Xuyên Thành Trứng Của Vai Ác Diệt Thế (Xuyên Nhanh)
Chương 366: Tiên Tôn Mỹ Cường Thảm
Vọng Thư
29/06/2024
Giờ đây kim đan đã nặn thành, nhưng kích thước không phù hợp nên không thể nhét vào miệng, thằng nhóc nhíu mày suy nghĩ mấy đêm, cuối cùng vẫn không nỡ lòng khoét lỗ trên bụng ba, vậy nên nhóc chỉ có thể giơ cao nắm đấm bé xíu và đập mạnh vào, nhét viên kim đan to bằng nắm tay vào cổ họng ba.
Đương nhiên như vậy vẫn chưa xong. Tiếp theo, thằng nhóc vừa kêu ‘hây hây’, vừa dùng hết sức lực giúp ba đẩy viên kim đan từ cổ họng xuống đan điền.
Kim đan đã đi vào nhưng nó vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với cơ thể của Kỳ Hàn Thâm, vẫn có thể nhìn thấy nó tỏa ra ánh sáng mờ nhạt cách một lớp da thịt và xương cốt.
Thằng nhóc mệt mỏi đến mức suýt nôn trớ, hai bàn tay nhỏ trắng nõn bị mài đỏ, trán và cổ cũng toát ra không ít mồ hôi, chẳng qua cơ thể kiếp này của nhóc vốn chính là linh thể bẩm sinh, mồ hôi chảy ra cũng tỏa ra khí tức thanh khiết, khi thu thập lại, nó chính là một loại linh dịch cao cấp trị giá hàng ngàn vàng.
Tuy rằng thằng nhóc không rõ nguyên nhân, nhưng nhóc biết rằng chỉ cần nhét kim đan vào trong cơ thể ba là mọi chuyện sẽ ổn thoả. Thằng nhóc vì chuyện nặn trứng mà hao hết thể lực, cuối cùng cũng làm xong, nhóc thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cơ thể nhỏ bé không thể chống đỡ được nữa.
Vốn dĩ thằng nhóc đang nằm trên ngực ba, ngẩng đầu lên là có thể quan sát bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, một lúc sau, mí mắt của thằng nhóc không chịu nổi nữa mà ngả người vào vòng tay của ba.
Ban đầu chỉ có nửa cơ thể bên trên của thằng nhóc nằm trên ngực Kỳ Hàn Thâm, nhưng sau khi nằm một lúc, nhóc ghét bỏ nền đất lạnh lẽo không êm ái như da thịt mềm mại mịn màng của ba nên thân thể nhỏ tròn trịa leo dần lên cao, cho đến khi hoàn toàn nằm vắt vẻo trên ngực ba mới thôi.
Thằng nhóc trong lúc ngủ mơ cảm thấy vô cùng an tâm, như thể quay trở lại lúc nhóc mới sinh ra, ngày nào cũng được ngủ trong lòng ba, nhưng lại quên mất giờ đây nhóc đã là một cục thịt nặng tới hai mươi cân.
Mặc dù mới có hai tuổi nhưng thằng nhóc ở thế giới trước được nuôi nấng rất tốt, đôi tay nhỏ bé trắng nõn, đôi chân ngắn ngủn mập mạp như búp sen, cục thịt nhỏ nặng như vậy đè lên ngực Kỳ Hàn Thâm, suýt nữa khiến hắn nghẹt thở.
Kỳ Hàn Thâm cũng là một linh thể bẩm sinh, sau khi có Kim Đan, hắn có thể tự động hấp thụ linh khí xung quanh, lẽ ra hắn sẽ sớm tỉnh lại, nhưng do quá yếu ớt nên bị kéo vào hết cơn ác mộng này đến cơn ác mộng khác.
Hai ba con họ cứ nằm như vậy, thằng nhóc đè lên ba, ba nằm mơ, ngủ với nhau suốt bảy ngày bảy đêm.
Hệ thống thấy thằng nhóc mệt mỏi ngủ thiếp đi nên tạm thời chuyển sang thế giới khác làm việc, cũng vì vậy bỏ lỡ cảnh chiếc đuôi nhỏ được sinh ra trong lúc thằng nhóc ngủ mơ, đợi đến lúc nó quay trở về, linh lực của thằng nhóc đã dần hồi phục và cái đuôi cũng đã biến mất không còn dấu vết.
Lẽ ra sau khi linh lực của thằng nhóc hồi phục sẽ tự động tỉnh dậy, nhưng từ khi còn là một em bé, nhóc đã thích ngủ nướng, bây giờ muốn ngủ thêm một chút cũng là hết sức bình thường, vẫn là Kỳ Hàn Thâm mở mắt ra trước.
Kỳ Hàn Thâm bị đè ở ngực bảy ngày liên tiếp, sau khi tỉnh dậy, đương nhiên sắc hắn không thể nào tốt hơn được, đặc biệt là vừa mở mắt đã nhìn thấy một thằng nhóc béo mập nằm co rúc trong lòng ngực mình, phản ứng đầu tiên của hắn chính là lại mơ một giấc mơ khác.
Nếu không, làm sao trong mật thất của Vân Cực Tông lại có một tiểu đồng linh thể bẩm sinh? Linh lực của hắn làm sao có thể tự dịch chuyển?
Thằng nhóc ngủ nướng dường như cũng nhận thức được, hàng mi dài đen nhánh như lông quạ khẽ run rẩy, một lát sau mới từ từ mở ra, hai đôi mắt xanh đậm phản chiếu vào nhau.
Kỳ Hàn Thâm khẽ nhướng mày, thằng nhóc vui vẻ gọi to: "Bố ơi!"
“... Ồ không đúng, là ba ơi!”
“Ba ơi, cuối cùng ba cũng tỉnh rồi! Con nhớ ba lắm!” Thằng nhóc vừa nói vừa ngồi dậy khỏi ngực Kỳ Hàn Thâm.
Thân hình nặng hai mươi cân của thằng nhóc béo không nhúc nhích thì còn ổn, dù sao bị đè lên người suốt bảy ngày bảy đêm như vậy, Kỳ Hàn Thâm đã thấy quen, nhưng khi nhóc đột nhiên cử động, hắn lập tức cảm thấy mình bị đè đến mức khó thở.
Thằng nhóc chống người dậy mới phát hiện trên người mình có thêm một chiếc áo choàng tỏa ra ánh sáng lờ mờ, Khi cúi đầu nhìn xuống nhìn, nhóc thấy ba cũng mặc một chiếc cùng kiểu, trên đó còn lưu lại hơi thở vỏ trứng vô cùng quen thuộc của thằng nhóc, thằng nhóc lập tức vui mừng kêu "oa oa".
Hóa ra vỏ trứng còn có thể sử dụng như vậy! Thằng nhóc vui mừng khôn xiết, nhịn không được quơ chân múa tay, Kỳ Hàn Thâm thực sự không chịu nổi nữa, duỗi tay đẩy thằng nhóc ra.
Vừa đẩy thằng nhóc ra, hắn lập tức cảm thấy dễ thở hơn nhiều, Kỳ Hàn Thâm hít một hơi thật sâu quan sát hoàn cảnh xung quanh, lông mày càng nhíu chặt hơn, như đang thắc mắc tại sao giấc mơ lần này lại bình yên đến vậy?
Sự chú ý của thằng nhóc bị thu hút bởi bộ trang phục tu chân ba con do vỏ trứng vàng tự động biến ra, thậm chí bị đẩy ra cũng không hề tức giận. Nhóc đứng dậy xoay một vòng rồi dậm dậm chân, cảm nhận được chiếc áo choàng màu vàng nhạt vừa vặn và đôi ủng nhỏ êm chân.
Đương nhiên như vậy vẫn chưa xong. Tiếp theo, thằng nhóc vừa kêu ‘hây hây’, vừa dùng hết sức lực giúp ba đẩy viên kim đan từ cổ họng xuống đan điền.
Kim đan đã đi vào nhưng nó vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với cơ thể của Kỳ Hàn Thâm, vẫn có thể nhìn thấy nó tỏa ra ánh sáng mờ nhạt cách một lớp da thịt và xương cốt.
Thằng nhóc mệt mỏi đến mức suýt nôn trớ, hai bàn tay nhỏ trắng nõn bị mài đỏ, trán và cổ cũng toát ra không ít mồ hôi, chẳng qua cơ thể kiếp này của nhóc vốn chính là linh thể bẩm sinh, mồ hôi chảy ra cũng tỏa ra khí tức thanh khiết, khi thu thập lại, nó chính là một loại linh dịch cao cấp trị giá hàng ngàn vàng.
Tuy rằng thằng nhóc không rõ nguyên nhân, nhưng nhóc biết rằng chỉ cần nhét kim đan vào trong cơ thể ba là mọi chuyện sẽ ổn thoả. Thằng nhóc vì chuyện nặn trứng mà hao hết thể lực, cuối cùng cũng làm xong, nhóc thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cơ thể nhỏ bé không thể chống đỡ được nữa.
Vốn dĩ thằng nhóc đang nằm trên ngực ba, ngẩng đầu lên là có thể quan sát bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, một lúc sau, mí mắt của thằng nhóc không chịu nổi nữa mà ngả người vào vòng tay của ba.
Ban đầu chỉ có nửa cơ thể bên trên của thằng nhóc nằm trên ngực Kỳ Hàn Thâm, nhưng sau khi nằm một lúc, nhóc ghét bỏ nền đất lạnh lẽo không êm ái như da thịt mềm mại mịn màng của ba nên thân thể nhỏ tròn trịa leo dần lên cao, cho đến khi hoàn toàn nằm vắt vẻo trên ngực ba mới thôi.
Thằng nhóc trong lúc ngủ mơ cảm thấy vô cùng an tâm, như thể quay trở lại lúc nhóc mới sinh ra, ngày nào cũng được ngủ trong lòng ba, nhưng lại quên mất giờ đây nhóc đã là một cục thịt nặng tới hai mươi cân.
Mặc dù mới có hai tuổi nhưng thằng nhóc ở thế giới trước được nuôi nấng rất tốt, đôi tay nhỏ bé trắng nõn, đôi chân ngắn ngủn mập mạp như búp sen, cục thịt nhỏ nặng như vậy đè lên ngực Kỳ Hàn Thâm, suýt nữa khiến hắn nghẹt thở.
Kỳ Hàn Thâm cũng là một linh thể bẩm sinh, sau khi có Kim Đan, hắn có thể tự động hấp thụ linh khí xung quanh, lẽ ra hắn sẽ sớm tỉnh lại, nhưng do quá yếu ớt nên bị kéo vào hết cơn ác mộng này đến cơn ác mộng khác.
Hai ba con họ cứ nằm như vậy, thằng nhóc đè lên ba, ba nằm mơ, ngủ với nhau suốt bảy ngày bảy đêm.
Hệ thống thấy thằng nhóc mệt mỏi ngủ thiếp đi nên tạm thời chuyển sang thế giới khác làm việc, cũng vì vậy bỏ lỡ cảnh chiếc đuôi nhỏ được sinh ra trong lúc thằng nhóc ngủ mơ, đợi đến lúc nó quay trở về, linh lực của thằng nhóc đã dần hồi phục và cái đuôi cũng đã biến mất không còn dấu vết.
Lẽ ra sau khi linh lực của thằng nhóc hồi phục sẽ tự động tỉnh dậy, nhưng từ khi còn là một em bé, nhóc đã thích ngủ nướng, bây giờ muốn ngủ thêm một chút cũng là hết sức bình thường, vẫn là Kỳ Hàn Thâm mở mắt ra trước.
Kỳ Hàn Thâm bị đè ở ngực bảy ngày liên tiếp, sau khi tỉnh dậy, đương nhiên sắc hắn không thể nào tốt hơn được, đặc biệt là vừa mở mắt đã nhìn thấy một thằng nhóc béo mập nằm co rúc trong lòng ngực mình, phản ứng đầu tiên của hắn chính là lại mơ một giấc mơ khác.
Nếu không, làm sao trong mật thất của Vân Cực Tông lại có một tiểu đồng linh thể bẩm sinh? Linh lực của hắn làm sao có thể tự dịch chuyển?
Thằng nhóc ngủ nướng dường như cũng nhận thức được, hàng mi dài đen nhánh như lông quạ khẽ run rẩy, một lát sau mới từ từ mở ra, hai đôi mắt xanh đậm phản chiếu vào nhau.
Kỳ Hàn Thâm khẽ nhướng mày, thằng nhóc vui vẻ gọi to: "Bố ơi!"
“... Ồ không đúng, là ba ơi!”
“Ba ơi, cuối cùng ba cũng tỉnh rồi! Con nhớ ba lắm!” Thằng nhóc vừa nói vừa ngồi dậy khỏi ngực Kỳ Hàn Thâm.
Thân hình nặng hai mươi cân của thằng nhóc béo không nhúc nhích thì còn ổn, dù sao bị đè lên người suốt bảy ngày bảy đêm như vậy, Kỳ Hàn Thâm đã thấy quen, nhưng khi nhóc đột nhiên cử động, hắn lập tức cảm thấy mình bị đè đến mức khó thở.
Thằng nhóc chống người dậy mới phát hiện trên người mình có thêm một chiếc áo choàng tỏa ra ánh sáng lờ mờ, Khi cúi đầu nhìn xuống nhìn, nhóc thấy ba cũng mặc một chiếc cùng kiểu, trên đó còn lưu lại hơi thở vỏ trứng vô cùng quen thuộc của thằng nhóc, thằng nhóc lập tức vui mừng kêu "oa oa".
Hóa ra vỏ trứng còn có thể sử dụng như vậy! Thằng nhóc vui mừng khôn xiết, nhịn không được quơ chân múa tay, Kỳ Hàn Thâm thực sự không chịu nổi nữa, duỗi tay đẩy thằng nhóc ra.
Vừa đẩy thằng nhóc ra, hắn lập tức cảm thấy dễ thở hơn nhiều, Kỳ Hàn Thâm hít một hơi thật sâu quan sát hoàn cảnh xung quanh, lông mày càng nhíu chặt hơn, như đang thắc mắc tại sao giấc mơ lần này lại bình yên đến vậy?
Sự chú ý của thằng nhóc bị thu hút bởi bộ trang phục tu chân ba con do vỏ trứng vàng tự động biến ra, thậm chí bị đẩy ra cũng không hề tức giận. Nhóc đứng dậy xoay một vòng rồi dậm dậm chân, cảm nhận được chiếc áo choàng màu vàng nhạt vừa vặn và đôi ủng nhỏ êm chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.