Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Sau Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng
Chương 65: Phiên ngoại 3
Yến Thập Nhật
31/10/2022
Chu Khuyết Đình không biết nên trả lời Trình Dương như thế nào, Trình
Dương cũng biết ý, thấy chuyển biến tốt cũng thu tay lại, đùa giỡn làm
người kia đỏ bừng cả tai xong, cũng không hề nhiều lời nữa, chờ đến khi
người trong phòng học đều đi hết, mới đi lên bục giảng, sờ sờ vành tai
của Chu Khuyết Đình.
"Nóng."
Hơi hơi lạnh lẽo phất qua gương mặt, dư quang Chu Khuyết Đình liếc đến bàn tay trắng như ngọc vậy, có thể nhìn thấy mạch máu nhàn nhạt bên dưới làn da hơi mỏng.
Cái này khiến cho anh lại nhớ đến đôi chân dài kia một lần nữa, không khỏi khẽ nuốt nước miếng, không dấu vết né tránh một chút, sau đó âm thầm may mắn khi quần mình mặc hôm nay cũng không chặt lắm. Tĩnh tâm lại một lát, anh mới nói: "Đi thôi."
Cũng không biết Trình Dương có nhận thấy chút gì không, dù sao thì từ trên mặt cậu cũng không nhìn ra được vẻ mặt kỳ dị gì, cậu chỉ là cười,đáp: "Được thôi."
Hai người cùng đi cửa hàng bánh ngọt, mua một hộp bánh nướng trứng chảy mới ra lò, lúc cầm ở trên tay vẫn còn đang nóng, cắn một miếng, mềm mại thơm nức tan ngay trong miệng.
Chu Khuyết Đình phải lái xe, tay không rảnh rỗi, nên Trình Dương đút cho anh nửa cái, chính mình ăn nửa còn lại.
Ngó ngó bụng nhỏ bằng phẳng của Trình Dương, Chu Khuyết Đình hỏi: "Chờ lát nữa còn nuốt trôi cơm được không?"
Trình Dương vừa nhét cái thứ ba vào trong miệng vừa nói: "Quá coi thường anh Dương anh rồi đấy."
Về đến nhà, như cũ là Chu Khuyết Đình nấu cơm, Trình Dương chờ ăn, cậu thuộc kiểu nếu thích là sẽ ăn rất nhiều, không thích là một miếng cũng không ăn. Chu Khuyết Đình tự nhiên sẽ chỉ làm món cậu thích ăn, kết quả chính là đến bảy rưỡi tối, ăn cơm tối xong, hai người cùng nhau đi mua thuốc tiêu hoá.
Đến lúc mua xong về đến nhà thì Trình Dương ngược lại cũng tiêu hoá được bảy tám phần rồi, cậu vừa rảnh rỗi không có việc gì một cái là lại đi trêu chọc Chu Khuyết Đình, nói với anh rằng: "Em cảm thấy nên vận động nhiều hơn một chút, là đều có thể tiêu hóa hết."
Chu Khuyết Đình không nói chuyện, cúi đầu nhập mật mã, Trình Dương đang định duỗi tay đi nhéo vành tai anh thì cổ tay bỗng căng thẳng, bị một sức kéo mạnh mẽ túm vào trong phòng.
Tối lửa tắt đèn, một bàn tay nâng gương mặt cậu lên, Trình Dương theo bản năng tránh một chút, một cái tay khác lập tức gắt gao đè lại bờ vai của cậu, cậu bị động lùi lại một bước, phần lưng phía sau đập lên ván cửa đến "bành" một tiếng, có chút đau, còn hơi lành lạnh.
Tiếp theo đó, cậu đã bị người kia vội vàng hôn lên môi, tiếng nước vang lên tấm tắc, ở trong đêm tối phá lệ vang dội, cho dù là Trình Dương cũng bắt đầu cảm thấy mặt mình nóng lên.
Nụ hôn này vừa nồng nhiệt, lại tràn đầy thương tiếc, nhất thời mạnh mẽ như là muốn xé nát cậu ra thành từng mảnh nhỏ rồi nuốt chửng vào bụng, nhất thời lại cẩn thận mềm nhẹ liếm láp, quả thực như là hai chú mèo đang liếm lông cho nhau vậy.
Phảng phất như cậu có thể từ trong nụ hôn này đọc được suy nghĩ từ tận đáy lòng của Chu Khuyết Đình, rằng: Thật là yêu đến nỗi không biết nên làm gì với em mới tốt đây.
Trình Dương giơ tay nắm lấy bả vai của Chu Khuyết Đình, dùng sức đến mức đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Không khí dần dần nóng lên, thân thể nóng bỏng của hai người đàn ông thành niên dán sát với nhau, phải chăng là cháy nhà ra mặt chuột.
Tiếng chuông di động chói tai đánh gãy động tác duỗi tay của Chu Khuyết Đình.
Sau đó Trình Dương liền nghe được Chu Khuyết Đình khe khẽ mắng một tiếng "F***".
Trình Dương lại thở phào nhẹ nhõm, véo véo ngón tay cái tay phải, bình tĩnh một lát, mới sờ đến công-tắc, bật đèn.
Ánh đèn sáng ngời xua tan hắc ám, cũng kìm hãm ham muốn.
Trình Dương nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói kinh hoảng thất thố của Đường Mẫn vang lên.
"Anh Dương, em nói với anh chuyện này, anh nhất định đừng nói là em mật báo đấy."
"Cuối tuần này cậu út sẽ đi xem mắt! Đối tượng còn là cô hai nhà họ Tưởng."
Trình Dương quay đầu nhìn Chu Khuyết Đình, trên mặt anh vẫn còn vẻ tối tăm do dục cầu bất mãn, sau khi nghe xong lời Đường Mẫn nói lại nhiều một vẻ mờ mịt như đang hỏi: "Sao mình lại không biết chuyện này nhỉ?".
Trình Dương: "Tiểu Đường, tôi cũng có một chuyện muốn nói cho cậu."
"Dạ."
"Cậu út nhà cậu đang ở ngay bên cạnh tôi, giọng cậu nói chuyện to như thế, anh ấy nghe thấy rất rõ ràng."
"Tút tút ——" Một giây cũng không do dự, Đường Mẫn cúp điện thoại ngay tức thì.
Trình Dương giơ giơ di động trong tay với Chu Khuyết Đình: "Xem mắt?"
Chu Khuyết Đình rũ mắt suy tư trong giây lát: "Để anh gọi điện thoại hỏi chị một chút."
Mẹ Đường nhận được điện thoại của Chu Khuyết Đình, nghe vậy cũng hoang mang một trận. Từ khi Tưởng Ứng Thần vì tội giam cầm phi pháp đi đồn công an bị câu lưu mấy ngày, cha Đường mẹ Đường cũng không dám lại giới thiệu người nhà họ Tưởng cho Chu Khuyết Đình hoặc là Đường Mẫn quen biết nữa.
Chẳng may làm chậm trễ con nhà mình đi thi làm nhân viên công vụ thì làm sao bây giờ?
Người trưởng thành rồi, đương nhiên vẫn là phải suy xét các vấn đề thực tế.
Mẹ Đường mịt mờ nói ra nỗi e ngại trong lòng, Chu Khuyết Đình nói là đã biết, lại gọi lại cho Đường Mẫn gọi, hỏi xem cậu ta biết tin tức này từ chỗ nào, sao chuyện anh sẽ đi xem mắt mà người làm đương sự như anh một chút cũng không biết.
Thế là gọi rất nhiều lần, đại khái là ý thức được không nhận không được, Đường Mẫn mới dây dưa dây cà nhận điện thoại, không chờ Chu Khuyết Đình mở miệng đã nhanh nhảu nói: "Cháu phải đi học bây giờ, nói ngắn gọn thôi, không có thời gian nói kỹ với cậu."
Chu Khuyết Đình hỏi: "Ai bảo cháu là cậu sẽ đi xem mắt?"
"Nhóm bạn thân thiết của cô hai nhà họ Tưởng...... Bọn họ đều đang bất bình thay cho cô hai kia đây, còn chê cậu không xứng với người ta kia kìa."
Chu Khuyết Đình lại hỏi: "Nhóm bạn thân của cô ta lại biết cái tin này từ đâu?"
"Cái này thì cháu không biết."
Trình Dương lại gần bên cạnh tay Chu Khuyết Đình: "Sao người ta lại để cho cậu nghe được tin tức này? Có phải là đang ám chỉ cậu mau mau hành động đi không?"
"Đừng nói bừa." Đường Mẫn nghiêm túc nói, "Em còn muốn thi nhân viên công vụ đây, lỡ may bị nhà bọn họ liên lụy, không qua được bước thẩm tra chính trị thì phải làm sao bây giờ?"
Trình Dương cảm thấy có hứng thú: "Cậu thật đúng là định thi công chức? Không về nhà kế thừa gia nghiệp sao?"
"Em muốn trở thành một Cảnh sát trưởng quang vinh." Đường Mẫn cười hì hì nói, "Gần đèn thì sáng, em muốn noi theo tấm gương của anh Dương mà."
Trình Dương sửng sốt, cái thằng nhóc này, nghe có vẻ như là nghiêm túc á.
Mới vừa định hỏi kỹ càng hơn, thì Chu Khuyết Đình đã lạnh lùng đánh gãy: "Lớn như vậy rồi còn làm nũng?"
Đường Mẫn đều có chút ngốc, cậu ta làm nũng ở đâu chứ?
"Cháu......"
"Tút tút ——"
Đường Mẫn: "......"
Cậu ta khó chịu gọi lại, chờ đến năm sáu giây, cuối cùng thật ra có nghe máy, nhưng nội dung nghe đến lại làm cậu ta đen cả mặt.
"Tuổi nó còn nhỏ, lại biết làm nũng, khả năng đây chính là kiểu cún con đang lưu hành gần đây đi." Đây là giọng của cậu út.
Sau đó là Trình Dương trả lời: "Em thích kiểu chó săn nhỏ như anh, không thích chó con."
"Nhưng anh không được thanh xuân sức sống như nó."
"Sức sống ở đâu chứ, thể lực kém như vậy."
"......" Đường Mẫn tức giận cúp điện thoại, làm cái gì vậy chứ, cậu ta chính là người công cụ cho hai người này ve vãn nhau sao?
Bắt đầu từ ta, cự tuyệt một khen một chê!
Trình Dương dỗ Chu Khuyết Đình xong, thời gian cũng không còn sớm nữa, cũng nên tắm rửa ngủ. Cái gì xem mắt, cậu cũng chỉ như nghe chuyện cười vui, quay đầu là quên luôn. Nhưng Chu Khuyết Đình lại ghi tạc trong lòng, non nửa tháng sau đó, anh như là sợ đang đi trên đường là sẽ bị ai chiếm tiện nghi, đi làm tan tầm đều phải lôi kéo Trình Dương đi cùng, thời gian còn lại, có thể không ra khỏi cửa là sẽ không ra khỏi cửa, kiên quyết không để cho cô hai nhà họ Tưởng có được bất kỳ cơ hội nào có khả năng xuất hiện.
Trình Dương không biết anh vẫn luôn nhớ thương việc này, còn tưởng rằng anh chỉ là quá dính người. Không có biện pháp, ai bảo anh ấy là bạn trai của mình chứ? Có chút vấn đề cỏn con như vậy, đương nhiên phải bao dung.
Dù sao Chu Khuyết Đình cũng đã nhường văn phòng của mình lại cho Trình Dương làm việc rồi, Trình Dương có thể ở trong đó quay video cắt video, một chút cũng không làm lỡ công việc.
"Nóng."
Hơi hơi lạnh lẽo phất qua gương mặt, dư quang Chu Khuyết Đình liếc đến bàn tay trắng như ngọc vậy, có thể nhìn thấy mạch máu nhàn nhạt bên dưới làn da hơi mỏng.
Cái này khiến cho anh lại nhớ đến đôi chân dài kia một lần nữa, không khỏi khẽ nuốt nước miếng, không dấu vết né tránh một chút, sau đó âm thầm may mắn khi quần mình mặc hôm nay cũng không chặt lắm. Tĩnh tâm lại một lát, anh mới nói: "Đi thôi."
Cũng không biết Trình Dương có nhận thấy chút gì không, dù sao thì từ trên mặt cậu cũng không nhìn ra được vẻ mặt kỳ dị gì, cậu chỉ là cười,đáp: "Được thôi."
Hai người cùng đi cửa hàng bánh ngọt, mua một hộp bánh nướng trứng chảy mới ra lò, lúc cầm ở trên tay vẫn còn đang nóng, cắn một miếng, mềm mại thơm nức tan ngay trong miệng.
Chu Khuyết Đình phải lái xe, tay không rảnh rỗi, nên Trình Dương đút cho anh nửa cái, chính mình ăn nửa còn lại.
Ngó ngó bụng nhỏ bằng phẳng của Trình Dương, Chu Khuyết Đình hỏi: "Chờ lát nữa còn nuốt trôi cơm được không?"
Trình Dương vừa nhét cái thứ ba vào trong miệng vừa nói: "Quá coi thường anh Dương anh rồi đấy."
Về đến nhà, như cũ là Chu Khuyết Đình nấu cơm, Trình Dương chờ ăn, cậu thuộc kiểu nếu thích là sẽ ăn rất nhiều, không thích là một miếng cũng không ăn. Chu Khuyết Đình tự nhiên sẽ chỉ làm món cậu thích ăn, kết quả chính là đến bảy rưỡi tối, ăn cơm tối xong, hai người cùng nhau đi mua thuốc tiêu hoá.
Đến lúc mua xong về đến nhà thì Trình Dương ngược lại cũng tiêu hoá được bảy tám phần rồi, cậu vừa rảnh rỗi không có việc gì một cái là lại đi trêu chọc Chu Khuyết Đình, nói với anh rằng: "Em cảm thấy nên vận động nhiều hơn một chút, là đều có thể tiêu hóa hết."
Chu Khuyết Đình không nói chuyện, cúi đầu nhập mật mã, Trình Dương đang định duỗi tay đi nhéo vành tai anh thì cổ tay bỗng căng thẳng, bị một sức kéo mạnh mẽ túm vào trong phòng.
Tối lửa tắt đèn, một bàn tay nâng gương mặt cậu lên, Trình Dương theo bản năng tránh một chút, một cái tay khác lập tức gắt gao đè lại bờ vai của cậu, cậu bị động lùi lại một bước, phần lưng phía sau đập lên ván cửa đến "bành" một tiếng, có chút đau, còn hơi lành lạnh.
Tiếp theo đó, cậu đã bị người kia vội vàng hôn lên môi, tiếng nước vang lên tấm tắc, ở trong đêm tối phá lệ vang dội, cho dù là Trình Dương cũng bắt đầu cảm thấy mặt mình nóng lên.
Nụ hôn này vừa nồng nhiệt, lại tràn đầy thương tiếc, nhất thời mạnh mẽ như là muốn xé nát cậu ra thành từng mảnh nhỏ rồi nuốt chửng vào bụng, nhất thời lại cẩn thận mềm nhẹ liếm láp, quả thực như là hai chú mèo đang liếm lông cho nhau vậy.
Phảng phất như cậu có thể từ trong nụ hôn này đọc được suy nghĩ từ tận đáy lòng của Chu Khuyết Đình, rằng: Thật là yêu đến nỗi không biết nên làm gì với em mới tốt đây.
Trình Dương giơ tay nắm lấy bả vai của Chu Khuyết Đình, dùng sức đến mức đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Không khí dần dần nóng lên, thân thể nóng bỏng của hai người đàn ông thành niên dán sát với nhau, phải chăng là cháy nhà ra mặt chuột.
Tiếng chuông di động chói tai đánh gãy động tác duỗi tay của Chu Khuyết Đình.
Sau đó Trình Dương liền nghe được Chu Khuyết Đình khe khẽ mắng một tiếng "F***".
Trình Dương lại thở phào nhẹ nhõm, véo véo ngón tay cái tay phải, bình tĩnh một lát, mới sờ đến công-tắc, bật đèn.
Ánh đèn sáng ngời xua tan hắc ám, cũng kìm hãm ham muốn.
Trình Dương nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói kinh hoảng thất thố của Đường Mẫn vang lên.
"Anh Dương, em nói với anh chuyện này, anh nhất định đừng nói là em mật báo đấy."
"Cuối tuần này cậu út sẽ đi xem mắt! Đối tượng còn là cô hai nhà họ Tưởng."
Trình Dương quay đầu nhìn Chu Khuyết Đình, trên mặt anh vẫn còn vẻ tối tăm do dục cầu bất mãn, sau khi nghe xong lời Đường Mẫn nói lại nhiều một vẻ mờ mịt như đang hỏi: "Sao mình lại không biết chuyện này nhỉ?".
Trình Dương: "Tiểu Đường, tôi cũng có một chuyện muốn nói cho cậu."
"Dạ."
"Cậu út nhà cậu đang ở ngay bên cạnh tôi, giọng cậu nói chuyện to như thế, anh ấy nghe thấy rất rõ ràng."
"Tút tút ——" Một giây cũng không do dự, Đường Mẫn cúp điện thoại ngay tức thì.
Trình Dương giơ giơ di động trong tay với Chu Khuyết Đình: "Xem mắt?"
Chu Khuyết Đình rũ mắt suy tư trong giây lát: "Để anh gọi điện thoại hỏi chị một chút."
Mẹ Đường nhận được điện thoại của Chu Khuyết Đình, nghe vậy cũng hoang mang một trận. Từ khi Tưởng Ứng Thần vì tội giam cầm phi pháp đi đồn công an bị câu lưu mấy ngày, cha Đường mẹ Đường cũng không dám lại giới thiệu người nhà họ Tưởng cho Chu Khuyết Đình hoặc là Đường Mẫn quen biết nữa.
Chẳng may làm chậm trễ con nhà mình đi thi làm nhân viên công vụ thì làm sao bây giờ?
Người trưởng thành rồi, đương nhiên vẫn là phải suy xét các vấn đề thực tế.
Mẹ Đường mịt mờ nói ra nỗi e ngại trong lòng, Chu Khuyết Đình nói là đã biết, lại gọi lại cho Đường Mẫn gọi, hỏi xem cậu ta biết tin tức này từ chỗ nào, sao chuyện anh sẽ đi xem mắt mà người làm đương sự như anh một chút cũng không biết.
Thế là gọi rất nhiều lần, đại khái là ý thức được không nhận không được, Đường Mẫn mới dây dưa dây cà nhận điện thoại, không chờ Chu Khuyết Đình mở miệng đã nhanh nhảu nói: "Cháu phải đi học bây giờ, nói ngắn gọn thôi, không có thời gian nói kỹ với cậu."
Chu Khuyết Đình hỏi: "Ai bảo cháu là cậu sẽ đi xem mắt?"
"Nhóm bạn thân thiết của cô hai nhà họ Tưởng...... Bọn họ đều đang bất bình thay cho cô hai kia đây, còn chê cậu không xứng với người ta kia kìa."
Chu Khuyết Đình lại hỏi: "Nhóm bạn thân của cô ta lại biết cái tin này từ đâu?"
"Cái này thì cháu không biết."
Trình Dương lại gần bên cạnh tay Chu Khuyết Đình: "Sao người ta lại để cho cậu nghe được tin tức này? Có phải là đang ám chỉ cậu mau mau hành động đi không?"
"Đừng nói bừa." Đường Mẫn nghiêm túc nói, "Em còn muốn thi nhân viên công vụ đây, lỡ may bị nhà bọn họ liên lụy, không qua được bước thẩm tra chính trị thì phải làm sao bây giờ?"
Trình Dương cảm thấy có hứng thú: "Cậu thật đúng là định thi công chức? Không về nhà kế thừa gia nghiệp sao?"
"Em muốn trở thành một Cảnh sát trưởng quang vinh." Đường Mẫn cười hì hì nói, "Gần đèn thì sáng, em muốn noi theo tấm gương của anh Dương mà."
Trình Dương sửng sốt, cái thằng nhóc này, nghe có vẻ như là nghiêm túc á.
Mới vừa định hỏi kỹ càng hơn, thì Chu Khuyết Đình đã lạnh lùng đánh gãy: "Lớn như vậy rồi còn làm nũng?"
Đường Mẫn đều có chút ngốc, cậu ta làm nũng ở đâu chứ?
"Cháu......"
"Tút tút ——"
Đường Mẫn: "......"
Cậu ta khó chịu gọi lại, chờ đến năm sáu giây, cuối cùng thật ra có nghe máy, nhưng nội dung nghe đến lại làm cậu ta đen cả mặt.
"Tuổi nó còn nhỏ, lại biết làm nũng, khả năng đây chính là kiểu cún con đang lưu hành gần đây đi." Đây là giọng của cậu út.
Sau đó là Trình Dương trả lời: "Em thích kiểu chó săn nhỏ như anh, không thích chó con."
"Nhưng anh không được thanh xuân sức sống như nó."
"Sức sống ở đâu chứ, thể lực kém như vậy."
"......" Đường Mẫn tức giận cúp điện thoại, làm cái gì vậy chứ, cậu ta chính là người công cụ cho hai người này ve vãn nhau sao?
Bắt đầu từ ta, cự tuyệt một khen một chê!
Trình Dương dỗ Chu Khuyết Đình xong, thời gian cũng không còn sớm nữa, cũng nên tắm rửa ngủ. Cái gì xem mắt, cậu cũng chỉ như nghe chuyện cười vui, quay đầu là quên luôn. Nhưng Chu Khuyết Đình lại ghi tạc trong lòng, non nửa tháng sau đó, anh như là sợ đang đi trên đường là sẽ bị ai chiếm tiện nghi, đi làm tan tầm đều phải lôi kéo Trình Dương đi cùng, thời gian còn lại, có thể không ra khỏi cửa là sẽ không ra khỏi cửa, kiên quyết không để cho cô hai nhà họ Tưởng có được bất kỳ cơ hội nào có khả năng xuất hiện.
Trình Dương không biết anh vẫn luôn nhớ thương việc này, còn tưởng rằng anh chỉ là quá dính người. Không có biện pháp, ai bảo anh ấy là bạn trai của mình chứ? Có chút vấn đề cỏn con như vậy, đương nhiên phải bao dung.
Dù sao Chu Khuyết Đình cũng đã nhường văn phòng của mình lại cho Trình Dương làm việc rồi, Trình Dương có thể ở trong đó quay video cắt video, một chút cũng không làm lỡ công việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.