Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương
Chương 65: Gặp Lại - Ngươi Đánh Giá Cao Hắn Như Vậy Sao?
Trân Châu Nãi Trà Đại Phúc
18/01/2023
Editor: Trinh
Beta: Khanh
________________
Giang Phi Vi vẫn còn chưa hiểu trong hồ lô của hắn đang bán cái gì, Đồng chưởng quầy nghe vậy liền bò đến bên chân Giang Phi Vi, kéo lấy váy nàng : “Giang cô cô, xin cô thương xót, làm ơn!”
Giang Phi Vi sợ đến mức nắm lấy cánh tay của Cố Ngôn, Cố Ngôn không hề nghĩ ngợi, một chân đá văng Đồng chưởng quầy. Hắn không thể chịu đựng được người xa lạ tùy ý chạm vào Phi Vi.
Cố Thanh Vũ nhìn thấy động tác của hắn, nhíu mày quát lớn : “Cố Ngôn!”
Đồng chưởng quầy dù sao cũng là bạn của Cố Thanh Vũ, Giang Phi Vi có thể hiểu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Nàng chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong cái trò khôi hài này, dối Cố Cẩn lạnh lùng nói : “Xin Cố chấp sự giơ cao đánh khẽ!”
Cổ Cẩn vừa lòng nở nụ cười, “Như thế này không phải tốt rồi sao”
Hắn nhìn về phía Đồng chưởng quầy, “Đồng chưởng quầy, đứng lên đi, không phải Giang cô cô đã cầu tình thay ngươi rồi sao.”
Đồng chưởng quầy vội vàng đứng dậy, một lần nữa khom lưng cúi người với Giang Phi Vi, Giang Phi Vi cảm thấy khó chịu, trốn đến phía sau Cố Ngôn.
Nàng chán ghét thể loại dùng quyền lực để làm mưa làm gió này.
Cố Cẩn thấy nàng trốn, ý vị thâm trường nở nụ cười, “Mọi người phải nhớ kỹ đó, thôi thì ta liền nể mặt Giang cô cô vậy.”
Nháy mắt ánh mắt mọi người nhìn Giang Phi Vi có chút vi diệu, Cố Cẩn đây là…
Cố Cẩn xua tay, “Chúng ta còn muốn đi đến nhà tiếp theo, xin lỗi không thể bồi tiếp được.”
Cho đến khi trò khôi này này kết thúc, nhóm người Cố Cẩn đều rời đi, Giang Phi Vi vẫn cảm thấy như đang lạc trong sương mù, Cố cẩn có chút lo lắng vuốt ve khuôn mặt của Phi Vi : “Sao vậy, bị dọa rồi sao?”
“Không có gì.” Phi Vi lắc đầu : “Chỉ là ta có cảm giác như cứ lần nào gặp phải Cố Cẩn, đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.”
“Khụ khụ.” Phi Vi ngẩng đầu, thấy Cố Thanh Vũ đang đứng cách mình hai bước chân, còn các vị đại nhân, đều đang giương mắt nhìn bọn họ.
Cố Ngôn nhanh chóng đứng ra phía sau Phi Vi, lưng hơi cong xuống, giống như thái giám đi theo phía sau các nương nương ở trong cung vậy.
Tưởng Phi Vi nhìn thấy Cố Thanh Vũ đi về phía trước, thấp giọng kêu : “Cữu cữu.”
Cả hai người đều trầm mặc, đúng lúc này Cố Hoài n đốt nhiên đi đến chỗ hành lang, cười nói đối với mọi người : “Các vị đại nhân, tuy rằng Giang cố cô đã cầu tình, nhưng có mấy cái huynh đệ chúng ta vẫn muốn tra xét, còn thỉnh các vị đại nhân dời bước, đến nơi khác tụ hội đi.”
Cố Thanh Vũ không kiềm chế được nữa, xông lên phía trước : “Ngươi lấy lông gà làm mũi tên! Khinh người quá đáng!…”
Các vị đại nhân khác vội vàng giữ chặt hắn, nhỏ giọng khuyên : “Đừng cãi nhau cùng loại thái giám này!”
Vì thế đoàn người của Giang Phi Vi, chưa đến giữa trưa, liền vội vàng kết thúc yến hội, đứng ở cửa hoa viên.
Cố Thanh Vũ đi đến trước mặt Giang Phi Vi: “Vốn dĩ là muốn sắp xếp ăn trưa ở trong hoa viên, hiện tại chỉ có thể đổi thành đến Thiên Hương Lâu đi, ta đã phái người gọi trước rồi.” Hắn nhìn về Cố Ngôn đang đứng phía sau Giang Phi Vi : “Cố đốc công, muốn đi cùng chứ?”
Cố Ngôn từ chối khéo : “Nếu chúng ta mà đi, sẽ chỉ làm cho những thanh lưu văn khách kia không thoải mái, nên không làm phiền rồi.”
Cố Thanh Vũ gật đầu, lại nhìn về phía Giang Phi Vi : “Mẫu thân đã sắp xếp cho các nữ quyến trực tiếp trở về Tạ phủ chơi trò chơi, chỉ đơn giản sai người đến hỏi một chút
Phi Vi không chút do dự từ chốt, “Không được, lần sau ta sẽ cùng Cố Tình Cố Phần gặp nhau sau, cảm ơn sắp xếp hôm nay của cữu cữu.”
“Không cần đâu.” Cố Thanh Vũ thấy nàng không vui, nghĩ rằng hôm nay nàng đã bị dọa rồi, cũng không khuyên nhủ nữa, chỉ nói thêm một câu : “Mẫu thân đã lớn tuổi, tính khí càng thêm trẻ con, bà nhớ ngươi, ngươi nhớ đến thăm bà thường xuyên.”
“Dạ.” Đối với Lý phu nhân, Giang Phi Vi vẫn rất quân tâm
Ở bên ngoài khó tránh khỏi nhiều người thì nhiều chuyện, Cố Thanh Vũ gật đầu, đang muốn xoay người rời đi, Phi Vi đột nhiên gọi hắn.
“Cữu cữu.”
Cố Thanh Vũ xoay người lại : “ Sao vậy?”
Phi Vi nhẹ nhàng kéo Cố Ngôn tiến lên phía trước, cưới với Cố Thanh Vũ nói : “Nói đi cũng phải nói lại, ta còn chưa nói với cữu cữu.”
Nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Vũ.
“Hắn tên là Cố Ngôn, muốn cùng ta bầu bạn cả đời.”
————
Cố Ngôn nhìn Phi Vi đang mang vải che trên mặt, nhỏ giọng khuyên: “Phi Vi, hiện tại trời nóng rồi, chúng ta đừng mang cái này nữa?”
Hai triều Đại Chu này dân phong ngày càng cởi mở, ngoại trừ số ít các tiểu thư khuê các của các quan lớn, nữ nhi nhà bình thường hiếm khi mang vải che trên mặt.
“Đừng bận tâm, miễn cho không lại gặp phải người không nên gặp, lúc đó lại xảy ra sự cố một lần nữa.” Giang Phi Vi thanh âm có chút buồn bực: “Nhưng mà nếu lỡ như gặp phải người biết chàng, ta ở một bên cũng phiền toái, ai, thật là.........”
Cố Ngôn lại đột nhiên duỗi ra tay, đem Giang Phi Vi kéo vào hẻm nhỏ bên cạnh.
Giang Phi Vi có chút khẩn trương, “Làm sao vậy? Chẳng lẽ là thật sự gặp phải người không nên gặp sao?”
Cố Ngôn lại duỗi tay nhẹ nhàng vải che mặt của Giang Phi Vi lên, nhìn mặt nàng đỏ bừng, đem vải che mặt tháo xuống.
Giang Phi Vi sốt ruột muốn giành lại vải che mặt, “Ta đã nói rồi......”
“Ta nói rồi sẽ không có việc gì đâu.” Cố Ngôn nhẹ nhàng kéo đầu Giang Phi Vi đầu qua, khẽ hôn lên trán nàng.
Cố Ngôn nhìn mặt Giang Phi Vi tức thì càng đỏ hơn, khẽ cười một tiếng: “Ta nói sẽ không có việc gì, liền nhất định không có việc gì, đừng đeo nó nữa, được không? Thẹn thùng cái gì, khí thế vừa rồi đối với Cố đại nhân đi đâu hết rồi?”
Giang Phi Vi hừ một tiếng, nghĩ đến lúc nãy Cố Thanh Vũ vừa nổi trận lôi đình, nhún nhún vai, “Hắn thích nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế đấy.”
Cố Ngôn thấy Phi Vi bĩu môi hừ một tiếng, cười cùng nàng rời khỏi ngõ nhỏ: “Lúc trước nàng nói không yên tâm Tra ma ma cùng Xuân Oanh, Xuân Yến, ta để cho bọn họ quản lý cửa hàng nhỏ, hôm nay vừa lúc rảnh rỗi ra cung, đi xem không?”
Nhắc tới Tra bà bà, Phi Vi cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra: “Đi xem cũng tốt, lâu rồi không gặp, các nàng ấy dù sao cũng là nữ tử, ta sợ có chuyện gì xảy ra.”
“Nàng đừng coi thường các nàng ấy, hiện giờ ba gian cửa hàng của ta đều do bọn quản lý hết đấy, tuy không thể hoàn hảo, nhưng ở độ tuổi như vậy cũng được coi là giỏi rồi, lại trung thành nữa.”
“Chàng để cho các nàng quản cửa hàng gì vậy?”
“Một cửa hàng điểm tâm sáng, một cửa hàng bánh ngọt, và một cửa hàng son phấn.”
Phi Vi bật cười: “Thì ra đều là các cửa hàng như thế này, rất thích hợp cho người thận trọng như bà ngoại quản lý.”
“Đừng xem thường mấy cửa hàng này, cửa hàng điểm tâm sáng tam giáo cửu lưu đều phải đi qua, là nơi có thể khảo nghiệm và quan sát dân tình, nắm bắt rõ ràng tình hình địa phương; cửa hàng son phấn có không ít nữ quyến nhà quan ghé qua, tin tức hậu trạch cũng có thể biết được, cửa hàng bánh ngọt mặc dù có thể là ít công dụng hơn, nhưng mà…”
Cố Ngôn nói đến đây, trên mặt hiện lên chút thần sắc hoài niệm : “Lúc trước ta bị ném đến kinh thành, không có tiền, ăn cũng không đủ no, có lần một vị phu nhân quan gia thấy ta đáng thương, liền cho ta nửa cái bánh ngọt ăn. Nói thật, lúc ấy quá đói bụng, hương vị gì cũng chưa nếm ra đã nuốt mất, nhưng ta lại cảm thấy, đó là đồ ăn ngon nhất đời này mà ta từng được ăn.”
Trên mặt Cố Ngôn hiếm khi xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng cùng khoái ý đến như vậy, “Lúc ấy ta nghĩ, nếu sau này ta có bạc, đầu tiên, ta nếm thử tất cả bánh ngọt có đủ màu sắc và hình dạng của các cửa hàng bánh ngọt một lần. Nhưng nhiều năm như vậy, ta vẫn không thực hiện được, vừa lúc hôm nay, ta thật muốn ăn thử một lần xem sao.”
Giang Phi Vi cười gật gật đầu, “Được! Ta cũng muốn ăn thử một lần!”
Hai người vừa đến bên ngoài cửa hàng, liền thấy Tra bà bà đang xem xét ở cửa, thấy Phi Vi cùng Cố Ngôn tới, vội vàng đón hai người vào cửa hàng.
Tra bà bà thấy hai người ngồi xuống, bùm một tiếng quỳ xuống, bang bang dập đầu hai cái, “Lão nô gặp qua đốc công, gặp qua cô nương!”
Phi Vi tiến lên nâng tra bà bà đứng dậy, “Ngươi hiện tại đã là chưởng quầy! Đừng để người khác chê cười!”
“Nô tài... Nô tài có thể gặp được cô nương, thật sự là! Rất cao hứng!” Tra bà bà đỏ hốc mắt, dùng tay áo xoa xoa đôi mắt, mới tiếp tục nói: “Ta sao có thể thành chưởng quầy a? Người làm việc nhiều như vậy, đều là quen tay, ta chính là muốn hỗ trợ cũng không hỗ trợ được!”
Tra bà bà lại vội hỏi nói: “Hai vị chủ tử đã ăn cơm trưa chưa? Nếu chưa ăn, hay là ăn hai khối bánh ngọt lót bụng trước đi, nô tài đến mấy tiệm ăn nhìn xem, có thể đặt được nhã tọa hay không.”
“Không cần đâu, ta ăn sáng muộn, hiện tại còn chưa đói bụng.” Phi Vi quay đầu nhìn về phía Cố Ngôn, “Chuyện mà chàng vừa mới nói là cái này sao?”
Cố Ngôn cười trả lời, “Đúng vậy.” Hắn nói với tra bà bà: “Đem các loại điểm tâm mà tiệm chúng ta, chọn những cái mới mẻ tinh xảo một chút, bưng lên đây.”
Tra bà bà có chút nghi hoặc, chẳng lẽ đốc công hôm nay tới là để khảo sát cửa hàng? Bất quá nàng vẫn đáp ứng thật nhanh, bưng bánh ngọt đi lên.
Chỉ trong chốc lát, vài gã sai vặt bưng mâm điểm tâm vào phòng. Phi Vi nhìn nhìn những chiếc bánh ngọt nhiều màu sắc trên bạn. Bánh phù dung, bánh hoa quế, mứt táo cuốn, bánh đậu xanh, muối tiêu tô...... Giang Phi Vi trêu ghẹo hỏi Cố Ngôn: “Chàng còn nhớ rõ, năm đó chàng đã ăn loại nào không?”
Cố Ngôn nhìn những điểm tâm chói mắt này, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Thật ra thì, thật sự không nhớ được.”
Hắn tùy tiện cầm một khối bánh ngọt để vào miệng, vị ngọt cùng mùi mỡ heo nháy mắt tràn ngập trong miệng.
Mấy năm nay, chỉ khi nào hắn hoàn thành thành công việc mới tự thưởng cho bản thân một chút đồ ngọt, nhưng từ khi Giang Phi Vi tiến cung, thường xuyên làm chút điểm tâm mới lạ, hắn mỗi ngày đều ăn, miệng đều bị dưỡng điêu rồi, thế nên cảm thấy miếng bánh ngọt này có chút thô ráp.
Những lúc bản thân bảo ăn ngon, nhìn thấy Giang Phi Vi đắc ý nở nụ cười, đau xót quanh năm trong lòng người như cũng đang dần biến mất.
Cho dù quá khứ có đau thương như thế nào, chỉ cần có Giang Phi Vi, dường như quá khứ trở nên nhẹ nhàng như mây khói, không còn là một quá khứ đầy khuất nhục và tủi hờn.
Phi Vi ăn hai ba khối điểm tâm, kiềm cảm thấy không ổn, “Ăn nhiều có chút ngấy, không thể ăn nhiều.” Nàng nói với Tra bà bà: “Bánh đậu xanh vữa nãy, đóng gói cho ta một phần đi.”
Cố Ngôn đưa trà cho Giang Phi Vi , “Ta có chút chuyện cần hỏi gã sai vặt, nàng cùng Tra bà bà nói chuyện đi.”
Tra bà bà thấy hắn đi ra ngoài, nhìn về Giang Phi Vi nở nụ cười , “Cô nương tốt của ta, ngài hiện giờ dáng người tốt, sắc mặt cũng tốt! Ngài xem phong thái hiện tại của ngày, đúng là trong cung tốt hơn so với Hầu phủ!”
Giang Phi Vi nhướng mày “ Tra bà bà, Không phải bà không thích hắn sao? Sao hôm nay không thấy bà bảo hắn chọn sai nữa?”
“Ai da! Cô nương đem ta nói đến mất mặt rồi!” Tra bà bà cười nói, “Chưa nói đến hắn cho ta cách đểu mưu sinh, còn chi bạc giúp cháu ta em bệnh, đặc biệt hắn rất quan tâm cô nương, Lão nô nhìn ra được hắn là thật lòng a.”
“Ngày ấy hắn ra cung, còn cùng ta nói chuyện rất lâu! Chuyện ở Hầu phủ của cô nương, tất cả hắn đều biết, cô nương thích gì không thích gì, hắn đều tinh tế ghi nhớ. Tuy rằng hắn thật sự không phải nam nhân bình thường, nhưng lão nô thấy, dù soi đèn tìm cũng không tìm được người tốt như vậy!”
“Tra bà bà, ngươi đánh giá cao hắn như vậy sao?” thật khó để Giang Phi Vi có được tiếng nói ủng hộ, Nàng thở phải nhẹ nhóm “Nếu sau này không có con thì sao?”
“Không có thì không có thôi, cô ngươi còn trẻ, không biết rằng sinh con là bước chân dạo một vòng quỷ môn quan sao!Không trải qua cái khổ này cũng tốt!” Tra bà bà cười đắc ý, “Nếu không thì, ngươi đem tiểu tôn tử nhà ta thành con nuôi đi? Tiểu tôn tử của ta rất thông minh, ta tìm cho hắn một trường học, vị tiên sinh dạy học kia bảo về sau hắn rất có thể đậu tú tài!”
“Đem tôn tử của ngươi thành con nuôi của ta! Bối phận thật rối loạn!” Giang Phi Vi không ngừng được cười.
Hai người đang nói chuyện, Xuân Oanh, Xuân Yến cũng đến, bốn người nói chuyện một hồi lâu. Giang Phi Vi thất Cố Ngôn đang đứng chờ ở ngoài cửa, lúc này mới dừng lại câu chuyện.
“Chủ nhân còn muốn gì nữa không? Hôm nay cửa hàng son phấn vừa nhập từ phía Đông một lô hàng mới, bề mặt sáng bóng, tuy không bằng đồ vật trong cung, nhưng dùng để ban thưởng cho hạ nhân ở trong cung cũng rất thích hợp.” Xuân Oanh thấy Giang Phi Vi xách theo bánh đậu xanh trong tay, vội vàng nói.
“Không cần đâu.” Phang Phi Vi nhìn Xuân Oanh nháy mắt giống như chó nhỏ bị bỏ rơi, đáng thương hề hề, xoa xoa tóc nàng : “Ngươi quản lý cửa hàng, sao có thể đưa lung tung như vậy, vẫn là để kiếm ít tiền đi.”
Xuan Oanh nghe xong, trịnh trọng gật đầu : “Được! Ta nhất định sẽ kiếm nhiều tiền hơn, sau đó đem tiền đưa cho đốc công! Để hắn tiêu tiền cho cô nương!”
Đến khi Giang Phi Vi ra khỏi cửa hàng lên xe ngựa, vẫn không ngừng được cười, Cố Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn nàng : “Buồn cười như vậy sao?”
“Ai, Cố Ngôn, ngươi có nghe thấy không ạ, về sau tiền của ngươi điều tiêu cho ta! Xuân Oanh thật đúng là rất vui a!”
Cố Ngôn gật gật đầu : “Theo lẽ thường thì chuyện này, sẽ khiến ngươi vui vẻ!” Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Phi Vi : “Sau này còn muốn ủy thác cho ngươi quản gia, thay ta quản lý bạc thật tốt đây.”
“Ta không có bản lĩnh khiến cho bạc nhiều thê, nhưng chắc chắn bản lĩnh quản lý bạc thì ta có!” Phi Vi tự tin nói.
“Ngươi nếu có bản lĩnh khiến bạc ít hơn, ta cũng không để bụng đâu.”
Giang Phi Vi khẽ thở dài một tiếng, “Cố đốc công thật đúng là tài đại khí thô.”
Cố Ngôn ước lượng thời gian một chút, “Chúng ta ăn bên ngoài một chút, hay là hồi cung rồi ăn?”
“Hồi cung đi, Thất hoàng tử còn đang chờ, mỗi ngày hắn đều học thật vất vả, trở về không thất ta, sẽ không vui.” Giang Phi Vi thở dài, Thất hoàng tử đối xử với mình thật sự rất tốt, nhưng nàng hiểu rõ Thất hoàng tử là người của hoàng thất, cảm tình đúng mực trong chuyện này thật sự quá khó không chế.
“Ngươi vất vả rồi.” Cố Ngôn vỗ vỗ tay nàng.
“Ta có gì mà vất vả? Mỗi ngày chả phải làm gì, bị ngươi nuôi lười rồi!”
“Cố Ngôn bật cười, “Không làm gì không tốt sao?”
“Rất tốt! Nhưng ta béo lên rồi!” Giang Phi Vi nhéo nhéo gương mặt tròn của mình.
“Là do ngươi trước kia quá gầy, béo lên mới tốt. Dược thiện mỗi ngày là để điều dưỡng thân thể, nghe lời đại phu quả không sai.”
Hai người đi đến cửa cung, Cố Ngôn bước xuống xe trước, chưa kịp đỡ Giang Phi Vi xuống xe, hắn liền nhẹ nhàng đóng lại mành, nhìn Cố Cẩn đầy mặt là lửa giận, cười nói : “Không nghĩ tới, tin tức của ngươi thật nhạy bén.”
Beta: Khanh
________________
Giang Phi Vi vẫn còn chưa hiểu trong hồ lô của hắn đang bán cái gì, Đồng chưởng quầy nghe vậy liền bò đến bên chân Giang Phi Vi, kéo lấy váy nàng : “Giang cô cô, xin cô thương xót, làm ơn!”
Giang Phi Vi sợ đến mức nắm lấy cánh tay của Cố Ngôn, Cố Ngôn không hề nghĩ ngợi, một chân đá văng Đồng chưởng quầy. Hắn không thể chịu đựng được người xa lạ tùy ý chạm vào Phi Vi.
Cố Thanh Vũ nhìn thấy động tác của hắn, nhíu mày quát lớn : “Cố Ngôn!”
Đồng chưởng quầy dù sao cũng là bạn của Cố Thanh Vũ, Giang Phi Vi có thể hiểu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Nàng chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong cái trò khôi hài này, dối Cố Cẩn lạnh lùng nói : “Xin Cố chấp sự giơ cao đánh khẽ!”
Cổ Cẩn vừa lòng nở nụ cười, “Như thế này không phải tốt rồi sao”
Hắn nhìn về phía Đồng chưởng quầy, “Đồng chưởng quầy, đứng lên đi, không phải Giang cô cô đã cầu tình thay ngươi rồi sao.”
Đồng chưởng quầy vội vàng đứng dậy, một lần nữa khom lưng cúi người với Giang Phi Vi, Giang Phi Vi cảm thấy khó chịu, trốn đến phía sau Cố Ngôn.
Nàng chán ghét thể loại dùng quyền lực để làm mưa làm gió này.
Cố Cẩn thấy nàng trốn, ý vị thâm trường nở nụ cười, “Mọi người phải nhớ kỹ đó, thôi thì ta liền nể mặt Giang cô cô vậy.”
Nháy mắt ánh mắt mọi người nhìn Giang Phi Vi có chút vi diệu, Cố Cẩn đây là…
Cố Cẩn xua tay, “Chúng ta còn muốn đi đến nhà tiếp theo, xin lỗi không thể bồi tiếp được.”
Cho đến khi trò khôi này này kết thúc, nhóm người Cố Cẩn đều rời đi, Giang Phi Vi vẫn cảm thấy như đang lạc trong sương mù, Cố cẩn có chút lo lắng vuốt ve khuôn mặt của Phi Vi : “Sao vậy, bị dọa rồi sao?”
“Không có gì.” Phi Vi lắc đầu : “Chỉ là ta có cảm giác như cứ lần nào gặp phải Cố Cẩn, đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.”
“Khụ khụ.” Phi Vi ngẩng đầu, thấy Cố Thanh Vũ đang đứng cách mình hai bước chân, còn các vị đại nhân, đều đang giương mắt nhìn bọn họ.
Cố Ngôn nhanh chóng đứng ra phía sau Phi Vi, lưng hơi cong xuống, giống như thái giám đi theo phía sau các nương nương ở trong cung vậy.
Tưởng Phi Vi nhìn thấy Cố Thanh Vũ đi về phía trước, thấp giọng kêu : “Cữu cữu.”
Cả hai người đều trầm mặc, đúng lúc này Cố Hoài n đốt nhiên đi đến chỗ hành lang, cười nói đối với mọi người : “Các vị đại nhân, tuy rằng Giang cố cô đã cầu tình, nhưng có mấy cái huynh đệ chúng ta vẫn muốn tra xét, còn thỉnh các vị đại nhân dời bước, đến nơi khác tụ hội đi.”
Cố Thanh Vũ không kiềm chế được nữa, xông lên phía trước : “Ngươi lấy lông gà làm mũi tên! Khinh người quá đáng!…”
Các vị đại nhân khác vội vàng giữ chặt hắn, nhỏ giọng khuyên : “Đừng cãi nhau cùng loại thái giám này!”
Vì thế đoàn người của Giang Phi Vi, chưa đến giữa trưa, liền vội vàng kết thúc yến hội, đứng ở cửa hoa viên.
Cố Thanh Vũ đi đến trước mặt Giang Phi Vi: “Vốn dĩ là muốn sắp xếp ăn trưa ở trong hoa viên, hiện tại chỉ có thể đổi thành đến Thiên Hương Lâu đi, ta đã phái người gọi trước rồi.” Hắn nhìn về Cố Ngôn đang đứng phía sau Giang Phi Vi : “Cố đốc công, muốn đi cùng chứ?”
Cố Ngôn từ chối khéo : “Nếu chúng ta mà đi, sẽ chỉ làm cho những thanh lưu văn khách kia không thoải mái, nên không làm phiền rồi.”
Cố Thanh Vũ gật đầu, lại nhìn về phía Giang Phi Vi : “Mẫu thân đã sắp xếp cho các nữ quyến trực tiếp trở về Tạ phủ chơi trò chơi, chỉ đơn giản sai người đến hỏi một chút
Phi Vi không chút do dự từ chốt, “Không được, lần sau ta sẽ cùng Cố Tình Cố Phần gặp nhau sau, cảm ơn sắp xếp hôm nay của cữu cữu.”
“Không cần đâu.” Cố Thanh Vũ thấy nàng không vui, nghĩ rằng hôm nay nàng đã bị dọa rồi, cũng không khuyên nhủ nữa, chỉ nói thêm một câu : “Mẫu thân đã lớn tuổi, tính khí càng thêm trẻ con, bà nhớ ngươi, ngươi nhớ đến thăm bà thường xuyên.”
“Dạ.” Đối với Lý phu nhân, Giang Phi Vi vẫn rất quân tâm
Ở bên ngoài khó tránh khỏi nhiều người thì nhiều chuyện, Cố Thanh Vũ gật đầu, đang muốn xoay người rời đi, Phi Vi đột nhiên gọi hắn.
“Cữu cữu.”
Cố Thanh Vũ xoay người lại : “ Sao vậy?”
Phi Vi nhẹ nhàng kéo Cố Ngôn tiến lên phía trước, cưới với Cố Thanh Vũ nói : “Nói đi cũng phải nói lại, ta còn chưa nói với cữu cữu.”
Nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Vũ.
“Hắn tên là Cố Ngôn, muốn cùng ta bầu bạn cả đời.”
————
Cố Ngôn nhìn Phi Vi đang mang vải che trên mặt, nhỏ giọng khuyên: “Phi Vi, hiện tại trời nóng rồi, chúng ta đừng mang cái này nữa?”
Hai triều Đại Chu này dân phong ngày càng cởi mở, ngoại trừ số ít các tiểu thư khuê các của các quan lớn, nữ nhi nhà bình thường hiếm khi mang vải che trên mặt.
“Đừng bận tâm, miễn cho không lại gặp phải người không nên gặp, lúc đó lại xảy ra sự cố một lần nữa.” Giang Phi Vi thanh âm có chút buồn bực: “Nhưng mà nếu lỡ như gặp phải người biết chàng, ta ở một bên cũng phiền toái, ai, thật là.........”
Cố Ngôn lại đột nhiên duỗi ra tay, đem Giang Phi Vi kéo vào hẻm nhỏ bên cạnh.
Giang Phi Vi có chút khẩn trương, “Làm sao vậy? Chẳng lẽ là thật sự gặp phải người không nên gặp sao?”
Cố Ngôn lại duỗi tay nhẹ nhàng vải che mặt của Giang Phi Vi lên, nhìn mặt nàng đỏ bừng, đem vải che mặt tháo xuống.
Giang Phi Vi sốt ruột muốn giành lại vải che mặt, “Ta đã nói rồi......”
“Ta nói rồi sẽ không có việc gì đâu.” Cố Ngôn nhẹ nhàng kéo đầu Giang Phi Vi đầu qua, khẽ hôn lên trán nàng.
Cố Ngôn nhìn mặt Giang Phi Vi tức thì càng đỏ hơn, khẽ cười một tiếng: “Ta nói sẽ không có việc gì, liền nhất định không có việc gì, đừng đeo nó nữa, được không? Thẹn thùng cái gì, khí thế vừa rồi đối với Cố đại nhân đi đâu hết rồi?”
Giang Phi Vi hừ một tiếng, nghĩ đến lúc nãy Cố Thanh Vũ vừa nổi trận lôi đình, nhún nhún vai, “Hắn thích nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế đấy.”
Cố Ngôn thấy Phi Vi bĩu môi hừ một tiếng, cười cùng nàng rời khỏi ngõ nhỏ: “Lúc trước nàng nói không yên tâm Tra ma ma cùng Xuân Oanh, Xuân Yến, ta để cho bọn họ quản lý cửa hàng nhỏ, hôm nay vừa lúc rảnh rỗi ra cung, đi xem không?”
Nhắc tới Tra bà bà, Phi Vi cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra: “Đi xem cũng tốt, lâu rồi không gặp, các nàng ấy dù sao cũng là nữ tử, ta sợ có chuyện gì xảy ra.”
“Nàng đừng coi thường các nàng ấy, hiện giờ ba gian cửa hàng của ta đều do bọn quản lý hết đấy, tuy không thể hoàn hảo, nhưng ở độ tuổi như vậy cũng được coi là giỏi rồi, lại trung thành nữa.”
“Chàng để cho các nàng quản cửa hàng gì vậy?”
“Một cửa hàng điểm tâm sáng, một cửa hàng bánh ngọt, và một cửa hàng son phấn.”
Phi Vi bật cười: “Thì ra đều là các cửa hàng như thế này, rất thích hợp cho người thận trọng như bà ngoại quản lý.”
“Đừng xem thường mấy cửa hàng này, cửa hàng điểm tâm sáng tam giáo cửu lưu đều phải đi qua, là nơi có thể khảo nghiệm và quan sát dân tình, nắm bắt rõ ràng tình hình địa phương; cửa hàng son phấn có không ít nữ quyến nhà quan ghé qua, tin tức hậu trạch cũng có thể biết được, cửa hàng bánh ngọt mặc dù có thể là ít công dụng hơn, nhưng mà…”
Cố Ngôn nói đến đây, trên mặt hiện lên chút thần sắc hoài niệm : “Lúc trước ta bị ném đến kinh thành, không có tiền, ăn cũng không đủ no, có lần một vị phu nhân quan gia thấy ta đáng thương, liền cho ta nửa cái bánh ngọt ăn. Nói thật, lúc ấy quá đói bụng, hương vị gì cũng chưa nếm ra đã nuốt mất, nhưng ta lại cảm thấy, đó là đồ ăn ngon nhất đời này mà ta từng được ăn.”
Trên mặt Cố Ngôn hiếm khi xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng cùng khoái ý đến như vậy, “Lúc ấy ta nghĩ, nếu sau này ta có bạc, đầu tiên, ta nếm thử tất cả bánh ngọt có đủ màu sắc và hình dạng của các cửa hàng bánh ngọt một lần. Nhưng nhiều năm như vậy, ta vẫn không thực hiện được, vừa lúc hôm nay, ta thật muốn ăn thử một lần xem sao.”
Giang Phi Vi cười gật gật đầu, “Được! Ta cũng muốn ăn thử một lần!”
Hai người vừa đến bên ngoài cửa hàng, liền thấy Tra bà bà đang xem xét ở cửa, thấy Phi Vi cùng Cố Ngôn tới, vội vàng đón hai người vào cửa hàng.
Tra bà bà thấy hai người ngồi xuống, bùm một tiếng quỳ xuống, bang bang dập đầu hai cái, “Lão nô gặp qua đốc công, gặp qua cô nương!”
Phi Vi tiến lên nâng tra bà bà đứng dậy, “Ngươi hiện tại đã là chưởng quầy! Đừng để người khác chê cười!”
“Nô tài... Nô tài có thể gặp được cô nương, thật sự là! Rất cao hứng!” Tra bà bà đỏ hốc mắt, dùng tay áo xoa xoa đôi mắt, mới tiếp tục nói: “Ta sao có thể thành chưởng quầy a? Người làm việc nhiều như vậy, đều là quen tay, ta chính là muốn hỗ trợ cũng không hỗ trợ được!”
Tra bà bà lại vội hỏi nói: “Hai vị chủ tử đã ăn cơm trưa chưa? Nếu chưa ăn, hay là ăn hai khối bánh ngọt lót bụng trước đi, nô tài đến mấy tiệm ăn nhìn xem, có thể đặt được nhã tọa hay không.”
“Không cần đâu, ta ăn sáng muộn, hiện tại còn chưa đói bụng.” Phi Vi quay đầu nhìn về phía Cố Ngôn, “Chuyện mà chàng vừa mới nói là cái này sao?”
Cố Ngôn cười trả lời, “Đúng vậy.” Hắn nói với tra bà bà: “Đem các loại điểm tâm mà tiệm chúng ta, chọn những cái mới mẻ tinh xảo một chút, bưng lên đây.”
Tra bà bà có chút nghi hoặc, chẳng lẽ đốc công hôm nay tới là để khảo sát cửa hàng? Bất quá nàng vẫn đáp ứng thật nhanh, bưng bánh ngọt đi lên.
Chỉ trong chốc lát, vài gã sai vặt bưng mâm điểm tâm vào phòng. Phi Vi nhìn nhìn những chiếc bánh ngọt nhiều màu sắc trên bạn. Bánh phù dung, bánh hoa quế, mứt táo cuốn, bánh đậu xanh, muối tiêu tô...... Giang Phi Vi trêu ghẹo hỏi Cố Ngôn: “Chàng còn nhớ rõ, năm đó chàng đã ăn loại nào không?”
Cố Ngôn nhìn những điểm tâm chói mắt này, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Thật ra thì, thật sự không nhớ được.”
Hắn tùy tiện cầm một khối bánh ngọt để vào miệng, vị ngọt cùng mùi mỡ heo nháy mắt tràn ngập trong miệng.
Mấy năm nay, chỉ khi nào hắn hoàn thành thành công việc mới tự thưởng cho bản thân một chút đồ ngọt, nhưng từ khi Giang Phi Vi tiến cung, thường xuyên làm chút điểm tâm mới lạ, hắn mỗi ngày đều ăn, miệng đều bị dưỡng điêu rồi, thế nên cảm thấy miếng bánh ngọt này có chút thô ráp.
Những lúc bản thân bảo ăn ngon, nhìn thấy Giang Phi Vi đắc ý nở nụ cười, đau xót quanh năm trong lòng người như cũng đang dần biến mất.
Cho dù quá khứ có đau thương như thế nào, chỉ cần có Giang Phi Vi, dường như quá khứ trở nên nhẹ nhàng như mây khói, không còn là một quá khứ đầy khuất nhục và tủi hờn.
Phi Vi ăn hai ba khối điểm tâm, kiềm cảm thấy không ổn, “Ăn nhiều có chút ngấy, không thể ăn nhiều.” Nàng nói với Tra bà bà: “Bánh đậu xanh vữa nãy, đóng gói cho ta một phần đi.”
Cố Ngôn đưa trà cho Giang Phi Vi , “Ta có chút chuyện cần hỏi gã sai vặt, nàng cùng Tra bà bà nói chuyện đi.”
Tra bà bà thấy hắn đi ra ngoài, nhìn về Giang Phi Vi nở nụ cười , “Cô nương tốt của ta, ngài hiện giờ dáng người tốt, sắc mặt cũng tốt! Ngài xem phong thái hiện tại của ngày, đúng là trong cung tốt hơn so với Hầu phủ!”
Giang Phi Vi nhướng mày “ Tra bà bà, Không phải bà không thích hắn sao? Sao hôm nay không thấy bà bảo hắn chọn sai nữa?”
“Ai da! Cô nương đem ta nói đến mất mặt rồi!” Tra bà bà cười nói, “Chưa nói đến hắn cho ta cách đểu mưu sinh, còn chi bạc giúp cháu ta em bệnh, đặc biệt hắn rất quan tâm cô nương, Lão nô nhìn ra được hắn là thật lòng a.”
“Ngày ấy hắn ra cung, còn cùng ta nói chuyện rất lâu! Chuyện ở Hầu phủ của cô nương, tất cả hắn đều biết, cô nương thích gì không thích gì, hắn đều tinh tế ghi nhớ. Tuy rằng hắn thật sự không phải nam nhân bình thường, nhưng lão nô thấy, dù soi đèn tìm cũng không tìm được người tốt như vậy!”
“Tra bà bà, ngươi đánh giá cao hắn như vậy sao?” thật khó để Giang Phi Vi có được tiếng nói ủng hộ, Nàng thở phải nhẹ nhóm “Nếu sau này không có con thì sao?”
“Không có thì không có thôi, cô ngươi còn trẻ, không biết rằng sinh con là bước chân dạo một vòng quỷ môn quan sao!Không trải qua cái khổ này cũng tốt!” Tra bà bà cười đắc ý, “Nếu không thì, ngươi đem tiểu tôn tử nhà ta thành con nuôi đi? Tiểu tôn tử của ta rất thông minh, ta tìm cho hắn một trường học, vị tiên sinh dạy học kia bảo về sau hắn rất có thể đậu tú tài!”
“Đem tôn tử của ngươi thành con nuôi của ta! Bối phận thật rối loạn!” Giang Phi Vi không ngừng được cười.
Hai người đang nói chuyện, Xuân Oanh, Xuân Yến cũng đến, bốn người nói chuyện một hồi lâu. Giang Phi Vi thất Cố Ngôn đang đứng chờ ở ngoài cửa, lúc này mới dừng lại câu chuyện.
“Chủ nhân còn muốn gì nữa không? Hôm nay cửa hàng son phấn vừa nhập từ phía Đông một lô hàng mới, bề mặt sáng bóng, tuy không bằng đồ vật trong cung, nhưng dùng để ban thưởng cho hạ nhân ở trong cung cũng rất thích hợp.” Xuân Oanh thấy Giang Phi Vi xách theo bánh đậu xanh trong tay, vội vàng nói.
“Không cần đâu.” Phang Phi Vi nhìn Xuân Oanh nháy mắt giống như chó nhỏ bị bỏ rơi, đáng thương hề hề, xoa xoa tóc nàng : “Ngươi quản lý cửa hàng, sao có thể đưa lung tung như vậy, vẫn là để kiếm ít tiền đi.”
Xuan Oanh nghe xong, trịnh trọng gật đầu : “Được! Ta nhất định sẽ kiếm nhiều tiền hơn, sau đó đem tiền đưa cho đốc công! Để hắn tiêu tiền cho cô nương!”
Đến khi Giang Phi Vi ra khỏi cửa hàng lên xe ngựa, vẫn không ngừng được cười, Cố Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn nàng : “Buồn cười như vậy sao?”
“Ai, Cố Ngôn, ngươi có nghe thấy không ạ, về sau tiền của ngươi điều tiêu cho ta! Xuân Oanh thật đúng là rất vui a!”
Cố Ngôn gật gật đầu : “Theo lẽ thường thì chuyện này, sẽ khiến ngươi vui vẻ!” Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Phi Vi : “Sau này còn muốn ủy thác cho ngươi quản gia, thay ta quản lý bạc thật tốt đây.”
“Ta không có bản lĩnh khiến cho bạc nhiều thê, nhưng chắc chắn bản lĩnh quản lý bạc thì ta có!” Phi Vi tự tin nói.
“Ngươi nếu có bản lĩnh khiến bạc ít hơn, ta cũng không để bụng đâu.”
Giang Phi Vi khẽ thở dài một tiếng, “Cố đốc công thật đúng là tài đại khí thô.”
Cố Ngôn ước lượng thời gian một chút, “Chúng ta ăn bên ngoài một chút, hay là hồi cung rồi ăn?”
“Hồi cung đi, Thất hoàng tử còn đang chờ, mỗi ngày hắn đều học thật vất vả, trở về không thất ta, sẽ không vui.” Giang Phi Vi thở dài, Thất hoàng tử đối xử với mình thật sự rất tốt, nhưng nàng hiểu rõ Thất hoàng tử là người của hoàng thất, cảm tình đúng mực trong chuyện này thật sự quá khó không chế.
“Ngươi vất vả rồi.” Cố Ngôn vỗ vỗ tay nàng.
“Ta có gì mà vất vả? Mỗi ngày chả phải làm gì, bị ngươi nuôi lười rồi!”
“Cố Ngôn bật cười, “Không làm gì không tốt sao?”
“Rất tốt! Nhưng ta béo lên rồi!” Giang Phi Vi nhéo nhéo gương mặt tròn của mình.
“Là do ngươi trước kia quá gầy, béo lên mới tốt. Dược thiện mỗi ngày là để điều dưỡng thân thể, nghe lời đại phu quả không sai.”
Hai người đi đến cửa cung, Cố Ngôn bước xuống xe trước, chưa kịp đỡ Giang Phi Vi xuống xe, hắn liền nhẹ nhàng đóng lại mành, nhìn Cố Cẩn đầy mặt là lửa giận, cười nói : “Không nghĩ tới, tin tức của ngươi thật nhạy bén.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.