Xuyên Thành Nữ Phụ Tiểu Thuyết Np
Chương 16:
Cẩm Tiểu Xuyên er
11/05/2022
Đối diện dường như cảm giác được cô không nỡ, nở nụ cười: "Chúc ngủ ngon."
Sau khi nói xong, hai người đều không nói gì, nhưng cũng không có ai cúp máy.
Vu Tình nhắm mắt chờ một hồi mới phát hiện anh còn chưa cúp máy: "Sao anh không cúp máy."
"Hả? Chờ cô cúp máy.”
Vu Tình thở dài, vùi đầu vào gối đầu, rầu rĩ nói: "Nếu anh là hải vương (1) thì buông tha cho tôi đi, tôi không chịu nổi trêu chọc đâu."
(1) Hải vương: badboy
Đối diện không nói gì, một lát sau: "Ngủ đi, ngủ ngon, mơ đẹp."
"Chúc ngủ ngon." Vu Tình nói xong liền lấy điện thoại di động bị ném sang một bên, híp mắt cúp điện thoại.
Sau khi tháo tai nghe ra cô nhắm mắt lại.
Có lẽ bởi vì vừa rồi một mực liên mạch, hiện tại treo đột nhiên cảm giác trong phòng rất yên tĩnh.
Vu Tình lại thở dài một hơi.
Cô thật sự không chịu nổi chọc ghẹo, cô sợ mình thật sự sẽ bắt đầu để ý Tư Đường.
Trong thế giới này, Tư Đường là nhân vật đầu tiên cô biết ngoài tiểu thuyết.
Hơn nữa giọng của anh dễ nghe, hiện tại không biết chuyện gì xảy ra lại có loại cảm giác muốn trêu chọc cô.
Cô là một người rất dễ động tâm.
Bọn họ lại không quen biết mấy ngày, cô sợ anh chỉ xuất phát từ tâm lý hải vương.
Tuy rằng Vu Tình kỳ thật cũng không nhớ lại quá khứ của cô, nhưng hôm nay cô đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Đóng giả một người rất mệt mỏi, giả vờ rất mệt mỏi, không có bạn bè thân mật rất mệt mỏi, tất cả đều rất mệt mỏi.
Cô không có cảm giác mình thuộc về nơi đây.
Cô có chút nhớ cha mẹ.
Tối hôm qua Vu Tình lại rất muộn mới đi ngủ.
Cô vừa đánh răng vừa nhìn gương mặt, bởi vì thức đêm mắt và mặt đều có chút sưng lên, nhưng vẫn đáng yêu xinh đẹp.
Vu Tình là một người một khi bắt đầu nhớ lại quá khứ sẽ không ngừng lại được.
Cô không biết thân thể của mình như thế nào, là chết rồi sao? Hoặc trở thành một người thực vật? Hoặc tiếp tục sống?
Tất cả những điều này cô đều không biết.
Cô mơ hồ xuyên vào trong sách, một tuần trôi qua cũng không có bất kỳ động tĩnh nào. Vu Tình cảm thấy mình có thể cả đời này cũng không nhất định có thể mặc trở về.
Vu Tình mở vòi nước rửa mặt, mở cửa thấy Vu Hựu vừa mới rời giường.
Vu Hựu thế nhưng có chút ngoài ý muốn với việc Vu Tình không nằm trên giường.
Lúc Vu Hựu xuống lầu nhìn thấy thím Trương đang thu dọn nửa cái bánh sandwich còn sót lại trên bàn, Vu Tình ngồi ở trước bàn uống nước trái cây.
"Giống như một con mèo thì ăn một chút, buổi sáng không ăn cơm dễ bị sỏi thận lắm." Thím Trương mang bánh sandwich chỉ ăn một nửa vào nhà bếp.
Vu Tình nâng ly uống nước trái cây nói chuyện, giọng nói có chút ngân nga: "Cháu ăn rồi mà."
Thím Trương đi ra bưng bữa sáng của Vu Hựu ra, sau đó ngồi trên ghế: "Chỉ có cháu là ăn cũng như không ăn ấy."
Vu Tình uống hết nước trái cây cuối cùng còn lại: "Vậy cũng là ăn ạ."
Vu Hựu cắn một miếng sandwich: "Là ăn hơi ít."
Vu Tình bởi vì thức đêm mà dậy sớm, hiện tại đầu có chút đau, cũng không muốn nói nhiều, xách cặp sách rời đi: "Em lên xe chờ anh."
Thím Trương thở dài: "Ài, đứa nhỏ này, buổi sáng ăn ít như vậy nhất định sẽ đói."
Vu Hựu nhanh chóng ăn xong đồ ăn: "Buổi sáng không có khẩu vị gì, để cháu lấy cho con bé một chai sữa chua."
"Đây." Thím Trương từ trong phòng bếp cầm một chai sữa chua đưa cho Vu Hựu đang mang giày: "Cháu ở trường cũng đừng quá mệt mỏi vì học tập nhé."
Vu Hựu đáp một tiếng: "Thím Trương, cháu đi đây."
Lúc Vu Hựu lên xe, Vu Tình đang nhắm mắt lại.
Vu Tình nghe thấy âm thanh mở mắt ra nhìn anh một cái, Vu Hựu đưa sữa chua cho cô, tay Vu Tình từ trong túi vươn ra nhận lấy.
Ở trong nhà vẫn còn ấm áp, ra ngoài đã lạnh gần chết.
Gần đây trời càng ngày càng lạnh, ngày hôm qua Vu Tình tan học xong tay đều lạnh hết cả lên.
Vu Tình xoay sữa chua trong tay.
Vu Hựu và cha mẹ Vu đối với cô đều rất tốt, nhưng Vu Tình biết bọn họ chỉ là đối tốt với người nhà mà thôi.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, Vu Tình phát hiện Vu Hựu cũng không lạnh lùng như lúc đầu cô nghĩ.
Sự dịu dàng của anh là đến từ nội tâm, không dễ dàng phát hiện ra.
Bọn họ đều rất tốt, chỉ là Vu Tình luôn có chút không được tự nhiên.
Thật giống như có loại cảm xúc đang chiếm đoạt người khác vậy.
Tối hôm qua Vu Tình suy nghĩ cả đêm.
Kí lai chi, tắc an chi, nếu đã tới nơi này, vậy cô cũng không thể một mực có khoảng cách cùng bọn họ như vậy được.
Gia đình là những người dễ dàng nhất nhận thấy bạn có gì đó không đúng.
Tựa như lúc trước bị Vu Hựu nhận ra vậy.
Hiện tại cô chính là Vu Tình, cô cũng phải đối xử tốt với người nhà của mình, đối xử tốt với mình.
Như vậy cho dù có một ngày đổi lại, cô cũng sẽ không có cảm giác áy náy.
Suốt đêm nghĩ nhiều, Vu Tình đến lớp nộp bài tập xong liền không chịu nổi nằm sấp trên bàn.
Sau khi nói xong, hai người đều không nói gì, nhưng cũng không có ai cúp máy.
Vu Tình nhắm mắt chờ một hồi mới phát hiện anh còn chưa cúp máy: "Sao anh không cúp máy."
"Hả? Chờ cô cúp máy.”
Vu Tình thở dài, vùi đầu vào gối đầu, rầu rĩ nói: "Nếu anh là hải vương (1) thì buông tha cho tôi đi, tôi không chịu nổi trêu chọc đâu."
(1) Hải vương: badboy
Đối diện không nói gì, một lát sau: "Ngủ đi, ngủ ngon, mơ đẹp."
"Chúc ngủ ngon." Vu Tình nói xong liền lấy điện thoại di động bị ném sang một bên, híp mắt cúp điện thoại.
Sau khi tháo tai nghe ra cô nhắm mắt lại.
Có lẽ bởi vì vừa rồi một mực liên mạch, hiện tại treo đột nhiên cảm giác trong phòng rất yên tĩnh.
Vu Tình lại thở dài một hơi.
Cô thật sự không chịu nổi chọc ghẹo, cô sợ mình thật sự sẽ bắt đầu để ý Tư Đường.
Trong thế giới này, Tư Đường là nhân vật đầu tiên cô biết ngoài tiểu thuyết.
Hơn nữa giọng của anh dễ nghe, hiện tại không biết chuyện gì xảy ra lại có loại cảm giác muốn trêu chọc cô.
Cô là một người rất dễ động tâm.
Bọn họ lại không quen biết mấy ngày, cô sợ anh chỉ xuất phát từ tâm lý hải vương.
Tuy rằng Vu Tình kỳ thật cũng không nhớ lại quá khứ của cô, nhưng hôm nay cô đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Đóng giả một người rất mệt mỏi, giả vờ rất mệt mỏi, không có bạn bè thân mật rất mệt mỏi, tất cả đều rất mệt mỏi.
Cô không có cảm giác mình thuộc về nơi đây.
Cô có chút nhớ cha mẹ.
Tối hôm qua Vu Tình lại rất muộn mới đi ngủ.
Cô vừa đánh răng vừa nhìn gương mặt, bởi vì thức đêm mắt và mặt đều có chút sưng lên, nhưng vẫn đáng yêu xinh đẹp.
Vu Tình là một người một khi bắt đầu nhớ lại quá khứ sẽ không ngừng lại được.
Cô không biết thân thể của mình như thế nào, là chết rồi sao? Hoặc trở thành một người thực vật? Hoặc tiếp tục sống?
Tất cả những điều này cô đều không biết.
Cô mơ hồ xuyên vào trong sách, một tuần trôi qua cũng không có bất kỳ động tĩnh nào. Vu Tình cảm thấy mình có thể cả đời này cũng không nhất định có thể mặc trở về.
Vu Tình mở vòi nước rửa mặt, mở cửa thấy Vu Hựu vừa mới rời giường.
Vu Hựu thế nhưng có chút ngoài ý muốn với việc Vu Tình không nằm trên giường.
Lúc Vu Hựu xuống lầu nhìn thấy thím Trương đang thu dọn nửa cái bánh sandwich còn sót lại trên bàn, Vu Tình ngồi ở trước bàn uống nước trái cây.
"Giống như một con mèo thì ăn một chút, buổi sáng không ăn cơm dễ bị sỏi thận lắm." Thím Trương mang bánh sandwich chỉ ăn một nửa vào nhà bếp.
Vu Tình nâng ly uống nước trái cây nói chuyện, giọng nói có chút ngân nga: "Cháu ăn rồi mà."
Thím Trương đi ra bưng bữa sáng của Vu Hựu ra, sau đó ngồi trên ghế: "Chỉ có cháu là ăn cũng như không ăn ấy."
Vu Tình uống hết nước trái cây cuối cùng còn lại: "Vậy cũng là ăn ạ."
Vu Hựu cắn một miếng sandwich: "Là ăn hơi ít."
Vu Tình bởi vì thức đêm mà dậy sớm, hiện tại đầu có chút đau, cũng không muốn nói nhiều, xách cặp sách rời đi: "Em lên xe chờ anh."
Thím Trương thở dài: "Ài, đứa nhỏ này, buổi sáng ăn ít như vậy nhất định sẽ đói."
Vu Hựu nhanh chóng ăn xong đồ ăn: "Buổi sáng không có khẩu vị gì, để cháu lấy cho con bé một chai sữa chua."
"Đây." Thím Trương từ trong phòng bếp cầm một chai sữa chua đưa cho Vu Hựu đang mang giày: "Cháu ở trường cũng đừng quá mệt mỏi vì học tập nhé."
Vu Hựu đáp một tiếng: "Thím Trương, cháu đi đây."
Lúc Vu Hựu lên xe, Vu Tình đang nhắm mắt lại.
Vu Tình nghe thấy âm thanh mở mắt ra nhìn anh một cái, Vu Hựu đưa sữa chua cho cô, tay Vu Tình từ trong túi vươn ra nhận lấy.
Ở trong nhà vẫn còn ấm áp, ra ngoài đã lạnh gần chết.
Gần đây trời càng ngày càng lạnh, ngày hôm qua Vu Tình tan học xong tay đều lạnh hết cả lên.
Vu Tình xoay sữa chua trong tay.
Vu Hựu và cha mẹ Vu đối với cô đều rất tốt, nhưng Vu Tình biết bọn họ chỉ là đối tốt với người nhà mà thôi.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, Vu Tình phát hiện Vu Hựu cũng không lạnh lùng như lúc đầu cô nghĩ.
Sự dịu dàng của anh là đến từ nội tâm, không dễ dàng phát hiện ra.
Bọn họ đều rất tốt, chỉ là Vu Tình luôn có chút không được tự nhiên.
Thật giống như có loại cảm xúc đang chiếm đoạt người khác vậy.
Tối hôm qua Vu Tình suy nghĩ cả đêm.
Kí lai chi, tắc an chi, nếu đã tới nơi này, vậy cô cũng không thể một mực có khoảng cách cùng bọn họ như vậy được.
Gia đình là những người dễ dàng nhất nhận thấy bạn có gì đó không đúng.
Tựa như lúc trước bị Vu Hựu nhận ra vậy.
Hiện tại cô chính là Vu Tình, cô cũng phải đối xử tốt với người nhà của mình, đối xử tốt với mình.
Như vậy cho dù có một ngày đổi lại, cô cũng sẽ không có cảm giác áy náy.
Suốt đêm nghĩ nhiều, Vu Tình đến lớp nộp bài tập xong liền không chịu nổi nằm sấp trên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.