Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Sau Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng
Chương 64: Phiên ngoại 2
Yến Thập Nhật
10/10/2022
Kế hoạch không thể đuổi kịp sự thay đổi.
Chu Khuyết Đình mở cửa, nhìn thấy Trình Dương đang mặc một chiếc áo sơ mi to rộng màu đen, hai chân để trần đi từ phòng ngủ ra phòng khách, xong lại như du hồn quay về phòng ngủ, lặp lại mấy lượt, như là đang mộng du, nhưng rõ ràng là đôi mắt vẫn đang mở to.
Không khí yên tĩnh, Chu Khuyết Đình nghe thấy tiếng hít thở của chính mình trở nên trầm trọng. Anh ngơ ngẩn đỡ tường, nhìn thấy vạt áo sơ mi nhẹ nhàng bay lên theo chuyển động của Trình Dương, lộ ra một đoạn viền màu trắng.
Sự tương phản mãnh liệt giữa đen và trắng đã làm cho đầu óc của anh trống không mất mấy giây.
Sau đó, văn bản chuẩn bị tỏ tình trong đầu anh giống như là giấy bị đổ nước vào vậy, nhoè nhoẹt không nhìn ra từ gì nữa.
Anh trở tay đóng cửa lại, hơi dừng một chút, mới nói: "Em đang làm gì?"
Trình Dương "A" một tiếng, quay đầu nhìn anh một lát, mới phản ứng chậm chạp, nói: "Anh về rồi à."
"Ừ." Chu Khuyết Đình đặt thức ăn đã đóng gói lên trên bàn, quay đầu cầm lấy điều khiển từ xa, đóng những tấm rèm trong phòng khách lại.
Rèm cửa từ từ khép lại, che khuất ánh mặt trời, đồng thời cũng ngăn trở sự nhìn trộm có khả năng tồn tại.
Ngón tay của Chu Khuyết Đình di xuống dưới, muốn bật đèn trần lên, nhưng phía sau lưng bỗng dưng trầm xuống, là Trình Dương đang mềm như bông treo trên người anh.
"Vậy anh đã đi đâu gì vậy?" Trong bóng tối, thanh niên ôm lấy cổ anh, cằm gác ở trên hõm vai anh, mơ mơ màng màng hỏi.
Phần cổ bị gương mặt ấm áp mềm mại dán lên, cảm giác như khắp người đều nổi da gà, Chu Khuyết Đình ổn định lại tinh thần, nói: "Đi làm."
"Đúng rồi ha, phải đi làm." Thanh niên lặp lại lời nói của anh một cách vô nghĩa, như là đã buồn ngủ đến mức mất đi khả năng tự hỏi.
"......"
Chu Khuyết Đình muốn quay đầu lại nhìn, nhưng Trình Dương treo ở trên lưng anh, cũng chuyển động theo mọi chuyển động của anh, như là đã hòa hợp thành một thể với anh, biến thành cái đuôi của anh.
Anh tốn công mãi cũng vô ích, chỉ đành dừng lại.
"Tối hôm qua không ngủ được sao?" Anh giơ tay xoa xoa mu bàn tay của Trình Dương, cảm thấy có hơi lạnh, cứ thế cõng cậu đi đến bn cạnh sô pha, từ khe hở trên sô pha rút điều khiển từ xa của điều hoà ra, tăng nhiệt độ lên cao hơn.
Trong cả quá trình, Trình Dương không hề buông tay, chỉ lỏng lẻo vòng tay qua cổ của Chu Khuyết Đình, theo di chuyển đi lại của Chu Khuyết Đình, tùng tùng mà vòng Chu Khuyết Đình cổ, theo Chu Khuyết Đình đi lại, dép lê trên chân cũng bị kéo lê trên sàn nhà.
Điều chỉnh độ ấm xong, Chu Khuyết Đình cầm lấy điều khiển từ xa, đứng im một lúc lâu vẫn không nhúc nhích, sau một hồi mới kéo kéo cái quần có chút chật, thở ra một hơi thật dài, hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn xem Trình Dương một cái. Hai hàng mi của thanh niên rũ xuống, dưới vành mắt có một vòng xanh lá nhàn nhạt, hiển nhiên là do thức đêm mới tạo thành.
Anh nhíu nhíu mày, ánh mắt lơ đãng di chuyển xuống dưới, dừng lại trên cổ áo sơ mi của thanh niên, lại nhìn đến một mảnh màu trắng như tuyết.
Tay anh nắm thật chặt, chặt đến nối điều khiển từ xa cũng phải kêu kèn kẹt.
Trình Dương nhắm mắt lại, suýt chút nữa đã ngủ mất tiêu, nhưng trong lúc còn nửa tỉnh nửa mơ, cậu lại nói: "Chủ yếu là chưa ăn sáng, đói quá."
Chu Khuyết Đình thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: "Anh mua cơm trưa rồi, dậy ăn đi." Đầu Trình Dương nghiêng sang một bên, suýt nữa là ngã xuống, anh trở tay nâng dậy, lại dỗ dành, nói, "Ăn xong ngủ tiếp."
"Em không buồn ngủ."
"Vậy em xuống ăn cơm đã."
"A ——"
Trình Dương há miệng, Chu Khuyết Đình hết cách, đành phải chở cái tên này, vừa nâng vừa dịch đến bên cạnh bàn ăn, mở cơm hộp ra, dùng muỗng xúc một miếng cơm đưa đến bên miệng cậu.
Tiếp đó, anh cứ như vậy, một miếng lại một miếng đút đến khi cậu no bụng.
Chờ cậu ăn xong, anh lại rút một tờ giấy ướt lau sạch vết dầu mỡ ngoài miệng cậu, xong lại cõng cậu về phòng ngủ.
"Ngủ một giấc đi."
"Không, em còn phải tiếp tục sáng tác."
"Ngay cả mắt em còn không mở ra được nữa."
"Đỡ em dậy, em vẫn có thể viết được."
Trong một nháy mắt này, Chu Khuyết Đình đã thật sự hoài nghi rằng liệu có phải tên nhóc này đang giả vờ không, vì nếu nói là cậu ấy buồn ngủ, vậy thì tại sao lại cứ dính chặt trên người mình đến nỗi không kéo ra được chứ?
Kéo một lúc lâu, thế mà lại không kéo được Trình Dương xuống, ngược lại chính bản thân mình lại chảy mồ hôi cả người. Chu Khuyết Đình cũng có chút mệt mọi, ngó nghiêng khắp nơi, thất laptop để bên mép giường vẫn còn đang sáng lên, trên phần mềm word cũng có mấy nghìn chữ rồi, chắc là kết quả sáng tác cả đêm của Trình Dương.
Hoá ra sau nụ hôn đầu, cậu ấy còn thay đổi mấy kịch bản nữa.
Biểu tình của Chu Khuyết Đình hơi hơi vi diệu, anh cảm nhận được một loại cảm giác mất mát nếu nói ra thì sẽ có vẻ làm ra vẻ quá mức.
Anh đang dùng ánh mắt đong đầy vẻ phức tạp nhìn màn hình máy tính, thì đầu Trình Dương bỗng gật một cái, đột nhiên tỉnh táo lại, như là có linh cảm đột xuất vậy. Sau đó cậu cứ thế trượt xuống khỏi lưng của Chu Khuyết Đình, xong cầm lấy laptop, đặt lên đầu gối, dựa dần mép giường, ngồi xuống một cái là bắt đầu gõ gõ đánh đánh.
Cậu còn vừa đánh chữ vừa lẩm bẩm: "Vì ngàn vạn...... Liều mạng......"
Chu Khuyết Đình: "......"
Ra là ngọn nguồn còn là do câu nói lỡ miệng kia của anh.
Không có việc gì anh nói ngàn vạn làm gì chứ.
Chu Khuyết Đình hối hận vì lời nói tuỳ tiện của mình mất mấy giây, nhìn Trình Dương đang nghiêm túc gõ chữ, bắt đầu tự hỏi biện pháp khắc phục.
Phải làm thế nào mới có thể đưa một ngàn vạn đến tay Trình Dương mà không lưu lại dấu vết đây?
—--------------------------------------------------------------------------------—
"Cạnh." Trình Dương gõ xong một chữ cuối cùng, duỗi người, vươn vai.
Chu Khuyết Đình cũng vừa khéo nói chuyện điện thoại xong, đang từ ban công đi vào phòng.
Thấy thế, anh dừng lại ở cửa, nói: "Đã tỉnh táo chưa?"
Giờ phút này, Trình Dương thần thanh khí sảng, hoàn toàn không thấy được vẻ mơ mơ hồ hồ của mấy giờ trước đó: "Em vẫn luôn rất tỉnh được không, vừa nãy chỉ là nhè nhẹ phát tiết một chút thôi."
Trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn suy nghĩ bản thảo của talk show, nhưng vẫn không có linh cảm gì, đến tận đêm hôm qua, hôn xong ngủ không yên, tinh thần sáng láng, suy nghĩ miên man, mới ngoài ý muốn nảy ra ý tưởng.
Cậu trước nay chưa từng muốn sáng tác đến vậy, thế là cứ đơn giản thức cả một đêm, hạ "ngón tay" như có thần, viết liền tù tì bảy tám nghìn chữ.
Cuối cùng, đến đoạn kết thúc lại mắc kẹt.
Có ý muốn sáng tác lại không sáng tác ra được, là khó chịu nhất.
Bực bội, buồn khổ, thế cho nên trông hơi thần kinh.
Khả năng đây chính là sự tu dưỡng tự giác của một nghệ sĩ hài.
Trình Dương cảm khái một cách thâm trầm, xong quay đầu lại, lại thấy Chu Khuyết Đình đã thay một bộ quần áo khác, đang chuẩn bị ra ngoài.
"Lại đi đâu vậy?"
"Đi làm."
Một ngày của người làm thuê, buổi sáng đi làm, giữa trưa đi làm, buổi tối cũng đi làm.
Trình Dương "Oh" một tiếng: "Vậy thì nhớ mua bánh nướng nhân trứng chảy về cho em đó."
Chu Khuyết Đình hất hất cằm về phía phòng ngủ: "Ngủ bù trước đi, tỉnh ngủ là có ngay."
"Rõ." Trình Dương trịnh trọng một cách kỳ lạ, xoay người trở về phòng, đằng sau gáy, một dúm tóc hơi hơi vểnh lên.
Chu Khuyết Đình không khỏi giơ di động lên, chụp lại bóng lưng của cậu.
Sau đó lưu vào thư mục riêng tư, còn cài đặt mật khẩu.
Trên đường đến trường học, anh liếc mắt nhìn di động một cái, phảng phất như vẫn còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Trình Dương lưu tại trên lưng mình vậy.
Ngực anh hơi hơi nóng lên, đỗ xe bên trong một bãi đỗ xe bên cạnh khu dạy học, ngồi im một lúc lâu, mới cầm di động đi lên tầng.
Hôm nay anh có một khoá môn học《Viễn Thám Đại Cương》.
Khi bước lên bục giảng, dư quang anh liếc đến một bóng người quen thuộc vừa từ cửa sau chui vào trong phòng học, đang định xuống nhìn cho rõ, thì chuông vào học đã vang lên.
Chỉ có thể giảng bài trước.
Cho dù là một trường học danh giá như Yến Đại, những hàng ghế cuối lớp cũng có học sinh làm việc riêng, nghịch di động, ngủ, v.v, Chu Khuyết Đình đã quen, cũng không đi quản.
Nói xong về hình ảnh nhiệt hồng ngoại, anh xem xem thời gian, còn mấy phút nữa là tan học, cũng không kịp giảng đến chương tiếp theo, đơn giản giao luôn bài tập về nhà, xong cho sinh viên tự học.
Sau đó anh ở trên bục giảng thu dọn giáo án, suy nghĩ lát nữa còn phải đi mua bánh nướng trứng chảy.
Đúng lúc này, điện thoại anh đặt ở bên cạnh rung lên.
Anh cầm lên, thấy là tin nhắn do【Người yêu】gửi đến, theo bản năng nhấn mở ra, khoé miệng còn chưa kịp giương lên, đã cảm thấy có gì đó không thích hợp rồi.
Trình Dương gửi cho anh hai tấm hình.
Tấm thứ nhất là [Hình ảnh nhiệt hồng ngoại khi Tiểu Chu yêu đương trong tưởng tượng.jpg], trên ngực của hình người nho nhỏ trong tấm hình có một hình trái tim màu đỏ chót, các bộ phận khác thì đều được tô thành màu lục lam đại biểu cho nhiệt độ thấp hơn.
Tấm thứ hai thì lại là [[Hình ảnh nhiệt hồng ngoại khi Tiểu Chu yêu đương trên thực tế.jpg], bộ phận màu đỏ nóng lên của hình người nho nhỏ từ vị trí trên ngực biến thành vị trí không thể miêu tả được.
Chu Khuyết Đình: "......"
Mấy từ "hình ảnh nhiệt hồng ngoại" này làm cho anh ngẩng đầu lên xem xét những sinh viên đang ngồi trong phòng học theo bản năng.
Sau đó anh liền đối diện với tầm mắt của Trình Dương đang ngồi trong một góc của hàng ghế cuối cùng.
Chu Khuyết Đình: "......"
Ngón tay của Trình Dương chỉ chỉ di động, Chu Khuyết Đình cúi đầu, thấy【Người yêu】lại đã nhắn một tin nhắn khác.
『Thầy Chu, em học thế nào?』
Chu Khuyết Đình mở cửa, nhìn thấy Trình Dương đang mặc một chiếc áo sơ mi to rộng màu đen, hai chân để trần đi từ phòng ngủ ra phòng khách, xong lại như du hồn quay về phòng ngủ, lặp lại mấy lượt, như là đang mộng du, nhưng rõ ràng là đôi mắt vẫn đang mở to.
Không khí yên tĩnh, Chu Khuyết Đình nghe thấy tiếng hít thở của chính mình trở nên trầm trọng. Anh ngơ ngẩn đỡ tường, nhìn thấy vạt áo sơ mi nhẹ nhàng bay lên theo chuyển động của Trình Dương, lộ ra một đoạn viền màu trắng.
Sự tương phản mãnh liệt giữa đen và trắng đã làm cho đầu óc của anh trống không mất mấy giây.
Sau đó, văn bản chuẩn bị tỏ tình trong đầu anh giống như là giấy bị đổ nước vào vậy, nhoè nhoẹt không nhìn ra từ gì nữa.
Anh trở tay đóng cửa lại, hơi dừng một chút, mới nói: "Em đang làm gì?"
Trình Dương "A" một tiếng, quay đầu nhìn anh một lát, mới phản ứng chậm chạp, nói: "Anh về rồi à."
"Ừ." Chu Khuyết Đình đặt thức ăn đã đóng gói lên trên bàn, quay đầu cầm lấy điều khiển từ xa, đóng những tấm rèm trong phòng khách lại.
Rèm cửa từ từ khép lại, che khuất ánh mặt trời, đồng thời cũng ngăn trở sự nhìn trộm có khả năng tồn tại.
Ngón tay của Chu Khuyết Đình di xuống dưới, muốn bật đèn trần lên, nhưng phía sau lưng bỗng dưng trầm xuống, là Trình Dương đang mềm như bông treo trên người anh.
"Vậy anh đã đi đâu gì vậy?" Trong bóng tối, thanh niên ôm lấy cổ anh, cằm gác ở trên hõm vai anh, mơ mơ màng màng hỏi.
Phần cổ bị gương mặt ấm áp mềm mại dán lên, cảm giác như khắp người đều nổi da gà, Chu Khuyết Đình ổn định lại tinh thần, nói: "Đi làm."
"Đúng rồi ha, phải đi làm." Thanh niên lặp lại lời nói của anh một cách vô nghĩa, như là đã buồn ngủ đến mức mất đi khả năng tự hỏi.
"......"
Chu Khuyết Đình muốn quay đầu lại nhìn, nhưng Trình Dương treo ở trên lưng anh, cũng chuyển động theo mọi chuyển động của anh, như là đã hòa hợp thành một thể với anh, biến thành cái đuôi của anh.
Anh tốn công mãi cũng vô ích, chỉ đành dừng lại.
"Tối hôm qua không ngủ được sao?" Anh giơ tay xoa xoa mu bàn tay của Trình Dương, cảm thấy có hơi lạnh, cứ thế cõng cậu đi đến bn cạnh sô pha, từ khe hở trên sô pha rút điều khiển từ xa của điều hoà ra, tăng nhiệt độ lên cao hơn.
Trong cả quá trình, Trình Dương không hề buông tay, chỉ lỏng lẻo vòng tay qua cổ của Chu Khuyết Đình, theo di chuyển đi lại của Chu Khuyết Đình, tùng tùng mà vòng Chu Khuyết Đình cổ, theo Chu Khuyết Đình đi lại, dép lê trên chân cũng bị kéo lê trên sàn nhà.
Điều chỉnh độ ấm xong, Chu Khuyết Đình cầm lấy điều khiển từ xa, đứng im một lúc lâu vẫn không nhúc nhích, sau một hồi mới kéo kéo cái quần có chút chật, thở ra một hơi thật dài, hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn xem Trình Dương một cái. Hai hàng mi của thanh niên rũ xuống, dưới vành mắt có một vòng xanh lá nhàn nhạt, hiển nhiên là do thức đêm mới tạo thành.
Anh nhíu nhíu mày, ánh mắt lơ đãng di chuyển xuống dưới, dừng lại trên cổ áo sơ mi của thanh niên, lại nhìn đến một mảnh màu trắng như tuyết.
Tay anh nắm thật chặt, chặt đến nối điều khiển từ xa cũng phải kêu kèn kẹt.
Trình Dương nhắm mắt lại, suýt chút nữa đã ngủ mất tiêu, nhưng trong lúc còn nửa tỉnh nửa mơ, cậu lại nói: "Chủ yếu là chưa ăn sáng, đói quá."
Chu Khuyết Đình thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: "Anh mua cơm trưa rồi, dậy ăn đi." Đầu Trình Dương nghiêng sang một bên, suýt nữa là ngã xuống, anh trở tay nâng dậy, lại dỗ dành, nói, "Ăn xong ngủ tiếp."
"Em không buồn ngủ."
"Vậy em xuống ăn cơm đã."
"A ——"
Trình Dương há miệng, Chu Khuyết Đình hết cách, đành phải chở cái tên này, vừa nâng vừa dịch đến bên cạnh bàn ăn, mở cơm hộp ra, dùng muỗng xúc một miếng cơm đưa đến bên miệng cậu.
Tiếp đó, anh cứ như vậy, một miếng lại một miếng đút đến khi cậu no bụng.
Chờ cậu ăn xong, anh lại rút một tờ giấy ướt lau sạch vết dầu mỡ ngoài miệng cậu, xong lại cõng cậu về phòng ngủ.
"Ngủ một giấc đi."
"Không, em còn phải tiếp tục sáng tác."
"Ngay cả mắt em còn không mở ra được nữa."
"Đỡ em dậy, em vẫn có thể viết được."
Trong một nháy mắt này, Chu Khuyết Đình đã thật sự hoài nghi rằng liệu có phải tên nhóc này đang giả vờ không, vì nếu nói là cậu ấy buồn ngủ, vậy thì tại sao lại cứ dính chặt trên người mình đến nỗi không kéo ra được chứ?
Kéo một lúc lâu, thế mà lại không kéo được Trình Dương xuống, ngược lại chính bản thân mình lại chảy mồ hôi cả người. Chu Khuyết Đình cũng có chút mệt mọi, ngó nghiêng khắp nơi, thất laptop để bên mép giường vẫn còn đang sáng lên, trên phần mềm word cũng có mấy nghìn chữ rồi, chắc là kết quả sáng tác cả đêm của Trình Dương.
Hoá ra sau nụ hôn đầu, cậu ấy còn thay đổi mấy kịch bản nữa.
Biểu tình của Chu Khuyết Đình hơi hơi vi diệu, anh cảm nhận được một loại cảm giác mất mát nếu nói ra thì sẽ có vẻ làm ra vẻ quá mức.
Anh đang dùng ánh mắt đong đầy vẻ phức tạp nhìn màn hình máy tính, thì đầu Trình Dương bỗng gật một cái, đột nhiên tỉnh táo lại, như là có linh cảm đột xuất vậy. Sau đó cậu cứ thế trượt xuống khỏi lưng của Chu Khuyết Đình, xong cầm lấy laptop, đặt lên đầu gối, dựa dần mép giường, ngồi xuống một cái là bắt đầu gõ gõ đánh đánh.
Cậu còn vừa đánh chữ vừa lẩm bẩm: "Vì ngàn vạn...... Liều mạng......"
Chu Khuyết Đình: "......"
Ra là ngọn nguồn còn là do câu nói lỡ miệng kia của anh.
Không có việc gì anh nói ngàn vạn làm gì chứ.
Chu Khuyết Đình hối hận vì lời nói tuỳ tiện của mình mất mấy giây, nhìn Trình Dương đang nghiêm túc gõ chữ, bắt đầu tự hỏi biện pháp khắc phục.
Phải làm thế nào mới có thể đưa một ngàn vạn đến tay Trình Dương mà không lưu lại dấu vết đây?
—--------------------------------------------------------------------------------—
"Cạnh." Trình Dương gõ xong một chữ cuối cùng, duỗi người, vươn vai.
Chu Khuyết Đình cũng vừa khéo nói chuyện điện thoại xong, đang từ ban công đi vào phòng.
Thấy thế, anh dừng lại ở cửa, nói: "Đã tỉnh táo chưa?"
Giờ phút này, Trình Dương thần thanh khí sảng, hoàn toàn không thấy được vẻ mơ mơ hồ hồ của mấy giờ trước đó: "Em vẫn luôn rất tỉnh được không, vừa nãy chỉ là nhè nhẹ phát tiết một chút thôi."
Trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn suy nghĩ bản thảo của talk show, nhưng vẫn không có linh cảm gì, đến tận đêm hôm qua, hôn xong ngủ không yên, tinh thần sáng láng, suy nghĩ miên man, mới ngoài ý muốn nảy ra ý tưởng.
Cậu trước nay chưa từng muốn sáng tác đến vậy, thế là cứ đơn giản thức cả một đêm, hạ "ngón tay" như có thần, viết liền tù tì bảy tám nghìn chữ.
Cuối cùng, đến đoạn kết thúc lại mắc kẹt.
Có ý muốn sáng tác lại không sáng tác ra được, là khó chịu nhất.
Bực bội, buồn khổ, thế cho nên trông hơi thần kinh.
Khả năng đây chính là sự tu dưỡng tự giác của một nghệ sĩ hài.
Trình Dương cảm khái một cách thâm trầm, xong quay đầu lại, lại thấy Chu Khuyết Đình đã thay một bộ quần áo khác, đang chuẩn bị ra ngoài.
"Lại đi đâu vậy?"
"Đi làm."
Một ngày của người làm thuê, buổi sáng đi làm, giữa trưa đi làm, buổi tối cũng đi làm.
Trình Dương "Oh" một tiếng: "Vậy thì nhớ mua bánh nướng nhân trứng chảy về cho em đó."
Chu Khuyết Đình hất hất cằm về phía phòng ngủ: "Ngủ bù trước đi, tỉnh ngủ là có ngay."
"Rõ." Trình Dương trịnh trọng một cách kỳ lạ, xoay người trở về phòng, đằng sau gáy, một dúm tóc hơi hơi vểnh lên.
Chu Khuyết Đình không khỏi giơ di động lên, chụp lại bóng lưng của cậu.
Sau đó lưu vào thư mục riêng tư, còn cài đặt mật khẩu.
Trên đường đến trường học, anh liếc mắt nhìn di động một cái, phảng phất như vẫn còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Trình Dương lưu tại trên lưng mình vậy.
Ngực anh hơi hơi nóng lên, đỗ xe bên trong một bãi đỗ xe bên cạnh khu dạy học, ngồi im một lúc lâu, mới cầm di động đi lên tầng.
Hôm nay anh có một khoá môn học《Viễn Thám Đại Cương》.
Khi bước lên bục giảng, dư quang anh liếc đến một bóng người quen thuộc vừa từ cửa sau chui vào trong phòng học, đang định xuống nhìn cho rõ, thì chuông vào học đã vang lên.
Chỉ có thể giảng bài trước.
Cho dù là một trường học danh giá như Yến Đại, những hàng ghế cuối lớp cũng có học sinh làm việc riêng, nghịch di động, ngủ, v.v, Chu Khuyết Đình đã quen, cũng không đi quản.
Nói xong về hình ảnh nhiệt hồng ngoại, anh xem xem thời gian, còn mấy phút nữa là tan học, cũng không kịp giảng đến chương tiếp theo, đơn giản giao luôn bài tập về nhà, xong cho sinh viên tự học.
Sau đó anh ở trên bục giảng thu dọn giáo án, suy nghĩ lát nữa còn phải đi mua bánh nướng trứng chảy.
Đúng lúc này, điện thoại anh đặt ở bên cạnh rung lên.
Anh cầm lên, thấy là tin nhắn do【Người yêu】gửi đến, theo bản năng nhấn mở ra, khoé miệng còn chưa kịp giương lên, đã cảm thấy có gì đó không thích hợp rồi.
Trình Dương gửi cho anh hai tấm hình.
Tấm thứ nhất là [Hình ảnh nhiệt hồng ngoại khi Tiểu Chu yêu đương trong tưởng tượng.jpg], trên ngực của hình người nho nhỏ trong tấm hình có một hình trái tim màu đỏ chót, các bộ phận khác thì đều được tô thành màu lục lam đại biểu cho nhiệt độ thấp hơn.
Tấm thứ hai thì lại là [[Hình ảnh nhiệt hồng ngoại khi Tiểu Chu yêu đương trên thực tế.jpg], bộ phận màu đỏ nóng lên của hình người nho nhỏ từ vị trí trên ngực biến thành vị trí không thể miêu tả được.
Chu Khuyết Đình: "......"
Mấy từ "hình ảnh nhiệt hồng ngoại" này làm cho anh ngẩng đầu lên xem xét những sinh viên đang ngồi trong phòng học theo bản năng.
Sau đó anh liền đối diện với tầm mắt của Trình Dương đang ngồi trong một góc của hàng ghế cuối cùng.
Chu Khuyết Đình: "......"
Ngón tay của Trình Dương chỉ chỉ di động, Chu Khuyết Đình cúi đầu, thấy【Người yêu】lại đã nhắn một tin nhắn khác.
『Thầy Chu, em học thế nào?』
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.