Xuyên Thành Quả Phụ Nhà Nông, Ta Mang Nữ Nhi Độn Lương Đăng Đỉnh
Chương 2: Xuyên Thành Quả Phụ (2)
Hoa Quả Sơn Đích Tiểu Hầu Tử
10/11/2024
Tú Anh khẽ liếc nhìn hai cô nữ nhi, một đứa năm tuổi, một đứa bốn tuổi. Đến giờ chúng còn chưa từng được nếm thử mùi vị của một quả trứng gà.
Cô bẻ đôi quả trứng ra, vẫy tay gọi hai đứa nhỏ:
“Nương không thích ăn trứng gà, các con cầm lấy chia nhau ăn đi.”
Hai đứa trẻ kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ khó tin, thậm chí hoang mang không biết nên làm gì.
Đây là trứng gà! Thứ mà chỉ bà nội mới được ăn. Có đôi khi bà nội cho một quả trứng, bốn tên đường ca cũng chỉ chia nhau mỗi người một miếng nhỏ.
Bà nội luôn nói trứng gà là đồ quý giá, chỉ công tử tiểu thư nhà giàu mới được ăn. Để bọn nha đầu như chúng ăn chỉ tổ phí phạm lương thực.
Vậy mà giờ đây nương lại bảo không thích ăn?
Nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của hai đứa nhỏ, Tú Anh bất giác nhớ lại, thời cô còn đi học, mỗi sáng đều có trứng luộc và sữa bò.
Ăn đến mức đã ngán, đi làm rồi còn chẳng bao giờ động vào.
“Nương, thật sự không muốn ăn.”
Tú Anh vẫy tay gọi Tiểu Thất lại gần:
“Lại đây, thay nương ăn đi, đừng để bà nội phát hiện.”
Tiểu Thất nuốt nước miếng ừng ực, không chần chừ nữa mà bước lên. Trong mắt nó, nửa quả trứng trắng mềm ấy như đang tỏa ra ánh sáng, tựa như đang mời gọi.
“Tiểu Thất, lại đây ăn ta đi, hi hi.”
Tiểu Lục muốn kéo muội muội lại, nhưng chưa kịp làm gì thì nửa quả trứng đã nằm gọn trong miệng Tiểu Thất.
“Lục tỷ, trứng trơn quá, vừa thơm vừa ngon, nó tự chui vào miệng ta luôn rồi.”
Tiểu Lục nhìn mẫu thân ngồi trên giường, gương mặt nàng giờ đây dịu dàng hiền từ đến lạ. Nhưng trong mắt Tiểu Lục lại đầy cảnh giác, nó hỏi:
“Mẫu thân rốt cuộc muốn làm gì?”
Mẫu thân tuyệt đối không đời nào chịu cho mình ăn trứng, Tiểu Lục nghẹn ngào, nước mắt rưng rưng nhìn Tú Anh.
“Nương, chẳng lẽ người không hiểu sao? Bà nội gả đại tỷ cho lão Vương ở thôn bên, tiếp theo sẽ đến nhị tỷ, tam tỷ, cuối cùng là đến lượt người!”
“Bà nội vốn dĩ thiên vị đại bá mẫu và bốn đường ca, chứ không phải vì người sinh ra bảy nữ nhi chúng ta.”
Tú Anh âm thầm thở dài. Quả nhiên là Tiểu Lục, ngay cả những điều nguyên chủ trước đây chẳng thể nhìn ra nó đã nhìn ra.
Nguyên chủ sinh toàn nữ nhi, trong cái thời đại trọng nam khinh nữ này, thân phận của nữ nhân vốn đã thấp kém. Huống hồ nàng ta còn sống ở một ngôi làng nghèo khổ hẻo lánh, lại là vợ của Triệu gia lão nhị.
Trong Triệu gia, đại bá mẫu sinh được bốn nhi tử, còn phu quân của nguyên chủ thì mất tích.
Cô bẻ đôi quả trứng ra, vẫy tay gọi hai đứa nhỏ:
“Nương không thích ăn trứng gà, các con cầm lấy chia nhau ăn đi.”
Hai đứa trẻ kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ khó tin, thậm chí hoang mang không biết nên làm gì.
Đây là trứng gà! Thứ mà chỉ bà nội mới được ăn. Có đôi khi bà nội cho một quả trứng, bốn tên đường ca cũng chỉ chia nhau mỗi người một miếng nhỏ.
Bà nội luôn nói trứng gà là đồ quý giá, chỉ công tử tiểu thư nhà giàu mới được ăn. Để bọn nha đầu như chúng ăn chỉ tổ phí phạm lương thực.
Vậy mà giờ đây nương lại bảo không thích ăn?
Nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của hai đứa nhỏ, Tú Anh bất giác nhớ lại, thời cô còn đi học, mỗi sáng đều có trứng luộc và sữa bò.
Ăn đến mức đã ngán, đi làm rồi còn chẳng bao giờ động vào.
“Nương, thật sự không muốn ăn.”
Tú Anh vẫy tay gọi Tiểu Thất lại gần:
“Lại đây, thay nương ăn đi, đừng để bà nội phát hiện.”
Tiểu Thất nuốt nước miếng ừng ực, không chần chừ nữa mà bước lên. Trong mắt nó, nửa quả trứng trắng mềm ấy như đang tỏa ra ánh sáng, tựa như đang mời gọi.
“Tiểu Thất, lại đây ăn ta đi, hi hi.”
Tiểu Lục muốn kéo muội muội lại, nhưng chưa kịp làm gì thì nửa quả trứng đã nằm gọn trong miệng Tiểu Thất.
“Lục tỷ, trứng trơn quá, vừa thơm vừa ngon, nó tự chui vào miệng ta luôn rồi.”
Tiểu Lục nhìn mẫu thân ngồi trên giường, gương mặt nàng giờ đây dịu dàng hiền từ đến lạ. Nhưng trong mắt Tiểu Lục lại đầy cảnh giác, nó hỏi:
“Mẫu thân rốt cuộc muốn làm gì?”
Mẫu thân tuyệt đối không đời nào chịu cho mình ăn trứng, Tiểu Lục nghẹn ngào, nước mắt rưng rưng nhìn Tú Anh.
“Nương, chẳng lẽ người không hiểu sao? Bà nội gả đại tỷ cho lão Vương ở thôn bên, tiếp theo sẽ đến nhị tỷ, tam tỷ, cuối cùng là đến lượt người!”
“Bà nội vốn dĩ thiên vị đại bá mẫu và bốn đường ca, chứ không phải vì người sinh ra bảy nữ nhi chúng ta.”
Tú Anh âm thầm thở dài. Quả nhiên là Tiểu Lục, ngay cả những điều nguyên chủ trước đây chẳng thể nhìn ra nó đã nhìn ra.
Nguyên chủ sinh toàn nữ nhi, trong cái thời đại trọng nam khinh nữ này, thân phận của nữ nhân vốn đã thấp kém. Huống hồ nàng ta còn sống ở một ngôi làng nghèo khổ hẻo lánh, lại là vợ của Triệu gia lão nhị.
Trong Triệu gia, đại bá mẫu sinh được bốn nhi tử, còn phu quân của nguyên chủ thì mất tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.