Xuyên Thành Rái Cá, Tôi Dùng Sự Đáng Yêu Chinh Phục Thế Giới

Chương 47:

Phi Đao

11/05/2023

Người cá cởi bỏ quần áo bảo hộ, cẩn thận sờ lên gò má Dư Huyễn Tình. Có chút xù xì hơn so với tưởng tượng, nhưng cảm giác lại rất thích. Người cá nheo mắt, ngẩng đầu nhìn chung quanh một hồi. Căn nhà nhỏ đã sớm không thấy bóng dáng, bây giờ bên người rái cá chỉ còn lại một chiếc túi nhỏ.

Tình trạng của rái cá biển không tốt: sau ót, cánh tay, chân sau đều bị thương. Không biết đã chảy bao nhiêu máu, bây giờ vết thương đã phồng rộp và trắng bệch. Rắc rối hơn chính là nhiệt độ quá thấp, rái cá biển không có bộ lông giữ ấm dẫn đến toàn thân vô cùng lạnh lẽo. Da thịt giống như bị đóng băng vậy, lạnh đến đáng sợ.

Người cá ôm rái cá chặt hơn, đưa rái cá xuống đáy biển. Bên dưới đáy biển mù mịt cái gì cũng không thấy rõ, nhưng người cá hoàn toàn không cần chỉ dẫn, bơi thẳng đến một nơi. Nhiệt độ nơi này tiếp tục giảm xuống, nước biển bắt đầu trở nên trong suốt, dần dần có thể nhìn thấy một vài tảng băng khổng lồ màu trắng.

Bởi vì có tảng băng chặn, sóng thần không cách nào với tới, nước biển dần dần tĩnh lặng, không thể nghe thấy bất kỳ chuyển động ồn ào nào. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy các sinh vật phù du trôi nổi trong nước biển, đám tôm có vỏ trong suốt đang tìm kiếm thức ăn theo bầy bên cạnh các sinh vật phù du, nhìn kỹ còn có thể thấy một số loài cá trong suốt có đuôi dài. Người cá luồn lách qua khe hở của tảng băng hồi lâu, cuối cùng rẽ vào dưới một ngọn núi màu trắng xám, chỗ này không phải là núi băng mà thật sự là một ngọn núi bình thường. Hắn ôm rái cá biển và lặn sâu xuống, bơi đến cạnh một bức tường. Chiếc đuôi của hắn quét sạch những viên đá được ngụy trang thành cánh cửa bên bức tường, để lộ ra hang động màu xanh phía sau. Hang động rất sâu, cửa hang dài và hẹp, vừa vào liền phát hiện nhiệt độ trong hang cao hơn so với bên ngoài rất nhiều, càng vào sâu bên trong lại càng ấm áp. Khi đi đến tận cùng của hang, xuyên qua một cổng thác, nước biển chợt giảm xuống hơn nửa.

Đây là một hang động rất lớn, hang động một nửa là nước một nửa là không khí, trông chẳng khác nào một bể bơi khổng lồ, bốn phía còn có bệ đá rộng rãi. Trong hồ dường như có sinh vật sống, có thể nhìn thấy một vài con cá màu trắng bạc phun ra bong bóng. Mặc Cửu nhẹ nhàng đặt rái cá biển nhỏ lên bệ đá kề bên, hắn đặt lòng bàn tay lên trái tim rái cá biển để cảm nhận, tim vẫn còn đập.

Nhiệt độ ở đây cao hơn bên ngoài rất nhiều, giống như nhiệt độ sinh hoạt hàng ngày của rái cá biển. Mặc Cửu nắm chân cô xoa xoa thật khẽ, cảm giác da thịt sắp đông cứng đang dần khôi phục độ ấm.



Vết thương của rái cá biển nhất định phải sớm xử lý. Mặc Cửu quay đầu lại, hang động rất trống trải, ngoại trừ trên chiếc bàn bên cạnh đặt hai bình thuốc, hầu như không có gì ở đây nữa, hoàn toàn không nhìn ra nơi này có dấu vết con người sinh sống. Hắn sực nhớ ra điều gì đó, nhẹ nhàng lướt dọc theo bộ lông của rái cá biển, rồi đứng dậy bơi ra ngoài.

Lần này Mặc Cửu rời đi khá lâu, lúc trở về trong ngực mang theo một cái hộp nhỏ đóng chặt. Rái cá biển vẫn chưa tỉnh lại, cơ thể lạnh băng đã lấy lại được độ ấm, không chỉ có khôi phục, còn cao bất thường. Mặc Cửu dùng đầu ngón tay cào để mở hộp, cau mày nhìn chằm chằm đồ vật bên trong. Đây là hộp thuốc mà đội cứu hộ đưa cho Dư Huyễn Tình, khi nhà rái cá biển sập, đồ đạc đều bị cuốn trôi, không biết Mặc Cửu đã tìm được bằng cách nào.

Hắn lấy tất cả mọi thứ trong hộp thuốc ra rồi ngửi từng cái một. Sau đó, hắn mới mở một lọ thuốc và đổ lên miệng vết thương của rái cá biển. Xử lý xong toàn bộ vết thương, hắn thở hắt ra, đuôi cụp xuống nước. Nửa thân trên dựa vào bệ đá, chống tay nhìn rái cá biển. Nhớ ra mỗi ngày rái cá biển đều phải chải chuốt bộ lông sao cho sạch sẽ tinh tươm, hắn đặt đầu ngón tay xuống lần lượt chải từng sợi lông cho cô. Không biết chải chuốt bao lâu, Mặc Cửu tựa vào bên cạnh rái cá biển rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Hôm nay chàng cũng mất rất nhiều sức.

Dư Huyễn Tình không ngờ tới mình còn có cơ hội tỉnh lại, toàn thân đau đớn, nhưng nơi đau đớn lại có cảm giác mát rượi. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy một mảng lớn xám trắng không bằng phẳng. Trong nhất thời cô còn tưởng rằng mình vẫn đang ở trên mặt biển, tuy nhiên cảm giác dưới người không giống như nước, ngược lại giống như là đá, rất cứng. Cô nghi hoặc nghiêng đầu, đột nhiên phát hiện bên cạnh mình có một người cá đang nằm. Sau khi nhìn thấy rõ ràng ngoại hình của người cá, cô bất thình lình trợn to hai mắt.

Thần, thần tiên! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Rái Cá, Tôi Dùng Sự Đáng Yêu Chinh Phục Thế Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook