Xuyên Thành Nữ Phụ Tiểu Thuyết Np
Chương 13:
Cẩm Tiểu Xuyên er
11/05/2022
Vu Tình từ nhỏ đã thích vẽ tranh, tuy rằng không có học qua trường lớp gì, nhưng vẽ cũng không tệ lắm. Vu Tình một tay chống đầu, tay kia dùng dư quang nhìn Mục Tư Vũ sau đó vẽ một Mục Tư Vũ phiên bản truyện tranh của cậu.
Lúc Mục Tư Vũ nghe giảng cũng cảm giác được ánh mắt Vu Tình thỉnh thoảng dừng trên người mình.
Cậu bị cô nhìn có chút phiền, liền nhíu mày viết một tờ giấy nhỏ đẩy cho Vu Tình.
"Nếu tôi là một người giấy, thì bây giờ tôi đã biến thành một đống tro tàn rồi."
Vu Tình vừa nhìn tờ giấy kia liền muốn cười.
Sao lại viết giấy như học sinh tiểu học vậy chứ.
Vu Tình cầm tờ giấy tới nhìn thoáng qua, cũng không tức giận, chỉ cúi đầu nhanh chóng vẽ xong bức tranh trong tay mình, sau đó khống chế tốc độ xé giấy phòng ngừa xé quá lớn, Mục Tư Vũ bởi vì động tĩnh của cô nhìn về phía cô, Vu Tình đẩy bức tranh qua.
Mục Tư Vũ chỉ nhìn bức tranh bằng mắt, tay cũng không chạm vào. Vu Tình lại dùng bút viết bên cạnh: Người giấy như cậu có thể được tôi bảo quản nguyên vẹn nha~”
Có chút ngoài dự liệu của Mục Tư Vũ, trong tranh cậu còn rất đẹp, thân hình cũng rất giống nhau, Mục Tư Vũ liếc cô một cái, Vu Tình liền cười cười với cậu.
Giáo viên toán đã sớm chú ý tới động tĩnh bên này: "Vu Tình, đi lên trả lời câu này."
Mục Tư Vũ có chút vui sướng khi người gặp họa nhìn Vu Tình có chút bất đắc dĩ đứng dậy, theo cậu thấy, Vu Tình hẳn cũng chỉ là một tiểu thư thích phạm hoa si, có chút tài nghệ nhỏ, không học không nghề.
Đề trên bảng còn rất khó, Mục Tư Vũ ở Lam Giáo cũng đã học qua loại chủ đề này, cậu tựa lưng vào ghế, chờ xem sau này cô còn có thể như thế nào ở trước mặt cậu.
Vu Tình cầm phấn đọc đề trên bảng, suy nghĩ một chút liền bắt đầu trả lời, giáo viên vốn tưởng rằng cô sẽ làm sai giống như học sinh bình thường, kết quả phát hiện cũng không có sai, lời thoại vốn đã chuẩn bị sẵn cũng nuốt xuống.
Vu Tình giải đề xong liền ném phấn vào trong hộp phấn, ngón tay véo giẻ lau trên bục giảng, lau sạch bụi phấn.
Giáo viên nhìn câu trả lời của cô phát hiện đều đúng, liền nói: "Vu Tình trả lời câu này đúng rồi, biết làm thì phải chủ động giơ tay lên, không nên ở phía dưới làm chuyện riêng, được rồi các bạn học, chúng ta đến xem câu này đi.”
Vu Tình lúc bị giáo viên nói đang dùng khăn giấy ướt lau ngón tay dưới gầm bàn.
Giẻ lau trên bảng có mùi, Vu Tình cảm thấy rất khó ngửi liền dùng khăn giấy ướt lau một chút.
Mục Tư Vũ thật không ngờ Vu Tình lại có thể trả lời được, có chút ngoài ý muốn.
Vu Tình vừa lau ngón tay vừa tới gần Mục Tư Vũ, nhỏ giọng nói: "Thế nào? Lợi hại đúng không?"
"Cũng được.”
Vu Tình nhìn Mục Tư Vũ rõ ràng đã biết nhưng vẫn đang nghe giảng, liền cảm thấy thú vị.
Hiện tại cô cảm giác hai người bọn họ giống như lấy nhầm kịch bản, Mục Tư Vũ giống như một tiểu nữ sinh bị trêu chọc, Vu Tình giống như một thiếu niên lưu manh thường xuyên thích trêu chọc cậu ta.
Ở trong lòng cô, Mục Tư Vũ kỳ thật cũng coi như là một đứa trẻ nhỏ.
Cô cảm thấy rằng tất cả mọi người trong trường là trẻ em, dù sao thì tuổi thực tế của cô lớn hơn nhiều so với họ.
Nhưng đôi khi cũng bắt đầu đắm chìm trong vai diễn này, cảm thấy mình chính là "Vu Tình", bọn họ là bạn bè cùng trang lứa của cô.
Có lẽ, ngay cả chính cô cũng không phát hiện, cô đang chậm rãi dung hợp với thế giới này.
"Cùng đi ăn cơm không?" Vu Tình nhìn Mục Tư Vũ nói.
Mục Tư Vũ kiên định nói: "Không."
Sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài.
Vu Tình bên cạnh cậu: "Các cậu đã được phát thẻ cơm rồi rồi à?"
Mục Tư Vũ đột nhiên dừng lại, thẻ cơm của bọn họ còn chưa được phát, phải ngày mai mới có thể phát cho bọn họ.
Vu Tình vỗ vỗ lưng cậu: "Đi thôi, tôi mời cậu ăn cơm."
Hai người đi ra ngoài phòng học, Thanh Xuyên và Hạ Chí đang ở bên ngoài chờ cô.
Hai ngày nay trôi qua quá an nhàn, Vu Tình đều đã bỏ Thanh Xuyên ở sau đầu, vừa nhìn thấy cô ấy lại có chút sửng sốt.
Thanh Xuyên đi tới với Hạ Chí: "Lam Giáo sao?"
Vu Tình gật gật đầu, đang có chút xấu hổ không biết có nên giới thiệu hai bên hay không, Thanh Xuyên cũng đã chủ động chào hỏi Mục Tư Vũ: "Xin chào tớ là Thanh Xuyên, cậu ấy là Hạ Chí, một tháng kế tiếp mong được chiếu cố nhau nhiều hơn."
Mục Tư Vũ gật đầu ý bảo: "Mục Tư Vũ."
"Các cậu còn chưa được phát thẻ cơm đúng không, cùng đi ăn cơm đi?"
"Cám ơn."
Vu Tình đi bên trái Mục Tư Vũ, Thanh Xuyên ở bên phải cậu ta giới thiệu trường học cho cậu ta, Hạ Chí thì đứng ở bên kia với cô ấy.
Vu Tình hơi cúi đầu đi về phía trước.
Cô vẫn không học được cách thẳng thắn như nữ chính, không tự tin của cô đã được hình thành từ nhỏ, đôi khi không có cách nào biểu hiện ra bộ dáng thoải mái, Mục Tư Vũ cùng cô ấy cũng có thể tán gẫu vài câu, Hạ Chí cũng sẽ ở giữa thêm vào vài câu, chỉ có cô, im lặng không lên tiếng.
Lại như vậy, lại biến thành tấm màng vô hình ngăn cách hai bên.
Vu Tình thả chậm nửa bước chân, thoáng tách ra một chút khoảng cách cùng bọn họ.
Mục Tư Vũ chú ý tới, cũng chậm lại một chút, mọi người lại trở về bộ dáng song song.
Lúc Mục Tư Vũ nghe giảng cũng cảm giác được ánh mắt Vu Tình thỉnh thoảng dừng trên người mình.
Cậu bị cô nhìn có chút phiền, liền nhíu mày viết một tờ giấy nhỏ đẩy cho Vu Tình.
"Nếu tôi là một người giấy, thì bây giờ tôi đã biến thành một đống tro tàn rồi."
Vu Tình vừa nhìn tờ giấy kia liền muốn cười.
Sao lại viết giấy như học sinh tiểu học vậy chứ.
Vu Tình cầm tờ giấy tới nhìn thoáng qua, cũng không tức giận, chỉ cúi đầu nhanh chóng vẽ xong bức tranh trong tay mình, sau đó khống chế tốc độ xé giấy phòng ngừa xé quá lớn, Mục Tư Vũ bởi vì động tĩnh của cô nhìn về phía cô, Vu Tình đẩy bức tranh qua.
Mục Tư Vũ chỉ nhìn bức tranh bằng mắt, tay cũng không chạm vào. Vu Tình lại dùng bút viết bên cạnh: Người giấy như cậu có thể được tôi bảo quản nguyên vẹn nha~”
Có chút ngoài dự liệu của Mục Tư Vũ, trong tranh cậu còn rất đẹp, thân hình cũng rất giống nhau, Mục Tư Vũ liếc cô một cái, Vu Tình liền cười cười với cậu.
Giáo viên toán đã sớm chú ý tới động tĩnh bên này: "Vu Tình, đi lên trả lời câu này."
Mục Tư Vũ có chút vui sướng khi người gặp họa nhìn Vu Tình có chút bất đắc dĩ đứng dậy, theo cậu thấy, Vu Tình hẳn cũng chỉ là một tiểu thư thích phạm hoa si, có chút tài nghệ nhỏ, không học không nghề.
Đề trên bảng còn rất khó, Mục Tư Vũ ở Lam Giáo cũng đã học qua loại chủ đề này, cậu tựa lưng vào ghế, chờ xem sau này cô còn có thể như thế nào ở trước mặt cậu.
Vu Tình cầm phấn đọc đề trên bảng, suy nghĩ một chút liền bắt đầu trả lời, giáo viên vốn tưởng rằng cô sẽ làm sai giống như học sinh bình thường, kết quả phát hiện cũng không có sai, lời thoại vốn đã chuẩn bị sẵn cũng nuốt xuống.
Vu Tình giải đề xong liền ném phấn vào trong hộp phấn, ngón tay véo giẻ lau trên bục giảng, lau sạch bụi phấn.
Giáo viên nhìn câu trả lời của cô phát hiện đều đúng, liền nói: "Vu Tình trả lời câu này đúng rồi, biết làm thì phải chủ động giơ tay lên, không nên ở phía dưới làm chuyện riêng, được rồi các bạn học, chúng ta đến xem câu này đi.”
Vu Tình lúc bị giáo viên nói đang dùng khăn giấy ướt lau ngón tay dưới gầm bàn.
Giẻ lau trên bảng có mùi, Vu Tình cảm thấy rất khó ngửi liền dùng khăn giấy ướt lau một chút.
Mục Tư Vũ thật không ngờ Vu Tình lại có thể trả lời được, có chút ngoài ý muốn.
Vu Tình vừa lau ngón tay vừa tới gần Mục Tư Vũ, nhỏ giọng nói: "Thế nào? Lợi hại đúng không?"
"Cũng được.”
Vu Tình nhìn Mục Tư Vũ rõ ràng đã biết nhưng vẫn đang nghe giảng, liền cảm thấy thú vị.
Hiện tại cô cảm giác hai người bọn họ giống như lấy nhầm kịch bản, Mục Tư Vũ giống như một tiểu nữ sinh bị trêu chọc, Vu Tình giống như một thiếu niên lưu manh thường xuyên thích trêu chọc cậu ta.
Ở trong lòng cô, Mục Tư Vũ kỳ thật cũng coi như là một đứa trẻ nhỏ.
Cô cảm thấy rằng tất cả mọi người trong trường là trẻ em, dù sao thì tuổi thực tế của cô lớn hơn nhiều so với họ.
Nhưng đôi khi cũng bắt đầu đắm chìm trong vai diễn này, cảm thấy mình chính là "Vu Tình", bọn họ là bạn bè cùng trang lứa của cô.
Có lẽ, ngay cả chính cô cũng không phát hiện, cô đang chậm rãi dung hợp với thế giới này.
"Cùng đi ăn cơm không?" Vu Tình nhìn Mục Tư Vũ nói.
Mục Tư Vũ kiên định nói: "Không."
Sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài.
Vu Tình bên cạnh cậu: "Các cậu đã được phát thẻ cơm rồi rồi à?"
Mục Tư Vũ đột nhiên dừng lại, thẻ cơm của bọn họ còn chưa được phát, phải ngày mai mới có thể phát cho bọn họ.
Vu Tình vỗ vỗ lưng cậu: "Đi thôi, tôi mời cậu ăn cơm."
Hai người đi ra ngoài phòng học, Thanh Xuyên và Hạ Chí đang ở bên ngoài chờ cô.
Hai ngày nay trôi qua quá an nhàn, Vu Tình đều đã bỏ Thanh Xuyên ở sau đầu, vừa nhìn thấy cô ấy lại có chút sửng sốt.
Thanh Xuyên đi tới với Hạ Chí: "Lam Giáo sao?"
Vu Tình gật gật đầu, đang có chút xấu hổ không biết có nên giới thiệu hai bên hay không, Thanh Xuyên cũng đã chủ động chào hỏi Mục Tư Vũ: "Xin chào tớ là Thanh Xuyên, cậu ấy là Hạ Chí, một tháng kế tiếp mong được chiếu cố nhau nhiều hơn."
Mục Tư Vũ gật đầu ý bảo: "Mục Tư Vũ."
"Các cậu còn chưa được phát thẻ cơm đúng không, cùng đi ăn cơm đi?"
"Cám ơn."
Vu Tình đi bên trái Mục Tư Vũ, Thanh Xuyên ở bên phải cậu ta giới thiệu trường học cho cậu ta, Hạ Chí thì đứng ở bên kia với cô ấy.
Vu Tình hơi cúi đầu đi về phía trước.
Cô vẫn không học được cách thẳng thắn như nữ chính, không tự tin của cô đã được hình thành từ nhỏ, đôi khi không có cách nào biểu hiện ra bộ dáng thoải mái, Mục Tư Vũ cùng cô ấy cũng có thể tán gẫu vài câu, Hạ Chí cũng sẽ ở giữa thêm vào vài câu, chỉ có cô, im lặng không lên tiếng.
Lại như vậy, lại biến thành tấm màng vô hình ngăn cách hai bên.
Vu Tình thả chậm nửa bước chân, thoáng tách ra một chút khoảng cách cùng bọn họ.
Mục Tư Vũ chú ý tới, cũng chậm lại một chút, mọi người lại trở về bộ dáng song song.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.