Xuyên Thành Nữ Chính Thịt Văn Thể Loại Ngược
Chương 10:
Ngọc Lan
07/01/2023
Hàn Thiệu với Hàn Thiên cũng không dám nói gì ngoan ngoãn đi theo thư ký Hạo về nhà, hai anh em biết bây giờ cha của chúng rất tức giận, ông ấy rất ít khi nổi giận nhưng mỗi lần tức giận thì rất đáng sợ.
Ba người vừa đi thì chỉ con Tô Mộc và Hàn Phong, cô có chút xấu hổ không biết nên nói gì. Một lúc nữa là đến giờ nghỉ trưa của học sinh, đứng mãi ở đây cũng không hay nên Tô Mộc quyết định phá vỡ sự im lặng này :“ Ngài Hàn, chuyện hôm nay…”
Cô chưa nói xong thì Hàn Phong nói :“ Đi bệnh viện trước rồi nói sau”
Nói xong anh cầm lấy áo khoác trong tay cô mà nãy cô quên không mặc vào lên khoác ra ngoài cho cô, anh còn cẩn thận cúi xuống cài mấy cái cúc vào. Anh đứng rất gần cô, hormone trên người anh tỏa ra khiến cô cứng người không dám cử động, sau khi cài xong Hàn Phong đứng thẳng người thì thấy khuôn mặt cô đỏ bừng đứng bất động có chút buồn cười. Bây giờ cô đang mặc áo của anh, anh cao 1m90 nên cô trông như trẻ con lấy trộm quần áo của người lớn mặc vậy, trông rất đang yêu.
Hàn Phong nhịn cười nói :“ Đi thôi!”
Tô Mộc lúc này mới hoàn hồn chạy theo sau anh, chân anh dài nên cô phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp, thấy vậy Hàn Phong thả nhẹ bước chân để cô theo kịp.
Nãy Hạo Khang lái xe đưa hai đứa trẻ về nhưng vẫn không quên sắp xếp một xe khác cho anh, Hàn Phong bước vào trong xe, Tô Mộc cũng vào theo, cô ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh mắt nhìn thẳng không dám lộn xộn. Thấy cô ngồi ổn định thì anh bảo tài xế đi đến bệnh viện.
Trong xe yên tĩnh không ai nói câu nào, Tô Mộc lén nhìn người đàn ông bên cạnh thì thấy anh dựa người vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc anh tỉnh thì khí tràn trên người anh quá mạnh khiến người khác khó gần nhưng lúc này anh đang nhắm mắt trông có chút dịu dàng. Tô Mộc cũng chỉ dám nhìn một lúc rồi quay đi.
Đến bệnh viện, Tô Mộc theo anh đi vào trong, lúc này có một đội ngũ y bác sĩ chạy ra, Hàn Phong phân phó mâý câu thì cô bị các y bác sĩ đưa vào kiểm tra rồi bôi thuốc. Tô Mộc cũng không có vết thương gì nghiêm trọng chỉ là bị dọa sợ, vết thương nặng nhất ở hai cổ bàn tay, nãy ở trường chỉ hơi sưng nhưng bây giờ đã sưng một cục to. Sau khi bôi thuốc và băng bó bác sĩ dặn cô không được chạm vào nước và chịu khó bôi thuốc thì mới mau khỏi.
Hàn Phong từ ngoài đi vào, nãy anh ra ngoài goi điện, vào thấy hai tay cô gái bị băng vài trắng ngoan ngoãn ngồi nghe lời bác sĩ căn dặn. Thấy Hàn Phong vào, bác sĩ và y tá cũng kéo nhau đi ra ngoài để không gian riêng cho hai người. Hàn Phong kéo ghế ngối đối diện cô rồi nói :“ Bây giờ cô có thể kể mọi chuyện cho tôi nghe”
Nãy ở trường Tô Mộc bị kinh sợ, lúc vào bệnh viện khám thì đã bình tĩnh xem xét lại mọi chuyện. Chuyện của Hàn Thiên nhất định phaỉ nói, không biết anh có giúp cô không nhưng mà việc anh đưa cô đến bệnh viện cho thấy anh cũng không tệ lắm. Với cả bây giờ cô cũng chỉ còn cách nhờ anh giúp đỡ, nếu không sau này cô không biết có may mắn như hôm nay thoát khỏi đôi anh em kia không nữa. Tô Mộc liếm đôi môi khô của mình bắt đầu kể: “ chuyện là….”
Hàn Phong ở đối diện nghe cô kế lại mọi chuyện, thật ra trong lòng anh cũng hiểu được đôi phần. Hôm nay nhìn đến hai đứa con của mình thì anh phát hiện ra có vẻ anh có nhiều điều không biết về chúng. Hàn Thiên với cái cách nói chuyện và hành động giữa ban ngày không coi ai ra gì kéo cô giáo của mình vào rừng thì không phải một đứa trẻ nghịch ngợm bình thường được. Về Hàn Thiệu thì...anh nghĩ sẽ phải quan sát thêm.
Tô Mộc kể xong nhìn thấy anh đang suy tư thì không dám quấy rầy, cô liếm môi nghĩ bây giờ mình hỏi về chuyện nghỉ dạy ở trường không biết sẽ như thế nào. Ở đối diện Hàn Phong đã lấy lại tinh thần anh nhìn về phía Tô Mộc phát hiện cô lại liếm môi, từ hôm qua tới giờ anh nhận ra mỗi lần cô căng thẳng sẽ có thói quen liếm môi.
Tô Mộc suy đi nghĩ lại thì quyết định hỏi: “ cái đó, ngài Hàn, chuyện hôm qua tôi nhờ ngài không biết ngài...”
Cô dừng lại xem dùng từ nào thích hợp để nói thì Hàn Phong đã lên tiếng: “ Nãy tôi đã gọi điện cho hiệu trưởng, ông ấy nói sẽ phê duyệt đơn xin nghỉ việc của cô cũng không có phải bồi thường gì cả”
Tô Mộc nghe vậy vui mừng hỏi lại “ Thật sao?”
Thấy anh gật đầu, cô vui đến mắt phát sáng, cười nhẹ nói: “Cảm ơn anh”
Anh gật đầu nói: “ Bây giờ tôi sẽ đưa cô về nhà”
Tô Mộc vội từ chối: “ Không cần đâu, tôi có thể tự bắt xe về, ngài còn nhiều việc tôi không dám làm phiền”
Hàn Phong không nói gì, anh đứng dậy đi đến cầm số thuốc bên cạnh cô rồi đi, đây là không cho cô từ chối, Tô Mộc chỉ đành theo anh ra ngoài.
Lên xe cô đọc địa chỉ cho tài xế, bên cạnh Hàn Phong lấy tài liệu ra xem bắt đầu xử lý, thấy vậy Tô Mộc không dám làm phiền dựa người vào ghế nhìn ra ngoài cửa xe, xảy ra một hồi bị dọa sợ rồi căng thẳng nên bây giờ cô có chút buồn ngủ.
Hàn Phong nghe tài xế bảo đến nơi rồi nhưng không thấy tiếng trả lời, anh quay sang xem thì thấy cô dựa người vào cửa xe ngủ mất. Hàn Phong bảo tài xế tìm chỗ đỗ xe ngồi chờ còn anh thì tiếp tục xử lý tài liệu.
30 phút sau
Tô Mộc tỉnh giấc, cô mở mắt nhìn xung quanh vì vừa ngủ dậy cho nên đầu óc cô không rõ ràng lắm. Sau nhìn thấy Hàn Phong bên cạnh thì cô giật mình tỉnh hẳn, cô quan sát thấy xe đã đến nơi, chẳng lẽ cô ngủ say quá nên không biết xe đã dừng, cô cảm thấy hơi ngại không biết mình đã ngủ bao lâu làm lỡ thời gian của anh. Tô Mộc lấy thuốc xong xin lỗi và cảm ơn anh sau đó mở cửa ra về. Hàn Phong chờ cô đi vào tiểu khu xong, lúc này mới bảo tài xế lái xe về nhà.
Ba người vừa đi thì chỉ con Tô Mộc và Hàn Phong, cô có chút xấu hổ không biết nên nói gì. Một lúc nữa là đến giờ nghỉ trưa của học sinh, đứng mãi ở đây cũng không hay nên Tô Mộc quyết định phá vỡ sự im lặng này :“ Ngài Hàn, chuyện hôm nay…”
Cô chưa nói xong thì Hàn Phong nói :“ Đi bệnh viện trước rồi nói sau”
Nói xong anh cầm lấy áo khoác trong tay cô mà nãy cô quên không mặc vào lên khoác ra ngoài cho cô, anh còn cẩn thận cúi xuống cài mấy cái cúc vào. Anh đứng rất gần cô, hormone trên người anh tỏa ra khiến cô cứng người không dám cử động, sau khi cài xong Hàn Phong đứng thẳng người thì thấy khuôn mặt cô đỏ bừng đứng bất động có chút buồn cười. Bây giờ cô đang mặc áo của anh, anh cao 1m90 nên cô trông như trẻ con lấy trộm quần áo của người lớn mặc vậy, trông rất đang yêu.
Hàn Phong nhịn cười nói :“ Đi thôi!”
Tô Mộc lúc này mới hoàn hồn chạy theo sau anh, chân anh dài nên cô phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp, thấy vậy Hàn Phong thả nhẹ bước chân để cô theo kịp.
Nãy Hạo Khang lái xe đưa hai đứa trẻ về nhưng vẫn không quên sắp xếp một xe khác cho anh, Hàn Phong bước vào trong xe, Tô Mộc cũng vào theo, cô ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh mắt nhìn thẳng không dám lộn xộn. Thấy cô ngồi ổn định thì anh bảo tài xế đi đến bệnh viện.
Trong xe yên tĩnh không ai nói câu nào, Tô Mộc lén nhìn người đàn ông bên cạnh thì thấy anh dựa người vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc anh tỉnh thì khí tràn trên người anh quá mạnh khiến người khác khó gần nhưng lúc này anh đang nhắm mắt trông có chút dịu dàng. Tô Mộc cũng chỉ dám nhìn một lúc rồi quay đi.
Đến bệnh viện, Tô Mộc theo anh đi vào trong, lúc này có một đội ngũ y bác sĩ chạy ra, Hàn Phong phân phó mâý câu thì cô bị các y bác sĩ đưa vào kiểm tra rồi bôi thuốc. Tô Mộc cũng không có vết thương gì nghiêm trọng chỉ là bị dọa sợ, vết thương nặng nhất ở hai cổ bàn tay, nãy ở trường chỉ hơi sưng nhưng bây giờ đã sưng một cục to. Sau khi bôi thuốc và băng bó bác sĩ dặn cô không được chạm vào nước và chịu khó bôi thuốc thì mới mau khỏi.
Hàn Phong từ ngoài đi vào, nãy anh ra ngoài goi điện, vào thấy hai tay cô gái bị băng vài trắng ngoan ngoãn ngồi nghe lời bác sĩ căn dặn. Thấy Hàn Phong vào, bác sĩ và y tá cũng kéo nhau đi ra ngoài để không gian riêng cho hai người. Hàn Phong kéo ghế ngối đối diện cô rồi nói :“ Bây giờ cô có thể kể mọi chuyện cho tôi nghe”
Nãy ở trường Tô Mộc bị kinh sợ, lúc vào bệnh viện khám thì đã bình tĩnh xem xét lại mọi chuyện. Chuyện của Hàn Thiên nhất định phaỉ nói, không biết anh có giúp cô không nhưng mà việc anh đưa cô đến bệnh viện cho thấy anh cũng không tệ lắm. Với cả bây giờ cô cũng chỉ còn cách nhờ anh giúp đỡ, nếu không sau này cô không biết có may mắn như hôm nay thoát khỏi đôi anh em kia không nữa. Tô Mộc liếm đôi môi khô của mình bắt đầu kể: “ chuyện là….”
Hàn Phong ở đối diện nghe cô kế lại mọi chuyện, thật ra trong lòng anh cũng hiểu được đôi phần. Hôm nay nhìn đến hai đứa con của mình thì anh phát hiện ra có vẻ anh có nhiều điều không biết về chúng. Hàn Thiên với cái cách nói chuyện và hành động giữa ban ngày không coi ai ra gì kéo cô giáo của mình vào rừng thì không phải một đứa trẻ nghịch ngợm bình thường được. Về Hàn Thiệu thì...anh nghĩ sẽ phải quan sát thêm.
Tô Mộc kể xong nhìn thấy anh đang suy tư thì không dám quấy rầy, cô liếm môi nghĩ bây giờ mình hỏi về chuyện nghỉ dạy ở trường không biết sẽ như thế nào. Ở đối diện Hàn Phong đã lấy lại tinh thần anh nhìn về phía Tô Mộc phát hiện cô lại liếm môi, từ hôm qua tới giờ anh nhận ra mỗi lần cô căng thẳng sẽ có thói quen liếm môi.
Tô Mộc suy đi nghĩ lại thì quyết định hỏi: “ cái đó, ngài Hàn, chuyện hôm qua tôi nhờ ngài không biết ngài...”
Cô dừng lại xem dùng từ nào thích hợp để nói thì Hàn Phong đã lên tiếng: “ Nãy tôi đã gọi điện cho hiệu trưởng, ông ấy nói sẽ phê duyệt đơn xin nghỉ việc của cô cũng không có phải bồi thường gì cả”
Tô Mộc nghe vậy vui mừng hỏi lại “ Thật sao?”
Thấy anh gật đầu, cô vui đến mắt phát sáng, cười nhẹ nói: “Cảm ơn anh”
Anh gật đầu nói: “ Bây giờ tôi sẽ đưa cô về nhà”
Tô Mộc vội từ chối: “ Không cần đâu, tôi có thể tự bắt xe về, ngài còn nhiều việc tôi không dám làm phiền”
Hàn Phong không nói gì, anh đứng dậy đi đến cầm số thuốc bên cạnh cô rồi đi, đây là không cho cô từ chối, Tô Mộc chỉ đành theo anh ra ngoài.
Lên xe cô đọc địa chỉ cho tài xế, bên cạnh Hàn Phong lấy tài liệu ra xem bắt đầu xử lý, thấy vậy Tô Mộc không dám làm phiền dựa người vào ghế nhìn ra ngoài cửa xe, xảy ra một hồi bị dọa sợ rồi căng thẳng nên bây giờ cô có chút buồn ngủ.
Hàn Phong nghe tài xế bảo đến nơi rồi nhưng không thấy tiếng trả lời, anh quay sang xem thì thấy cô dựa người vào cửa xe ngủ mất. Hàn Phong bảo tài xế tìm chỗ đỗ xe ngồi chờ còn anh thì tiếp tục xử lý tài liệu.
30 phút sau
Tô Mộc tỉnh giấc, cô mở mắt nhìn xung quanh vì vừa ngủ dậy cho nên đầu óc cô không rõ ràng lắm. Sau nhìn thấy Hàn Phong bên cạnh thì cô giật mình tỉnh hẳn, cô quan sát thấy xe đã đến nơi, chẳng lẽ cô ngủ say quá nên không biết xe đã dừng, cô cảm thấy hơi ngại không biết mình đã ngủ bao lâu làm lỡ thời gian của anh. Tô Mộc lấy thuốc xong xin lỗi và cảm ơn anh sau đó mở cửa ra về. Hàn Phong chờ cô đi vào tiểu khu xong, lúc này mới bảo tài xế lái xe về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.