Xuyên Thành Nữ Chính Thịt Văn Thể Loại Ngược
Chương 6
Ngọc Lan
27/12/2022
Trên đường về phòng, Tô Mộc mua đồ về ăn sau đó thay đồ nằm trên giường, cô bắt đầu suy nghĩ về tương lai sau này của mình, cô không giống như nữ chính học ngành sư phạm cho nên không thể theo nghề giáo viên.
Trước khi xuyên qua đây Tô Mộc chỉ là một cô gái bình thường 23 tuổi, công việc của cô là viết truyện cho nên cô quyết định sẽ tiếp tục làm công việc này. Quyết định xong, Tô Mộc ngồi dậy đến bàn mở máy tính, đầu tiên cô cần tìm một trang web uy tín để đăng truyện và phải kiếm được tiền từ tác phẩm của mình vì trước đó đã có kinh nghiệm nên cô rất nhanh tìm được một trang web vừa ý.
Tô Mộc bắt đầu đăng ký tài khoản, cô nghĩ ban đầu sẽ viết một câu chuyện ngắn trước để xem thị hiếu của người đọc ra sao sau đó sẽ quyết định câu chuyện tiếp theo. Sau một hồi suy nghĩ thì Tô Mộc quyết định viết về chuyện tình của một nữ tổng tài với một chàng trai mới bước chân vào giới giải trí. Cả buổi chiều Tô Mộc ở trong phòng viết truyện, đến 7:30 cô mới ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy thời gian cô quyết định gọi đồ về ăn.
Ăn uống xong Tô Mộc đi tắm, lúc cho đồ vào máy giặt thì cô thấy chiếc khăn tay của Hàn Phong mới nhớ ra hồi sáng lúc cô khóc thì anh đã đưa cho cô. Tô Mộc vỗ trán, cô quên mất trả lại cho anh rồi, thôi vậy để giặt xong khi nào gặp lại thì trả, mà chắc cũng không có cơ hội, thân phận của người đó đâu phải muốn gặp là gặp được đâu. Khi nằm trên giường, Tô Mộc nghĩ mai sẽ đến trường xin nghỉ và dọn đồ, cô cũng nghĩ sẽ chuyển đến một thành phố khác nhưng để việc này cho ngày mai rồi tính.
Ngày hôm sau, trong văn phòng hiệu trưởng
“ Sao tự nhiên giáo viên Tô lại muốn xin nghỉ?”
Tô Mộc đã chuẩn bị sẵn lý do nên bị hỏi cô cũng không bối rối mà trả lời:“ Gia đình tôi có việc nên tôi muốn về quê phụ giúp gia đình trong thời gian tới cho nên không thể tiếp tục viêc dạy học ở thành phố này, mong ngài hiệu trưởng phê duyệt giúp tôi”
Hiệu trưởng nhìn cô không nói gì, ông đang suy nghĩ hôm trước tiểu thiếu gia của nhà họ Hàn có nhờ ông sắp xếp cho người đến dạy gia sư mới một hôm mà đã muốn xin nghỉ chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
Tuy nói ông là hiệu trưởng nhưng ngôi trường này là do các gia tộc cùng nhau mở ra mà gia tộc Hàn là cổ đông lớn nhất chuyện này ông cũng nên hỏi qua tiểu thiếu gia nhà họ Hàn xem sao. Ở trong cái vòng luẩn quẩn này nửa đời người, ông đã học được cách việc tự chủ trương là điều ngu ngốc nhất.
Nghĩ xong, hiệu trưởng mở lời nói với Tô Mộc: “ giáo viên Tô, chuyện này tôi cần suy nghĩ chút, bây giờ cô nghỉ thì lớp học của cô đang chủ nhiệm phải làm sao rồi còn phải sắp xếp vị trí giáo viên thế vào công việc cô đang làm nữa, cho nên sau khi tôi sắp xếp xong sẽ thông báo với cô”
Tô Mộc nghe vậy sao còn không hiểu, trường Thiên Khung là một ngôi trường tư nhân nổi tiếng, đội ngũ giáo viên có rất nhiều ngay cả khi không có người thì ngoài kia cũng có vô vàn người muốn ứng tuyển vào đây chẳng qua là lấy lý do mà thôi. Nhưng hôm qua cô đã nhờ chủ tịch Hàn giúp chả lẽ anh chưa gọi điện? Vậy thì có hơi rắc rối.
Tô Mộc còn định nói thêm gì đó nhưng đã bị hiệu trưởng khoát tay nói khéo đuổi ra ngoài.
Đi đến bàn làm việc của mình, Tô Mộc có chút ảo não, cô không nghĩ Hàn Phong lại không giữ lời hứa, bây giờ không biết nên làm thế nào nữa, chả lẽ cô lại phải đến công ty Nhật Phong tiếp nhưng có thể lần này cô không được may mắn như lần trước.
Chuông vào học vang lên, Tô Mộc cầm đồ đi dạy, hôm nay có giờ sinh hoạt cô là giáo viên chủ nhiệm cho nên phải lên lớp nhưng Tô Mộc có chút sợ, dù sao nhìn vào buổi đầu tiên vào lớp là biết bọn học sinh này giở trò kinh khủng như thế nào.
Nữ chính mới đi dạy được 3 hôm, buổi đầu tiên đi dạy đã bi dọa sợ may mà 2 ngày sau đó dạy ở lớp khác nhưng cô lại không may mắn như thế. Đi đến cửa lớp thấy cửa đóng, bên trong lại im ắng, Tô Mộc tin chắc chúng lại giở trò, cô đứng ngoài cửa một lúc rối rắm không biết nên đi vào hay không.
Mấy giây sau, cô đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa, rút kinh nghiệm để không bị đổ nước vào người như lần trước lần này cô cách xa cánh cửa, quả nhiên vừa mở cửa là có một xô nước đổ xuống.
Tô Mộc nhìn vào trong thấy đám học sinh đang đang nhìn về phía mình, bọn chúng lộ ra biểu cảm tiếc nuối khi cô không bị nước đổ vào người. Những học sinh này sinh ra đã ở vạch đích cho nên chúng nó luôn coi trời bằng vung, gia đình cũng chiều khi biết chúng không thích học thì chỉ lắc đầu ngao ngán, chúng bày trò chọc phá giáo viên cũng không ai dám hó hé gì, cho nên khi nghe tin có một cô giáo trẻ xinh đẹp làm giáo viên chủ nhiệm bọn chúng đã hùa với nhau trêu chọc Tô Mộc.
Vào buổi dạy đầu tiên chúng thấy cô bị dọa sợ rất là hả hê, hôm nay chúng lại giở mấy trò cũ nhưng vì Tô Mộc đã có chuẩn bị nên tránh được tuy nhiên không sao chúng còn nhiều trò.
Tô Mộc đánh giá các học sinh trong lớp, mặc dù cô đứng ngoài cửa nhưng sau khi thấy cô không bị dính bẫy thì chúng lại quay sang nói chuyện, đứa thì ngồi trên bàn, đứa thì ngồi ăn không đứa nào để cô vào mắt cả.
Tô Mộc cũng nhìn thấy cuối lớp có một cậu thiếu niên để chân gác trên bàn ngả người ra sau, gương mặt cậu rất đẹp nhưng khác với cha của mình có gương mặt góc cạnh nam tính thì cậu lại sở hữu khuôn mặt hơi bầu bĩnh lộ ra nét trẻ con chưa rút hết, xung quanh có các bạn nữ vây quanh, cậu ta nhìn về phía cô, đôi mắt cậu híp lại giống như một con sói đang đói trông rất hung ác.
Tô Mộc đoán đây là Hàn Thiên, cô thấy ánh mắt cậu ta thì có chút sợ, nghĩ nghĩ cô quyết định hôm nay sẽ trốn dạy, thế là cô nói vọng vào trong:“ Hôm nay là buổi sinh hoạt, cô có việc bận không dạy được các em ngồi trật tự lấy sách vở ra tự học nha”
Nói xong Tô Mộc quay người đi vì đôi mắt cậu thiếu nhiên nhìn cô quá đáng sợ. Không chạy chả lẽ ở đó chịu khổ.
Trong lớp, Hàn Thiên thấy cô bỏ đi cũng đứng dậy đi theo phía sau, cậu cười lạnh, cô nghĩ muốn trốn? Đã là con mồi do cậu ngắm tới thì còn lâu mới thoát được.
Trước khi xuyên qua đây Tô Mộc chỉ là một cô gái bình thường 23 tuổi, công việc của cô là viết truyện cho nên cô quyết định sẽ tiếp tục làm công việc này. Quyết định xong, Tô Mộc ngồi dậy đến bàn mở máy tính, đầu tiên cô cần tìm một trang web uy tín để đăng truyện và phải kiếm được tiền từ tác phẩm của mình vì trước đó đã có kinh nghiệm nên cô rất nhanh tìm được một trang web vừa ý.
Tô Mộc bắt đầu đăng ký tài khoản, cô nghĩ ban đầu sẽ viết một câu chuyện ngắn trước để xem thị hiếu của người đọc ra sao sau đó sẽ quyết định câu chuyện tiếp theo. Sau một hồi suy nghĩ thì Tô Mộc quyết định viết về chuyện tình của một nữ tổng tài với một chàng trai mới bước chân vào giới giải trí. Cả buổi chiều Tô Mộc ở trong phòng viết truyện, đến 7:30 cô mới ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy thời gian cô quyết định gọi đồ về ăn.
Ăn uống xong Tô Mộc đi tắm, lúc cho đồ vào máy giặt thì cô thấy chiếc khăn tay của Hàn Phong mới nhớ ra hồi sáng lúc cô khóc thì anh đã đưa cho cô. Tô Mộc vỗ trán, cô quên mất trả lại cho anh rồi, thôi vậy để giặt xong khi nào gặp lại thì trả, mà chắc cũng không có cơ hội, thân phận của người đó đâu phải muốn gặp là gặp được đâu. Khi nằm trên giường, Tô Mộc nghĩ mai sẽ đến trường xin nghỉ và dọn đồ, cô cũng nghĩ sẽ chuyển đến một thành phố khác nhưng để việc này cho ngày mai rồi tính.
Ngày hôm sau, trong văn phòng hiệu trưởng
“ Sao tự nhiên giáo viên Tô lại muốn xin nghỉ?”
Tô Mộc đã chuẩn bị sẵn lý do nên bị hỏi cô cũng không bối rối mà trả lời:“ Gia đình tôi có việc nên tôi muốn về quê phụ giúp gia đình trong thời gian tới cho nên không thể tiếp tục viêc dạy học ở thành phố này, mong ngài hiệu trưởng phê duyệt giúp tôi”
Hiệu trưởng nhìn cô không nói gì, ông đang suy nghĩ hôm trước tiểu thiếu gia của nhà họ Hàn có nhờ ông sắp xếp cho người đến dạy gia sư mới một hôm mà đã muốn xin nghỉ chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
Tuy nói ông là hiệu trưởng nhưng ngôi trường này là do các gia tộc cùng nhau mở ra mà gia tộc Hàn là cổ đông lớn nhất chuyện này ông cũng nên hỏi qua tiểu thiếu gia nhà họ Hàn xem sao. Ở trong cái vòng luẩn quẩn này nửa đời người, ông đã học được cách việc tự chủ trương là điều ngu ngốc nhất.
Nghĩ xong, hiệu trưởng mở lời nói với Tô Mộc: “ giáo viên Tô, chuyện này tôi cần suy nghĩ chút, bây giờ cô nghỉ thì lớp học của cô đang chủ nhiệm phải làm sao rồi còn phải sắp xếp vị trí giáo viên thế vào công việc cô đang làm nữa, cho nên sau khi tôi sắp xếp xong sẽ thông báo với cô”
Tô Mộc nghe vậy sao còn không hiểu, trường Thiên Khung là một ngôi trường tư nhân nổi tiếng, đội ngũ giáo viên có rất nhiều ngay cả khi không có người thì ngoài kia cũng có vô vàn người muốn ứng tuyển vào đây chẳng qua là lấy lý do mà thôi. Nhưng hôm qua cô đã nhờ chủ tịch Hàn giúp chả lẽ anh chưa gọi điện? Vậy thì có hơi rắc rối.
Tô Mộc còn định nói thêm gì đó nhưng đã bị hiệu trưởng khoát tay nói khéo đuổi ra ngoài.
Đi đến bàn làm việc của mình, Tô Mộc có chút ảo não, cô không nghĩ Hàn Phong lại không giữ lời hứa, bây giờ không biết nên làm thế nào nữa, chả lẽ cô lại phải đến công ty Nhật Phong tiếp nhưng có thể lần này cô không được may mắn như lần trước.
Chuông vào học vang lên, Tô Mộc cầm đồ đi dạy, hôm nay có giờ sinh hoạt cô là giáo viên chủ nhiệm cho nên phải lên lớp nhưng Tô Mộc có chút sợ, dù sao nhìn vào buổi đầu tiên vào lớp là biết bọn học sinh này giở trò kinh khủng như thế nào.
Nữ chính mới đi dạy được 3 hôm, buổi đầu tiên đi dạy đã bi dọa sợ may mà 2 ngày sau đó dạy ở lớp khác nhưng cô lại không may mắn như thế. Đi đến cửa lớp thấy cửa đóng, bên trong lại im ắng, Tô Mộc tin chắc chúng lại giở trò, cô đứng ngoài cửa một lúc rối rắm không biết nên đi vào hay không.
Mấy giây sau, cô đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa, rút kinh nghiệm để không bị đổ nước vào người như lần trước lần này cô cách xa cánh cửa, quả nhiên vừa mở cửa là có một xô nước đổ xuống.
Tô Mộc nhìn vào trong thấy đám học sinh đang đang nhìn về phía mình, bọn chúng lộ ra biểu cảm tiếc nuối khi cô không bị nước đổ vào người. Những học sinh này sinh ra đã ở vạch đích cho nên chúng nó luôn coi trời bằng vung, gia đình cũng chiều khi biết chúng không thích học thì chỉ lắc đầu ngao ngán, chúng bày trò chọc phá giáo viên cũng không ai dám hó hé gì, cho nên khi nghe tin có một cô giáo trẻ xinh đẹp làm giáo viên chủ nhiệm bọn chúng đã hùa với nhau trêu chọc Tô Mộc.
Vào buổi dạy đầu tiên chúng thấy cô bị dọa sợ rất là hả hê, hôm nay chúng lại giở mấy trò cũ nhưng vì Tô Mộc đã có chuẩn bị nên tránh được tuy nhiên không sao chúng còn nhiều trò.
Tô Mộc đánh giá các học sinh trong lớp, mặc dù cô đứng ngoài cửa nhưng sau khi thấy cô không bị dính bẫy thì chúng lại quay sang nói chuyện, đứa thì ngồi trên bàn, đứa thì ngồi ăn không đứa nào để cô vào mắt cả.
Tô Mộc cũng nhìn thấy cuối lớp có một cậu thiếu niên để chân gác trên bàn ngả người ra sau, gương mặt cậu rất đẹp nhưng khác với cha của mình có gương mặt góc cạnh nam tính thì cậu lại sở hữu khuôn mặt hơi bầu bĩnh lộ ra nét trẻ con chưa rút hết, xung quanh có các bạn nữ vây quanh, cậu ta nhìn về phía cô, đôi mắt cậu híp lại giống như một con sói đang đói trông rất hung ác.
Tô Mộc đoán đây là Hàn Thiên, cô thấy ánh mắt cậu ta thì có chút sợ, nghĩ nghĩ cô quyết định hôm nay sẽ trốn dạy, thế là cô nói vọng vào trong:“ Hôm nay là buổi sinh hoạt, cô có việc bận không dạy được các em ngồi trật tự lấy sách vở ra tự học nha”
Nói xong Tô Mộc quay người đi vì đôi mắt cậu thiếu nhiên nhìn cô quá đáng sợ. Không chạy chả lẽ ở đó chịu khổ.
Trong lớp, Hàn Thiên thấy cô bỏ đi cũng đứng dậy đi theo phía sau, cậu cười lạnh, cô nghĩ muốn trốn? Đã là con mồi do cậu ngắm tới thì còn lâu mới thoát được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.