Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương

Chương 64: Viên Tử - Tự Nhiên Đó Là Ý Nghĩ Của Hoàng Thượng

Trân Châu Nãi Trà Đại Phúc

18/01/2023

Edit: Trinh

Beta: Khanh

______________

Giang Phi Vi nghe thấy lời nói và cả sắc mặt không tốt của vị phu nhân kia, nhưng thật ra không thấy hoảng hốt chút nào, ngược lại cùng Lý lão phu nhân nói chuyện: “Ta ở trong cung có được một loại trà ngon, hôm nay cố ý đem đến cho bà ngoại.”

Vị phu nhân kia thấy Giang Phi Vi trực tiếp lơ mình, lửa giận trong lòng bùng lên, “Ai da, ở trong cung tuy rằng được ăn ngon mặc đẹp, nhưng sao những quy củ như thế này sao lại không được dạy bảo tốt đây?”

Lý lão phu nhân nhíu mày, đang muốn giải vây giúp Giang Phi Vi, Giang Phi Vi lại trực tiếp xoay người xoay người lại nói, “Ngươi là ai?”

Lý phu nhân không nghĩ rằng Giang Phi Vi lại dám đối đầu cùng mình, “Tại sao ta lại phải tự giới thiệu bản thân cùng một nô tỳ như ngươi?”

Giang Phi Vi đi đến trước mặt nàng, hành lễ, “Xin hỏi quý danh của phu nhân là gì?”

Giang Phi Vi thái độ lúc tốt lúc xấu, làm cho lòng mọi người không yên. Vị phu nhân hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta là La phu nhân, phu quân ta là……”

Giang Phi Vi trực tiếp ngắt lời nàng ta, “A ta nhớ ra rồi, phu quân của La phu nhân ngài có phải chính là người mà mấy ngày trước bị hoàng đế đưa vào ngục, sợ tới mức đái ra quần phải không?”

“Ngươi, ngươi nói bậy!” sắc mặt La phu nhân trong nháy mắt không khác gì phường nhuộm.

Giang Phi Vi thấy bộ dáng nàng ta ngạnh chống đỡ như vậy, nhẹ nhàng thở ra

Lúc Cố Ngôn trên đường tới đây, liền liệt kê ra phẩm tính của các phu nhân tiểu thư của mấy nhà này, nàng còn cười Cố Ngôn đem sự tình của các nữ tử khác tìm hiểu kỹ càng đến như vậy.

Giờ xem ra, chính mình lại dùng tới những thông tin đó… Không đúng, nói không chừng Cố Ngôn cố ý nhấn mạnh cho mình nghe, nếu có người làm khó mình, cũng biết được thông tin chi tiết của người đó.

La phu nhân thấy nàng không nói lời nào, tìm về vài phần khí thế, “Không phải chỉ là một đôi thái giám hay sao, còn có thể cùng chúng ta nói chuyện ở chung một sảnh hay sao!”

“La phu nhân, Phi Vi là cháu ngoại của ta, lần tụ hội cũng là do ngươi muốn tham gia. Nếu ngươi cảm thấy không hài lòng, hiện tại có thể rời đi!” Lý lão phu nhân không thể nhìn nổi hành động của nàng ta.

“Lý lão phu nhân, ngươi…” Trên mặt La phu nhân hiện lên chút ủy khuất.

Giang Phi Vi biết lý do vì sao nàng ta âm dương quái khí như vậy, còn không phải là vì lúc cứu phu quân của nàng, đã từng bị mấy tiểu thái giám ngáng chân hay sao? Huống hồ đâu phải thủ hạ của Cổ Ngôn tìm nàng gây phiền toái, loại tính tình này của nàng cũng thật lớn a.

“La phu nhân, ngài nói xem ngay cả tri ân báo đáp cũng không biết làm như thế nào sao a?"

Giang Phi Vi có chút thương hại nhìn La phu nhân, “Nếu không phải Cố đốc công giơ cao đánh khẽ, vị phu quân nhát như chuột chuột của ngài sợ là có thể khai ra càng nhiều đồng đảng, sẽ có không ít người chịu liên lụy. Đúng rồi, phu quân của vị phu nhân đang ngồi ở đây đâu rồi, phụ thân của tiểu thư đâu.”

Khi đề cập đến gia quyến của chính mình, vừa rồi còn bỏ mặc không lên tiếng thì giờ mọi người lập tức mất tự nhiên mà nhìn về La phu nhân.

La phu nhân chết cũng không hối cải, “Ngươi không có một câu nào là nói thật cả, tất cả đều là vô căn cứ!”

“La phu nhân không tin sao, như vậy thì dễ sử lý rồi.” Giang Phi Vi cười cười, “Đông Xưởng vẫn còn giữ lại khẩu cung của phu quân ngài đấy, trên đó có ký tên ấn dấu tay, chứng cứ vô cùng xác thực. Ngài nếu không tin, ngày mai kêu người đưa đến phủ cho ngài được chiêm ngưỡng?”

Nếu chuyện phu quân nàng ta ở trong ngục khai ra người khác bị bại lộ… Chính chính nàng ta cũng không cứu nổi người này! La phu nhân lập tức ngậm miệng.

Giang Phi Vi hành lễ với Lý lão phu nhân, “Hôm nay ta chủ yếu tới là để gặp bà ngoại, nếu sự có mặt của ta làm cho mọi người không vui, ta cũng không làm phiền nữa.”

Nàng đứng dậy, tiến đến nói bên tai Lý lão phu nhân: “Làm bộ một chút, chờ ngày khác một kình tới bái kiến ngài.”

Nháy mắt Lý lão phu nhân đã hiểu rõ ý tứ của nàng, bà giả ý thở dài, để Giang Phi Vi lui xuống.



Trong lòng mọi người đều có chút ngượng ngùng.

Giang Phi Vi vào cung đã đủ đáng thương rồi, mọi người vốn dĩ không hề có ý nhằm vào nàng, chỉ là không đứng dậy mà thôi, nhưng La phu nhân cố tình muốn đi tìm nhân gia gây phiền toái, tự hại chính mình trở thành người xấu…

Giang Phi Vi uyển chuyển từ chối Cố Tình Cố Phần đi theo, “Các ngươi không cần đều đi theo ta, ở trong đình cùng bà ngoại đi, nếu không sẽ nhìn có vẻ như chúng ta bắt nạt.”

Nàng ngồi ở đó cũng như đáng đứng đống lửa, như ngồi đống than thôi, không bằng rời đi trước thì tốt hơn. Thật ra nàng thấy khá may mắn khi người mà La phu nhân gây phiền toái lại chính là mình.

Giang Phi Vi rời khỏi Bích Ngọc Đình, đông vòng tây vòng, lại thành lạc đường, vườn quá lớn, nàng không dám đi quá xa, đành phải khoanh tay ngồi yên một chỗ trong hành lang, dựa vào cột, nhìn cá cẩm lý (cá Koi) trong hồ.

Khi Cố Ngôn tới, thấy Giang Phi Vi nhắm mắt tựa bên hồ, phơi ánh nắng mặt trời, hắn hít sâu mấy hơi, đem hơi thở dồn dập vì một đường chạy tới đây bình ổn lại, rồi mới nhẹ nhàng đi qua.

Hắn có chút rối rắm có nên đánh thức Giang Phi Vi hay không, liền thấy Giang Phi Vi đột nhiên mở mắt la lên một tiếng: “Ha!”

Cố Ngôn bị Giang Phi Vi dọa nhảy dựng khiến hắn vẫn còn mang nét cười cứng đơ trên mặt, nàng ôm lấy hắn cười lớn: “Ha ha! Dọa được chàng rồi!”

Cố Ngôn nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ đầu Giang Phi Vi: "Nghịch ngợm.”

Giang Phi Vi ôm Cố Ngôn lắc lư trái phải, nàng hiện tại rất thích gắt gao ôm hắn như vậy, vô cùng an tâm, nàng cười nói: “Haizz, chàng vẫn gầy quá, ta muốn đem chàng nuôi béo.”

“Thật nóng quá.” Cố Ngôn miệng thì nói như vậy, nhưng vẫn chờ Giang Phi Vi tự mình buông tay ta, sau đó hắn mới nắm lấy tay Giang Phi Vi.

Hắn nhìn Giang Phi Vi mặt đỏ bừng, có chút lo lắng lấy khăn thay Giang Phi Vi lau mồ hôi trên mặt: “Là do phơi nắng lâu rồi? Da nàng yếu, phơi nhiều sẽ khó chịu.”

“Không có việc gì không có việc gì, nơi này là chỗ có bóng râm, mát mẻ mà, phơi nắng một chút cũng không sao.”

Cố Ngôn nhìn mặt Giang Phi Vi, dừng một chút, vẫn mở miệng nói: ‘ Phi Vi, thực xin lỗi, hôm nay làm cho nàng khó xử rồi.”

Giang Phi Vi thở dài: “Ta không khó xử, chỉ là La phu nhân kia nói chuyện âm dương quái khí, nên trong lòng không thoải mái. Chàng chưa bao giờ làm ta cảm thấy khó xử.”

Cố Ngôn nhìn mặt Giang Phi Vi không giống như đang nói dối, nhẹ nhàng thở ra: “Đừng lo lắng về suy nghĩ của bà ta.”

“Dù sao thì, phải là ta xin lỗi chàng mới đúng, ta hôm nay thật sự lười hư tình giả ý cùng bà ta, sự việc mọi người đều biết, ta đã nói thẳng ra hết, nhưng mà có thể là biểu hiện của ta trong mặt bọn họ hôm nay thật thô tục, lại làm chàng mất mặt rồi.”

Cố Ngôn trân trọng nắm lấy tay nàng: “Sao có thể chứ? Là do thân phận của ta quá khó coi, bọn họ mới có thể tìm chỗ chỗ sơ hở nhằm vào nàng thôi.”

“Cố Ngôn, là chàng đã cứu ta, yêu quý ta, dung túng ta, ta biết đối với chàng mà nói là rất khó, nhưng ít ra ở trước mặt ta, không cần lại tự coi nhẹ bản thân như vậy, có được không? Chàng ở trong lòng ta còn nặng hơn cả ngàn vàng, đừng nhìn bản thân như vậy, đừng để cho ngàn vàng của ta không đáng một văn tiền.”

Nàng nhìn thần sắc mê man của Cố Ngôn, liền cầm lấy tay hắn: “Ta ăn nói vụng về,nói không rõ nhiều đạo lý như vậy, chàng không hoàn toàn tin ta, ta đây liền mỗi ngày nói, nói đến lúc chàng tin mới thôi.”

Cố Ngôn nhất thời không biết nói gì. Hắn dùng hành động thay thế cho lời nói, ôm chặt lấy Giang Phi Vi.

Hai người đang lẳng lặng ôm nhau, liền nghe thấy một trận tiếc bước chân cách đó không xa truyền đến, Cố Ngôn lập tức buông nàng ra, chỉ thấy tiếng bước chân kia ngày càng gần, thì ra là Cố Cung chạy tới: “Cha nuôi!”

Cố Ngôn nhăn chặt mày: “Lỗ mãng hấp tấp, làm sao vậy?”

“Là... Cố Cẩn, Cố Cẩn cũng dẫn người ra cung! Xông vào vườn, bây giờ đang đi đến hướng bên này! Nói là, nói là muốn đánh thuế!”

“Đánh thuế? Không phải hắn đang hầu hạ Thánh Thượng sao?” Cố Ngôn nghĩ nghĩ, nói với Cố Cung: “Bây giờ hắn xảy ra xung đột cùng Cố đại nhân và những người khác rồi sao?”

"Vâng, nhưng bọn họ nhiều người, chúng ta hôm nay không mang theo người, nên không ngăn cản được bọn họ a!”

“Ồ, từ xa, ta đã nghe thấy tiếng của Cố Cung, ở đây có gì vui sao? Cùng nói ra cho mọi người cùng vui a.”



Cố Ngôn và Giang Phi Vi quay người lại, quả nhiên là Cố Cẩn dẫn theo mấy tên thái giám đang một đường đi tới.

Cố Cẩn thật sự không nghĩ tới Cố Ngôn và Giang Phi Vi lại ở đây, biểu tình trên mặt có chút vi diệu cùng không cam lòng

Giang Phi Vi nhớ tới đủ loại chuyện ngày xưa, có chút đề phòng mà rụt rụt về phía sau Cố Ngôn, Cố Ngôn cũng thực ăn ý chắn trước người của nàng.

Cố Cẩn thấy Giang Phi Vi trốn tránh mình, trong lòng dấy lên cảm giác không cam lòng, không đợi hắn phát tác, liền thấy tên nam tử đứng ở giữa thật cẩn thận nói đến: “Cố chấp sự, ngươi cũng thấy vườn này rồi đấy, nơi này thật sự không có sư tử bằng đá! Lão nhân gia ngày giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ!”

“Không thể nào, vườn này của ngươi to như vậy, ngay cả một con sư tử bằng đá cũng không có là như thế nào? Có phải trước đó ngươi nhận được thông tin, đem đi giấu rồi có phải hay không!” Tiểu thái giám phía sau Cố Cẩn quát lớn nói.

Cố Cẩn xua tay, “Được rồi, tuy rằng Đồng chưởng quầy là thương nhân, nhưng có thể đi từ nam đến bắc nhiều năm như vậy, kiến thức của hắn làm sao mấy tên thái giám chúng ta có thể so sánh được cơ chứ, Đồng chưởng quầy, ngươi nói xem có phải hay không?”

Vị Đồng chưởng quầy kia sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Cố chấp sự, người như chúng ta làm sao dám so sánh cùng ngài, này là chết ta rồi!”

“Nhưng chúng ta đối với cái bí mật này, có biết một ít.” Cố Cẩn nhìn thấy đoàn người của Cố Thanh Vũ đang đi tới, không nhịn được cười cao giọng nói, để cho chất giọng the thé của thái giám lập tức xỏ xuyên qua toàn bộ hành lang: “Đồng chưởng quầy cảm thấy sư tử bằng đá, quá mức phàm tục, cho nên mới tìm đến không ít các loại quái thạch cực giống sư tử đặt ở trong vườn, cũng chính vì có phẩm tính thanh phong tễ nguyệt như vậy, mới mời được Cố đại nhân, giang đại nhân, à, còn có nhị vị Trình đại nhân, cố tướng quân ngày hôm nay cũng nhau ghé đến, thật sự náo nhiệt.”

Cố Thanh Vũ tiến lên một bước nói đến: “Hôm nay trời sáng khí trong, nữ quyến trong nhà muốn tìm chỗ thanh tịnh để tâm sự, chúng ta cũng chỉ mang trách nhiệm hộ tống, vô tình gặp nhau thôi.”

“Nga? Như thế này nếu không biết, còn tưởng rằng các ngươi, kết bè kết cánh với nhau.” Cố Cẩn tùy ý cười cười: “Thôi, Hoàng Thượng bây giờ ngày ngày lo lắng, ta cũng chỉ là thay Hoàng Thượng lo lắng chút thôi, Cố đại nhân, đừng để ở trong lòng.”

Lo lắng thay cho Hoàng Thượng? Ai chẳng biết bây giờ mỗi ngày Thuận Thiên đế đều ở trong vườn vui chơi, ý của tên Cố Cẩn này, cũng là ý của Hoàng Thượng, đại đa số đều cùng cùng một loại ý tứ như nhau, đó là nhận định bọn họ kết bè kết cánh.

Cố Thanh Vũ đang muốn mở miệng, liền thấy Cố Hoài n vội vàng chạy tới: “Cha nuôi, đã xem xong rồi.”

Cố cẩn gật gật đầu: “Ừ, ngươi nói đi.”

Cố Hoài n diễu võ dương oai đi đến trước mặt Đồng chưởng quầy, giọng nói rõ ràng làm tất cả mọi người đều nghe rõ: “Đồng chưởng quầy, nô tài vừa mới xem qua, trong vườn này tổng cộng có 102 tòa sư tử bằng đá, mỗi tòa một ngàn lượng bạc, thanh toán trong ba ngày, ngươi có gì dị nghị không?”

Đồng chưởng quầy đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống: “Cố chấp sự! Trong vườn của ta mấy quái thạch giống sư tử, cùng lắm chỉ mười mấy tòa, dù cộng thêm toàn bộ loại quái thạch này lại, cũng chỉ đến trăm tòa a!”

Cố cẩn ngạc nhiên mở to mắt: “Đồng chưởng quầy, ngươi nói lời này thật kỳ quái ạ, chung ta đi một đường đi tới, rõ ràng mỗi tòa quái thạch, đều là hình dáng của sư tử!”

“Cố chấp sự.” Cố Thanh Vũ tiến lên một bước: “Một sư tử bằng đá một ngàn lượng bạc, này cũng không phải là số lượng nhỏ, đây là Hoàng Thượng…”

Hắn còn chưa nói xong, Cố Cẩn lấy ra kim bài từ trên eo, lắc lắc giữa không trung: “Ngự bút thân thư, tất nhiên đây là ý của Hoàng Thượng.”

Hắn nhìn bốn phía mọi người cúi thấp bốn phía: “Hoàng Thượng nói, lúc trước Phổ Định gặp thiên tai chiến loạn, những thương nhân này, một lượng bạc tử luyến tiếc không quyên góp, còn cố ý lên giá hàng hóa ào ào, kiếm lời trên mồ hôi nước mắt nhân dân Phổ Định, số bạc thu này, là cho Phổ Định.”

Nhiều người đứng trên hành lang chật chội như vậy, nhưng lại an tĩnh không một tiếng động, trong lòng mọi người đều minh bạch, việc này quá hồ nháo, nhưng đó là Hoàng Thượng, ai dám phản bác?

Đồng chưởng quầy thấy mọi người đều không lên tiếng giúp mình, đành không ngừng dập đầu: “Cố chấp sự tha mạng a, mấy năm nay gặp thiên tai, sinh ý của ta vốn không tốt, này bạc, ta là thật sự kiếm không ra!”

“Ai, ngươi này nói… Chúng ta thật đúng là khó xử a.” Cố Cẩn đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Giang Phi Vi phía sau Cố Ngôn: “Giang cô cô, ngươi nói coi vườn này, có đẹp hay không?”

Giang Phi Vi không nghĩ đột nhiên mình bị nhắc tới, nàng đành phải thật cẩn thận đáp: “Vườn này, khá đẹp.”

“Đẹp là được rồi.” Cố Cẩn gật gật đầu: “Trong cung Giang cô nương là người từng hầu hạ qua vạn tuế gia, nếu nàng nói đẹp xem, vạn tuế gia nói vậy cũng sẽ đến thử một lần. Đồng chưởng quầy, nếu Giang cô cô cũng coi trọng vườn này…”

Cố Cẩn lại lần nữa quay sang Giang Phi Vi, “Giang cô cô, ta không nghe cầu tình của người khác, nhưng nếu ngươi cầu tình thay Đồng chưởng quầy, bạc này ta có thể không thu.”

Cố Ngôn quát lớn nói: “Cố Cẩn!”

Cố Cẩn không để ý tới hắn, “Giang cô cô, như thế nào? Nói một câu đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook