Xuyên Thành Oa Tổng Trong Tổ Đối Chiếu Nhãi Con
Chương 15: Ngay Ngắn
Tịch Triều Nam Ca
04/05/2024
Quý Vãn và Khương Nhu vội vàng đi ra ngoài.
“Sao lại thế?” Tống Tình nghe được lời này cũng kinh ngạc.
Tiểu Dương thở hổn hển, cái trán đầy mồ hôi như hạt đậu, chống đầu gối thở mấy hơi thở, mới mở miệng nói: “Thanh Thanh…… Tụi con dọn đồ ăn, đồ ăn quá nặng, sọt, sọt rơi xuống dưới……”
Mấy người lớn nghe được cũng kinh hồn táng đảm.
“Vậy Thanh Thanh đâu?” Quý Vãn hỏi.
Tiểu Dương chỉ bên ngoài sân.
Quý Vãn chạy nhanh ra ngoài, chỉ là khi chạy ra, thì không thấy thân ảnh Diệp Thanh Thanh đâu.
Khương Nhu cũng theo ra tới, thấy thế hỏi: “Thanh Thanh đâu?”
Một nhà Tiểu Dương cùng với trợ lý quay phim mới vừa chạy tới, vội vàng chỉ một hướng: “Bên kia kìa.”
Quý Vãn quay đầu, liền thấy Tần Hành đang nắm cánh tay Diệp Thanh Thanh, đi theo bên cạnh còn có Gia Gia cùng Hoắc Thu Thu, họ đang chậm rì rì mà đi tới.
Chỉ là ——
Nhìn Diệp Thanh Thanh đi, một chút cũng không giống như bị đồ vật rơi trúng.
Dù vậy, khi chưa xác định Diệp Thanh Thanh thật sự không có việc gì, Quý Vãn vẫn là rất lo lắng, bước nhanh về phía Diệp Thanh Thanh.
Diệp Thanh Thanh đang nói chuyện cùng Hoắc Thu Thu, liền cảm thấy có một cơn gió lướt qua mặt mình, ngay sau đó đã bị Quý Vãn ôm vào trong ngực: “Thanh Thanh, con không sao chứ?”
Diệp Thanh Thanh còn chưa kịp nói gì, Gia Gia cùng Hoắc Thu Thu bên cạnh đã nói trước——
“Thanh Thanh bị thương.”
“Chảy máu!”
Trai tim Quý Vãn muốn nhảy ra ngoài, nhanh chóng buông Diệp Thanh Thanh ra, nhìn cậu một vòng, cũng không thấy chảy máu chỗ nào, cô cau mày: “Chảy máu chỗ nào vậy con?”
Tần Hành nắm tay phải Diệp Thanh Thanh, nhìn Quý Vãn nói: “Ngón tay Thanh Thanh bị trầy, chảy máu ạ.”
Quý Vãn cúi đầu, thấy trên ngón tay Diệp Thanh Thanh có một vết xước nhỏ.
Miệng vết thương dài không đến một centimet, xung quanh còn một chút vết máu đã khô cạn, chỉ là còn hơi đỏ.
Vết thương nhỏ như vậy, đối với những người khác chưa chắc sẽ bị chú ý tới, chỉ là ở trên ngón tay trắng nõn của Diệp Thanh Thanh thì hết sức dễ thấy.
Quý Vãn nhìn chằm chằm cái vết thương thật nhỏ trên ngón tay Diệp Thanh Thanh ngón, nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại cảm thấy buồn cười.
Khi nghe Tiểu Dương thở hổn hển mà nói Diệp Thanh Thanh bị thương, trái tim Quý Vãn đều muốn ngừng đập, cô lo lắng không ngừng, sợ Thanh Thanh bị đồ vật rơi trúng chỗ nào rồi
Ai ngờ Diệp Thanh Thanh bị thương đúng như Tiểu Dương nói, chỉ là vết thương không đến một centimet!
Uhm, là trình độ mà không cần băng bó đều có thể khỏi hẳn!
Quý Vãn tươi cười có chút bất đắc dĩ.
Diệp Thanh Thanh sao mà không bất đắc dĩ chứ?
Chỉ là cậu đánh giá cao thể lực hiện tại của chính mình, cho nên lúc cái sọt rơi xuống cậu theo bản năng chụp lấy, ai ngờ không chụp được, còn bị dây trúc của sọt cắt trúng ngón tay.
Miệng vết thương không lớn, Diệp Thanh Thanh cũng nghĩ không sao, nhưng Tiểu Dương bên cạnh với Tần Hành lại không nghĩ vậy, một hai phải lôi kéo cậu trở về xử lý miệng vết thương.
Gương mặt trẻ con của Diệp Thanh Thanh tràn đầy bất đắc dĩ, nói: “Con đã nói với mấy enh là không có việc gì, bọn họ một hai phải kéo con trở về……” Nói, Diệp Thanh Thanh còn thở dài một hơi, Như là thể hiện sự bất đắc dĩ của mình.
Quý Vãn còn chưa bình tĩnh lại, nghe được Diệp Thanh Thanh nói nháy mắt bị chọc cười: “Bọn họ cũng nói không sai, miệng vết thương cần phải khử trùng, đừng nói con là con trai lại sợ đau nha.” Cuối cùng còn không quên dùng cách nói của Diệp Thanh Thanh để chọc cậu.
Diệp Thanh Thanh hơi nhíu mày một chút, nhưng khi nhìn ánh mắt quan tâm của Quý Vãn, cậu rốt cuộc không nói cái gì nữa, chỉ lại thở dài.
Khương Nhu cùng Tống Tình ở trong nhà Nghe tiểu Dương miêu tả xong đã biết nhịp Thanh Thanh bị thương không nghiêm trọng, lúc này chạy tới vừa lúc liền nghe được Diệp Thanh Thanh bắt chước người lớn mà thở dài.
Khương Nhu cười: “Thanh Thanh so với hai anh còn bình tĩnh hơn.”
Tống Tình nhớ tới đứa con trai khi nãy hoang mang rối loạn đồng ý mà gật đầu.
“Được rồi,” Quý Vãn nắm Diệp Thanh Thanh tay, “Em dẫn thằng bé đi khử trùng vết thương trước.”
Miệng vết thương tuy rằng nhỏ, nhưng để tránh bị nhiễm trùng, tốt nhất vẫn là dán băng keo cá nhân.
Tống Tình nói: “Ừ, em đi trước đi Bên này giao cho tụi chị là được.”
Quý Vãn dẫn theo Diệp Thanh Thanh đi.
Tần Hành nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Thanh Thanh một lát, đột nhiên hỏi Khương Nhu: “Mẹ, chúng ta có mang nước sát trùng cùng băng dán không?”
Khương Nhu gật đầu: “Có mang theo, làm sao vậy?”
Tần Hành yên lặng mà nhìn nàng.
Khương Nhu nháy mắt hiểu rõ con trai nhà mình muốn làm gì, cô lập tức cong mắt cười: “Vậy con đi lấy với mẹ?”
Tần Hành gật đầu.
Khương Nhu liền dẫn theo Tần Hành đi.
Tiểu Dương đợi ở trong phòng nửa ngày, cũng không thấy những đứa trẻ khác trở về liền chạy ra ngoài tìm.
Thấy Tống Tình, cậu bé giương giọng hỏi: “Mẹ, Thanh Thanh đâu?”
Tống Tình nói: “ Dì Quý dẫn thằng bé đi xử lý vết thương rồi.”
Tiểu Dương ồ một tiếng, lại hỏi: “ Miệng vết thương của Thanh Thanh có nghiêm trọng không ạ?”
Vết thương “lớn” như vậy căn bản là không có nghiêm trọng.
“Dán cái băng keo là được.” Tống Tình nói.
Tiểu Dương nhíu mày suy nghĩ một chút, lại hỏi Tống Tình: “Mẹ, mẹ có tiền không?”
Tống Tình dừng bước chân: “Con làm mất tiền nhân viên công tác đưa cho con rồi hả?”
Tiểu Dương lớn tiếng phản bác: “Sao có thể!” Nói xong cậu còn móc ra mấy tờ tiền, lại nói, “Con dùng cho việc khác!”
Tống Tình lúc này mới cười, cũng không hỏi Tiểu Dương đòi tiền làm gì, từ trong ví lấy ra 50 cho cậu: “Đủ chưa?”
Tiểu Dương nghĩ nghĩ, gật đầu: “ Chắc là đủ rồi. Mẹ ơi con đi trước!”
Tống Tình đại khái đoán được con trai mình muốn làm gì, không ngăn cản, cười gật đầu.
Chờ đến Tiểu Dương chạy đi nhanh như chớp, Hoắc Thu Thu mới đi qua, nhỏ giọng hỏi Tống Tình: “Dì ơi, anh Tiểu Dương muốn làm gì vậy?”
Tống Tình sờ cái bím của Hoắc Thu Thu: “Thằng bé đi mua băng keo cá nhân cho Thanh Thanh đó.”
Hoắc Thu Thu cầm bông hoa trong tay, nghe vậy ánh mắt sáng lên: “ Anh Thanh Thanh dán băng keo cá nhân là ổn sao?”
Gia Gia chần chừ một lúc, cũng tiến lên hỏi: “Không cần mua thuốc khác sao ạ?”
Tống Tình: “Đúng vậy,” lại nói, “ Các con theo dì về phòng trước hay là ở đây chờ Tiểu Dương?”
Hoắc Thu Thu nói: “Con đi tìm ba ba!”
Gia Gia nắm ngón tay, cảm thấy Chu Thiến chắc sẽ không cho mình tiền: “Con…… Con cũng đi tìm ba.”
Tống Tình duỗi tay: “Vậy đi thôi, dì dẫn các con vào.”
……
Thôn Đào Nguyên là không phải là một thôn nổi tiếng ở Côn Minh, nhưng Gần đây trong thôn lại xảy ra một chuyện lớn ——chương trình《 Bảo bối của chúng ta 》 Áo thun có bận hả!
Đây chính là một cơ hội tuyên truyền tốt cho thôn của bọn họ, nếu chương trình nổi tiếng vậy thì thôn của bọn họ cũng sẽ nổi tiếng, sau đó mấy streamer khác cũng sẽ tới đây quay, như vậy là có thể làm cho cả thôn bọn họ giàu lên!
Vì phối hợp đoàn phim, thôn ủy đã cùng toàn thôn mở họp, nói bọn họ cứ sinh hoạt bình thường là được, nếu tổ chương trình cần hỗ trợ thì hỗ trợ, không thể giúp thì tìm thôn ủy.
Tóm lại chính là một câu —— Hết sức phối hợp, ít làm phiền.
Các thôn dân đều nghe lời cán bộ thôn ủy nói, cho nên dù tổ chương trình đã quay trong thôn 2 ngày, ngoại trừ mấy đứa trẻ tò mò thì phần lớn người trưởng thành còn chưa thấy những người được gọi là minh tinh.
Tiểu Dương cầm tiền chạy đi, Tìm tới mấy đứa nhỏ xung quanh tổ chương trình, mấy đứa nhỏ không lớn lắm, nhìn thấy Tiểu Dương còn có chút thẹn thùng.
Tiểu Dương hỏi thì đứa bé cũng không trả lời, nhưng khi Tiểu Dương hỏi mua băng keo cá nhân ở đâu thì đứa bé rất nhiệt tình dẫn Tiểu Dương đến phòng khám trong thôn.
Phòng khám ở thôn Đào Nguyên không lớn lắm, Đường đều chỉ trị bệnh vặt cho thôn dân, gặp bệnh nặng, các thôn dân đều đi bệnh viện trên trấn.
Bác sĩ trong thôn tuổi đã lớn, trên cằm còn có một chòm râu trắng. Ông cũng là lần đầu tiên thấy đứa trẻ ăn mặc sạch sẽ như Tiểu Dương, liền biết cậu là con trai của mấy minh tinh tới quay chương trình, nhớ đến thôn ủy dặn dò, bác sĩ tức khắc tỉnh táo, cười tủm tỉm hỏi Tiểu Dương: “ Người bạn nhỏ, con cần giúp gì sao?”
Tiểu Dương nhìn ông lão có gương mặt hiền từ này, gật đầu: “ Dạ vâng, ông ơi, con muốn mua băng dán.”
Bác sĩ gật đầu: “Băng dán hả? Vậy ông đưa con hai miếng được không?”
Tiểu Dương chạy nhanh lắc đầu: “Không ạ, Con muốn một hộp, cũng không cần ông đưa.”
Bác sĩ nói rất nhiều lần muốn đưa không cho Tiểu Dương, Tiểu Dương đều cự tuyệt.
Không có biện pháp, ông chỉ có thể thu tiền.
Chờ đến khi Tiểu Dương cầm băng dán chạy đi, ông mới vui tươi hớn hở mà cười: “Đứa trẻ này thật đáng yêu……”
Nói xong bác sĩ liền trở về phòng khám.
Ông vừa mới ngồi xuống không bao lâu, trước cửa lại có một âm thanh truyền đến: “Có ai không ạ?”
Bác sĩ đi ra nhìn lên, đứng trước cửa là một cô bé, có vẻ còn nhỏ tuổi hơn đứa bé lúc trước, lại nhìn đến người quay phim bên cạnh cô bé, bác sĩ nháy mắt hiểu rõ, lại là một đứa con của minh tinh!
“Người bạn nhỏ, con có chuyện gì sao?” Bác sĩ cười tủm tỉm hỏi.
Hoắc Thu Thu xòe tiền trong tay mình ra, sau đó quay đầu lại nhìn camera man.
Cô muốn mua cái gì?
Cái gì dán?
Camera man nhắc: “Băng dán.”
Bác sĩ sửng sốt, sao lại tới mua băng dán?
Ông đem những lời đã nói với Tiểu Dương nói lại với cô bé một lần, ai ngờ cô bé lắc đầu: “Muốn nhiều chút!”
Thanh Thanh chảy máu, phải mua nhiều băng dán vết thương mới có thể lành.
Bác sĩ bó tay, chỉ có thể đưa cho Hoắc Thu Thu một hộp băng dán.
Cô bé có được băng dán thì giống như Tiểu Dương, liền chạy đi với đôi chân ngắn của mình.
Cũng không biết bọn họ mua băng dán làm cái gì.
Bác sĩ một lần nữa ngồi xuống, chuẩn bị rót một ly trà cho mình.
Nhưng ấm trà vừa mới nhấc lên, lại nghe ở cửa truyền đến một âm thanh ——
“Có người không ạ? Con, con muốn mua băng dán.”
Tay cầm ấm trà của bác sĩ run lên, nước tràn ra bàn.
Lại bán một hộp băng dán, bác sĩ đứng ở cửa, sờ râu của mình, trong mắt đều là chút mê mang.
Sao hôm nay ai cũng mua băng dán vậy?
Khó hiểu giống bác sĩ còn có Quý Vãn.
Trên bàn cơm xếp ngăn nắp 4 hộp băng dán, bên cạnh còn có bốn đứa trẻ.
Hoắc Thu Thu bĩu môi: “Thanh Thanh phải dùng của tớ!”
Tiểu Dương không nhường ai: “Anh đưa thứ hai, xếp trước em, nên phải dùng của anh trước!”
Gia Gia nhìn bọn họ, lại nhìn Diệp Thanh Thanh, mím môi: “Thanh Thanh dùng của tớ trước cũng được……”
Chỉ có Tần Hành, mặt không cảm xúc, lui một bước, giống như khinh thường tranh chấp với ba đứa trẻ.
Nhưng Quý Vãn thấy Tần Hành từ trong túi móc ra một miếng băng dán, nhét vào trong tay Diệp Thanh Thanh.
Quý Vãn: “……”
Con trai của cô, hình như là rơi vào trung tâm của Tu la tràng?
Hay là ảo giác của cô!
“Sao lại thế?” Tống Tình nghe được lời này cũng kinh ngạc.
Tiểu Dương thở hổn hển, cái trán đầy mồ hôi như hạt đậu, chống đầu gối thở mấy hơi thở, mới mở miệng nói: “Thanh Thanh…… Tụi con dọn đồ ăn, đồ ăn quá nặng, sọt, sọt rơi xuống dưới……”
Mấy người lớn nghe được cũng kinh hồn táng đảm.
“Vậy Thanh Thanh đâu?” Quý Vãn hỏi.
Tiểu Dương chỉ bên ngoài sân.
Quý Vãn chạy nhanh ra ngoài, chỉ là khi chạy ra, thì không thấy thân ảnh Diệp Thanh Thanh đâu.
Khương Nhu cũng theo ra tới, thấy thế hỏi: “Thanh Thanh đâu?”
Một nhà Tiểu Dương cùng với trợ lý quay phim mới vừa chạy tới, vội vàng chỉ một hướng: “Bên kia kìa.”
Quý Vãn quay đầu, liền thấy Tần Hành đang nắm cánh tay Diệp Thanh Thanh, đi theo bên cạnh còn có Gia Gia cùng Hoắc Thu Thu, họ đang chậm rì rì mà đi tới.
Chỉ là ——
Nhìn Diệp Thanh Thanh đi, một chút cũng không giống như bị đồ vật rơi trúng.
Dù vậy, khi chưa xác định Diệp Thanh Thanh thật sự không có việc gì, Quý Vãn vẫn là rất lo lắng, bước nhanh về phía Diệp Thanh Thanh.
Diệp Thanh Thanh đang nói chuyện cùng Hoắc Thu Thu, liền cảm thấy có một cơn gió lướt qua mặt mình, ngay sau đó đã bị Quý Vãn ôm vào trong ngực: “Thanh Thanh, con không sao chứ?”
Diệp Thanh Thanh còn chưa kịp nói gì, Gia Gia cùng Hoắc Thu Thu bên cạnh đã nói trước——
“Thanh Thanh bị thương.”
“Chảy máu!”
Trai tim Quý Vãn muốn nhảy ra ngoài, nhanh chóng buông Diệp Thanh Thanh ra, nhìn cậu một vòng, cũng không thấy chảy máu chỗ nào, cô cau mày: “Chảy máu chỗ nào vậy con?”
Tần Hành nắm tay phải Diệp Thanh Thanh, nhìn Quý Vãn nói: “Ngón tay Thanh Thanh bị trầy, chảy máu ạ.”
Quý Vãn cúi đầu, thấy trên ngón tay Diệp Thanh Thanh có một vết xước nhỏ.
Miệng vết thương dài không đến một centimet, xung quanh còn một chút vết máu đã khô cạn, chỉ là còn hơi đỏ.
Vết thương nhỏ như vậy, đối với những người khác chưa chắc sẽ bị chú ý tới, chỉ là ở trên ngón tay trắng nõn của Diệp Thanh Thanh thì hết sức dễ thấy.
Quý Vãn nhìn chằm chằm cái vết thương thật nhỏ trên ngón tay Diệp Thanh Thanh ngón, nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại cảm thấy buồn cười.
Khi nghe Tiểu Dương thở hổn hển mà nói Diệp Thanh Thanh bị thương, trái tim Quý Vãn đều muốn ngừng đập, cô lo lắng không ngừng, sợ Thanh Thanh bị đồ vật rơi trúng chỗ nào rồi
Ai ngờ Diệp Thanh Thanh bị thương đúng như Tiểu Dương nói, chỉ là vết thương không đến một centimet!
Uhm, là trình độ mà không cần băng bó đều có thể khỏi hẳn!
Quý Vãn tươi cười có chút bất đắc dĩ.
Diệp Thanh Thanh sao mà không bất đắc dĩ chứ?
Chỉ là cậu đánh giá cao thể lực hiện tại của chính mình, cho nên lúc cái sọt rơi xuống cậu theo bản năng chụp lấy, ai ngờ không chụp được, còn bị dây trúc của sọt cắt trúng ngón tay.
Miệng vết thương không lớn, Diệp Thanh Thanh cũng nghĩ không sao, nhưng Tiểu Dương bên cạnh với Tần Hành lại không nghĩ vậy, một hai phải lôi kéo cậu trở về xử lý miệng vết thương.
Gương mặt trẻ con của Diệp Thanh Thanh tràn đầy bất đắc dĩ, nói: “Con đã nói với mấy enh là không có việc gì, bọn họ một hai phải kéo con trở về……” Nói, Diệp Thanh Thanh còn thở dài một hơi, Như là thể hiện sự bất đắc dĩ của mình.
Quý Vãn còn chưa bình tĩnh lại, nghe được Diệp Thanh Thanh nói nháy mắt bị chọc cười: “Bọn họ cũng nói không sai, miệng vết thương cần phải khử trùng, đừng nói con là con trai lại sợ đau nha.” Cuối cùng còn không quên dùng cách nói của Diệp Thanh Thanh để chọc cậu.
Diệp Thanh Thanh hơi nhíu mày một chút, nhưng khi nhìn ánh mắt quan tâm của Quý Vãn, cậu rốt cuộc không nói cái gì nữa, chỉ lại thở dài.
Khương Nhu cùng Tống Tình ở trong nhà Nghe tiểu Dương miêu tả xong đã biết nhịp Thanh Thanh bị thương không nghiêm trọng, lúc này chạy tới vừa lúc liền nghe được Diệp Thanh Thanh bắt chước người lớn mà thở dài.
Khương Nhu cười: “Thanh Thanh so với hai anh còn bình tĩnh hơn.”
Tống Tình nhớ tới đứa con trai khi nãy hoang mang rối loạn đồng ý mà gật đầu.
“Được rồi,” Quý Vãn nắm Diệp Thanh Thanh tay, “Em dẫn thằng bé đi khử trùng vết thương trước.”
Miệng vết thương tuy rằng nhỏ, nhưng để tránh bị nhiễm trùng, tốt nhất vẫn là dán băng keo cá nhân.
Tống Tình nói: “Ừ, em đi trước đi Bên này giao cho tụi chị là được.”
Quý Vãn dẫn theo Diệp Thanh Thanh đi.
Tần Hành nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Thanh Thanh một lát, đột nhiên hỏi Khương Nhu: “Mẹ, chúng ta có mang nước sát trùng cùng băng dán không?”
Khương Nhu gật đầu: “Có mang theo, làm sao vậy?”
Tần Hành yên lặng mà nhìn nàng.
Khương Nhu nháy mắt hiểu rõ con trai nhà mình muốn làm gì, cô lập tức cong mắt cười: “Vậy con đi lấy với mẹ?”
Tần Hành gật đầu.
Khương Nhu liền dẫn theo Tần Hành đi.
Tiểu Dương đợi ở trong phòng nửa ngày, cũng không thấy những đứa trẻ khác trở về liền chạy ra ngoài tìm.
Thấy Tống Tình, cậu bé giương giọng hỏi: “Mẹ, Thanh Thanh đâu?”
Tống Tình nói: “ Dì Quý dẫn thằng bé đi xử lý vết thương rồi.”
Tiểu Dương ồ một tiếng, lại hỏi: “ Miệng vết thương của Thanh Thanh có nghiêm trọng không ạ?”
Vết thương “lớn” như vậy căn bản là không có nghiêm trọng.
“Dán cái băng keo là được.” Tống Tình nói.
Tiểu Dương nhíu mày suy nghĩ một chút, lại hỏi Tống Tình: “Mẹ, mẹ có tiền không?”
Tống Tình dừng bước chân: “Con làm mất tiền nhân viên công tác đưa cho con rồi hả?”
Tiểu Dương lớn tiếng phản bác: “Sao có thể!” Nói xong cậu còn móc ra mấy tờ tiền, lại nói, “Con dùng cho việc khác!”
Tống Tình lúc này mới cười, cũng không hỏi Tiểu Dương đòi tiền làm gì, từ trong ví lấy ra 50 cho cậu: “Đủ chưa?”
Tiểu Dương nghĩ nghĩ, gật đầu: “ Chắc là đủ rồi. Mẹ ơi con đi trước!”
Tống Tình đại khái đoán được con trai mình muốn làm gì, không ngăn cản, cười gật đầu.
Chờ đến Tiểu Dương chạy đi nhanh như chớp, Hoắc Thu Thu mới đi qua, nhỏ giọng hỏi Tống Tình: “Dì ơi, anh Tiểu Dương muốn làm gì vậy?”
Tống Tình sờ cái bím của Hoắc Thu Thu: “Thằng bé đi mua băng keo cá nhân cho Thanh Thanh đó.”
Hoắc Thu Thu cầm bông hoa trong tay, nghe vậy ánh mắt sáng lên: “ Anh Thanh Thanh dán băng keo cá nhân là ổn sao?”
Gia Gia chần chừ một lúc, cũng tiến lên hỏi: “Không cần mua thuốc khác sao ạ?”
Tống Tình: “Đúng vậy,” lại nói, “ Các con theo dì về phòng trước hay là ở đây chờ Tiểu Dương?”
Hoắc Thu Thu nói: “Con đi tìm ba ba!”
Gia Gia nắm ngón tay, cảm thấy Chu Thiến chắc sẽ không cho mình tiền: “Con…… Con cũng đi tìm ba.”
Tống Tình duỗi tay: “Vậy đi thôi, dì dẫn các con vào.”
……
Thôn Đào Nguyên là không phải là một thôn nổi tiếng ở Côn Minh, nhưng Gần đây trong thôn lại xảy ra một chuyện lớn ——chương trình《 Bảo bối của chúng ta 》 Áo thun có bận hả!
Đây chính là một cơ hội tuyên truyền tốt cho thôn của bọn họ, nếu chương trình nổi tiếng vậy thì thôn của bọn họ cũng sẽ nổi tiếng, sau đó mấy streamer khác cũng sẽ tới đây quay, như vậy là có thể làm cho cả thôn bọn họ giàu lên!
Vì phối hợp đoàn phim, thôn ủy đã cùng toàn thôn mở họp, nói bọn họ cứ sinh hoạt bình thường là được, nếu tổ chương trình cần hỗ trợ thì hỗ trợ, không thể giúp thì tìm thôn ủy.
Tóm lại chính là một câu —— Hết sức phối hợp, ít làm phiền.
Các thôn dân đều nghe lời cán bộ thôn ủy nói, cho nên dù tổ chương trình đã quay trong thôn 2 ngày, ngoại trừ mấy đứa trẻ tò mò thì phần lớn người trưởng thành còn chưa thấy những người được gọi là minh tinh.
Tiểu Dương cầm tiền chạy đi, Tìm tới mấy đứa nhỏ xung quanh tổ chương trình, mấy đứa nhỏ không lớn lắm, nhìn thấy Tiểu Dương còn có chút thẹn thùng.
Tiểu Dương hỏi thì đứa bé cũng không trả lời, nhưng khi Tiểu Dương hỏi mua băng keo cá nhân ở đâu thì đứa bé rất nhiệt tình dẫn Tiểu Dương đến phòng khám trong thôn.
Phòng khám ở thôn Đào Nguyên không lớn lắm, Đường đều chỉ trị bệnh vặt cho thôn dân, gặp bệnh nặng, các thôn dân đều đi bệnh viện trên trấn.
Bác sĩ trong thôn tuổi đã lớn, trên cằm còn có một chòm râu trắng. Ông cũng là lần đầu tiên thấy đứa trẻ ăn mặc sạch sẽ như Tiểu Dương, liền biết cậu là con trai của mấy minh tinh tới quay chương trình, nhớ đến thôn ủy dặn dò, bác sĩ tức khắc tỉnh táo, cười tủm tỉm hỏi Tiểu Dương: “ Người bạn nhỏ, con cần giúp gì sao?”
Tiểu Dương nhìn ông lão có gương mặt hiền từ này, gật đầu: “ Dạ vâng, ông ơi, con muốn mua băng dán.”
Bác sĩ gật đầu: “Băng dán hả? Vậy ông đưa con hai miếng được không?”
Tiểu Dương chạy nhanh lắc đầu: “Không ạ, Con muốn một hộp, cũng không cần ông đưa.”
Bác sĩ nói rất nhiều lần muốn đưa không cho Tiểu Dương, Tiểu Dương đều cự tuyệt.
Không có biện pháp, ông chỉ có thể thu tiền.
Chờ đến khi Tiểu Dương cầm băng dán chạy đi, ông mới vui tươi hớn hở mà cười: “Đứa trẻ này thật đáng yêu……”
Nói xong bác sĩ liền trở về phòng khám.
Ông vừa mới ngồi xuống không bao lâu, trước cửa lại có một âm thanh truyền đến: “Có ai không ạ?”
Bác sĩ đi ra nhìn lên, đứng trước cửa là một cô bé, có vẻ còn nhỏ tuổi hơn đứa bé lúc trước, lại nhìn đến người quay phim bên cạnh cô bé, bác sĩ nháy mắt hiểu rõ, lại là một đứa con của minh tinh!
“Người bạn nhỏ, con có chuyện gì sao?” Bác sĩ cười tủm tỉm hỏi.
Hoắc Thu Thu xòe tiền trong tay mình ra, sau đó quay đầu lại nhìn camera man.
Cô muốn mua cái gì?
Cái gì dán?
Camera man nhắc: “Băng dán.”
Bác sĩ sửng sốt, sao lại tới mua băng dán?
Ông đem những lời đã nói với Tiểu Dương nói lại với cô bé một lần, ai ngờ cô bé lắc đầu: “Muốn nhiều chút!”
Thanh Thanh chảy máu, phải mua nhiều băng dán vết thương mới có thể lành.
Bác sĩ bó tay, chỉ có thể đưa cho Hoắc Thu Thu một hộp băng dán.
Cô bé có được băng dán thì giống như Tiểu Dương, liền chạy đi với đôi chân ngắn của mình.
Cũng không biết bọn họ mua băng dán làm cái gì.
Bác sĩ một lần nữa ngồi xuống, chuẩn bị rót một ly trà cho mình.
Nhưng ấm trà vừa mới nhấc lên, lại nghe ở cửa truyền đến một âm thanh ——
“Có người không ạ? Con, con muốn mua băng dán.”
Tay cầm ấm trà của bác sĩ run lên, nước tràn ra bàn.
Lại bán một hộp băng dán, bác sĩ đứng ở cửa, sờ râu của mình, trong mắt đều là chút mê mang.
Sao hôm nay ai cũng mua băng dán vậy?
Khó hiểu giống bác sĩ còn có Quý Vãn.
Trên bàn cơm xếp ngăn nắp 4 hộp băng dán, bên cạnh còn có bốn đứa trẻ.
Hoắc Thu Thu bĩu môi: “Thanh Thanh phải dùng của tớ!”
Tiểu Dương không nhường ai: “Anh đưa thứ hai, xếp trước em, nên phải dùng của anh trước!”
Gia Gia nhìn bọn họ, lại nhìn Diệp Thanh Thanh, mím môi: “Thanh Thanh dùng của tớ trước cũng được……”
Chỉ có Tần Hành, mặt không cảm xúc, lui một bước, giống như khinh thường tranh chấp với ba đứa trẻ.
Nhưng Quý Vãn thấy Tần Hành từ trong túi móc ra một miếng băng dán, nhét vào trong tay Diệp Thanh Thanh.
Quý Vãn: “……”
Con trai của cô, hình như là rơi vào trung tâm của Tu la tràng?
Hay là ảo giác của cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.