Xuyên Thành Trứng Của Vai Ác Diệt Thế (Xuyên Nhanh)
Chương 390: Thế Giới Tận Tế Rồi
Vọng Thư
29/06/2024
Hệ thống chưa kịp nói xong, trứng vàng đã vội vã nhảy lên bay thẳng vào mông ba, sau đó lại bị ba bắt lấy.
Trứng vàng: “…”
Hệ thống: [Ha ha ha ha!]
Cuối cùng vẻ mặt Sở Hàn Thâm cũng xuất hiện sự thay đổi, cậu giơ quả trứng vàng cố ý giả chết lên quan sát một lúc, cuối cùng quyết định ôm cả trứng vàng cùng vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Sở Hàn Thâm phát hiện trước mặt cậu trứng vàng sẽ giả chết, nhưng chỉ cần cậu hơi lơ là một chút thôi trứng vàng sẽ bay thẳng về phía sau lưng cậu bằng một góc độ xảo trá nào đó.
Cứ thế Sở Hàn Thâm vừa rửa tay vừa bắt trứng vàng, vừa cúi đầu rửa mặt vừa bắt trứng vàng, vừa thay quần áo vừa bắt trứng vàng. Sở Hàn Thâm làm một phần bò bít tết ăn sáng, trứng vàng bắt đầu thay đổi sách lược, nó tìm đủ loại cơ hội đâm vào sau lưng Sở Hàn Thâm ngay trước mặt cậu.
Sở Hàn Thâm cảm nhận được tên nhóc trong trứng vội vàng muốn ra ngoài, nhưng tại sao nó luôn đập vào phía sau cậu chứ?
Sở Hàn Thâm híp đôi mắt hẹp dài, tuy cậu có rèn luyện khả năng phản ứng từ trước nhưng hiện tại cơ thể cậu thật sự quá yếu.
Sở Hàn Thâm đặt trứng vàng lên bàn, vừa dùng dao nĩa ăn bò bít tết vừa sẵn sàng đối phó với trứng vàng bỗng nhiên nổi điên.
Sở Hàn Thâm ăn bữa sáng được một nửa điện thoại bỗng nhiên vang lên, người đàn ông nhìn hai chữ “Tiểu Ninh” trên màn hình rồi nở một nụ cười vừa lòng.
Con ngươi màu lam sâu thẳm nháy mắt trở nên vừa thần bí lại vừa nguy hiểm, cậu thuần thục bắt lấy trứng vàng sau đó tiện tay ấn nút nghe máy: “Tiểu Ninh”
Sở Hàn Thâm vừa dứt lời quả trứng trong tay cậu như bị ấn chốt mở nào đó, vỏ trứng “răng rắc” xuất hiện vết nứt, một đứa trẻ đội một mảnh vỏ trứng vàng óng ánh chui ra.
Nhóc con vừa xoa xoa cái trán đau nhức vừa chỉ vào điện thoại trên tay Sở Hàn Thâm: “Ai da!”
Sở Hàn Thâm cứ nghĩ cậu gặp được trứng vàng do may mắn, nhưng lúc này cậu thấy rõ bộ dạng nhóc con mới phát hiện mọi chuyện dường như không giống suy nghĩ của cậu.
Sở Nhạc Ninh ở đầu dây bên kia lên tiếng: “Anh Thâm? Em làm phiền anh ạ? Bên anh… có trẻ con ư?”
Sở Hàn Thâm bịt miệng nhóc con, bình tĩnh phủ nhận: “Hả? Không đâu, chỉ có anh ở đây thôi, sao thế?”
Nhóc con giương nanh múa vuốt muốn thoát khỏi bàn tay ba, kết quả Sở Hàn Thâm đã đồng ý cho Sở Nhạc Ninh vay một trăm vạn mà nhóc con mệt tới mức rút gân vẫn không thể thoát ra được.
Nhóc con đợi ba ngắt máy rồi tức giận cầm tay ba lên cắn mạnh, chỉ là nhóc đã biến thành một đứa bé không có răng, cặp lợi mềm mại màu hồng không hề có lực sát thương chút nào.
Hệ thống tức giận đấm ngực dậm chân trong đầu nhóc con: [Trời ạ! Sao lại đồng ý cơ chứ! Linh hồn Sở Nhạc Ninh đã đổi thành người khác rồi, thằng nhóc này vay tiền là để mua sắm vật tư đó!]
Sở Hàn Thâm xác định trong vỏ trứng không hề có lòng đỏ hay bất cứ chất lỏng nào mới chạm vào làn da khô thoáng, mềm mịn trên người nhóc con. Cậu ôm thẳng tên nhóc muốn gây tổn hại ba mình ra ngoài.
Nhóc con xinh xắn chỉ nặng khoảng 1,5kg, cái đầu nho nhỏ to bằng một bàn tay Sở Hàn Thâm.
Sở Hàn Thâm ôm nhóc con cả người trơn bóng vào lòng, cậu vừa về phòng ngủ vừa bấm điện thoại gọi thư ký để đối phương chuẩn bị cho Sở Nhạc Ninh một trăm vạn tiền mặt sau đó sắp xếp một số chuyện khác.
Nhóc con còn đang mơ mơ màng màng không hiểu tại sao mình lại trở về lúc còn bé, nhóc đang dùng cái đầu thông minh suy nghĩ bỗng nghe thấy ba nhắc đến chuyện cho tên khốn kia vay tiền, nhóc con tức tới mức muốn nổi điên.
Nhóc con lộn nhào xuống giường nhân lúc ba đang tập trung nói chuyện điện thoại.
Sở Hàn Thâm đang bận chuyện công việc, cậu quay sang thấy nhóc con leo lên bàn chiến đấu với miếng bò bít tết thì nhếch môi cười, không chú ý đến nhóc nữa.
Cậu hoàn toàn không ngờ nhóc con chui ra ngoài rồi còn có thể ôm miếng bò bít tết trở lại vỏ trứng, tiếp tục tấn công xương cụt cậu.
Cậu nhất thời không cảnh giác khiến nhóc con thành công đập vào xương cụt phá vỡ vỏ trứng.
Vỏ trứng răng rắc vỡ vụn, Sở Hàn Thâm cảm giác xương cụt đau nhức nhưng không quá nghiêm trọng kèm theo tiếng em bé khóc lóc chào đời: “Oa oa.”
Sở Hàn Thâm quay đầu lại thấy một đứa trẻ giả vờ gào khóc trong khi chẳng có giọt nước mắt nào. Nhóc con cầm nửa miếng bò bít tết cọ đầy dầu mỡ lên người, nhóc thử hai hàm lợi hồng nhạt ngậm lấy miếng thịt tạo thành hai má lúm đồng tiền. Hiển nhiên nhóc con cực kỳ vui vẻ sau khi phá vỏ phía sau mông ba.
Sở Hàn Thâm: "..."
Sở Hàn Thâm ngắt máy rồi dẫn nhóc con vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Nhóc con cực kỳ phối hợp để cậu tắm rửa, đôi mắt xanh lam to tròn nhìn cậu chăm chú. Đây là lần đầu tiên Sở Hàn Thâm cảm nhận được thứ tình cảm yêu thương quấn quýt này.
Nhóc con chưa biết nói chuyện, nhóc gập ghềnh thử rất nhiều lần mới mềm mại phát ra một tiếng: “Ba ơi.”
Người đàn ông hơi giật mình, đáy mắt tối đi. Cậu nhanh chóng đè nén phần cảm xúc này xuống.
Sở Hàn Thâm không thể hiểu nổi bản thân, cuộc sống của cậu trải qua bao nhiêu thăng trầm vậy mà lại dễ dàng bị cảm xúc của nhóc con làm thay đổi, cậu còn tưởng mình bị virus thánh phụ nhập tới mức hết thuốc chữa nữa chứ.
Trứng vàng: “…”
Hệ thống: [Ha ha ha ha!]
Cuối cùng vẻ mặt Sở Hàn Thâm cũng xuất hiện sự thay đổi, cậu giơ quả trứng vàng cố ý giả chết lên quan sát một lúc, cuối cùng quyết định ôm cả trứng vàng cùng vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Sở Hàn Thâm phát hiện trước mặt cậu trứng vàng sẽ giả chết, nhưng chỉ cần cậu hơi lơ là một chút thôi trứng vàng sẽ bay thẳng về phía sau lưng cậu bằng một góc độ xảo trá nào đó.
Cứ thế Sở Hàn Thâm vừa rửa tay vừa bắt trứng vàng, vừa cúi đầu rửa mặt vừa bắt trứng vàng, vừa thay quần áo vừa bắt trứng vàng. Sở Hàn Thâm làm một phần bò bít tết ăn sáng, trứng vàng bắt đầu thay đổi sách lược, nó tìm đủ loại cơ hội đâm vào sau lưng Sở Hàn Thâm ngay trước mặt cậu.
Sở Hàn Thâm cảm nhận được tên nhóc trong trứng vội vàng muốn ra ngoài, nhưng tại sao nó luôn đập vào phía sau cậu chứ?
Sở Hàn Thâm híp đôi mắt hẹp dài, tuy cậu có rèn luyện khả năng phản ứng từ trước nhưng hiện tại cơ thể cậu thật sự quá yếu.
Sở Hàn Thâm đặt trứng vàng lên bàn, vừa dùng dao nĩa ăn bò bít tết vừa sẵn sàng đối phó với trứng vàng bỗng nhiên nổi điên.
Sở Hàn Thâm ăn bữa sáng được một nửa điện thoại bỗng nhiên vang lên, người đàn ông nhìn hai chữ “Tiểu Ninh” trên màn hình rồi nở một nụ cười vừa lòng.
Con ngươi màu lam sâu thẳm nháy mắt trở nên vừa thần bí lại vừa nguy hiểm, cậu thuần thục bắt lấy trứng vàng sau đó tiện tay ấn nút nghe máy: “Tiểu Ninh”
Sở Hàn Thâm vừa dứt lời quả trứng trong tay cậu như bị ấn chốt mở nào đó, vỏ trứng “răng rắc” xuất hiện vết nứt, một đứa trẻ đội một mảnh vỏ trứng vàng óng ánh chui ra.
Nhóc con vừa xoa xoa cái trán đau nhức vừa chỉ vào điện thoại trên tay Sở Hàn Thâm: “Ai da!”
Sở Hàn Thâm cứ nghĩ cậu gặp được trứng vàng do may mắn, nhưng lúc này cậu thấy rõ bộ dạng nhóc con mới phát hiện mọi chuyện dường như không giống suy nghĩ của cậu.
Sở Nhạc Ninh ở đầu dây bên kia lên tiếng: “Anh Thâm? Em làm phiền anh ạ? Bên anh… có trẻ con ư?”
Sở Hàn Thâm bịt miệng nhóc con, bình tĩnh phủ nhận: “Hả? Không đâu, chỉ có anh ở đây thôi, sao thế?”
Nhóc con giương nanh múa vuốt muốn thoát khỏi bàn tay ba, kết quả Sở Hàn Thâm đã đồng ý cho Sở Nhạc Ninh vay một trăm vạn mà nhóc con mệt tới mức rút gân vẫn không thể thoát ra được.
Nhóc con đợi ba ngắt máy rồi tức giận cầm tay ba lên cắn mạnh, chỉ là nhóc đã biến thành một đứa bé không có răng, cặp lợi mềm mại màu hồng không hề có lực sát thương chút nào.
Hệ thống tức giận đấm ngực dậm chân trong đầu nhóc con: [Trời ạ! Sao lại đồng ý cơ chứ! Linh hồn Sở Nhạc Ninh đã đổi thành người khác rồi, thằng nhóc này vay tiền là để mua sắm vật tư đó!]
Sở Hàn Thâm xác định trong vỏ trứng không hề có lòng đỏ hay bất cứ chất lỏng nào mới chạm vào làn da khô thoáng, mềm mịn trên người nhóc con. Cậu ôm thẳng tên nhóc muốn gây tổn hại ba mình ra ngoài.
Nhóc con xinh xắn chỉ nặng khoảng 1,5kg, cái đầu nho nhỏ to bằng một bàn tay Sở Hàn Thâm.
Sở Hàn Thâm ôm nhóc con cả người trơn bóng vào lòng, cậu vừa về phòng ngủ vừa bấm điện thoại gọi thư ký để đối phương chuẩn bị cho Sở Nhạc Ninh một trăm vạn tiền mặt sau đó sắp xếp một số chuyện khác.
Nhóc con còn đang mơ mơ màng màng không hiểu tại sao mình lại trở về lúc còn bé, nhóc đang dùng cái đầu thông minh suy nghĩ bỗng nghe thấy ba nhắc đến chuyện cho tên khốn kia vay tiền, nhóc con tức tới mức muốn nổi điên.
Nhóc con lộn nhào xuống giường nhân lúc ba đang tập trung nói chuyện điện thoại.
Sở Hàn Thâm đang bận chuyện công việc, cậu quay sang thấy nhóc con leo lên bàn chiến đấu với miếng bò bít tết thì nhếch môi cười, không chú ý đến nhóc nữa.
Cậu hoàn toàn không ngờ nhóc con chui ra ngoài rồi còn có thể ôm miếng bò bít tết trở lại vỏ trứng, tiếp tục tấn công xương cụt cậu.
Cậu nhất thời không cảnh giác khiến nhóc con thành công đập vào xương cụt phá vỡ vỏ trứng.
Vỏ trứng răng rắc vỡ vụn, Sở Hàn Thâm cảm giác xương cụt đau nhức nhưng không quá nghiêm trọng kèm theo tiếng em bé khóc lóc chào đời: “Oa oa.”
Sở Hàn Thâm quay đầu lại thấy một đứa trẻ giả vờ gào khóc trong khi chẳng có giọt nước mắt nào. Nhóc con cầm nửa miếng bò bít tết cọ đầy dầu mỡ lên người, nhóc thử hai hàm lợi hồng nhạt ngậm lấy miếng thịt tạo thành hai má lúm đồng tiền. Hiển nhiên nhóc con cực kỳ vui vẻ sau khi phá vỏ phía sau mông ba.
Sở Hàn Thâm: "..."
Sở Hàn Thâm ngắt máy rồi dẫn nhóc con vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Nhóc con cực kỳ phối hợp để cậu tắm rửa, đôi mắt xanh lam to tròn nhìn cậu chăm chú. Đây là lần đầu tiên Sở Hàn Thâm cảm nhận được thứ tình cảm yêu thương quấn quýt này.
Nhóc con chưa biết nói chuyện, nhóc gập ghềnh thử rất nhiều lần mới mềm mại phát ra một tiếng: “Ba ơi.”
Người đàn ông hơi giật mình, đáy mắt tối đi. Cậu nhanh chóng đè nén phần cảm xúc này xuống.
Sở Hàn Thâm không thể hiểu nổi bản thân, cuộc sống của cậu trải qua bao nhiêu thăng trầm vậy mà lại dễ dàng bị cảm xúc của nhóc con làm thay đổi, cậu còn tưởng mình bị virus thánh phụ nhập tới mức hết thuốc chữa nữa chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.