Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương
Chương 69: Giao Thừa - Cố Ngôn Đặc Biệt Vì Nàng Mà Chuẩn Bị
Trân Châu Nãi Trà Đại Phúc
18/01/2023
Edit: Gia Duệ
Beta: Khanh
_____________
Giang Phi Vi xoay người một cái ngồi dậy: “Thật sao?!”
“Còn có thể giả được à? Trong cung đều truyền khắp nơi rồi!” Đoan ma ma đem áo choàng khoác thêm cho Giang Phi Vi: “Ngươi nói Giang cô nương này cũng thật là người si tình, hiện tại ai chẳng biết Giang Hầu gia là người Đại hoàng tử, nàng ta còn muốn gả cho Tam hoàng tử.”
“Ai ban hôn cho?”
“Tam hoàng tử đến cầu hôn trước mặt Hoàng thượng, nhưng Hứa quý phi không đồng ý, ngay cả Trắc phi cũng không cho làm, chỉ cho làm thiếp. Tam hoàng tử vẫn rất vui vẻ, nói chỉ cần có thể ở bên cạnh nhau là được.”
Giang Phi Vi nhớ đến dáng vẻ cao hứng trước đó của Giang Vân Lan khi được Ngụy hoàng hậu triệu kiến... Chỉ sợ việc này là mong muốn đơn phương của Tam hoàng tử thôi, ở trong mắt nàng ta, quyền thế vẫn quan trọng hơn.
“Không phải nói mấy ngày nay, đại thần ngoài cung đang tụ họp gây rối sao?”
“Đúng vậy, người của Đại hoàng tử và Phúc vương không biết uống thuốc gì, lúc này sắp đến cửa ải cuối năm, loạn lên làm cái gì, khiến trong lòng Thánh thượng không vui.”
Đoan ma ma đỡ Giang Phi Vi ngồi xuống trước bàn trang điểm: “Thôi, nghĩ đến những thứ này không muốn làm cái gì. Sáng nay ta nghe mấy nữ quan nói, sang năm sợ là cũng không dễ chịu, tất cả mọi người đều muốn gửi chút tiền về trong nhà.”
“Là quê của bọn họ gặp tai họa?”
“Vâng, năm nay hạn hán ngập úng mấy tỉnh gia tăng, phía đông lại gặp phải hải tặc xâm chiếm, nghe đội buôn người ta tới nói, trong thành đã là thập thất cửu không (mười nhà chín không, ý chỉ cảnh hoang phế của chiến tranh), nhưng triều đình vẫn phái thái giám trấn thủ bóc lộc lấy bạc của… Bách tính khổ cực. Hơn nữa chiến sự phía tây căng thẳng, kéo tới bây giờ còn chiến đấu gian khổ, Vĩnh Ninh phủ náo loại dịch bệnh, một mạch lan đến gần quân doanh, tin tức lên trên còn đè xuống.”
Phần lớn thời gian, giương mắt nhìn trời đất bốn hướng, vẫn như cũ là ngói lưu ly trong cung, tường đỏ thẫm, ở thời đại này không tin kém phát triển, Giang Phi Vi nghe thấy những tin tức tàn khốc bị giảm bớt, lại nhất thời có chút sững sờ.
Đoan ma ma còn đang lải nhải cái gì, trong lòng Giang Phi Vi thấy có chút lo sợ bất an, giống như kinh thành ca vũ thăng bình, cũng đã là bốn bề thọ địch.
Đoan ma ma thấy bộ dáng ngơ ngác của nàng, cho là nàng khó có thể lý giải những khốn đốn này, thở dài: “Thôi, cũng sắp giao thừa, trong cung này cũng cần phải dọn dẹp chút, ngươi không có việc gì thì đi xem một chút, phát chút tiền thưởng cho những tiểu nhân kia, cũng có dáng vẻ của một cô cô Chưởng sự.”
Giang Phi Vi cười nói: “Đoan ma ma, người yên tâm, đồ vật ta đều chuẩn bị đầy đủ rồi.”
“Hiếm thấy ngươi đồng ý làm kim khâu.” Đoan ma ma cắm cây trâm xong, vỗ vai của nàng.
Nguyễn An thấy Giang Phi Vi rốt cuộc cam lòng ra khỏi phòng, tươi cười hớn hở chạy tới: “Giang cô cô, chủ tử đã chuẩn bị xong cho ngài, lúc đầu nói giao thừa ngày đó sai người đến trang trí, nô tài thấy người có hứng thú, hôm nay sớm bố trí đi. Dù sao trong cung cũng sửa chữa đổi mới hoàn toàn.”
Hắn ta vung tay lên, một đám tiểu hỏa giả rụt rè đứng ra,cầm lấy bao lớn bao nhỏ đồ vật rồi hành lễ với Giang Phi Vi.
Giang Phi Vi thấy bộ dáng ra vẻ của hắn ta, trêu đùa: “Nguyễn An cũng có bộ dáng dẫn đầu nha.”
Nguyễn An liên tục phất tay: “Giang cô cô, chớ nói đùa nô tài.”
Chẳng qua một canh giờ, tiểu viện được trang trí đổi mới hoàn toàn, bầu không khí ăn Tết lộ ra một chút, Nguyễn An thấy Giang Phi Vi vui vẻ, tự mình đem lấy đồ vật đi đến phía trước: “Chủ tử nói, sau này giao thừa, trong cung thiết yến, còn có xem pháo hoa, chủ tử đặc biệt bảo Châm Công Cục và Ngân Tác Cục chuẩn bị mấy bộ y phục đồ trang sức, khiến cho Cô cô vui vẻ.”
Phi Vi thấy Nguyễn An ngay trước một đống tiểu gia hỏa khoe khoang, mặt không khỏi đỏ lên, tranh thủ thời gian lấy bạc, xếp vào hầu bao đỏ, thưởng cho mấy tên tiểu gia hỏa kia, những tên tiểu gia hỏa kia cầm bạc, vui mừng đi ra trị phòng, mấy người bước nhanh đi đến nơi hẻo lánh, mới tập hợp lại một đống mở túi thơm ra xem.
“Sớm nghe thấy nói Giang cô cô Trọng Hoa cung là cực kì hòa ái nhất, hôm nay gặp mặt quả nhiên không là thật.”
“Đúng vậy! Mà lại thưởng bạc này cũng quá hào phóng! Cái hầu bao này mặc dù thêu công kém chút, nhưng đây là lần đầu tiên ta nhận được quà dạng như này!”
“Cái này đều có hơn bảy tám tiền bạc! Giang cô cô không hổ là đối thực của Cố Ngôn Tư công, tính nết lại tốt, ra tay lại hào phóng...”
“Thì thầm cái gì?” Một tiếng âm thanh sắc nhọn từ phía sau lưng truyền đến, mấy tên tiểu hỏa giả kia ngẩng đầu lên xem xét, trong nháy mắt sợ tới mức quỳ trên mặt đất: “Gặp ...gặp qua Cố chấp bút.”
Cố Cẩn mang theo Cố Hoài n đi vào, nhíu mày một cái: “Chuyện vui vẻ gì, cũng nói cho nhà ta nghe một chút, đáng để các ngươi ở trên cung đạo ồn ào?”
Một tiểu gia hỏa trong đó lớn gan kiên trì đáp: “Bẩm Cố chấp bút, là chúng nô tài được tiền thưởng, kiến thức hạn hẹp, lúc này mới náo loạn lên, kính xin bỏ qua.”
“Ồ? Được tiểu chủ nào ban thưởng?”
“Không... không phải tiểu chủ nào, là Giang cô cô Trọng Hoa cung thưởng, các nô tài giúp cô cô dời đồ vật, cho nên mới...”
Cố Cẩn nhìn trong tay mấy tiểu hỏa giả một chút, đều nắm chặt một túi hoa thơm vải đỏ kẽ hở, hắn ta khom người kéo hầu bao trong tay một tiểu gia hỏa, nhìn bên trong: “Ít bạc như thế, đáng để các ngươi hô to gọi nhỏ, đúng là không có chút tiền đồ.”
Hắn ta lại nhìn một chút túi thơm vải đỏ kia, loại tay nghề thô ráp này, sợ là cung nữ vừa mới tiến cung cũng giỏi hơn nàng.
Hắn ta đem bạc của tiểu hỏa giả kia ném lên mặt đất: “Mau cút đi.” Dứt lời thì quay người đi.
Mấy tiểu gia hỏa kia cho đến khi bóng dáng Cố Cẩn biến mất ở chỗ rẽ, mới lén lút bò tới, tiểu gia hỏa vừa mới nói chuyện nhặt bạc vụn trên đất lên, đếm cũng không có ít, cảm kích thở nhẹ nhàng.
Có những bạc này, chí ít lúc giao thừa, có thể cắt chút thịt cho muội muội ăn.
Nhưng hắn ta luôn cảm giác có cái gì không đúng, nhìn bạc đang dính lấy tuyết trong lòng bàn tay, mới đột nhiên kịp phản ứng.
Cố chấp bút này vì sao không đoạt bạc của hắn ta, ngược lại là đem hầu bao chế tác không tinh kia cầm đi.
Hôm qua sau khi Cố Ngôn trở lại phòng, đã gần canh bốn sáng, hắn rón rén chui vào giường, thấy Giang Phi Vi đang ngủ ngon, mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn mơ mơ màng màng, không nghỉ ngơi bao lâu, Nguyễn An nhẹ nhàng gõ cửa sổ ba cái, gọi mình dậy.
Cố Ngôn đang muốn xuống giường, thì nghe phía sau có tiếng động, thì ra là Giang Phi Vi vươn tay kéo góc áo của Cố Ngôn.
“Cố Ngôn.” m thanh Phi Vi mang theo vài phần hỗn độn chưa tỉnh ngủ và nũng nịu: “Giao thừa vui vẻ.”
Cố Ngôn cười sờ đầu nàng: “Ừ, giao thừa vui vẻ.” Suy nghĩ một chút còn nói lại: “Ta đi trực trước, nàng nghỉ ngơi đi, đợi buổi tối ta bảo Cố Cung đến đón nàng cùng đi xem pháo hoa.”
“Ừm.” Phi Vi gật đầu, hơi co cơ thể, nhỏ giọng nói: “Trong hộc tủ... có lễ vật, chàng mặc vào đi.” Dứt lời liền càu nhàu xoay người lại, ngủ tiếp.
Cố Ngôn thấy nàng như vậy, không khỏi bật cười, hắn nhẹ nhàng đi tới tủ bát giác, phía trên quả nhiên có một hộp giấy nhỏ buộc tua rua.
Mở ra xem, là một kiện mao nhung... Y phục? Nhưng vì sao chỉ có nửa người? Đây chính là áo len trước đó Phi Vi nói với mình?
Hắn càng nhìn y phục này càng thấy nó đáng yêu, không khỏi khẽ cười một tiếng, cẩn thận mặc vào, hắn đi đến trước giường thấy Giang Phi Vi còn buồn ngủ: “Như này đúng không?”
Giang Phi Vi gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, ấm không?”
“Ấm lắm.” Cố Ngôn vội vàng trả lời.
Giang Phi Vi nghe được câu này, lập tức thỏa mãn đi ngủ.
Cố Ngôn đem chăn đắp đã kín rồi sửa sang lại một chút, lúc này mới đi ra ngoài.
Trời vừa tối, Cố Cung đúng giờ đón Giang Phi Vi: “Giang cô cô, Đốc công gọi ta đón ngài đi ngắm pháo hoa.”
Hắn giương mắt nhìn Phi Vi, không khỏi trêu chọc nói: “Hôm nay cô cô ăn mặc nhìn đẹp như vậy, đừng nói là Đốc công, chính là gặp Hoàng thượng, cũng muốn tán dương mấy phần.”
Phi Vi mặc vạt áo lớn xanh ngọc vạn chữ vân văn cổ tròn, bên ngoài áo khoác đính kim đỏ thẫm, chính là một bộ váy răng bạch tùng trúc mai kệt kim, búi tóc lỏng lẻo, cắm nghiêng một chiếc trâm phượng ngọc trai tua rua.
Thuận theo trân châu chập chờn nhìn xem, mắt ngọc mày ngài, mắt hạnh má đào, không còn vẻ sợ hãi khi mới vào cung,chỉ có tiểu thư nhà quan xinh đẹp độ tuổi này mới có.
Bộ y phục này cũng là Cố Ngôn đặc biệt vì nàng chuẩn bị, lộng lẫy nhưng lại không vượt khuôn, đoan trang nhưng lại không vẻ người lớn. Cũng khó trách ngay cả Doãn tử người thường thấy phi tần mỹ nữ cũng phải tán thưởng ba phần.
Cố Cung cung nghênh đón Phi Vi lên kiệu, một đường vừa đi vừa nói: “Hai ngày trước, Lâm quý nhân có thai, Hoàng thượng vui mừng, đây là bao nhiêu năm mới có Hoàng tử. Cho nên đêm pháo hoa càng là phá lệ náo nhiệt, còn cho phép nhóm cung nhân đến ăn mừng.”
Mà cung nhân nhấc kiệt hình như cũng vội vã mắt thấy hoa yến thịnh, chẳng qua là hơn một khắc, thì đến Nam vườn.
Giang Phi Vi hạ cỗ kiệu, không khỏi hơi kinh ngạc náo nhiệt tinh xảo như vậy có thể diễn ra trong cung, bên tai chảy xuôi sáo trúc ống dây, trong mắt thấy hoan ca yến vũ, ở trong cung thành bị lễ phép giáo nghĩa ép bức, lại có mấy phần buông lỏng và tự do.
Cố Ngôn hình như là đã sớm nhận được tin tức, sớm ở ngay đường đá vừa chờ Phi Vi, thấy Phi Vi hạ kiệu, đi lên trước vội vàng đỡ lấy tay của nàng, thấy tay nàng lạnh, không khỏi có chút lo lắng: “Có phải y phục không đủ dày hay không? Lạnh như thế này?”
Phi Vi lắc đầu: “Không lạnh, rõ ràng tay của chàng cũng không ấm hơn là mấy.”
Nàng nhìn Cố Ngôn một chút, thấy trên mặt hắn một tầng mồ hôi mỏng, không khỏi nhíu mày: “Chàng bận như vậy còn ra ngoài này đón ta?”
“Có một chút, công tác chuẩn bị có hơi rườm rà, năm nay định tổ chức ở bên trong Nam viên, diện tích không tính là lớn, người lại nhiều, chỉ sợ chút nữa khói lửa gây ra rủi ro.”
“Thất hoàng tử đâu? Không sao chứ?”
“Hôm nay hắn phải ở trước mặt Hoàng thượng, nàng không cần quan tâm, ta sẽ phái người hậu hạ tốt cho hắn.”
Cố Cung lại lên tiếng ngăn cản hai người nói chuyện: “Trương cô cô, phía trước là Trúc Thúy lâu, Tư công đích thân chọn nơi đó cho cô cô, phong cảnh không tệ!”
Giang Phi Vi nói với Cố Ngôn: “Chàng mau đi đi, Nguyễn An đi cùng ta là được rồi.”
“Được, có chuyện gì lập tức để người ta truyền lời cho ta.” Cố Ngôn vội vàng mang theo Cố Cung đi xa.
Cái đình Trúc Thúy lâu xây ở chỗ cao, Giang Phi Vi và Nguyễn An đi được nửa đường, đã thấy một tiểu thái giám vội vàng chạy xuống: “Nguyễn An công công, Thái hậu còn ở trên!”
Nguyễn An hạ giọng: “Xảy ra chuyện gì! Thái hậu vì sao không ở chủ yến?”
“Nghe nói cùng Hoàng thượng huyên náo không thoải mái, tìm chỗ khác xem, khăng khăng chọn nơi này!”
Nguyễn An xoay người: “Cô cô, sợ là phải tìm chỗ khác.”
Ba người xoay người, đang muốn lặng lẽ rời khỏi, tỳ nữa bên cạnh Ngụy thái hậu chạy tới, gọi bọn họ: “Ôi, Giang Cô cô, Thái hậu để nô tỳ đến gọi ngài đi lên.”
Beta: Khanh
_____________
Giang Phi Vi xoay người một cái ngồi dậy: “Thật sao?!”
“Còn có thể giả được à? Trong cung đều truyền khắp nơi rồi!” Đoan ma ma đem áo choàng khoác thêm cho Giang Phi Vi: “Ngươi nói Giang cô nương này cũng thật là người si tình, hiện tại ai chẳng biết Giang Hầu gia là người Đại hoàng tử, nàng ta còn muốn gả cho Tam hoàng tử.”
“Ai ban hôn cho?”
“Tam hoàng tử đến cầu hôn trước mặt Hoàng thượng, nhưng Hứa quý phi không đồng ý, ngay cả Trắc phi cũng không cho làm, chỉ cho làm thiếp. Tam hoàng tử vẫn rất vui vẻ, nói chỉ cần có thể ở bên cạnh nhau là được.”
Giang Phi Vi nhớ đến dáng vẻ cao hứng trước đó của Giang Vân Lan khi được Ngụy hoàng hậu triệu kiến... Chỉ sợ việc này là mong muốn đơn phương của Tam hoàng tử thôi, ở trong mắt nàng ta, quyền thế vẫn quan trọng hơn.
“Không phải nói mấy ngày nay, đại thần ngoài cung đang tụ họp gây rối sao?”
“Đúng vậy, người của Đại hoàng tử và Phúc vương không biết uống thuốc gì, lúc này sắp đến cửa ải cuối năm, loạn lên làm cái gì, khiến trong lòng Thánh thượng không vui.”
Đoan ma ma đỡ Giang Phi Vi ngồi xuống trước bàn trang điểm: “Thôi, nghĩ đến những thứ này không muốn làm cái gì. Sáng nay ta nghe mấy nữ quan nói, sang năm sợ là cũng không dễ chịu, tất cả mọi người đều muốn gửi chút tiền về trong nhà.”
“Là quê của bọn họ gặp tai họa?”
“Vâng, năm nay hạn hán ngập úng mấy tỉnh gia tăng, phía đông lại gặp phải hải tặc xâm chiếm, nghe đội buôn người ta tới nói, trong thành đã là thập thất cửu không (mười nhà chín không, ý chỉ cảnh hoang phế của chiến tranh), nhưng triều đình vẫn phái thái giám trấn thủ bóc lộc lấy bạc của… Bách tính khổ cực. Hơn nữa chiến sự phía tây căng thẳng, kéo tới bây giờ còn chiến đấu gian khổ, Vĩnh Ninh phủ náo loại dịch bệnh, một mạch lan đến gần quân doanh, tin tức lên trên còn đè xuống.”
Phần lớn thời gian, giương mắt nhìn trời đất bốn hướng, vẫn như cũ là ngói lưu ly trong cung, tường đỏ thẫm, ở thời đại này không tin kém phát triển, Giang Phi Vi nghe thấy những tin tức tàn khốc bị giảm bớt, lại nhất thời có chút sững sờ.
Đoan ma ma còn đang lải nhải cái gì, trong lòng Giang Phi Vi thấy có chút lo sợ bất an, giống như kinh thành ca vũ thăng bình, cũng đã là bốn bề thọ địch.
Đoan ma ma thấy bộ dáng ngơ ngác của nàng, cho là nàng khó có thể lý giải những khốn đốn này, thở dài: “Thôi, cũng sắp giao thừa, trong cung này cũng cần phải dọn dẹp chút, ngươi không có việc gì thì đi xem một chút, phát chút tiền thưởng cho những tiểu nhân kia, cũng có dáng vẻ của một cô cô Chưởng sự.”
Giang Phi Vi cười nói: “Đoan ma ma, người yên tâm, đồ vật ta đều chuẩn bị đầy đủ rồi.”
“Hiếm thấy ngươi đồng ý làm kim khâu.” Đoan ma ma cắm cây trâm xong, vỗ vai của nàng.
Nguyễn An thấy Giang Phi Vi rốt cuộc cam lòng ra khỏi phòng, tươi cười hớn hở chạy tới: “Giang cô cô, chủ tử đã chuẩn bị xong cho ngài, lúc đầu nói giao thừa ngày đó sai người đến trang trí, nô tài thấy người có hứng thú, hôm nay sớm bố trí đi. Dù sao trong cung cũng sửa chữa đổi mới hoàn toàn.”
Hắn ta vung tay lên, một đám tiểu hỏa giả rụt rè đứng ra,cầm lấy bao lớn bao nhỏ đồ vật rồi hành lễ với Giang Phi Vi.
Giang Phi Vi thấy bộ dáng ra vẻ của hắn ta, trêu đùa: “Nguyễn An cũng có bộ dáng dẫn đầu nha.”
Nguyễn An liên tục phất tay: “Giang cô cô, chớ nói đùa nô tài.”
Chẳng qua một canh giờ, tiểu viện được trang trí đổi mới hoàn toàn, bầu không khí ăn Tết lộ ra một chút, Nguyễn An thấy Giang Phi Vi vui vẻ, tự mình đem lấy đồ vật đi đến phía trước: “Chủ tử nói, sau này giao thừa, trong cung thiết yến, còn có xem pháo hoa, chủ tử đặc biệt bảo Châm Công Cục và Ngân Tác Cục chuẩn bị mấy bộ y phục đồ trang sức, khiến cho Cô cô vui vẻ.”
Phi Vi thấy Nguyễn An ngay trước một đống tiểu gia hỏa khoe khoang, mặt không khỏi đỏ lên, tranh thủ thời gian lấy bạc, xếp vào hầu bao đỏ, thưởng cho mấy tên tiểu gia hỏa kia, những tên tiểu gia hỏa kia cầm bạc, vui mừng đi ra trị phòng, mấy người bước nhanh đi đến nơi hẻo lánh, mới tập hợp lại một đống mở túi thơm ra xem.
“Sớm nghe thấy nói Giang cô cô Trọng Hoa cung là cực kì hòa ái nhất, hôm nay gặp mặt quả nhiên không là thật.”
“Đúng vậy! Mà lại thưởng bạc này cũng quá hào phóng! Cái hầu bao này mặc dù thêu công kém chút, nhưng đây là lần đầu tiên ta nhận được quà dạng như này!”
“Cái này đều có hơn bảy tám tiền bạc! Giang cô cô không hổ là đối thực của Cố Ngôn Tư công, tính nết lại tốt, ra tay lại hào phóng...”
“Thì thầm cái gì?” Một tiếng âm thanh sắc nhọn từ phía sau lưng truyền đến, mấy tên tiểu hỏa giả kia ngẩng đầu lên xem xét, trong nháy mắt sợ tới mức quỳ trên mặt đất: “Gặp ...gặp qua Cố chấp bút.”
Cố Cẩn mang theo Cố Hoài n đi vào, nhíu mày một cái: “Chuyện vui vẻ gì, cũng nói cho nhà ta nghe một chút, đáng để các ngươi ở trên cung đạo ồn ào?”
Một tiểu gia hỏa trong đó lớn gan kiên trì đáp: “Bẩm Cố chấp bút, là chúng nô tài được tiền thưởng, kiến thức hạn hẹp, lúc này mới náo loạn lên, kính xin bỏ qua.”
“Ồ? Được tiểu chủ nào ban thưởng?”
“Không... không phải tiểu chủ nào, là Giang cô cô Trọng Hoa cung thưởng, các nô tài giúp cô cô dời đồ vật, cho nên mới...”
Cố Cẩn nhìn trong tay mấy tiểu hỏa giả một chút, đều nắm chặt một túi hoa thơm vải đỏ kẽ hở, hắn ta khom người kéo hầu bao trong tay một tiểu gia hỏa, nhìn bên trong: “Ít bạc như thế, đáng để các ngươi hô to gọi nhỏ, đúng là không có chút tiền đồ.”
Hắn ta lại nhìn một chút túi thơm vải đỏ kia, loại tay nghề thô ráp này, sợ là cung nữ vừa mới tiến cung cũng giỏi hơn nàng.
Hắn ta đem bạc của tiểu hỏa giả kia ném lên mặt đất: “Mau cút đi.” Dứt lời thì quay người đi.
Mấy tiểu gia hỏa kia cho đến khi bóng dáng Cố Cẩn biến mất ở chỗ rẽ, mới lén lút bò tới, tiểu gia hỏa vừa mới nói chuyện nhặt bạc vụn trên đất lên, đếm cũng không có ít, cảm kích thở nhẹ nhàng.
Có những bạc này, chí ít lúc giao thừa, có thể cắt chút thịt cho muội muội ăn.
Nhưng hắn ta luôn cảm giác có cái gì không đúng, nhìn bạc đang dính lấy tuyết trong lòng bàn tay, mới đột nhiên kịp phản ứng.
Cố chấp bút này vì sao không đoạt bạc của hắn ta, ngược lại là đem hầu bao chế tác không tinh kia cầm đi.
Hôm qua sau khi Cố Ngôn trở lại phòng, đã gần canh bốn sáng, hắn rón rén chui vào giường, thấy Giang Phi Vi đang ngủ ngon, mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn mơ mơ màng màng, không nghỉ ngơi bao lâu, Nguyễn An nhẹ nhàng gõ cửa sổ ba cái, gọi mình dậy.
Cố Ngôn đang muốn xuống giường, thì nghe phía sau có tiếng động, thì ra là Giang Phi Vi vươn tay kéo góc áo của Cố Ngôn.
“Cố Ngôn.” m thanh Phi Vi mang theo vài phần hỗn độn chưa tỉnh ngủ và nũng nịu: “Giao thừa vui vẻ.”
Cố Ngôn cười sờ đầu nàng: “Ừ, giao thừa vui vẻ.” Suy nghĩ một chút còn nói lại: “Ta đi trực trước, nàng nghỉ ngơi đi, đợi buổi tối ta bảo Cố Cung đến đón nàng cùng đi xem pháo hoa.”
“Ừm.” Phi Vi gật đầu, hơi co cơ thể, nhỏ giọng nói: “Trong hộc tủ... có lễ vật, chàng mặc vào đi.” Dứt lời liền càu nhàu xoay người lại, ngủ tiếp.
Cố Ngôn thấy nàng như vậy, không khỏi bật cười, hắn nhẹ nhàng đi tới tủ bát giác, phía trên quả nhiên có một hộp giấy nhỏ buộc tua rua.
Mở ra xem, là một kiện mao nhung... Y phục? Nhưng vì sao chỉ có nửa người? Đây chính là áo len trước đó Phi Vi nói với mình?
Hắn càng nhìn y phục này càng thấy nó đáng yêu, không khỏi khẽ cười một tiếng, cẩn thận mặc vào, hắn đi đến trước giường thấy Giang Phi Vi còn buồn ngủ: “Như này đúng không?”
Giang Phi Vi gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, ấm không?”
“Ấm lắm.” Cố Ngôn vội vàng trả lời.
Giang Phi Vi nghe được câu này, lập tức thỏa mãn đi ngủ.
Cố Ngôn đem chăn đắp đã kín rồi sửa sang lại một chút, lúc này mới đi ra ngoài.
Trời vừa tối, Cố Cung đúng giờ đón Giang Phi Vi: “Giang cô cô, Đốc công gọi ta đón ngài đi ngắm pháo hoa.”
Hắn giương mắt nhìn Phi Vi, không khỏi trêu chọc nói: “Hôm nay cô cô ăn mặc nhìn đẹp như vậy, đừng nói là Đốc công, chính là gặp Hoàng thượng, cũng muốn tán dương mấy phần.”
Phi Vi mặc vạt áo lớn xanh ngọc vạn chữ vân văn cổ tròn, bên ngoài áo khoác đính kim đỏ thẫm, chính là một bộ váy răng bạch tùng trúc mai kệt kim, búi tóc lỏng lẻo, cắm nghiêng một chiếc trâm phượng ngọc trai tua rua.
Thuận theo trân châu chập chờn nhìn xem, mắt ngọc mày ngài, mắt hạnh má đào, không còn vẻ sợ hãi khi mới vào cung,chỉ có tiểu thư nhà quan xinh đẹp độ tuổi này mới có.
Bộ y phục này cũng là Cố Ngôn đặc biệt vì nàng chuẩn bị, lộng lẫy nhưng lại không vượt khuôn, đoan trang nhưng lại không vẻ người lớn. Cũng khó trách ngay cả Doãn tử người thường thấy phi tần mỹ nữ cũng phải tán thưởng ba phần.
Cố Cung cung nghênh đón Phi Vi lên kiệu, một đường vừa đi vừa nói: “Hai ngày trước, Lâm quý nhân có thai, Hoàng thượng vui mừng, đây là bao nhiêu năm mới có Hoàng tử. Cho nên đêm pháo hoa càng là phá lệ náo nhiệt, còn cho phép nhóm cung nhân đến ăn mừng.”
Mà cung nhân nhấc kiệt hình như cũng vội vã mắt thấy hoa yến thịnh, chẳng qua là hơn một khắc, thì đến Nam vườn.
Giang Phi Vi hạ cỗ kiệu, không khỏi hơi kinh ngạc náo nhiệt tinh xảo như vậy có thể diễn ra trong cung, bên tai chảy xuôi sáo trúc ống dây, trong mắt thấy hoan ca yến vũ, ở trong cung thành bị lễ phép giáo nghĩa ép bức, lại có mấy phần buông lỏng và tự do.
Cố Ngôn hình như là đã sớm nhận được tin tức, sớm ở ngay đường đá vừa chờ Phi Vi, thấy Phi Vi hạ kiệu, đi lên trước vội vàng đỡ lấy tay của nàng, thấy tay nàng lạnh, không khỏi có chút lo lắng: “Có phải y phục không đủ dày hay không? Lạnh như thế này?”
Phi Vi lắc đầu: “Không lạnh, rõ ràng tay của chàng cũng không ấm hơn là mấy.”
Nàng nhìn Cố Ngôn một chút, thấy trên mặt hắn một tầng mồ hôi mỏng, không khỏi nhíu mày: “Chàng bận như vậy còn ra ngoài này đón ta?”
“Có một chút, công tác chuẩn bị có hơi rườm rà, năm nay định tổ chức ở bên trong Nam viên, diện tích không tính là lớn, người lại nhiều, chỉ sợ chút nữa khói lửa gây ra rủi ro.”
“Thất hoàng tử đâu? Không sao chứ?”
“Hôm nay hắn phải ở trước mặt Hoàng thượng, nàng không cần quan tâm, ta sẽ phái người hậu hạ tốt cho hắn.”
Cố Cung lại lên tiếng ngăn cản hai người nói chuyện: “Trương cô cô, phía trước là Trúc Thúy lâu, Tư công đích thân chọn nơi đó cho cô cô, phong cảnh không tệ!”
Giang Phi Vi nói với Cố Ngôn: “Chàng mau đi đi, Nguyễn An đi cùng ta là được rồi.”
“Được, có chuyện gì lập tức để người ta truyền lời cho ta.” Cố Ngôn vội vàng mang theo Cố Cung đi xa.
Cái đình Trúc Thúy lâu xây ở chỗ cao, Giang Phi Vi và Nguyễn An đi được nửa đường, đã thấy một tiểu thái giám vội vàng chạy xuống: “Nguyễn An công công, Thái hậu còn ở trên!”
Nguyễn An hạ giọng: “Xảy ra chuyện gì! Thái hậu vì sao không ở chủ yến?”
“Nghe nói cùng Hoàng thượng huyên náo không thoải mái, tìm chỗ khác xem, khăng khăng chọn nơi này!”
Nguyễn An xoay người: “Cô cô, sợ là phải tìm chỗ khác.”
Ba người xoay người, đang muốn lặng lẽ rời khỏi, tỳ nữa bên cạnh Ngụy thái hậu chạy tới, gọi bọn họ: “Ôi, Giang Cô cô, Thái hậu để nô tỳ đến gọi ngài đi lên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.