Xuyên Thành Phế Vật Xưng Bá Mạt Thế
Chương 39: Tai Bay Vạ Gió (2)
Điềm Trúc
27/12/2023
Thím Lý sờ sờ mũi, “Nếu không tôi đổi chỗ cho hai người, chỗ tôi đăng ký còn mấy phòng trống.”
Nguyên Ấu Sam khoát tay, “Không cần phiền phức như vậy, chúng tôi ở hai ngày sẽ rời đi.”
Thím Lý đồng ý, “Vậy được, về phần nhà họ Tôn mấy người không cần để ý.”
Tiễn người rời đi, hai người đem túi trên người đặt lên ghế sô pha.
Cố Văn Anh quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, cảm khái một câu: “Còn rất sạch sẽ, bên trong còn có một phòng cho trẻ nhỏ, bây giờ cả nhà đều chết hết…”
Một khi khu căn cứ đăng ký phòng ở không chủ, chính là xác định cả gia đình đã không còn ai sống sót.
Lấy một chút nước và thịt khô từ trong không gian ra, Nguyên Ấu Sam chia cho Cố Văn Anh một nửa xong liền cứ thế nằm trên sô pha yên lặng ăn.
Mấy ngày trôi qua đều là màn trời chiếu đất, hai người đem cửa khoá chặt lại, cuối cùng hôm nay cũng thoải mái một chút.
Sau khi ăn uống no đủ, Nguyên Ấu Sam đứng dậy đi vào nhà vệ sinh nhìn thoáng qua, điện và nước quả nhiên đã bị cắt hết.
Vì thế, cô lấy một bình gas từ không gian ra khi ấy bọn họ đã cùng nhau tháo bình gas lớn trong tiệm đồ ăn xuống, lại tiếp tục lấy mấy cái nồi lớn.
Mở van nước ra, cô lấy một số lượng nước lớn cho vào đun sôi, pha với nước lạnh, hai người có thể thoải mái tắm rửa.
Tuy rằng tại mạt thế làm như vậy là quá xa xỉ, quá lãng phí nước, nhưng hai người thật sự không chịu được.
Nguyên Ấu Sam bị hơi nước nóng bốc lên làm khuôn mặt hồng nhuận, cô dùng khăn khô lau tóc, lúc này mới cảm thấy mình được sống lại.
Cùng lúc đó, một thanh niên dáng người gầy lùn đi ra cửa phòng, hé cửa nói, “Mẹ, mẹ lại mắng cái gì vậy?”
Bà Tôn nghiêm mặt nói, “Những người trong tổ quản lý lại để hai người phụ nữ đến ở phòng bên cạnh, mẹ vừa thấy đã biết là tiểu yêu tinh, không giống những cô gái đứng đắn, có khi lại đánh chủ ý lên người con!”
Tôn Văn Cường nghĩ đến bạn gái mình mới kết giao được một ngày, vẻ mặt ảm đạm, thấy thế bà Tôn vội an ủi con trai bảo bối của mình.
“Có phải con lại nhớ đến con tiện nhân kia không, mẹ đã sớm nói cô ta không xứng với con! Con của mẹ là dị năng giả, về sau nhất định sẽ là nhân vật đứng số một số hai trong căn cứ, muốn loại phụ nữ nào mà không được.”
“Ngồi xuống, mẹ đi chuẩn bị đồ ăn cho con…”
Sáng sớm hôm sau, nhân viên trong tổ quản lý mở loa vang vọng khắp tiểu khu, kêu gọi mọi người cùng nhau ra ngoài gϊếŧ tang thi, đổi tích phân.
Không bao lâu, liền có khoảng bốn năm mươi người ra cửa, xếp hàng chờ đăng ký.
Nhân viên làm đăng ký hôm nay vừa hay là thím Lý, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc, cả người ngây ra.
“Ôi, đây không phải tiểu Nguyên và tiểu Cố sao? Hai người tại sao lại đến đăng ký, đội tiêu diệt tang thi cũng không phải chuyện đùa, là chuyện nguy hiểm đến tính mạng đấy!”
Nguyên Ấu Sam và Cố Văn Anh đứng trước mặt thím Lý đã sạch sẽ rực rỡ hẳn lên.
Hai người mặc lên bộ đồ thể thao lấy được trong tiệm bán đồ leo núi, chân đi đôi giày da đến bắp chân.
Một người đeo mắt kính, tóc ngắn được buộc thấp, đeo ba lô leo núi.
Một người khác nhìn như mới mười bảy mười tám tuổi, xách một cây gậy đánh bóng chày đang đặt lên vai, tóc dài được buộc đuôi ngựa ở phía sau đầu, cả khuôn mặt xinh đẹp lộ ra.
Tình hình an ninh ở thành phố Lăng đang được khống chế không tệ lắm, người sống trong mỗi tiểu khu mỗi ngày đều tự kết bạn với nhau tổ chức thành một tiểu đội nhỏ, cùng nhau đi gϊếŧ tang thi.
Hiện tại, vòng bên ngoài cơ hồ không thấy được mười con tang thi tụ lại một chỗ.
Người tham gia nhiệm vụ đi xử lý tang thi có thể nhận được số điểm tích phân nhất định, có thể đổi lấy đồ ăn và nước uống.
Nhưng những người đi gϊếŧ tang thi phần lớn đều là đàn ông khoẻ mạnh trong nhà, Nguyên Ấu Sam tham gia nhìn vô cùng chói mắt.
Cô cười nói: “Không có chuyện gì đâu, chúng tôi trên đường đều gϊếŧ tang thi mới đến được đây, thím không cần lo lắng.”
Lần này đi ra, chủ yếu là tìm hiểu tin tức, Nguyên Ấu Sam nghe nói người tham gia xử lý tang thi có thể tiếp xúc với người dẫn đội từ bên trong, hẳn sẽ biết thêm nhiều hơn.
Thím Lý: “Vậy được rồi, tôi sẽ ghi tên hai người lại, hai người đến tổ đội số hai.”
Sau khi đăng ký hoàn tất, mỗi tốp mười mấy người tụ lại chia nhau ra đi xác định địa điểm xử lý tang thi.
Đội hai phụ trách khu vực nhỏ phía sau một con phố, xe vừa lái vào đầu ngõ đã gặp mấy con tang thi đánh tới.
Đội trưởng là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi họ Sở, hướng về mấy người trên xe hô to: “Tất cả xuống dưới! Hai người xử lý một con, nhất định không được để bị cắn!”
Nguyên Ấu Sam đương nhiên cùng một tổ với Cố Văn Anh, trên người cô không trang bị gì, nhưng trên người Cố Văn Anh quấn mấy vòng băng dính để tránh bị tang thi cào bị thương.
Lần này đi ra, cô cũng có ý nghĩ muốn huấn luyện Cố Văn Anh.
Nguyên Ấu Sam khoát tay, “Không cần phiền phức như vậy, chúng tôi ở hai ngày sẽ rời đi.”
Thím Lý đồng ý, “Vậy được, về phần nhà họ Tôn mấy người không cần để ý.”
Tiễn người rời đi, hai người đem túi trên người đặt lên ghế sô pha.
Cố Văn Anh quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, cảm khái một câu: “Còn rất sạch sẽ, bên trong còn có một phòng cho trẻ nhỏ, bây giờ cả nhà đều chết hết…”
Một khi khu căn cứ đăng ký phòng ở không chủ, chính là xác định cả gia đình đã không còn ai sống sót.
Lấy một chút nước và thịt khô từ trong không gian ra, Nguyên Ấu Sam chia cho Cố Văn Anh một nửa xong liền cứ thế nằm trên sô pha yên lặng ăn.
Mấy ngày trôi qua đều là màn trời chiếu đất, hai người đem cửa khoá chặt lại, cuối cùng hôm nay cũng thoải mái một chút.
Sau khi ăn uống no đủ, Nguyên Ấu Sam đứng dậy đi vào nhà vệ sinh nhìn thoáng qua, điện và nước quả nhiên đã bị cắt hết.
Vì thế, cô lấy một bình gas từ không gian ra khi ấy bọn họ đã cùng nhau tháo bình gas lớn trong tiệm đồ ăn xuống, lại tiếp tục lấy mấy cái nồi lớn.
Mở van nước ra, cô lấy một số lượng nước lớn cho vào đun sôi, pha với nước lạnh, hai người có thể thoải mái tắm rửa.
Tuy rằng tại mạt thế làm như vậy là quá xa xỉ, quá lãng phí nước, nhưng hai người thật sự không chịu được.
Nguyên Ấu Sam bị hơi nước nóng bốc lên làm khuôn mặt hồng nhuận, cô dùng khăn khô lau tóc, lúc này mới cảm thấy mình được sống lại.
Cùng lúc đó, một thanh niên dáng người gầy lùn đi ra cửa phòng, hé cửa nói, “Mẹ, mẹ lại mắng cái gì vậy?”
Bà Tôn nghiêm mặt nói, “Những người trong tổ quản lý lại để hai người phụ nữ đến ở phòng bên cạnh, mẹ vừa thấy đã biết là tiểu yêu tinh, không giống những cô gái đứng đắn, có khi lại đánh chủ ý lên người con!”
Tôn Văn Cường nghĩ đến bạn gái mình mới kết giao được một ngày, vẻ mặt ảm đạm, thấy thế bà Tôn vội an ủi con trai bảo bối của mình.
“Có phải con lại nhớ đến con tiện nhân kia không, mẹ đã sớm nói cô ta không xứng với con! Con của mẹ là dị năng giả, về sau nhất định sẽ là nhân vật đứng số một số hai trong căn cứ, muốn loại phụ nữ nào mà không được.”
“Ngồi xuống, mẹ đi chuẩn bị đồ ăn cho con…”
Sáng sớm hôm sau, nhân viên trong tổ quản lý mở loa vang vọng khắp tiểu khu, kêu gọi mọi người cùng nhau ra ngoài gϊếŧ tang thi, đổi tích phân.
Không bao lâu, liền có khoảng bốn năm mươi người ra cửa, xếp hàng chờ đăng ký.
Nhân viên làm đăng ký hôm nay vừa hay là thím Lý, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc, cả người ngây ra.
“Ôi, đây không phải tiểu Nguyên và tiểu Cố sao? Hai người tại sao lại đến đăng ký, đội tiêu diệt tang thi cũng không phải chuyện đùa, là chuyện nguy hiểm đến tính mạng đấy!”
Nguyên Ấu Sam và Cố Văn Anh đứng trước mặt thím Lý đã sạch sẽ rực rỡ hẳn lên.
Hai người mặc lên bộ đồ thể thao lấy được trong tiệm bán đồ leo núi, chân đi đôi giày da đến bắp chân.
Một người đeo mắt kính, tóc ngắn được buộc thấp, đeo ba lô leo núi.
Một người khác nhìn như mới mười bảy mười tám tuổi, xách một cây gậy đánh bóng chày đang đặt lên vai, tóc dài được buộc đuôi ngựa ở phía sau đầu, cả khuôn mặt xinh đẹp lộ ra.
Tình hình an ninh ở thành phố Lăng đang được khống chế không tệ lắm, người sống trong mỗi tiểu khu mỗi ngày đều tự kết bạn với nhau tổ chức thành một tiểu đội nhỏ, cùng nhau đi gϊếŧ tang thi.
Hiện tại, vòng bên ngoài cơ hồ không thấy được mười con tang thi tụ lại một chỗ.
Người tham gia nhiệm vụ đi xử lý tang thi có thể nhận được số điểm tích phân nhất định, có thể đổi lấy đồ ăn và nước uống.
Nhưng những người đi gϊếŧ tang thi phần lớn đều là đàn ông khoẻ mạnh trong nhà, Nguyên Ấu Sam tham gia nhìn vô cùng chói mắt.
Cô cười nói: “Không có chuyện gì đâu, chúng tôi trên đường đều gϊếŧ tang thi mới đến được đây, thím không cần lo lắng.”
Lần này đi ra, chủ yếu là tìm hiểu tin tức, Nguyên Ấu Sam nghe nói người tham gia xử lý tang thi có thể tiếp xúc với người dẫn đội từ bên trong, hẳn sẽ biết thêm nhiều hơn.
Thím Lý: “Vậy được rồi, tôi sẽ ghi tên hai người lại, hai người đến tổ đội số hai.”
Sau khi đăng ký hoàn tất, mỗi tốp mười mấy người tụ lại chia nhau ra đi xác định địa điểm xử lý tang thi.
Đội hai phụ trách khu vực nhỏ phía sau một con phố, xe vừa lái vào đầu ngõ đã gặp mấy con tang thi đánh tới.
Đội trưởng là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi họ Sở, hướng về mấy người trên xe hô to: “Tất cả xuống dưới! Hai người xử lý một con, nhất định không được để bị cắn!”
Nguyên Ấu Sam đương nhiên cùng một tổ với Cố Văn Anh, trên người cô không trang bị gì, nhưng trên người Cố Văn Anh quấn mấy vòng băng dính để tránh bị tang thi cào bị thương.
Lần này đi ra, cô cũng có ý nghĩ muốn huấn luyện Cố Văn Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.