Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Lỗi Thời
Chương 35:
Tô Hương Lan Sắc
16/09/2023
Sau khi cân củ cải xong cho vào túi, bà lão lấy từ trên xe ba bánh ra một túi gừng tây. Bà ấy vốn tiện thể mang theo xem có bán được không, nhưng hôm nay thời tiết xấu, hiếm khi gặp được cô gái tốt bụng mua hết củ cải của mình nên nghĩ đến việc cho không.
Cho gừng tây xong, bà lão vẫn sợ cô không biết làm, thế là lại chỉ cô cách muối gừng tây sao cho ngon.
"Cháu mang gừng tây về rửa sạch, chờ thời tiết tốt thì cắt lát rồi phơi khô, sau đó băm ớt, thêm chút muối, đường…"
Nghe bà cụ nói, Thẩm Thanh Thanh đã có thể nhớ lại vị ngọt, cay, giòn và đặc biệt ngon miệng của món gừng tây muối kia.
"Cám ơn bà, cháu nhớ rồi." Thẩm Thanh Thanh đương nhiên sẽ không lấy không gừng tây của bà ấy, chờ sau khi xách hết củ cải và gừng tây trên tay, cô nhét thẳng năm mươi đồng vào tay bà lão rồi nhanh chóng rời đi.
Trước khi đi, cảm thấy mưa đã tạnh, lo lắng bà lão về nhà sẽ lại mưa, cô còn gấp ô lại để lên xe ba bánh.
Lúc bà lão kịp phản ứng đã vội vàng hô to: "Cô bé, cháu đừng đi, còn chưa thối tiền…"
"Không cần thối đâu ạ, củ cải bên ngoài có giá như vậy, bà mau về nhà đi." Thẩm Thanh Thanh nói xong liền chạy một mạch vào trong khu nhà.
Chưa ăn được cơm, còn mang về một đống củ cải và gừng tây, Thẩm Thanh Thanh về đến nhà có chút đau lòng.
Làm việc tốt thì tốt, nhưng lãng phí thì không.
Chẳng lẽ lại muối hết thật?
Thẩm Thanh Thanh vừa nảy ra ý tưởng lập tức lắc đầu, dù sao cô cũng biết chừng mực, không cho rằng mình có thể muối tốt.
Cô ngồi xổm trước một túi củ cải lớn, suy nghĩ một lúc, đột nhiên nghĩ tới Tần Cẩn Mặc.
Có lẽ vì ông nội là đầu bếp nên cô có ấn tượng tốt với những người trong ngành này, cộng thêm cô rất hoà đồng, ngày đó sau khi mua thịt sốt thanh xong cũng không ngắt liên lạc với Tần Cẩn Mặc, thỉnh thoảng lại chia sẻ với anh những món ngon mình ăn, hoặc là nhờ anh tư vấn cách làm đồ ăn.
Thẩm Thanh Thanh dùng điện thoại di động chụp mấy bức ảnh củ cải và gừng tây, sau đó trực tiếp gửi tin nhắn hỏi xem anh có thể giúp giải quyết vấn đề không.
Tần Cẩn Mặc trông có vẻ hơi lạnh lùng nhưng thực ra khá tốt bụng, ít nhất đó là những gì Thẩm Thanh Thanh nghĩ.
Sau khi nhận được tin nhắn, anh cũng không hỏi gì nhiều, trực tiếp đồng ý, thậm chí còn nói có thể phái người đi lấy.
Thẩm Thanh Thanh biết nhìn thì có vẻ như mình đang tặng nguyên liệu miễn phí, nhưng thực tế một nơi như "Vị Duyên" không thể thiếu một ít đồ như vậy, nên thực tế là người ta đang giải quyết rắc rối cho cô, sao cô có thể vô ý đến mức để người ta đến lấy.
Cô nói muốn tự mình mang tới, Tần Cẩn Mặc cũng không từ chối.
Khi cô đến Vị Duyên thì mưa đã tạnh , sắc trời cũng hơi tối hơn.
Thẩm Thanh Thanh vừa xuống xe, chú Vương đã tới giúp xách đồ.
"Thanh Thanh ăn cơm chưa? Tại sao lại mang theo nhiều củ cải như vậy?"
"Cháu mua nhiều quá ăn không hết, nghĩ đến tiệm các chú có thể cần dùng nên mang đến đây, có gây phiền ở gì cho mọi người không ạ?"
Vừa rồi cô không nghĩ nhiều, bây giờ lại sợ gây phiền phức cho người khác.
"Không đâu, củ cải này nhìn có vẻ tươi, dùng làm bữa ăn cho nhân viên cũng được."
Thẩm Thanh Thanh nghĩ lại rằng nhiều nhà hàng sẽ chỉ sử dụng rau được cung cấp đặc biệt để duy trì chất lượng, nghe nói có thể dùng làm bữa ăn cho nhân viên cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Trên đường đi hai người lại trò chuyện thêm, khi biết cô vẫn chưa ăn tối, chú Vương nói: "Trước đây cậu chủ còn khen cháu rất biết ăn uống, vừa lúc cậu ấy đang nấu ăn, cháu thử xem hương vị thế nào."
"Cháu ngửi thấy mùi nạm bò hầm củ cải!"
Cho gừng tây xong, bà lão vẫn sợ cô không biết làm, thế là lại chỉ cô cách muối gừng tây sao cho ngon.
"Cháu mang gừng tây về rửa sạch, chờ thời tiết tốt thì cắt lát rồi phơi khô, sau đó băm ớt, thêm chút muối, đường…"
Nghe bà cụ nói, Thẩm Thanh Thanh đã có thể nhớ lại vị ngọt, cay, giòn và đặc biệt ngon miệng của món gừng tây muối kia.
"Cám ơn bà, cháu nhớ rồi." Thẩm Thanh Thanh đương nhiên sẽ không lấy không gừng tây của bà ấy, chờ sau khi xách hết củ cải và gừng tây trên tay, cô nhét thẳng năm mươi đồng vào tay bà lão rồi nhanh chóng rời đi.
Trước khi đi, cảm thấy mưa đã tạnh, lo lắng bà lão về nhà sẽ lại mưa, cô còn gấp ô lại để lên xe ba bánh.
Lúc bà lão kịp phản ứng đã vội vàng hô to: "Cô bé, cháu đừng đi, còn chưa thối tiền…"
"Không cần thối đâu ạ, củ cải bên ngoài có giá như vậy, bà mau về nhà đi." Thẩm Thanh Thanh nói xong liền chạy một mạch vào trong khu nhà.
Chưa ăn được cơm, còn mang về một đống củ cải và gừng tây, Thẩm Thanh Thanh về đến nhà có chút đau lòng.
Làm việc tốt thì tốt, nhưng lãng phí thì không.
Chẳng lẽ lại muối hết thật?
Thẩm Thanh Thanh vừa nảy ra ý tưởng lập tức lắc đầu, dù sao cô cũng biết chừng mực, không cho rằng mình có thể muối tốt.
Cô ngồi xổm trước một túi củ cải lớn, suy nghĩ một lúc, đột nhiên nghĩ tới Tần Cẩn Mặc.
Có lẽ vì ông nội là đầu bếp nên cô có ấn tượng tốt với những người trong ngành này, cộng thêm cô rất hoà đồng, ngày đó sau khi mua thịt sốt thanh xong cũng không ngắt liên lạc với Tần Cẩn Mặc, thỉnh thoảng lại chia sẻ với anh những món ngon mình ăn, hoặc là nhờ anh tư vấn cách làm đồ ăn.
Thẩm Thanh Thanh dùng điện thoại di động chụp mấy bức ảnh củ cải và gừng tây, sau đó trực tiếp gửi tin nhắn hỏi xem anh có thể giúp giải quyết vấn đề không.
Tần Cẩn Mặc trông có vẻ hơi lạnh lùng nhưng thực ra khá tốt bụng, ít nhất đó là những gì Thẩm Thanh Thanh nghĩ.
Sau khi nhận được tin nhắn, anh cũng không hỏi gì nhiều, trực tiếp đồng ý, thậm chí còn nói có thể phái người đi lấy.
Thẩm Thanh Thanh biết nhìn thì có vẻ như mình đang tặng nguyên liệu miễn phí, nhưng thực tế một nơi như "Vị Duyên" không thể thiếu một ít đồ như vậy, nên thực tế là người ta đang giải quyết rắc rối cho cô, sao cô có thể vô ý đến mức để người ta đến lấy.
Cô nói muốn tự mình mang tới, Tần Cẩn Mặc cũng không từ chối.
Khi cô đến Vị Duyên thì mưa đã tạnh , sắc trời cũng hơi tối hơn.
Thẩm Thanh Thanh vừa xuống xe, chú Vương đã tới giúp xách đồ.
"Thanh Thanh ăn cơm chưa? Tại sao lại mang theo nhiều củ cải như vậy?"
"Cháu mua nhiều quá ăn không hết, nghĩ đến tiệm các chú có thể cần dùng nên mang đến đây, có gây phiền ở gì cho mọi người không ạ?"
Vừa rồi cô không nghĩ nhiều, bây giờ lại sợ gây phiền phức cho người khác.
"Không đâu, củ cải này nhìn có vẻ tươi, dùng làm bữa ăn cho nhân viên cũng được."
Thẩm Thanh Thanh nghĩ lại rằng nhiều nhà hàng sẽ chỉ sử dụng rau được cung cấp đặc biệt để duy trì chất lượng, nghe nói có thể dùng làm bữa ăn cho nhân viên cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Trên đường đi hai người lại trò chuyện thêm, khi biết cô vẫn chưa ăn tối, chú Vương nói: "Trước đây cậu chủ còn khen cháu rất biết ăn uống, vừa lúc cậu ấy đang nấu ăn, cháu thử xem hương vị thế nào."
"Cháu ngửi thấy mùi nạm bò hầm củ cải!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.