Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương

Chương 42: Tin Ngươi: Ngươi Vẫn Không Rõ Tâm Ý Của Ta Sao?

Trân Châu Nãi Trà Đại Phúc

18/01/2023

Edit: Nguyễn Trang 

Thân thể Cố Ngôn cứng đờ, không dám nói lời biện hộ nữa, vội vàng nâng Giang Phi Vi dậy, sau khi cùng Thuận Thiên Đế vấn lễ*, để cho nàng dựa vào mình rời khỏi điện.   

(* Hành động tương tự như hành lễ. )

Ra khỏi đại điện, Cố Ngôn vội vàng sờ sờ trán Giang Phi Vi, nóng đến mu bàn tay hắn hơi co rụt lại, “Quả thật là hồ đồ rồi, ngươi đừng nóng vội, trước tiên theo ta trở về nghỉ ngơi, đợi lát nữa ta lại đi cầu Hoàng Thượng đưa ngươi xuất cung...”   

Giang Phi Vi không biết lấy khí lực từ đâu ra, túm lấy cổ áo hắn, khiến Cố Ngôn lùi một bước.   

Nàng gần như tức giận nhìn chằm chằm vào Cố Ngôn, “Ta nói cho ngươi biết, ta hiện tại rất thanh tỉnh.”   

Cố Ngôn gần như bị đáy mắt dứt khoát của nàng chấn trụ, không nhúc nhích. “Ngày ấy ở đại điện, ta có thể nói rằng ta chưa bao giờ xung hỉ cho ngươi, ta biết với khả năng của ngươi có thể đem việc này che đi, nhưng ta không nói.” Giang Phi Vi nhìn con ngươi đang hoảng loạn của Cố Ngôn, “Ta không nói! Ngươi không rõ tâm ý của ta hay sao? ”   

Cố Ngôn gần như muốn hòa tan trong tình cảm nồng đậm này, “Ta làm sao, ta làm sao có thể gánh vác được... ...”

“Nếu ngươi quan tâm đến ta, được, vậy liền đưa ta ra khỏi cung, để cho ta tuẫn đạo vì thanh danh trong sạch của bọn họ!” Giang Phi Vi ho mạnh hai tiếng, nàng hung hăng nuốt xuống mùi vị rỉ sét trong miệng.   

“Không, sẽ không.” Trong đầu Cố Ngôn hiện lên trăm phương ngàn kế, để nàng giả chết rồi đưa ra khỏi cung, đưa đến nơi không ai biết, sống thật tốt... Nhưng tư tâm ti tiện của hắn điên cuồng quấy phá, phải lưu lại nàng, lưu lại nàng...   

Giang Phi Vi nhìn thấy sự vùng vẫy trong mắt hắn, “Ta hết lần này tới lần khác quấn lấy ngươi, ngươi vẫn là cam chịu số mệnh đi! Dù sao hiện tại cũng không còn ai chấp nhận ta, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi, nếu ngươi dám tìm người khác, ta sẽ...” Giang Phi Vi nói còn chưa nói xong, ấy vậy mà lại rơi lệ.   

“Không, ta sẽ không tìm người khác!” Cố Ngôn chỉ cảm thấy từng đợt đau đớn trong lòng, hắn ôm chặt lấy Giang Phi Vi.   

Giang Phi Vi đợi cả buổi, hắn mới khó khăn mở miệng.   

“Phi Vi, nếu ngày sau ngươi hối hận, ta sẽ để ngươi rời đi.”   

Giang Phi Vi sợ hắn đổi ý, nhanh chóng tiếp lời, “Ta sẽ không!”

“...... Được, ta tin ngươi. ”   

Cố Ngôn buông Giang Phi Vi ra, nhẹ nhàng vén tóc mai bên tai cô lên: "Cho phép ta ích kỷ lần này đi. ”   

“Lúc trước ở hậu hoa viên Từ Ninh cung, ta nói cũng không phải là lời thật lòng.” Thanh âm Cố Ngôn phảng phất như một ống tiêu* trong trẻo lạnh lùng, khúc nhạc lại chứa đầy thâm tình vô hạn, “Tiểu nha đầu, là hoạn quan vô sỉ như ta, si tâm vọng tưởng, nhất sương tình nguyện**, giống như nhớ nhung ngươi đã lâu.”

(*Sáo. **Mong muốn đơn phương) 

Giang Phi Vi cũng nở nụ cười, “Cố Đốc công, nói không chừng là ta nhớ ngươi trước. ”   

Cố Ngôn nhìn nụ cười thuần khiết của nàng, không khỏi nở nụ cười.

Đây là lần đầu tiên Giang Phi Vi nhìn thấy nụ cười của hắn. Không hề gánh nặng, là chân tâm thật ý.   

Cố Ngôn xoay người, khom lưng, “Lên đi.”   

Giang Phi Vi có chút do dự, “Vẫn còn ở trong cung, có thể hay không cùng ngươi nói chuyện phiếm? ”   

“Hai chúng ta chính là Hoàng Thượng đích thân chấp thuận, còn ai dám nói?”

Đúng vậy! Giang Phi Vi không chút khách khí úp sấp vào lưng Cố Ngôn. Cố Ngôn vững vàng đứng dậy, cõng nàng, một đường đi về phía trị phòng* trong cung của mình.

(*Phòng trực)

"Phòng kia của ta không thu thập được gì, rất loạn, ngươi trước hết ở đây hôm nay. Chờ ngày mai, ta sẽ bảo Cố Cung thu thập một gian cho ngươi. ”   

“Được.”   

“Chờ chuyện này bình ổn, ta lại cầu ân điển của Hoàng Thượng, cho ngươi chuyển ra bên ngoài ở.”   

“Chỉ cần ở cùng một chỗ với ngươi là được. Đúng rồi, Thất Hoàng tử bên kia, ngươi phái Nguyễn An đi chiếu cố hắn một chút được không, ta không yên tâm về hắn. ”   

“Được.”  

“Ta muốn ngủ một giấc thật ngon, chờ tỉnh lại. Hừ, ta muốn tìm ngươi tính sổ! Ta đã rất buồn khi trước đây ngươi nói với ta những lời đó. ”   

“Được, đến lúc đó ngươi tuý ý phạt ta.”   



“Huyền Mễ đâu, ta muốn ôm Huyền Mễ ngủ...”

“Ta đợi Hứa Bạch bắt nó về cho ngươi.”   

Hai mí mắt Giang Phi Vi như muốn khép lại, lời nói cũng dần dần thiên mã hành không*, nhưng nàng lại sợ Cố Ngôn không rõ, liên tục nói lời này. Cố Ngôn dường như có tám ngày sự kiên nhẫn, nghiêm túc đáp trả từng câu hỏi của nàng.

(*Thiên mã hành không: Phong phú, bay bổng.)

Nô tỳ trên đường thấy Cố Ngôn đi tới, đều dừng lại việc hái mận, nhưng bị người trên lưng hắn dọa sợ tới mức không nhẹ.   

Ngoại trừ hầu hạ Hoàng Thượng, bọn họ cũng chưa từng thấy qua Diêm Vương sống hầu hạ ai a! Hơn nữa trên lưng hắn, còn là một nữ tử!   

Điều quan trọng nhất là... Cố Đốc chủ còn đang cười.   

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Cố đốc chủ cười vui vẻ như vậy.   

——————   

Trung Cần Hầu phủ.   

“Lão phu nhân, đây là ý của Hoàng thượng, nô tài chỉ phụ trách truyền đạt ý chỉ.”

Cố Toàn An nhẫn tâm, một bên an ủi nắm lấy lão phu nhân của mình, một bên giãy dụa đi ra, “Trên người nô tài còn có việc, muốn hồi cung. ”   

Giang Trì Lăng quỳ trên mặt đất, không nói một câu với Cố Toàn An.

Nhiều năm như vậy, Hoàng Thượng không để tâm đến triều chính, ngoại trừ chuyện lập thái tử không có buông lỏng, còn lại đều tùy ý các thế lực tranh đoạt.   

Tất cả mọi người đều cho rằng thiên mệnh trong hắn đã hết, nhưng hoạn quan vẫn là nanh vuốt sắc bén.   

Đông xưởng nhất định là thăm dò được đảng thái tử muốn Giang Phi Vi "tự sát" để vãn hồi thanh danh, lại lên tấu chương chỉ trích Cố Ngôn làm loạn xã tắc.

Mà Cố Ngôn là vì Hoàng thượng muốn bạc mới đi Lê thành.   

Thuận Thiên Đế thà rằng để sử quan lưu lại một mệnh lệnh hoang đường trong sử ký, cũng phải đem Giang Phi Vi ban cho Cố Ngôn làm vợ...... Ngụy hoàng hậu đối với tâm tư của mình, sợ là đã sớm biết được.   

Đế vương mất mặt, cũng phải để cho đại biểu Trung Cần Hầu phủ là hắn ném mặt mũi đi.   

Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Lâm lão phu nhân khóc hôn thiên hắc địa*, "Mẫu thân, sớm biết hôm nay, tội gì lúc trước phải khổ? ”

Lâm lão phu nhân nhìn ánh mắt sắc bén của nhi tử luôn luôn hiếu thuận, theo bản năng né tránh, “Ta, ta không nghĩ tới Hoàng Thượng lại hoang đường như vậy, đây đâu phải là chuyện minh quân nên làm...”   

“Mẫu thân, cẩn thận lời nói." Giang Viễn Hoằng nhỏ giọng nhắc nhở.   Giang Trì Lăng chỉ cảm thấy vô hạn mệt mỏi, “Người cũng không quan tâm tới Phi Vi, vì sao lại tiến cung, thay nàng cầu thân?” Ông đi tới trước mặt Lâm lão phu nhân, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Lâm lão phu nhân, “Là Ngụy Thù an bài người đi, hắn đồng ý với người cái gì? ”

Lâm lão phu nhân nhìn ánh mắt sáng như đuốc của nhi tử, run rẩy nói, “Hắn, hắn nói thân thể Thái tử phi không tốt, sợ là sống không lâu, nếu ngươi ủng hộ Thái tử, Vân Lan sẽ là Thái tử phi...”   

“Lão sư nói lễ nghi quy củ nhất, hắn sẽ cho phép Vân Lan phong quận chúa gả cho Thái tử? Mẫu thân, người hồ đồ rối rồi.” Trong mắt hắn dần dần tràn đầy bi thương thừa không thừa được, "Lại nói, Phi Vi chính là con gái ruột của nhi tử!”   

Lâm lão phu nhân nhìn hai mắt Giang Trì Lăng, trong lòng cũng hối hận.   Kỳ thật bà ta đã hạ quyết tâm đối xử tốt với Giang Phi Vi, nhưng nhiều năm như vậy, bà ta sớm đã coi Vân Lan như cháu gái ruột...   

Ngày đó Ngụy Thù phái người đến khuyên mình, bà ta căn bản không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy lại có thể gả Giang Phi Vi đến Tào gia, lại có thể cho Giang Vân Lan làm Thái tử phi, chuyện tốt như vậy làm sao có thể cự tuyệt! Làm sao biết đây là kế!   

Giang Trì Lăng nhìn ánh mắt của bốn phía, có thương hại, có sợ hãi, có ghét cay ghét đắng...   

Ngụy Thù sợ là đã sớm biết tâm tư của Ngụy hoàng hậu đối với mình. Vì trợ giúp Đại hoàng tử, vì thế lực Trung Cần Hầu phủ, cố ý phái mẫu thân ông chọc giận Ngụy hoàng hậu, từ đó làm cho Phi Vi gặp nạn, tự mình thỏa hiệp... n sư trước đây của ông, ngay cả chính ông cũng tính toán đi vào sao?   

Ông vì Hầu phủ mà dốc hết sức lo lắng nhiều năm, cái gì cũng từng bước buông tha, nhưng hai tay chung quy khó địch lại bốn tay, hắn chỉ cảm thấy quá mệt mỏi.

——————

Giang Phi Vi tỉnh lại, đã là ba ngày sau.   

Nàng mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy đỉnh cửa sổ chạm trổ tinh xảo, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua màn lụa màu hồng nhạt, nhu hòa nằm trên mặt nàng.   

“Miêu~”, một đồ vật lông xù đến trước mặt nàng. Huyền Mế thấy nàng tỉnh lại, nhanh chóng xoay hai vòng, thân mật liếm mặt nàng.   

Giang Phi Vi muốn nói chuyện, nhưng cổ họng rất khô, nàng chỉ có thể sờ sờ đầu Huyền Mễ, Huyền Mễ càng kích động, không ngừng cọ cọ lên mặt cô.



“Huyền Mễ! Mèo con này đừng làm ầm ĩ nữa! Lại nháo chủ tử trở về liền đem ngươi làm thịt!” Từ ngoài truyền đến một trận nhỏ giọng quát, thấy Huyền Mễ còn đang kêu lung tung, Nguyễn An cẩn thận vén rèm lên, "Xem ta không bắt được ngươi... Cô, cô nương, người tỉnh rồi? ”   

Giang Phi Vi suy yếu nháy mắt mấy cái, cười cười với Nguyễn An, Nguyễn An sửng sốt nửa ngày, đột nhiên đứng thẳng dậy chạy ra ngoài, “Cô nương tỉnh rồi! Cô nương tỉnh rồi! ”   

Cố Cung nghe thấy tiếng, cơ hồ là chạy vội vào, “Tổ tông phù hộ! Nô tài nói lão đầu Thái y viện kia đều là cẩu thí*! Cô nương cát nhân chúng ta tự có thiên tướng làm sao có thể không tỉnh lại được! ”

(*chó má)   

Giang Phi Vi nhìn Cố Cung phẫn nộ, bất đắc dĩ nhìn Nguyễn An một cái, chỉ chỉ cổ họng mình. Nguyễn An lúc này mới phản ứng lại, vội vàng rót nước, đỡ Giang Phi Vi ngồi dậy.   

Giang Ung uống vài ngụm nước, dừng lại, vội vàng hỏi: “Cố Ngôn đâu? Không có gì xảy ra, phải không? ”   

“Cô nương yên tâm, chuyện gì cũng không có. Chủ tử đều giải quyết! ”   

Đột nhiên truyền đến một tiếng bịch, Giang Phi Vi ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy mấy tiểu thái giám nhe răng trợn mắt ngã xuống một bên, phía trên còn Thập Ngũ và Thập Lục. Thập Lục trên cùng cười phất phất tay, “Cô nương!”   

Cố Cung hận không thể trực tiếp ngất đi, “Mấy người các ngươi tìm đường chết hay sao mà chạy vào phòng cô nương! Còn không mau đi!”   

Giang Phi Vi vội vàng nói: "Ai, đừng! Bọn họ tới đây làm gì? ”

Cố Cung vội vàng bày ra nụ cười, “Bọn họ là cha nuôi gọi tới hầu hạ người, đương nhiên nô tài cảm thấy bọn họ cũng hầu hạ không tốt, tất cả coi như giải sầu cho người là được!”   

Mấy tiểu thái giám ánh mắt trơn tru nhìn Giang Phi Vi, quỳ bịch xuống một tiếng, “Bái kiến chủ tử nương!”   -

“Ai cho các ngươi kêu loạn!” Nếu không phải trước mặt Giang Phi Vi, Cố Cung đã sớm một cước đạp qua.   

Giang Phi Vi ngược lại bật cười một tiếng, "Ta còn chưa tới nhị thập đâu! Coi như nương! Ha ha ha! ”   

“Nói cái gì, vui vẻ như vậy?"   

Cố Ngôn bước vào phòng, mấy tiểu thái giám kia vừa thấy là Cố Ngôn tới, trong nháy mắt như chuột thấy mèo, Cố Cung cùng Nguyễn An hành lễ, cùng bọn họ rời khỏi phòng.   

“Bọn họ gọi ta là cán nương (mẹ nuôi).” Giang Phi Vi nhìn căn phòng trong nháy mắt thanh tịnh xuống, “Ngươi còn rất uy phong, người trong nháy mắt bị dọa chạy mất.”   

Cố Ngôn nhíu nhíu mày, "Bọn họ là tiểu thái giám ta vừa mới thu vào, Cố Cung còn chưa dạy quy củ, ngươi đừng tức giận. ”   

Nếu thật sự luận lý, chỉ có Cố Cung có tư cách gọi nàng là cán nương. Nhưng Cố Ngôn thấy nàng vui vẻ, liền không phạt người.   

“Ta cảm thấy rất thú vị.” Giang Phi Vi nhìn mồ hôi trên thái dương của hắn, liền biết hắn nhận được tin tức đã một mạch chạy tới, nàng trực tiếp dùng tay áo của mình lau mồ hôi cho anh, vừa lau vừa đỏ tai.   

Cố Ngôn thấy hai má cô cũng đỏ lên, trêu ghẹo nói: "Tiểu nha đầu, thẹn thùng rồi sao? ”   

Giang Phi Vi khẽ quay đầu đi, “Không có! ”   

Cố Ngôn tiến đến bên tai nàng thì thầm: “Không phải lúc trước còn la hét quấn lấy ta sao? ”   

Giang Phi Vi nghĩ đến hành vi hồ nháo của mình, trực tiếp rụt vào trong chăn, "A a đừng nói nữa! ”   

Huyền My hoảng sợ, nhe răng trợn mắt với Cố Ngôn, Cố Ngôn nhìn lông nó dựng lên, không khỏi bật cười, “Ăn cây táo rào cây sung. ”   

Cố Cung bưng vào bát cháo ngon miệng cùng món tương thanh mát, Giang Phi Vi ngửi thấy mùi vị, bụng cũng không khỏi kêu lên.   

Cố Ngôn nhận lấy thức ăn, “Ăn ở trên giường đi. ”   

Giang Phi Vi lắc đầu, "Nằm thật lâu, ta muốn đứng dậy vận động. ”   

“Cũng tốt.” Ánh mắt Cố Ngôn khiến Cố Cung muốn nói lại thôi liền rời khỏi phòng, tự mình đỡ Giang Phi Vi đứng dậy, “Vậy thì thay quần áo đi, hôm nay thời tiết không tệ, đợi lát nữa sẽ ra sân ngồi một chút. ”   

Hắn từ trên kệ bên cạnh lấy trường sam đã sớm chuẩn bị xong, vải vóc quý giá theo ngón tay hắn xẹt qua, “Ta giúp ngươi thay. ”   

Trên người hắn có mùi Long Tiên hương nhàn nhạt, hẳn là đã nhiễm lên lúc hầu hạ ngự tiền, cùng với động tác mặc y phục của hắn cho Giang Phi Vi, từ bốn phía cuốn tới, làm cho Giang Phi Vi không có chỗ trốn lại một lần nữa đỏ mặt.

Nàng thật vất vả mới trấn tĩnh lại, nhìn về phía Cố Ngôn đang cúi đầu, lại phát hiện hắn... Thật sự chỉ là giúp nàng mặc quần áo mà thôi. Phảng phất giống như một nô tài hầu hạ chủ tử vậy.   

Cố Ngôn cảm nhận được tầm mắt của cô, hơi ngẩng đầu, nhưng vẫn khom người, “Thế nào...”   

Giang Phi Vi vươn hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook