Xuyên Thành Phế Vật Xưng Bá Mạt Thế
Chương 38: Tai Bay Vạ Gió (1)
Điềm Trúc
27/12/2023
Người phụ nữ trung niên xung phong nhận việc, nói rằng biết mấy đoạn đường tốt có phòng trống, có thẻ dẫn bọn họ qua.
Nguyên Ấu Sam cười híp mắt nói: “Vậy lại phải làm phiền thím.”
Nói xong, lại lấy một gói khoai tây chiên đưa cho bà ta, quả nhiên đối phương càng thêm dụng tâm.
Người phụ nữ trong trạm thu phí chua xót, tại sao lại đến phiên bà ta được nghỉ chứ, chuyện tốt như vậy lại không đến lượt mình!
Khoai chiên, lẩu tự sôi, tất cả đều là đồ tốt!
Người phụ nữ trung niên dẫn bọn họ đến một khu bảo an không xa, sau khi khoá xe cẩn thận, Nguyên Ấu Sam cùng Cố Văn Anh nhận chìa khoá, theo bà ta lên cầu thang.
Đến tầng ba, người phụ nữ chỉ vào một phòng trống, “Tuy rằng bây giờ có thể tuỳ ý chọn phòng ở, nhưng phòng ở vẫn là của nhà nước, chìa khoá không được làm mất, làm mất phải đền. Khi rời đi cũng nhất định phải đưa chìa khoá cho người đăng ký, không thể chiếm làm của riêng, một khi bị đội tuần tra phát hiện cũng sẽ bị tước quyền cư trú…”
Bà ta liên miên cằn nhằn nói, nhà đối diện bỗng mở cửa ra, một người đàn bà tóc hoa râm sắc mặt cảnh giác, ló đầu ra.
Sau khi nhìn thấy người phụ nữ trung niên mặt liền biến sắc, ánh mắt lại rơi vào trên mặt Nguyên Ấu Sam và Cố Văn Anh, bỗng nhiên chi vào ba người, bắt đầu mắng to.
“Mấy tiện nhân chết tiệt dám đánh chủ ý lên con trai tao, tuổi còn nhỏ đã học được thủ đoạn bỉ ổi của hồ ly tinh…”
Lời nhục mạ chanh chua khó lọt tai, trực tiếp khiến Nguyên Ấu Sam và mấy người cách một cái màn hình vẻ mặt chẳng hiểu sao.
Bất ngờ bị mắng chửi khiến Nguyên Ấu Sam và Cố Văn Anh hai mặt nhìn nhau, thím Lý bên cạnh cũng chống nạnh phản kích: “Bà Tôn này, bà đừng có nổi điên! Gia đình cô gái này mới đến căn cứ ngày đầu tiên…”
“Tôi nhổ vào! Một đám chạy loạn từ bên ngoài đến dám đánh ánh mắt đến đây, ở chỗ này có ai không biết con trai tôi là dị năng giả?! Mấy người của tổ quản lý các bà cũng không phải loại tốt lành gì!”
Người đàn bà nhìn thấy trong ngực thím Lý ôm khoai chiên và nước khoáng, càng chắc chắn suy đoán của mình:
“Đây là đồ tốt bà nhận được đúng không, đúng là không biết xấu hổ!”
Nghe mấy câu mắng chửi liên tiếp, nguyên Ấu Sam đã mở cửa phòng ra, đóng cửa lại vẫn có thể nghe mấy câu chửi bậy bén nhọn bên ngoài.
“Đây là chuyện gì?”
Vẻ mặt thím Lý ngượng ngùng, “Tôi nghĩ đoạn này có phòng ở tốt, lại quên mất bà Tôn bên cạnh là người khó dây dưa!”
Hai người thế mới biết, phòng bên cạnh là nhà hai mẹ con đã ở trước mạt thế, trong đó người con trai là dị năng giả.
Từ khi căn cứ xây dựng đến nay, đều cung cấp không ít phúc lợi tốt để chiêu mộ dị năng giả.
Ví dụ như căn cứ ở thành phố Lăng, một dị năng giả có thể được cung cấp miễn phí một phòng ở bên trong căn cứ.
Mà dị năng giả có thể dẫn theo hai người người thân tiến vào, nhưng bọn họ chỉ có quyền cư trú, căn cứ không phát phòng ở.
Nguyên Ấu Sam: “Ồ, vậy tại sao bọn họ không tiến vào tầng bên trong căn cứ?”
Thím Lý trợn trắng mắt, “bọn họ muốn vào chứ, nhưng phòng ở bên trong căn cứ quá đắt, muốn thuê còn phải mang vật tư đến đổi! “
“Tên tiểu tử Tôn gia kia hình như là dị năng giả hệ khứu giác gì đó, gầy như một con gà căn bản không thể gϊếŧ được tang thi, còn không kiếm được nhiều tích phân bằng con trai tôi đâu! Nhưng mà bà Tôn kia lại xem con trai như quả trứng vàng, cảm thấy ai cũng có ý đồ với con trai bà ta, muốn chiếm tiện nghi nhà bọn họ!”
Nghe được đại khái bát quái từ miệng thím Lý, Nguyên Ấu Sam và Cố Văn Anh có chút cạn lời.
Tôn Văn Cường sau mạt thế thức tỉnh dị năng hệ khứu giác, nhưng bởi vì quá gà nên vẫn không thể tích đủ vật tư đổi lấy phòng ở, hai mẹ con đành phải ở bên ngoài.
Hai ngày trước, có một người phụ nữ đến căn cứ cũng ở lại phòng Nguyên Ấu Sam ở, nghe được từ hàng xóm biết được Tôn Văn Cường là dị năng giả, còn thừa một danh ngạch vào bên trong căn cứ, đánh chủ ý muốn Tôn Văn Cường dẫn cô ta vào cùng.
Ai biết hai người mới vừa xác nhận quan hệ được một ngày, ngày thứ hai cô ta đã trèo lên được lên người tên đội trưởng tổ đội nào đó, trực tiếp đá Tôn Văn Cường.
Chuyện này truyền khắp tiểu khu, bà Tôn ghi hận trong lòng, cãi nhau với ban quản lý chỗ ở một trận, nói những chuyện này đều do bọn họ thông đồng với nhau từ trước.
Bây giờ còn gặp Nguyên Ấu Sam và Cố Văn Anh mặt mũi xinh đẹp được xếp vào đây, bà Tôn trực tiếp phủ đầu công kích.
Đúng là tai bay vạ gió…
Nguyên Ấu Sam cười híp mắt nói: “Vậy lại phải làm phiền thím.”
Nói xong, lại lấy một gói khoai tây chiên đưa cho bà ta, quả nhiên đối phương càng thêm dụng tâm.
Người phụ nữ trong trạm thu phí chua xót, tại sao lại đến phiên bà ta được nghỉ chứ, chuyện tốt như vậy lại không đến lượt mình!
Khoai chiên, lẩu tự sôi, tất cả đều là đồ tốt!
Người phụ nữ trung niên dẫn bọn họ đến một khu bảo an không xa, sau khi khoá xe cẩn thận, Nguyên Ấu Sam cùng Cố Văn Anh nhận chìa khoá, theo bà ta lên cầu thang.
Đến tầng ba, người phụ nữ chỉ vào một phòng trống, “Tuy rằng bây giờ có thể tuỳ ý chọn phòng ở, nhưng phòng ở vẫn là của nhà nước, chìa khoá không được làm mất, làm mất phải đền. Khi rời đi cũng nhất định phải đưa chìa khoá cho người đăng ký, không thể chiếm làm của riêng, một khi bị đội tuần tra phát hiện cũng sẽ bị tước quyền cư trú…”
Bà ta liên miên cằn nhằn nói, nhà đối diện bỗng mở cửa ra, một người đàn bà tóc hoa râm sắc mặt cảnh giác, ló đầu ra.
Sau khi nhìn thấy người phụ nữ trung niên mặt liền biến sắc, ánh mắt lại rơi vào trên mặt Nguyên Ấu Sam và Cố Văn Anh, bỗng nhiên chi vào ba người, bắt đầu mắng to.
“Mấy tiện nhân chết tiệt dám đánh chủ ý lên con trai tao, tuổi còn nhỏ đã học được thủ đoạn bỉ ổi của hồ ly tinh…”
Lời nhục mạ chanh chua khó lọt tai, trực tiếp khiến Nguyên Ấu Sam và mấy người cách một cái màn hình vẻ mặt chẳng hiểu sao.
Bất ngờ bị mắng chửi khiến Nguyên Ấu Sam và Cố Văn Anh hai mặt nhìn nhau, thím Lý bên cạnh cũng chống nạnh phản kích: “Bà Tôn này, bà đừng có nổi điên! Gia đình cô gái này mới đến căn cứ ngày đầu tiên…”
“Tôi nhổ vào! Một đám chạy loạn từ bên ngoài đến dám đánh ánh mắt đến đây, ở chỗ này có ai không biết con trai tôi là dị năng giả?! Mấy người của tổ quản lý các bà cũng không phải loại tốt lành gì!”
Người đàn bà nhìn thấy trong ngực thím Lý ôm khoai chiên và nước khoáng, càng chắc chắn suy đoán của mình:
“Đây là đồ tốt bà nhận được đúng không, đúng là không biết xấu hổ!”
Nghe mấy câu mắng chửi liên tiếp, nguyên Ấu Sam đã mở cửa phòng ra, đóng cửa lại vẫn có thể nghe mấy câu chửi bậy bén nhọn bên ngoài.
“Đây là chuyện gì?”
Vẻ mặt thím Lý ngượng ngùng, “Tôi nghĩ đoạn này có phòng ở tốt, lại quên mất bà Tôn bên cạnh là người khó dây dưa!”
Hai người thế mới biết, phòng bên cạnh là nhà hai mẹ con đã ở trước mạt thế, trong đó người con trai là dị năng giả.
Từ khi căn cứ xây dựng đến nay, đều cung cấp không ít phúc lợi tốt để chiêu mộ dị năng giả.
Ví dụ như căn cứ ở thành phố Lăng, một dị năng giả có thể được cung cấp miễn phí một phòng ở bên trong căn cứ.
Mà dị năng giả có thể dẫn theo hai người người thân tiến vào, nhưng bọn họ chỉ có quyền cư trú, căn cứ không phát phòng ở.
Nguyên Ấu Sam: “Ồ, vậy tại sao bọn họ không tiến vào tầng bên trong căn cứ?”
Thím Lý trợn trắng mắt, “bọn họ muốn vào chứ, nhưng phòng ở bên trong căn cứ quá đắt, muốn thuê còn phải mang vật tư đến đổi! “
“Tên tiểu tử Tôn gia kia hình như là dị năng giả hệ khứu giác gì đó, gầy như một con gà căn bản không thể gϊếŧ được tang thi, còn không kiếm được nhiều tích phân bằng con trai tôi đâu! Nhưng mà bà Tôn kia lại xem con trai như quả trứng vàng, cảm thấy ai cũng có ý đồ với con trai bà ta, muốn chiếm tiện nghi nhà bọn họ!”
Nghe được đại khái bát quái từ miệng thím Lý, Nguyên Ấu Sam và Cố Văn Anh có chút cạn lời.
Tôn Văn Cường sau mạt thế thức tỉnh dị năng hệ khứu giác, nhưng bởi vì quá gà nên vẫn không thể tích đủ vật tư đổi lấy phòng ở, hai mẹ con đành phải ở bên ngoài.
Hai ngày trước, có một người phụ nữ đến căn cứ cũng ở lại phòng Nguyên Ấu Sam ở, nghe được từ hàng xóm biết được Tôn Văn Cường là dị năng giả, còn thừa một danh ngạch vào bên trong căn cứ, đánh chủ ý muốn Tôn Văn Cường dẫn cô ta vào cùng.
Ai biết hai người mới vừa xác nhận quan hệ được một ngày, ngày thứ hai cô ta đã trèo lên được lên người tên đội trưởng tổ đội nào đó, trực tiếp đá Tôn Văn Cường.
Chuyện này truyền khắp tiểu khu, bà Tôn ghi hận trong lòng, cãi nhau với ban quản lý chỗ ở một trận, nói những chuyện này đều do bọn họ thông đồng với nhau từ trước.
Bây giờ còn gặp Nguyên Ấu Sam và Cố Văn Anh mặt mũi xinh đẹp được xếp vào đây, bà Tôn trực tiếp phủ đầu công kích.
Đúng là tai bay vạ gió…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.