Xuyên Thành Nhân Vật Quần Chúng
Chương 59
ALEJr
12/09/2023
Thiệu An ngồi một góc ăn bánh ngọt uống trà từ khi mới chỉ có một hai vị
khách cho tới khi cả sảnh tiệc đầy ắp người, hôm nay là ngày kỷ niệm
thành lập tập đoàn Thẩm thị tròn 100 năm cho nên mới có khí thế ngất
trời như vậy.
Thiệu An làm một tiểu trong suốt quan sát những người khách quý đi qua, cậu nhận ra trong số họ có không ít người làm trong chính phủ, còn có cả quân nhân với quân hàm cao cũng xuất hiện chứ đừng nói tới mấy vị tổng tài khác.
Thẩm Kỳ cùng với con trai Thẩm Lạc cầm ly rượu đi tới chào hỏi khách quý, một phần là để cho Thẩm Lạc biết mặt những người cần biết, một phần để cho những người tai to mặt lớn này biết rằng Thẩm Lạc chính là người sẽ thay thế vị trí của cha mình trong tương lai.
Còn về việc vì sao không phải là Thẩm Đường, Thiệu An lúc này mới thắc mắc, một buổi tiệc lớn như vậy của Thẩm gia nhưng lại không thấy bóng dáng của cậu hai đâu, bình thường khi tới đây, chỉ có Thẩm Đường là hay tới lảm nhảm nói chuyện với cậu cho đỡ chán, hôm nay lại biệt tích tăm hơi " Lạ thật, chút nữa hỏi thử Thẩm Lạc xem sao?".
Khách khứa tới được một nửa, gia chủ Thẩm Kỳ thấy những vị khách quý đều đã tới đủ, chỉ còn là những người quan hệ xã giao khác nên cùng Thẩm Lạc rút vào trong sảnh tiệc, việc còn lại giao cho quản gia là được.
Thẩm Lạc vừa được thả xích là lại chạy tới lấy lòng Thiệu An, nhưng tầm mắt Thiệu An đang nhìn sang một hướng khác, ở ngoài cửa có một nhóm người đi vào, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mập mạp, cục súc một tí thì là béo như heo, mỗi bước đi thì cái cúc áo phía trước như sắp không chịu nổi mà muốn bung ra vậy, theo sau ông ta có một cô gái xinh đẹp và một chàng trai khá nhỏ con.
Điểu khiến Thiệu An chú ý là vì bọn họ bị chặn lại ngoài cửa, nhân viên bảo an của Thẩm gia kiểm tra giấy mời trên tay lão mập xong thì nhìn chàng tria trẻ kia nói " Nhã gia, người tới có Nhã gia chủ và tiểu thư, xin hỏi vị này là?".
Nhã Hân kiêu ngạo hơi nhíu mày khó chịu " Cậu ấy là bạn của ta".
Quản gia đang ở gần đó nhanh chóng đi tới " Nhã tiểu thư có điều không biết, trên thiệp mời có ghi rõ chỉ được đưa theo một người dự tiệc, Nhã gia chủ đã đưa thêm cô tới, nhưng người này không thể đi vào, Thẩm gia không phải nơi tùy tiện như vậy".
Hàm Tinh căn răng, lão quản gia này nói vậy chẳng khác nào nói cậu ta chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt vậy, tuy nhà cậu ta không có nhiều danh tiếng, nhưng cũng tính là người giàu, chỉ là do với thế gia khổng lồ như Thẩm gia thì chẳng bằng một con muỗi mà thôi.
" Trên thiệp mời có ghi sao?" Nhã Hân hoàn toàn không để ý tới chuyện này.
Từ bên ngoài, một người đàn ông có mái tóc trắng yêu mị bước vào " Kể cả trên thiệp mời không ghi thì ai cũng biết mỗi khách mời chỉ được đưa theo một người đi cùng, chẳng lẽ Thẩm gia lại trở thành cái chợ mà các người muốn ra là ra, vào là vào hay sao".
Vincent, cha của Thẩm Đằng, anh trai ruột của ba nhỏ Thẩm Lạc, Thẩm Mặc, người mà Thiệu An nhớ khá rõ trong nguyên tác vì chỉ có duy nhất anh ta có cái tên đặc biệt như vậy, nếu cậu nhớ không nhầm thì năm đó Thẩm Lạc chính là học hư từ người này, nên năm đó cậu mới bị Thẩm Lạc đè ra ăn sạch sẽ như vậy.
Thẩm Hà, vợ của người đàn ông này, cũng tức là người đã sinh ra Thẩm Đằng, đi theo bên cạnh nói " Nghe nói Nhã gia văn nhã uyên bác, một trời văn hóa, giờ mới được diện kiến".
Lão mập cũng chẳng nghĩ nhiều, những nhân vật ngày thường lão rất khó gặp được cho nên rắc rối đều bỏ ở sau đầu, trước tiên giơ tay ra chào hỏi.
Ấy vậy mà Thẩm Hà giả vờ quay sang hướng khác coi như không thấy cái móng heo đang chìa ra kia, dẫn theo chồng mình đi tới chỗ Thẩm Lạc.
Quản gia làm việc ở đây lâu năm, chỉ nghe đã biết ý của Thẩm Hà là gì.
Nhã Hân không giống cha mình, cô ta nghe ra ý mỉa mai trong lời của người khi nãy, trong lòng thì hậm hực nhưng bề ngoài vẫn mỉm cười ý tứ.
Thiệu An đã từng gặp qua Vincent và Thẩm Hà vào hai năm trước nhưng có vẻ ấn tượng của cậu quá phai nhạt nên vừa nhìn thấy Thẩm Lạc nắm tay cậu thì bọn họ liền hỏi " Đây là ai?".
Thiệu An ngại ngùng bị Thẩm Lạc kéo tới giới thiệu với người nhà. Sau đó hai trưởng bối cũng đi vào đại sảnh giúp gia chủ tiếp khách.
Thiệu An quay sang hỏi Thẩm Lạc " Thẩm Đường đâu? sao không thấy thằng bé đâu?".
Thẩm Lạc thở dài một hơi " Thằng nhóc đó nghe tin Du Nam Lăng không thấy đâu nữa nên lo sốt vó đi tìm suốt tuần nay không về".
Tình bạn thật tốt đẹp, Thiệu An có chút ghen tị.
Vào lúc này, ở nửa bán cầu còn lại, tại một cao nguyên trên núi, Thẩm Đường vất vả cưỡi ngựa leo nửa ngày tới một lâu đài Châu Âu cổ bỏ hoang, cậu mở máy dò tín hiệu ra, rõ ràng định vị mà cậu cài cho Du Nam Lăng đang phát ra ở đây.
Lúc này trong bộ đàm bên hông vang lên tiếng lẹt xẹt, Thẩm Đường vội mở ra " Alo, tôi đến được tọa độ đó rồi".
" Nhầm rồi, nhầm rồi, tay nghề của cái tên kia tôi vẫn hơi nghi ngờ cho nên bỏ tiền ra thuê một hacker chuyên nghiệp tới điều tra thử, người ta nói định vị của chúng ta đã bị hack, tọa độ đó sai rồi, hacker vừa giúp chúng ta khôi phục lại dữ liệu, trên màn hình của tôi hiển thị vị trí của Du Nam Lăng vẫn ở trong nước".
Thẩm Đường mất bao công sức để tới được nơi này, nghe vậy cậu chỉ muốn lăn đùng ra ngất đi cho rồi. Ngồi máy bay nửa ngày, lại chạy xe thêm nửa ngày, khi tới thung lũng còn bị cấm dùng xe, lại phải thuê một con ngựa để dùng, ngồi ngựa tốn rất nhiều sức, hiện tại đến nhấc chân cậu cũng nhấc không nổi nữa.
Thẩm Đường nhìn còn đường để quay về mà chán nản " Tên Văn Di chết tiệt kia dám hố mình, tức chết mất".
Thẩm Đường nằm trên cỏ nghỉ ngơi chưa được năm phút thì trời bắt đầu sấm chớp, cậu định trèo lên ngựa chạy tìm nơi trú ẩn thì con ngựa kia không hiểu sao lại sợ hãi chạy đi mất, Thẩm Đường có lắp thêm cái giò nữa cũng chạy không bằng nó nên chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Thẩm Đường bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn tòa lâu đài bỏ hoang mà lạnh rùng mình, giờ một là dầm mưa, hai là vào đó trú chờ con ngựa quay lại. Thẩm Đường tuy gan dạ nhưng lại rất sợ ma, cậu thầm nhủ ma Tây chắc sẽ không đụng tới người phương Đông đâu nhỉ, mắt thấy hạt mưa đã nặng thêm, còn có cả sét, cậu đứng giữa đồng cỏ như vậy không sớm thì muộn sẽ bị thiên lôi đánh chết, Thẩm Đường cắn răng chịu đựng chạy vào mái hiên của tòa lâu đài kia.
* Nhá hàng cp của Thẩm Đằng rồi, hôm nau nhá hàng bộ của Thẩm Đường nhé*
*Ngoài đi làm ra tối tui cũng vừa nhận dạy gia sư tiếng Trung cho người ta nên dạo này bận quá, do chưa nhận được 1đ nào nhuận bút từ app nên tác giả nghèo lắm rồi các bạn, tui viết vì đam mê á nên sẽ không drop đâu yên tâm, nhưng có thể sẽ ra chương hơi chậm xíu*
Thiệu An làm một tiểu trong suốt quan sát những người khách quý đi qua, cậu nhận ra trong số họ có không ít người làm trong chính phủ, còn có cả quân nhân với quân hàm cao cũng xuất hiện chứ đừng nói tới mấy vị tổng tài khác.
Thẩm Kỳ cùng với con trai Thẩm Lạc cầm ly rượu đi tới chào hỏi khách quý, một phần là để cho Thẩm Lạc biết mặt những người cần biết, một phần để cho những người tai to mặt lớn này biết rằng Thẩm Lạc chính là người sẽ thay thế vị trí của cha mình trong tương lai.
Còn về việc vì sao không phải là Thẩm Đường, Thiệu An lúc này mới thắc mắc, một buổi tiệc lớn như vậy của Thẩm gia nhưng lại không thấy bóng dáng của cậu hai đâu, bình thường khi tới đây, chỉ có Thẩm Đường là hay tới lảm nhảm nói chuyện với cậu cho đỡ chán, hôm nay lại biệt tích tăm hơi " Lạ thật, chút nữa hỏi thử Thẩm Lạc xem sao?".
Khách khứa tới được một nửa, gia chủ Thẩm Kỳ thấy những vị khách quý đều đã tới đủ, chỉ còn là những người quan hệ xã giao khác nên cùng Thẩm Lạc rút vào trong sảnh tiệc, việc còn lại giao cho quản gia là được.
Thẩm Lạc vừa được thả xích là lại chạy tới lấy lòng Thiệu An, nhưng tầm mắt Thiệu An đang nhìn sang một hướng khác, ở ngoài cửa có một nhóm người đi vào, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mập mạp, cục súc một tí thì là béo như heo, mỗi bước đi thì cái cúc áo phía trước như sắp không chịu nổi mà muốn bung ra vậy, theo sau ông ta có một cô gái xinh đẹp và một chàng trai khá nhỏ con.
Điểu khiến Thiệu An chú ý là vì bọn họ bị chặn lại ngoài cửa, nhân viên bảo an của Thẩm gia kiểm tra giấy mời trên tay lão mập xong thì nhìn chàng tria trẻ kia nói " Nhã gia, người tới có Nhã gia chủ và tiểu thư, xin hỏi vị này là?".
Nhã Hân kiêu ngạo hơi nhíu mày khó chịu " Cậu ấy là bạn của ta".
Quản gia đang ở gần đó nhanh chóng đi tới " Nhã tiểu thư có điều không biết, trên thiệp mời có ghi rõ chỉ được đưa theo một người dự tiệc, Nhã gia chủ đã đưa thêm cô tới, nhưng người này không thể đi vào, Thẩm gia không phải nơi tùy tiện như vậy".
Hàm Tinh căn răng, lão quản gia này nói vậy chẳng khác nào nói cậu ta chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt vậy, tuy nhà cậu ta không có nhiều danh tiếng, nhưng cũng tính là người giàu, chỉ là do với thế gia khổng lồ như Thẩm gia thì chẳng bằng một con muỗi mà thôi.
" Trên thiệp mời có ghi sao?" Nhã Hân hoàn toàn không để ý tới chuyện này.
Từ bên ngoài, một người đàn ông có mái tóc trắng yêu mị bước vào " Kể cả trên thiệp mời không ghi thì ai cũng biết mỗi khách mời chỉ được đưa theo một người đi cùng, chẳng lẽ Thẩm gia lại trở thành cái chợ mà các người muốn ra là ra, vào là vào hay sao".
Vincent, cha của Thẩm Đằng, anh trai ruột của ba nhỏ Thẩm Lạc, Thẩm Mặc, người mà Thiệu An nhớ khá rõ trong nguyên tác vì chỉ có duy nhất anh ta có cái tên đặc biệt như vậy, nếu cậu nhớ không nhầm thì năm đó Thẩm Lạc chính là học hư từ người này, nên năm đó cậu mới bị Thẩm Lạc đè ra ăn sạch sẽ như vậy.
Thẩm Hà, vợ của người đàn ông này, cũng tức là người đã sinh ra Thẩm Đằng, đi theo bên cạnh nói " Nghe nói Nhã gia văn nhã uyên bác, một trời văn hóa, giờ mới được diện kiến".
Lão mập cũng chẳng nghĩ nhiều, những nhân vật ngày thường lão rất khó gặp được cho nên rắc rối đều bỏ ở sau đầu, trước tiên giơ tay ra chào hỏi.
Ấy vậy mà Thẩm Hà giả vờ quay sang hướng khác coi như không thấy cái móng heo đang chìa ra kia, dẫn theo chồng mình đi tới chỗ Thẩm Lạc.
Quản gia làm việc ở đây lâu năm, chỉ nghe đã biết ý của Thẩm Hà là gì.
Nhã Hân không giống cha mình, cô ta nghe ra ý mỉa mai trong lời của người khi nãy, trong lòng thì hậm hực nhưng bề ngoài vẫn mỉm cười ý tứ.
Thiệu An đã từng gặp qua Vincent và Thẩm Hà vào hai năm trước nhưng có vẻ ấn tượng của cậu quá phai nhạt nên vừa nhìn thấy Thẩm Lạc nắm tay cậu thì bọn họ liền hỏi " Đây là ai?".
Thiệu An ngại ngùng bị Thẩm Lạc kéo tới giới thiệu với người nhà. Sau đó hai trưởng bối cũng đi vào đại sảnh giúp gia chủ tiếp khách.
Thiệu An quay sang hỏi Thẩm Lạc " Thẩm Đường đâu? sao không thấy thằng bé đâu?".
Thẩm Lạc thở dài một hơi " Thằng nhóc đó nghe tin Du Nam Lăng không thấy đâu nữa nên lo sốt vó đi tìm suốt tuần nay không về".
Tình bạn thật tốt đẹp, Thiệu An có chút ghen tị.
Vào lúc này, ở nửa bán cầu còn lại, tại một cao nguyên trên núi, Thẩm Đường vất vả cưỡi ngựa leo nửa ngày tới một lâu đài Châu Âu cổ bỏ hoang, cậu mở máy dò tín hiệu ra, rõ ràng định vị mà cậu cài cho Du Nam Lăng đang phát ra ở đây.
Lúc này trong bộ đàm bên hông vang lên tiếng lẹt xẹt, Thẩm Đường vội mở ra " Alo, tôi đến được tọa độ đó rồi".
" Nhầm rồi, nhầm rồi, tay nghề của cái tên kia tôi vẫn hơi nghi ngờ cho nên bỏ tiền ra thuê một hacker chuyên nghiệp tới điều tra thử, người ta nói định vị của chúng ta đã bị hack, tọa độ đó sai rồi, hacker vừa giúp chúng ta khôi phục lại dữ liệu, trên màn hình của tôi hiển thị vị trí của Du Nam Lăng vẫn ở trong nước".
Thẩm Đường mất bao công sức để tới được nơi này, nghe vậy cậu chỉ muốn lăn đùng ra ngất đi cho rồi. Ngồi máy bay nửa ngày, lại chạy xe thêm nửa ngày, khi tới thung lũng còn bị cấm dùng xe, lại phải thuê một con ngựa để dùng, ngồi ngựa tốn rất nhiều sức, hiện tại đến nhấc chân cậu cũng nhấc không nổi nữa.
Thẩm Đường nhìn còn đường để quay về mà chán nản " Tên Văn Di chết tiệt kia dám hố mình, tức chết mất".
Thẩm Đường nằm trên cỏ nghỉ ngơi chưa được năm phút thì trời bắt đầu sấm chớp, cậu định trèo lên ngựa chạy tìm nơi trú ẩn thì con ngựa kia không hiểu sao lại sợ hãi chạy đi mất, Thẩm Đường có lắp thêm cái giò nữa cũng chạy không bằng nó nên chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Thẩm Đường bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn tòa lâu đài bỏ hoang mà lạnh rùng mình, giờ một là dầm mưa, hai là vào đó trú chờ con ngựa quay lại. Thẩm Đường tuy gan dạ nhưng lại rất sợ ma, cậu thầm nhủ ma Tây chắc sẽ không đụng tới người phương Đông đâu nhỉ, mắt thấy hạt mưa đã nặng thêm, còn có cả sét, cậu đứng giữa đồng cỏ như vậy không sớm thì muộn sẽ bị thiên lôi đánh chết, Thẩm Đường cắn răng chịu đựng chạy vào mái hiên của tòa lâu đài kia.
* Nhá hàng cp của Thẩm Đằng rồi, hôm nau nhá hàng bộ của Thẩm Đường nhé*
*Ngoài đi làm ra tối tui cũng vừa nhận dạy gia sư tiếng Trung cho người ta nên dạo này bận quá, do chưa nhận được 1đ nào nhuận bút từ app nên tác giả nghèo lắm rồi các bạn, tui viết vì đam mê á nên sẽ không drop đâu yên tâm, nhưng có thể sẽ ra chương hơi chậm xíu*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.