Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương
Chương 43: Hoa Lựu Làm Sao Có Thể Để Giang Phi Vi Cả Đời An Ổn An Khang...
Trân Châu Nãi Trà Đại Phúc
18/01/2023
Edit:Gia Duệ
Beta: May
Hơi thở của nàng vang bên tai Cố Ngôn, làm cho Cố Ngôn cảm thấy từ sâu tận đáy lòng sinh ra một cảm giác run sợ khó nói nên lời. Hắn đè tâm trạng đang phập phồng xuống, vỗ lưng nàng, khẽ dỗ nói: “Cơ thể không thoải mái sao?”.
“Không có gì!” Giang Phi Vi buông Cố Ngôn ra, thấy mắt hắn trợn trừng lên, đắc ý cười: “Ăn cơm thôi! Ta đói rồi!”.
“Được.” Cố Ngôn tuy không biết vì sao Giang Phi Vi đột nhiên ôm mình, nhưng có một loại trực giác mách bảo rằng nếu như hắn trực tiếp hỏi thì Giang Phi Vi nhất định sẽ tức giận... Hắn vội vàng đi đến trước bàn, đem cháo gạo kê và dưa góp trong hộp cơm đặt lên trước mặt Giang Phi Vi.
Giang Phi Vi một bên vừa ăn, một bên vừa nghe Cố Ngôn nói mấy chuyện phân tranh cũ ngày trước.
Chuyện Giang Phi Vi quậy phá vỡ lỡ ra, hiển nhiên Ngự Sử có lá gan lớn mạnh dạn chỉ trích Hoàng thượng, nhưng đều bị Đông Xưởng xử lý. Giang Phi Vi ngược lại thành đối tượng được mọi người thương hại, bách tính bình thường chỉ cảm thấy vận mệnh của nàng nhiều thăng trầm, thật vất vả mới được trở về Hầu phủ lại đối mặt với kết cục này; mà quan viên triều đình cũng biết là Giang Hầu gia theo sai người, làm cho Thánh tâm không vui, đem nữ nhi của mình hy sinh mất rồi.
Cố Ngôn đương nhiên chỉ chọn những điều dễ nghe nói cho Giang Phi Vi, Giang Phi Vi biết hắn giấu diếm, cũng không có vạch trần: “Dù sao chúng ta là người trên một thuyền, chàng nếu như dám vứt bỏ ta...” Giang Phi Vi cảnh cáo giương nắm đấm lên.
“Cũng không dám.” Cố Ngôn giả vờ như bị dọa sợ, trước mặt Giang Phi Vi chắp tay một cái.
“Đúng rồi, ba ngày sau chàng có rảnh không?”.
“Có thể, nàng muốn làm cái gì? Ta giúp ngươi.”
“Cùng ta trở về.” Giang Phi Vi nghĩ lại nghĩ: “Tuy rằng ta đã ngủ ba ngày... Mặc kệ, bắt đầu tính từ khi ta tỉnh lại.”.
“Đừng đùa giỡn nữa.” Cố Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, làm gì có thái giám nào kết hôn còn trở về nhà.
“Ta cũng không có làm loạn. Chàng không phải nói hai ta là Thánh thượng cho phép kết hôn à.” Giang Phi Vi nháy mắt mấy cái: “Ta đột nhiên nhớ tới, ta và Trung Cần Hầu phủ còn có một việc vẫn chưa giải quyết xong đâu.”.
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Cố Ngôn thở dài: “Những người này càng ngày càng không có quy củ.”.
“Ta vừa mới thấy bộ dạng Cố Cung như có lời muốn nói với chàng, nếu như chàng có việc phải làm, thì đi nhanh đi.”.
“Được, Nguyễn An bây giờ phân đến nơi này của ngươi, có cái gì thì nói với hắn.” Cố Ngôn đứng dậy, hắn hôm nay đúng thật là có mấy việc không thể kéo dài được.
Hắn đang xoay người lại, Giang Phi Vi nhẹ giọng gọi hắn: “Cố Ngôn.”.
“Sao thế?” Hắn nghiêng người nhìn về phía nàng.
“Ta đang thắc mắc, muốn xác định lại một chút, chàng là thật tâm... đối với ta có ý sao?”.
Cố Ngôn cảm nhận được sự bất an của nàng, dịu dàng nói: “ Tất nhiên.”
“Vậy hai ta chính là...”
“Không sai, đối thực (*).” Cố Ngôn hít một hơi và nói.
(*: Đối thực nguyên là một cụm từ mô tả hành vi đồng tính giả giữa cung nữ trong cung đình Trung Quốc, sau trở thành một cụm từ mặc định cho hành vi quan hệ "vợ chồng" giữa cung nữ và thái giám)
Giang Phi Vi còn chưa phát hiện bẫy trong lời nói của hắn, là đối thực mà không phải là phu thê. Nàng ngược lại thẹn trước: “Ta trước đó còn tưởng rằng là tự mình đa tình… Nhưng không phải, quá tốt rồi. Đã như vậy, chàng có muốn...”
Cố Cung gõ cửa lần nữa, cắt đứt lời của Giang Phi Vi. Sắc mặt Cố Ngôn có chút bực bội, Giang Phi Vi lấy lại tinh thần, vội vàng đỏ mặt nói: “Chàng mau đi làm việc trước đi! Chúng ta... còn nhiều thời gian mà.”.
Cố Ngôn đi lên phía trước, sờ đầu của nàng: “Được, nàng nghỉ ngơi thật tốt đi.”.
Giang Phi Vi sắp đánh mất tất cả những gì nàng có, bởi vì... chính bản thân mình.
Cho dù hắn còn có thể ở bên Giang Phi Vi mấy năm, đều là điều tốt nhất mà trời cao ban cho.
Hắn muốn để nàng làm tiểu cô nương vui vẻ nhất.
Sau khi Cố Ngôn vội vàng rời đi, Giang Phi Vi rửa mặt một lúc, cảm thấy cơ thể khôi phục không tệ, một bên để Nguyễn An đỡ mình vào trong sân đi lại một chút.
Ngói vàng tường đỏ, cây xanh bóng râm dày, bên trong viện chim tước gáy bay, Giang Phi Vi cảm thụ được sự thoải mái, trong lòng dễ chịu: “Đây là viện tử của Cố Ngôn trong cung?”.
“Bẩm cô nương, đây là tân viện của Thất hoàng tử.”
“Ta không ở cùng chỗ với Cố Ngôn sao?”.
“Ngài là dùng thân phận cung nữ vào cung, chủ tử an bài ngài chăm sóc, chiếu cố Thất hoàng tử, tốt hơn là nên tránh miệng lưỡi của mọi người. Đương nhiên, Thất hoàng tử đã có người chăm sóc, cô nương đừng lo lắng.”
“Vậy Cố Ngôn ở chỗ nào?”.
“Tri phòng (*) cách chỗ này không xa.”
(*: raw: 值房: phòng trực
beta: em không hiểu nên để nguyên bản edit ạ)
Nguyễn An cười chuyển lời nói: “Cô nương vì ngài mong nhớ Thất hoàng tử, chủ tử lập tức liền nghênh đón Thất hoàng tử tới nơi này, lại tranh thủ thời gian tu sửa một phen. Thất hoàng tử đang ở chủ điện, cô nương muốn đi xem một chút không?”
Giang Phi Vi bước vào chủ điện, nhưng luôn cảm thấy nơi này... làm sao còn không xa hoa bằng chỗ của mình? Mặc dù thế nào đây cũng là nơi ở tốt hơn so với chỗ Thất hoàng tử trước đó.
Trong viện, mấy tiểu thái giám đang vẩy nước quét nhà, thấy Giang Phi Vi đi tới, lập tức quỳ xuống hành lễ: “Giang cô cô.”.
“Cô nương ngài hiện tại là Chưởng sự cô cô của Trọng Hoa cung.” Nguyễn An nhỏ giọng nhắc nhở nói.
“Các ngươi đứng dậy đi.” Giang Phi Vi hắng giọng, có chút khẩn trương.
Thất hoàng tử nghe thấy âm thanh bên ngoài, chạy chậm ra khỏi điện, thấy Giang Phi Vi đến, vội vàng tới dắt nàng.
Hắn ta giống như muốn nói cái gì, lại thấy Nguyễn An thì ngừng miệng.
Giang Phi Vi nhạy cảm cảm nhận được hắn đối với Nguyễn An không vui, nàng xoay người: “Nguyễn An, ngươi đi giúp ta lấy ít bánh ngọt đến đây đi.”.
“Vâng.” Nguyễn An khiến cho mấy tên thái giám kia mấy cái hất tay, một đoàn người lui ra, chỉ để lại hai người Giang Phi Vi và Thất hoàng tử.
Giang Phi Vi thấy Thất hoàng tử một thân y phục sạch sẽ, cười cười sờ đầu hắn ta: “Ở trong cung này như thế nào?”.
“...Thật xin lỗi.”.
Đây là lần đầu tiên Giang Phi Vi nghe Thất hoàng tử mở miệng nói chuyện.
Cổ họng hắn ta như vật gì đó xước vào làm bị thương, khẽ nói nhẹ nhàng, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp như giấy nhám cọ vào mặt gỗ thô ráp.
Thất hoàng tử nhanh chóng bắt được Giang Phi Vi sửng sốt, hắn ta chăm chú nắm bãi quần áo của mình, vẫn là tiếp tục nói: “...Nếu như ta, là hoàng tử được sủng ái, ta có thể cứu tỷ tỷ.”.
Ngày hôm trước, Thất hoàng tử được nhận vào Trọng Hoa cung tráng lệ này, người người đều vì biểu lộ chúc mừng nhìn về phía hắn, hắn ta lại không có một chút thích thú nào, ai sẽ quan tâm một hoàng tử như hắn? Hắn ta nhớ tới Giang Phi Vi bị Thuận Thiên đế gọi đến, bất an trong lòng ngày càng gia tăng.
Quả nhiên, hôm qua hắn ta rốt cuộc nghe được những hoạn quan kia lén lút bàn tán, mới biết Giang Phi Vi được ban cho Cố Ngôn.
Hắn ta từng cùng Cố Ngôn giáp mặt đánh nhau một lần, đó là lần duy nhất hắn ta được nhũ mẫu dẫn đi gặp Thuận Thiên đế.
Cố Ngôn mặc một bộ Nội Sử Mãng y đỏ rực, hơi thở trên người lại phảng phất như đá lạnh băng dưới suối vàng. Mà hắn ta sau khi thấy ánh mắt mình, giống như đánh giá một hạt cát trong bụi đất.
Nhưng đảo mắt, hắn ta quỳ gối trước mặt Thuận Thiên đế, mặc cho Thuận Thiên đế hắt rượu tới thấm ướt tóc trán.
Thất hoàng tử đột nhiên cho rằng, hắn cùng với những thái giám bắt nạt mình kia không có gì khác biệt, đều chỉ là những người thân thể không được đầy đủ thôi. Bọn hắn dựa vào quyền thế mà sống, cũng sẽ bởi vì hoàng quyền mà chết.
Người như vậy, sao có thể cho Giang Phi Vi cả đời an ổn an khang được chứ?
Giang Phi Vi thấy đáy mắt Thất hoàng tử lơ đãng xuất hiện tia khinh miệt, đột nhiên vô cùng tỉnh táo biết được, thời đại này đối với hoạn quan tự nhiên chán ghét và khinh bỉ. Chỉ cần bọn họ thiếu đi vật kia, bọn họ sẽ hoàn toàn bị trói buộc trong cung đình này, làm chó săn của đế vương, mà không phải là người bình thường.
Tay của nàng nắm chặt bả vai của Thất hoàng tử: “Thất hoàng tử, giữa ta với hắn, thật sự phát sinh rất nhiên chuyện, mà ta thật ra đối với hắn có... ý đồ không an phận.”.
“Không thể... nói như vậy.” Thất hoàng tử nghe thấy Giang Phi Vi tự mình nói ra lời này, nhíu chặt lông mày.
Giang Phi Vi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó khó coi của hắn ta, giống như một đại nhân nhỏ tuổi, không khỏi khẽ cười một tiếng: “Là thật nha.”.
Thất hoàng tử khăng khăng lắc đầu, nhưng không lên tiếng nữa. m thanh của hắn ta rất khó nghe, hắn ta không muốn Giang Phi Vi nghe nhiều, chỉ là thúc đẩy Giang Phi Vi, muốn cho nàng về viện tử nghỉ ngơi.
Giang Phi Vi làm sao dám chọc hắn ta nữa, hắn ta cũng sẽ không tiếp tục nói chuyện. Giang Phi Vi không có cách, đành phải đưa Thất hoàng tử tới chỗ thái giám hầu hạ trong nội viện tinh tế gặng hỏi, biết được bọn họ là người Cố Ngôn sắp xếp, nhìn cũng trung thực, mới yên lòng mà quay về viện lạc của mình.
Nguyễn An bưng bữa tối lên: “Cô nương, ăn cơm trước đi.”.
“Cố Ngôn đâu? Ta chờ hắn cùng ăn.”.
Nguyễn An cười nói: “Cố đốc công hôm nay phải đi trực, đặc biệt dặn dò, bảo cô nương ăn trước, buổi tối nghỉ ngơi sớm, không cần chờ ngài ấy.”.
Thấy Giang Phi Vi không có bác bỏ, tiểu cung nữ đứng một bên lập tức tiến lên, chuẩn bị phục vụ Giang Phi Vi ăn cơm, Giang Phi Vi lại lắc đầu: “Ta tự mình ăn cơm, không cần phục vụ.”.
Giang Phi Phi đang giơ đũa lên, thì nhìn thấy một tên tiểu thái giám vội vàng chạy vào phòng, trông thấy Giang Phi Vi đang dùng cơm, bị dọa sợ đến mức quỳ bịch lên trên mặt đất.
Nguyễn An vội vàng mắng: “Làm sao không có quy củ như vậy! Còn không mau đi xuống.”
“Đừng trách hắn, xảy ra chuyện gì rồi?” Giang Phi Vi nhẹ nhàng nói.
Tên tiểu thái giám kia thấy Giang Phi Vi không có ý tứ trách tội, mới run rẩy nói ra: “Là, là người của Cố Cẩn công công đến, nói Giang cô cô tỉnh rồi, muốn đưa lễ...”.
Cố Cẩn? Giang Phi Vi vẫn nhớ rõ nhân vật này, cũng là một trong những người con nuôi của Cố Toàn An. Không giống với Cố Ngôn ở trong cung bị chà xát mà lớn lên, Cố Cẩn là con thứ của một vị Ngự Sử tiền triều nào đó; bởi vì phạm tội sau khi vào cung, thì được Cố Toàn An che chở, tuyển vào Nội Thư đường. Khi tiên đế còn sống, hắn ta được xem là Tùy Đường Ngự Tiền thái giám.
Người này trong sách miêu tả không nhiều, chỉ biết là hắn vì thân phận trước kia của mình nên rất tự cao tự đại, lúc đầu chọn trúng Nhị hoàng tử làm chỗ dựa, nhưng mắt thấy thế lực Tam hoàng tử phát triển, hắn ta dựa vào bản lĩnh nịnh nọt, rốt cuộc là đã sống tới cuối. Nhận được ngoại sai Phượng Dương phòng giữ, bị quan viên trong triều lén lút giễu cợt vì “Lưỡng môn thiến”.
Người này lòng dạ nhỏ nhen, xem thường xuất thân thấp kém của Cố Ngôn, nên luôn cùng Cố Ngôn xung đột. So với hình tượng nhân vật phản diện của Cố Ngôn trong sách, hắn ta chính là vai phụ thích làm chuyện càn rỡ, cả ngày diễu võ giương oai, làm cho người ta chán ghét, hết lần này tới lần khác nhờ mạng lớn, sống tới cuối cùng.
Giang Phi Vi chậm rãi đứng dậy: “Đi, người ta tới tặng lễ, chẳng phải chúng ta cũng nên nhìn xem là cái gì sao?”.
Giang Phi Vi không để ý sự ngăn cản của Nguyễn An, thẳng tắp đi ra ngoài viện.
Trong nội viện ầm ĩ náo loạn một đoàn, nhưng Giang Phi Vi vừa đi tới, mấy tên tiểu thái giám giống như chim cút bao bọc vây quanh Giang Phi Vi.
Tên thái giám kia bị xô đẩy mặt chật vật gắt lên một cái, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười thỉnh an Giang Phi Vi: “Chào Giang cô cô.”.
Người kia tùy ý đánh giá Giang Phi Vi, nhìn thấy khuôn mặt nàng so với nương nương trong cung còn muốn mỹ lệ hơn một phần, không khỏi có chút ghen ghét.
Cố Ngôn này là cái vận khí cứt chó gì? Tứ hôn cũng có thể đụng được dạng cực phẩm như vậy?
Bất quá Giang Phi Vi này sợ là hận hắn chết đi, nghe nói nàng và Tào công tử rất có duyên phận, vậy mà bị gả cho loại mặt hàng như Cố Ngôn này; đặt vào hoàn cảnh trước kia, ngay cả hầu hạ Cố Cẩn cũng không xứng.
Hãy để cho bản thân lần nữa thêm dầu vào lửa cho sự thù hận này.
Giang Phi Vi nhận ra được ánh mắt bất thiện chí của hắn ta, có chút không thoải mái: “Ngươi là người bên cạnh Cố Cẩn? Tên là gì?”.
“Nô tài tên là Chung Tường, là chưởng gia của Cố Cẩn công công. Chủ tử chúng ta nghe nói Giang cô cô tỉnh rồi, đặc biệt để nô tài mang tới cho Giang cô cô... hạ lễ tân hôn.” Chung Tường cười đến cổ quái, hơi nghiêng cơ thể, để Giang Phi Vi nhìn thấy rõ “Hạ lễ” phía sau hắn ta.
Là hai bồn cây lựu đỏ rực.
Beta: May
Hơi thở của nàng vang bên tai Cố Ngôn, làm cho Cố Ngôn cảm thấy từ sâu tận đáy lòng sinh ra một cảm giác run sợ khó nói nên lời. Hắn đè tâm trạng đang phập phồng xuống, vỗ lưng nàng, khẽ dỗ nói: “Cơ thể không thoải mái sao?”.
“Không có gì!” Giang Phi Vi buông Cố Ngôn ra, thấy mắt hắn trợn trừng lên, đắc ý cười: “Ăn cơm thôi! Ta đói rồi!”.
“Được.” Cố Ngôn tuy không biết vì sao Giang Phi Vi đột nhiên ôm mình, nhưng có một loại trực giác mách bảo rằng nếu như hắn trực tiếp hỏi thì Giang Phi Vi nhất định sẽ tức giận... Hắn vội vàng đi đến trước bàn, đem cháo gạo kê và dưa góp trong hộp cơm đặt lên trước mặt Giang Phi Vi.
Giang Phi Vi một bên vừa ăn, một bên vừa nghe Cố Ngôn nói mấy chuyện phân tranh cũ ngày trước.
Chuyện Giang Phi Vi quậy phá vỡ lỡ ra, hiển nhiên Ngự Sử có lá gan lớn mạnh dạn chỉ trích Hoàng thượng, nhưng đều bị Đông Xưởng xử lý. Giang Phi Vi ngược lại thành đối tượng được mọi người thương hại, bách tính bình thường chỉ cảm thấy vận mệnh của nàng nhiều thăng trầm, thật vất vả mới được trở về Hầu phủ lại đối mặt với kết cục này; mà quan viên triều đình cũng biết là Giang Hầu gia theo sai người, làm cho Thánh tâm không vui, đem nữ nhi của mình hy sinh mất rồi.
Cố Ngôn đương nhiên chỉ chọn những điều dễ nghe nói cho Giang Phi Vi, Giang Phi Vi biết hắn giấu diếm, cũng không có vạch trần: “Dù sao chúng ta là người trên một thuyền, chàng nếu như dám vứt bỏ ta...” Giang Phi Vi cảnh cáo giương nắm đấm lên.
“Cũng không dám.” Cố Ngôn giả vờ như bị dọa sợ, trước mặt Giang Phi Vi chắp tay một cái.
“Đúng rồi, ba ngày sau chàng có rảnh không?”.
“Có thể, nàng muốn làm cái gì? Ta giúp ngươi.”
“Cùng ta trở về.” Giang Phi Vi nghĩ lại nghĩ: “Tuy rằng ta đã ngủ ba ngày... Mặc kệ, bắt đầu tính từ khi ta tỉnh lại.”.
“Đừng đùa giỡn nữa.” Cố Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, làm gì có thái giám nào kết hôn còn trở về nhà.
“Ta cũng không có làm loạn. Chàng không phải nói hai ta là Thánh thượng cho phép kết hôn à.” Giang Phi Vi nháy mắt mấy cái: “Ta đột nhiên nhớ tới, ta và Trung Cần Hầu phủ còn có một việc vẫn chưa giải quyết xong đâu.”.
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Cố Ngôn thở dài: “Những người này càng ngày càng không có quy củ.”.
“Ta vừa mới thấy bộ dạng Cố Cung như có lời muốn nói với chàng, nếu như chàng có việc phải làm, thì đi nhanh đi.”.
“Được, Nguyễn An bây giờ phân đến nơi này của ngươi, có cái gì thì nói với hắn.” Cố Ngôn đứng dậy, hắn hôm nay đúng thật là có mấy việc không thể kéo dài được.
Hắn đang xoay người lại, Giang Phi Vi nhẹ giọng gọi hắn: “Cố Ngôn.”.
“Sao thế?” Hắn nghiêng người nhìn về phía nàng.
“Ta đang thắc mắc, muốn xác định lại một chút, chàng là thật tâm... đối với ta có ý sao?”.
Cố Ngôn cảm nhận được sự bất an của nàng, dịu dàng nói: “ Tất nhiên.”
“Vậy hai ta chính là...”
“Không sai, đối thực (*).” Cố Ngôn hít một hơi và nói.
(*: Đối thực nguyên là một cụm từ mô tả hành vi đồng tính giả giữa cung nữ trong cung đình Trung Quốc, sau trở thành một cụm từ mặc định cho hành vi quan hệ "vợ chồng" giữa cung nữ và thái giám)
Giang Phi Vi còn chưa phát hiện bẫy trong lời nói của hắn, là đối thực mà không phải là phu thê. Nàng ngược lại thẹn trước: “Ta trước đó còn tưởng rằng là tự mình đa tình… Nhưng không phải, quá tốt rồi. Đã như vậy, chàng có muốn...”
Cố Cung gõ cửa lần nữa, cắt đứt lời của Giang Phi Vi. Sắc mặt Cố Ngôn có chút bực bội, Giang Phi Vi lấy lại tinh thần, vội vàng đỏ mặt nói: “Chàng mau đi làm việc trước đi! Chúng ta... còn nhiều thời gian mà.”.
Cố Ngôn đi lên phía trước, sờ đầu của nàng: “Được, nàng nghỉ ngơi thật tốt đi.”.
Giang Phi Vi sắp đánh mất tất cả những gì nàng có, bởi vì... chính bản thân mình.
Cho dù hắn còn có thể ở bên Giang Phi Vi mấy năm, đều là điều tốt nhất mà trời cao ban cho.
Hắn muốn để nàng làm tiểu cô nương vui vẻ nhất.
Sau khi Cố Ngôn vội vàng rời đi, Giang Phi Vi rửa mặt một lúc, cảm thấy cơ thể khôi phục không tệ, một bên để Nguyễn An đỡ mình vào trong sân đi lại một chút.
Ngói vàng tường đỏ, cây xanh bóng râm dày, bên trong viện chim tước gáy bay, Giang Phi Vi cảm thụ được sự thoải mái, trong lòng dễ chịu: “Đây là viện tử của Cố Ngôn trong cung?”.
“Bẩm cô nương, đây là tân viện của Thất hoàng tử.”
“Ta không ở cùng chỗ với Cố Ngôn sao?”.
“Ngài là dùng thân phận cung nữ vào cung, chủ tử an bài ngài chăm sóc, chiếu cố Thất hoàng tử, tốt hơn là nên tránh miệng lưỡi của mọi người. Đương nhiên, Thất hoàng tử đã có người chăm sóc, cô nương đừng lo lắng.”
“Vậy Cố Ngôn ở chỗ nào?”.
“Tri phòng (*) cách chỗ này không xa.”
(*: raw: 值房: phòng trực
beta: em không hiểu nên để nguyên bản edit ạ)
Nguyễn An cười chuyển lời nói: “Cô nương vì ngài mong nhớ Thất hoàng tử, chủ tử lập tức liền nghênh đón Thất hoàng tử tới nơi này, lại tranh thủ thời gian tu sửa một phen. Thất hoàng tử đang ở chủ điện, cô nương muốn đi xem một chút không?”
Giang Phi Vi bước vào chủ điện, nhưng luôn cảm thấy nơi này... làm sao còn không xa hoa bằng chỗ của mình? Mặc dù thế nào đây cũng là nơi ở tốt hơn so với chỗ Thất hoàng tử trước đó.
Trong viện, mấy tiểu thái giám đang vẩy nước quét nhà, thấy Giang Phi Vi đi tới, lập tức quỳ xuống hành lễ: “Giang cô cô.”.
“Cô nương ngài hiện tại là Chưởng sự cô cô của Trọng Hoa cung.” Nguyễn An nhỏ giọng nhắc nhở nói.
“Các ngươi đứng dậy đi.” Giang Phi Vi hắng giọng, có chút khẩn trương.
Thất hoàng tử nghe thấy âm thanh bên ngoài, chạy chậm ra khỏi điện, thấy Giang Phi Vi đến, vội vàng tới dắt nàng.
Hắn ta giống như muốn nói cái gì, lại thấy Nguyễn An thì ngừng miệng.
Giang Phi Vi nhạy cảm cảm nhận được hắn đối với Nguyễn An không vui, nàng xoay người: “Nguyễn An, ngươi đi giúp ta lấy ít bánh ngọt đến đây đi.”.
“Vâng.” Nguyễn An khiến cho mấy tên thái giám kia mấy cái hất tay, một đoàn người lui ra, chỉ để lại hai người Giang Phi Vi và Thất hoàng tử.
Giang Phi Vi thấy Thất hoàng tử một thân y phục sạch sẽ, cười cười sờ đầu hắn ta: “Ở trong cung này như thế nào?”.
“...Thật xin lỗi.”.
Đây là lần đầu tiên Giang Phi Vi nghe Thất hoàng tử mở miệng nói chuyện.
Cổ họng hắn ta như vật gì đó xước vào làm bị thương, khẽ nói nhẹ nhàng, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp như giấy nhám cọ vào mặt gỗ thô ráp.
Thất hoàng tử nhanh chóng bắt được Giang Phi Vi sửng sốt, hắn ta chăm chú nắm bãi quần áo của mình, vẫn là tiếp tục nói: “...Nếu như ta, là hoàng tử được sủng ái, ta có thể cứu tỷ tỷ.”.
Ngày hôm trước, Thất hoàng tử được nhận vào Trọng Hoa cung tráng lệ này, người người đều vì biểu lộ chúc mừng nhìn về phía hắn, hắn ta lại không có một chút thích thú nào, ai sẽ quan tâm một hoàng tử như hắn? Hắn ta nhớ tới Giang Phi Vi bị Thuận Thiên đế gọi đến, bất an trong lòng ngày càng gia tăng.
Quả nhiên, hôm qua hắn ta rốt cuộc nghe được những hoạn quan kia lén lút bàn tán, mới biết Giang Phi Vi được ban cho Cố Ngôn.
Hắn ta từng cùng Cố Ngôn giáp mặt đánh nhau một lần, đó là lần duy nhất hắn ta được nhũ mẫu dẫn đi gặp Thuận Thiên đế.
Cố Ngôn mặc một bộ Nội Sử Mãng y đỏ rực, hơi thở trên người lại phảng phất như đá lạnh băng dưới suối vàng. Mà hắn ta sau khi thấy ánh mắt mình, giống như đánh giá một hạt cát trong bụi đất.
Nhưng đảo mắt, hắn ta quỳ gối trước mặt Thuận Thiên đế, mặc cho Thuận Thiên đế hắt rượu tới thấm ướt tóc trán.
Thất hoàng tử đột nhiên cho rằng, hắn cùng với những thái giám bắt nạt mình kia không có gì khác biệt, đều chỉ là những người thân thể không được đầy đủ thôi. Bọn hắn dựa vào quyền thế mà sống, cũng sẽ bởi vì hoàng quyền mà chết.
Người như vậy, sao có thể cho Giang Phi Vi cả đời an ổn an khang được chứ?
Giang Phi Vi thấy đáy mắt Thất hoàng tử lơ đãng xuất hiện tia khinh miệt, đột nhiên vô cùng tỉnh táo biết được, thời đại này đối với hoạn quan tự nhiên chán ghét và khinh bỉ. Chỉ cần bọn họ thiếu đi vật kia, bọn họ sẽ hoàn toàn bị trói buộc trong cung đình này, làm chó săn của đế vương, mà không phải là người bình thường.
Tay của nàng nắm chặt bả vai của Thất hoàng tử: “Thất hoàng tử, giữa ta với hắn, thật sự phát sinh rất nhiên chuyện, mà ta thật ra đối với hắn có... ý đồ không an phận.”.
“Không thể... nói như vậy.” Thất hoàng tử nghe thấy Giang Phi Vi tự mình nói ra lời này, nhíu chặt lông mày.
Giang Phi Vi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó khó coi của hắn ta, giống như một đại nhân nhỏ tuổi, không khỏi khẽ cười một tiếng: “Là thật nha.”.
Thất hoàng tử khăng khăng lắc đầu, nhưng không lên tiếng nữa. m thanh của hắn ta rất khó nghe, hắn ta không muốn Giang Phi Vi nghe nhiều, chỉ là thúc đẩy Giang Phi Vi, muốn cho nàng về viện tử nghỉ ngơi.
Giang Phi Vi làm sao dám chọc hắn ta nữa, hắn ta cũng sẽ không tiếp tục nói chuyện. Giang Phi Vi không có cách, đành phải đưa Thất hoàng tử tới chỗ thái giám hầu hạ trong nội viện tinh tế gặng hỏi, biết được bọn họ là người Cố Ngôn sắp xếp, nhìn cũng trung thực, mới yên lòng mà quay về viện lạc của mình.
Nguyễn An bưng bữa tối lên: “Cô nương, ăn cơm trước đi.”.
“Cố Ngôn đâu? Ta chờ hắn cùng ăn.”.
Nguyễn An cười nói: “Cố đốc công hôm nay phải đi trực, đặc biệt dặn dò, bảo cô nương ăn trước, buổi tối nghỉ ngơi sớm, không cần chờ ngài ấy.”.
Thấy Giang Phi Vi không có bác bỏ, tiểu cung nữ đứng một bên lập tức tiến lên, chuẩn bị phục vụ Giang Phi Vi ăn cơm, Giang Phi Vi lại lắc đầu: “Ta tự mình ăn cơm, không cần phục vụ.”.
Giang Phi Phi đang giơ đũa lên, thì nhìn thấy một tên tiểu thái giám vội vàng chạy vào phòng, trông thấy Giang Phi Vi đang dùng cơm, bị dọa sợ đến mức quỳ bịch lên trên mặt đất.
Nguyễn An vội vàng mắng: “Làm sao không có quy củ như vậy! Còn không mau đi xuống.”
“Đừng trách hắn, xảy ra chuyện gì rồi?” Giang Phi Vi nhẹ nhàng nói.
Tên tiểu thái giám kia thấy Giang Phi Vi không có ý tứ trách tội, mới run rẩy nói ra: “Là, là người của Cố Cẩn công công đến, nói Giang cô cô tỉnh rồi, muốn đưa lễ...”.
Cố Cẩn? Giang Phi Vi vẫn nhớ rõ nhân vật này, cũng là một trong những người con nuôi của Cố Toàn An. Không giống với Cố Ngôn ở trong cung bị chà xát mà lớn lên, Cố Cẩn là con thứ của một vị Ngự Sử tiền triều nào đó; bởi vì phạm tội sau khi vào cung, thì được Cố Toàn An che chở, tuyển vào Nội Thư đường. Khi tiên đế còn sống, hắn ta được xem là Tùy Đường Ngự Tiền thái giám.
Người này trong sách miêu tả không nhiều, chỉ biết là hắn vì thân phận trước kia của mình nên rất tự cao tự đại, lúc đầu chọn trúng Nhị hoàng tử làm chỗ dựa, nhưng mắt thấy thế lực Tam hoàng tử phát triển, hắn ta dựa vào bản lĩnh nịnh nọt, rốt cuộc là đã sống tới cuối. Nhận được ngoại sai Phượng Dương phòng giữ, bị quan viên trong triều lén lút giễu cợt vì “Lưỡng môn thiến”.
Người này lòng dạ nhỏ nhen, xem thường xuất thân thấp kém của Cố Ngôn, nên luôn cùng Cố Ngôn xung đột. So với hình tượng nhân vật phản diện của Cố Ngôn trong sách, hắn ta chính là vai phụ thích làm chuyện càn rỡ, cả ngày diễu võ giương oai, làm cho người ta chán ghét, hết lần này tới lần khác nhờ mạng lớn, sống tới cuối cùng.
Giang Phi Vi chậm rãi đứng dậy: “Đi, người ta tới tặng lễ, chẳng phải chúng ta cũng nên nhìn xem là cái gì sao?”.
Giang Phi Vi không để ý sự ngăn cản của Nguyễn An, thẳng tắp đi ra ngoài viện.
Trong nội viện ầm ĩ náo loạn một đoàn, nhưng Giang Phi Vi vừa đi tới, mấy tên tiểu thái giám giống như chim cút bao bọc vây quanh Giang Phi Vi.
Tên thái giám kia bị xô đẩy mặt chật vật gắt lên một cái, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười thỉnh an Giang Phi Vi: “Chào Giang cô cô.”.
Người kia tùy ý đánh giá Giang Phi Vi, nhìn thấy khuôn mặt nàng so với nương nương trong cung còn muốn mỹ lệ hơn một phần, không khỏi có chút ghen ghét.
Cố Ngôn này là cái vận khí cứt chó gì? Tứ hôn cũng có thể đụng được dạng cực phẩm như vậy?
Bất quá Giang Phi Vi này sợ là hận hắn chết đi, nghe nói nàng và Tào công tử rất có duyên phận, vậy mà bị gả cho loại mặt hàng như Cố Ngôn này; đặt vào hoàn cảnh trước kia, ngay cả hầu hạ Cố Cẩn cũng không xứng.
Hãy để cho bản thân lần nữa thêm dầu vào lửa cho sự thù hận này.
Giang Phi Vi nhận ra được ánh mắt bất thiện chí của hắn ta, có chút không thoải mái: “Ngươi là người bên cạnh Cố Cẩn? Tên là gì?”.
“Nô tài tên là Chung Tường, là chưởng gia của Cố Cẩn công công. Chủ tử chúng ta nghe nói Giang cô cô tỉnh rồi, đặc biệt để nô tài mang tới cho Giang cô cô... hạ lễ tân hôn.” Chung Tường cười đến cổ quái, hơi nghiêng cơ thể, để Giang Phi Vi nhìn thấy rõ “Hạ lễ” phía sau hắn ta.
Là hai bồn cây lựu đỏ rực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.