Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
Chương 303
Đoàn Tử Lai Tập
01/10/2022
Dùng nước dội lại tóc cô lần nữa, lúc thả chiếc gáo xuống, nhìn thấy hai cánh tay ngọc gác lên thành bồn tắm của Tần Tranh, Sở Thừa Tắc không
nhịn được cúi người hôn khẽ lên vai cô một cái, hỏi: “Nàng nhắn với
người gác cổng là có việc tìm ta à?”
Bờ vai truyền đến cảm giác ấm nóng ngưa ngứa, Tần Tranh run lên định né tránh nhưng nhớ ra cần bàn công việc nên quay lại. “Chẳng phải trước đó chàng thương nghị của Tống đại nhân là định tập kích quân Trần sao. Ta có một biện pháp “âm binh trợ giúp”.”
Phát hiện ánh mắt Sở Thừa Tắc đờ ra một giây, Tần Tranh cúi đầu, mặt đỏ bừng, vội rụt vào trong nước.
Sở Thừa Tắc đột nhiên nói: “Thấy hết rồi.”
Tai Tần Tranh đỏ ửng, cô lườm y một cái.
Sở Thừa Tắc thu nụ cười trên môi lại, quay lại chuyện ban nãy. “Nàng định để các tướng sĩ giả làm âm binh à?”
Người này tuy không đàng hoàng nhưng lúc nói chuyện chính sự, chỉ cần nói nửa đầu là y có thể đoán được nửa sau.
Tần Tranh gật đầu, bảo: “Hôm nay khi đi giám sát tiến độ đào sông ngầm, ta nghe dân làng nói gần đó có một ngọn núi, ban đêm toàn là quỷ làm dân làng ai cũng kinh sợ. Ta nghĩ chúng ta có thể dùng lửa quỷ làm nhiễu loạn tầm mắt của quân Trần, nhân cơ hội tập kích khiến chúng tưởng là âm binh.”
Trước kia Sở Thừa Tắc cũng từng nghe qua chuyện lửa quỷ, cũng tận mắt chứng kiến, phần lớn là gần những bãi tha ma. Người đời đều kính sợ nhưng y từng dẫn một nhánh tàn quân xuyên qua một ngọn núi toàn là lửa quỷ mà cũng không thấy ma quỷ nào ám như lời đồn, vì thế y không hề sợ thứ này.
Nghe Tần Tranh nói có thể dùng lửa quỷ để giả âm binh, y vô thức hỏi: “Nàng không sợ à?"
Tần Tranh ngẩn ra, thầm nghĩ thứ gọi là lửa quỷ chẳng qua chỉ là hiện tượng phốt pho trong xương người bị đốt cháy mà thôi.
Nhiệt độ cháy của phốt pho rất thấp, hơn bốn mươi độ là có thể bắt cháy. Mùa hè trời nóng bức, ban ngày mặt trời chói chang nên không ai nhìn thấy, ban đêm chúng phát sáng, lại ở gần bãi tha ma nên người đời mới gọi là lửa quỷ.
Cái gì mà đứa trẻ lên núi về trở nên si ngốc, có lẽ là bị dọa điên mà thôi. Lửa quỷ có thể đuổi theo người là vì phốt pho trong không khí bị cháy, tạo thành lửa máu xanh, động vật hay người lúc chạy sẽ khiến không khí chuyển động, phốt pho vì thế cũng bay theo, nhìn giống như là đang đuổi theo người ta vậy.
Với người xưa mà nói, điều này quả thật kinh khủng, có thể khiến một đứa trẻ mới lớn trở nên ngây ngốc cũng là bình thường.
Tần Tranh nói: “Thật ra lửa quỷ trên núi cũng giống như lửa do gỗ đốt tạo thành, điểm khác nhau là lửa quỷ ấy được hình thành từ xương cốt của người chết. Không nhất định là xương người, động vật trên núi chết cũng có thể tạo thành lửa quỷ, không có gì đáng sợ.”
Đây là lần đầu tiên Sở Thừa Tắc nghe giải thích nguyên nhân tạo thành lửa quỷ. Y hỏi: “Đây chính là đáp án được ngàn năm sau giải ư?”
“Ừm.” Trong khoảnh khắc, Tần Tranh cảm thấy Sở Thừa Tắc rất muốn tìm hiểu chuyện ngàn năm sau nên bèn nói: “Một ngàn năm sau, rất nhiều thứ đều được làm sáng tỏ, loài người còn có thể lên đến mặt trăng.”
Sở Thừa Tắc sững sờ. “Người đời sau bắt đầu tu tiên à?”
Tần Tranh: “…Không, dựa vào khoa học kỹ thuật.”
Sợ Sở Thừa Tắc không hiểu cái gì là khoa học kỹ thuật, cô giải thích thêm. “Một ngàn năm sau, người ở đó và người ở đây không có gì khác nhau, đều là người thường, chẳng qua là xuất hiện rất nhiều người thông minh, phát minh ra các loại công cụ lợi hại, nhờ những công cụ ấy mà ta có thể lên trời, xuống biển.”
Sở Thừa Tắc dùng khăn lau tóc cho cô, nghe cô nói thế thì bỗng lên tiếng. “Nghe có vẻ là một triều địa rất tốt. Nếu thế gian có luân hồi, ta cũng muốn ngàn năm sau được đến nơi nàng sống để xem thử.”
“Được thôi, đến khi đó ta và chàng cùng đi xem.”
Sở Thừa Tắc nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình của cô, ánh mắt trở nên dịu lại. Y khẽ hôn lên mép tóc cô, “ừ” một tiếng.
Giang sơn vạn dặm này, ta cũng muốn cùng nàng nhìn ngắm.
Bờ vai truyền đến cảm giác ấm nóng ngưa ngứa, Tần Tranh run lên định né tránh nhưng nhớ ra cần bàn công việc nên quay lại. “Chẳng phải trước đó chàng thương nghị của Tống đại nhân là định tập kích quân Trần sao. Ta có một biện pháp “âm binh trợ giúp”.”
Phát hiện ánh mắt Sở Thừa Tắc đờ ra một giây, Tần Tranh cúi đầu, mặt đỏ bừng, vội rụt vào trong nước.
Sở Thừa Tắc đột nhiên nói: “Thấy hết rồi.”
Tai Tần Tranh đỏ ửng, cô lườm y một cái.
Sở Thừa Tắc thu nụ cười trên môi lại, quay lại chuyện ban nãy. “Nàng định để các tướng sĩ giả làm âm binh à?”
Người này tuy không đàng hoàng nhưng lúc nói chuyện chính sự, chỉ cần nói nửa đầu là y có thể đoán được nửa sau.
Tần Tranh gật đầu, bảo: “Hôm nay khi đi giám sát tiến độ đào sông ngầm, ta nghe dân làng nói gần đó có một ngọn núi, ban đêm toàn là quỷ làm dân làng ai cũng kinh sợ. Ta nghĩ chúng ta có thể dùng lửa quỷ làm nhiễu loạn tầm mắt của quân Trần, nhân cơ hội tập kích khiến chúng tưởng là âm binh.”
Trước kia Sở Thừa Tắc cũng từng nghe qua chuyện lửa quỷ, cũng tận mắt chứng kiến, phần lớn là gần những bãi tha ma. Người đời đều kính sợ nhưng y từng dẫn một nhánh tàn quân xuyên qua một ngọn núi toàn là lửa quỷ mà cũng không thấy ma quỷ nào ám như lời đồn, vì thế y không hề sợ thứ này.
Nghe Tần Tranh nói có thể dùng lửa quỷ để giả âm binh, y vô thức hỏi: “Nàng không sợ à?"
Tần Tranh ngẩn ra, thầm nghĩ thứ gọi là lửa quỷ chẳng qua chỉ là hiện tượng phốt pho trong xương người bị đốt cháy mà thôi.
Nhiệt độ cháy của phốt pho rất thấp, hơn bốn mươi độ là có thể bắt cháy. Mùa hè trời nóng bức, ban ngày mặt trời chói chang nên không ai nhìn thấy, ban đêm chúng phát sáng, lại ở gần bãi tha ma nên người đời mới gọi là lửa quỷ.
Cái gì mà đứa trẻ lên núi về trở nên si ngốc, có lẽ là bị dọa điên mà thôi. Lửa quỷ có thể đuổi theo người là vì phốt pho trong không khí bị cháy, tạo thành lửa máu xanh, động vật hay người lúc chạy sẽ khiến không khí chuyển động, phốt pho vì thế cũng bay theo, nhìn giống như là đang đuổi theo người ta vậy.
Với người xưa mà nói, điều này quả thật kinh khủng, có thể khiến một đứa trẻ mới lớn trở nên ngây ngốc cũng là bình thường.
Tần Tranh nói: “Thật ra lửa quỷ trên núi cũng giống như lửa do gỗ đốt tạo thành, điểm khác nhau là lửa quỷ ấy được hình thành từ xương cốt của người chết. Không nhất định là xương người, động vật trên núi chết cũng có thể tạo thành lửa quỷ, không có gì đáng sợ.”
Đây là lần đầu tiên Sở Thừa Tắc nghe giải thích nguyên nhân tạo thành lửa quỷ. Y hỏi: “Đây chính là đáp án được ngàn năm sau giải ư?”
“Ừm.” Trong khoảnh khắc, Tần Tranh cảm thấy Sở Thừa Tắc rất muốn tìm hiểu chuyện ngàn năm sau nên bèn nói: “Một ngàn năm sau, rất nhiều thứ đều được làm sáng tỏ, loài người còn có thể lên đến mặt trăng.”
Sở Thừa Tắc sững sờ. “Người đời sau bắt đầu tu tiên à?”
Tần Tranh: “…Không, dựa vào khoa học kỹ thuật.”
Sợ Sở Thừa Tắc không hiểu cái gì là khoa học kỹ thuật, cô giải thích thêm. “Một ngàn năm sau, người ở đó và người ở đây không có gì khác nhau, đều là người thường, chẳng qua là xuất hiện rất nhiều người thông minh, phát minh ra các loại công cụ lợi hại, nhờ những công cụ ấy mà ta có thể lên trời, xuống biển.”
Sở Thừa Tắc dùng khăn lau tóc cho cô, nghe cô nói thế thì bỗng lên tiếng. “Nghe có vẻ là một triều địa rất tốt. Nếu thế gian có luân hồi, ta cũng muốn ngàn năm sau được đến nơi nàng sống để xem thử.”
“Được thôi, đến khi đó ta và chàng cùng đi xem.”
Sở Thừa Tắc nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình của cô, ánh mắt trở nên dịu lại. Y khẽ hôn lên mép tóc cô, “ừ” một tiếng.
Giang sơn vạn dặm này, ta cũng muốn cùng nàng nhìn ngắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.