Xuyên Thành Trứng Của Vai Ác Diệt Thế (Xuyên Nhanh)
Chương 365: Tiên Tôn Mỹ Cường Thảm
Vọng Thư
29/06/2024
Thần huyết bị ma hóa đang lưu thông khắp cơ thể Kỳ Hàn Thâm, máu trong kinh mạch của hắn không ngừng chuyển từ đỏ sang đen, làn da trắng lạnh nổi lên những đường gân đen, dần dần lan rộng khắp cơ thể, đôi mắt xanh đậm nhắm hờ cũng bị ma huyết đỏ sẫm tràn vào.
Gió đen gào rít giận dữ, toàn bộ vực thẳm bị ma khí bao trùm. Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Kỳ Hàn Thâm sắp sửa nhập ma thì quả trứng vàng khổng lồ mang theo ánh sáng vàng rực rỡ đã xé toạc luồng ma khí hung hãn trong bóng tối, đập thẳng vào xương cụt của Kỳ Hàn Thâm.
Nếu không phải vực sâu được bảo vệ bởi cấm chế do sư tổ ẩn dật của Vân Cực Tông để lại, chỉ có người ở Đại Thừa Kỳ mới có thể phá hủy thì e rằng động tĩnh dữ dội như vậy đã làm rung chuyển cả đất trời từ lâu.
Sau khi xem xong, hệ thống lập tức chuyển sang màn hình điều khiển, xác nhận thấy mục tiêu nhiệm vụ vẫn còn sống mới tiếp tục nhe răng trợn mắt chờ bụi đất lắng xuống.
Trước tiên, hệ thống nhìn thấy một vầng sáng lớn trong màn bụi dày đặc, sau đó lại nghe thấy tiếng ho non nớt của thằng nhóc.
Hệ thống không thể giấu được phấn khích: [Bát Bát!]
Thằng nhóc không rảnh hàn huyên với chú hệ thống, nhóc bị bụi bặm làm sặc đến ngạt thở, cái hắt hơi bị kìm nén giữa chừng phải mất một lúc lâu mới hắt ra được.
"Hắt xì!"
Cùng với tiếng hắt xì đáng yêu, khói bụi tràn ngập trong không khí lấy nhóc con làm trung tâm mà bắn xa ra, bao gồm cả bụi bặm bám trên người ba.
Hệ thống: [!]
Chỉ một cú hắt hơi của thằng nhóc đã xua tan hết bụi bay mờ mịt. Lần này, vỏ trứng vỡ cũng không lập tức biến mất, những mảnh lớn thì vẫn ở nguyên vị trí, còn vô số mảnh vụn thì bay vào vách đá phía xa theo cú hắt hơi , bám vào đó lấp lánh như sao trời, xua tan đi hết bóng tối trong hang.
Vì vậy, hệ thống có thể nhìn thấy rõ ràng thằng nhóc ở giữa màn hình đang ngồi trên mảnh vỏ trứng lớn nhất, ôm đầu gối và nhìn lên với vẻ vô cùng hoang mang.
Mà ở dưới thân thằng nhóc chính là Kỳ Hàn Thâm đã bất tỉnh, nằm sấp mặt trên mặt đất.
Tin tốt, thằng nhóc xuất hiện kịp thời, ba vẫn chưa nhập ma.
Tin xấu, không chỉ ma khí bị thằng nhóc đánh tan mà ba ruột cũng bị thằng nhóc đập thẳng vào đất.
Ừ, “vào đất” theo đúng nghĩa đen.
Cơ thể người đàn ông bị vùi trong lòng đất, bộ quần áo dính máu trên người đã sớm cháy thành tro tàn, bụi bặm bị cú hắt hơi của thằng nhóc thổi bay, vì thế cả ba và con đều trong tình trạng trần truồng và chỉ cách nhau một lớp vỏ trứng dày phát sáng.
Thằng nhóc ngồi trong vỏ trứng như một chiếc ghế xoay, vừa đạp đôi chân ngắn ngủn vừa nhìn xung quanh, nhóc hít hít cái mũi nhỏ đang hơi ngứa để cố gắng tìm kiếm dấu vết của ba. Tuy nhiên, lúc này ba đang nằm dang tay dang chân, cơ thể bị chôn vùi hoàn toàn trong lòng đất, nằm ngay trong điểm mù của thằng nhóc.
Thằng nhóc bối rối nói: "Chú hệ thống ơi, ba đâu mất rồi?"
Hệ thống không đành lòng nhìn thẳng: "Bát Bát... Cháu cúi đầu nhìn xuống đi..."
Thằng nhóc: "?"
Thằng nhóc: "A! Tại sao ba chỉ còn lại mỗi lớp da thế này!"
Thằng nhóc hét lên và chui ra khỏi vỏ trứng, lăn đi lăn lại chiếc "ghế xoay" vỏ trứng của mình. Trước khi nước mắt trào ra, nhóc mới phát hiện ba không bị mình đập nát thành người giấy, vẫn là hình người 3D!
Thằng nhóc lập tức nhặt một mảnh trứng vỡ vừa tay từ bên cạnh, hì hục đào cả người ba ra và kiểm tra kỹ lưỡng một vòng.
Ngoại trừ phần xương cụt xuất hiện một vết lõm nhỏ không rõ lý do ra thì cơ thể ba không có vết xước nào, thậm chí những đường gân màu tím đen nổi trên cơ thể mà hệ thống nhìn thấy trước đó cũng biến mất không còn dấu vết.
Hệ thống gãi đầu, chẳng lẽ đã bị thằng nhóc thanh tẩy chỉ bằng một nút?
Thằng nhóc xác nhận ba mình không bị thương, hốc mắt đỏ hoe lập tức khô lại, nhóc chợt vỗ cái đầu nhỏ của mình, nhớ tới nhiệm vụ đầu tiên sau khi nở là nặn trứng cho ba!
Khác với hai thế giới nhỏ trước đó có năng lực chịu đựng hạn chế, thằng nhóc phải trần chuồng mỗi lần nở ra, mà vỏ trứng vỡ vụn cũng sẽ nhanh chóng biến mất sau khi nhóc phá vỡ, nhóc chỉ có thể gửi hy vọng tiếp tế từ đồng bọn.
Tuy lần này thằng nhóc không nhớ quá nhiều, nhưng nhóc vẫn nhớ công dụng của vỏ trứng. Vì vậy, nhóc lập tức nhặt mảnh vỏ trứng lớn và dày nhất, vốn vẫn luôn bị nhóc ngồi đè lên, sau đó kẹp vào bàn tay nhỏ bắt đầu nhào nặn như thể đang nặn cục tẩy cao su phát sáng. Nhóc nhanh chóng vo vỏ trứng vàng thành một quả cầu vàng nhỏ có kích thước bằng nắm tay, xung quanh quả cầu phát ra ánh sáng rực rỡ.
Thằng nhóc mệt nhọc thở hổn hển, bàn tay nhỏ nhắn chạm vào trán, lập tức nhét quả trứng vàng được nặn tròn vào trong miệng ba.
Môi mỏng vốn luôn mím chặt của Kỳ Hàn Thâm bị thằng nhóc mở ra đến mức to nhất, nhưng dường như vẫn chẳng nhét nổi được một nửa, chứ đừng nói là nuốt xuống.
Thằng nhóc cau mày, những gợi ý còn sót lại trong đầu không ngừng thúc giục nhóc phải nhanh chóng cho ba ăn quả trứng vàng này, chỉ có như vậy mới có thể cứu được mạng ba.
Lý do rất đơn giản, trong tình trạng hiện tại của Kỳ Hàn Thâm, không nhập ma thì chỉ có con đường chết, nhưng một khi đã nhập ma thì không còn đường quay đầu, thế nên thằng nhóc muốn cứu ba, chỉ còn cách giúp ba tái tạo kim đan.
Gió đen gào rít giận dữ, toàn bộ vực thẳm bị ma khí bao trùm. Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Kỳ Hàn Thâm sắp sửa nhập ma thì quả trứng vàng khổng lồ mang theo ánh sáng vàng rực rỡ đã xé toạc luồng ma khí hung hãn trong bóng tối, đập thẳng vào xương cụt của Kỳ Hàn Thâm.
Nếu không phải vực sâu được bảo vệ bởi cấm chế do sư tổ ẩn dật của Vân Cực Tông để lại, chỉ có người ở Đại Thừa Kỳ mới có thể phá hủy thì e rằng động tĩnh dữ dội như vậy đã làm rung chuyển cả đất trời từ lâu.
Sau khi xem xong, hệ thống lập tức chuyển sang màn hình điều khiển, xác nhận thấy mục tiêu nhiệm vụ vẫn còn sống mới tiếp tục nhe răng trợn mắt chờ bụi đất lắng xuống.
Trước tiên, hệ thống nhìn thấy một vầng sáng lớn trong màn bụi dày đặc, sau đó lại nghe thấy tiếng ho non nớt của thằng nhóc.
Hệ thống không thể giấu được phấn khích: [Bát Bát!]
Thằng nhóc không rảnh hàn huyên với chú hệ thống, nhóc bị bụi bặm làm sặc đến ngạt thở, cái hắt hơi bị kìm nén giữa chừng phải mất một lúc lâu mới hắt ra được.
"Hắt xì!"
Cùng với tiếng hắt xì đáng yêu, khói bụi tràn ngập trong không khí lấy nhóc con làm trung tâm mà bắn xa ra, bao gồm cả bụi bặm bám trên người ba.
Hệ thống: [!]
Chỉ một cú hắt hơi của thằng nhóc đã xua tan hết bụi bay mờ mịt. Lần này, vỏ trứng vỡ cũng không lập tức biến mất, những mảnh lớn thì vẫn ở nguyên vị trí, còn vô số mảnh vụn thì bay vào vách đá phía xa theo cú hắt hơi , bám vào đó lấp lánh như sao trời, xua tan đi hết bóng tối trong hang.
Vì vậy, hệ thống có thể nhìn thấy rõ ràng thằng nhóc ở giữa màn hình đang ngồi trên mảnh vỏ trứng lớn nhất, ôm đầu gối và nhìn lên với vẻ vô cùng hoang mang.
Mà ở dưới thân thằng nhóc chính là Kỳ Hàn Thâm đã bất tỉnh, nằm sấp mặt trên mặt đất.
Tin tốt, thằng nhóc xuất hiện kịp thời, ba vẫn chưa nhập ma.
Tin xấu, không chỉ ma khí bị thằng nhóc đánh tan mà ba ruột cũng bị thằng nhóc đập thẳng vào đất.
Ừ, “vào đất” theo đúng nghĩa đen.
Cơ thể người đàn ông bị vùi trong lòng đất, bộ quần áo dính máu trên người đã sớm cháy thành tro tàn, bụi bặm bị cú hắt hơi của thằng nhóc thổi bay, vì thế cả ba và con đều trong tình trạng trần truồng và chỉ cách nhau một lớp vỏ trứng dày phát sáng.
Thằng nhóc ngồi trong vỏ trứng như một chiếc ghế xoay, vừa đạp đôi chân ngắn ngủn vừa nhìn xung quanh, nhóc hít hít cái mũi nhỏ đang hơi ngứa để cố gắng tìm kiếm dấu vết của ba. Tuy nhiên, lúc này ba đang nằm dang tay dang chân, cơ thể bị chôn vùi hoàn toàn trong lòng đất, nằm ngay trong điểm mù của thằng nhóc.
Thằng nhóc bối rối nói: "Chú hệ thống ơi, ba đâu mất rồi?"
Hệ thống không đành lòng nhìn thẳng: "Bát Bát... Cháu cúi đầu nhìn xuống đi..."
Thằng nhóc: "?"
Thằng nhóc: "A! Tại sao ba chỉ còn lại mỗi lớp da thế này!"
Thằng nhóc hét lên và chui ra khỏi vỏ trứng, lăn đi lăn lại chiếc "ghế xoay" vỏ trứng của mình. Trước khi nước mắt trào ra, nhóc mới phát hiện ba không bị mình đập nát thành người giấy, vẫn là hình người 3D!
Thằng nhóc lập tức nhặt một mảnh trứng vỡ vừa tay từ bên cạnh, hì hục đào cả người ba ra và kiểm tra kỹ lưỡng một vòng.
Ngoại trừ phần xương cụt xuất hiện một vết lõm nhỏ không rõ lý do ra thì cơ thể ba không có vết xước nào, thậm chí những đường gân màu tím đen nổi trên cơ thể mà hệ thống nhìn thấy trước đó cũng biến mất không còn dấu vết.
Hệ thống gãi đầu, chẳng lẽ đã bị thằng nhóc thanh tẩy chỉ bằng một nút?
Thằng nhóc xác nhận ba mình không bị thương, hốc mắt đỏ hoe lập tức khô lại, nhóc chợt vỗ cái đầu nhỏ của mình, nhớ tới nhiệm vụ đầu tiên sau khi nở là nặn trứng cho ba!
Khác với hai thế giới nhỏ trước đó có năng lực chịu đựng hạn chế, thằng nhóc phải trần chuồng mỗi lần nở ra, mà vỏ trứng vỡ vụn cũng sẽ nhanh chóng biến mất sau khi nhóc phá vỡ, nhóc chỉ có thể gửi hy vọng tiếp tế từ đồng bọn.
Tuy lần này thằng nhóc không nhớ quá nhiều, nhưng nhóc vẫn nhớ công dụng của vỏ trứng. Vì vậy, nhóc lập tức nhặt mảnh vỏ trứng lớn và dày nhất, vốn vẫn luôn bị nhóc ngồi đè lên, sau đó kẹp vào bàn tay nhỏ bắt đầu nhào nặn như thể đang nặn cục tẩy cao su phát sáng. Nhóc nhanh chóng vo vỏ trứng vàng thành một quả cầu vàng nhỏ có kích thước bằng nắm tay, xung quanh quả cầu phát ra ánh sáng rực rỡ.
Thằng nhóc mệt nhọc thở hổn hển, bàn tay nhỏ nhắn chạm vào trán, lập tức nhét quả trứng vàng được nặn tròn vào trong miệng ba.
Môi mỏng vốn luôn mím chặt của Kỳ Hàn Thâm bị thằng nhóc mở ra đến mức to nhất, nhưng dường như vẫn chẳng nhét nổi được một nửa, chứ đừng nói là nuốt xuống.
Thằng nhóc cau mày, những gợi ý còn sót lại trong đầu không ngừng thúc giục nhóc phải nhanh chóng cho ba ăn quả trứng vàng này, chỉ có như vậy mới có thể cứu được mạng ba.
Lý do rất đơn giản, trong tình trạng hiện tại của Kỳ Hàn Thâm, không nhập ma thì chỉ có con đường chết, nhưng một khi đã nhập ma thì không còn đường quay đầu, thế nên thằng nhóc muốn cứu ba, chỉ còn cách giúp ba tái tạo kim đan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.