Xuyên Thành Pháo Hôi Chết Sớm, Ta Bị Nam Chính Tà Mị Giam Cầm
Chương 42:
Công Tử Lương Dạ
03/12/2024
Vệ Trầm: “…”
Thấy hắn không trả lời, Giang Phán Phán tự cho rằng hắn đã đồng ý, nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy đưa tay về phía đai lưng của hắn.
Nhưng trước khi tay nàng kịp chạm vào, Vệ Trầm đã nắm lấy cổ tay nàng, khiến nàng lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Gương mặt của Giang Phán Phán càng thêm đỏ rực. Ánh mắt nàng tràn đầy xấu hổ và bối rối, lắp bắp hỏi: “Huynh… vẫn không muốn sao?”
“Vì sao?”
Vệ Trầm trầm giọng hỏi, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
“Không phải cô đã liều chết đối đầu với chưởng môn đó của cô sao?”
“Ông ta làm sao có thể so với huynh được?”
Giang Phán Phán mở to mắt, vẻ mặt không đồng tình: “Ông ta là tà ma ngoại đạo, còn huynh là anh hùng chính đạo. Ông ta không xứng xách giày cho huynh! Huynh tốt hơn ông ta vạn lần!”
Câu nói đầy chân thành và nhiệt huyết của nàng khiến Vệ Trầm khẽ bật cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại làm nổi bật gương mặt tái nhợt đầy phong thái của hắn.
Thấy hắn có vẻ buông lỏng, Giang Phán Phán vội vàng nói thêm: “Ta biết huynh thiện lương, không muốn lợi dụng ta. Nhưng ta là tự nguyện! Sau khi ra khỏi mật thất này, chúng ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ta tuyệt đối không để lộ điều này ra ngoài. Huynh xem… như vậy được không?”
Vệ Trầm nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện lên một tia thú vị. Lông mi dài của hắn khẽ cụp xuống, che đi ánh sáng lấp lánh trong mắt, khóe môi hơi cong, giọng nói như trêu chọc: “Nếu như ta không thiện lương, cũng không chính trực thì sao?”
“Làm sao có thể chứ?”
Giang Phán Phán ngơ ngác, vẻ mặt không thể tin được.
“Huynh chính là người tốt nhất trong thiên hạ mà!”
Hắn cứu nàng, cho nàng Thanh Tâm Quả, lại còn đứng ra bảo vệ nàng không biết bao nhiêu lần. Nếu nói hắn không phải người tốt, thì trên đời này còn ai có thể được coi là người tốt?
“Huynh trong lòng ta, chính là người tốt nhất thế gian!”
Nàng nghiêm túc khẳng định, rồi như muốn thêm chắc chắn, nàng nói tiếp: “Dù huynh không thiện lương, không chính trực, ta cũng sẽ không hối hận!”
Nghe vậy, khóe môi Vệ Trầm khẽ nhếch, ánh mắt như chứa ý cười, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Cô chắc chắn?”
“Chắc chắn, cực kì chắc chắn.”
Nàng gật đầu mạnh mẽ.
“Vậy quyết không hối hận?”
“Quyết không hối hận.”
Vệ Trầm khẽ nhướng mày, sau đó kéo tay nàng về phía mình, nhẹ giọng gọi: “Phán Phán.”
Tiếng gọi ấy mềm mại, dịu dàng, như mang theo cả sự lưu luyến, khiến ngón tay nàng khẽ run lên, nhịp tim đập dồn dập không thể kiểm soát.
Khi tay nàng run rẩy cởi bỏ đai lưng của hắn, chiếc áo ngoài rộng mở, để lộ thân hình rắn chắc với những vết thương loang lổ còn đang rỉ máu.
“Ta… ta giúp huynh bôi thuốc đã…”
Nàng bối rối đến mức suýt cắn phải lưỡi mình.
Thấy hắn không trả lời, Giang Phán Phán tự cho rằng hắn đã đồng ý, nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy đưa tay về phía đai lưng của hắn.
Nhưng trước khi tay nàng kịp chạm vào, Vệ Trầm đã nắm lấy cổ tay nàng, khiến nàng lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Gương mặt của Giang Phán Phán càng thêm đỏ rực. Ánh mắt nàng tràn đầy xấu hổ và bối rối, lắp bắp hỏi: “Huynh… vẫn không muốn sao?”
“Vì sao?”
Vệ Trầm trầm giọng hỏi, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
“Không phải cô đã liều chết đối đầu với chưởng môn đó của cô sao?”
“Ông ta làm sao có thể so với huynh được?”
Giang Phán Phán mở to mắt, vẻ mặt không đồng tình: “Ông ta là tà ma ngoại đạo, còn huynh là anh hùng chính đạo. Ông ta không xứng xách giày cho huynh! Huynh tốt hơn ông ta vạn lần!”
Câu nói đầy chân thành và nhiệt huyết của nàng khiến Vệ Trầm khẽ bật cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại làm nổi bật gương mặt tái nhợt đầy phong thái của hắn.
Thấy hắn có vẻ buông lỏng, Giang Phán Phán vội vàng nói thêm: “Ta biết huynh thiện lương, không muốn lợi dụng ta. Nhưng ta là tự nguyện! Sau khi ra khỏi mật thất này, chúng ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ta tuyệt đối không để lộ điều này ra ngoài. Huynh xem… như vậy được không?”
Vệ Trầm nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện lên một tia thú vị. Lông mi dài của hắn khẽ cụp xuống, che đi ánh sáng lấp lánh trong mắt, khóe môi hơi cong, giọng nói như trêu chọc: “Nếu như ta không thiện lương, cũng không chính trực thì sao?”
“Làm sao có thể chứ?”
Giang Phán Phán ngơ ngác, vẻ mặt không thể tin được.
“Huynh chính là người tốt nhất trong thiên hạ mà!”
Hắn cứu nàng, cho nàng Thanh Tâm Quả, lại còn đứng ra bảo vệ nàng không biết bao nhiêu lần. Nếu nói hắn không phải người tốt, thì trên đời này còn ai có thể được coi là người tốt?
“Huynh trong lòng ta, chính là người tốt nhất thế gian!”
Nàng nghiêm túc khẳng định, rồi như muốn thêm chắc chắn, nàng nói tiếp: “Dù huynh không thiện lương, không chính trực, ta cũng sẽ không hối hận!”
Nghe vậy, khóe môi Vệ Trầm khẽ nhếch, ánh mắt như chứa ý cười, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Cô chắc chắn?”
“Chắc chắn, cực kì chắc chắn.”
Nàng gật đầu mạnh mẽ.
“Vậy quyết không hối hận?”
“Quyết không hối hận.”
Vệ Trầm khẽ nhướng mày, sau đó kéo tay nàng về phía mình, nhẹ giọng gọi: “Phán Phán.”
Tiếng gọi ấy mềm mại, dịu dàng, như mang theo cả sự lưu luyến, khiến ngón tay nàng khẽ run lên, nhịp tim đập dồn dập không thể kiểm soát.
Khi tay nàng run rẩy cởi bỏ đai lưng của hắn, chiếc áo ngoài rộng mở, để lộ thân hình rắn chắc với những vết thương loang lổ còn đang rỉ máu.
“Ta… ta giúp huynh bôi thuốc đã…”
Nàng bối rối đến mức suýt cắn phải lưỡi mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.