Xuyên Thành Quả Phụ Nhà Nông, Ta Mang Nữ Nhi Độn Lương Đăng Đỉnh
Chương 1: Xuyên Thành Quả Phụ (1)
Hoa Quả Sơn Đích Tiểu Hầu Tử
10/11/2024
Dương Tú Anh, tiến sĩ nông nghiệp nước Hoa, cả đời không chồng không con, đột ngột qua đời trong một lần làm việc quá sức. Điều tiếc nuối duy nhất của cô là chưa kịp nhìn giống lúa chống hạn do mình nghiên cứu được đem vào thí nghiệm thực tế.
Ọc... ọc... ọc... ọc.
Dương Tú Anh thầm nghĩ: Hoá ra người chết rồi cũng đói bụng sao?
Một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai cô:
“Nương...”
Dương Tú Anh chậm rãi mở mắt, đôi mi nặng trĩu. Trong căn nhà rách nát ẩm thấp, đứng trước mặt nàng là hai cô bé gầy gò như que củi.
Hai khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt, hốc hác, lấm lem bùn đất, vài vệt nước mắt còn hằn rõ trên làn da nhơ nhuốc.
Trên người chúng là những bộ y phục rách rưới chắp vá chằng chịt.
Dương Tú Anh chống một tay lên giường, chật vật ngồi dậy.
Ký ức của thân thể này lập tức ập đến như thác lũ.
Cô đã xuyên đến một thời đại không tồn tại trong lịch sử, trở thành một quả phụ cùng tên cùng họ, chồng đã mất tích ba năm trước khi ra trận, để lại bảy đứa nữ nhi.
Nguyên chủ vì sinh toàn nữ nhi nên thường xuyên bị mẹ chồng đánh mắng.
Sau khi chồng mất tích, cô ta oán hận bảy cô nữ nhi, cho rằng chính chúng là gánh nặng, nếu là bảy đứa con trai thì cuộc đời đã chẳng khổ sở như thế này.
Nguyên chủ luôn nghĩ rằng việc bị mẹ chồng chửi rủa, chị dâu ức hiếp đều là lỗi của bảy "nha đầu chết tiệt" kia.
Dương Tú Anh ngồi trên mép giường, nhìn hai đứa nhỏ trước mặt. Đây là ông trời thương xót cô sao, để cô một bước thành mẹ của bảy đứa nữ nhi.
Nhưng đã xuyên không, tại sao không thành Vương phi hay công chúa gì đó chứ?
Đã nghèo khó lại còn là quả phụ, vừa đến nơi đã phải làm mẹ của bảy đứa trẻ.
Hạnh phúc này đến quá bất ngờ...
Dương Tú Anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, thì đứa con thứ sáu đã lôi từ ống tay áo rách nát ra một quả trứng gà, đặt vào tay cô.
Rồi nó lập tức chạy về phía sau, đứng cách xa, rõ ràng là sợ hãi nàng.
“Nương, người ăn đi. Đây là trứng tứ tỷ lấy được đấy, người đã nhịn đói mấy ngày rồi.”
Đứa út Tiểu Thất, nhìn quả trứng trong tay cô mà nuốt nước bọt khuyên nhủ:
“Đúng đó nương, người ăn nhanh đi, đừng để bà nội phát hiện.”
Tú Anh nắm lấy quả trứng vẫn còn ấm trong tay, lòng cảm thấy ấm áp. Cô cầm quả trứng gõ nhẹ lên mép giường, bóc lớp vỏ, để lộ ra lòng trắng mềm mại, thơm phức.
Tiểu Thất ngửi thấy hương thơm của trứng, vội đưa tay áo lau nước miếng đang chảy dài. Tiểu Lục thì chỉ biết nuốt không khí, như thể muốn nuốt luôn mùi thơm ấy vào bụng.
Ọc... ọc... ọc... ọc.
Dương Tú Anh thầm nghĩ: Hoá ra người chết rồi cũng đói bụng sao?
Một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai cô:
“Nương...”
Dương Tú Anh chậm rãi mở mắt, đôi mi nặng trĩu. Trong căn nhà rách nát ẩm thấp, đứng trước mặt nàng là hai cô bé gầy gò như que củi.
Hai khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt, hốc hác, lấm lem bùn đất, vài vệt nước mắt còn hằn rõ trên làn da nhơ nhuốc.
Trên người chúng là những bộ y phục rách rưới chắp vá chằng chịt.
Dương Tú Anh chống một tay lên giường, chật vật ngồi dậy.
Ký ức của thân thể này lập tức ập đến như thác lũ.
Cô đã xuyên đến một thời đại không tồn tại trong lịch sử, trở thành một quả phụ cùng tên cùng họ, chồng đã mất tích ba năm trước khi ra trận, để lại bảy đứa nữ nhi.
Nguyên chủ vì sinh toàn nữ nhi nên thường xuyên bị mẹ chồng đánh mắng.
Sau khi chồng mất tích, cô ta oán hận bảy cô nữ nhi, cho rằng chính chúng là gánh nặng, nếu là bảy đứa con trai thì cuộc đời đã chẳng khổ sở như thế này.
Nguyên chủ luôn nghĩ rằng việc bị mẹ chồng chửi rủa, chị dâu ức hiếp đều là lỗi của bảy "nha đầu chết tiệt" kia.
Dương Tú Anh ngồi trên mép giường, nhìn hai đứa nhỏ trước mặt. Đây là ông trời thương xót cô sao, để cô một bước thành mẹ của bảy đứa nữ nhi.
Nhưng đã xuyên không, tại sao không thành Vương phi hay công chúa gì đó chứ?
Đã nghèo khó lại còn là quả phụ, vừa đến nơi đã phải làm mẹ của bảy đứa trẻ.
Hạnh phúc này đến quá bất ngờ...
Dương Tú Anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, thì đứa con thứ sáu đã lôi từ ống tay áo rách nát ra một quả trứng gà, đặt vào tay cô.
Rồi nó lập tức chạy về phía sau, đứng cách xa, rõ ràng là sợ hãi nàng.
“Nương, người ăn đi. Đây là trứng tứ tỷ lấy được đấy, người đã nhịn đói mấy ngày rồi.”
Đứa út Tiểu Thất, nhìn quả trứng trong tay cô mà nuốt nước bọt khuyên nhủ:
“Đúng đó nương, người ăn nhanh đi, đừng để bà nội phát hiện.”
Tú Anh nắm lấy quả trứng vẫn còn ấm trong tay, lòng cảm thấy ấm áp. Cô cầm quả trứng gõ nhẹ lên mép giường, bóc lớp vỏ, để lộ ra lòng trắng mềm mại, thơm phức.
Tiểu Thất ngửi thấy hương thơm của trứng, vội đưa tay áo lau nước miếng đang chảy dài. Tiểu Lục thì chỉ biết nuốt không khí, như thể muốn nuốt luôn mùi thơm ấy vào bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.