Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương
Chương 48: Thay Đổi Cách Phản Kích Làm Cho Hầu Phủ Mất Mặt.
Trân Châu Nãi Trà Đại Phúc
18/01/2023
Edit: Hạ Nhi Liên Y
Beta: Khanh
______________
Kinh Triệu Doãn nhìn tình cảnh dưới công đường, chỉ cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài.
Hắn nói, ngày thường quen tiếng đánh trống kêu oan, hôm nay tại sao ở phía sau công đường nghe thấy thì cảm thấy e ngại, quả nhiên là vừa đến trước công đường thì đã nhìn thấy vị Diêm vương sống Cố Ngôn, hắn bị dọa cho sợ đến mức tim cũng muốn ngừng đập.
Ngày thường vị tổ tông này tùy ý chém giết, không ít người ở Kinh thành bởi vì bọn Đông Xưởng mà đến đánh trống kêu oan, ngược lại đây là lần đầu tiên hắn thấy chủ nhân Đông Xưởng đến kêu oan ở công đường.
Hắn quan sát dung mạo của nữ nhân bên người Cố Ngôn một chút, suy nghĩ đến chuyện mấy ngày gần đây của triều đình… Có thể thấy được Diêm vương trông chừng như vậy, chắc hẳn là Tam cô nương Giang Phi Vi của Trung Cần Hầu phủ.
Kinh Triệu Doãn nhìn thấy đôi mắt hạnh dịu dàng của nàng, phong thái thướt tha thì trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc vì nàng, bị Hoàng thương ban cho một hoạn quan, cũng là điều đáng thương.
Nghe nói Giang Hầu gia rất yêu thương nàng, thế nhưng hôm nay nàng muốn cáo Trung Cần Hầu phủ… Chắc là Hầu phủ buông tha cho nàng, tiểu cô nương thất vọng buồn phiền cho nên mới gây rối vô cớ.
Kinh Triệu Doãn nghĩ đến đây thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ hy vọng Hầu phủ có thể ổn định chuyện nhà nhanh một chút để cho mình được yên tĩnh.
Ngược lại đôi chân của Trung Cần Hầu phủ rất nhanh, khi nhận được tin tức thì đoàn người đã tranh thủ thời gian chạy đến.
Giang Trì Lăng sửa lại cảm xúc, đi đến bên cạnh của Giang Phi Vi: “Phi Vi, trong lòng ngươi có điều gì không vui thì khi trở về phủ chúng ta sẽ nói chuyện, đừng làm loạn ở chỗ này!”
Giang Vân Lan cũng đi về phía trước: “Đúng vậy, muội muội, tỷ biết trong lòng muội khó chịu nhưng đây là chuyện riêng trong nhà, tội gì phải đến đây để nói?”
Xung quanh có không ít bá tánh nghe nói Giang Phi Vi đến kêu oan nên đã sớm vây lại ở đây, nghe được hai người nói như thế thì càng tò mò hơn, trong nhà có chuyện gì mà lại khiến cho một tiểu thư phải chạy lên công đường?
Giang Phi Vi nhẹ nhàng cười một tiếng: “Có phải chuyện nhà hay không, chẳng phải vừa rồi ở trong phủ cũng đã thừa nhận hết rồi sao? Không phải mọi người đều có một đầu óc tỉnh táo hay sao? Hiệu quả lời nói nhảm của Vân Lan tiểu thư đây đúng là vẫn giống như thường.” (?)
Giang Vân Lan thấy mọi người đều nhìn về phía mình thì giả vờ nâng khăn mặt lên: “Tỷ chỉ là muốn tốt cho muội muội…”
Nước mắt nàng ta còn chưa rơi xuống thì Giang Phi Vi đã cắt đứt lời nói của nàng ta: “ Tài năng diễn trò của Vân Lan tiểu thư cũng lợi hại như trước, có thể ta không sánh bằng ngươi, hay là nói việc chính đi.”
Kinh Triệu Doãn thấy ánh mắt của Cố Ngôn đảo qua, hắn vội vàng ho nhẹ một tiếng: “Người dưới công đường có điều gì oan ức?”
“Dân nữ là nữ nhi đại phòng của Trung Cần Hầu phủ, Giang Phi Vi.” Giang Phi Vi vốn định quỳ xuống nhưng lại bị Cố Ngôn xách đứng lên: “Tần đại nhân, thân thể Giang Phi Vi cô nương không được tốt, thái y nói không thể quỳ lâu nên mong ngài thông cảm.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Kinh Triệu Doãn xoa xoa mồ hôi ở trên trán: “Phi Vi cô nương cần bổn quan hỗ trợ điều gì sao?”
“Dân nữ cáo trạng Lan nhị ở nhị phòng Trung Cần Hầu phủ, chiếm đoạt đồ cưới của mẫu thân ta, buông thả hưởng lạc, bù vào nhà mẹ đẻ, còn chết cũng không hối cải!”
Lan thị lớn giọng kêu lên: “Giang Phi Vi! Ngươi ngậm máu phun người!”
Lâm lão phu nhân vội vàng nói: “Phi Vi! Vừa rồi ở trong phủ đã nói hết rồi, của hồi môn thiếu của ngươi sẽ trả lại cho ngươi, cần gì phải đến đây làm loạn?”
Bà ta bày ra dáng vẻ một trưởng bối thân thiết: “Nếu ngươi có ủy khuất gì thì tổ mẫu sẽ làm chủ cho ngươi! Nhất định sẽ trừng phạt điêu nô dám giở thủ đoạn trộm những thứ kia! Ngươi xem, lúc trước ngươi xử một đám nô tỳ trong nhà, tổ mẫu cũng đã đuổi ra ngoài!”
Thật ra bà ta nói những câu này là muốn đem trách nhiệm đổ lên đầu đám hạ nhân trộm đồ cưới của Vân Yên đi!
Lúc trước Giang Phi Vi bắt không ít kẻ trộm, chuyện này mượn miệng lưỡi của các phủ đã truyền ra ngoài. Mọi người nghe thấy lời này của Lâm lão phu nhân thì cho rằng người hầu trong Hầu phủ làm loạn.
Kinh Triệu Doãn nhìn đám người xì xào bàn tán, trong lòng cũng đưa ra kết luận.
Ngay cả quan thanh liêm cũng gặp khó khăn khi giải quyết việc nhà. Bản thân Cố Ngôn không cần phải nói, tuy rằng Trung Cần Hầu phủ ở thế yếu nhưng bây giờ dựa vào Thái tử, cơ bản là mình không thể đắc tội!
Người làm hòa này, hắn cũng không phải người thích hợp để làm đâu!
Hắn nhìn về phía Giang Phi Vi: “Cô nương, bổn quan biết trong lòng cô nương tức giận. Ngài yên tâm, nhất định bổn quan sẽ đòi lại đồ cưới của mẫu thân ngài không sót một thứ gì, chuyện này chúng ta cũng không thể nói ở trên công đường…”
“Tần đại nhân, ta nói là Lan thị chiếm đoạt đồ cưới của mẫu thân ta, không phải là hạ nhân ăn trộm.” Giang Phi Vi quay đầu nói: “Lâm lão phu nhân, vừa rồi ở trong phủ, Lan thị cũng đã thừa nhận là chiếm đoạt tiền bạc, còn chỉ trích ta không quan tâm việc nha. Thế nào? Đến trên công đường thì lại bỏng miệng?
Mọi người lại nhỏ giọng thì thầm, xem ra chuyện này không đơn giản như vậy?
Kinh Triệu Doãn chỉ cảm thấy đầu mình bỗng nhiên nhảy một cá, hắn thấy Cố Ngôn không thay Giang Phi Vi nói chuyện này nên cứng rắn lên: “Cô nương, công đường của chúng ta đều vì minh oan cho dân chúng, không phải là nơi để cho các ngươi xử lý chuyện nhà. Hôm nay bổn quan còn có rất nhiều án trong kinh phải xử lý, ngươi nhìn cái này…”
Đột nhiên từ bên ngoài tràn vào năm sau người mang y phục cả Cấm Y Vệ, dứt khoát đi vào trong đại sảnh, Thiên hộ cầm đầu thỉnh an với Cố Ngôn nói: “Đốc chủ.”
Cố Ngôn gật đầu một cái, Thiên hộ kia vung tay lên, trong tay bọn Cấm Y Vệ xách theo một người ngã xuống đất. Lan thị cẩn thận nhìn một chút, bà ta thiếu chút nữa ngất đi, tất cả đều là người mà mình quen biết!
“Tần đại nhân, chúng ta đều là người của Hoàng thượng, làm việc đương nhiên kiêng kị nhất là làm qua loa lấy lệ.” Thuộc hạ của Cố Ngôn không biết tìm được hai cái ghế từ đâu, để cho Cố Ngôn và Giang Phi Vi ngồi xuống nghỉ ngơi trước: “Chúng ta nhớ rằng ngươi chính là người đảm nhiệm chức vụ Kinh Triệu Doãn vào năm nay đúng không? Không biết xử án thì cũng không sao, chúng ta đã thấm vấn không ít người giúp Hoàng thượng, hôm nay tới đây dạy ngươi một chút.”
“Ngươi, ngươi!” Kinh Triệu Doãn từng là thư sinh, lại ở quan trường lăn lộn hơn mười năm, mặc dù biết được thái giám đều là một đám nô tài không da mặt, nhưng đâu từng bị bọn chúng làm nhục như thế!
Giang Trì Lăng nhìn thấy bạn đồng liêu của mình bị nhục nhã thì mắng Cố Ngôn: “Ở trên công đường sao có thể để ngươi càn rỡ như thế! Tần đại nhân làm quan mấy chục năm còn cần một tên nô tài như ngươi dạy dỗ sao!”
Vẻ mặt Cố Ngôn khó hiểu: “Hả? Nếu Tần đại nhân biết xử án thì tại sao công bằng chính trực cũng không thể làm được, dựa vào lời nói một phía của Hầu phủ đã nói đó là chuyện nhà, ngay cả một chút chứng cứ của Phi Vi tiểu thư cũng không hỏi qua sao?”
Kinh Triệu Doãn nhìn Cố Ngôn bưng một khuôn mặt tươi cười, chỉ cảm thấy mình bị hắn kéo vào trong!
Nếu mình không hỏi chứng cứ gì, không phải là đúng với lời hắn nói sao!
Hắn nhìn thấy trên khuôn mặt Lan thị che giấu sự khủng hoảng, lại nhìn những người được Cẩm Y Vệ mang vào, Cố Ngôn này… e rằng đã chuẩn bị chứng cứ thật tốt rồi, chỉ chờ mình hỏi mà thôi!
Cố Ngôn nghiêng nghiêng đầu: “Tần đại nhân? Tần đại nhân, xin mời?”
Kinh Triệu Doãn nhìn ánh mắt từ bốn phương tám hướng quang đến, hắn rất không tình nguyện hỏi Giang Phi Vi: “Giang cô nương, ngươi có chứng cứ gì không?”
Giang Phi Vi chớp mắt một cái, quay đầu nhìn về phía Cố Ngôn nói: “Ngươi có sao?”
Cố Ngôn hạ thấp giọng: “Đương nhiên là có.”
Hắn quay đầu nhìn về đám người mà Cẩm Y Vệ vứt trên đất kia, Thiên hộ tuân lệnh, thuận nay tóm một gã sai vặt mang y phục màu xám ở bên cạnh nhưng lại bị Cố Ngôn ngăn cản: “Nhanh một chút, chúng ta còn phải trở về cung.”
Thiên hộ kia gật đầu, đổi thành một lão già mang y phục lam lũ: “Lúc trước khi Cẩm Y Vệ tuần tra thì gặp phải hắn ta lén lút ở trên đường đi, thấy Cẩm Y Vệ thì sợ hãi bỏ chạy, chúng ta cảm thấy không đúng nên bắt hắn lại.”
Tần đại nhân lại xem thường lời nói này, dân chúng tầm thường không phải khi thấy các ngươi là Cấm Y Vệ đều sợ hãi đến bỏ chạy hay sao?
“Người này mang y phục giản dị, nhưng lại mang theo mấy cây trâm vàng của nữ nhân, giá cả không rẻ, rõ ràng đó không phải là đồ mà hắn có thể có. Nhưng hắn ta chỉ ậm ừ không trả lời nên ta đành bắt hắn vào trong ngục. Chẳng qua là mấy ngày nay bận bịu làm việc cho Hoàng thượng nên chưa kịp tra khảo hắn.”
Thiên hộ kia quay đầu, nhìn về phía Lan thị: “Vị phu nhân này, chắc là ngươi rất thân với người này đúng không?”
“Ta, ta không quen biết hắn! Các ngươi đừng lôi kéo lung tung!”
“Hả, lão đầu này từ nhỏ đã làm công ở Lan phủ, cũng coi như là nhìn ngươi lớn lên, vậy mà ngươi không quen biết?” Thiên hộ nắm tóc lão đầu kia lên rồi nói, muốn để cho Lan thị nhìn thấy mặt hắn ta rõ ràng.
Ánh mắt Lan thị trốn tránh: “Lan phủ rất nhiều nô bộc! Làm sao ta có thể biết từng người!”
Bà ta nghĩ rằng lão đầu này không dám nói bậy bạ, bởi vì người nhà của hắn ta đều nằm trong tay Lan phủ! Mình còn sợ cái gì!
Sắc mặt của lão đầu kia trầm xuống, Cẩm Y Vệ cũng đã đoán được như thế nên cười lạnh một tiếng: “Nghe chưa? Rõ ràng người ta không quan tâm đến tính mạng của ngươi.”
Lão đầu kia giãy dụa một phen, nhìn khuôn mặt Lan thị không để ý một chút nào nên đành dập đầu về phía Kinh Triệu Doãn: “Đại nhân, lão nô chính là gia nô của Lan phủ, làm sao Lan thị lại không nhận ra lão nô được chứ?”
Beta: Khanh
______________
Kinh Triệu Doãn nhìn tình cảnh dưới công đường, chỉ cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài.
Hắn nói, ngày thường quen tiếng đánh trống kêu oan, hôm nay tại sao ở phía sau công đường nghe thấy thì cảm thấy e ngại, quả nhiên là vừa đến trước công đường thì đã nhìn thấy vị Diêm vương sống Cố Ngôn, hắn bị dọa cho sợ đến mức tim cũng muốn ngừng đập.
Ngày thường vị tổ tông này tùy ý chém giết, không ít người ở Kinh thành bởi vì bọn Đông Xưởng mà đến đánh trống kêu oan, ngược lại đây là lần đầu tiên hắn thấy chủ nhân Đông Xưởng đến kêu oan ở công đường.
Hắn quan sát dung mạo của nữ nhân bên người Cố Ngôn một chút, suy nghĩ đến chuyện mấy ngày gần đây của triều đình… Có thể thấy được Diêm vương trông chừng như vậy, chắc hẳn là Tam cô nương Giang Phi Vi của Trung Cần Hầu phủ.
Kinh Triệu Doãn nhìn thấy đôi mắt hạnh dịu dàng của nàng, phong thái thướt tha thì trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc vì nàng, bị Hoàng thương ban cho một hoạn quan, cũng là điều đáng thương.
Nghe nói Giang Hầu gia rất yêu thương nàng, thế nhưng hôm nay nàng muốn cáo Trung Cần Hầu phủ… Chắc là Hầu phủ buông tha cho nàng, tiểu cô nương thất vọng buồn phiền cho nên mới gây rối vô cớ.
Kinh Triệu Doãn nghĩ đến đây thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ hy vọng Hầu phủ có thể ổn định chuyện nhà nhanh một chút để cho mình được yên tĩnh.
Ngược lại đôi chân của Trung Cần Hầu phủ rất nhanh, khi nhận được tin tức thì đoàn người đã tranh thủ thời gian chạy đến.
Giang Trì Lăng sửa lại cảm xúc, đi đến bên cạnh của Giang Phi Vi: “Phi Vi, trong lòng ngươi có điều gì không vui thì khi trở về phủ chúng ta sẽ nói chuyện, đừng làm loạn ở chỗ này!”
Giang Vân Lan cũng đi về phía trước: “Đúng vậy, muội muội, tỷ biết trong lòng muội khó chịu nhưng đây là chuyện riêng trong nhà, tội gì phải đến đây để nói?”
Xung quanh có không ít bá tánh nghe nói Giang Phi Vi đến kêu oan nên đã sớm vây lại ở đây, nghe được hai người nói như thế thì càng tò mò hơn, trong nhà có chuyện gì mà lại khiến cho một tiểu thư phải chạy lên công đường?
Giang Phi Vi nhẹ nhàng cười một tiếng: “Có phải chuyện nhà hay không, chẳng phải vừa rồi ở trong phủ cũng đã thừa nhận hết rồi sao? Không phải mọi người đều có một đầu óc tỉnh táo hay sao? Hiệu quả lời nói nhảm của Vân Lan tiểu thư đây đúng là vẫn giống như thường.” (?)
Giang Vân Lan thấy mọi người đều nhìn về phía mình thì giả vờ nâng khăn mặt lên: “Tỷ chỉ là muốn tốt cho muội muội…”
Nước mắt nàng ta còn chưa rơi xuống thì Giang Phi Vi đã cắt đứt lời nói của nàng ta: “ Tài năng diễn trò của Vân Lan tiểu thư cũng lợi hại như trước, có thể ta không sánh bằng ngươi, hay là nói việc chính đi.”
Kinh Triệu Doãn thấy ánh mắt của Cố Ngôn đảo qua, hắn vội vàng ho nhẹ một tiếng: “Người dưới công đường có điều gì oan ức?”
“Dân nữ là nữ nhi đại phòng của Trung Cần Hầu phủ, Giang Phi Vi.” Giang Phi Vi vốn định quỳ xuống nhưng lại bị Cố Ngôn xách đứng lên: “Tần đại nhân, thân thể Giang Phi Vi cô nương không được tốt, thái y nói không thể quỳ lâu nên mong ngài thông cảm.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Kinh Triệu Doãn xoa xoa mồ hôi ở trên trán: “Phi Vi cô nương cần bổn quan hỗ trợ điều gì sao?”
“Dân nữ cáo trạng Lan nhị ở nhị phòng Trung Cần Hầu phủ, chiếm đoạt đồ cưới của mẫu thân ta, buông thả hưởng lạc, bù vào nhà mẹ đẻ, còn chết cũng không hối cải!”
Lan thị lớn giọng kêu lên: “Giang Phi Vi! Ngươi ngậm máu phun người!”
Lâm lão phu nhân vội vàng nói: “Phi Vi! Vừa rồi ở trong phủ đã nói hết rồi, của hồi môn thiếu của ngươi sẽ trả lại cho ngươi, cần gì phải đến đây làm loạn?”
Bà ta bày ra dáng vẻ một trưởng bối thân thiết: “Nếu ngươi có ủy khuất gì thì tổ mẫu sẽ làm chủ cho ngươi! Nhất định sẽ trừng phạt điêu nô dám giở thủ đoạn trộm những thứ kia! Ngươi xem, lúc trước ngươi xử một đám nô tỳ trong nhà, tổ mẫu cũng đã đuổi ra ngoài!”
Thật ra bà ta nói những câu này là muốn đem trách nhiệm đổ lên đầu đám hạ nhân trộm đồ cưới của Vân Yên đi!
Lúc trước Giang Phi Vi bắt không ít kẻ trộm, chuyện này mượn miệng lưỡi của các phủ đã truyền ra ngoài. Mọi người nghe thấy lời này của Lâm lão phu nhân thì cho rằng người hầu trong Hầu phủ làm loạn.
Kinh Triệu Doãn nhìn đám người xì xào bàn tán, trong lòng cũng đưa ra kết luận.
Ngay cả quan thanh liêm cũng gặp khó khăn khi giải quyết việc nhà. Bản thân Cố Ngôn không cần phải nói, tuy rằng Trung Cần Hầu phủ ở thế yếu nhưng bây giờ dựa vào Thái tử, cơ bản là mình không thể đắc tội!
Người làm hòa này, hắn cũng không phải người thích hợp để làm đâu!
Hắn nhìn về phía Giang Phi Vi: “Cô nương, bổn quan biết trong lòng cô nương tức giận. Ngài yên tâm, nhất định bổn quan sẽ đòi lại đồ cưới của mẫu thân ngài không sót một thứ gì, chuyện này chúng ta cũng không thể nói ở trên công đường…”
“Tần đại nhân, ta nói là Lan thị chiếm đoạt đồ cưới của mẫu thân ta, không phải là hạ nhân ăn trộm.” Giang Phi Vi quay đầu nói: “Lâm lão phu nhân, vừa rồi ở trong phủ, Lan thị cũng đã thừa nhận là chiếm đoạt tiền bạc, còn chỉ trích ta không quan tâm việc nha. Thế nào? Đến trên công đường thì lại bỏng miệng?
Mọi người lại nhỏ giọng thì thầm, xem ra chuyện này không đơn giản như vậy?
Kinh Triệu Doãn chỉ cảm thấy đầu mình bỗng nhiên nhảy một cá, hắn thấy Cố Ngôn không thay Giang Phi Vi nói chuyện này nên cứng rắn lên: “Cô nương, công đường của chúng ta đều vì minh oan cho dân chúng, không phải là nơi để cho các ngươi xử lý chuyện nhà. Hôm nay bổn quan còn có rất nhiều án trong kinh phải xử lý, ngươi nhìn cái này…”
Đột nhiên từ bên ngoài tràn vào năm sau người mang y phục cả Cấm Y Vệ, dứt khoát đi vào trong đại sảnh, Thiên hộ cầm đầu thỉnh an với Cố Ngôn nói: “Đốc chủ.”
Cố Ngôn gật đầu một cái, Thiên hộ kia vung tay lên, trong tay bọn Cấm Y Vệ xách theo một người ngã xuống đất. Lan thị cẩn thận nhìn một chút, bà ta thiếu chút nữa ngất đi, tất cả đều là người mà mình quen biết!
“Tần đại nhân, chúng ta đều là người của Hoàng thượng, làm việc đương nhiên kiêng kị nhất là làm qua loa lấy lệ.” Thuộc hạ của Cố Ngôn không biết tìm được hai cái ghế từ đâu, để cho Cố Ngôn và Giang Phi Vi ngồi xuống nghỉ ngơi trước: “Chúng ta nhớ rằng ngươi chính là người đảm nhiệm chức vụ Kinh Triệu Doãn vào năm nay đúng không? Không biết xử án thì cũng không sao, chúng ta đã thấm vấn không ít người giúp Hoàng thượng, hôm nay tới đây dạy ngươi một chút.”
“Ngươi, ngươi!” Kinh Triệu Doãn từng là thư sinh, lại ở quan trường lăn lộn hơn mười năm, mặc dù biết được thái giám đều là một đám nô tài không da mặt, nhưng đâu từng bị bọn chúng làm nhục như thế!
Giang Trì Lăng nhìn thấy bạn đồng liêu của mình bị nhục nhã thì mắng Cố Ngôn: “Ở trên công đường sao có thể để ngươi càn rỡ như thế! Tần đại nhân làm quan mấy chục năm còn cần một tên nô tài như ngươi dạy dỗ sao!”
Vẻ mặt Cố Ngôn khó hiểu: “Hả? Nếu Tần đại nhân biết xử án thì tại sao công bằng chính trực cũng không thể làm được, dựa vào lời nói một phía của Hầu phủ đã nói đó là chuyện nhà, ngay cả một chút chứng cứ của Phi Vi tiểu thư cũng không hỏi qua sao?”
Kinh Triệu Doãn nhìn Cố Ngôn bưng một khuôn mặt tươi cười, chỉ cảm thấy mình bị hắn kéo vào trong!
Nếu mình không hỏi chứng cứ gì, không phải là đúng với lời hắn nói sao!
Hắn nhìn thấy trên khuôn mặt Lan thị che giấu sự khủng hoảng, lại nhìn những người được Cẩm Y Vệ mang vào, Cố Ngôn này… e rằng đã chuẩn bị chứng cứ thật tốt rồi, chỉ chờ mình hỏi mà thôi!
Cố Ngôn nghiêng nghiêng đầu: “Tần đại nhân? Tần đại nhân, xin mời?”
Kinh Triệu Doãn nhìn ánh mắt từ bốn phương tám hướng quang đến, hắn rất không tình nguyện hỏi Giang Phi Vi: “Giang cô nương, ngươi có chứng cứ gì không?”
Giang Phi Vi chớp mắt một cái, quay đầu nhìn về phía Cố Ngôn nói: “Ngươi có sao?”
Cố Ngôn hạ thấp giọng: “Đương nhiên là có.”
Hắn quay đầu nhìn về đám người mà Cẩm Y Vệ vứt trên đất kia, Thiên hộ tuân lệnh, thuận nay tóm một gã sai vặt mang y phục màu xám ở bên cạnh nhưng lại bị Cố Ngôn ngăn cản: “Nhanh một chút, chúng ta còn phải trở về cung.”
Thiên hộ kia gật đầu, đổi thành một lão già mang y phục lam lũ: “Lúc trước khi Cẩm Y Vệ tuần tra thì gặp phải hắn ta lén lút ở trên đường đi, thấy Cẩm Y Vệ thì sợ hãi bỏ chạy, chúng ta cảm thấy không đúng nên bắt hắn lại.”
Tần đại nhân lại xem thường lời nói này, dân chúng tầm thường không phải khi thấy các ngươi là Cấm Y Vệ đều sợ hãi đến bỏ chạy hay sao?
“Người này mang y phục giản dị, nhưng lại mang theo mấy cây trâm vàng của nữ nhân, giá cả không rẻ, rõ ràng đó không phải là đồ mà hắn có thể có. Nhưng hắn ta chỉ ậm ừ không trả lời nên ta đành bắt hắn vào trong ngục. Chẳng qua là mấy ngày nay bận bịu làm việc cho Hoàng thượng nên chưa kịp tra khảo hắn.”
Thiên hộ kia quay đầu, nhìn về phía Lan thị: “Vị phu nhân này, chắc là ngươi rất thân với người này đúng không?”
“Ta, ta không quen biết hắn! Các ngươi đừng lôi kéo lung tung!”
“Hả, lão đầu này từ nhỏ đã làm công ở Lan phủ, cũng coi như là nhìn ngươi lớn lên, vậy mà ngươi không quen biết?” Thiên hộ nắm tóc lão đầu kia lên rồi nói, muốn để cho Lan thị nhìn thấy mặt hắn ta rõ ràng.
Ánh mắt Lan thị trốn tránh: “Lan phủ rất nhiều nô bộc! Làm sao ta có thể biết từng người!”
Bà ta nghĩ rằng lão đầu này không dám nói bậy bạ, bởi vì người nhà của hắn ta đều nằm trong tay Lan phủ! Mình còn sợ cái gì!
Sắc mặt của lão đầu kia trầm xuống, Cẩm Y Vệ cũng đã đoán được như thế nên cười lạnh một tiếng: “Nghe chưa? Rõ ràng người ta không quan tâm đến tính mạng của ngươi.”
Lão đầu kia giãy dụa một phen, nhìn khuôn mặt Lan thị không để ý một chút nào nên đành dập đầu về phía Kinh Triệu Doãn: “Đại nhân, lão nô chính là gia nô của Lan phủ, làm sao Lan thị lại không nhận ra lão nô được chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.