Xuyên Thành Nữ Phụ Tiểu Thuyết Np
Chương 6:
Cẩm Tiểu Xuyên er
10/05/2022
Vu gia là nhà hai tầng, cha mẹ Vu ở tầng một, Vu Tình cùng Vu Hựu ở tầng hai.
Sau khi đi lên tầng hai có một hành lang, bên trái là phòng Vu Tình, bên phải là phòng Vu Hựu, ở giữa là phòng vệ sinh.
Phòng ban đầu của Vu Tình chính là phòng bên trái phòng vệ sinh, cho nên luôn phản xạ có điều kiện liền muốn đi đến phòng Vu Hựu.
Mặc dù những ngày này đã thay đổi rồi, nhưng đôi khi vẫn đi qua bên trái.
Vu Tình đi vệ sinh xong rửa tay, thấy wechat vang lên không ngừng, cô cúi đầu vừa xem tin nhắn vừa trở về phòng, kết quả bất giác đi tới phòngVu Hựu.
Vu Tình mở cửa xong mới phản ứng lại mình đi nhầm, lúc mở cửa Vu Hựu đang cởi quần áo.
Thân thể thiếu niên trắng nõn thanh gầy, dưới ánh đèn có chút trắng phát sáng, Vu Tình kinh ngạc phát hiện Vu Hựu thế nhưng còn có cơ bụng cùng đường nhân ngư. Dù sao bình thường cũng không thấy Vu Hựu có thói quen vận động gì.
Vu Hựu bởi vì cửa đột nhiên mở ra mà dừng động tác lại, anh nhìn Vu Tình vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình.
Vu Tình và Vu Hựu đã sớm có ý thức lảng tránh nhau, cho nên Vu Hựu hiện tại bị Vu Tình nhìn thẳng như vậy cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Anh nhanh chóng thay quần áo hỏi Vu Tình chuyện gì.
Vu Tình dừng một chút nói: "Gọi anh ra ăn cơm."
"Em đi trước đi, anh rửa tay một cái."
Vu Tình "Ò" một tiếng, nghiêng người ý bảo Vu Hựu ra khỏi phòng.
Vu Hựu thuận tiện rửa tay ở phòng vệ sinh tầng hai.
Vu Tình suy nghĩ một chút vẫn không nhịn được hỏi: "Anh vậy mà cũng có cơ bụng?"
Vu Hựu liếc cô một cái.
"Em thấy bình thường anh cũng không vận động nhiều gì đâu."
Vu Hựu không để ý tới cô, rửa tay xong đi thẳng xuống lầu.
Vu Tình cảm thấy mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn, thân là nam chính, dáng người làm sao có thể không tốt.
Vu Tình đi theo phía sau có chút ảo não khi đặt câu hỏi, không nghĩ tới Vu Hựu đột nhiên nói: "Lúc em không nhìn thấy thì vận động."
Vu Tình có chút kinh ngạc, cô còn tưởng rằng anh ấy không có ý trả lời câu hỏi của cô.
Dù sao ở trong nguyên tác, Vu Hựu không để ý đối với Vu Tình, như vậy mới thể hiện anh ấy là nam chính núi băng cao lãnh.
Vu Tình cũng không phải thật sự là em gái Vu Hựu, không có cách giả bộ thân cận như Vu Tình nguyên tác, cô luôn có một loại cảm giác mình dán mông lạnh vào mặt nóng. (1)
(1) Mặt nóng dán mông lạnh (热脸贴冷屁股): là một câu thành ngữ của TQ, nghĩa là bị hắt hủi mặc dù thể hiện ý định tốt, thể hiện tình cảm ấm áp nhưng gặp phải sự quở trách lạnh lùng, nhiệt tình không được đáp lại, v,v
Lúc ăn cơm , mẹ Vu gắp thức ăn cho Thanh Xuyên: "Hôm nay Tiểu Xuyên ở nhà cô không?"
Thanh Xuyên cảm ơn nói: "Không được đâu cô, hôm nay con phải về nhà."
Vu Tình nhìn về phía Thanh Xuyên: "A? Cậu không ở nhà tớ sao?"
Cô còn tưởng rằng Thanh Xuyên hôm nay sẽ ở nhà cô, sau đó buổi tối cùng Vu Hựu hâm nóng tình cảm một chút.
"Ừm, hôm nay cha mẹ tớ ở nhà."
Cha mẹ Thanh Xuyên bình thường rất bận rộn, rất ít khi ở nhà, cho nên mỗi lần bọn họ ở nhà Thanh Xuyên đều phải ở nhà.
Vu Tình theo bản năng nhìn thoáng qua Vu Hựu, kết quả lại không nghĩ tới đụng phải tầm mắt của anh.
Ánh mắt cô né tránh cúi đầu ăn cơm.
Đột nhiên bốn mắt nhìn nhau làm cho trong lòng Vu Tình nhảy dựng lên.
Cô còn tưởng rằng Vu Hựu sẽ có chút sa sút nhìn về phía Thanh Xuyên, kết quả không biết xảy ra chuyện gì lại đang nhìn cô.
Có lẽ là tình cờ nhìn về phía cô đi, cô nghĩ vậy.
Thanh Xuyên và Vu Tình ăn cơm xong cùng cha mẹ Vu ngồi ở phòng khách tiêu cơm, Vu Hựu được chỉ huy đi giúp bảo mẫu rửa chén.
Để xứng với danh ngôn của cha Vu, con trai không thể một chút việc cũng không làm.
Thím Trương bảo mẫu cũng là người làm Vu gia đã lâu, từ nhỏ nhìn Vu Hựu cùng Vu Tình lớn lên, như thế nào nỡ để Vu Hựu rửa chén, sau khi anh bưng bát đũa vào phòng bếp, chỉ để cho anh đem hoa quả đã cắt ra ngoài, sau đó liền đuổi anh đi.
Vu Hựu bưng đĩa trái cây ra, Thanh Xuyên vươn tay ra cắm một miếng hoa quả ăn.
Vu Hựu từ trên cao nhìn xuống thấy vết hôn dưới cổ Thanh Xuyên.
Vu Hựu mặt không chút thay đổi ngồi xuống bên cạnh cô, cũng theo đó cắm một miếng hoa quả ăn.
Trái cây rất ngọt, Vu Hựu lại cảm thấy trong miệng không nếm được hương vị gì. Anh không phải không biết tình cảm của những người đó đối với Thanh Xuyên, cũng không cho rằng mình nhất định sẽ thua.
Anh cảm thấy là của mình sẽ luôn là của mình, không cần phải cưỡng cầu.
Từ nhỏ anh đã được dạy để trở thành một quý ông, tôn trọng và lịch sự với phụ nữ, vì vậy anh chưa bao giờ cứng rắn làm bất cứ điều gì với cô, cũng không tranh giành bất cứ điều gì như họ.
Là anh sai sao?
Vu Hựu không biết.
Thanh Xuyên dịch về phía Vu Hựu, lặng lẽ hỏi: "Hôm nay tâm tình Hựu ca không tốt sao?"
Hương thơm của thiếu nữ sâu kín truyền đến, bởi vì nhỏ giọng cho nên hơi nóng thở ra đều phun lên lỗ tai Vu Hựu.
Vốn dĩ sẽ làm cho anh rung động khi tới gần thì hôm nay lại không có phản ứng gì.
"Không có."
Thanh Xuyên không tin lắm, nhưng cũng không cách nào: "Vậy nếu anh không vui thì phải nhớ nói với em nha."
"Ừm."
Anh nói gì đây?
Nói em tránh xa những người đàn ông đó sao?
Em sẽ làm thế sao?
Em sẽ chỉ thuộc về tôi sao?
Vu Tình cảm thấy mình cũng rất đê tiện, một bên không muốn nhìn bọn Thanh Xuyên một bên lại không nhịn được mà nhìn.
Chờ đến lúc thấy bọn họ anh anh em em, quả nhiên, nam nữ chính lúc nào cũng không ngừng tăng cường tình cảm, trong thế giới nam nữ chính chúng ta đều là người công cụ.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Vu Tình xung phong chạy đi mở cửa.
Vừa mở cửa liền thấy Tề Phong Vân đứng ở cửa.
Anh ta cười chào hỏi Vu Tình: "Này cá khô, Tiểu Xuyên Nhi đâu? Tôi đưa cô ấy về nhà.”
(2) Tên hán của Vu Tình là 于晴-Yú qíng, đọc giống 鱼- Yú, 鱼 là con cá, nên Tề Phong Vân gọi Vu Tình là 小鱼干 tức là cá khô.
Tề Phong Vân lớn lên có chút đẹp trai, cười rộ lên còn có một cái răng nanh nhỏ.
Mẹ Vu hỏi ai a, Tề Phong Vân thò đầu tiến vào lớn tiếng nói: "Cô, con a, con đến đón Tiểu Xuyên Nhi về nhà."
Mẹ Vu bị bộ dáng Tề Phong Vân chọc cười, Thanh Xuyên đứng lên: "Cô chú, cháu về trước ạ."
"Rảnh rỗi thường xuyên đến chơi a."
Thanh Xuyên cười tủm tỉm đáp: "Vâng ạ."
Vu Hựu đứng lên đưa Thanh Xuyên đến cửa.
Tề Phong Vân thấy Thanh Xuyên liền chiếm hữu Thanh Xuyên, dục vọng cực mạnh ôm lấy Thanh Xuyên, khiêu khích nhìn thoáng qua Vu Hựu đang trầm mặc, sau đó lại hô một tiếng: "Chú, cô, bọn cháu về đây!"
"Được, đi đi, rảnh rỗi đến chơi a."
Tề Phong Vân đáp: "Vâng ạ! Cá khô chào nha.”
Vu Tình vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.
Sau khi cửa đóng lại, Vu Tình nhìn thoáng qua Vu Hựu rốt cuộc vẫn không nói gì, liền lên lầu.
Vu Hựu đứng ở cửa một hồi, sau đó cũng lên lầu.
Sau khi đi lên tầng hai có một hành lang, bên trái là phòng Vu Tình, bên phải là phòng Vu Hựu, ở giữa là phòng vệ sinh.
Phòng ban đầu của Vu Tình chính là phòng bên trái phòng vệ sinh, cho nên luôn phản xạ có điều kiện liền muốn đi đến phòng Vu Hựu.
Mặc dù những ngày này đã thay đổi rồi, nhưng đôi khi vẫn đi qua bên trái.
Vu Tình đi vệ sinh xong rửa tay, thấy wechat vang lên không ngừng, cô cúi đầu vừa xem tin nhắn vừa trở về phòng, kết quả bất giác đi tới phòngVu Hựu.
Vu Tình mở cửa xong mới phản ứng lại mình đi nhầm, lúc mở cửa Vu Hựu đang cởi quần áo.
Thân thể thiếu niên trắng nõn thanh gầy, dưới ánh đèn có chút trắng phát sáng, Vu Tình kinh ngạc phát hiện Vu Hựu thế nhưng còn có cơ bụng cùng đường nhân ngư. Dù sao bình thường cũng không thấy Vu Hựu có thói quen vận động gì.
Vu Hựu bởi vì cửa đột nhiên mở ra mà dừng động tác lại, anh nhìn Vu Tình vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình.
Vu Tình và Vu Hựu đã sớm có ý thức lảng tránh nhau, cho nên Vu Hựu hiện tại bị Vu Tình nhìn thẳng như vậy cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Anh nhanh chóng thay quần áo hỏi Vu Tình chuyện gì.
Vu Tình dừng một chút nói: "Gọi anh ra ăn cơm."
"Em đi trước đi, anh rửa tay một cái."
Vu Tình "Ò" một tiếng, nghiêng người ý bảo Vu Hựu ra khỏi phòng.
Vu Hựu thuận tiện rửa tay ở phòng vệ sinh tầng hai.
Vu Tình suy nghĩ một chút vẫn không nhịn được hỏi: "Anh vậy mà cũng có cơ bụng?"
Vu Hựu liếc cô một cái.
"Em thấy bình thường anh cũng không vận động nhiều gì đâu."
Vu Hựu không để ý tới cô, rửa tay xong đi thẳng xuống lầu.
Vu Tình cảm thấy mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn, thân là nam chính, dáng người làm sao có thể không tốt.
Vu Tình đi theo phía sau có chút ảo não khi đặt câu hỏi, không nghĩ tới Vu Hựu đột nhiên nói: "Lúc em không nhìn thấy thì vận động."
Vu Tình có chút kinh ngạc, cô còn tưởng rằng anh ấy không có ý trả lời câu hỏi của cô.
Dù sao ở trong nguyên tác, Vu Hựu không để ý đối với Vu Tình, như vậy mới thể hiện anh ấy là nam chính núi băng cao lãnh.
Vu Tình cũng không phải thật sự là em gái Vu Hựu, không có cách giả bộ thân cận như Vu Tình nguyên tác, cô luôn có một loại cảm giác mình dán mông lạnh vào mặt nóng. (1)
(1) Mặt nóng dán mông lạnh (热脸贴冷屁股): là một câu thành ngữ của TQ, nghĩa là bị hắt hủi mặc dù thể hiện ý định tốt, thể hiện tình cảm ấm áp nhưng gặp phải sự quở trách lạnh lùng, nhiệt tình không được đáp lại, v,v
Lúc ăn cơm , mẹ Vu gắp thức ăn cho Thanh Xuyên: "Hôm nay Tiểu Xuyên ở nhà cô không?"
Thanh Xuyên cảm ơn nói: "Không được đâu cô, hôm nay con phải về nhà."
Vu Tình nhìn về phía Thanh Xuyên: "A? Cậu không ở nhà tớ sao?"
Cô còn tưởng rằng Thanh Xuyên hôm nay sẽ ở nhà cô, sau đó buổi tối cùng Vu Hựu hâm nóng tình cảm một chút.
"Ừm, hôm nay cha mẹ tớ ở nhà."
Cha mẹ Thanh Xuyên bình thường rất bận rộn, rất ít khi ở nhà, cho nên mỗi lần bọn họ ở nhà Thanh Xuyên đều phải ở nhà.
Vu Tình theo bản năng nhìn thoáng qua Vu Hựu, kết quả lại không nghĩ tới đụng phải tầm mắt của anh.
Ánh mắt cô né tránh cúi đầu ăn cơm.
Đột nhiên bốn mắt nhìn nhau làm cho trong lòng Vu Tình nhảy dựng lên.
Cô còn tưởng rằng Vu Hựu sẽ có chút sa sút nhìn về phía Thanh Xuyên, kết quả không biết xảy ra chuyện gì lại đang nhìn cô.
Có lẽ là tình cờ nhìn về phía cô đi, cô nghĩ vậy.
Thanh Xuyên và Vu Tình ăn cơm xong cùng cha mẹ Vu ngồi ở phòng khách tiêu cơm, Vu Hựu được chỉ huy đi giúp bảo mẫu rửa chén.
Để xứng với danh ngôn của cha Vu, con trai không thể một chút việc cũng không làm.
Thím Trương bảo mẫu cũng là người làm Vu gia đã lâu, từ nhỏ nhìn Vu Hựu cùng Vu Tình lớn lên, như thế nào nỡ để Vu Hựu rửa chén, sau khi anh bưng bát đũa vào phòng bếp, chỉ để cho anh đem hoa quả đã cắt ra ngoài, sau đó liền đuổi anh đi.
Vu Hựu bưng đĩa trái cây ra, Thanh Xuyên vươn tay ra cắm một miếng hoa quả ăn.
Vu Hựu từ trên cao nhìn xuống thấy vết hôn dưới cổ Thanh Xuyên.
Vu Hựu mặt không chút thay đổi ngồi xuống bên cạnh cô, cũng theo đó cắm một miếng hoa quả ăn.
Trái cây rất ngọt, Vu Hựu lại cảm thấy trong miệng không nếm được hương vị gì. Anh không phải không biết tình cảm của những người đó đối với Thanh Xuyên, cũng không cho rằng mình nhất định sẽ thua.
Anh cảm thấy là của mình sẽ luôn là của mình, không cần phải cưỡng cầu.
Từ nhỏ anh đã được dạy để trở thành một quý ông, tôn trọng và lịch sự với phụ nữ, vì vậy anh chưa bao giờ cứng rắn làm bất cứ điều gì với cô, cũng không tranh giành bất cứ điều gì như họ.
Là anh sai sao?
Vu Hựu không biết.
Thanh Xuyên dịch về phía Vu Hựu, lặng lẽ hỏi: "Hôm nay tâm tình Hựu ca không tốt sao?"
Hương thơm của thiếu nữ sâu kín truyền đến, bởi vì nhỏ giọng cho nên hơi nóng thở ra đều phun lên lỗ tai Vu Hựu.
Vốn dĩ sẽ làm cho anh rung động khi tới gần thì hôm nay lại không có phản ứng gì.
"Không có."
Thanh Xuyên không tin lắm, nhưng cũng không cách nào: "Vậy nếu anh không vui thì phải nhớ nói với em nha."
"Ừm."
Anh nói gì đây?
Nói em tránh xa những người đàn ông đó sao?
Em sẽ làm thế sao?
Em sẽ chỉ thuộc về tôi sao?
Vu Tình cảm thấy mình cũng rất đê tiện, một bên không muốn nhìn bọn Thanh Xuyên một bên lại không nhịn được mà nhìn.
Chờ đến lúc thấy bọn họ anh anh em em, quả nhiên, nam nữ chính lúc nào cũng không ngừng tăng cường tình cảm, trong thế giới nam nữ chính chúng ta đều là người công cụ.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Vu Tình xung phong chạy đi mở cửa.
Vừa mở cửa liền thấy Tề Phong Vân đứng ở cửa.
Anh ta cười chào hỏi Vu Tình: "Này cá khô, Tiểu Xuyên Nhi đâu? Tôi đưa cô ấy về nhà.”
(2) Tên hán của Vu Tình là 于晴-Yú qíng, đọc giống 鱼- Yú, 鱼 là con cá, nên Tề Phong Vân gọi Vu Tình là 小鱼干 tức là cá khô.
Tề Phong Vân lớn lên có chút đẹp trai, cười rộ lên còn có một cái răng nanh nhỏ.
Mẹ Vu hỏi ai a, Tề Phong Vân thò đầu tiến vào lớn tiếng nói: "Cô, con a, con đến đón Tiểu Xuyên Nhi về nhà."
Mẹ Vu bị bộ dáng Tề Phong Vân chọc cười, Thanh Xuyên đứng lên: "Cô chú, cháu về trước ạ."
"Rảnh rỗi thường xuyên đến chơi a."
Thanh Xuyên cười tủm tỉm đáp: "Vâng ạ."
Vu Hựu đứng lên đưa Thanh Xuyên đến cửa.
Tề Phong Vân thấy Thanh Xuyên liền chiếm hữu Thanh Xuyên, dục vọng cực mạnh ôm lấy Thanh Xuyên, khiêu khích nhìn thoáng qua Vu Hựu đang trầm mặc, sau đó lại hô một tiếng: "Chú, cô, bọn cháu về đây!"
"Được, đi đi, rảnh rỗi đến chơi a."
Tề Phong Vân đáp: "Vâng ạ! Cá khô chào nha.”
Vu Tình vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.
Sau khi cửa đóng lại, Vu Tình nhìn thoáng qua Vu Hựu rốt cuộc vẫn không nói gì, liền lên lầu.
Vu Hựu đứng ở cửa một hồi, sau đó cũng lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.