Xuyên Thành Rái Cá, Tôi Dùng Sự Đáng Yêu Chinh Phục Thế Giới
Chương 46:
Phi Đao
11/05/2023
Khi Dư Huyễn Tình bị sóng biển ném lên đến trời, trong đầu loáng thoáng xuất hiện một suy nghĩ: căn nhà đã không thể bám trụ được nữa, cô có nắm cũng vô ích. Cô buông móng vuốt, giây tiếp theo cả cơ thể lao ra khỏi căn nhà và bị cuốn vào cơn sóng lớn.
Sóng thần lần này mạnh hơn lần trước gấp mấy lần, nước biển cao tới trăm thước, gần như đưa tay ra có thể chạm vào tầng mây. Dư Huyễn Tình có chút sợ hãi, cố gắng cuộn người thành một khối tròn. Cô phát hiện quần áo bảo hộ hơi phồng lên, giống như một quả bóng bay bao bọc lấy cô bên trong, lực tác động lên người cô được giảm hơn một nửa. Thật sự hiệu quả!
Trái tim của Dư Huyễn Tình trong nháy mắt chìm vào sợ hãi, may mà cô còn thông minh, đã mặc quần áo bảo hộ trước. Biển khơi nguy hiểm hơn gấp trăm ngàn lần so với cô nghĩ. Đối với một con rái cá sống không có quá nhiều ý thức chung về cuộc sống mà còn sống một mình trên biển thì có thể cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Lúc trước cô luôn do dự, có thể sau khi trải qua chuyện này, Dư Huyễn Tình cảm thấy rằng cô phải chọn một thành phố để sống. Chẳng qua còn vướng người cá đen kia, hiện tại tình thế nguy hiểm như vậy, hắn có thể bảo vệ bản thân an toàn hay không, có phải đã rời đi từ trước đó rồi hay không? Cô vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt của người cá, hy vọng trước khi rời đi có thể gặp mặt một lần.
Dư Huyễn Tình suy nghĩ lung tung trong đầu, cố gắng giữ cho bản thân trạng thái tỉnh táo và lạc quan. Rung động dưới biển đã ngừng, không biết khi nào sóng thần sẽ chấm dứt. Cô cũng không biết mình bị sóng biển đẩy về phía nào, dù vẫn mặc quần áo bảo hộ, nhưng vẫn cảm thấy trời càng lúc càng lạnh.
Mặc quần áo bảo hộ có thể giảm bớt một phần tổn thương, còn có thể để cho cơ thể thích ứng với áp suất biển sâu, nhưng người thiết kế dường như đã quên bổ sung chức năng điều chỉnh nhiệt độ cho nó. Trước đó một ít nước biển đã tràn vào nhà rái cá biển, lông của cô bị dính không ít nước. Bây giờ mặc quần áo không cách nào chải chuốt bộ lông, cô hơi run lên vì lạnh. Không ngờ sẽ lạnh cỡ này, dù bộ lông bị ướt, cũng không thấm vào da nhanh như vậy, nếu không cô tắm rửa sạch sẽ mỗi ngày cũng vô dụng.
Dư Huyễn Tình bị sóng dìm đầu xuống nước, vốn tưởng rằng lần này mình sẽ không sao, không nghĩ tới đỉnh đầu lại truyền đến một cơn đau dữ dội. Lúc này cô mới chợt hiểu vì sao mình cảm thấy lạnh, bộ quần áo bảo hộ đã bị rách bươm. Quần áo bảo hộ cầm cự chưa đầy nửa giờ đã bị đá cắt đứt, khi sóng thần đi qua vùng nước cạn, sóng sẽ trở nên ngắn và dốc, các đỉnh sóng thần nối tiếp nhau mà tới. Toàn bộ đá và sinh vật biển đều bị đợt sóng cuốn lên, mũi nhọn của đá cùng sinh vật biển xé nát quần áo bảo hộ thành vết rạch dài.
Không có lớp đệm của quần áo bảo hộ, Dư Huyễn Tình giống như một người ngã từ trên cao xuống, cảm giác đau nhức trong nháy mắt ập đến.
- Ahhhhh. - Cô bị đau liền hét lên một tiếng.
Hóa ra nhảy lầu lại đau như vậy, đây là suy nghĩ cuối cùng của Dư Huyễn Tình trước khi bất tỉnh. Rái cá biển nhỏ đang mất đi ý thức lần nữa bị sóng ném lên ném xuống, giống như một mảnh lục bình không biết sẽ trôi về đâu, cũng không biết có thể kiên trì bao lâu.
Mây đen sà xuống là tà, mưa xối xả trút xuống, khắp đại dương cũng đang biển cuộn sóng trào, tựa như thần biển trong cơn thịnh nộ. Người cá đen lội ngược con sóng, mái tóc dài sau lưng bồng bềnh như rong biển. Tốc độ của hắn cực nhanh, đuôi quẫy tạo ra bọt sóng tung toé, sừng sững đứng ở trên đầu cơn sóng, trong chốc lát đã đến nơi bị tàn phá nghiêm trọng nhất.
Rái cá biển lúc ẩn lúc hiện trong cơn sóng, tình trạng của cô có chút tệ hại. Các loại thực vật, động vật và đá đều bị cuốn chung vào giữa con sóng, trên người rái cá biển đã xuất hiện vết thương, bộ lông trở nên lộn xộn, hoàn toàn mất hết cảm giác mượt mà, giống như cỏ khô đang chờ bị cắt đi sự sống.
Người cá nhất thời không xác định được vị trí của rái cá biển, hắn đành phải dừng lại, một giây tiếp theo, từ miệng chàng phát ra một tiếng kêu kéo dài đầy quái dị. Âm thanh vang vọng trên mặt biển, chàng lắng nghe một hồi, lại lao xuống biển. Người cá nhanh chóng xuyên vào trong cơn sóng, chính xác tìm được rái cá biển đang bất tỉnh. Hắn vươn cánh tay dài, tức thì trong lồng ngực hắn có thêm một bóng hình. Chạm vào rất mềm mại, rái cá biển nhũn nằm trọn trong vòng tay chàng. Khuôn mặt rạng rỡ thường ngày của rái cá giờ lại trở nên an tĩnh.
Sóng thần lần này mạnh hơn lần trước gấp mấy lần, nước biển cao tới trăm thước, gần như đưa tay ra có thể chạm vào tầng mây. Dư Huyễn Tình có chút sợ hãi, cố gắng cuộn người thành một khối tròn. Cô phát hiện quần áo bảo hộ hơi phồng lên, giống như một quả bóng bay bao bọc lấy cô bên trong, lực tác động lên người cô được giảm hơn một nửa. Thật sự hiệu quả!
Trái tim của Dư Huyễn Tình trong nháy mắt chìm vào sợ hãi, may mà cô còn thông minh, đã mặc quần áo bảo hộ trước. Biển khơi nguy hiểm hơn gấp trăm ngàn lần so với cô nghĩ. Đối với một con rái cá sống không có quá nhiều ý thức chung về cuộc sống mà còn sống một mình trên biển thì có thể cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Lúc trước cô luôn do dự, có thể sau khi trải qua chuyện này, Dư Huyễn Tình cảm thấy rằng cô phải chọn một thành phố để sống. Chẳng qua còn vướng người cá đen kia, hiện tại tình thế nguy hiểm như vậy, hắn có thể bảo vệ bản thân an toàn hay không, có phải đã rời đi từ trước đó rồi hay không? Cô vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt của người cá, hy vọng trước khi rời đi có thể gặp mặt một lần.
Dư Huyễn Tình suy nghĩ lung tung trong đầu, cố gắng giữ cho bản thân trạng thái tỉnh táo và lạc quan. Rung động dưới biển đã ngừng, không biết khi nào sóng thần sẽ chấm dứt. Cô cũng không biết mình bị sóng biển đẩy về phía nào, dù vẫn mặc quần áo bảo hộ, nhưng vẫn cảm thấy trời càng lúc càng lạnh.
Mặc quần áo bảo hộ có thể giảm bớt một phần tổn thương, còn có thể để cho cơ thể thích ứng với áp suất biển sâu, nhưng người thiết kế dường như đã quên bổ sung chức năng điều chỉnh nhiệt độ cho nó. Trước đó một ít nước biển đã tràn vào nhà rái cá biển, lông của cô bị dính không ít nước. Bây giờ mặc quần áo không cách nào chải chuốt bộ lông, cô hơi run lên vì lạnh. Không ngờ sẽ lạnh cỡ này, dù bộ lông bị ướt, cũng không thấm vào da nhanh như vậy, nếu không cô tắm rửa sạch sẽ mỗi ngày cũng vô dụng.
Dư Huyễn Tình bị sóng dìm đầu xuống nước, vốn tưởng rằng lần này mình sẽ không sao, không nghĩ tới đỉnh đầu lại truyền đến một cơn đau dữ dội. Lúc này cô mới chợt hiểu vì sao mình cảm thấy lạnh, bộ quần áo bảo hộ đã bị rách bươm. Quần áo bảo hộ cầm cự chưa đầy nửa giờ đã bị đá cắt đứt, khi sóng thần đi qua vùng nước cạn, sóng sẽ trở nên ngắn và dốc, các đỉnh sóng thần nối tiếp nhau mà tới. Toàn bộ đá và sinh vật biển đều bị đợt sóng cuốn lên, mũi nhọn của đá cùng sinh vật biển xé nát quần áo bảo hộ thành vết rạch dài.
Không có lớp đệm của quần áo bảo hộ, Dư Huyễn Tình giống như một người ngã từ trên cao xuống, cảm giác đau nhức trong nháy mắt ập đến.
- Ahhhhh. - Cô bị đau liền hét lên một tiếng.
Hóa ra nhảy lầu lại đau như vậy, đây là suy nghĩ cuối cùng của Dư Huyễn Tình trước khi bất tỉnh. Rái cá biển nhỏ đang mất đi ý thức lần nữa bị sóng ném lên ném xuống, giống như một mảnh lục bình không biết sẽ trôi về đâu, cũng không biết có thể kiên trì bao lâu.
Mây đen sà xuống là tà, mưa xối xả trút xuống, khắp đại dương cũng đang biển cuộn sóng trào, tựa như thần biển trong cơn thịnh nộ. Người cá đen lội ngược con sóng, mái tóc dài sau lưng bồng bềnh như rong biển. Tốc độ của hắn cực nhanh, đuôi quẫy tạo ra bọt sóng tung toé, sừng sững đứng ở trên đầu cơn sóng, trong chốc lát đã đến nơi bị tàn phá nghiêm trọng nhất.
Rái cá biển lúc ẩn lúc hiện trong cơn sóng, tình trạng của cô có chút tệ hại. Các loại thực vật, động vật và đá đều bị cuốn chung vào giữa con sóng, trên người rái cá biển đã xuất hiện vết thương, bộ lông trở nên lộn xộn, hoàn toàn mất hết cảm giác mượt mà, giống như cỏ khô đang chờ bị cắt đi sự sống.
Người cá nhất thời không xác định được vị trí của rái cá biển, hắn đành phải dừng lại, một giây tiếp theo, từ miệng chàng phát ra một tiếng kêu kéo dài đầy quái dị. Âm thanh vang vọng trên mặt biển, chàng lắng nghe một hồi, lại lao xuống biển. Người cá nhanh chóng xuyên vào trong cơn sóng, chính xác tìm được rái cá biển đang bất tỉnh. Hắn vươn cánh tay dài, tức thì trong lồng ngực hắn có thêm một bóng hình. Chạm vào rất mềm mại, rái cá biển nhũn nằm trọn trong vòng tay chàng. Khuôn mặt rạng rỡ thường ngày của rái cá giờ lại trở nên an tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.