cao thế, trong mắt ta, ngươi không phải người thân, mà là kẻ thù hại chết cha ta!” Hốc mắt Thân Phong đỏ lên, khóe mắt nứt ra, hắn điên cuồng vung thanh kiếm trong tay, “Nếu các ngươi không đến, gia đình ta vẫn yên bình! Yên bình!!”
“Ta hận ngươi, ta hận các ngươi! Vĩnh viễn hận!” Thân Phong không biết lấy đâu ra sức lực, hắn ôm thi thể “cha” lên, xoay người chạy về phía sau, cố gắng thoát khỏi tầm mắt chúng ta.
Phong Gian Nguyệt vốn đang định đuổi theo, giúp hắn bình tĩnh lại, nhưng đã bị Sở Đinh Lan kéo một cái.
Độ tuổi của Thân Phong chính là độ tuổi phản nghịch, cảm xúc lại cực kỳ mãnh liệt, dù có nói với hắn cái gì, hắn cũng càng trở nên tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.