Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương
Chương 45: Của Hồi Môn - Vẫn Là Chấm Dứt Từ Sớm Là Tốt!
Trân Châu Nãi Trà Đại Phúc
18/01/2023
Edit: Hoài Linh.
Beta: May
Giang Trì Lăng nhìn thấy Giang Phi Vi ăn vận hoa lệ, có chút áy náy tiến lên đón: “Phi Vi…”
“Giang hầu gia.” Giang Phi Vi bình tĩnh nói.
Giang Trì Lăng nghe thấy cách nàng gọi mình, cố gắng duy trì vẻ mặt vui tươi nhưng cuối cùng cũng thay thế bằng sự hổ thẹn: “Con... Không muốn gọi ta là phụ thân rồi sao?”
Giang Phi Vi lẳng lặng nhìn ông.
Nàng ban đầu còn cho rằng mình sẽ khổ sở, nhưng thật sự khi đi đến bước này, nàng lại có cảm giác giải thoát.
Lớn lên ở cô nhi viện nên nàng luôn khát vọng tình thương của cha mẹ. Vì thế khi nàng gặp được Giang Trì Lăng, nàng gần như bị sự sung sướng che mờ hai mắt.
Thật ra có thể manh mối đã xuất hiện từ sớm, nếu mình là con gái mà ông yêu quý vậy việc mình bị bắt nạt ở Hầu phủ, vì sao ông chưa từng tỏ thái độ?
Nàng đột nhiên nhớ đến lúc mình rời khỏi cô nhi viện, viện trưởng đã nói vài lời như này.
“Những đứa trẻ như các con vì không biết xây dựng tình cảm như thế nào, cho nên mới khao khát tình cảm. Nhưng có lúc, con toàn tâm toàn ý đối xử tốt với một người, nó không có nghĩa là con có thể có được người đó. Có lẽ những tình cảm đó là tất cả với con, nhưng đối bọn họ mà nói lại là thứ không đáng một xu.”
Nàng đột nhiên ý thức được bản thân mình thì ra cũng là một người ích kỷ.
Việc mình lựa chọn Cố Ngôn, chẳng phải vì... đây là một lựa chọn an toàn sao?
“Phi Vi, làm sao vậy?” Cố Ngôn thấy nàng thất thần, hắn cẩn thận đi đến hỏi nhỏ bên tai nàng.
“Không có gì.” Giang Phi Vi trả lời qua quýt, tự đi vào trong viện.
Cố Ngôn khẽ nhíu mày, hắn đang định đuổi theo Giang Phi Vi thì Giang Trì Lăng từ bên cạnh đi đến ngăn cản hắn.
Ánh mắt Cố Ngôn nhìn Giang Trì Lăng như là hận chính mình không thể xé nát hắn vậy, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười, thấp giọng hỏi: “Giang hầu gia, có việc gì sao?”
Giang Trì Lăng nhìn khuôn mặt thanh tú của hắn, chỉ cảm thấy ẩn giấu trong nụ cười này là tâm tư ác độc như rắn rết: “Người khác không biết! Nhưng ta thì biết ngươi ở Nam Kinh… Có phải là ngươi sớm đã có ý với Giang Phi Vi đúng không? Cố ý làm Hoàng Thượng ban hôn cho ngươi!”
Nếu Giang Phi Vi nghe thấy, nhất định đi ra khẽ nói là mình động tâm trước. Cố Ngôn nghĩ như vậy lại không nhịn được cong khóe môi.
“Ta hỏi ngươi đấy, ngươi cười cái gì?” Giang Trì Lăng chỉ cảm thấy chán ghét.
“Hầu gia hỏi ta? A, không sai, ta quả thực là có ý với Phi Vi từ sớm. Còn về Hoàng thượng... ta làm sao có đủ năng lực thuyết phục Hoàng Thượng được chứ.”
Giang Trì Lăng chỉ cảm thấy sôi máu lên nào, đám hoạn quan này làm nhiễu loạn triều cương, chỉ tội cho Thuận Thiên đế sớm đã bị bọn chúng lừa gạt! Những ước nguyện mà hắn muốn, còn không phải là đạt được dễ như trở bàn tay sao: “Ngươi, đồ hoạn quan vô sỉ!”
“Giang hầu gia, ông nói gì với phu quân của ta vậy?”
Giang Trì Lăng hốt hoảng xoay người liền thấy Giang Phi Vi đang cau mày, ông cuống quít nói: “Phi Vi! Tên hoạn quan này vừa mới thừa nhận, hắn đã có ý nghĩ không an phận với con từ sớm! Con bị bắt gả cho hắn, nhất định là do hắn gây khó dễ từ bên trong!”
Độ ấm còn sót lại trên mặt Giang Phi Vi hoàn toàn biến mất, nàng lạnh lùng nói với Giang hầu gia: “Giang hầu gia, tất cả không phải là do ông ban tặng sao?”
“Thay vì người đem sai lầm của mình đẩy lên người khác để tìm kiếm sự an ủi, không bằng nghĩ như thế nào ứng phó Ngụy hoàng hậu đi.” Giang Phi Vi nói xong, kéo Cố Ngôn đi Thọ An Đường.
Giang Trì Lăng nhìn hai người rời đi, khó khăn bước theo mới miễn cưỡng đuổi kịp hai người.
Trong Thọ An Đường, mọi người nhìn thấy Giang Phi Vi và Cố Ngôn đi vào, sắc mặt mỗi người mỗi khác.
Dường như Giang Phi Vi không chút để ý, vấn lễ như thường với Lâm lão phu nhân: “Thỉnh an lão phu nhân.”
“Con ngoan, đứng lên đi.” Lâm lão phu nhân cười đánh vỡ bầu không khí ngượng ngập trong phòng.
Giang Vân Lan đi lên muốn đỡ Giang Phi Vi, nhiệt tình giống như lần đầu tiên nàng ta gặp Giang Phi Vi vậy: “Muội muội mau đứng lên đi...”
Giang Phi Vi lại nhẹ nhàng tránh tay nàng ta: “Chúng ta hiện giờ đã không phải là người một nhà, tỷ tỷ không cần lại làm bộ thân quen với ta đâu.”
Nụ cười của Giang Vân Lan cứng ngắc: “Muội muội nói linh tinh gì vậy.”
“Nói linh tinh? Việc tỷ tỷ làm ở Tướng Quốc Tự, ta còn chưa kịp tìm ngươi tính sổ đâu.”
“Giang Phi Vi! Ngươi vừa trở về liền ầm ĩ khiến mọi người không thoải mái là muốn làm cái gì đây!” Lan thị thấy dáng vẻ vân đạm phong khinh của Giang Phi Vi liền tức giận: “Ngươi có biết hay không bởi vì ngươi nên mới khiến việc mai mối của tỷ tỷ ngươi bây giờ có rất nhiều khó khăn!”
Giang Viễn Hoằng phẫn nộ quát: “Đủ rồi! Đừng hồ nháo nữa! Ngươi một cái nữ tắc chồng con thì biết cái gì!”
“Ta không biết! Được, vậy ngươi giải quyết việc hôn sự của Ngọc Thanh đi! Ngươi suốt ngày không về nhà, đại phòng xảy ra chuyện lại muốn nhị phòng chúng ta chịu trách nhiệm!” Lan thị vung khăn, làm bộ bụm mặt sắp khóc.
“Thím không cần sốt ruột, nói không chừng nhị phòng các ngươi cũng không tốt đẹp gì.” Giang Phi Vi lạnh lùng liếc nàng ta một cái.
“Ngươi nói lời này là có ý gì!” Lan thị nháy mắt dừng việc giả khóc, sắc bén nói.
Giang Phi Vi không hề để ý tới nàng ta mà là quay ra nói với Lâm lão phu nhân: “Lần này con về Hầu phủ là có ba việc.”
“Thứ nhất, những người hầu trong viện của con trước kia, hôm nay con muốn đưa đi.”
Lâm lão phu nhân gật đầu, không phản đối nói: “Cái này không khó, Lan thị, ngươi lấy khế ước bán mình của chúng đưa cho Phi Vi đi.”
“Không cần đâu, lúc trước thím đã đem khế ước bán mình cho con rồi.”
Lan thị hừ một tiếng, nếu không phải con tiểu tiện nhân này giở trò lừa bịp, nàng sẽ không vô duyên vô cớ dễ dàng đưa khế ước cho nàng ta như thế!
Giang Ngọc Thanh nói mỉa: “Dáng vẻ của tỷ tỷ thật lớn đấy, vào cung làm cung nữ còn muốn người hầu kẻ hạ sao?”
Ngay cả một ánh mắt Giang Phi Vi cũng không thèm cho nàng ta, nói: “Chuyện thứ hai, của hồi môn của mẫu thân, con muốn mang đi.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Lan thị thay đổi trong nháy mắt: “Ngươi! Sao ngươi lại không biết xấu hổ nhắc đến của hồi môn!”
“Ta sao lại không biết xấu hổ? Nói đến cùng thì đây là việc của đại phòng, liên quan gì đến nhị phòng?” Giang Phi Vi nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng ta, giống như bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thím không nhắc thì ta cũng quên, của hồi môn của mẫu thân từ trước đến giờ vẫn luôn là thím giữ đi!”
Lan thị nhìn ý cười nơi khóe miệng nàng, tim tức khắc lạnh một nửa! Nàng cố ý, nhất định là cố ý!
Trước đó nàng vì trả thù việc mình tính kế chuyện hôn nhân của nàng, cố ý nói tới chuyện của hồi môn. Nhưng nhiều năm như vậy, Hầu phủ có nhiều chỗ cần dùng bạc đến thế, lão phu nhân lại không chịu giao quyền cho mình. Chính mình chẳng qua là không còn biện pháp nào chỉ đành phải lấy của hồi môn của Cố Vân Yên đi cầm sao, dù sao đều để không ở trong kho.
Ai mà nghĩ đến Giang Phi Vi lại được tìm trở về Hầu phủ, nàng ta lúc ấy đã có tâm tư cảnh giác; nhưng quả thực không thể bù đủ số bạc lại, chỉ chuộc về được một bộ phận rất nhỏ thôi.
Lần trước Giang Phi Vi có nhắc tới chuyện của hồi môn, làm nàng ta sợ tới mức bán không ít trang sức vàng bạc của mình nhanh chóng bù vào, nàng ta cũng đã nghĩ xong nên giải thích như nào để thoái thác việc của hồi môn bị thiếu đi rồi.
May mà Giang Phi Vi được triệu vào cung, cứ tưởng rằng nàng không về được, tiệm bạc lại giục gấp, nàng ta liền mang một phần của hồi môn đi cầm.
Nhưng chuyện Giang Phi Vi về Hầu phủ buổi sáng hôm nay mới được truyền đến, nàng ta căn bản không thể kịp phản ứng!
Lâm lão phu nhân không biết bí mật giấu kín trong việc này, quay đầu hỏi Lan thị: “Lần trước không phải ngươi làm kiểm toán sao?”
Lâm lão phu nhân vì hôn sự của Vân Lan mà đẩy Giang Phi Vi vào hố lửa nên lòng vô cùng áy náy. Giang Phi Vi bằng lòng ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện đã là chuyện ngoài dự kiến của bà ta, của hồi môn vốn cũng là của Cố Vân Yên, đưa cho Giang Phi Vi đều hợp tình hợp lý.
Lan thị ấp úng nói: “Ta, ta......”
Giang Phi Vi khẽ cười một tiếng: “Thím, ngươi không phải là không lấy ra được chứ?”
“Ngươi đừng ngậm máu phun người! Ta chính là trưởng bối của ngươi!”
Trong sách chính là Giang Vân Lan vạch trần việc Lan thị lấy của hồi môn của đại phòng đi cầm cố, hôm nay Giang Phi Vi tới chính là muốn vạch trần chuyện này ra.
Đáng tiếc mình vào cung mấy ngày, không thể chuẩn bị đầy đủ, không bắt được Lan thị mang đồ đến cửa hàng nào cầm cố rồi; những chuyện liên quan đến Trung Cần Hầu phủ làm nàng đều cảm thấy vô cùng ghê tởm, vẫn nên chấm dứt từ sớm mới tốt!
Hôm nay cho dù xông vào nhà kho cũng phải đem chuyện nói rõ ràng!
Giang Phi Vi đứng dậy: “Nếu thím không lấy ra được, vậy chúng ta đến nhà kho xem.”
“Ngươi! Ngươi là đứa con gái đã gả ra ngoài, còn gả cho hoạn quan! Dựa vào cái gì mà dám đi vào nhà kho của Hầu phủ nhà chúng ta, ngộ nhỡ là tham tiền bạc của Hầu phủ, đến lúc đó...” Lan thị vẫn đang giảo biện.
Giang Phi Vi đang muốn nói lại, lại bị Cố Ngôn luôn trầm mặc nãy giờ đè bả vai lại.
Cố Ngôn tựa như trấn an mà vỗ nhẹ vào bả vai nàng, nhưng lúc xoay người nhìn về phía đám người Cố gia, ánh mắt lạnh như băng.
“Chúng ta dù sao cũng nhận sự ủy thác của vạn tuế gia chăm sóc Giang tiểu thư, cho nên tiện thể mấy ngày nay đã phái thuộc hạ điều tra, thế mà lại tra ra được một số đồ khá thú vị.”
Hắn phất tay, tiểu thái giám ở đằng sau cung kính bê một cái cái hộp nhỏ đưa đến trước mặt Giang Trì Lăng: “Mời Hầu gia xem qua.”
Giang Trì Lăng có chút nghi ngờ nhưng vẫn là mở hộp ra, chỉ thấy ở bên trong là một cặp trâm cài tóc.
Cố Ngôn nhìn vẻ mặt hoài niệm của ông, ý cười đậm thêm ba phần: “Giang Hầu gia nhìn khá quen mắt nhỉ?”
“Đây là đồ khi Vân Yên và ta thành thân... đã đeo.” Giang Hầu gia chậm rãi nhắm hai mắt lại, ông đã đoán được ra gì đó.
“Đây là vật mà Cố phu nhân đã đeo trong ngày đại hôn, nhất định là vô cùng trân quý. Vì sao lại để người của ta tìm thấy ở hiệu cầm đồ vậy?”
Mọi người đều nhìn về phía Lan thị, Lan thị hoảng loạn nói: “Chắc... Chắc là người trong phủ! Người trong phủ trộm đi! Phi Vi ngươi xem! Lần trước ngươi không phải là bắt được không ít trộm ở trong phủ sao! Lần này nhất định là vậy...”
“Ôi.” Cố Ngôn thấy Giang Phi Vi cay chặt mày lại, thở dài.
Tiếng của hắn không lớn nhưng làm bầu không khí trong phòng nháy mắt yên tĩnh lại.
Cố Ngôn nhìn một vòng những người đang trầm mặc, vòng tay sau lưng, vài tên thái giám mà hắn mang đến tức khắc mạnh mẽ xông vào Thọ An Đường, rút thanh kiếm giắt ở bên hông chỉ thẳng vào Lan thị!
Biến cố này khiến vòng tay phật châu trong tay Lâm lão phu nhân rơi xuống đất. Lan thị hét lên một tiếng, vội vàng trốn sau lưng Giang Viễn Hoằng! Giang Ngọc Thanh tức khắc khóc to: “Giết, giết người rồi!”
Một tên thái giám đi lên phía trước, một cây kiếm đặt trên cổ Giang Ngọc Thanh, Giang Ngọc Thanh nháy mắt sợ tới mức không dám phát ra tiếng.
Giang Vân Lan phản ứng lại, vội vàng nói với Giang Phi Vi: “Phi Vi, chúng ta tốt xấu gì cũng là người một nhà, có cái gì thì từ từ nói chuyện...”
Cố Ngôn liếc mắt một cái cắt ngang lời của Giang Vân Lan: “Chúng ta ghét nhất phiền phức, rõ ràng chỉ cần thời gian nửa chén trà nhỏ có thể giải quyết xong việc, nhưng các ngươi mỗi người nói một chút thành ra vấn đề nhỏ bé này kéo dài nửa canh giờ.”
“Chỉ cần Lan thị ngoan ngoãn lấy của hồi môn ra, người Hầu phủ các ngươi ngoan ngoãn ‘xem qua’ một phen, vậy thì mấy thanh kiếm này tự nhiên sẽ nghe lời.”
Beta: May
Giang Trì Lăng nhìn thấy Giang Phi Vi ăn vận hoa lệ, có chút áy náy tiến lên đón: “Phi Vi…”
“Giang hầu gia.” Giang Phi Vi bình tĩnh nói.
Giang Trì Lăng nghe thấy cách nàng gọi mình, cố gắng duy trì vẻ mặt vui tươi nhưng cuối cùng cũng thay thế bằng sự hổ thẹn: “Con... Không muốn gọi ta là phụ thân rồi sao?”
Giang Phi Vi lẳng lặng nhìn ông.
Nàng ban đầu còn cho rằng mình sẽ khổ sở, nhưng thật sự khi đi đến bước này, nàng lại có cảm giác giải thoát.
Lớn lên ở cô nhi viện nên nàng luôn khát vọng tình thương của cha mẹ. Vì thế khi nàng gặp được Giang Trì Lăng, nàng gần như bị sự sung sướng che mờ hai mắt.
Thật ra có thể manh mối đã xuất hiện từ sớm, nếu mình là con gái mà ông yêu quý vậy việc mình bị bắt nạt ở Hầu phủ, vì sao ông chưa từng tỏ thái độ?
Nàng đột nhiên nhớ đến lúc mình rời khỏi cô nhi viện, viện trưởng đã nói vài lời như này.
“Những đứa trẻ như các con vì không biết xây dựng tình cảm như thế nào, cho nên mới khao khát tình cảm. Nhưng có lúc, con toàn tâm toàn ý đối xử tốt với một người, nó không có nghĩa là con có thể có được người đó. Có lẽ những tình cảm đó là tất cả với con, nhưng đối bọn họ mà nói lại là thứ không đáng một xu.”
Nàng đột nhiên ý thức được bản thân mình thì ra cũng là một người ích kỷ.
Việc mình lựa chọn Cố Ngôn, chẳng phải vì... đây là một lựa chọn an toàn sao?
“Phi Vi, làm sao vậy?” Cố Ngôn thấy nàng thất thần, hắn cẩn thận đi đến hỏi nhỏ bên tai nàng.
“Không có gì.” Giang Phi Vi trả lời qua quýt, tự đi vào trong viện.
Cố Ngôn khẽ nhíu mày, hắn đang định đuổi theo Giang Phi Vi thì Giang Trì Lăng từ bên cạnh đi đến ngăn cản hắn.
Ánh mắt Cố Ngôn nhìn Giang Trì Lăng như là hận chính mình không thể xé nát hắn vậy, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười, thấp giọng hỏi: “Giang hầu gia, có việc gì sao?”
Giang Trì Lăng nhìn khuôn mặt thanh tú của hắn, chỉ cảm thấy ẩn giấu trong nụ cười này là tâm tư ác độc như rắn rết: “Người khác không biết! Nhưng ta thì biết ngươi ở Nam Kinh… Có phải là ngươi sớm đã có ý với Giang Phi Vi đúng không? Cố ý làm Hoàng Thượng ban hôn cho ngươi!”
Nếu Giang Phi Vi nghe thấy, nhất định đi ra khẽ nói là mình động tâm trước. Cố Ngôn nghĩ như vậy lại không nhịn được cong khóe môi.
“Ta hỏi ngươi đấy, ngươi cười cái gì?” Giang Trì Lăng chỉ cảm thấy chán ghét.
“Hầu gia hỏi ta? A, không sai, ta quả thực là có ý với Phi Vi từ sớm. Còn về Hoàng thượng... ta làm sao có đủ năng lực thuyết phục Hoàng Thượng được chứ.”
Giang Trì Lăng chỉ cảm thấy sôi máu lên nào, đám hoạn quan này làm nhiễu loạn triều cương, chỉ tội cho Thuận Thiên đế sớm đã bị bọn chúng lừa gạt! Những ước nguyện mà hắn muốn, còn không phải là đạt được dễ như trở bàn tay sao: “Ngươi, đồ hoạn quan vô sỉ!”
“Giang hầu gia, ông nói gì với phu quân của ta vậy?”
Giang Trì Lăng hốt hoảng xoay người liền thấy Giang Phi Vi đang cau mày, ông cuống quít nói: “Phi Vi! Tên hoạn quan này vừa mới thừa nhận, hắn đã có ý nghĩ không an phận với con từ sớm! Con bị bắt gả cho hắn, nhất định là do hắn gây khó dễ từ bên trong!”
Độ ấm còn sót lại trên mặt Giang Phi Vi hoàn toàn biến mất, nàng lạnh lùng nói với Giang hầu gia: “Giang hầu gia, tất cả không phải là do ông ban tặng sao?”
“Thay vì người đem sai lầm của mình đẩy lên người khác để tìm kiếm sự an ủi, không bằng nghĩ như thế nào ứng phó Ngụy hoàng hậu đi.” Giang Phi Vi nói xong, kéo Cố Ngôn đi Thọ An Đường.
Giang Trì Lăng nhìn hai người rời đi, khó khăn bước theo mới miễn cưỡng đuổi kịp hai người.
Trong Thọ An Đường, mọi người nhìn thấy Giang Phi Vi và Cố Ngôn đi vào, sắc mặt mỗi người mỗi khác.
Dường như Giang Phi Vi không chút để ý, vấn lễ như thường với Lâm lão phu nhân: “Thỉnh an lão phu nhân.”
“Con ngoan, đứng lên đi.” Lâm lão phu nhân cười đánh vỡ bầu không khí ngượng ngập trong phòng.
Giang Vân Lan đi lên muốn đỡ Giang Phi Vi, nhiệt tình giống như lần đầu tiên nàng ta gặp Giang Phi Vi vậy: “Muội muội mau đứng lên đi...”
Giang Phi Vi lại nhẹ nhàng tránh tay nàng ta: “Chúng ta hiện giờ đã không phải là người một nhà, tỷ tỷ không cần lại làm bộ thân quen với ta đâu.”
Nụ cười của Giang Vân Lan cứng ngắc: “Muội muội nói linh tinh gì vậy.”
“Nói linh tinh? Việc tỷ tỷ làm ở Tướng Quốc Tự, ta còn chưa kịp tìm ngươi tính sổ đâu.”
“Giang Phi Vi! Ngươi vừa trở về liền ầm ĩ khiến mọi người không thoải mái là muốn làm cái gì đây!” Lan thị thấy dáng vẻ vân đạm phong khinh của Giang Phi Vi liền tức giận: “Ngươi có biết hay không bởi vì ngươi nên mới khiến việc mai mối của tỷ tỷ ngươi bây giờ có rất nhiều khó khăn!”
Giang Viễn Hoằng phẫn nộ quát: “Đủ rồi! Đừng hồ nháo nữa! Ngươi một cái nữ tắc chồng con thì biết cái gì!”
“Ta không biết! Được, vậy ngươi giải quyết việc hôn sự của Ngọc Thanh đi! Ngươi suốt ngày không về nhà, đại phòng xảy ra chuyện lại muốn nhị phòng chúng ta chịu trách nhiệm!” Lan thị vung khăn, làm bộ bụm mặt sắp khóc.
“Thím không cần sốt ruột, nói không chừng nhị phòng các ngươi cũng không tốt đẹp gì.” Giang Phi Vi lạnh lùng liếc nàng ta một cái.
“Ngươi nói lời này là có ý gì!” Lan thị nháy mắt dừng việc giả khóc, sắc bén nói.
Giang Phi Vi không hề để ý tới nàng ta mà là quay ra nói với Lâm lão phu nhân: “Lần này con về Hầu phủ là có ba việc.”
“Thứ nhất, những người hầu trong viện của con trước kia, hôm nay con muốn đưa đi.”
Lâm lão phu nhân gật đầu, không phản đối nói: “Cái này không khó, Lan thị, ngươi lấy khế ước bán mình của chúng đưa cho Phi Vi đi.”
“Không cần đâu, lúc trước thím đã đem khế ước bán mình cho con rồi.”
Lan thị hừ một tiếng, nếu không phải con tiểu tiện nhân này giở trò lừa bịp, nàng sẽ không vô duyên vô cớ dễ dàng đưa khế ước cho nàng ta như thế!
Giang Ngọc Thanh nói mỉa: “Dáng vẻ của tỷ tỷ thật lớn đấy, vào cung làm cung nữ còn muốn người hầu kẻ hạ sao?”
Ngay cả một ánh mắt Giang Phi Vi cũng không thèm cho nàng ta, nói: “Chuyện thứ hai, của hồi môn của mẫu thân, con muốn mang đi.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Lan thị thay đổi trong nháy mắt: “Ngươi! Sao ngươi lại không biết xấu hổ nhắc đến của hồi môn!”
“Ta sao lại không biết xấu hổ? Nói đến cùng thì đây là việc của đại phòng, liên quan gì đến nhị phòng?” Giang Phi Vi nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng ta, giống như bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thím không nhắc thì ta cũng quên, của hồi môn của mẫu thân từ trước đến giờ vẫn luôn là thím giữ đi!”
Lan thị nhìn ý cười nơi khóe miệng nàng, tim tức khắc lạnh một nửa! Nàng cố ý, nhất định là cố ý!
Trước đó nàng vì trả thù việc mình tính kế chuyện hôn nhân của nàng, cố ý nói tới chuyện của hồi môn. Nhưng nhiều năm như vậy, Hầu phủ có nhiều chỗ cần dùng bạc đến thế, lão phu nhân lại không chịu giao quyền cho mình. Chính mình chẳng qua là không còn biện pháp nào chỉ đành phải lấy của hồi môn của Cố Vân Yên đi cầm sao, dù sao đều để không ở trong kho.
Ai mà nghĩ đến Giang Phi Vi lại được tìm trở về Hầu phủ, nàng ta lúc ấy đã có tâm tư cảnh giác; nhưng quả thực không thể bù đủ số bạc lại, chỉ chuộc về được một bộ phận rất nhỏ thôi.
Lần trước Giang Phi Vi có nhắc tới chuyện của hồi môn, làm nàng ta sợ tới mức bán không ít trang sức vàng bạc của mình nhanh chóng bù vào, nàng ta cũng đã nghĩ xong nên giải thích như nào để thoái thác việc của hồi môn bị thiếu đi rồi.
May mà Giang Phi Vi được triệu vào cung, cứ tưởng rằng nàng không về được, tiệm bạc lại giục gấp, nàng ta liền mang một phần của hồi môn đi cầm.
Nhưng chuyện Giang Phi Vi về Hầu phủ buổi sáng hôm nay mới được truyền đến, nàng ta căn bản không thể kịp phản ứng!
Lâm lão phu nhân không biết bí mật giấu kín trong việc này, quay đầu hỏi Lan thị: “Lần trước không phải ngươi làm kiểm toán sao?”
Lâm lão phu nhân vì hôn sự của Vân Lan mà đẩy Giang Phi Vi vào hố lửa nên lòng vô cùng áy náy. Giang Phi Vi bằng lòng ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện đã là chuyện ngoài dự kiến của bà ta, của hồi môn vốn cũng là của Cố Vân Yên, đưa cho Giang Phi Vi đều hợp tình hợp lý.
Lan thị ấp úng nói: “Ta, ta......”
Giang Phi Vi khẽ cười một tiếng: “Thím, ngươi không phải là không lấy ra được chứ?”
“Ngươi đừng ngậm máu phun người! Ta chính là trưởng bối của ngươi!”
Trong sách chính là Giang Vân Lan vạch trần việc Lan thị lấy của hồi môn của đại phòng đi cầm cố, hôm nay Giang Phi Vi tới chính là muốn vạch trần chuyện này ra.
Đáng tiếc mình vào cung mấy ngày, không thể chuẩn bị đầy đủ, không bắt được Lan thị mang đồ đến cửa hàng nào cầm cố rồi; những chuyện liên quan đến Trung Cần Hầu phủ làm nàng đều cảm thấy vô cùng ghê tởm, vẫn nên chấm dứt từ sớm mới tốt!
Hôm nay cho dù xông vào nhà kho cũng phải đem chuyện nói rõ ràng!
Giang Phi Vi đứng dậy: “Nếu thím không lấy ra được, vậy chúng ta đến nhà kho xem.”
“Ngươi! Ngươi là đứa con gái đã gả ra ngoài, còn gả cho hoạn quan! Dựa vào cái gì mà dám đi vào nhà kho của Hầu phủ nhà chúng ta, ngộ nhỡ là tham tiền bạc của Hầu phủ, đến lúc đó...” Lan thị vẫn đang giảo biện.
Giang Phi Vi đang muốn nói lại, lại bị Cố Ngôn luôn trầm mặc nãy giờ đè bả vai lại.
Cố Ngôn tựa như trấn an mà vỗ nhẹ vào bả vai nàng, nhưng lúc xoay người nhìn về phía đám người Cố gia, ánh mắt lạnh như băng.
“Chúng ta dù sao cũng nhận sự ủy thác của vạn tuế gia chăm sóc Giang tiểu thư, cho nên tiện thể mấy ngày nay đã phái thuộc hạ điều tra, thế mà lại tra ra được một số đồ khá thú vị.”
Hắn phất tay, tiểu thái giám ở đằng sau cung kính bê một cái cái hộp nhỏ đưa đến trước mặt Giang Trì Lăng: “Mời Hầu gia xem qua.”
Giang Trì Lăng có chút nghi ngờ nhưng vẫn là mở hộp ra, chỉ thấy ở bên trong là một cặp trâm cài tóc.
Cố Ngôn nhìn vẻ mặt hoài niệm của ông, ý cười đậm thêm ba phần: “Giang Hầu gia nhìn khá quen mắt nhỉ?”
“Đây là đồ khi Vân Yên và ta thành thân... đã đeo.” Giang Hầu gia chậm rãi nhắm hai mắt lại, ông đã đoán được ra gì đó.
“Đây là vật mà Cố phu nhân đã đeo trong ngày đại hôn, nhất định là vô cùng trân quý. Vì sao lại để người của ta tìm thấy ở hiệu cầm đồ vậy?”
Mọi người đều nhìn về phía Lan thị, Lan thị hoảng loạn nói: “Chắc... Chắc là người trong phủ! Người trong phủ trộm đi! Phi Vi ngươi xem! Lần trước ngươi không phải là bắt được không ít trộm ở trong phủ sao! Lần này nhất định là vậy...”
“Ôi.” Cố Ngôn thấy Giang Phi Vi cay chặt mày lại, thở dài.
Tiếng của hắn không lớn nhưng làm bầu không khí trong phòng nháy mắt yên tĩnh lại.
Cố Ngôn nhìn một vòng những người đang trầm mặc, vòng tay sau lưng, vài tên thái giám mà hắn mang đến tức khắc mạnh mẽ xông vào Thọ An Đường, rút thanh kiếm giắt ở bên hông chỉ thẳng vào Lan thị!
Biến cố này khiến vòng tay phật châu trong tay Lâm lão phu nhân rơi xuống đất. Lan thị hét lên một tiếng, vội vàng trốn sau lưng Giang Viễn Hoằng! Giang Ngọc Thanh tức khắc khóc to: “Giết, giết người rồi!”
Một tên thái giám đi lên phía trước, một cây kiếm đặt trên cổ Giang Ngọc Thanh, Giang Ngọc Thanh nháy mắt sợ tới mức không dám phát ra tiếng.
Giang Vân Lan phản ứng lại, vội vàng nói với Giang Phi Vi: “Phi Vi, chúng ta tốt xấu gì cũng là người một nhà, có cái gì thì từ từ nói chuyện...”
Cố Ngôn liếc mắt một cái cắt ngang lời của Giang Vân Lan: “Chúng ta ghét nhất phiền phức, rõ ràng chỉ cần thời gian nửa chén trà nhỏ có thể giải quyết xong việc, nhưng các ngươi mỗi người nói một chút thành ra vấn đề nhỏ bé này kéo dài nửa canh giờ.”
“Chỉ cần Lan thị ngoan ngoãn lấy của hồi môn ra, người Hầu phủ các ngươi ngoan ngoãn ‘xem qua’ một phen, vậy thì mấy thanh kiếm này tự nhiên sẽ nghe lời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.