Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
Chương 302
Đoàn Tử Lai Tập
01/10/2022
Lâm Nghiêu vẫn thấy hơi do dự. “Đây chẳng phải kế hoạch ban đầu của điện hạ ư? Bảo Thái Hàn Trì đi thuyết phục những kẻ phản bội, lợi dụng sự đa nghi của Lý Tín để giết chúng, làm quan viên các châu phủ khác nghi
ngại. Những ngày qua có không ít quan viên đến quy thuận ta…”
Sở Thừa Tắc từ tốn nói: “Hai vạn quân, trong thế cục này, đủ để tự lập làm vua.”
Một câu thôi là đủ chặn đứng mọi phản bác của Lâm Nghiêu. Ngay lập tức hắn cũng nghĩ thông suốt.
Nếu lúc này An Nguyên Thanh dẫn quân đến quy thuận là bày tỏ lòng trung thành với Đại Sở, vậy sao lúc Sở Thừa Tắc vừa đánh chiếm Thanh Châu lại không thấy hắn mang binh đến giúp. Đã không thể nói đến trung thành vậy thì hẳn là đang quan sát tình hình.
Trước mắt quân Sở và quân Trần chưa biết thắng bại, An Nguyên Thanh đột nhiên không bàng quan nữa mà đến quy hàng, nếu gạt đi nỗi vui sướng bất ngờ vì có thêm địa bàn, cẩn thận ngẫm nghĩ lại sự việc này thì sẽ thấy trong đó chắc chắn có âm mưu gì.
Lâm Nghiêu gần như là hít hà một hơi, chắp tay bái phục Sở Thừa Tắc. “Vẫn là điện hạ suy nghĩ chu đáo nhất.”
Sở Thừa Tắc nói: “Cứ theo dõi trước đã, đừng để lộ điều gì.”
Lâm Nghiêu vội tuân lệnh.
—
Bàn xong chính sự, phải đi màn đêm buông xuống hẳn Sở Thừa Tắc mới về phủ. Người gác cửa nói Tần Tranh có việc tìm y, Sở Thừa Tắc bèn đi thẳng đến nhà chính.
Hôm nay sau khi đi giám sát tiến độ đào sông ngầm, Tần Tranh lại đi xem tiến độ đào mương dẫn nước. Đang mùa hè nắng bức, dù ngồi xe ngựa đi về thì cả người vẫn đầm đìa mồ hôi.
Sở Thừa Tắc vào phòng, gọi Tần Tranh một tiếng, không thấy cô đáp lại, vào nhà trong cũng không thấy ai nhưng bên phía phòng tắm thì nghe có tiếng nước.
Tần Tranh đang thư thái ngâm mình, gội đầu chưa xong thì bất chợt Sở Thừa Tắc vén rèm đi vào. Cô vô thức rụt người vào trong nước. “Ta chưa tắm xong.”
Tóc cô tuy mảnh nhưng lại rất dày, gội khá mất thời gian.
Cổ đại không có dầu gội đầu, bách tính bình thường dùng nước vo gạo gội, nhà ai không có gạo nấu thì dùng lá của các loại cây gội, người giàu có thì dùng nấm gội.
Trong phủ tuy có nấm nhưng đối với người đã quen có dầu gội như Tần Tranh thì gội đầu vẫn là một cực hình, mỗi lần cô phải gội rất lâu mới sạch được.
Mỹ nhân tắm rửa xưa nay vốn là bức tranh đẹp, có điều hiện nay Tần Tranh đang dội đầu nên tóc rối bù, một đống ướt sũng vắt trên đầu, rất khó để gọi là đẹp.
Sở Thừa Tắc im lặng một lúc rồi hỏi: “Nàng đang làm gì vậy?”
Tần Tranh ấp úng nói: “Gội đầu.”
Hai người tuy là phu thê chung chăn gối nhưng rất hiếm khi nhìn thấy người kia nhếch nhác như vậy.
Tính ra đây là lần đầu tiên Sở Thừa Tắc thấy Tần Tranh gội đầu.
Lúc hai người thân mật nhất, chẳng qua là cùng nhau tắm rửa, nhưng khi đó cô đâu có gội đầu.
Tần Tranh cố gắng cứu vãn hình tượng, giơ tay vuốt mái tóc ra sau.
Sở Thừa Tắc vốn định hỏi cô định nói gì với mình nhưng thấy vậy thì không nhịn được, nói: “Làm gì có ai gội đầu kiểu ấy.”
Y bước tới, cầm gáo múc một gáo nước, bảo: “Nhắm mắt lại.”
Tần Tranh nghi hoặc nhìn y. “Chàng giúp ta gội à?”
Sở Thừa Tắc không lên tiếng nhưng tay cầm gáo nước đã nói lên tất cả.
Tần Tranh mím môi, nhắm mắt lại. Sở Thừa Tắc dùng một tay nâng đầu cô lên, để cô ngửa người tựa vào thành bồn tắm, tay kia thì nhẹ nhàng xối nước. Năm ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc cô, dùng một lực vừa phải để xoa bóp, vô cùng kiên nhẫn tách những sợi tóc dính vào nhau ra.
Lúc ngón tay mân mê từ trên đỉnh đầu ra sau tai, y nhẹ nhàng xoa xoa.
Tần Tranh bật cười, rụt người lại. “Ngứa.”
Bàn tay đang sờ tai cô lại buông ra, lần ra sau tách tóc cô, thỉnh thoảng mát xa da đầu.
Ban đầu Tần Tranh còn cảm thấy hơi căng thẳng nhưng dần dần người được thả lỏng. Bôn ba cả ngày dài, cô bắt đầu buồn ngủ. “Tay nghề của chàng cũng khá lắm, trước kia có học qua ư.”
Sở Thừa Tắc nói: “Trên đầu toàn là các huyệt. Cứ nhấn vào đó thôi.”
Tần Tranh không khỏi nghĩ: tập võ thật tốt, vừa có thể phòng thân, lúc cần cũng có thể trở thành một thợ mát xa.
Sở Thừa Tắc từ tốn nói: “Hai vạn quân, trong thế cục này, đủ để tự lập làm vua.”
Một câu thôi là đủ chặn đứng mọi phản bác của Lâm Nghiêu. Ngay lập tức hắn cũng nghĩ thông suốt.
Nếu lúc này An Nguyên Thanh dẫn quân đến quy thuận là bày tỏ lòng trung thành với Đại Sở, vậy sao lúc Sở Thừa Tắc vừa đánh chiếm Thanh Châu lại không thấy hắn mang binh đến giúp. Đã không thể nói đến trung thành vậy thì hẳn là đang quan sát tình hình.
Trước mắt quân Sở và quân Trần chưa biết thắng bại, An Nguyên Thanh đột nhiên không bàng quan nữa mà đến quy hàng, nếu gạt đi nỗi vui sướng bất ngờ vì có thêm địa bàn, cẩn thận ngẫm nghĩ lại sự việc này thì sẽ thấy trong đó chắc chắn có âm mưu gì.
Lâm Nghiêu gần như là hít hà một hơi, chắp tay bái phục Sở Thừa Tắc. “Vẫn là điện hạ suy nghĩ chu đáo nhất.”
Sở Thừa Tắc nói: “Cứ theo dõi trước đã, đừng để lộ điều gì.”
Lâm Nghiêu vội tuân lệnh.
—
Bàn xong chính sự, phải đi màn đêm buông xuống hẳn Sở Thừa Tắc mới về phủ. Người gác cửa nói Tần Tranh có việc tìm y, Sở Thừa Tắc bèn đi thẳng đến nhà chính.
Hôm nay sau khi đi giám sát tiến độ đào sông ngầm, Tần Tranh lại đi xem tiến độ đào mương dẫn nước. Đang mùa hè nắng bức, dù ngồi xe ngựa đi về thì cả người vẫn đầm đìa mồ hôi.
Sở Thừa Tắc vào phòng, gọi Tần Tranh một tiếng, không thấy cô đáp lại, vào nhà trong cũng không thấy ai nhưng bên phía phòng tắm thì nghe có tiếng nước.
Tần Tranh đang thư thái ngâm mình, gội đầu chưa xong thì bất chợt Sở Thừa Tắc vén rèm đi vào. Cô vô thức rụt người vào trong nước. “Ta chưa tắm xong.”
Tóc cô tuy mảnh nhưng lại rất dày, gội khá mất thời gian.
Cổ đại không có dầu gội đầu, bách tính bình thường dùng nước vo gạo gội, nhà ai không có gạo nấu thì dùng lá của các loại cây gội, người giàu có thì dùng nấm gội.
Trong phủ tuy có nấm nhưng đối với người đã quen có dầu gội như Tần Tranh thì gội đầu vẫn là một cực hình, mỗi lần cô phải gội rất lâu mới sạch được.
Mỹ nhân tắm rửa xưa nay vốn là bức tranh đẹp, có điều hiện nay Tần Tranh đang dội đầu nên tóc rối bù, một đống ướt sũng vắt trên đầu, rất khó để gọi là đẹp.
Sở Thừa Tắc im lặng một lúc rồi hỏi: “Nàng đang làm gì vậy?”
Tần Tranh ấp úng nói: “Gội đầu.”
Hai người tuy là phu thê chung chăn gối nhưng rất hiếm khi nhìn thấy người kia nhếch nhác như vậy.
Tính ra đây là lần đầu tiên Sở Thừa Tắc thấy Tần Tranh gội đầu.
Lúc hai người thân mật nhất, chẳng qua là cùng nhau tắm rửa, nhưng khi đó cô đâu có gội đầu.
Tần Tranh cố gắng cứu vãn hình tượng, giơ tay vuốt mái tóc ra sau.
Sở Thừa Tắc vốn định hỏi cô định nói gì với mình nhưng thấy vậy thì không nhịn được, nói: “Làm gì có ai gội đầu kiểu ấy.”
Y bước tới, cầm gáo múc một gáo nước, bảo: “Nhắm mắt lại.”
Tần Tranh nghi hoặc nhìn y. “Chàng giúp ta gội à?”
Sở Thừa Tắc không lên tiếng nhưng tay cầm gáo nước đã nói lên tất cả.
Tần Tranh mím môi, nhắm mắt lại. Sở Thừa Tắc dùng một tay nâng đầu cô lên, để cô ngửa người tựa vào thành bồn tắm, tay kia thì nhẹ nhàng xối nước. Năm ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc cô, dùng một lực vừa phải để xoa bóp, vô cùng kiên nhẫn tách những sợi tóc dính vào nhau ra.
Lúc ngón tay mân mê từ trên đỉnh đầu ra sau tai, y nhẹ nhàng xoa xoa.
Tần Tranh bật cười, rụt người lại. “Ngứa.”
Bàn tay đang sờ tai cô lại buông ra, lần ra sau tách tóc cô, thỉnh thoảng mát xa da đầu.
Ban đầu Tần Tranh còn cảm thấy hơi căng thẳng nhưng dần dần người được thả lỏng. Bôn ba cả ngày dài, cô bắt đầu buồn ngủ. “Tay nghề của chàng cũng khá lắm, trước kia có học qua ư.”
Sở Thừa Tắc nói: “Trên đầu toàn là các huyệt. Cứ nhấn vào đó thôi.”
Tần Tranh không khỏi nghĩ: tập võ thật tốt, vừa có thể phòng thân, lúc cần cũng có thể trở thành một thợ mát xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.