Xuyên Thành Nữ Xứng Tu Tiên Trung
Chương 19: Đàm Phán
Tuế Nguyệt Luyện Tâm
01/10/2022
Khi Tịch Li đang để con dao ở trước ngực Đông Lăng Sương Nhiễm, những người đó mới phản ứng lại. Thị vệ trưởng cầm đầu không khỏi có chút bực mình. Là do bọn họ coi thường tiểu oa nhi trước mắt này, rốt cuộc ai cũng không thể dự đoán được nữ hài gầy yếu ở nông thôn này sẽ có thân thủ tốt như vậy.
Lâm nguy không sợ, bình tĩnh suy nghĩ, từng bước một, không hề có sơ xuất, có phải một thôn cô bình thường ?
Tịch Li biết, mình để lộ chiêu thức ấy nhất định sẽ khiến cho người có tâm hoài nghi, thậm chí là tiên sư hoài nghi. Hoài nghi nàng là đoạt xá, hoài nghi nàng là bụng dạ khó lường. Thân phận của nàng là một tiểu cô nương sơn thôn. Trước đó, dường như không có ra khỏi nơi sinh sống, những kỹ xảo phòng thân đó, có thể nói là kỹ thuật đi săn trên núi, nhưng cách xử sự bình tĩnh quyết đoán lại không giống như là một hài đồng 6 tuổi nên có.
Nhưng Tịch Li đã làm sẽ không lo lắng hậu quả. Linh hồn của nàng cùng thân thể này dường như có thể nói là dung hợp hoàn mỹ, không hề để lại dấu vết, tuy rằng nàng cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
Nhưng cuối cùng sự việc như thế nào chẳng phải do mình tự nắm trong tay sao?
Nam tử cầm đầu dường như muốn tiến lên, Tịch Li nắm con dao tay hướng gần về phía ngực Đông Lăng Sương Nhiễm, vạt áo trước ngực Đông Lăng Sương Nhiễm lập tức có chất lỏng màu đỏ chảy ra.
Vị nam tử cầm đầu kia thấy vậy đại kinh thất sắc, vội vàng hô đến “Cô nương khoan đã!”
Chỉ là bước chân hắn lại chưa từng dừng lại, con dao trên tay Tịch Li lại giật giật.
“Ngươi nếu dám tiến về phía trước một bước, ta không chắc con dao trong tay ta có mắt không, tính mạng khó nói trước.”
Nam tử kia nghe Tịch Li nói, lại nhìn đến dao trên tay Tịch Li quả nhiên lại càng đưa lại gần ngực Đông Lăng Sương Nhiễm, cũng không dám tiến về phía trước nửa bước, bởi vị mẫu phi của vị công chúa này là chủ tử của bọn họ.
Bọn họ rời giới phàm trần đi có thể không sợ, nhưng thân nhân bọn họ ở giới phàm trần vẫn đang nằm trong tay chủ tử, bọn họ không thể không bảo vệ tính mạng công chúa.
Nhưng nam tử cầm đầu cũng không sợ vì tiểu cô nương cũng có thân nhân, cho nên nói thêm “Tiểu nha đầu, đây chính là Lục công chúa Thắng Vũ vương triều. Thiên hạ này to lớn, hay là vương thổ, ngươi ở chỗ này có thể giết người, nhưng những người thân của ngươi đang còn sống ở dưới giới phàm trần có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Tịch Li cười lạnh.
“Uy hiếp ta? Bây giờ các ngươi nhẽ ra nên xin ta đi chứ không phải ta xin ngươi, nếu các ngươi còn không chọn lựa thì để ta chọn giúp vậy.”
Nói, Tịch Li dung sức lên con dao, chẳng qua là nàng nghiêng nghiêng cũng không thẳng hướng tim nhưng cũng xuyên qua da thịt khiến Đông Lăng Sương Nhiễm đau đớn lập tức kêu to.
Nam tử cầm đầu thấy vậy, trên trán gân xanh.
“dừng! Mọi người lui về phía sau!”
Những thị vệ đó thấy vậy đều lui về phía sau, nhưng trong ánh mắt cũng như ý đồ như thế nào cũng không thể giấu được.
Bọn họ không tin tiểu nha đầu này có thể vẫn luôn giữ chặt công chúa được, đến lúc đó!
Tịch Li nhìn ánh mắt cũng đoán được ý đồ bọn họ, nhưng là thuận thế leo lên, nàng vẫn là biết dừng. Thấy bọn họ lui đến khu vực an toàn, nguy cơ đã tạm thời giải trừ. Chuyện trước mắt phải giải quyết những người này. Sau này là giải quyết những phiền toái có thể mang đến cho chính mình.
Tịch Li tới gần Đông Lăng Sương Nhiễm, Đông Lăng Sương Nhiễm thấy vậy hai chân run lên.
“Ngươi, ngươi còn muốn làm cái gì, thị vệ ta đã lui, ngươi không thể lật lọng!”
Nàng ta hiện tại đâu còn cái khí thế kiêu ngạo, ương ngạnh nữa. Bởi tính mạng của mình đang còn nằm trong tay nàng.
Hơn nữa, Tiểu hài nữ này đâu phải là hiền gì rõ ràng là sói đội lốt cừu, không muốn là người sống tàn nhẫn.
Nhưng mình là công chúa tôn nghiêm không chịu được khiêu khích, nàng không thể nhượng bộ, không biết chịu thua nhất thời là như thế nào. Mẫu phi đã nói với nàng, người có thể đi đến cuối cùng mới là người thắng, cho nên nhất thời chịu thua không phải là chịu thua mà là người hiểu đại cục nhất thời.
Chỉ cần nàng thoát khỏi sự khống chế của nữ nhân này là thời điểm nàng có hi vọng.
“Ha hả! Đông Lăng Sương Nhiễm, lục công chúa của Thắng Vũ vương triều, có phải đang còn nghĩ chưa xong việc trả thù ta như thế nào?”
Đông Lăng Sương Nhiễm nghe Tịch Li kia khinh phiêu phiêu nói giật mình bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Ngươi, ngươi tại sao biết, biết ta.”
Tịch Li nhìn nàng kia bị người khác hiểu thấu suy nghĩ không tránh khỏi có chút không nói nên lời. Nhưng lại nghĩ đến việc rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương mười mấy tuổi liền nghĩ mưa dầm thấm lâu, có chút mâu thuẫn với nhau nhưng nói cho cùng vẫn là tâm lý hiếu thắng của tuổi choai choai, có chuyện cũng không tránh được.
Lâm nguy không sợ, bình tĩnh suy nghĩ, từng bước một, không hề có sơ xuất, có phải một thôn cô bình thường ?
Tịch Li biết, mình để lộ chiêu thức ấy nhất định sẽ khiến cho người có tâm hoài nghi, thậm chí là tiên sư hoài nghi. Hoài nghi nàng là đoạt xá, hoài nghi nàng là bụng dạ khó lường. Thân phận của nàng là một tiểu cô nương sơn thôn. Trước đó, dường như không có ra khỏi nơi sinh sống, những kỹ xảo phòng thân đó, có thể nói là kỹ thuật đi săn trên núi, nhưng cách xử sự bình tĩnh quyết đoán lại không giống như là một hài đồng 6 tuổi nên có.
Nhưng Tịch Li đã làm sẽ không lo lắng hậu quả. Linh hồn của nàng cùng thân thể này dường như có thể nói là dung hợp hoàn mỹ, không hề để lại dấu vết, tuy rằng nàng cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
Nhưng cuối cùng sự việc như thế nào chẳng phải do mình tự nắm trong tay sao?
Nam tử cầm đầu dường như muốn tiến lên, Tịch Li nắm con dao tay hướng gần về phía ngực Đông Lăng Sương Nhiễm, vạt áo trước ngực Đông Lăng Sương Nhiễm lập tức có chất lỏng màu đỏ chảy ra.
Vị nam tử cầm đầu kia thấy vậy đại kinh thất sắc, vội vàng hô đến “Cô nương khoan đã!”
Chỉ là bước chân hắn lại chưa từng dừng lại, con dao trên tay Tịch Li lại giật giật.
“Ngươi nếu dám tiến về phía trước một bước, ta không chắc con dao trong tay ta có mắt không, tính mạng khó nói trước.”
Nam tử kia nghe Tịch Li nói, lại nhìn đến dao trên tay Tịch Li quả nhiên lại càng đưa lại gần ngực Đông Lăng Sương Nhiễm, cũng không dám tiến về phía trước nửa bước, bởi vị mẫu phi của vị công chúa này là chủ tử của bọn họ.
Bọn họ rời giới phàm trần đi có thể không sợ, nhưng thân nhân bọn họ ở giới phàm trần vẫn đang nằm trong tay chủ tử, bọn họ không thể không bảo vệ tính mạng công chúa.
Nhưng nam tử cầm đầu cũng không sợ vì tiểu cô nương cũng có thân nhân, cho nên nói thêm “Tiểu nha đầu, đây chính là Lục công chúa Thắng Vũ vương triều. Thiên hạ này to lớn, hay là vương thổ, ngươi ở chỗ này có thể giết người, nhưng những người thân của ngươi đang còn sống ở dưới giới phàm trần có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Tịch Li cười lạnh.
“Uy hiếp ta? Bây giờ các ngươi nhẽ ra nên xin ta đi chứ không phải ta xin ngươi, nếu các ngươi còn không chọn lựa thì để ta chọn giúp vậy.”
Nói, Tịch Li dung sức lên con dao, chẳng qua là nàng nghiêng nghiêng cũng không thẳng hướng tim nhưng cũng xuyên qua da thịt khiến Đông Lăng Sương Nhiễm đau đớn lập tức kêu to.
Nam tử cầm đầu thấy vậy, trên trán gân xanh.
“dừng! Mọi người lui về phía sau!”
Những thị vệ đó thấy vậy đều lui về phía sau, nhưng trong ánh mắt cũng như ý đồ như thế nào cũng không thể giấu được.
Bọn họ không tin tiểu nha đầu này có thể vẫn luôn giữ chặt công chúa được, đến lúc đó!
Tịch Li nhìn ánh mắt cũng đoán được ý đồ bọn họ, nhưng là thuận thế leo lên, nàng vẫn là biết dừng. Thấy bọn họ lui đến khu vực an toàn, nguy cơ đã tạm thời giải trừ. Chuyện trước mắt phải giải quyết những người này. Sau này là giải quyết những phiền toái có thể mang đến cho chính mình.
Tịch Li tới gần Đông Lăng Sương Nhiễm, Đông Lăng Sương Nhiễm thấy vậy hai chân run lên.
“Ngươi, ngươi còn muốn làm cái gì, thị vệ ta đã lui, ngươi không thể lật lọng!”
Nàng ta hiện tại đâu còn cái khí thế kiêu ngạo, ương ngạnh nữa. Bởi tính mạng của mình đang còn nằm trong tay nàng.
Hơn nữa, Tiểu hài nữ này đâu phải là hiền gì rõ ràng là sói đội lốt cừu, không muốn là người sống tàn nhẫn.
Nhưng mình là công chúa tôn nghiêm không chịu được khiêu khích, nàng không thể nhượng bộ, không biết chịu thua nhất thời là như thế nào. Mẫu phi đã nói với nàng, người có thể đi đến cuối cùng mới là người thắng, cho nên nhất thời chịu thua không phải là chịu thua mà là người hiểu đại cục nhất thời.
Chỉ cần nàng thoát khỏi sự khống chế của nữ nhân này là thời điểm nàng có hi vọng.
“Ha hả! Đông Lăng Sương Nhiễm, lục công chúa của Thắng Vũ vương triều, có phải đang còn nghĩ chưa xong việc trả thù ta như thế nào?”
Đông Lăng Sương Nhiễm nghe Tịch Li kia khinh phiêu phiêu nói giật mình bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Ngươi, ngươi tại sao biết, biết ta.”
Tịch Li nhìn nàng kia bị người khác hiểu thấu suy nghĩ không tránh khỏi có chút không nói nên lời. Nhưng lại nghĩ đến việc rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương mười mấy tuổi liền nghĩ mưa dầm thấm lâu, có chút mâu thuẫn với nhau nhưng nói cho cùng vẫn là tâm lý hiếu thắng của tuổi choai choai, có chuyện cũng không tránh được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.