Xuyên Thành Trứng Của Vai Ác Diệt Thế (Xuyên Nhanh)
Chương 369: Tiên Tôn Mỹ Cường Thảm
Vọng Thư
29/06/2024
Nhóc con đau lòng cho ba hiếu thuận dữ dội một phen, trực tiếp đè ngã ba vừa mới ngồi dậy không lâu lần nữa, khiến cho não bộ của Kỳ Hàn Thâm vốn đã bị tàn dư ma khí ăn mòn, suýt nữa bị nhóc con làm cho tan nát.
“Ba ơi! Hu hu! Ba ơi! Oa oa!”
Tiếng gào khóc bi ai vang vọng bên tai khiến cho đầu óc Kỳ Hàn Thâm như muốn nổ tung, ong ong như có thứ gì đó muốn chui ra ngoài.
Sắc mặt Kỳ Hàn Thâm nhanh chóng tái nhợt, trên trán thấm ra vô số mồ hôi lạnh, hắn muốn ngăn chặn tiếng khóc đó nhưng như có gì đó mắc kẹt trong cổ họng khiến hắn không thể thốt ra lời.
Đột nhiên hắn cảm thấy nhóc con này có lẽ không hề muốn giành cái gì từ trên người mình, mà chỉ đơn giản là muốn quấy rối mình đến chết.
"Ọe!"
Thân hình Kỳ Hàn Thâm loạng choạng nôn ra một hộc máu đen, tiếng khóc của nhóc con cũng theo đó mà im bặt.
Một lúc sau, nhóc con dùng đôi mắt to tròn như quả trứng luộc cẩn thận hỏi: "Ba ơi, sao ba lại nôn ra nhiều siro như vậy chứ? Ba không thích ăn cái này à?"
Đừng nói, màu sắc này hương vị này thực sự có chút giống, chỉ là so với siro lỏng thơm ngon đặc sệt, thứ mà Kỳ Hàn Thâm nôn ra tanh hơn, hệ thống sợ hai ba con xuyên không gian nói gà nói vịt lại cãi nhau, bèn giải thích cho thằng nhóc:
“Đây không phải là siro, mà là đang thải ra ma khí còn sót lại, nếu có thể nôn ra hết trong một hơi như vậy thì đúng là niềm vui bất ngờ đấy.”
Hệ thống vốn đã hạ thấp âm lượng phát sóng, nó thích nhóc con này thì thích, nhưng không ai có thể chịu nổi khi âm thanh ma quái vang lên, không ngờ lại có hiệu quả kỳ diệu như vậy, nhớ đến cái hắt xì ban đầu của nhóc con, hệ thống cảm thấy cũng không phải là không thể hiểu ra.
Kỳ Hàn Thâm cũng không trả lời nhóc con, bởi vì hắn còn đang đứt quãng ói máu đen, cũng may có chú hệ thống giải thích, nhóc con biết ba đang tốt lên nên không sợ hãi.
Nhóc con ôm chân ngắn nhỏ mắt trông mong nhìn ba đang ép siro, chẳng được bao lâu, giọt nước mắt lo lắng cho ba chảy xuống từ khóe miệng.
Này cũng không thể trách nhóc được, lúc ở thế giới trước thứ này còn quý hơn sữa mạch nha gấp trăm lần, hơn nữa lệnh hạn chế đường lãnh khốc vô tình của ba, cơ hội nếm thử của nhóc con ít ỏi vô cùng.
Đã bảy ngày nay nhóc không ăn gì, cái bụng nhỏ vốn đã lép bẹp, nhìn ba ở cự ly gần nôn ra siro như vậy, ai có thể chịu nổi chứ?
Nhưng nhóc con vẫn biết rõ những gì nôn ra là thứ bẩn thỉu, nhóc không thể hút vào, vì thế buộc bản thân phải chuyển sự chú ý sang trái tim và bụng của ba.
Cứ như vậy, thỉnh thoảng Kỳ Hàn Thâm lại nôn ra một ngụm máu đen, nhóc con lại ngồi xổm sang bên khác vươn bàn tay trắng nhỏ ra kiểm tra cơ thể ba.
Sau khi nôn ra hết những gì có thể, đầu óc Kỳ Hàn Thâm tỉnh táo hơn nhiều, đầu ngón tay miễn cưỡng vận dụng một tia linh lực còn lại thi triển một thuật pháp thanh tẩy, dọn dẹp sạch sẽ những chất bẩn nôn ra, vừa “lau” khóe miệng lấy lại tinh thần, đã phát hiện tiểu gia hoả đang ngồi xổm trước mặt mình nhăn mặt cau mày.
Lúc này đầu óc hắn đã tỉnh táo, thù địch đối với tiểu gia hỏa cũng giảm đi phần nào.
Mặc dù không biết mục đích của đối phương đột nhiên xuất hiện là gì, nhưng từ kim đan trong cơ thể trên người tản mát ra hơi thở, cùng với bản thân hắn chưa đọa vào ma đạo, có thể thấy hiện tại tiểu gia hỏa này đang giúp hắn.
Nhưng bản tính của Kỳ Hàn Thâm vốn lạnh lùng, giờ đây lại càng đề phòng cao độ với thế giới bên ngoài, sắc mặt nhìn thằng nhóc cũng vô cùng lãnh đạm: "Ngươi đang sờ gì?" Nói xong, hắn tóm lấy cái móng tay mập ú đang ấn loạn trên bụng mình.
Sắc mặt của nhóc con cũng rất nghiêm trọng: "Ba, có phải ba lén con ăn vụng hay không?"
Nhóc càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy, nếu không thì sao bụng ba lại to như vậy! Cái bụng nhỏ của nhóc đã đói đến mức lõm vào, từ khi sinh ra đến giờ cái bụng nhỏ chưa bao giờ lép bẹp như thế này!
Chịu đói đã là nỗi đau đáng thương mà cuộc đời của nhóc con không thể chịu đựng được! Lúc này mà bảo nhóc ba lén nhóc ăn vụng… Nhóc con chỉ nghĩ đến thôi cũng muốn sụp đổ!
Nhóc con bị ba nắm lấy một ngón tay, cũng không ảnh hưởng nó dùng một ngón tay nhàn rỗi khác khoa tay múa chân, nói líu lo đủ thứ, cuối cùng vỗ nhẹ ngón tay trắng lên bụng dưới của Kỳ Hàn Thâm, lời lẽ chính đáng: "Ba ơi, chỗ này của ba căng phồng, chỗ này của con xẹp lép!"
Kỳ Hàn Thâm: "..."
Tu luyện không ăn uống mấy trăm năm, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày bị một tiểu đồng ba tuổi nghi ngờ ăn vụng.
Cũng không biết phải chăng do cảm xúc của thằng nhóc quá mức mãnh liệt, giống như hắn thực sự đã làm gì đó đại gian đại ác sau lưng đối phương, Kỳ Hàn Thâm hiếm khi kiên nhẫn giải thích: "Bụng không ở đây."
Nói rồi ấn ngón tay trắng nhỏ vào bên trái rốn, lạnh lùng nói cho nhóc con nghe ăn no thì chỗ này sẽ căng phồng, nhóc con nghe vậy hai mắt hơi trợn to: "Vậy chỗ căng phồng này của ba là gì?"
Kỳ Hàn Thâm: "Chẳng phải là viên kim đan ngươi nhét cho ta sao?"
Cùng với ma khí bị đẩy ra, những gì mơ hồ cảm nhận được khi hôn mê cũng chậm rãi được Kỳ Hàn Thâm nhớ lại, không chỉ biết được nhóc con dùng sức mạnh phi thường như thế nào nhét viên kim đan to lớn vào đan điền của hắn, mà còn biết nhóc con luyện chế nguyên liệu của kim đan chính là "chiếc đệm" dưới mông của nhóc con, còn từ trên trời rơi xuống trực tiếp đập hắn xuống đất... Có một số chuyện không thể suy nghĩ sâu xa, nếu không sẽ rất dễ lấy oán trả ơn.
“Ba ơi! Hu hu! Ba ơi! Oa oa!”
Tiếng gào khóc bi ai vang vọng bên tai khiến cho đầu óc Kỳ Hàn Thâm như muốn nổ tung, ong ong như có thứ gì đó muốn chui ra ngoài.
Sắc mặt Kỳ Hàn Thâm nhanh chóng tái nhợt, trên trán thấm ra vô số mồ hôi lạnh, hắn muốn ngăn chặn tiếng khóc đó nhưng như có gì đó mắc kẹt trong cổ họng khiến hắn không thể thốt ra lời.
Đột nhiên hắn cảm thấy nhóc con này có lẽ không hề muốn giành cái gì từ trên người mình, mà chỉ đơn giản là muốn quấy rối mình đến chết.
"Ọe!"
Thân hình Kỳ Hàn Thâm loạng choạng nôn ra một hộc máu đen, tiếng khóc của nhóc con cũng theo đó mà im bặt.
Một lúc sau, nhóc con dùng đôi mắt to tròn như quả trứng luộc cẩn thận hỏi: "Ba ơi, sao ba lại nôn ra nhiều siro như vậy chứ? Ba không thích ăn cái này à?"
Đừng nói, màu sắc này hương vị này thực sự có chút giống, chỉ là so với siro lỏng thơm ngon đặc sệt, thứ mà Kỳ Hàn Thâm nôn ra tanh hơn, hệ thống sợ hai ba con xuyên không gian nói gà nói vịt lại cãi nhau, bèn giải thích cho thằng nhóc:
“Đây không phải là siro, mà là đang thải ra ma khí còn sót lại, nếu có thể nôn ra hết trong một hơi như vậy thì đúng là niềm vui bất ngờ đấy.”
Hệ thống vốn đã hạ thấp âm lượng phát sóng, nó thích nhóc con này thì thích, nhưng không ai có thể chịu nổi khi âm thanh ma quái vang lên, không ngờ lại có hiệu quả kỳ diệu như vậy, nhớ đến cái hắt xì ban đầu của nhóc con, hệ thống cảm thấy cũng không phải là không thể hiểu ra.
Kỳ Hàn Thâm cũng không trả lời nhóc con, bởi vì hắn còn đang đứt quãng ói máu đen, cũng may có chú hệ thống giải thích, nhóc con biết ba đang tốt lên nên không sợ hãi.
Nhóc con ôm chân ngắn nhỏ mắt trông mong nhìn ba đang ép siro, chẳng được bao lâu, giọt nước mắt lo lắng cho ba chảy xuống từ khóe miệng.
Này cũng không thể trách nhóc được, lúc ở thế giới trước thứ này còn quý hơn sữa mạch nha gấp trăm lần, hơn nữa lệnh hạn chế đường lãnh khốc vô tình của ba, cơ hội nếm thử của nhóc con ít ỏi vô cùng.
Đã bảy ngày nay nhóc không ăn gì, cái bụng nhỏ vốn đã lép bẹp, nhìn ba ở cự ly gần nôn ra siro như vậy, ai có thể chịu nổi chứ?
Nhưng nhóc con vẫn biết rõ những gì nôn ra là thứ bẩn thỉu, nhóc không thể hút vào, vì thế buộc bản thân phải chuyển sự chú ý sang trái tim và bụng của ba.
Cứ như vậy, thỉnh thoảng Kỳ Hàn Thâm lại nôn ra một ngụm máu đen, nhóc con lại ngồi xổm sang bên khác vươn bàn tay trắng nhỏ ra kiểm tra cơ thể ba.
Sau khi nôn ra hết những gì có thể, đầu óc Kỳ Hàn Thâm tỉnh táo hơn nhiều, đầu ngón tay miễn cưỡng vận dụng một tia linh lực còn lại thi triển một thuật pháp thanh tẩy, dọn dẹp sạch sẽ những chất bẩn nôn ra, vừa “lau” khóe miệng lấy lại tinh thần, đã phát hiện tiểu gia hoả đang ngồi xổm trước mặt mình nhăn mặt cau mày.
Lúc này đầu óc hắn đã tỉnh táo, thù địch đối với tiểu gia hỏa cũng giảm đi phần nào.
Mặc dù không biết mục đích của đối phương đột nhiên xuất hiện là gì, nhưng từ kim đan trong cơ thể trên người tản mát ra hơi thở, cùng với bản thân hắn chưa đọa vào ma đạo, có thể thấy hiện tại tiểu gia hỏa này đang giúp hắn.
Nhưng bản tính của Kỳ Hàn Thâm vốn lạnh lùng, giờ đây lại càng đề phòng cao độ với thế giới bên ngoài, sắc mặt nhìn thằng nhóc cũng vô cùng lãnh đạm: "Ngươi đang sờ gì?" Nói xong, hắn tóm lấy cái móng tay mập ú đang ấn loạn trên bụng mình.
Sắc mặt của nhóc con cũng rất nghiêm trọng: "Ba, có phải ba lén con ăn vụng hay không?"
Nhóc càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy, nếu không thì sao bụng ba lại to như vậy! Cái bụng nhỏ của nhóc đã đói đến mức lõm vào, từ khi sinh ra đến giờ cái bụng nhỏ chưa bao giờ lép bẹp như thế này!
Chịu đói đã là nỗi đau đáng thương mà cuộc đời của nhóc con không thể chịu đựng được! Lúc này mà bảo nhóc ba lén nhóc ăn vụng… Nhóc con chỉ nghĩ đến thôi cũng muốn sụp đổ!
Nhóc con bị ba nắm lấy một ngón tay, cũng không ảnh hưởng nó dùng một ngón tay nhàn rỗi khác khoa tay múa chân, nói líu lo đủ thứ, cuối cùng vỗ nhẹ ngón tay trắng lên bụng dưới của Kỳ Hàn Thâm, lời lẽ chính đáng: "Ba ơi, chỗ này của ba căng phồng, chỗ này của con xẹp lép!"
Kỳ Hàn Thâm: "..."
Tu luyện không ăn uống mấy trăm năm, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày bị một tiểu đồng ba tuổi nghi ngờ ăn vụng.
Cũng không biết phải chăng do cảm xúc của thằng nhóc quá mức mãnh liệt, giống như hắn thực sự đã làm gì đó đại gian đại ác sau lưng đối phương, Kỳ Hàn Thâm hiếm khi kiên nhẫn giải thích: "Bụng không ở đây."
Nói rồi ấn ngón tay trắng nhỏ vào bên trái rốn, lạnh lùng nói cho nhóc con nghe ăn no thì chỗ này sẽ căng phồng, nhóc con nghe vậy hai mắt hơi trợn to: "Vậy chỗ căng phồng này của ba là gì?"
Kỳ Hàn Thâm: "Chẳng phải là viên kim đan ngươi nhét cho ta sao?"
Cùng với ma khí bị đẩy ra, những gì mơ hồ cảm nhận được khi hôn mê cũng chậm rãi được Kỳ Hàn Thâm nhớ lại, không chỉ biết được nhóc con dùng sức mạnh phi thường như thế nào nhét viên kim đan to lớn vào đan điền của hắn, mà còn biết nhóc con luyện chế nguyên liệu của kim đan chính là "chiếc đệm" dưới mông của nhóc con, còn từ trên trời rơi xuống trực tiếp đập hắn xuống đất... Có một số chuyện không thể suy nghĩ sâu xa, nếu không sẽ rất dễ lấy oán trả ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.