Xuyên Thành Nữ Phụ Tiểu Thuyết Np
Chương 14:
Cẩm Tiểu Xuyên er
11/05/2022
Vu Tình thả chậm nửa bước chân, thoáng tách ra một chút khoảng cách cùng bọn họ.
Mục Tư Vũ chú ý tới, cũng chậm lại một chút, mọi người lại trở về bộ dáng song song.
"Í Tình Tình, giáo viên chúng tớ bảo tớ biểu diễn một tiết mục trong lễ kỷ niệm trường học, hai chúng ta biểu diễn cùng nhau không?" Thanh Xuyên thò đầu ra nói với Vu Tình.
"Không được, tớ không quá muốn lên biểu diễn.”
"A, vậy được rồi." Thanh Xuyên có chút chán nản: "Giáo viên của chúng tớ nói có quá nhiều tiết mục đơn rồi, nên bảo tớ biểu diễn một tiết mục đôi."
“Sao cậu không tìm Hạ Chí?”
"Tớ mới không muốn biểu diễn cùng cậu ấy."
Vu Tình nhìn hai người bọn họ một chút, mới phát hiện bộ dáng hai người bọn họ giống như cãi nhau.
Thanh Xuyên đơn phương tức giận, Hạ Chí vẫn cẩn thận dỗ dành cô ấy.
Vu Tình cảm giác Thanh Xuyên giống như nhìn thoáng qua Mục Tư Vũ: "Quên đi, tớ chỉ có thể tìm người khác thôi."
Lúc Vu Tình xếp hàng ở cửa sổ, đầu óc bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Mình đang làm cái quái gì vậy?
Mình có thực muốn sự đuổi theo Mục Tư Vũ không?
Mình muốn gì?
Vu Tình quẹt thẻ xong liền đi cùng bọn Thanh Xuyên, Mục Tư Vũ gọi cô lại: "Ê, thẻ cơm."
Vu Tình lúc này mới nhớ tới Mục Tư Vũ ở phía sau cô.
Cô đi bộ trở lại, đưa thẻ cho cậu.
Thanh Xuyên và Hạ Chí đi tìm chỗ ngồi trước, Vu Tình đứng tại chỗ chờ cậu.
Mục Tư Vũ trả lại thẻ cho cô, liếc cô một cái: "Cậu không phải cố ý đó chứ?"
Vu Tình áy náy cười cười với cậu: "Không phải, thật sự là bị quên mất."
Mục Tư Vũ nhíu mày, cũng không nói nữa.
Công bằng mà nói, Vu Tình còn rất thích diện mạo của Mục Tư Vũ. Nhưng bây giờ cô không biết chính xác mình muốn gì.
Trêu chọc cậu muốn đuổi theo cậu chỉ là nhất thời hứng khởi, nhưng vừa mới nhìn cậu cùng Thanh Xuyên nói chuyện phiếm cùng nhau, Vu Tình lại cảm thấy bọn họ mới là người một đường.
Thanh Xuyên kỳ thật có một chút bạch liên hoa không tự biết, điều này làm cho Vu Tình không phải rất thích cô.
Thanh Xuyên thích mỗi một người đàn ông đều ở bên cạnh mình, cho nên khi bọn họ phát sinh tiếp xúc cùng cô ấy, cô ấy cũng sẽ không cự tuyệt.
Nhưng tình yêu này có phải là tình yêu không?
Vu Tình không biết.
Nhưng Vu Tình cũng phát hiện ra một mặt lấp lánh của Thanh Xuyên.
Đẹp, thành tích tốt, gia thế tốt, khí chất tốt.
Đây là những lợi thế của Thanh Xuyên.
Cô ấy có được sự tự tin và hào phóng mà Vu Tình chưa từng có.
Mà cô thì không.
Ngay cả Vu Hựu đột nhiên đối diện với mình cô cũng cảm thấy xấu hổ, chứ đừng nói đến những thứ khác.
Nói cho cùng, cô còn không biết mình có phải là "Vu Tình" hay không.
Tuy rằng cô thật ra cũng giống như "Vu Tình" thích đùa bỡn, nhưng cô sẽ không giống như "Vu Tình" có thể trở thành bạn tốt cùng Thanh Xuyên, có thể không ghen tị với Thanh Xuyên, có thể tự nhiên trao đổi cùng những nam sinh kia.
Vu Tình cảm thấy các cô đều có tự tin.
Đương nhiên, tự tin cũng không phải do gia thế như thế nào.
Các loại nhân tố tạo ra tính cách của một người, mà hiện tại Vu Tình còn không có cách nào hoàn toàn tự tin.
Cũng bởi vậy bây giờ khi đối mặt với Mục Tư Vũ, cô cảm thấy mình và cậu ta kỳ thật cũng không phải là người của một thế giới.
Có lẽ cậu ta và Thanh Xuyên ở cùng một chỗ cũng rất xứng đôi.
Mục Tư Vũ trải qua một buổi chiều rất yên tĩnh.
Buổi sáng Vu Tình một mực "quấy rầy" cậu, để cho cậu ngay cả bài giảng cũng không nghe được.
Tuy rằng buổi chiều Vu Tình không "quấy rầy" cậu nữa, nhưng cậu phát hiện hình như cô cũng không nghe giảng.
Thỉnh thoảng cô sẽ thất thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Mặc dù có vẻ như đang lắng nghe, nhưng thực tế đôi mắt kia lại rất trống rỗng.
Thời gian phục hồi tinh thần là lúc chơi điện thoại di động, đôi khi làm thêm hai bài tập về nhà.
Mục Tư Vũ nhìn Vu Tình còn đang ngồi bên cạnh làm bài tập có chút ngoài ý muốn.
Vu Tình cảm giác được ánh mắt của cậu ngẩng đầu nhìn sang: "Đi à? Tạm biệt.”
Mục Tư Vũ trả lời cô một câu" Bai." Sau đó mang theo cặp và rời đi.
Sau khi chuông tan học của lớp 9 vang lên, bài tập về nhà còn thiếu mấy câu, cô viết hăng hái, muốn viết xong rồi mới đi.
Trong phòng học chỉ còn lại một mình Vu Tình, cô nghe thấy tiếng cửa mở ra, sau đó giương mắt nhìn phát hiện Vu Hựu lại tới.
"Anh? Sao anh lại tới đây?" Vu Tình không nghĩ tới Vu Hựu lại tới tìm cô.
"Lúc đi tìm giáo viên thấy em còn chưa đi."
Văn phòng giáo viên của trường Vu Tình đều thống nhất đặt ở tòa nhà bên cạnh tòa nhà giảng dạy.
Hai tòa nhà ngay cạnh với nhau, vì vậy mỗi lần học sinh lớp 9 ở tầng bốn đến văn phòng giáo viên đều phải xuống tầng ba.
"Vậy anh đợi lát nữa em sắp viết xong rồi."
"Ừm."
Vu Tình nói trong chốc lát chính là trong chốc lát, Vu Hựu ngồi xuống không bao lâu Vu Tình liền viết xong.
Vu Tình một hơi làm xong bài tập sau đó cảm thấy cả người đều khỏe.
Mục Tư Vũ chú ý tới, cũng chậm lại một chút, mọi người lại trở về bộ dáng song song.
"Í Tình Tình, giáo viên chúng tớ bảo tớ biểu diễn một tiết mục trong lễ kỷ niệm trường học, hai chúng ta biểu diễn cùng nhau không?" Thanh Xuyên thò đầu ra nói với Vu Tình.
"Không được, tớ không quá muốn lên biểu diễn.”
"A, vậy được rồi." Thanh Xuyên có chút chán nản: "Giáo viên của chúng tớ nói có quá nhiều tiết mục đơn rồi, nên bảo tớ biểu diễn một tiết mục đôi."
“Sao cậu không tìm Hạ Chí?”
"Tớ mới không muốn biểu diễn cùng cậu ấy."
Vu Tình nhìn hai người bọn họ một chút, mới phát hiện bộ dáng hai người bọn họ giống như cãi nhau.
Thanh Xuyên đơn phương tức giận, Hạ Chí vẫn cẩn thận dỗ dành cô ấy.
Vu Tình cảm giác Thanh Xuyên giống như nhìn thoáng qua Mục Tư Vũ: "Quên đi, tớ chỉ có thể tìm người khác thôi."
Lúc Vu Tình xếp hàng ở cửa sổ, đầu óc bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Mình đang làm cái quái gì vậy?
Mình có thực muốn sự đuổi theo Mục Tư Vũ không?
Mình muốn gì?
Vu Tình quẹt thẻ xong liền đi cùng bọn Thanh Xuyên, Mục Tư Vũ gọi cô lại: "Ê, thẻ cơm."
Vu Tình lúc này mới nhớ tới Mục Tư Vũ ở phía sau cô.
Cô đi bộ trở lại, đưa thẻ cho cậu.
Thanh Xuyên và Hạ Chí đi tìm chỗ ngồi trước, Vu Tình đứng tại chỗ chờ cậu.
Mục Tư Vũ trả lại thẻ cho cô, liếc cô một cái: "Cậu không phải cố ý đó chứ?"
Vu Tình áy náy cười cười với cậu: "Không phải, thật sự là bị quên mất."
Mục Tư Vũ nhíu mày, cũng không nói nữa.
Công bằng mà nói, Vu Tình còn rất thích diện mạo của Mục Tư Vũ. Nhưng bây giờ cô không biết chính xác mình muốn gì.
Trêu chọc cậu muốn đuổi theo cậu chỉ là nhất thời hứng khởi, nhưng vừa mới nhìn cậu cùng Thanh Xuyên nói chuyện phiếm cùng nhau, Vu Tình lại cảm thấy bọn họ mới là người một đường.
Thanh Xuyên kỳ thật có một chút bạch liên hoa không tự biết, điều này làm cho Vu Tình không phải rất thích cô.
Thanh Xuyên thích mỗi một người đàn ông đều ở bên cạnh mình, cho nên khi bọn họ phát sinh tiếp xúc cùng cô ấy, cô ấy cũng sẽ không cự tuyệt.
Nhưng tình yêu này có phải là tình yêu không?
Vu Tình không biết.
Nhưng Vu Tình cũng phát hiện ra một mặt lấp lánh của Thanh Xuyên.
Đẹp, thành tích tốt, gia thế tốt, khí chất tốt.
Đây là những lợi thế của Thanh Xuyên.
Cô ấy có được sự tự tin và hào phóng mà Vu Tình chưa từng có.
Mà cô thì không.
Ngay cả Vu Hựu đột nhiên đối diện với mình cô cũng cảm thấy xấu hổ, chứ đừng nói đến những thứ khác.
Nói cho cùng, cô còn không biết mình có phải là "Vu Tình" hay không.
Tuy rằng cô thật ra cũng giống như "Vu Tình" thích đùa bỡn, nhưng cô sẽ không giống như "Vu Tình" có thể trở thành bạn tốt cùng Thanh Xuyên, có thể không ghen tị với Thanh Xuyên, có thể tự nhiên trao đổi cùng những nam sinh kia.
Vu Tình cảm thấy các cô đều có tự tin.
Đương nhiên, tự tin cũng không phải do gia thế như thế nào.
Các loại nhân tố tạo ra tính cách của một người, mà hiện tại Vu Tình còn không có cách nào hoàn toàn tự tin.
Cũng bởi vậy bây giờ khi đối mặt với Mục Tư Vũ, cô cảm thấy mình và cậu ta kỳ thật cũng không phải là người của một thế giới.
Có lẽ cậu ta và Thanh Xuyên ở cùng một chỗ cũng rất xứng đôi.
Mục Tư Vũ trải qua một buổi chiều rất yên tĩnh.
Buổi sáng Vu Tình một mực "quấy rầy" cậu, để cho cậu ngay cả bài giảng cũng không nghe được.
Tuy rằng buổi chiều Vu Tình không "quấy rầy" cậu nữa, nhưng cậu phát hiện hình như cô cũng không nghe giảng.
Thỉnh thoảng cô sẽ thất thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Mặc dù có vẻ như đang lắng nghe, nhưng thực tế đôi mắt kia lại rất trống rỗng.
Thời gian phục hồi tinh thần là lúc chơi điện thoại di động, đôi khi làm thêm hai bài tập về nhà.
Mục Tư Vũ nhìn Vu Tình còn đang ngồi bên cạnh làm bài tập có chút ngoài ý muốn.
Vu Tình cảm giác được ánh mắt của cậu ngẩng đầu nhìn sang: "Đi à? Tạm biệt.”
Mục Tư Vũ trả lời cô một câu" Bai." Sau đó mang theo cặp và rời đi.
Sau khi chuông tan học của lớp 9 vang lên, bài tập về nhà còn thiếu mấy câu, cô viết hăng hái, muốn viết xong rồi mới đi.
Trong phòng học chỉ còn lại một mình Vu Tình, cô nghe thấy tiếng cửa mở ra, sau đó giương mắt nhìn phát hiện Vu Hựu lại tới.
"Anh? Sao anh lại tới đây?" Vu Tình không nghĩ tới Vu Hựu lại tới tìm cô.
"Lúc đi tìm giáo viên thấy em còn chưa đi."
Văn phòng giáo viên của trường Vu Tình đều thống nhất đặt ở tòa nhà bên cạnh tòa nhà giảng dạy.
Hai tòa nhà ngay cạnh với nhau, vì vậy mỗi lần học sinh lớp 9 ở tầng bốn đến văn phòng giáo viên đều phải xuống tầng ba.
"Vậy anh đợi lát nữa em sắp viết xong rồi."
"Ừm."
Vu Tình nói trong chốc lát chính là trong chốc lát, Vu Hựu ngồi xuống không bao lâu Vu Tình liền viết xong.
Vu Tình một hơi làm xong bài tập sau đó cảm thấy cả người đều khỏe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.