Xuyên Thành Nữ Phụ Tiểu Thuyết Np
Chương 5:
Cẩm Tiểu Xuyên er
10/05/2022
Sau giờ học, Thanh Xuyên vứt bỏ Hạ Chí lúc nào cũng dính người, chạy đi tìm Vu Tình.
"Tình Tình!"
Vu Tình đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy tiếng quay đầu lại liền thấy Thanh Xuyên đi tới.
"Tình Tình, hôm nay thứ sáu mà cậu còn không về nhà sớm hơn một chút sao?" Thanh Xuyên thân mật ôm cánh tay Vu Tình hỏi.
"A... Tớ..." Vu Tình không quen rất gần gũi với người mà mình rất không thân, cho nên lúc Thanh Xuyên dán tới, cô theo bản năng sẽ muốn rời xa cô ấy, nhưng mũi vẫn nhịn không được ngửi hai cái.
Trên người Thanh Xuyên có một mùi rất dễ ngửi, rất thơm.
Vu Tình mỗi lần đều không nhịn được ngửi rất nhiều.
Vu Tình cảm giác mình cũng muốn như vậy, ngoài miệng nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thật.
"À, cậu có cảm thấy hôm nay Hựu ca có chút không thích hợp không?"
Người ở bàn trước của Vu Tình đã rời đi, cô ấy liền ngồi vào bàn trước, quay đầu nói chuyện với cô.
"Hả? Có không?" Vu Tình nghi hoặc.
Cô cảm thấy hôm nay Vu Hựu rất bình thường.
“Sao cậu một chút cũng không quan tâm anh mình thế chứ!”
"Tại sao tớ phải quan tâm đến anh ấy? Cái này không phải là có cậu quan tâm là đủ rồi sao?" Vu Tình trêu chọc.
Buồn cười, một nữ phụ như cô quan tâm nam chính, còn muốn sống không vậy?
Thanh Xuyên trừng mắt với Vu Tình một cái, hai tay đan xen ghé vào lưng ghế, quần áo bởi vì động tác của cô mà hơi căng một chút.
Vu Tình loáng thoáng nhìn thấy phía sau cổ Thanh Xuyên có một vết đỏ.
Vu Tình hơi kề sát vào cô, ngón tay cách quần áo nhấn một chút: "Hạ Chí làm à?"
Thanh Xuyên nhất thời không kịp phản ứng: "Hạ Chí gì?"
Sau đó lập tức hiểu được cô đang nói cái gì, mặt trở nên có chút đỏ: "Ừ."
Vu Tình cảm thấy hôm nay mình hẳn là làm công cụ cho Thanh Xuyên và Vu Tình thúc đẩy đường dây tình cảm, liền vừa chậc chậc vừa lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho chú Lý, bảo ông ấy đến đón.
Thanh Xuyên hờn dỗi vỗ Vu Tình một cái
Cô nhìn thấy Vu Tình nhắn tin cho chú Lý, liền nghiêng đầu nói với cô: "Hôm nay tớ đến nhà cậu chơi nhé."
"Được, cậu mang cặp xách tới đây chờ đi."
“Được!” Sau đó, đi nhanh như một con bướm.
Những người xung quanh gặp cô đều nhịn không được nhìn cô một cái.
Khuôn mặt tươi cười của Vu Tình chậm rãi thu hồi sau khi Thanh Xuyên đi.
Đến nhà cô, tìm lý do tìm Vu Hựu thì có, sau đó giả vờ lơ đãng bị Vu Hựu phát hiện dấu hôn trên người mình, Vu Hựu ghen tuông, hai người bắt đầu ủ nước tương.
Nội dung phim Vu Tình đã nhớ kỹ rồi, thậm chí nếu cô hỏi Thanh Xuyên vì sao cô lại rời đi lâu như vậy, cô đều có thể tưởng tượng được Thanh Xuyên trả lời cô như nào.
Trên mặt cô ấy nhất định ửng đỏ, miệng bị hôn có chút sưng lên, ánh mắt có chút phiêu ly nói: "Đi vệ sinh."
"Haizz." Vu Tình thở dài thật sâu.
Hôm nay cũng là một ngày tốt đẹp để trở thành một người công cụ.
Vu Hựu lên xe phát hiện Vu Tình không có ở đây, còn chưa đợi anh hỏi, chú Lý đã nói: "Tình Tình cùng Thanh Xuyên về nhà trước, hôm nay thứ sáu mà, tiểu nha đầu có lẽ cũng muốn thả lỏng một chút."
Vu Hựu "Ừm" một tiếng.
Tuy rằng cũng mới vài ngày, nhưng Vu Hựu thế nhưng bắt đầu cảm thấy bên người có chút trống rỗng.
Vu Hựu bình thường luôn có thể dùng dư quang cảm nhận được sự tồn tại của Vu Tình.
Vu Tình không giống trước kia, vừa lên xe đã bắt đầu cúi đầu chơi điện thoại di động, hiện tại con bé luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Có một lần Vu Hựu nhìn Vu Tình có chút lâu, Vu Tình quay đầu lại hỏi anh vì sao luôn nhìn mình.
Sự thẹn thùng của nữ sinh khiến khi cô nhìn anh một cái liền khiến anh không nhịn được dời ánh mắt ra chỗ khác.
Vu Hựu cảm thấy gần đây cô và mình có chút xa lạ, bình thường Vu Tình luôn ở bên tai anh giống như một con chim sẻ nhỏ ríu rít nói không ngừng, đối với mình luôn luôn là một da mặt dày, sẽ không giống như ngày đó có vẻ ngượng ngùng như vậy, cũng sẽ không giống như gần đây, ngay cả nhìn cũng không nhìn mình.
Vu Hựu không nói rõ được cảm giác này là gì.
Nếu như bình thường Vu Hựu nhất định sẽ trả lời cô một câu "Tự mình đa tình", nhưng lời nói đến bên miệng không biết tại sao lại biến thành: "Em không nhìn anh, sao biết anh đang nhìn em?"
Lời nói vừa phát ra miệng, hai người đều có chút khiếp sợ.
Anh nhìn Vu Tình đang mở to hai mắt hỏi mình: "Sao anh cũng bắt đầu nói chuyện bẩn thỉu vậy?"
"Em, em bị cái gì kích thích à?"
Vu Hựu nói xong cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, quay đầu cũng không định nói thêm gì nữa.
Hiện tại hồi tưởng lại, Vu Hựu mới chú ý tới câu "cũng" kia của Vu Tình.
Cũng? Có ai cũng nói với con bé trước đó à?
Hay là... Chỉ là ngữ điệu bình thường?
Thời gian Vu Hựu về nhà vừa vặn là giờ cơm, lúc anh về đến nhà đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong.
Cha Vu bày bát đũa lên bàn chào nói Vu Hựu nhanh chóng rửa tay ăn cơm.
Mỗi lần Thanh Xuyên đến Vu gia, mẹ Vu đều bảo bảo mẫu nghỉ ngơi tự mình xuống bếp, cha Vu liền xuống làm phụ.
Vu Hựu đáp một tiếng nói: "Con đi thay quần áo trước."
Cha Vu xoay người đi vào phòng bếp bưng thức ăn: "Vậy con thuận tiện gọi Tình Tình cùng Tiểu Xuyên xuống luôn."
"Vâng."
Lúc anh đi lên, gõ cửa phòng Vu Tình hô một câu: "Ăn cơm rồi."
Thanh Xuyên mở cửa đi ra: "Đây đây, Hựu ca, anh về rồi à."
"Ừm, anh đi thay quần áo trước."
Thanh Xuyên vâng một tiếng sau đó xuống lầu, Vu Hựu trở về phòng mình thay quần áo ở nhà.
"Tình Tình!"
Vu Tình đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy tiếng quay đầu lại liền thấy Thanh Xuyên đi tới.
"Tình Tình, hôm nay thứ sáu mà cậu còn không về nhà sớm hơn một chút sao?" Thanh Xuyên thân mật ôm cánh tay Vu Tình hỏi.
"A... Tớ..." Vu Tình không quen rất gần gũi với người mà mình rất không thân, cho nên lúc Thanh Xuyên dán tới, cô theo bản năng sẽ muốn rời xa cô ấy, nhưng mũi vẫn nhịn không được ngửi hai cái.
Trên người Thanh Xuyên có một mùi rất dễ ngửi, rất thơm.
Vu Tình mỗi lần đều không nhịn được ngửi rất nhiều.
Vu Tình cảm giác mình cũng muốn như vậy, ngoài miệng nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thật.
"À, cậu có cảm thấy hôm nay Hựu ca có chút không thích hợp không?"
Người ở bàn trước của Vu Tình đã rời đi, cô ấy liền ngồi vào bàn trước, quay đầu nói chuyện với cô.
"Hả? Có không?" Vu Tình nghi hoặc.
Cô cảm thấy hôm nay Vu Hựu rất bình thường.
“Sao cậu một chút cũng không quan tâm anh mình thế chứ!”
"Tại sao tớ phải quan tâm đến anh ấy? Cái này không phải là có cậu quan tâm là đủ rồi sao?" Vu Tình trêu chọc.
Buồn cười, một nữ phụ như cô quan tâm nam chính, còn muốn sống không vậy?
Thanh Xuyên trừng mắt với Vu Tình một cái, hai tay đan xen ghé vào lưng ghế, quần áo bởi vì động tác của cô mà hơi căng một chút.
Vu Tình loáng thoáng nhìn thấy phía sau cổ Thanh Xuyên có một vết đỏ.
Vu Tình hơi kề sát vào cô, ngón tay cách quần áo nhấn một chút: "Hạ Chí làm à?"
Thanh Xuyên nhất thời không kịp phản ứng: "Hạ Chí gì?"
Sau đó lập tức hiểu được cô đang nói cái gì, mặt trở nên có chút đỏ: "Ừ."
Vu Tình cảm thấy hôm nay mình hẳn là làm công cụ cho Thanh Xuyên và Vu Tình thúc đẩy đường dây tình cảm, liền vừa chậc chậc vừa lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho chú Lý, bảo ông ấy đến đón.
Thanh Xuyên hờn dỗi vỗ Vu Tình một cái
Cô nhìn thấy Vu Tình nhắn tin cho chú Lý, liền nghiêng đầu nói với cô: "Hôm nay tớ đến nhà cậu chơi nhé."
"Được, cậu mang cặp xách tới đây chờ đi."
“Được!” Sau đó, đi nhanh như một con bướm.
Những người xung quanh gặp cô đều nhịn không được nhìn cô một cái.
Khuôn mặt tươi cười của Vu Tình chậm rãi thu hồi sau khi Thanh Xuyên đi.
Đến nhà cô, tìm lý do tìm Vu Hựu thì có, sau đó giả vờ lơ đãng bị Vu Hựu phát hiện dấu hôn trên người mình, Vu Hựu ghen tuông, hai người bắt đầu ủ nước tương.
Nội dung phim Vu Tình đã nhớ kỹ rồi, thậm chí nếu cô hỏi Thanh Xuyên vì sao cô lại rời đi lâu như vậy, cô đều có thể tưởng tượng được Thanh Xuyên trả lời cô như nào.
Trên mặt cô ấy nhất định ửng đỏ, miệng bị hôn có chút sưng lên, ánh mắt có chút phiêu ly nói: "Đi vệ sinh."
"Haizz." Vu Tình thở dài thật sâu.
Hôm nay cũng là một ngày tốt đẹp để trở thành một người công cụ.
Vu Hựu lên xe phát hiện Vu Tình không có ở đây, còn chưa đợi anh hỏi, chú Lý đã nói: "Tình Tình cùng Thanh Xuyên về nhà trước, hôm nay thứ sáu mà, tiểu nha đầu có lẽ cũng muốn thả lỏng một chút."
Vu Hựu "Ừm" một tiếng.
Tuy rằng cũng mới vài ngày, nhưng Vu Hựu thế nhưng bắt đầu cảm thấy bên người có chút trống rỗng.
Vu Hựu bình thường luôn có thể dùng dư quang cảm nhận được sự tồn tại của Vu Tình.
Vu Tình không giống trước kia, vừa lên xe đã bắt đầu cúi đầu chơi điện thoại di động, hiện tại con bé luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Có một lần Vu Hựu nhìn Vu Tình có chút lâu, Vu Tình quay đầu lại hỏi anh vì sao luôn nhìn mình.
Sự thẹn thùng của nữ sinh khiến khi cô nhìn anh một cái liền khiến anh không nhịn được dời ánh mắt ra chỗ khác.
Vu Hựu cảm thấy gần đây cô và mình có chút xa lạ, bình thường Vu Tình luôn ở bên tai anh giống như một con chim sẻ nhỏ ríu rít nói không ngừng, đối với mình luôn luôn là một da mặt dày, sẽ không giống như ngày đó có vẻ ngượng ngùng như vậy, cũng sẽ không giống như gần đây, ngay cả nhìn cũng không nhìn mình.
Vu Hựu không nói rõ được cảm giác này là gì.
Nếu như bình thường Vu Hựu nhất định sẽ trả lời cô một câu "Tự mình đa tình", nhưng lời nói đến bên miệng không biết tại sao lại biến thành: "Em không nhìn anh, sao biết anh đang nhìn em?"
Lời nói vừa phát ra miệng, hai người đều có chút khiếp sợ.
Anh nhìn Vu Tình đang mở to hai mắt hỏi mình: "Sao anh cũng bắt đầu nói chuyện bẩn thỉu vậy?"
"Em, em bị cái gì kích thích à?"
Vu Hựu nói xong cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, quay đầu cũng không định nói thêm gì nữa.
Hiện tại hồi tưởng lại, Vu Hựu mới chú ý tới câu "cũng" kia của Vu Tình.
Cũng? Có ai cũng nói với con bé trước đó à?
Hay là... Chỉ là ngữ điệu bình thường?
Thời gian Vu Hựu về nhà vừa vặn là giờ cơm, lúc anh về đến nhà đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong.
Cha Vu bày bát đũa lên bàn chào nói Vu Hựu nhanh chóng rửa tay ăn cơm.
Mỗi lần Thanh Xuyên đến Vu gia, mẹ Vu đều bảo bảo mẫu nghỉ ngơi tự mình xuống bếp, cha Vu liền xuống làm phụ.
Vu Hựu đáp một tiếng nói: "Con đi thay quần áo trước."
Cha Vu xoay người đi vào phòng bếp bưng thức ăn: "Vậy con thuận tiện gọi Tình Tình cùng Tiểu Xuyên xuống luôn."
"Vâng."
Lúc anh đi lên, gõ cửa phòng Vu Tình hô một câu: "Ăn cơm rồi."
Thanh Xuyên mở cửa đi ra: "Đây đây, Hựu ca, anh về rồi à."
"Ừm, anh đi thay quần áo trước."
Thanh Xuyên vâng một tiếng sau đó xuống lầu, Vu Hựu trở về phòng mình thay quần áo ở nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.