Xuyên Thành Oa Tổng Trong Tổ Đối Chiếu Nhãi Con
Chương 16: Đoan Thủy Đại Sư
Tịch Triều Nam Ca
04/05/2024
Tiểu Dương cùng Hoắc Thu Thu tranh chấp cũng không quên nhìn Diệp Thanh Thanh một cái.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền thấy Tần Hành đang nhét băng keo cá nhân vào vai Diệp Thanh Thanh
Tiểu Dương lập tức thay đổi sắc mặt: “Tần Hành! Em không xếp hàng!”
Tần Hành vừa lạnh mặt vừa nói: “Em đến đầu tiên.”
Xếp hàng cũng là cậu xếp đầu tiên, có vấn đề gì?
Tiểu Dương suy nghĩ một chút, hình như Tần Hành tới đầu tiên thiệt, cậu nhất thời không biết nói gì.
Ngược lại là Hoắc Thu Thu, cô bé bĩu môi: “Vậy, vậy cũng không được…… Tớ, tớ muốn cho Thanh Thanh dùng của tớ.”
Tiểu Dương vội nói: “Đúng vậy, vậy cũng không được!”
Rõ ràng vừa nãy còn tranh chấp xem sẽ dùng băng keo cá nhân của ai nháy mắt lại đứng chung một chuyến tuyến, nhất trí đối ngoại!
Tần Hành cũng không muốn phản ứng với hai người kia, nhưng cậu không nói lời nào, lại khiến cho hai đứa trẻ cảm thấy cậu đang đuối lý.
Tiểu Dương cùng Hoắc Thu Thu càng nháo lợi hại hơn, thậm chí Tiểu Dương còn muốn tiến lên, đoạt băng keo cá nhân trong tay Diệp Thanh Thanh.
“Thanh Thanh dùng anh đi!”
“Đừng dùng anh Tiểu Dương với anh Tần Hành, dùng Thu Thu!”
“Gia Gia…… Dùng của Gia Gia cũng, cũng được nga.”
Quý Vãn: “……”
Cô cảm thấy cô cần khống chế tình huống này.
Nhưng mà Quý Vãn còn không kịp mở miệng, thì Diệp Thanh Thanh đang ngồi trên ghế đột nhiên đứng lên.
Mấy đứa trẻ đang tranh cãi với nhau đồng thời im lặng, nhìn Diệp Thanh Thanh không chớp mắt.
Đôi mắt đen lúng liếng của Diệp Thanh Thanh đảo qua bốn gương mặt chờ mong, sau đó Dưới ánh mắt Chờ Mong của Bốn đứa trẻ, giơ ngón tay mình lên.
Chỉ thấy một miếng băng keo cá nhân gấu nhỏ đã được dán lên miệng vết thương, ngón tay Diệp Thanh Thanh rất trắng, cho nên miếng băng keo hình gấu nâu này rất dễ thấy.
Tiểu Dương ngơ ngác mà nhìn ngón tay Diệp Thanh Thanh, miệng cũng quên đóng lại.
Hoắc Thu Thu nghiêng nghiêng đầu, cũng chút ngốc. Sao Thanh Thanh đã dán băng dán rồi?
Gia Gia nhìn Tần Hành, lại quay đầu xem Quý Vãn.
Chỉ có Tần Hành, giống như là đã sớm phát hiện, hơi nâng cằm, nhẹ nhàng mà hừ một tiếng.
Băng keo cá nhân cậu đưa Diệp Thanh Thanh, không phải là dùng bây giờ, mà là để sau này cậu thay băng dán mới rồi dùng!
“Thanh Thanh đã dán rồi nè,” Diệp Thanh Thanh rốt cuộc mở miệng, đôi mắt to tròn xoe nhìn bốn người, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, “Là mẹ dán cho tớ đó.”
Quý Vãn gật đầu, giúp con trai mình giải vây: “Thanh Thanh đã dán, không dán nữa, nhưng mà cũng cảm ơn mấy con đã đưa băng keo cho Thanh Thanh nha, mấy cái này……” Quý Vãn quay đầu lại nhìn Bốn hộp băng keo cá nhân xếp thành chồng trên bàn, “Có thể chờ Thanh Thanh đổi băng keo mới rồi dán.”
Lúc này Tiểu Dương rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, Trong mắt Cậu bé không che giấu được mất mát, bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi, nếu Thanh Thanh đã dán băng dán, xác thật không cần……”
Nhưng lời nói còn chưa nói xong, Hoắc Thu Thu lại nhịn không được, trực tiếp “Oa” một tiếng mà khóc: “Nhưng mà…Nhưng mà tớ muốn Thanh Thanh dùng của tớ…… Ô ô ô ô ô……”
Tiểu Dương không dự đoán được Hoắc Thu Thu vậy mà lại khóc toáng lên, trong lúc nhất thời cũng không biết phải giải thích sao: “Nhưng, nhưng Thanh Thanh đã dán rồi mà, không thể lại dán của em, ngay cả của anh Thanh Thanh cũng không thể dán……”
“Em mặc kệ ô ô ô……” Hoắc Thu Thu khóc đến thút tha thút thít.
Quý Vãn: “……”
Đau đầu.
Quý Vãn đang muốn dỗ Hoắc Thu Thu, liền thấy con trai nhà mình thở dài một tiếng. Cậu bị bốn đứa trẻ vây quanh, lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, giống như rất bất đắc dĩ
“Pi pi (Thu Thu) đừng khóc, tớ sẽ dùng băng dán của cậu nha.” Diệp Thanh Thanh nói.
Hoắc Thu Thu nháy mắt ngừng khóc, nước mắt còn vươn ở hốc mắt, nhỏ giọng nói: “Thật không?”
Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Thật sự mà.”
Tiểu Dương đang đứng ở một bên lập tức không vui, không tin mà quay đầu nhìn Diệp Thanh Thanh: “Không được! Thanh Thanh em không thể……”
“Em cũng dùng băng dán của anh Tiểu Dương.” Diệp Thanh Thanh đánh gãy lời nói của Tiểu Dương.
Tiểu Dương không kịp nói, tròng mắt xoay một chút, nếu Diệp Thanh Thanh cũng muốn dùng băng dán của mình , vậy cũng không phải không được?
Chỉ là ——
“Vậy em muốn dùng ai trước?” Tiểu Dương hỏi.
Dùng là một chuyện, nhưng ai trước lại là một chuyện khác.
Đối với mấy đứa nhỏ mà nói, trình tự trước sau vô cùng quan trọng!
Tần Hành nghe Diệp Thanh Thanh nói, khuôn mặt nhỏ tức khắc lạnh hơn, nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh Thanh, đang đợi cậu trả lời.
Ngay cả Gia Gia luôn trầm mặc, cũng ngập ngừng mở miệng: “Thanh Thanh, dùng của tớ trước đi?”
Diệp Thanh Thanh lắc đầu, thần bí nói: “Không có trước sau nga.”
“Hả?” Cái này làm Quý Vãn cũng tò mò.
Phải dùng băng dán của tất cả, chắc chắn cần có thứ tự, sao mà không cần được?
Đám đông nhìn chăm chú, chỉ thấy Diệp Thanh Thanh mở tam hộp băng dán, lấy một cái từ mỗi hộp, tính luôn cái mà Tần Hành đưa cho cậu, để tất cả trên bàn.
Sau đó, Diệp Thanh Thanh xé một miếng băng dán, nói với Quý Vãn: “Mẹ ơi, giúp con với!”
Quý Vãn đột nhiên hiểu Diệp Thanh Thanh đang muốn làm gì.
Quả nhiên, Diệp Thanh Thanh nói: “Mẹ, lại giúp ta dán thêm một cái.”
Trong đầu Quý Vãn đột nhiên liền nhảy ra bốn cái chữ to —— “Đoan thủy đại sư”.
Bất quá chỉ trong giây lát, cái ý nghĩ này lại bị cô ném ra sau đầu.
Này cũng không thể trách Thanh Thanh, nếu không sẽ bị đám trẻ này ồn ào một lúc nữa.
Nếu Thanh Thanh không làm như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ khóc một trận.
Ừ, chính là như vậy.
Tiểu Dương bừng tỉnh đại ngộ : “Vậy mà còn có thể làm như vậy! Thanh Thanh thông minh quá!”
Hoắc Thu Thu tự hỏi một chút, cảm thấy cũng đúng, chỉ cần Diệp Thanh Thanh dùng băng dán của cô bé, cô bé liền vui vẻ: “Như vậy rất tốt!”
Gia Gia mơ hồ phát hiện có chút không đúng, nhưng trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra không đúng chỗ nào, cũng gật đầu tiếp nhận.
Chỉ có Tần Hành, liếc mắt nhìn ba người bên cạnh .
Quả nhiên, bọn họ đều không có thông minh như mình, như vậy cũng muốn làm bạn với Diệp Thanh Thanh?
Hừ, không bằng mình.
Quý Vãn nhanh tay, dán thêm cho Diệp Thanh Thanh hai miếng băng dán, lúc Quý Vãn cầm lấy miếng của Tần Hành, Tần Hành đột nhiên mở miệng: “Dì Quý, để miếng của con ở cuối cùng đi.”
Diệp Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Tần Hành, Tần Hành vẫn là trước sau như một mà lạnh lùng.
Quý Vãn cười, gật đầu đáp ứng.
Vì thế, miếng băng dán thỏ con Tần Hành đưa nằm ở lớp ngoài cùng.
Mà ngón tay của Diệp Thanh Thanh, bởi vì dán năm miếng băng dán, đã biến thành một cái “Nhộng” mập mạp .
Rõ ràng chỉ là một cái vết thương nhỏ “không băng bó cũng sắp khép lại”, bị mấy cái đứa trẻ nháo, biến thành có chút dọa người.
Bất quá tốt xấu cũng giải quyết xong “cuộc chiến của những miếng băng keo cá nhân”.
Cảm xúc của bọn nhỏ tới nhanh đi cũng nhanh, ngón tay Diệp Thanh Thanh cũng đã băng bó tốt, đi theo bọn họ hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng lúc này, bọn Tiểu Dương làm cái gì cũng không cho Diệp Thanh Thanh hỗ trợ.
Sau khi Diệp Thanh Thanh bị thương, ở trong mắt những người khác, cậu liền thành búp bê sứ dễ vỡ, cần phải bảo hộ cẩn thận.
Tiểu Dương nói: “Thanh Thanh, em bị thương, cần phải nghỉ ngơi tốt!”
Hoắc Thu Thu cũng không chê sọt nặng, nói: “Tớ, tớ đeo sọt giúp Thanh Thanh.”
Gia Gia nói: “Tớ cũng có thể giúp.”
Chỉ có Tần Hành, nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn ba đứa trẻ một cái, xoay người đi gõ cửa một nhà nông, sau đó mượn một cái xe đẩy nhỏ.
Diệp Thanh Thanh thấy, lập tức cong đôi mắt: “Anh thông minh quá!”
Tần Hành nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn như sứ trắng của Diệp Thanh Thanh một lúc lâu, mới mất tự nhiên mà đỏ tai dời đi tầm mắt.
Cuối cùng, mấy cái đứa trẻ đem sọt của bọn họ đặt ở trên xe đẩy, rồi lôi lôi kéo kéo mà đẩy xe đi.
Lúc đi được một đoạn, Tiểu Dương còn muốn Diệp Thanh Thanh ngồi lên xe, bọn họ sẽ đẩy Diệp Thanh Thanh về.
Diệp Thanh Thanh mở to hai mắt nhìn: “Không, không cần mà, Thanh Thanh có thể tự đi về.”
Ai ngờ Tiểu Dương mặc kệ Diệp Thanh Thanh có nguyện ý hay không, trực tiếp đẩy Diệp Thanh Thanh lên xe, còn không cho Diệp Thanh Thanh đi xuống.
Hoắc Thu Thu vốn dĩ ở đối diện xe đẩy cũng có hơi muốn lên ngồi, nhưng nghĩ đến Diệp Thanh Thanh bị thương, cô bé nên chăm sóc Thanh Thanh, cũng không muốn nữa.
Nghe Tiểu Dương nói, Hoắc Thu Thu cũng nói: “Thanh Thanh ngồi đi!”
Diệp Thanh Thanh chớp mắt nói: “Vậy chúng ta ngồi luân phiên đi, mỗi người ngồi một chút!”
Tiểu Dương vừa nghe liền lắc đầu: “Anh lớn rồi, anh không ngồi đâu.”
Ánh mắt Hoắc Thu Thu sáng lên: “Tớ muốn ngồi!”
Tiểu Dương lại nhìn Tần Hành với Gia Gia.
Tần Hành lạnh mặt, biểu hiện ghét bỏ nói: “Tớ không ngồi.”
Gia Gia có chút do dự, cuối cùng cúi đầu nhìn xe đẩy, xe đẩy đã được rửa rồi, nhưng vẫn là có chút dơ bẩn. Cô bé cũng không cảm thấy dơ gì, chỉ là Chu Thiến rất chán ghét cô bé đem làm dơ quần áo.
Vì thế Gia Gia cũng nói: “Tớ cũng không ngồi.”
Tiểu Dương nói: “Được rồi, vậy Thanh Thanh với Hoắc Thu Thu thay phiên ngồi nha!”
Tiểu Dương hô to: “Ngồi yên nha!”
“Xông lên đi!” Hoắc Thu Thu hưng phấn mà hô to.
Diệp Thanh Thanh ngồi một đoạn đường, chủ động xuống để Hoắc Thu Thu lên ngồi.
Sau khi Hoắc Thu Thu ngồi lên, cực kỳ hưng phấn, nhưng cô bé vẫn nhớ rõ Diệp Thanh Thanh bị thương, mặc dù không nỡ, nhưng cũng sẽ chủ động đổi với Diệp Thanh Thanh.
Hai đứa nhỏ cứ như vậy đổi lên đổi xuống, rốt cuộc tới con dốc nhỏ cuối cùng.
Qua khỏi đoạn này sẽ đến nhà nhỏ.
“Đoạn đường cuối cùng rồi, chúng ta cố lên!” Tiểu Dương nói.
Diệp Thanh Thanh nhìn độ dốc: “Em xuống đi bộ nha.”
Tiểu Dương ngăn cậu: “Không được, đoạn đường cuối cùng rồi, em ngồi hết đi!”
Hoắc Thu Thu cũng phụ họa: “Ngồi yên nha!”
Không có cách nào khác, Diệp Thanh Thanh chỉ có thể ngồi yên. Vì phòng ngừa mấy cái sọt trên xe đẩy đυ.ng trúng, cậu còn cố ý đem mấy cái sọt đặt trước mặt mình.
Theo tiếng hô của Tiểu Dương, bốn đứa trẻ dùng hết sức uống sữa đẩy Diệp Thanh Thanh và xe đẩy có đồ ăn đi.
Bọn họ chơi đến vui vẻ, không chú ý nụ cười dần cứng đờ Chu Thiến đang đứng trước cửa.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền thấy Tần Hành đang nhét băng keo cá nhân vào vai Diệp Thanh Thanh
Tiểu Dương lập tức thay đổi sắc mặt: “Tần Hành! Em không xếp hàng!”
Tần Hành vừa lạnh mặt vừa nói: “Em đến đầu tiên.”
Xếp hàng cũng là cậu xếp đầu tiên, có vấn đề gì?
Tiểu Dương suy nghĩ một chút, hình như Tần Hành tới đầu tiên thiệt, cậu nhất thời không biết nói gì.
Ngược lại là Hoắc Thu Thu, cô bé bĩu môi: “Vậy, vậy cũng không được…… Tớ, tớ muốn cho Thanh Thanh dùng của tớ.”
Tiểu Dương vội nói: “Đúng vậy, vậy cũng không được!”
Rõ ràng vừa nãy còn tranh chấp xem sẽ dùng băng keo cá nhân của ai nháy mắt lại đứng chung một chuyến tuyến, nhất trí đối ngoại!
Tần Hành cũng không muốn phản ứng với hai người kia, nhưng cậu không nói lời nào, lại khiến cho hai đứa trẻ cảm thấy cậu đang đuối lý.
Tiểu Dương cùng Hoắc Thu Thu càng nháo lợi hại hơn, thậm chí Tiểu Dương còn muốn tiến lên, đoạt băng keo cá nhân trong tay Diệp Thanh Thanh.
“Thanh Thanh dùng anh đi!”
“Đừng dùng anh Tiểu Dương với anh Tần Hành, dùng Thu Thu!”
“Gia Gia…… Dùng của Gia Gia cũng, cũng được nga.”
Quý Vãn: “……”
Cô cảm thấy cô cần khống chế tình huống này.
Nhưng mà Quý Vãn còn không kịp mở miệng, thì Diệp Thanh Thanh đang ngồi trên ghế đột nhiên đứng lên.
Mấy đứa trẻ đang tranh cãi với nhau đồng thời im lặng, nhìn Diệp Thanh Thanh không chớp mắt.
Đôi mắt đen lúng liếng của Diệp Thanh Thanh đảo qua bốn gương mặt chờ mong, sau đó Dưới ánh mắt Chờ Mong của Bốn đứa trẻ, giơ ngón tay mình lên.
Chỉ thấy một miếng băng keo cá nhân gấu nhỏ đã được dán lên miệng vết thương, ngón tay Diệp Thanh Thanh rất trắng, cho nên miếng băng keo hình gấu nâu này rất dễ thấy.
Tiểu Dương ngơ ngác mà nhìn ngón tay Diệp Thanh Thanh, miệng cũng quên đóng lại.
Hoắc Thu Thu nghiêng nghiêng đầu, cũng chút ngốc. Sao Thanh Thanh đã dán băng dán rồi?
Gia Gia nhìn Tần Hành, lại quay đầu xem Quý Vãn.
Chỉ có Tần Hành, giống như là đã sớm phát hiện, hơi nâng cằm, nhẹ nhàng mà hừ một tiếng.
Băng keo cá nhân cậu đưa Diệp Thanh Thanh, không phải là dùng bây giờ, mà là để sau này cậu thay băng dán mới rồi dùng!
“Thanh Thanh đã dán rồi nè,” Diệp Thanh Thanh rốt cuộc mở miệng, đôi mắt to tròn xoe nhìn bốn người, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, “Là mẹ dán cho tớ đó.”
Quý Vãn gật đầu, giúp con trai mình giải vây: “Thanh Thanh đã dán, không dán nữa, nhưng mà cũng cảm ơn mấy con đã đưa băng keo cho Thanh Thanh nha, mấy cái này……” Quý Vãn quay đầu lại nhìn Bốn hộp băng keo cá nhân xếp thành chồng trên bàn, “Có thể chờ Thanh Thanh đổi băng keo mới rồi dán.”
Lúc này Tiểu Dương rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, Trong mắt Cậu bé không che giấu được mất mát, bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi, nếu Thanh Thanh đã dán băng dán, xác thật không cần……”
Nhưng lời nói còn chưa nói xong, Hoắc Thu Thu lại nhịn không được, trực tiếp “Oa” một tiếng mà khóc: “Nhưng mà…Nhưng mà tớ muốn Thanh Thanh dùng của tớ…… Ô ô ô ô ô……”
Tiểu Dương không dự đoán được Hoắc Thu Thu vậy mà lại khóc toáng lên, trong lúc nhất thời cũng không biết phải giải thích sao: “Nhưng, nhưng Thanh Thanh đã dán rồi mà, không thể lại dán của em, ngay cả của anh Thanh Thanh cũng không thể dán……”
“Em mặc kệ ô ô ô……” Hoắc Thu Thu khóc đến thút tha thút thít.
Quý Vãn: “……”
Đau đầu.
Quý Vãn đang muốn dỗ Hoắc Thu Thu, liền thấy con trai nhà mình thở dài một tiếng. Cậu bị bốn đứa trẻ vây quanh, lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, giống như rất bất đắc dĩ
“Pi pi (Thu Thu) đừng khóc, tớ sẽ dùng băng dán của cậu nha.” Diệp Thanh Thanh nói.
Hoắc Thu Thu nháy mắt ngừng khóc, nước mắt còn vươn ở hốc mắt, nhỏ giọng nói: “Thật không?”
Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Thật sự mà.”
Tiểu Dương đang đứng ở một bên lập tức không vui, không tin mà quay đầu nhìn Diệp Thanh Thanh: “Không được! Thanh Thanh em không thể……”
“Em cũng dùng băng dán của anh Tiểu Dương.” Diệp Thanh Thanh đánh gãy lời nói của Tiểu Dương.
Tiểu Dương không kịp nói, tròng mắt xoay một chút, nếu Diệp Thanh Thanh cũng muốn dùng băng dán của mình , vậy cũng không phải không được?
Chỉ là ——
“Vậy em muốn dùng ai trước?” Tiểu Dương hỏi.
Dùng là một chuyện, nhưng ai trước lại là một chuyện khác.
Đối với mấy đứa nhỏ mà nói, trình tự trước sau vô cùng quan trọng!
Tần Hành nghe Diệp Thanh Thanh nói, khuôn mặt nhỏ tức khắc lạnh hơn, nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh Thanh, đang đợi cậu trả lời.
Ngay cả Gia Gia luôn trầm mặc, cũng ngập ngừng mở miệng: “Thanh Thanh, dùng của tớ trước đi?”
Diệp Thanh Thanh lắc đầu, thần bí nói: “Không có trước sau nga.”
“Hả?” Cái này làm Quý Vãn cũng tò mò.
Phải dùng băng dán của tất cả, chắc chắn cần có thứ tự, sao mà không cần được?
Đám đông nhìn chăm chú, chỉ thấy Diệp Thanh Thanh mở tam hộp băng dán, lấy một cái từ mỗi hộp, tính luôn cái mà Tần Hành đưa cho cậu, để tất cả trên bàn.
Sau đó, Diệp Thanh Thanh xé một miếng băng dán, nói với Quý Vãn: “Mẹ ơi, giúp con với!”
Quý Vãn đột nhiên hiểu Diệp Thanh Thanh đang muốn làm gì.
Quả nhiên, Diệp Thanh Thanh nói: “Mẹ, lại giúp ta dán thêm một cái.”
Trong đầu Quý Vãn đột nhiên liền nhảy ra bốn cái chữ to —— “Đoan thủy đại sư”.
Bất quá chỉ trong giây lát, cái ý nghĩ này lại bị cô ném ra sau đầu.
Này cũng không thể trách Thanh Thanh, nếu không sẽ bị đám trẻ này ồn ào một lúc nữa.
Nếu Thanh Thanh không làm như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ khóc một trận.
Ừ, chính là như vậy.
Tiểu Dương bừng tỉnh đại ngộ : “Vậy mà còn có thể làm như vậy! Thanh Thanh thông minh quá!”
Hoắc Thu Thu tự hỏi một chút, cảm thấy cũng đúng, chỉ cần Diệp Thanh Thanh dùng băng dán của cô bé, cô bé liền vui vẻ: “Như vậy rất tốt!”
Gia Gia mơ hồ phát hiện có chút không đúng, nhưng trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra không đúng chỗ nào, cũng gật đầu tiếp nhận.
Chỉ có Tần Hành, liếc mắt nhìn ba người bên cạnh .
Quả nhiên, bọn họ đều không có thông minh như mình, như vậy cũng muốn làm bạn với Diệp Thanh Thanh?
Hừ, không bằng mình.
Quý Vãn nhanh tay, dán thêm cho Diệp Thanh Thanh hai miếng băng dán, lúc Quý Vãn cầm lấy miếng của Tần Hành, Tần Hành đột nhiên mở miệng: “Dì Quý, để miếng của con ở cuối cùng đi.”
Diệp Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Tần Hành, Tần Hành vẫn là trước sau như một mà lạnh lùng.
Quý Vãn cười, gật đầu đáp ứng.
Vì thế, miếng băng dán thỏ con Tần Hành đưa nằm ở lớp ngoài cùng.
Mà ngón tay của Diệp Thanh Thanh, bởi vì dán năm miếng băng dán, đã biến thành một cái “Nhộng” mập mạp .
Rõ ràng chỉ là một cái vết thương nhỏ “không băng bó cũng sắp khép lại”, bị mấy cái đứa trẻ nháo, biến thành có chút dọa người.
Bất quá tốt xấu cũng giải quyết xong “cuộc chiến của những miếng băng keo cá nhân”.
Cảm xúc của bọn nhỏ tới nhanh đi cũng nhanh, ngón tay Diệp Thanh Thanh cũng đã băng bó tốt, đi theo bọn họ hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng lúc này, bọn Tiểu Dương làm cái gì cũng không cho Diệp Thanh Thanh hỗ trợ.
Sau khi Diệp Thanh Thanh bị thương, ở trong mắt những người khác, cậu liền thành búp bê sứ dễ vỡ, cần phải bảo hộ cẩn thận.
Tiểu Dương nói: “Thanh Thanh, em bị thương, cần phải nghỉ ngơi tốt!”
Hoắc Thu Thu cũng không chê sọt nặng, nói: “Tớ, tớ đeo sọt giúp Thanh Thanh.”
Gia Gia nói: “Tớ cũng có thể giúp.”
Chỉ có Tần Hành, nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn ba đứa trẻ một cái, xoay người đi gõ cửa một nhà nông, sau đó mượn một cái xe đẩy nhỏ.
Diệp Thanh Thanh thấy, lập tức cong đôi mắt: “Anh thông minh quá!”
Tần Hành nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn như sứ trắng của Diệp Thanh Thanh một lúc lâu, mới mất tự nhiên mà đỏ tai dời đi tầm mắt.
Cuối cùng, mấy cái đứa trẻ đem sọt của bọn họ đặt ở trên xe đẩy, rồi lôi lôi kéo kéo mà đẩy xe đi.
Lúc đi được một đoạn, Tiểu Dương còn muốn Diệp Thanh Thanh ngồi lên xe, bọn họ sẽ đẩy Diệp Thanh Thanh về.
Diệp Thanh Thanh mở to hai mắt nhìn: “Không, không cần mà, Thanh Thanh có thể tự đi về.”
Ai ngờ Tiểu Dương mặc kệ Diệp Thanh Thanh có nguyện ý hay không, trực tiếp đẩy Diệp Thanh Thanh lên xe, còn không cho Diệp Thanh Thanh đi xuống.
Hoắc Thu Thu vốn dĩ ở đối diện xe đẩy cũng có hơi muốn lên ngồi, nhưng nghĩ đến Diệp Thanh Thanh bị thương, cô bé nên chăm sóc Thanh Thanh, cũng không muốn nữa.
Nghe Tiểu Dương nói, Hoắc Thu Thu cũng nói: “Thanh Thanh ngồi đi!”
Diệp Thanh Thanh chớp mắt nói: “Vậy chúng ta ngồi luân phiên đi, mỗi người ngồi một chút!”
Tiểu Dương vừa nghe liền lắc đầu: “Anh lớn rồi, anh không ngồi đâu.”
Ánh mắt Hoắc Thu Thu sáng lên: “Tớ muốn ngồi!”
Tiểu Dương lại nhìn Tần Hành với Gia Gia.
Tần Hành lạnh mặt, biểu hiện ghét bỏ nói: “Tớ không ngồi.”
Gia Gia có chút do dự, cuối cùng cúi đầu nhìn xe đẩy, xe đẩy đã được rửa rồi, nhưng vẫn là có chút dơ bẩn. Cô bé cũng không cảm thấy dơ gì, chỉ là Chu Thiến rất chán ghét cô bé đem làm dơ quần áo.
Vì thế Gia Gia cũng nói: “Tớ cũng không ngồi.”
Tiểu Dương nói: “Được rồi, vậy Thanh Thanh với Hoắc Thu Thu thay phiên ngồi nha!”
Tiểu Dương hô to: “Ngồi yên nha!”
“Xông lên đi!” Hoắc Thu Thu hưng phấn mà hô to.
Diệp Thanh Thanh ngồi một đoạn đường, chủ động xuống để Hoắc Thu Thu lên ngồi.
Sau khi Hoắc Thu Thu ngồi lên, cực kỳ hưng phấn, nhưng cô bé vẫn nhớ rõ Diệp Thanh Thanh bị thương, mặc dù không nỡ, nhưng cũng sẽ chủ động đổi với Diệp Thanh Thanh.
Hai đứa nhỏ cứ như vậy đổi lên đổi xuống, rốt cuộc tới con dốc nhỏ cuối cùng.
Qua khỏi đoạn này sẽ đến nhà nhỏ.
“Đoạn đường cuối cùng rồi, chúng ta cố lên!” Tiểu Dương nói.
Diệp Thanh Thanh nhìn độ dốc: “Em xuống đi bộ nha.”
Tiểu Dương ngăn cậu: “Không được, đoạn đường cuối cùng rồi, em ngồi hết đi!”
Hoắc Thu Thu cũng phụ họa: “Ngồi yên nha!”
Không có cách nào khác, Diệp Thanh Thanh chỉ có thể ngồi yên. Vì phòng ngừa mấy cái sọt trên xe đẩy đυ.ng trúng, cậu còn cố ý đem mấy cái sọt đặt trước mặt mình.
Theo tiếng hô của Tiểu Dương, bốn đứa trẻ dùng hết sức uống sữa đẩy Diệp Thanh Thanh và xe đẩy có đồ ăn đi.
Bọn họ chơi đến vui vẻ, không chú ý nụ cười dần cứng đờ Chu Thiến đang đứng trước cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.