Xuyên Thành Trứng Của Vai Ác Diệt Thế (Xuyên Nhanh)
Chương 391: Thế Giới Tận Tế Rồi
Vọng Thư
29/06/2024
Dù sau đó thái độ Sở Hàn Thâm có lạnh nhạt và bình tĩnh thế nào nhóc con vẫn không hề chớp mắt nhìn cậu bằng đôi mắt chăm chú, thỉnh thoảng nhóc con sẽ phát ra âm thanh non nớt, ngọt ngào nhỏ xíu.
Tới khi Sở Hàn Thâm lấy mất miếng thịt bò bít tết nguội ngắt và bị rơi bẩn trên tay nhóc con mới gào khóc dữ dội: “Oa.”
Sở Hàn Thâm trước lạ sau quen, cậu lấy tay chặn miệng nhóc con lại. Nhưng cậu vừa che miệng nhóc con lại một dòng nước từ phía dưới bỗng phun lên.
Sở Hàn Thâm nhìn xuống chiếc áo sơ mi ướt một mảng lớn, không hiểu sao cậu lại cảm thấy hình ảnh này thật quen thuộc.
Nhất là nhóc con luôn miệng cười khanh khách, mềm mại mà hào hứng gọi: “Ba ơi!”
Cảm nhận được trước người ấm áp và ẩm ướt, Sở Hàn Thâm không thể chịu đựng nhiều hơn một giây nào, trực tiếp ôm nhóc con vừa mặc kỹ lưỡng đi vào phòng tắm vòi sen tắm rửa thêm lần nữa.
Lần này sau khi tắm xong, Sở Hàn Thâm trực tiếp dùng khăn tắm bọc nhóc con thành một con tằm, nhất là nửa người dưới, sau khi tầng tầng bao bọc nhóc con như một cái hồ lô chỉ dùng khăn tắm chế tạo, bởi vì đáy dày có thể tiện tay dựng thẳng.
Tuy rằng ký ức lúc trước nhóc con xuyên qua bốn tiểu thế giới nhỏ vẫn còn lưu lại hơn phân nửa, nhưng không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng của các nhân tố nhiều mặt về phát triển thể chất và nồng độ hormon của đứa trẻ.
Đặc biệt là đứa trẻ như nhóc con hiện tại thần kinh não phát triển không hoàn toàn, mặc dù trên linh hồn nhóc đã là đứa nhóc con lớn ba tuổi trưởng thành, nhưng biến trở về thân thể đứa trẻ vẫn không có biện pháp tự kiểm soát chuẩn xác.
Lần nữa về tới tuổi tác không thể kiểm soát tiểu tiện, nhóc con muốn nói rất nhiều, nhưng đầu lưỡi nhỏ không biết phối hợp, hơn nữa sự chú ý của nhóc cứ luôn không tự giác chạy lệch.
Giống như hiện tại, nhóc theo lý nên quấn lấy ba ruột cản trở đối phương đưa tiền cho người xấu, nhưng vẫn khó có thể tự khống chế mà chơi trò "vỏ ngoài" của mình.
Đựng trong khăn tắm, phát giác mình giống như một bình hoa đứng ở trên bàn trà, vỗ bàn tay nhỏ vui vẻ cười khanh khách, vẫn nhờ hệ thống nhắc nhở trong đầu nhóc, nhóc con mới phát ra giọng mềm mại bắt đầu oa oa gào khóc.
Thiết bị báo động nhóc con tuyệt đối không phải là chuyện đùa, Sở Hàn Thâm đang chuẩn bị cho tận thế muốn xem nhẹ cũng không được.
Có điều nhóc con dễ dỗ, chỉ cần ôm trong ngực lập tức ngừng nhe oa kêu loạn, cái miệng nhỏ nhắn mở ra hợp vào giống như rất muốn tham dự vào, bất lực nói cả buổi chỉ có thể phát ra một loạt lời vô nghĩa như "a a", "oa oa", "ba ba", "ê ê".
Điều duy nhất Sở Hàn Thâm cần lo lắng chính là, liệu đứa trẻ này có thể biến thành súng phun nước làm ướt cả người cậu không.
Đứa bé này không lớn chút nào cả, nhưng mà nước tiểu của nó lại có thể thấm sâu xuyên qua từng lớp, ướt đẫm toàn bộ cơ thể của cậu, nhưng bởi vì Sở Hàn Thâm đã đặt mua tã giấy cỡ nhỏ nhất trước đó, tai họa ngầm này rất nhanh bị giải quyết.
Cùng với tã giấy còn có quần áo trẻ em cỡ nhỏ nhất, sữa bột, túi xách…
Trong đống đó, Sở Hàn Thâm chọn một bộ áo liền thân màu lam nhạt mặc vào cho nhóc con, tuy rằng nhóc con mặc vào không chỉ lớn hơn một thước, nhưng thoạt nhìn thật sự đáng yêu hơn lúc quấn khăn tắm nhiều.
Đặc biệt vào lúc nào cũng nhóc con chớp đôi mắt to ngập nước, ngẩng cái đầu nhỏ lông xù hướng cậu phóng ra sóng ánh sáng yêu ba.
Sau này Sở Hàn Thâm viết một đống danh sách nhu yếu phẩm của trẻ sơ sinh mới đột nhiên ý thức được, dường như cậu nhìn thấy nhóc con đã ngầm thừa nhận muốn sống chung với đứa trẻ, thậm chí sau khi nhóc con có dung mạo tương tự cậu gọi "ba ơi", theo bản năng coi nhóc như đứa trẻ của mình đến chăm sóc.
Trên thực tế vào lúc thế giới xảy ra khác thường, từ trên trời rơi xuống một quả trứng nhỏ, tuy rằng thoạt nhìn rất giống cậu, nhưng rất có thể chỉ là bé quái vật, tại sao không đủ ba cân đã có thể phát dục hoàn toàn giống với đứa trẻ con người?
Nghĩ đến đây, dấu vết giữa mày Sở Hàn Thâm sâu thêm, lần nữa cân nhắc nhóc con trong khuỷu tay, thô bạo lột xác trong đầu, phát hiện tất cả đều không phải ảo giác của cậu, nhóc con thật sự ở trong hơn một giờ qua, thể trọng tăng trưởng chừng một cân.
Sở Hàn Thâm chống lại đôi mắt to sáng chói như bảo thạch lóe sáng, mỗi lần bốn mắt nhìn nhau, nhóc con đều dùng giọng sữa nhỏ hạnh phúc vô cùng vui vẻ gọi: "Ba ơi!"
Sở Hàn Thâm im lặng, coi rung động đáy lòng quy cho lòng Thánh Phụ tâm khiến cậu căm thù đến tận xương tủy, nhưng cậu vẫn quyết định nuôi đứa trẻ quái vật.
Nhóc con đến từ mưa thiên thạch, kiếp trước mưa thiên thạch không thể để cho cậu biến dị ra dị năng có tính công kích thường thấy, cậu xem như nhóc con là quà tặng kèm khi trọng sinh, nuôi lớn có lẽ có thể có được tác dụng không ngờ đến, Sở Hàn Thâm rất nhanh đã thuyết phục chính bản thân.
Toàn bộ quá trình không phải cậu không nghĩ tới mình kiểu dị năng không có tính công kích, cảnh thân mang "đứa con khác thường", trong tận thế mang theo một đứa trẻ độ khó sinh tồn tăng cao bao nhiêu, nhưng khuynh hướng cân bằng bên trong của cậu ấy quá rõ ràng, Sở Hàn Thâm không suy nghĩ chuyện này lâu, quyết định sau đó tập trung hết tinh lực về tận thế sắp đến.
Tới khi Sở Hàn Thâm lấy mất miếng thịt bò bít tết nguội ngắt và bị rơi bẩn trên tay nhóc con mới gào khóc dữ dội: “Oa.”
Sở Hàn Thâm trước lạ sau quen, cậu lấy tay chặn miệng nhóc con lại. Nhưng cậu vừa che miệng nhóc con lại một dòng nước từ phía dưới bỗng phun lên.
Sở Hàn Thâm nhìn xuống chiếc áo sơ mi ướt một mảng lớn, không hiểu sao cậu lại cảm thấy hình ảnh này thật quen thuộc.
Nhất là nhóc con luôn miệng cười khanh khách, mềm mại mà hào hứng gọi: “Ba ơi!”
Cảm nhận được trước người ấm áp và ẩm ướt, Sở Hàn Thâm không thể chịu đựng nhiều hơn một giây nào, trực tiếp ôm nhóc con vừa mặc kỹ lưỡng đi vào phòng tắm vòi sen tắm rửa thêm lần nữa.
Lần này sau khi tắm xong, Sở Hàn Thâm trực tiếp dùng khăn tắm bọc nhóc con thành một con tằm, nhất là nửa người dưới, sau khi tầng tầng bao bọc nhóc con như một cái hồ lô chỉ dùng khăn tắm chế tạo, bởi vì đáy dày có thể tiện tay dựng thẳng.
Tuy rằng ký ức lúc trước nhóc con xuyên qua bốn tiểu thế giới nhỏ vẫn còn lưu lại hơn phân nửa, nhưng không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng của các nhân tố nhiều mặt về phát triển thể chất và nồng độ hormon của đứa trẻ.
Đặc biệt là đứa trẻ như nhóc con hiện tại thần kinh não phát triển không hoàn toàn, mặc dù trên linh hồn nhóc đã là đứa nhóc con lớn ba tuổi trưởng thành, nhưng biến trở về thân thể đứa trẻ vẫn không có biện pháp tự kiểm soát chuẩn xác.
Lần nữa về tới tuổi tác không thể kiểm soát tiểu tiện, nhóc con muốn nói rất nhiều, nhưng đầu lưỡi nhỏ không biết phối hợp, hơn nữa sự chú ý của nhóc cứ luôn không tự giác chạy lệch.
Giống như hiện tại, nhóc theo lý nên quấn lấy ba ruột cản trở đối phương đưa tiền cho người xấu, nhưng vẫn khó có thể tự khống chế mà chơi trò "vỏ ngoài" của mình.
Đựng trong khăn tắm, phát giác mình giống như một bình hoa đứng ở trên bàn trà, vỗ bàn tay nhỏ vui vẻ cười khanh khách, vẫn nhờ hệ thống nhắc nhở trong đầu nhóc, nhóc con mới phát ra giọng mềm mại bắt đầu oa oa gào khóc.
Thiết bị báo động nhóc con tuyệt đối không phải là chuyện đùa, Sở Hàn Thâm đang chuẩn bị cho tận thế muốn xem nhẹ cũng không được.
Có điều nhóc con dễ dỗ, chỉ cần ôm trong ngực lập tức ngừng nhe oa kêu loạn, cái miệng nhỏ nhắn mở ra hợp vào giống như rất muốn tham dự vào, bất lực nói cả buổi chỉ có thể phát ra một loạt lời vô nghĩa như "a a", "oa oa", "ba ba", "ê ê".
Điều duy nhất Sở Hàn Thâm cần lo lắng chính là, liệu đứa trẻ này có thể biến thành súng phun nước làm ướt cả người cậu không.
Đứa bé này không lớn chút nào cả, nhưng mà nước tiểu của nó lại có thể thấm sâu xuyên qua từng lớp, ướt đẫm toàn bộ cơ thể của cậu, nhưng bởi vì Sở Hàn Thâm đã đặt mua tã giấy cỡ nhỏ nhất trước đó, tai họa ngầm này rất nhanh bị giải quyết.
Cùng với tã giấy còn có quần áo trẻ em cỡ nhỏ nhất, sữa bột, túi xách…
Trong đống đó, Sở Hàn Thâm chọn một bộ áo liền thân màu lam nhạt mặc vào cho nhóc con, tuy rằng nhóc con mặc vào không chỉ lớn hơn một thước, nhưng thoạt nhìn thật sự đáng yêu hơn lúc quấn khăn tắm nhiều.
Đặc biệt vào lúc nào cũng nhóc con chớp đôi mắt to ngập nước, ngẩng cái đầu nhỏ lông xù hướng cậu phóng ra sóng ánh sáng yêu ba.
Sau này Sở Hàn Thâm viết một đống danh sách nhu yếu phẩm của trẻ sơ sinh mới đột nhiên ý thức được, dường như cậu nhìn thấy nhóc con đã ngầm thừa nhận muốn sống chung với đứa trẻ, thậm chí sau khi nhóc con có dung mạo tương tự cậu gọi "ba ơi", theo bản năng coi nhóc như đứa trẻ của mình đến chăm sóc.
Trên thực tế vào lúc thế giới xảy ra khác thường, từ trên trời rơi xuống một quả trứng nhỏ, tuy rằng thoạt nhìn rất giống cậu, nhưng rất có thể chỉ là bé quái vật, tại sao không đủ ba cân đã có thể phát dục hoàn toàn giống với đứa trẻ con người?
Nghĩ đến đây, dấu vết giữa mày Sở Hàn Thâm sâu thêm, lần nữa cân nhắc nhóc con trong khuỷu tay, thô bạo lột xác trong đầu, phát hiện tất cả đều không phải ảo giác của cậu, nhóc con thật sự ở trong hơn một giờ qua, thể trọng tăng trưởng chừng một cân.
Sở Hàn Thâm chống lại đôi mắt to sáng chói như bảo thạch lóe sáng, mỗi lần bốn mắt nhìn nhau, nhóc con đều dùng giọng sữa nhỏ hạnh phúc vô cùng vui vẻ gọi: "Ba ơi!"
Sở Hàn Thâm im lặng, coi rung động đáy lòng quy cho lòng Thánh Phụ tâm khiến cậu căm thù đến tận xương tủy, nhưng cậu vẫn quyết định nuôi đứa trẻ quái vật.
Nhóc con đến từ mưa thiên thạch, kiếp trước mưa thiên thạch không thể để cho cậu biến dị ra dị năng có tính công kích thường thấy, cậu xem như nhóc con là quà tặng kèm khi trọng sinh, nuôi lớn có lẽ có thể có được tác dụng không ngờ đến, Sở Hàn Thâm rất nhanh đã thuyết phục chính bản thân.
Toàn bộ quá trình không phải cậu không nghĩ tới mình kiểu dị năng không có tính công kích, cảnh thân mang "đứa con khác thường", trong tận thế mang theo một đứa trẻ độ khó sinh tồn tăng cao bao nhiêu, nhưng khuynh hướng cân bằng bên trong của cậu ấy quá rõ ràng, Sở Hàn Thâm không suy nghĩ chuyện này lâu, quyết định sau đó tập trung hết tinh lực về tận thế sắp đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.