Xuyên Thành Trứng Của Vai Ác Diệt Thế (Xuyên Nhanh)
Chương 370: Tiên Tôn Mỹ Cường Thảm
Vọng Thư
29/06/2024
Nhóc con bỗng nhiên ngộ ra: "Đúng rồi! Suýt nữa thì con quên mất!"
Kỳ Hàn Thâm đối với nhóc con xinh đẹp trước mặt cực kỳ giống mình, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Chẳng nói gì khác, chỉ riêng viên kim đan to quá mức này, căng phồng trong đan điền của mình. Nhịn ăn nhiều năm như vậy, đúng là lâu lắm rồi hắn có cảm giác no căng bụng.
Sóng gió ăn vụng vừa qua khỏi, nhóc con yên tĩnh chưa đến ba giây, cũng đã ngồi vào trong lòng ngực ba, bắt đầu rầm rì làm nũng: "Ba ơi, con đói rồi, con muốn ăn bánh kem bơ, muốn ăn kẹo mút, muốn ăn thanh phô mai, muốn ăn xoài."
Cây kẹo mút là ba sau khi uống say đồng ý với nhóc, bánh kem bơ là món tráng miệng ngon mới được phát hiện, thanh phô mai quả xoài là hoa hồng đỏ bạch nguyệt quang trong lòng nhóc!
Thế giới trước điều kiện hạn chế, không mua được thanh phô mai, đến mùa hè nhóc cũng không dám đòi ăn xoài, nhưng thế giới này khác rồi, nhóc đã ba tuổi rồi! Lúc trước ba đã nói qua ba tuổi cơ thể khỏe mạnh thì sẽ được ăn xoài!
Đi đến thế giới này, nhóc đã chuẩn bị sẵn sàng để hứng gió bão!
Kết quả là Kỳ Hàn Thâm hoàn toàn không hiểu gì về chuỗi tên món ăn mà nhóc con nói ra, chỉ tiên phong đạo cốt mà nhẹ nhàng trả lời: "Ngươi là linh thể bẩm sinh, vốn không cần ăn ngũ cốc, sao lại có chuyện đói?
Theo quan điểm của hắn, sở hữu thiên phú như vậy càng phải trân trọng, sớm bước vào con đường tu hành rèn luyện khí lực thể chất. Nếu như trước đây gặp phải tiểu đồng có tư chất tương đồng như vậy, hắn nhất định sẽ thu nhận làm đệ tử bồi dưỡng.
Nghĩ đến đây, Kỳ Hàn Thâm không thể không nhớ đến Long Thiên Lân vừa là đồ đệ, vừa là "cháu ngoại" của hắn, mang theo vẻ mặt tổn thương tâm lý nặng nề về việc nhận đồ đệ, nhận người thân, hắn lạnh lùng nói: "Hơn nữa, ta cũng không phải là ba ngươi."
Lời này vừa thốt ra, nhóc con lập tức ngây người, ba một chân dẫm vào hai vùng mìn, nhóc con nhất thời không biết nên tính sổ khoản nào trước, nhưng dù trước sau gì cũng không thể tránh khỏi một màn khóc lớn kinh thiên động địa.
Hệ thống cười hí hí giảm âm lượng xuống, tiếp tục nhâm nhi hạt dưa xem kịch.
Nhóc con là một người hắt hơi có thể quét nhà, tiếng khóc có thể xua tan tàn dư ma khí, uy lực của tiếng khóc nức nở liên tục dù Kỳ Hàn Thâm đã dự đoán được nhưng vẫn không thể lường trước.
Lần này nhóc con khóc òa, Kỳ Hàn Thâm không còn đau đầu buồn nôn nữa, mà là đau đan điền.
Không sai, chính là viên kim đan to tròn bên trong đó không ngừng rung động theo tiếng khóc của nhóc con, khiến cho đan điền đã được ma khí sửa chữa của hắn lại một lần nữa lung lay sắp đổ.
Kỳ Hàn Thâm: Sao lại như vậy?
Kỳ Hàn Thâm tập trung suy nghĩ, không lâu sau đã xác nhận được mối liên hệ giữa kim đan trong bụng mình với nhóc con trước mắt còn lớn hơn hắn nghĩ, cả hai gần như là đồng bộ.
Nhóc con hét lên cao vút, kim đan to tròn rung động mãnh liệt, nhóc con càng gào thét, kim đan càng đập mạnh lên xuống, trái phải trong đan điền, tuy cả hai không có nối liền cảm giác nhưng cũng không khác là mấy.
Tìm kiếm sự bất tử đã mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên Kỳ Hàn Thâm gặp phải loại chuyện này, sau khi im lặng một lát, xác nhận tất cả công pháp điều tức đều vô dụng, Kỳ Hàn Thâm bình tĩnh ngước nhìn nhóc con khóc đến ợ hơi với vẻ mặt u ám.
“Hức hu hu!"
"Được rồi, đừng khóc nữa."
Ánh mắt đẫm lệ mông lung của nhóc con nhìn ba ruột, phát hiện đối phương không định đi tới ôm nhóc, cũng không giải quyết hai vùng sấm sét, chỉ vứt một câu đừng khóc nữa lạnh như băng đã muốn dỗ được nhóc sao?
Nhóc con ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương khóc đến đỏ bừng lên, thấy thế cũng không nhịn được chớp mắt ghét bỏ ba ruột: "Hu hu." Cái mông nhỏ linh hoạt uốn éo, toàn bộ thân thể quay lưng lại về phía ba ruột, tiếp tục khóc lớn hu hu.
Mặc dù nhóc con không nói gì nhưng trên tấm lưng nhỏ mượt mà lại giống như viết đầy mấy chữ: “Chỉ dùng một câu đã muốn dỗ được nhóc á? Nằm mơ đi!
Kỳ Hàn Thâm cảm nhận được mình bị nhóc con khinh bỉ: “..."
Sắc mặt của Kỳ Tiên Tôn lạnh như băng, lòng bàn tay đặt ở phần dưới bụng, sắc mặt càng ngày càng đen, hắn đã sống bảy trăm năm, trong đó sáu trăm chín mươi năm hắn đều đang dốc lòng tu luyện, thời gian mười năm còn lại không phải dùng để hoàn thành nhiệm vụ của tông môn nhận đệ tử thì cũng là tham dự môn số trận chiến chính tà trừ ma vệ đạo.
Hắn có sinh nhóc con hay không, chẳng lẽ hắn còn không biết sao? Mà hắn cũng không biết rõ nhóc con này từ đâu tới, chẳng lẽ lại còn muốn hắn thừa nhận quả trứng vàng khổng lồ từ trên trời giáng xuống kia là do hắn sinh ra à? Tất nhiên là không có khả năng!
Bây giờ cho hắn ăn kim đan để hắn không đọa ma đạo là đã liên lụy đến một đoạn nhân quả rồi, nếu như lại nhận quan hệ ba con mà đứa trẻ nhắc đến…
Kỳ Hàn Thâm nhắm mắt lại, cắn chặt răng hàm: “Được rồi, ba ra lệnh cho con không được khóc nữa!"
Trước khi hắn thu lại máu đầu tim để khiến Long Thiên Lân đền mạng trước, dù thế nào thì kim đan trong bụng cũng không thể có vấn đề, cùng lắm thì hắn tạm thời nhận lấy, sau khi hắn đổi lại nội đan bị Long Thiên Lân cướp đi lại dùng những cách thức khác trả lại nhóc con này.
Kỳ Hàn Thâm đối với nhóc con xinh đẹp trước mặt cực kỳ giống mình, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Chẳng nói gì khác, chỉ riêng viên kim đan to quá mức này, căng phồng trong đan điền của mình. Nhịn ăn nhiều năm như vậy, đúng là lâu lắm rồi hắn có cảm giác no căng bụng.
Sóng gió ăn vụng vừa qua khỏi, nhóc con yên tĩnh chưa đến ba giây, cũng đã ngồi vào trong lòng ngực ba, bắt đầu rầm rì làm nũng: "Ba ơi, con đói rồi, con muốn ăn bánh kem bơ, muốn ăn kẹo mút, muốn ăn thanh phô mai, muốn ăn xoài."
Cây kẹo mút là ba sau khi uống say đồng ý với nhóc, bánh kem bơ là món tráng miệng ngon mới được phát hiện, thanh phô mai quả xoài là hoa hồng đỏ bạch nguyệt quang trong lòng nhóc!
Thế giới trước điều kiện hạn chế, không mua được thanh phô mai, đến mùa hè nhóc cũng không dám đòi ăn xoài, nhưng thế giới này khác rồi, nhóc đã ba tuổi rồi! Lúc trước ba đã nói qua ba tuổi cơ thể khỏe mạnh thì sẽ được ăn xoài!
Đi đến thế giới này, nhóc đã chuẩn bị sẵn sàng để hứng gió bão!
Kết quả là Kỳ Hàn Thâm hoàn toàn không hiểu gì về chuỗi tên món ăn mà nhóc con nói ra, chỉ tiên phong đạo cốt mà nhẹ nhàng trả lời: "Ngươi là linh thể bẩm sinh, vốn không cần ăn ngũ cốc, sao lại có chuyện đói?
Theo quan điểm của hắn, sở hữu thiên phú như vậy càng phải trân trọng, sớm bước vào con đường tu hành rèn luyện khí lực thể chất. Nếu như trước đây gặp phải tiểu đồng có tư chất tương đồng như vậy, hắn nhất định sẽ thu nhận làm đệ tử bồi dưỡng.
Nghĩ đến đây, Kỳ Hàn Thâm không thể không nhớ đến Long Thiên Lân vừa là đồ đệ, vừa là "cháu ngoại" của hắn, mang theo vẻ mặt tổn thương tâm lý nặng nề về việc nhận đồ đệ, nhận người thân, hắn lạnh lùng nói: "Hơn nữa, ta cũng không phải là ba ngươi."
Lời này vừa thốt ra, nhóc con lập tức ngây người, ba một chân dẫm vào hai vùng mìn, nhóc con nhất thời không biết nên tính sổ khoản nào trước, nhưng dù trước sau gì cũng không thể tránh khỏi một màn khóc lớn kinh thiên động địa.
Hệ thống cười hí hí giảm âm lượng xuống, tiếp tục nhâm nhi hạt dưa xem kịch.
Nhóc con là một người hắt hơi có thể quét nhà, tiếng khóc có thể xua tan tàn dư ma khí, uy lực của tiếng khóc nức nở liên tục dù Kỳ Hàn Thâm đã dự đoán được nhưng vẫn không thể lường trước.
Lần này nhóc con khóc òa, Kỳ Hàn Thâm không còn đau đầu buồn nôn nữa, mà là đau đan điền.
Không sai, chính là viên kim đan to tròn bên trong đó không ngừng rung động theo tiếng khóc của nhóc con, khiến cho đan điền đã được ma khí sửa chữa của hắn lại một lần nữa lung lay sắp đổ.
Kỳ Hàn Thâm: Sao lại như vậy?
Kỳ Hàn Thâm tập trung suy nghĩ, không lâu sau đã xác nhận được mối liên hệ giữa kim đan trong bụng mình với nhóc con trước mắt còn lớn hơn hắn nghĩ, cả hai gần như là đồng bộ.
Nhóc con hét lên cao vút, kim đan to tròn rung động mãnh liệt, nhóc con càng gào thét, kim đan càng đập mạnh lên xuống, trái phải trong đan điền, tuy cả hai không có nối liền cảm giác nhưng cũng không khác là mấy.
Tìm kiếm sự bất tử đã mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên Kỳ Hàn Thâm gặp phải loại chuyện này, sau khi im lặng một lát, xác nhận tất cả công pháp điều tức đều vô dụng, Kỳ Hàn Thâm bình tĩnh ngước nhìn nhóc con khóc đến ợ hơi với vẻ mặt u ám.
“Hức hu hu!"
"Được rồi, đừng khóc nữa."
Ánh mắt đẫm lệ mông lung của nhóc con nhìn ba ruột, phát hiện đối phương không định đi tới ôm nhóc, cũng không giải quyết hai vùng sấm sét, chỉ vứt một câu đừng khóc nữa lạnh như băng đã muốn dỗ được nhóc sao?
Nhóc con ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương khóc đến đỏ bừng lên, thấy thế cũng không nhịn được chớp mắt ghét bỏ ba ruột: "Hu hu." Cái mông nhỏ linh hoạt uốn éo, toàn bộ thân thể quay lưng lại về phía ba ruột, tiếp tục khóc lớn hu hu.
Mặc dù nhóc con không nói gì nhưng trên tấm lưng nhỏ mượt mà lại giống như viết đầy mấy chữ: “Chỉ dùng một câu đã muốn dỗ được nhóc á? Nằm mơ đi!
Kỳ Hàn Thâm cảm nhận được mình bị nhóc con khinh bỉ: “..."
Sắc mặt của Kỳ Tiên Tôn lạnh như băng, lòng bàn tay đặt ở phần dưới bụng, sắc mặt càng ngày càng đen, hắn đã sống bảy trăm năm, trong đó sáu trăm chín mươi năm hắn đều đang dốc lòng tu luyện, thời gian mười năm còn lại không phải dùng để hoàn thành nhiệm vụ của tông môn nhận đệ tử thì cũng là tham dự môn số trận chiến chính tà trừ ma vệ đạo.
Hắn có sinh nhóc con hay không, chẳng lẽ hắn còn không biết sao? Mà hắn cũng không biết rõ nhóc con này từ đâu tới, chẳng lẽ lại còn muốn hắn thừa nhận quả trứng vàng khổng lồ từ trên trời giáng xuống kia là do hắn sinh ra à? Tất nhiên là không có khả năng!
Bây giờ cho hắn ăn kim đan để hắn không đọa ma đạo là đã liên lụy đến một đoạn nhân quả rồi, nếu như lại nhận quan hệ ba con mà đứa trẻ nhắc đến…
Kỳ Hàn Thâm nhắm mắt lại, cắn chặt răng hàm: “Được rồi, ba ra lệnh cho con không được khóc nữa!"
Trước khi hắn thu lại máu đầu tim để khiến Long Thiên Lân đền mạng trước, dù thế nào thì kim đan trong bụng cũng không thể có vấn đề, cùng lắm thì hắn tạm thời nhận lấy, sau khi hắn đổi lại nội đan bị Long Thiên Lân cướp đi lại dùng những cách thức khác trả lại nhóc con này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.