Xuyên Thành Pháo Hôi Chết Sớm, Ta Bị Nam Chính Tà Mị Giam Cầm

Chương 43:

Công Tử Lương Dạ

03/12/2024

“Không cần.”

Vệ Trầm nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời nhưng trầm ổn, nụ cười trên khóe môi rất ung dung.

“Cô chính là loại thuốc tốt nhất.”

“…”

Giang Phán Phán chỉ cảm thấy cả khuôn mặt mình như muốn nổ tung. Không chỉ mặt đỏ bừng, ngay cả đầu óc nàng cũng như ngừng hoạt động.

“Vậy… vậy thì… bắt đầu đi…”

Nàng lí nhí nói, nhưng tay lại run rẩy không dám cử động.

Chần chừ một lúc lâu, nàng ngập ngừng hỏi: “Ta… ta có thể tắt linh châu được không?”

“Đương nhiên.”

Nghe vậy, nàng vội vàng ném viên linh châu phát sáng vào túi trữ vật.

Trong thoáng chốc, bóng tối bao trùm toàn bộ mật thất. Nhưng chính màn đêm lại mang đến cho nàng một chút dũng khí, khiến tay nàng tiếp tục dò dẫm để cởi bỏ nốt lớp y phục của Vệ Trầm.

Bàn tay của Giang Phán Phán còn chưa kịp chạm tới đai lưng của Vệ Trầm thì trên cổ tay nàng bỗng xuất hiện một vật lạnh lẽo. Nàng ngẩn người, nhìn xuống, liền hỏi: “Đây là gì?”



Vệ Trầm cất giọng trầm thấp, êm tai: “Đây là một kết giới không gian. Ta nghĩ cô không muốn làm chuyện này ngay tại đây, đúng không?”

Hắn cúi đầu, ánh mắt sắc bén thoáng dịu lại, tiếp tục: “Nó có thể đưa chúng ta đến một nơi cô thích.”

Giang Phán Phán nghe xong, đôi mắt chớp chớp đầy ngạc nhiên. Đúng thật, nàng không muốn lần đầu tiên của mình diễn ra trong mật thất ngập tràn máu tanh và tử khí này. Thậm chí còn có khả năng bị chưởng môn giám sát, khiến nàng không khỏi sởn gai ốc.

Nếu có thể, nàng mong rằng lần đầu tiên của mình phải ở trong một căn phòng ấm áp và lãng mạn, có giường lớn mềm mại, hoa hồng trải khắp nơi, cùng với ánh nến lung linh toát lên hương thơm nhẹ nhàng. Đèn trong phòng không cần quá sáng, ánh nến mờ ảo thôi cũng đủ để tạo không khí rồi.

Đây là cảnh tượng nàng từng cùng các bạn trong ký túc xá đại học thảo luận khi còn ở thế giới cũ.

Đang lúc suy nghĩ mông lung, cơ thể nàng bỗng cảm nhận được sự mềm mại dưới lưng. Nàng mở mắt ra, nhận thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, xung quanh chính là căn phòng mà nàng vừa tưởng tượng trong đầu, thậm chí còn đẹp hơn, ấm áp hơn rất nhiều.

“Thì ra đây là nơi mà Phán Phán thích.”

Vệ Trầm khẽ liếc nhìn khung cảnh xung quanh. Ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ hứng thú, giọng nói mang theo chút ý cười: “Quả nhiên rất đặc biệt.”

Lời nói ấy kéo Giang Phán Phán trở về thực tại. Khi ánh mắt nàng quét qua, đập vào mắt nàng là chiếc giường đỏ rực được trang trí với chăn gối thêu hoa và dòng chữ song hỷ dán trên đầu giường.

Khuôn mặt nàng lập tức đỏ bừng, như sắp bốc khói.

Trời đất ơi! Sao mình lại tưởng tượng đây là một căn phòng tân hôn cơ chứ?!

Khi nàng nhìn lại Vệ Trầm, sắc mặt nàng càng đỏ hơn, vì trên người hắn, bộ y phục trắng nay đã biến thành một chiếc áo ngủ màu xanh đen bằng tơ tằm, mang phong cách hiện đại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Pháo Hôi Chết Sớm, Ta Bị Nam Chính Tà Mị Giam Cầm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook