Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương
Chương 46: Kiểm Kê: Hắn Đã Chuẩn Bị Những Thứ Này Từ Khi Nào? (2)
Trân Châu Nãi Trà Đại Phúc
18/01/2023
Edit: Nguyễn Trang
Beta: May
Giang Viễn Hoành nhìn về phía đại ca của mình, hy vọng ông có thể tỏ thái độ khuyên nhủ Giang Phi Vi. Nhưng Giang Trì Lăng lại chỉ sững sờ nhìn theo hướng cái hộp kia.
Giang Viễn Hoành cắn răng, túm lấy Lan thị trốn sau lưng mình: “Còn không mau giải thích rõ ràng cho mọi người!”
Lan thị bị hắn đẩy ngã xuống đất, nước mắt trong phút chốc ngày càng nhiều, bà ta biết Giang Viễn Hoành sẽ không cứu mình; vội vàng giãy dụa kéo vạt áo Lâm lão phu nhân: "Lão phu nhân! Lão phu nhân! Người cứu nhi tức (con dâu) đi! Nhi tức nhiều năm như vậy vì Hầu phủ tận tâm tận lực, nhưng Hầu phủ chúng ta chi tiêu lớn, con thật sự không có biện pháp nên mới đi con đường này!”
Bà ta rơi lệ nhìn về phía Giang Phi Vi: "Phi Vi, ngươi tuổi còn nhỏ nên không biết Hầu phủ chúng ta rất khó khăn! Muốn làm cho bạc chỉ có tăng không giảm đành phải dùng cách đó. Ngươi ở Hầu phủ sống không lâu, nhưng ăn mặc chi tiêu lại tốt đến vậy! Bên trong, bên trong cũng có của hồi môn của mẫu thân ngươi chống đỡ!”
Bà ta nói không biết xấu hổ!
Giang Phi Vi đang muốn phản bác, Cố Ngôn lại nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, lắc đầu.
Lâm lão phu nhân nhìn, lại cho rằng hai người không muốn làm lớn chuyện, mềm giọng nói: "Phi Vi chắc ngươi cũng biết hai năm trước thiên tai, rất nhiều cửa hàng của Hầu phủ quả thật thu hoạch không tốt; thẩm ngươi lừa ta nói là mượn bạc từ mẫu gia, hôm nay… hay như thế này đi tổ mẫu làm chủ cho ngươi, kiểm tra lại một lượt, mất bao nhiêu thì lấy từ tư khố của ta ra bù lại, thế nào?”
Thanh danh Trung Cần Hầu phủ mấy ngày gần đây vốn không tốt, nếu lúc này truyền ra của hồi môn của nhi tức đã mất, có thể đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương*!
(*Nguyên văn là Tuyết thượng giá sương (雪上加霜) chỉ việc đã khổ lại càng thêm khổ.)
Bất luận thế nào, vấn đề này phải được giải quyết triệt để!
Giang Vân Lan có chút khẩn trương: "Lão phu nhân!”
Nàng ta thay Lan thị quản lý trung quỹ (nội trợ) một đoạn thời gian, đối với những quan ải này lại rõ ràng hơn! Chút tư khố của lão phu nhân, làm sao có thể bù đắp thiếu hụt! Nếu bổ sung cho Giang Phi Vi, của hồi môn của nàng ta cũng ít nhiều phải đi theo!
Giang Phi Vi nghe đến đây, một lần nữa ngồi xuống: "Vậy thì kiểm đi. ”
Cố Vân Yên năm đó gả đến Hầu phủ, Cố phủ sợ bà sẽ vì thân phận không bằng Hầu phủ mà bị bắt nạt; đồ cưới có thể nói là xa hoa đến cực điểm, nếu không Lan thị cũng sẽ không nhờ việc dùng những đồ cưới này mà chi tiêu nhiều năm như vậy. Sau khi xảy ra chuyện, lấy tài lực của bà ta, tự nhiên không đủ để bổ sung.
Lão phu nhân còn nói cái gì mà Lan thị mượn bạc từ mẫu gia nhiều năm như vậy, ngược lại không biết Lan thị đã bổ sung cho Lan gia bao nhiêu!
Các nô tỳ Hầu phủ xô đẩy lẫn nhau không dám nhúc nhích, Cố Ngôn cười nói: “Xem ra lão phu nhân sợ là không sai sử được người rồi nhỉ? ”
Lâm lão phu nhân làm trưởng bối, chưa từng chịu qua tức giận đến mức như vậy! Nhưng bà ta đúng thật là sợ vị thái giám không biết trời cao đất rộng này làm lớn chuyện, bà ta vỗ bàn một cái: "Thường ma ma! Ngươi tự mình kiểm đi!”
Thường ma ma lĩnh mệnh, lại kéo dài thêm nửa canh giờ, đồ cưới của Cố Vân Yên mới thưa thớt chuyển đến trong viện.
Ngoại trừ các vật lớn như giá giường, y lung (lồng quần áo), rương gỗ lim, còn lại kim ngân khí cụ* quý giá, đồ vật trân bảo gì cũng đều bị mang ra ngoài. Giang Trì Lăng nhìn những thứ này, trong lòng đã có kết luận, đúng là ít hơn lúc Vân Yên gả cho ông.
(*Dụng cụ vàng, bạc.)
Nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Phi Vi có thể trở về, tự nhiên cũng chưa bao giờ hỏi qua mấy thứ này. Ngược lại cung cấp cho Lan thị chỗ trống tiện nghi. Tức phụ này của nhị đệ, quả thật không được tốt lắm!
Cố Ngôn từ trong ống tay áo lấy ra một phong thư: "Đây là danh sách của hồi môn chúng ta lấy từ Cố phủ, năm đó Hầu phủ cũng tự mình xác nhận qua, Lâm lão phu nhân, ngài nhìn qua?”
Giang Phi Hơi kinh ngạc nhìn về phía Cố Ngôn.
Hắn chuẩn bị những thứ này từ khi nào?
Nàng chỉ nói cho Cố Ngôn biết ba người hầu của mình còn đang ở Cố phủ, nàng muốn đem khế ước bán thân đưa cho bọn họ, để cho bọn họ có thể sống cuộc sống như ý mình. Ngày thường hắn bận rộn, chỉ hầu hạ Hoàng Thượng đã đủ mệt mỏi, vì thế nàng càng không muốn hắn bận tâm nhiều thứ.
Nhưng hắn lại chuẩn bị nhiều như vậy, từ chứng cứ Lan thị cầm đồ, đến danh sách của hồi môn năm đó của mẫu thân...... Hắn đoán được mình muốn làm gì sao?
Lâm lão phu nhân thở dài: "Kiểm kê đi.”
Kiểm kê lúc này đã không quan trọng, càng không thể so sánh với danh sách lễ vật thật dài kia, sắc mặt Lâm lão phu nhân lại thêm đen! Đây chính là dù có đem thân thể của bà ta bồi thường toàn bộ vào số thiếu hụt đó cũng không đủ!
Hầu phủ mấy năm gần đây càng ngày càng suy thoái, chỗ dùng bạc cũng nhiều, bà ta cũng dùng không ít tiền bạc của mình... Nhưng của hồi môn của Cố Vân Yên còn thiếu nhiều như vậy, nếu nói Lan thị toàn bộ dùng cho Hầu phủ, bà ta nhất quyết không tin!
Bà ta nhìn Lan thị đáng thương nhìn về phía mình, chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn một hơi, hận không thể không giúp Lan thị trả lại!
Ước chừng qua nửa canh giờ, Thường ma ma lau mồ hôi trên trán, chống ánh mắt mọi người, cẩn thận báo cáo: "Lão phu nhân, tất cả đều kiểm kê một lần..... đúng là, có thiếu. ”
Lâm lão phu nhân tiếp nhận lễ đơn vừa nhìn vừa choáng, thiếu gần một nửa! Cái này mà được gọi là thiếu sao?
Nhưng chuyện đã đến nước này, bà ta chỉ có thể tiếp tục nói tiếp: "Phi Vi, ngươi yên tâm, những thứ này Hầu phủ chúng ta đều sẽ bổ sung đủ cho ngươi.”
Giang Phi Vi lại tránh lời: “Con muốn đi gặp Tra ma ma trước. ”
“Ồ, được rồi! Ngươi đi đi!” Lâm lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nói thật hiện tại bà ta nhìn Giang Phi Vi liền có chút sợ hãi.
Giang Phi Vi khéo léo từ chối người hầu đi theo, chỉ đi cùng Cố Ngôn đến chỗ ở đã quên của mình.
“Chàng đã chuẩn bị những thứ này từ khi nào vậy?”
“Lúc trước tra Hầu phủ, thuận tay chuẩn bị. Cái đuôi của Lan thị xử lý không sạch sẽ, rất dễ tra. ”
Cố Ngôn thấy nàng không tiếp lời, cẩn thận nói: "Ta đã quen bố trí trước, nếu nàng không thích thì sau này ta sẽ hỏi ý kiến của nàng trước...”
“Nếu là chàng, chàng sẽ đem chuyện này buông tha như vậy sao?”
Cố Ngôn cơ hồ đáp không chút do dự: "Không, ta lại không thiếu số tiền bạc kia, thứ ta thiếu là khẩu khí mới đúng. ”
Giang Phi Vi nhịn không được nở nụ cười, Cố Ngôn thấy nàng cuối cùng cũng vui vẻ lên, bất chợt mỉm cười theo nói: “Phi Vi, nàng muốn quyết định như nào cũng được.”
“Nàngmuốn tha thứ cho bọn họ, thu bạc của Lâm lão phu nhân lại ta liền coi những chứng cứ này không tồn tại. Còn nếu nàng ngược lại muốn đem những chuyện bẩn thỉu này nói ra, ta có nhiều chứng cớ, không sợ bọn họ.”
Hắn thật đúng là tuy không rõ chuyện gì cũng đều thay nàng suy xét, hốc mắt Giang Phi Vi không khỏi có chút chua xót: "Bọn họ muốn quan tâm đến toàn bộ mặt mũi Hầu phủ, ta lại không để cho bọn họ như ý! ”
“Được.”
“Ta, ta trực tiếp đi báo quan! Ai cũng đừng hòng che giấu cho Lan thị! Đó là đồ của mẫu thân ta, tại sao nó cuối cùng lại rơi vào túi của họ!”
“Đúng vậy, không nên như vậy, chúng ta đi đánh trống kêu oan.”
“Ta cũng không ham mấy thứ này, chính là chỉ muốn thay mẫu thân ta xả giận. Chờ sự tình kết thúc, mấy thứ này đều trả lại cho Cố phủ đi. ”
“Ta đi an bài.”
Giang Phi Vi thấy hắn đối với mình một bộ dáng có cầu tất ứng, bất đắc dĩ hỏi: “Sao chàng lấy được danh sách của hồi môn từ cữu cữu vậy? Cữu cữu chắc hẳn... không thực sự muốn gặp chàng lắm. ”
“Ừm, ta còn chưa nói nguyên nhân hậu quả, đã bị mắng.” Cố Ngôn nhịn không được thở dài, Cố Thanh Vũ thật sự coi trọng Giang Phi Vi, hắn cũng không dám dễ dàng đắc tội.
“Vậy làm sao chàng có được?”
“Ta phái Thập Ngũ đi trộm.” Cố Ngôn gãi gãi đầu: "Nhưng Cố đại nhân hẳn là sẽ sớm biết...”
“Không có việc gì!” Giang Phi Vi vỗ vỗ ngực: "Đến lúc đó nếu cữu cữu mắng chàng, ta giúp chàng mắng lại!”
Hai người cười đi đến sân, đã thấy Tra ma ma dẫn Xuân Oanh, Xuân Yến ở cửa quan sát, vừa thấy Giang Phi Vi đến lập tức nhào tới: "Cô nương!”
Tra ma ma nhìn Giang Phi Vi coi như đứa con tinh thần, vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt: "Tiểu thư không có việc gì là tốt rồi! Lão nô đây còn rơi nước mắt! Xúi quẩy!”
Nhưng nước mắt của bà ấy càng lau lại càng nhiều: "Lão, lão nô nghe nói cô nương gặp chuyện không may, nhưng lại... tìm hiểu không được tin tức, sốt ruột muốn chết nên không có biện pháp, đành phải mỗi ngày canh giữ viện tử này, ta biết cô nương còn có thể trở về cho nên quét dọn sạch sẽ viện này..."
Giang Phi Vi trong miệng khuyên Tra ma ma, tay còn lau nước mắt cho Xuân Oanh và Xuân Yến, luống cuống tay chân một hồi lâu; ba người chưa từng nghe qua Giang Phi Vi thật sự bận rộn không tới được, quay đầu trừng mắt nhìn Cố Ngôn nhịn cười, tức giận nói: "Chàng cũng không tới hỗ trợ ta!”
Nàng hét lên, Tra ma ma ngược lại im lặng, đây là lần đầu tiên bà thấy cô nương... tùy ý nói người khác như thế...
Cố Ngôn cười tiến lên: "Thân thể tiểu thư các ngươi còn chưa tốt, bớt làm phiền nàng.”
Thanh âm của thái giám đều mang theo sự sắc bén đặc biệt, Cố Ngôn vì che dấu ngày thường nói chuyện đều sẽ hạ thấp một chút, phảng phất như nước chảy.
Xuân Oanh và Xuân Yến thấy hắn phong thái tuấn tú, người cũng dịu dàng, lập tức lau sạch nước mắt, làm lễ cho Cố Ngôn: “Thỉnh an lão gia!”
Cố Ngôn kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng cũng không phủ nhận tâm tình đang tốt của mình lúc này, hắn lấy từ trong tay áo ra hai hà bao (túi) thưởng cho hai người, để các nàng lui xuống chơi.
Tra ma ma lại càng khẩn trương, bà cúi đầu, len lén nhìn kỹ Cố Ngôn.
Tuy rằng người này nhìn đối với cô nương cũng không tệ lắm... nhưng dù sao cũng là thái giám đấy!
Tra ma ma không khỏi nghĩ đến chỗ ở trước kia của mình, một lão thái giám vì làm sai chuyện mà bị đuổi ra khỏi cung.
Nghe nói trước kia hắn ở trong cung cũng là quản sự, thủ hạ không ít người! Nhưng cũng bởi vì phụng trà không làm tốt lại chọc Hoàng Thượng mất hứn; vì lí do tuổi tác bị đuổi ra khỏi cung, ai cũng ghét bỏ hắn, thành ra hắn không có chỗ ở, không đến mấy năm liền đi.
Vạn nhất, vạn nhất người này cũng không đáng tin thì làm sao bây giờ! Hơn nữa bà nghe được thủ đoạn tàn nhẫn của Cố Đốc công này, vạn nhất hắn đối với cô nương...
Tra ma ma không biết từ đâu sinh ra dũng khí, kéo Giang Phi Vi qua: "Tiểu thư! Lão nô có chút chuyện muốn nói một mình với người!”
Giang Phi Vi gật đầu: "Được rồi. Cố Ngôn, vậy ta đi trước, thuận tiện trong phòng có vài thứ ta cũng muốn sửa sang lại.”
Cái khác không quan trọng, nàng cũng không muốn đồ đạc của Hầu phủ. Nhưng những loại vải mà Cố Ngôn đưa cho mình lúc trước, nàng cần mang đi.
Giang Phi Vi và Tra ma ma cùng nhau vào phòng: "Tra ma ma, mấy loại vải màu đỏ tươi của ta, người chuẩn bị thu lại cho con...”
“Tiểu thư!” Tra ma ma lại nắm chặt tay nàng: " Người, người còn chưa để hắn chạm vào người đúng không?”
Beta: May
Giang Viễn Hoành nhìn về phía đại ca của mình, hy vọng ông có thể tỏ thái độ khuyên nhủ Giang Phi Vi. Nhưng Giang Trì Lăng lại chỉ sững sờ nhìn theo hướng cái hộp kia.
Giang Viễn Hoành cắn răng, túm lấy Lan thị trốn sau lưng mình: “Còn không mau giải thích rõ ràng cho mọi người!”
Lan thị bị hắn đẩy ngã xuống đất, nước mắt trong phút chốc ngày càng nhiều, bà ta biết Giang Viễn Hoành sẽ không cứu mình; vội vàng giãy dụa kéo vạt áo Lâm lão phu nhân: "Lão phu nhân! Lão phu nhân! Người cứu nhi tức (con dâu) đi! Nhi tức nhiều năm như vậy vì Hầu phủ tận tâm tận lực, nhưng Hầu phủ chúng ta chi tiêu lớn, con thật sự không có biện pháp nên mới đi con đường này!”
Bà ta rơi lệ nhìn về phía Giang Phi Vi: "Phi Vi, ngươi tuổi còn nhỏ nên không biết Hầu phủ chúng ta rất khó khăn! Muốn làm cho bạc chỉ có tăng không giảm đành phải dùng cách đó. Ngươi ở Hầu phủ sống không lâu, nhưng ăn mặc chi tiêu lại tốt đến vậy! Bên trong, bên trong cũng có của hồi môn của mẫu thân ngươi chống đỡ!”
Bà ta nói không biết xấu hổ!
Giang Phi Vi đang muốn phản bác, Cố Ngôn lại nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, lắc đầu.
Lâm lão phu nhân nhìn, lại cho rằng hai người không muốn làm lớn chuyện, mềm giọng nói: "Phi Vi chắc ngươi cũng biết hai năm trước thiên tai, rất nhiều cửa hàng của Hầu phủ quả thật thu hoạch không tốt; thẩm ngươi lừa ta nói là mượn bạc từ mẫu gia, hôm nay… hay như thế này đi tổ mẫu làm chủ cho ngươi, kiểm tra lại một lượt, mất bao nhiêu thì lấy từ tư khố của ta ra bù lại, thế nào?”
Thanh danh Trung Cần Hầu phủ mấy ngày gần đây vốn không tốt, nếu lúc này truyền ra của hồi môn của nhi tức đã mất, có thể đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương*!
(*Nguyên văn là Tuyết thượng giá sương (雪上加霜) chỉ việc đã khổ lại càng thêm khổ.)
Bất luận thế nào, vấn đề này phải được giải quyết triệt để!
Giang Vân Lan có chút khẩn trương: "Lão phu nhân!”
Nàng ta thay Lan thị quản lý trung quỹ (nội trợ) một đoạn thời gian, đối với những quan ải này lại rõ ràng hơn! Chút tư khố của lão phu nhân, làm sao có thể bù đắp thiếu hụt! Nếu bổ sung cho Giang Phi Vi, của hồi môn của nàng ta cũng ít nhiều phải đi theo!
Giang Phi Vi nghe đến đây, một lần nữa ngồi xuống: "Vậy thì kiểm đi. ”
Cố Vân Yên năm đó gả đến Hầu phủ, Cố phủ sợ bà sẽ vì thân phận không bằng Hầu phủ mà bị bắt nạt; đồ cưới có thể nói là xa hoa đến cực điểm, nếu không Lan thị cũng sẽ không nhờ việc dùng những đồ cưới này mà chi tiêu nhiều năm như vậy. Sau khi xảy ra chuyện, lấy tài lực của bà ta, tự nhiên không đủ để bổ sung.
Lão phu nhân còn nói cái gì mà Lan thị mượn bạc từ mẫu gia nhiều năm như vậy, ngược lại không biết Lan thị đã bổ sung cho Lan gia bao nhiêu!
Các nô tỳ Hầu phủ xô đẩy lẫn nhau không dám nhúc nhích, Cố Ngôn cười nói: “Xem ra lão phu nhân sợ là không sai sử được người rồi nhỉ? ”
Lâm lão phu nhân làm trưởng bối, chưa từng chịu qua tức giận đến mức như vậy! Nhưng bà ta đúng thật là sợ vị thái giám không biết trời cao đất rộng này làm lớn chuyện, bà ta vỗ bàn một cái: "Thường ma ma! Ngươi tự mình kiểm đi!”
Thường ma ma lĩnh mệnh, lại kéo dài thêm nửa canh giờ, đồ cưới của Cố Vân Yên mới thưa thớt chuyển đến trong viện.
Ngoại trừ các vật lớn như giá giường, y lung (lồng quần áo), rương gỗ lim, còn lại kim ngân khí cụ* quý giá, đồ vật trân bảo gì cũng đều bị mang ra ngoài. Giang Trì Lăng nhìn những thứ này, trong lòng đã có kết luận, đúng là ít hơn lúc Vân Yên gả cho ông.
(*Dụng cụ vàng, bạc.)
Nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Phi Vi có thể trở về, tự nhiên cũng chưa bao giờ hỏi qua mấy thứ này. Ngược lại cung cấp cho Lan thị chỗ trống tiện nghi. Tức phụ này của nhị đệ, quả thật không được tốt lắm!
Cố Ngôn từ trong ống tay áo lấy ra một phong thư: "Đây là danh sách của hồi môn chúng ta lấy từ Cố phủ, năm đó Hầu phủ cũng tự mình xác nhận qua, Lâm lão phu nhân, ngài nhìn qua?”
Giang Phi Hơi kinh ngạc nhìn về phía Cố Ngôn.
Hắn chuẩn bị những thứ này từ khi nào?
Nàng chỉ nói cho Cố Ngôn biết ba người hầu của mình còn đang ở Cố phủ, nàng muốn đem khế ước bán thân đưa cho bọn họ, để cho bọn họ có thể sống cuộc sống như ý mình. Ngày thường hắn bận rộn, chỉ hầu hạ Hoàng Thượng đã đủ mệt mỏi, vì thế nàng càng không muốn hắn bận tâm nhiều thứ.
Nhưng hắn lại chuẩn bị nhiều như vậy, từ chứng cứ Lan thị cầm đồ, đến danh sách của hồi môn năm đó của mẫu thân...... Hắn đoán được mình muốn làm gì sao?
Lâm lão phu nhân thở dài: "Kiểm kê đi.”
Kiểm kê lúc này đã không quan trọng, càng không thể so sánh với danh sách lễ vật thật dài kia, sắc mặt Lâm lão phu nhân lại thêm đen! Đây chính là dù có đem thân thể của bà ta bồi thường toàn bộ vào số thiếu hụt đó cũng không đủ!
Hầu phủ mấy năm gần đây càng ngày càng suy thoái, chỗ dùng bạc cũng nhiều, bà ta cũng dùng không ít tiền bạc của mình... Nhưng của hồi môn của Cố Vân Yên còn thiếu nhiều như vậy, nếu nói Lan thị toàn bộ dùng cho Hầu phủ, bà ta nhất quyết không tin!
Bà ta nhìn Lan thị đáng thương nhìn về phía mình, chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn một hơi, hận không thể không giúp Lan thị trả lại!
Ước chừng qua nửa canh giờ, Thường ma ma lau mồ hôi trên trán, chống ánh mắt mọi người, cẩn thận báo cáo: "Lão phu nhân, tất cả đều kiểm kê một lần..... đúng là, có thiếu. ”
Lâm lão phu nhân tiếp nhận lễ đơn vừa nhìn vừa choáng, thiếu gần một nửa! Cái này mà được gọi là thiếu sao?
Nhưng chuyện đã đến nước này, bà ta chỉ có thể tiếp tục nói tiếp: "Phi Vi, ngươi yên tâm, những thứ này Hầu phủ chúng ta đều sẽ bổ sung đủ cho ngươi.”
Giang Phi Vi lại tránh lời: “Con muốn đi gặp Tra ma ma trước. ”
“Ồ, được rồi! Ngươi đi đi!” Lâm lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nói thật hiện tại bà ta nhìn Giang Phi Vi liền có chút sợ hãi.
Giang Phi Vi khéo léo từ chối người hầu đi theo, chỉ đi cùng Cố Ngôn đến chỗ ở đã quên của mình.
“Chàng đã chuẩn bị những thứ này từ khi nào vậy?”
“Lúc trước tra Hầu phủ, thuận tay chuẩn bị. Cái đuôi của Lan thị xử lý không sạch sẽ, rất dễ tra. ”
Cố Ngôn thấy nàng không tiếp lời, cẩn thận nói: "Ta đã quen bố trí trước, nếu nàng không thích thì sau này ta sẽ hỏi ý kiến của nàng trước...”
“Nếu là chàng, chàng sẽ đem chuyện này buông tha như vậy sao?”
Cố Ngôn cơ hồ đáp không chút do dự: "Không, ta lại không thiếu số tiền bạc kia, thứ ta thiếu là khẩu khí mới đúng. ”
Giang Phi Vi nhịn không được nở nụ cười, Cố Ngôn thấy nàng cuối cùng cũng vui vẻ lên, bất chợt mỉm cười theo nói: “Phi Vi, nàng muốn quyết định như nào cũng được.”
“Nàngmuốn tha thứ cho bọn họ, thu bạc của Lâm lão phu nhân lại ta liền coi những chứng cứ này không tồn tại. Còn nếu nàng ngược lại muốn đem những chuyện bẩn thỉu này nói ra, ta có nhiều chứng cớ, không sợ bọn họ.”
Hắn thật đúng là tuy không rõ chuyện gì cũng đều thay nàng suy xét, hốc mắt Giang Phi Vi không khỏi có chút chua xót: "Bọn họ muốn quan tâm đến toàn bộ mặt mũi Hầu phủ, ta lại không để cho bọn họ như ý! ”
“Được.”
“Ta, ta trực tiếp đi báo quan! Ai cũng đừng hòng che giấu cho Lan thị! Đó là đồ của mẫu thân ta, tại sao nó cuối cùng lại rơi vào túi của họ!”
“Đúng vậy, không nên như vậy, chúng ta đi đánh trống kêu oan.”
“Ta cũng không ham mấy thứ này, chính là chỉ muốn thay mẫu thân ta xả giận. Chờ sự tình kết thúc, mấy thứ này đều trả lại cho Cố phủ đi. ”
“Ta đi an bài.”
Giang Phi Vi thấy hắn đối với mình một bộ dáng có cầu tất ứng, bất đắc dĩ hỏi: “Sao chàng lấy được danh sách của hồi môn từ cữu cữu vậy? Cữu cữu chắc hẳn... không thực sự muốn gặp chàng lắm. ”
“Ừm, ta còn chưa nói nguyên nhân hậu quả, đã bị mắng.” Cố Ngôn nhịn không được thở dài, Cố Thanh Vũ thật sự coi trọng Giang Phi Vi, hắn cũng không dám dễ dàng đắc tội.
“Vậy làm sao chàng có được?”
“Ta phái Thập Ngũ đi trộm.” Cố Ngôn gãi gãi đầu: "Nhưng Cố đại nhân hẳn là sẽ sớm biết...”
“Không có việc gì!” Giang Phi Vi vỗ vỗ ngực: "Đến lúc đó nếu cữu cữu mắng chàng, ta giúp chàng mắng lại!”
Hai người cười đi đến sân, đã thấy Tra ma ma dẫn Xuân Oanh, Xuân Yến ở cửa quan sát, vừa thấy Giang Phi Vi đến lập tức nhào tới: "Cô nương!”
Tra ma ma nhìn Giang Phi Vi coi như đứa con tinh thần, vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt: "Tiểu thư không có việc gì là tốt rồi! Lão nô đây còn rơi nước mắt! Xúi quẩy!”
Nhưng nước mắt của bà ấy càng lau lại càng nhiều: "Lão, lão nô nghe nói cô nương gặp chuyện không may, nhưng lại... tìm hiểu không được tin tức, sốt ruột muốn chết nên không có biện pháp, đành phải mỗi ngày canh giữ viện tử này, ta biết cô nương còn có thể trở về cho nên quét dọn sạch sẽ viện này..."
Giang Phi Vi trong miệng khuyên Tra ma ma, tay còn lau nước mắt cho Xuân Oanh và Xuân Yến, luống cuống tay chân một hồi lâu; ba người chưa từng nghe qua Giang Phi Vi thật sự bận rộn không tới được, quay đầu trừng mắt nhìn Cố Ngôn nhịn cười, tức giận nói: "Chàng cũng không tới hỗ trợ ta!”
Nàng hét lên, Tra ma ma ngược lại im lặng, đây là lần đầu tiên bà thấy cô nương... tùy ý nói người khác như thế...
Cố Ngôn cười tiến lên: "Thân thể tiểu thư các ngươi còn chưa tốt, bớt làm phiền nàng.”
Thanh âm của thái giám đều mang theo sự sắc bén đặc biệt, Cố Ngôn vì che dấu ngày thường nói chuyện đều sẽ hạ thấp một chút, phảng phất như nước chảy.
Xuân Oanh và Xuân Yến thấy hắn phong thái tuấn tú, người cũng dịu dàng, lập tức lau sạch nước mắt, làm lễ cho Cố Ngôn: “Thỉnh an lão gia!”
Cố Ngôn kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng cũng không phủ nhận tâm tình đang tốt của mình lúc này, hắn lấy từ trong tay áo ra hai hà bao (túi) thưởng cho hai người, để các nàng lui xuống chơi.
Tra ma ma lại càng khẩn trương, bà cúi đầu, len lén nhìn kỹ Cố Ngôn.
Tuy rằng người này nhìn đối với cô nương cũng không tệ lắm... nhưng dù sao cũng là thái giám đấy!
Tra ma ma không khỏi nghĩ đến chỗ ở trước kia của mình, một lão thái giám vì làm sai chuyện mà bị đuổi ra khỏi cung.
Nghe nói trước kia hắn ở trong cung cũng là quản sự, thủ hạ không ít người! Nhưng cũng bởi vì phụng trà không làm tốt lại chọc Hoàng Thượng mất hứn; vì lí do tuổi tác bị đuổi ra khỏi cung, ai cũng ghét bỏ hắn, thành ra hắn không có chỗ ở, không đến mấy năm liền đi.
Vạn nhất, vạn nhất người này cũng không đáng tin thì làm sao bây giờ! Hơn nữa bà nghe được thủ đoạn tàn nhẫn của Cố Đốc công này, vạn nhất hắn đối với cô nương...
Tra ma ma không biết từ đâu sinh ra dũng khí, kéo Giang Phi Vi qua: "Tiểu thư! Lão nô có chút chuyện muốn nói một mình với người!”
Giang Phi Vi gật đầu: "Được rồi. Cố Ngôn, vậy ta đi trước, thuận tiện trong phòng có vài thứ ta cũng muốn sửa sang lại.”
Cái khác không quan trọng, nàng cũng không muốn đồ đạc của Hầu phủ. Nhưng những loại vải mà Cố Ngôn đưa cho mình lúc trước, nàng cần mang đi.
Giang Phi Vi và Tra ma ma cùng nhau vào phòng: "Tra ma ma, mấy loại vải màu đỏ tươi của ta, người chuẩn bị thu lại cho con...”
“Tiểu thư!” Tra ma ma lại nắm chặt tay nàng: " Người, người còn chưa để hắn chạm vào người đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.