Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương
Chương 49: Kỹ Năng Diễn Kịch Của Ta Thật Không Tệ!
Trân Châu Nãi Trà Đại Phúc
18/01/2023
Edit: Hạ Nhi Liên Y
Mọi người nghe được suy đoán của Giang Trì Lăng, tiếng lẩm bẩm ồn ào cũng dần dần nhỏ lại. Đúng vậy, thái giám tham tiền, chuyện như thế cũng không phải không có khả năng…
Lâm lão phu nhân đi đến trước mặt Phi Vi, lời nói sâu xa: “Giang Phi Vi à, đây là của hồi môn thuộc về mẫu thân ngươi, nếu rơi vào trong tay người khác thì Cố gia cũng không được vui có đúng hay không?”
Giang Viễn Hoằng căm hận nói: “Đúng vậy! Đại ca, ta thấy tâm tư của tên thái giám này không thể thăm dò được, có lẽ là muốn cả phủ chúng ta không được yên!”
Giang Phi Vi vẫn trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu lên.
Nàng thay đổi sự lãnh đạm lúc trước, khuôn mặt đầy bi thương thấu lòng lộ ra, nàng nhỏ giọng nói: “Phụ thân thật sự làm trái tim con bị tổn thương, rõ ràng của hồi môn thuộc về mẫu thân con bị nhị phòng lấy đi, phụ thân không minh oan cho mẫu thân thì thôi lại còn nghi ngờ Cố đốc công bụng dạ khó lường! Bên ngoài nói phụ thân thật lòng yêu mến mẫu thân, người như thế đúng là làm cho mẫu thân phải đau lòng!”
Giang Trì Lăng vội vàng phản bác: “Ta không có!”
Vẻ mặt Giang Phi Vi lộ ra sự giễu cợt, thần sắc này chiếu thẳng vào đôi mắt của Giang Trì Lăng khiến cho ông ta nghĩ đến cái hôm nàng vào cung bị Ngụy hoàng hậu uy hiếp, Giang Phi Vi đi ra từ phía sau tấm bình phong, tầm mắt nhìn thẳng về phía mình.
Hôm nay nàng gây náo loạn như thế nào, cho dù là chống đối với Lâm lão phu nhân, nếu mình không lên tiếng e rằng trong lòng nàng sẽ lạnh nhạt đối với mình.
Đúng! Đúng là ông ta có chỗ không đúng! Bị Ngụy hoàng hậu bám lấy như một người điên, bản thân ông ta cũng không có cách gì hết! Cứ thế một Hầu phủ rộng lớn cần phải lo liệu, ông ta cũng đã hao hết tâm sức, làm sao không đổi lại được một nửa sự hiểu biết của Giang Phi Vi chứ!
Nếu không phải Giang Phi Vi có khuôn mặt tương tự với mình mấy phần, lúc Vân Yên rời khỏi phủ thì lại mang thai… Ông ta cũng từng nghi ngờ Giang Phi Vi không phải là nữ nhi của mình mà chính là nữ nhi của Trương Địch!
Lời nói kế tiếp của Giang Phi Vi càng làm cho ông ta khí huyết dâng trào.
“Con biết, đại nghiệp của phủ Hầu gia rộng lớn, mỗi ngày lão phu nhân ăn uống cũng đã tốn năm lượng bạc, đương nhiên của hồi môn cũng không được để lọt ra bên ngoài!”
Chuyện năm lượng bạc không phải mọi người âm thầm nói khi ở Thọ An Đường sao! Làm sao mà Giang Phi Vi biết được!
Năm lượng bạc! Dân chúng xung quanh đều kinh ngạc sợ hãi, mặc dù biết người giàu có đều tiêu tiền như vẩy nước, nhưng mà năm lượng bạc này cũng quá xa hoa rồi! Hầu phủ có tiền như thế mà còn phải ăn bớt của hồi môn của một tiểu cô nương hay sao?
“Bề ngoài truyền miệng nhau nói Hầu gia yêu thương ta như thế nào, nhưng trên thực tế… Ô ô ô.” Giang Phi Vi giả vờ khóc rống lên.
“Phi Vi, ngươi im miệng cho ta! Ta chính là phụ thân của ngươi, sao ngươi lại láo xược như thế!”
Giang Phi Vi cũng không nhìn ông ta mà thẳng tắp nhìn về phía Kinh Triệu Duẫn: “Tần đại nhân, ta biết ngài sợ thanh thế Hẩu phủ nên không dám xử lý vụ án này, nếu như thế thì ta sẽ đi gõ trống ngay lập tức!”
Còn muốn đi gõ trống! Giang Trì Lăng chỉ cảm thấy lý trí ở trong đầu bị đánh gãy đi.
“Được! Nếu ngươi đã không nghe lời thì mang theo của hồi môn cút ra khỏi Hầu phủ đi!”
Một Giang Trì Lăng luôn nho nhã lại nói lên lời này, trong nháy mắt ở đại sảnh đều yên tĩnh trở lại.
Thế mà Giang Phi Vi lại dùng khăn che giấu đi nụ cười trên môi của mình.
“Được, ta đã sớm biết phụ thân chán ghét nên muốn vứt bỏ ta, dù sao ta quay về Hầu phủ lâu như thế nhưng phụ thân lại không viết tên ta vào trong gia phả. Đã như thế thì ta cũng sẽ được trong sạch! Ta sẽ không có quan hệ gì với Hầu phủ nữa!” Giang Phi Vi nghiêng đầu nhìn Kinh Triệu Duẫn đang ngơ ngẩn: “Tần đại nhân, ngài cũng nghe thấy rồi đấy, từ nay về sau ta Giang Phi Vi không phải là người của Trung Cần Hầu phủ nữa.”
Giang Phi Vi nháy mắt với Cố Ngôn một cái, hắn lập tức hiểu ý của nàng nên đi lên phía trước ôm nàng vào trong ngực, còn nhẹ nhàng an ủi nàng.
Giang Phi Vi nhanh chóng rúc vào trong lồng ngực của Cố Ngôn, mọi người nhìn thấy bả vai nàng run lên thì cứ tưởng nàng đang khóc, nhưng thật ra mọi người không biết nàng đang nở một nụ cười tươi như hoa dưới lớp khăn.
Có thể nói hôm nay nàng rất càn quấy, chờ người trong Hầu phủ để lộ tâm tư muốn đuổi mình đi. Nhưng nàng không ngờ Giang Trì Lăng lại có thể nói ra những lời kia, thật đúng lúc!
Ngược lại nàng muốn nhìn một chút, danh tiếng yêu thương thê tử của Giang Trì Lăng có thể tiếp tục duy trì hay không!
Lâm lão phu nhân cảm thấy chuyện không được ổn cho nên vội vàng sửa chữa: “Phi Vi, phụ thân của ngươi…”
“Lâm lão phu nhân, người cứ yên tâm! Chờ sau khi ta lấy lại được của hồi môn thuộc về mẫu thân ta, một món ta cũng sẽ không muốn! Đếm số lượng trả lại nguyên vẹn cho Cố phủ!” Giang Phi Vi lớn tiếng nói: “Trung Cần Hầu phủ chê ta làm dơ bẩn toàn phủ nên muốn đuổi ta đi, ta cũng nên đi mới phải!”
Cố Ngôn lạnh lùng nhìn về phía Kinh Triệu Duẫn: “Tần đại nhân, thân thể của Phi Vi cô nương không được tốt, khó tránh khỏi bi phẫn, ta mang nàng hồi cung nghỉ ngơi trước, dù sao mọi người cũng được Hoàng thượng ân chuẩn mới rời khỏi cung, ngày mai cũng không còn hiệu lực nữa. Chuyện trả lại của hồi môn cho Cố gia còn làm phiền đại nhân phí tâm sức.”
Giang Trì lăng nhìn gương mặt khổ sở của Giang Phi Vi, trong đầu ông ta có một loại cảm giác bất an: “Phi Vi! Ngươi quay lại nói chuyện rõ ràng cho ta, phụ thân không có cái ý này!”
“Giang hầu gia, nếu ta bị đuổi ra khỏi nhà thì cũng không phải là nữ nhi của ngài nữa.”
Giang Phi Vi đi đến trước mặt ông ta, thấp giọng nhẹ nhàng nói: “Từ lúc ta biết năm đó ngài buông tha cho mẫu thân ta quay về phủ thì đã không muốn nhận ngài làm phụ thân mình rồi. Tốt nhất ngài đừng ép ta, nếu không ta sẽ không cẩn thận tiết lộ tin tức này ra ngoài, lúc đó danh tiếng của Hầu phủ sẽ càng thối nát hơn, phía bên Thái tử cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho ngài, có đúng hay không?”
Giang Trì Lăng khiếp sợ nhìn Giang Phi Vi, giống như đây là ngày đầu tiên quen biết nàng.
Giang Phi Vi không hề để ý nữa, nàng được Cố Ngôn đỡ lên xe ngựa.
Vừa bước vào trong xe, nàng không nhịn được liền bật cười: “Ha ha ha! Sao nào! Kỹ năng diễn kịch của ta không tệ chứ!”
Cố Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Đồ láu cá! Nàng đã tính toán ổn thỏa từ sớm đúng không? Cũng không nói với ta một tiếng.”
“Cố đốc công một hơi thu thập được nhiều người làm chứng như thế, cũng không nói với ta tiếng nào đâu nha!” Giang Phi Vi mỉm cười tiến đến trước mặt hắn: “Hẳn là vừa rồi ta đã lừa gạt không ít người rồi! Để xem sau này Giang Trì Lăng tiếp tục giả vờ thâm tình như thế nào!”
Cố Ngôn gật đầu một cái, không sai, mình phái những người này bỏ thêm vài cây đuốc, dĩ nhiên danh tiếng giả tạo của Trung Cần Hầu phủ sẽ được vạch trần: “Xác định chưa? Không có liên quan gì đến Hầu phủ nữa.”
“Ta vốn đã chịu đựng những đấu đá ngầm ở trong đại trạch lớn kia quá đủ rồi, vì Giang Trì Lăng cho nên ta mới một mực chịu đựng. Nhưng ai ngờ hắn lại càng chán ghét ta hơn? Không cần, ta ngại bẩn.” Giang Phi Vi đem cái khăn nắm lại rồi vứt xuống một bên: “Nếu không phải diễn xuất nhập thần của Giang Trì Lăng, bày ra dáng vẻ thâm tình để lừa tất cả mọi người, nếu như ta trực tiếp cắt đứt quan hệ với Hầu phủ thì khó tránh khỏi bị người ngoài dị nghị. Khiến cho người của Hầu phủ tự mình nói ra mới là điều tốt nhất.”
Cố Ngôn chạm vào chóp mũi của nàng: “Tiểu nha đầu, nàng thật là thông minh.”
Nếu nàng đã hạ quyết tâm thì cũng có thể tự mình bố trí, Hầu phủ ức hiếp nàng như thế, mình cũng không thể dễ dàng buông tha. Coi như nàng đã mất đi chỗ dựa là Hầu phủ thì hắn cũng có thể trở thành một chỗ dựa vững chắc cho nàng.
“Được rồi, cuối cùng cũng đã đem những chuyện chất đống trong lòng ta giải quyết hết! Chúng ta quay về cung đi!”
“Ừ, sau này có cái gì cần phải làm thì nhất định phải nói cho ta, ta tới an bài.” Cố Ngôn nhéo mặt nàng một cái, trong giọng nói mang theo ngữ khí không cho nàng cự tuyệt.
“Nhất định lần sau ta sẽ làm như thế! Hơn nữa lần này chúng ta ai cũng không vừa ai, đúng là rất ăn ý.”
“Lần này trong lòng Giang Trì Lăng có quỷ, chỉ là may mắn mà thôi.”
Giang Phi Vi bỗng nhiên giễu cợt: “Chàng không nhìn thấy, hôm nay lúc mà từng người làm chứng đứng ra nói chuyện sắc mặt của bọn họ, ha ha ha! Còn nữa, lần đầu tiên ta biết miệng của chàng lại lợi hại như thế, sắc mặt của Tần đại nhân còn có Giang Viễn Hoàng cũng xanh mét!”
Cố Ngôn thấy nàng hưng phấn khoa tay múa chân, thần thái và dáng vẻ phấn chấn thì cũng không khỏi cười theo nàng.
Giang Phi Vi nhìn thấy hắn cười rực rỡ, không khỏi đưa tay ôm lấy mặt hắn: “Chàng cười như thế này đúng là rất đẹp mắt.”
Hắn phát hiện tiểu nha đầu luôn nghiêm túc này cũng có lúc khiến cho người ta phải đỏ mặt, hết lần này đến lần khác tỏ ra vẻ thuần lương, giống như không phải cố ý, Cố Ngôn ho nhẹ một tiếng: “Được lắm, dám trêu đùa ta.”
“Không có không có! Ta nói với chàng, vào lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng đã cảm thấy chàng giống như là một công tử văn nhã ở trong sách, phong lưu hào phóng!” Giang Phi Vi ôm tay, quay về chỗ ngồi nói về lần đầu tiên gặp Cố Ngôn: “Kết quả chàng lại phạt người ta còn đánh chửi, Huyền Mễ cũng rất hung dữ, thật là hù chết ta! Chẳng qua chàng còn nhớ dáng vẻ lúc ấy của ta như thế nào không?”
“Ừ, gầy trơ xương, nhưng mà ánh mắt rất sáng, giống như ngôi sao vậy.”
“Cái miệng của Cố đốc công chúng ta rất là ngọt nha ~”
Cố Ngôn mím môi cười một tiếng: “Những lời ta nói đều là thật, quả thật nàng không giống cô nương.”
“Ta còn có rất nhiều thứ mà chàng vẫn chưa biết đâu, đến lúc đó sẽ cho chàng thêm một vài kiến thức!” Giang Phi Vi vỗ ngực một cái: “Cuộc sống dài lâu, sau này ta sẽ một thân một mình, Cố đốc công cũng đừng chê ta phiền phức nha!”
Hai người vừa cười vừa nói trong thời gian uống cạn một chén trà, đột nhiên xe ngựa dừng lại, một tiểu thái giám đánh xe ngựa thăm dò, khó khăn nói: “Chủ từ, là, là xe ngựa của Cố gia đuổi theo, nói là muốn gặp mặt cô nương.”
Tiểu thái giám kia bị ánh mắt như đao của Cố Ngôn đâm qua, hắn ta khóc không ra nước mắt. Vốn dĩ hắn ta đã cảm thấy rất đáng sợ khi nghe được tiếng cười trong trẻo của chủ tử ở trong xe ngựa, không nghĩ tới sự đáng sợ hơn còn ở phía sau!
Cố Ngôn quay đầu nhìn về phía Giang Phi Vi: “Có muốn gặp không?”
Giang Phi Vi hơi do dự một chút.
Cố gia đối xử với nàng rất tốt, thậm chí ngoại tổ mẫu không sợ vất vả, thay mình trù tính hôn sự mà người người đều hâm mộ. Đáng tiếc trái tim mình có chút lệ thuộc, không thể cảm kích, đằng sau còn xảy ra chuyện liên quan đến Ngụy hoàng hậu, sợ rằng tình cảm giữa Tào gia và Cố phủ cũng đã rạn nứt.
Bản thân mang của hồi môn trả lại cho Cố phủ cũng có vài phần phân chia rõ ràng. Lấy thân phận của nàng lúc này xác thật không nên quá thân cận với Cố phủ.
“Thôi! Vẫn là không nên gặp…”
“Giang Phi Vi! Muội đi ra cho ta! Ngay bây giờ! Ngay bây giờ!!”
Giang Phi Vi bị tiếng hét này dọa cho giật mình một cái, nhanh chóng thò đầu từ trong xe ngựa ra, vừa nhìn ra thì đã thấy Cố Thanh Vũ khiếp sợ nhìn Cố Tình nổi giận đùng đùng.
“Cố Tình! Ngươi ngươi ngươi còn phải xuất giá, ở trên đường chính bị chú ý một chút sẽ bị ảnh hưởng…”
Cố Tình vứt bỏ dáng vẻ đoan trang thận trọng của ngày thường, đẩy tiểu thái giám đánh xe ngựa ra, nàng ấy trực tiếp bước lên xe ngựa, ngồi đối diện với Giang Phi Vi.
Nàng ấy chớp mắt: “Muội muội, muội được lắm. Tự chủ tưởng tiến vào cung, tổ mẫu của muội bởi vì chuyện này mà đổ bệnh, muốn lợi dụng các mối quan hệ để kéo muội từ trong cung đi ra. Thật vất vả mới thấy muội ra khỏi cung nhưng muội lại không thèm đến Cố phủ nhìn một chút, ngược lại chỉ đem của hồi môn thuộc về mẫu thân muội trở về.”
Giang Phi Vi hơi chột dạ: “Tỷ, chủ yếu là không tiện…”
“Không tiện cái gì? Ta cũng biết là muội suy nghĩ bậy bạ!”
Cố Thanh Vũ cũng muốn kéo rèm xe ngựa lên nhưng Cố Tình lại đưa tay ra kéo cái rèm xe lại.
Giang Phi Vi không nhịn được cười ra tiếng.
Lông mày Cố Tình nhướn lên: “Cười cái gì? Không nghĩ ta sẽ có cái tính tình như thế này?”
“Tỷ, muội sai rồi! Nhưng mà… ngày thường tỷ có điệu bộ của một nữ tử khuê tú, không phải đều là giả vờ đó chứ?”
“Đúng thế thì sao? Kỹ năng diễn kịch của ta cũng không kém muội chút nào đâu.” Cố Tình nhìn về phía Cố Ngôn đang cứng ngắc, quan sát từ trên xuống dưới một lượt: “Phi Vi, muội đừng nói với ta là người nhận chiếc khăn tay đó là Cố đốc công nha.”
Ngoài miệng nói như thế nhưng Cố Tình nhìn dáng vẻ thoải mái của Giang Phi Vi thì trong lòng đã hiểu được bảy tám phần: “Nếu muội lại nói với ta muội tự mình vào cung, một phần cũng bởi vì hắn…”
“Đúng vậy.”
Giang Phi Vi nắm lấy tay Cố Ngôn nói: “Tỷ, đây là người mà muội thích, tự bản thân muội lựa chọn, chỉ đi cùng với chàng mà thôi.”
Nàng dùng khuỷu tay dỗi dỗi chạm vào Cố Ngôn đang ngồi thẳng tắp: “Không phải vừa rồi ở trên công đường còn nói chuyện rất nhiều sao! Sao thế, sợ tỷ tỷ của ta nên không dám nói lời nào rồi à?”
Mọi người nghe được suy đoán của Giang Trì Lăng, tiếng lẩm bẩm ồn ào cũng dần dần nhỏ lại. Đúng vậy, thái giám tham tiền, chuyện như thế cũng không phải không có khả năng…
Lâm lão phu nhân đi đến trước mặt Phi Vi, lời nói sâu xa: “Giang Phi Vi à, đây là của hồi môn thuộc về mẫu thân ngươi, nếu rơi vào trong tay người khác thì Cố gia cũng không được vui có đúng hay không?”
Giang Viễn Hoằng căm hận nói: “Đúng vậy! Đại ca, ta thấy tâm tư của tên thái giám này không thể thăm dò được, có lẽ là muốn cả phủ chúng ta không được yên!”
Giang Phi Vi vẫn trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu lên.
Nàng thay đổi sự lãnh đạm lúc trước, khuôn mặt đầy bi thương thấu lòng lộ ra, nàng nhỏ giọng nói: “Phụ thân thật sự làm trái tim con bị tổn thương, rõ ràng của hồi môn thuộc về mẫu thân con bị nhị phòng lấy đi, phụ thân không minh oan cho mẫu thân thì thôi lại còn nghi ngờ Cố đốc công bụng dạ khó lường! Bên ngoài nói phụ thân thật lòng yêu mến mẫu thân, người như thế đúng là làm cho mẫu thân phải đau lòng!”
Giang Trì Lăng vội vàng phản bác: “Ta không có!”
Vẻ mặt Giang Phi Vi lộ ra sự giễu cợt, thần sắc này chiếu thẳng vào đôi mắt của Giang Trì Lăng khiến cho ông ta nghĩ đến cái hôm nàng vào cung bị Ngụy hoàng hậu uy hiếp, Giang Phi Vi đi ra từ phía sau tấm bình phong, tầm mắt nhìn thẳng về phía mình.
Hôm nay nàng gây náo loạn như thế nào, cho dù là chống đối với Lâm lão phu nhân, nếu mình không lên tiếng e rằng trong lòng nàng sẽ lạnh nhạt đối với mình.
Đúng! Đúng là ông ta có chỗ không đúng! Bị Ngụy hoàng hậu bám lấy như một người điên, bản thân ông ta cũng không có cách gì hết! Cứ thế một Hầu phủ rộng lớn cần phải lo liệu, ông ta cũng đã hao hết tâm sức, làm sao không đổi lại được một nửa sự hiểu biết của Giang Phi Vi chứ!
Nếu không phải Giang Phi Vi có khuôn mặt tương tự với mình mấy phần, lúc Vân Yên rời khỏi phủ thì lại mang thai… Ông ta cũng từng nghi ngờ Giang Phi Vi không phải là nữ nhi của mình mà chính là nữ nhi của Trương Địch!
Lời nói kế tiếp của Giang Phi Vi càng làm cho ông ta khí huyết dâng trào.
“Con biết, đại nghiệp của phủ Hầu gia rộng lớn, mỗi ngày lão phu nhân ăn uống cũng đã tốn năm lượng bạc, đương nhiên của hồi môn cũng không được để lọt ra bên ngoài!”
Chuyện năm lượng bạc không phải mọi người âm thầm nói khi ở Thọ An Đường sao! Làm sao mà Giang Phi Vi biết được!
Năm lượng bạc! Dân chúng xung quanh đều kinh ngạc sợ hãi, mặc dù biết người giàu có đều tiêu tiền như vẩy nước, nhưng mà năm lượng bạc này cũng quá xa hoa rồi! Hầu phủ có tiền như thế mà còn phải ăn bớt của hồi môn của một tiểu cô nương hay sao?
“Bề ngoài truyền miệng nhau nói Hầu gia yêu thương ta như thế nào, nhưng trên thực tế… Ô ô ô.” Giang Phi Vi giả vờ khóc rống lên.
“Phi Vi, ngươi im miệng cho ta! Ta chính là phụ thân của ngươi, sao ngươi lại láo xược như thế!”
Giang Phi Vi cũng không nhìn ông ta mà thẳng tắp nhìn về phía Kinh Triệu Duẫn: “Tần đại nhân, ta biết ngài sợ thanh thế Hẩu phủ nên không dám xử lý vụ án này, nếu như thế thì ta sẽ đi gõ trống ngay lập tức!”
Còn muốn đi gõ trống! Giang Trì Lăng chỉ cảm thấy lý trí ở trong đầu bị đánh gãy đi.
“Được! Nếu ngươi đã không nghe lời thì mang theo của hồi môn cút ra khỏi Hầu phủ đi!”
Một Giang Trì Lăng luôn nho nhã lại nói lên lời này, trong nháy mắt ở đại sảnh đều yên tĩnh trở lại.
Thế mà Giang Phi Vi lại dùng khăn che giấu đi nụ cười trên môi của mình.
“Được, ta đã sớm biết phụ thân chán ghét nên muốn vứt bỏ ta, dù sao ta quay về Hầu phủ lâu như thế nhưng phụ thân lại không viết tên ta vào trong gia phả. Đã như thế thì ta cũng sẽ được trong sạch! Ta sẽ không có quan hệ gì với Hầu phủ nữa!” Giang Phi Vi nghiêng đầu nhìn Kinh Triệu Duẫn đang ngơ ngẩn: “Tần đại nhân, ngài cũng nghe thấy rồi đấy, từ nay về sau ta Giang Phi Vi không phải là người của Trung Cần Hầu phủ nữa.”
Giang Phi Vi nháy mắt với Cố Ngôn một cái, hắn lập tức hiểu ý của nàng nên đi lên phía trước ôm nàng vào trong ngực, còn nhẹ nhàng an ủi nàng.
Giang Phi Vi nhanh chóng rúc vào trong lồng ngực của Cố Ngôn, mọi người nhìn thấy bả vai nàng run lên thì cứ tưởng nàng đang khóc, nhưng thật ra mọi người không biết nàng đang nở một nụ cười tươi như hoa dưới lớp khăn.
Có thể nói hôm nay nàng rất càn quấy, chờ người trong Hầu phủ để lộ tâm tư muốn đuổi mình đi. Nhưng nàng không ngờ Giang Trì Lăng lại có thể nói ra những lời kia, thật đúng lúc!
Ngược lại nàng muốn nhìn một chút, danh tiếng yêu thương thê tử của Giang Trì Lăng có thể tiếp tục duy trì hay không!
Lâm lão phu nhân cảm thấy chuyện không được ổn cho nên vội vàng sửa chữa: “Phi Vi, phụ thân của ngươi…”
“Lâm lão phu nhân, người cứ yên tâm! Chờ sau khi ta lấy lại được của hồi môn thuộc về mẫu thân ta, một món ta cũng sẽ không muốn! Đếm số lượng trả lại nguyên vẹn cho Cố phủ!” Giang Phi Vi lớn tiếng nói: “Trung Cần Hầu phủ chê ta làm dơ bẩn toàn phủ nên muốn đuổi ta đi, ta cũng nên đi mới phải!”
Cố Ngôn lạnh lùng nhìn về phía Kinh Triệu Duẫn: “Tần đại nhân, thân thể của Phi Vi cô nương không được tốt, khó tránh khỏi bi phẫn, ta mang nàng hồi cung nghỉ ngơi trước, dù sao mọi người cũng được Hoàng thượng ân chuẩn mới rời khỏi cung, ngày mai cũng không còn hiệu lực nữa. Chuyện trả lại của hồi môn cho Cố gia còn làm phiền đại nhân phí tâm sức.”
Giang Trì lăng nhìn gương mặt khổ sở của Giang Phi Vi, trong đầu ông ta có một loại cảm giác bất an: “Phi Vi! Ngươi quay lại nói chuyện rõ ràng cho ta, phụ thân không có cái ý này!”
“Giang hầu gia, nếu ta bị đuổi ra khỏi nhà thì cũng không phải là nữ nhi của ngài nữa.”
Giang Phi Vi đi đến trước mặt ông ta, thấp giọng nhẹ nhàng nói: “Từ lúc ta biết năm đó ngài buông tha cho mẫu thân ta quay về phủ thì đã không muốn nhận ngài làm phụ thân mình rồi. Tốt nhất ngài đừng ép ta, nếu không ta sẽ không cẩn thận tiết lộ tin tức này ra ngoài, lúc đó danh tiếng của Hầu phủ sẽ càng thối nát hơn, phía bên Thái tử cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho ngài, có đúng hay không?”
Giang Trì Lăng khiếp sợ nhìn Giang Phi Vi, giống như đây là ngày đầu tiên quen biết nàng.
Giang Phi Vi không hề để ý nữa, nàng được Cố Ngôn đỡ lên xe ngựa.
Vừa bước vào trong xe, nàng không nhịn được liền bật cười: “Ha ha ha! Sao nào! Kỹ năng diễn kịch của ta không tệ chứ!”
Cố Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Đồ láu cá! Nàng đã tính toán ổn thỏa từ sớm đúng không? Cũng không nói với ta một tiếng.”
“Cố đốc công một hơi thu thập được nhiều người làm chứng như thế, cũng không nói với ta tiếng nào đâu nha!” Giang Phi Vi mỉm cười tiến đến trước mặt hắn: “Hẳn là vừa rồi ta đã lừa gạt không ít người rồi! Để xem sau này Giang Trì Lăng tiếp tục giả vờ thâm tình như thế nào!”
Cố Ngôn gật đầu một cái, không sai, mình phái những người này bỏ thêm vài cây đuốc, dĩ nhiên danh tiếng giả tạo của Trung Cần Hầu phủ sẽ được vạch trần: “Xác định chưa? Không có liên quan gì đến Hầu phủ nữa.”
“Ta vốn đã chịu đựng những đấu đá ngầm ở trong đại trạch lớn kia quá đủ rồi, vì Giang Trì Lăng cho nên ta mới một mực chịu đựng. Nhưng ai ngờ hắn lại càng chán ghét ta hơn? Không cần, ta ngại bẩn.” Giang Phi Vi đem cái khăn nắm lại rồi vứt xuống một bên: “Nếu không phải diễn xuất nhập thần của Giang Trì Lăng, bày ra dáng vẻ thâm tình để lừa tất cả mọi người, nếu như ta trực tiếp cắt đứt quan hệ với Hầu phủ thì khó tránh khỏi bị người ngoài dị nghị. Khiến cho người của Hầu phủ tự mình nói ra mới là điều tốt nhất.”
Cố Ngôn chạm vào chóp mũi của nàng: “Tiểu nha đầu, nàng thật là thông minh.”
Nếu nàng đã hạ quyết tâm thì cũng có thể tự mình bố trí, Hầu phủ ức hiếp nàng như thế, mình cũng không thể dễ dàng buông tha. Coi như nàng đã mất đi chỗ dựa là Hầu phủ thì hắn cũng có thể trở thành một chỗ dựa vững chắc cho nàng.
“Được rồi, cuối cùng cũng đã đem những chuyện chất đống trong lòng ta giải quyết hết! Chúng ta quay về cung đi!”
“Ừ, sau này có cái gì cần phải làm thì nhất định phải nói cho ta, ta tới an bài.” Cố Ngôn nhéo mặt nàng một cái, trong giọng nói mang theo ngữ khí không cho nàng cự tuyệt.
“Nhất định lần sau ta sẽ làm như thế! Hơn nữa lần này chúng ta ai cũng không vừa ai, đúng là rất ăn ý.”
“Lần này trong lòng Giang Trì Lăng có quỷ, chỉ là may mắn mà thôi.”
Giang Phi Vi bỗng nhiên giễu cợt: “Chàng không nhìn thấy, hôm nay lúc mà từng người làm chứng đứng ra nói chuyện sắc mặt của bọn họ, ha ha ha! Còn nữa, lần đầu tiên ta biết miệng của chàng lại lợi hại như thế, sắc mặt của Tần đại nhân còn có Giang Viễn Hoàng cũng xanh mét!”
Cố Ngôn thấy nàng hưng phấn khoa tay múa chân, thần thái và dáng vẻ phấn chấn thì cũng không khỏi cười theo nàng.
Giang Phi Vi nhìn thấy hắn cười rực rỡ, không khỏi đưa tay ôm lấy mặt hắn: “Chàng cười như thế này đúng là rất đẹp mắt.”
Hắn phát hiện tiểu nha đầu luôn nghiêm túc này cũng có lúc khiến cho người ta phải đỏ mặt, hết lần này đến lần khác tỏ ra vẻ thuần lương, giống như không phải cố ý, Cố Ngôn ho nhẹ một tiếng: “Được lắm, dám trêu đùa ta.”
“Không có không có! Ta nói với chàng, vào lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng đã cảm thấy chàng giống như là một công tử văn nhã ở trong sách, phong lưu hào phóng!” Giang Phi Vi ôm tay, quay về chỗ ngồi nói về lần đầu tiên gặp Cố Ngôn: “Kết quả chàng lại phạt người ta còn đánh chửi, Huyền Mễ cũng rất hung dữ, thật là hù chết ta! Chẳng qua chàng còn nhớ dáng vẻ lúc ấy của ta như thế nào không?”
“Ừ, gầy trơ xương, nhưng mà ánh mắt rất sáng, giống như ngôi sao vậy.”
“Cái miệng của Cố đốc công chúng ta rất là ngọt nha ~”
Cố Ngôn mím môi cười một tiếng: “Những lời ta nói đều là thật, quả thật nàng không giống cô nương.”
“Ta còn có rất nhiều thứ mà chàng vẫn chưa biết đâu, đến lúc đó sẽ cho chàng thêm một vài kiến thức!” Giang Phi Vi vỗ ngực một cái: “Cuộc sống dài lâu, sau này ta sẽ một thân một mình, Cố đốc công cũng đừng chê ta phiền phức nha!”
Hai người vừa cười vừa nói trong thời gian uống cạn một chén trà, đột nhiên xe ngựa dừng lại, một tiểu thái giám đánh xe ngựa thăm dò, khó khăn nói: “Chủ từ, là, là xe ngựa của Cố gia đuổi theo, nói là muốn gặp mặt cô nương.”
Tiểu thái giám kia bị ánh mắt như đao của Cố Ngôn đâm qua, hắn ta khóc không ra nước mắt. Vốn dĩ hắn ta đã cảm thấy rất đáng sợ khi nghe được tiếng cười trong trẻo của chủ tử ở trong xe ngựa, không nghĩ tới sự đáng sợ hơn còn ở phía sau!
Cố Ngôn quay đầu nhìn về phía Giang Phi Vi: “Có muốn gặp không?”
Giang Phi Vi hơi do dự một chút.
Cố gia đối xử với nàng rất tốt, thậm chí ngoại tổ mẫu không sợ vất vả, thay mình trù tính hôn sự mà người người đều hâm mộ. Đáng tiếc trái tim mình có chút lệ thuộc, không thể cảm kích, đằng sau còn xảy ra chuyện liên quan đến Ngụy hoàng hậu, sợ rằng tình cảm giữa Tào gia và Cố phủ cũng đã rạn nứt.
Bản thân mang của hồi môn trả lại cho Cố phủ cũng có vài phần phân chia rõ ràng. Lấy thân phận của nàng lúc này xác thật không nên quá thân cận với Cố phủ.
“Thôi! Vẫn là không nên gặp…”
“Giang Phi Vi! Muội đi ra cho ta! Ngay bây giờ! Ngay bây giờ!!”
Giang Phi Vi bị tiếng hét này dọa cho giật mình một cái, nhanh chóng thò đầu từ trong xe ngựa ra, vừa nhìn ra thì đã thấy Cố Thanh Vũ khiếp sợ nhìn Cố Tình nổi giận đùng đùng.
“Cố Tình! Ngươi ngươi ngươi còn phải xuất giá, ở trên đường chính bị chú ý một chút sẽ bị ảnh hưởng…”
Cố Tình vứt bỏ dáng vẻ đoan trang thận trọng của ngày thường, đẩy tiểu thái giám đánh xe ngựa ra, nàng ấy trực tiếp bước lên xe ngựa, ngồi đối diện với Giang Phi Vi.
Nàng ấy chớp mắt: “Muội muội, muội được lắm. Tự chủ tưởng tiến vào cung, tổ mẫu của muội bởi vì chuyện này mà đổ bệnh, muốn lợi dụng các mối quan hệ để kéo muội từ trong cung đi ra. Thật vất vả mới thấy muội ra khỏi cung nhưng muội lại không thèm đến Cố phủ nhìn một chút, ngược lại chỉ đem của hồi môn thuộc về mẫu thân muội trở về.”
Giang Phi Vi hơi chột dạ: “Tỷ, chủ yếu là không tiện…”
“Không tiện cái gì? Ta cũng biết là muội suy nghĩ bậy bạ!”
Cố Thanh Vũ cũng muốn kéo rèm xe ngựa lên nhưng Cố Tình lại đưa tay ra kéo cái rèm xe lại.
Giang Phi Vi không nhịn được cười ra tiếng.
Lông mày Cố Tình nhướn lên: “Cười cái gì? Không nghĩ ta sẽ có cái tính tình như thế này?”
“Tỷ, muội sai rồi! Nhưng mà… ngày thường tỷ có điệu bộ của một nữ tử khuê tú, không phải đều là giả vờ đó chứ?”
“Đúng thế thì sao? Kỹ năng diễn kịch của ta cũng không kém muội chút nào đâu.” Cố Tình nhìn về phía Cố Ngôn đang cứng ngắc, quan sát từ trên xuống dưới một lượt: “Phi Vi, muội đừng nói với ta là người nhận chiếc khăn tay đó là Cố đốc công nha.”
Ngoài miệng nói như thế nhưng Cố Tình nhìn dáng vẻ thoải mái của Giang Phi Vi thì trong lòng đã hiểu được bảy tám phần: “Nếu muội lại nói với ta muội tự mình vào cung, một phần cũng bởi vì hắn…”
“Đúng vậy.”
Giang Phi Vi nắm lấy tay Cố Ngôn nói: “Tỷ, đây là người mà muội thích, tự bản thân muội lựa chọn, chỉ đi cùng với chàng mà thôi.”
Nàng dùng khuỷu tay dỗi dỗi chạm vào Cố Ngôn đang ngồi thẳng tắp: “Không phải vừa rồi ở trên công đường còn nói chuyện rất nhiều sao! Sao thế, sợ tỷ tỷ của ta nên không dám nói lời nào rồi à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.