Xuyên Thành Vai Chính A Sau Dem Pháo Hôi O Khiêng Chạy
Chương 13: Bán Thân?
Thảo Môi Đà Đà
07/07/2023
Lăng Mộc nhìn dịch dinh dưỡng bị quăng trên mặt đất, ánh mắt lạnh băng nhìn thiếu niên đang trước mặt này.
Thiếu niên kia mang một đầu tóc vàng mềm mại, vẻ ngoài ngọt ngào, dáng người nhỏ xinh, nhưng biểu tình lúc này lại không đẹp chút nào, tràn ngập ý châm chọc.
“Sao nào, không nói được? Nếu mày không thể chứng minh mày không hề gian lận, vậy thì nhanh chóng đi thú nhận với giáo viên đi.”
Biểu tình của thiếu niên tóc vàng kia cực kiêu căng, chán ghét mà trừng mắt nhìn Lăng Mộc.
“Mày cũng đừng có trách tao, là do mày quá vô liêm sỉ, vậy mà lại dựa vào gian lận để qua mặt mọi người, cho dù mày đã bị Lâm gia chúng tao đuổi đi, nhưng mày mà như vậy cũng khiến cho chúng tao mất mặt!”
Thiếu niên trước mắt này tên là Lâm Nặc, là con trai của Lâm Chí Viễn, người thừa kế của tập đoàn tài chính lớn thứ ba Liên Bang, đồng thời, cũng là em trai kế của Lăng Mộc.
Đương nhiên, từ sau khi Khâu Chấn Dương từ hôn với y, Lâm gia liền đuổi ba mẹ con bọn họ ra ngoài, cho nên hai người bọn họ cũng chẳng còn quan hệ gì nữa.
“Tao không gian lận.” Lăng Mộc lạnh lùng mở miệng.
Nhưng Lâm Nặc lại không tin: “Không tổ đội với khác, chỉ dựa vào một Omega như mày, căn bản không có khả năng lấy được nhiều tinh hạch như vậy, mày nghĩ tụi tao đều là đồ ngu à?”
Một đám cả nam nữ phía sau Lâm Nặc đều đồng loạt hướng ứng, ánh mắt bọn họ khi nhìn về phía Lăng Mộc đều tràn ngập vẻ khinh thường.
Lăng Mộc thật sự không muốn nhiều lời vô nghĩa với Lâm Nặc, cơm cũng chưa ăn, cho nên hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Cơ thể của y bây giờ vẫn còn cảm thấy không thoải mái, có thời gian đối phó với tên này, chẳng thà về phòng ngủ.
“Này, tao cho mày rời đi rồi sao, mày đứng lại đó cho tao!”
Lâm Nặc trực tiếp bị làm lơ cho nên tức giận đến giậm chân, lập tức sai ra hiệu cho một tên Alpha quen biết nhào lên bắt người.
Alpha thân cao chân dài sức lớn, hai ba bước đã bắt kịp y, đè y lại, khóa chặt hai cánh tay y, thậm chí cúi đầu uy hiếp.
“Tao khuyên mày nên ngoan ngoãn một chút, một Omega giống như mày, tao sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu.”
Lăng Mộc lập tức không thể động đậy, nghiến răng nghiến lợi ra sức giãy giụa, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả, chỉ biết căm phẫn mà hét lên.
“Chúng mày con mẹ nó có bệnh đấy à!”
Lâm Nặc thấy y đã bị không chế, lập tức sảng khoái hơn không ít, kiêu căng ngạo mạn mà đi tới, đang định nói gì đó, nhưng lập tức trừng lớn mắt.
“Mày, mày bị đánh dấu rồi?!”
Thời điểm rời khỏi phòng, Lăng Mộc mặc một chiếc áo cao cổ, thậm chí còn dùng miếng dán tin tức tố dán miệng vết thương lại, để tránh tin tức tố của Khâu Chấn Dương tràn ra ngoài.
Nhưng dù sao thì y cũng không nhìn thấy miệng vết thương, miếng dán tin tức tố bị dán lệch một chút, có một ít dấu răng vẫn lộ ra ngoài, hiện tại bị tên Alpha khác khóa chặt hai tay, lại giãy giụa một phen, dấu răng liền lộ ra ngoài.
Tiếng hét của Lâm Nặc không nhỏ, đã thế bên này có một đám Omega tụ tập, khiến cho rất nhiều người chú ý, cho nên có rất nhiều người đều nghe thấy chuyện Lăng Mộc đã bị đánh dấu.
Lâm Nặc còn không chê lớn chuyện, mở to mắt, cố ý giả vờ kinh ngạc mà nói:
“Lăng Mộc, đừng có bảo là vì muốn thông qua khảo hạch, mà mày bán thân đấy chứ?”
“Câm miệng, cút ngay cho tao!”
Lăng Mộc tức giận đến mức mắt cũng đỏ cả lên, toàn bộ ánh mắt người xung quanh đều tập trung ở trên người y, có khiếp sợ, có nghi hoặc, nhưng càng nhiều hơn là ghê tởm.
Đối với lời nói của Lâm Nặc, đa số mọi người đều lựa chọn tin tưởng, dù sao trong lịch sử của học viện Tinh Tế, chưa bao giờ xuất hiện một Omega có thể tự mình vượt qua khảo hạch.
Mà nhìn dáng vẻ của Lăng Mộc, chẳng có chút dáng vẻ thơm tho mềm mại của một Omega chút nào, lại còn rất hung ác, chỉ sợ sẽ không có Alpha nào nguyện ý giúp đỡ, cho nên chắc chắn ý đã bán thân để đổi lấy tinh hạch!
Trong lúc nhất thời, những học viên đang bây xem bát quái bắt đầu thảo luận, chỉ chỉ trỏ trỏ Lăng Mộc.
“Trời ạ, vậy mà lại có một Omega không biết xấu hổ như vậy, quá mất mặt…”
Một Omega khác kéo tay em gái của mình, ánh mắt tràn đầy ghê tởm.
“Trời đất, vậy mà có người nguyện ý đổi nữa sao? Tôi thấy dáng vẻ hắn, cứng cỏi săn chắc như vậy, vừa thấy đã chẳng có hứng thú gì rồi.”
Những Alpha tụ tập lại với nhau mà khinh thường lên tiếng.
“Omega thật tốt a, lớn lên thành dáng vẻ như vậy rồi vẫn có người nguyện ý đổi.”
Nhóm Beta núp ở một bên, không ra mặt trực tiếp nhưng tiếng nói vẫn vang vọng.
Âm thanh ồn ào truyền vào trong tai y dần trở nên xa xôi, Lăng Mộc không ngừng giãy giụa, nhưng vẫn không thể thoát ra được.
Y há to miệng thở dốc, nhìn chằm chằm Lâm Nặc đứng cách đó không xa mà cười đắc ý với ánh mắt đầy căm phẫn, những vết xanh tím trên người chưa biến mất càng thêm đau.
Luôn như vậy, Lâm Nặc luôn như vậy!
Rõ ràng, từ trước đến nay y hoàn toàn chưa hề đắc tội đến hắn, thậm chí muốn tránh còn không kịp, nhưng hắn lúc nào cũng có thể tìm ra rất nhiều lý do để bắt lỗi y!
Trước đây hắn bịa chuyện trước mặt mẹ y, khiến cho mẹ nhốt y vào trong phòng mà đánh một trận, ở trường thì nói dối để cho giáo viên cùng bạn học đều ghét y!
Hiện tại y đã rời khỏi Lâm gia, vậy mà hắn vẫn không buông tha!
Ánh mắt Lăng Mộc tràn đấy hận ý, mà ánh mắt của Lâm Nặc cũng dần trở nên ghen tị.
Lý do mà hắn luôn kiếm chuyện với Lăng Mộc chỉ có một, đó chính là Lăng Mộc từng đính hôn với tiểu thiếu gia của Khâu gia!
Rõ ràng chỉ là một tên xấu xí thô bỉ, vậy mà có thể đính hôn với người cao quý như vậy, đó chính là mục tiêu từ nhỏ của hắn!
Thử hỏi Lâm Nặc sao có thể không hận!
Cho dù hiện tại đã giải trừ hôn ước, nhưng oán hận chôn sâu lòng vẫn khó phai.
Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, cổ tay của Lăng Mộc cũng bị Alpha kia siết chặt đến đỏ lên.
Y dường như đã trở thành người bị mọi người chỉ trỏ, trở thành đối tượng mà mọi người ghê tởm, bọn họ có thể nhiệt tình nhục mạ y, nhiệt tình phỉ nhổ y, tất cả, toàn bộ đều là vì vết đánh dấu sâu cổ y.
Thiếu niên kia mang một đầu tóc vàng mềm mại, vẻ ngoài ngọt ngào, dáng người nhỏ xinh, nhưng biểu tình lúc này lại không đẹp chút nào, tràn ngập ý châm chọc.
“Sao nào, không nói được? Nếu mày không thể chứng minh mày không hề gian lận, vậy thì nhanh chóng đi thú nhận với giáo viên đi.”
Biểu tình của thiếu niên tóc vàng kia cực kiêu căng, chán ghét mà trừng mắt nhìn Lăng Mộc.
“Mày cũng đừng có trách tao, là do mày quá vô liêm sỉ, vậy mà lại dựa vào gian lận để qua mặt mọi người, cho dù mày đã bị Lâm gia chúng tao đuổi đi, nhưng mày mà như vậy cũng khiến cho chúng tao mất mặt!”
Thiếu niên trước mắt này tên là Lâm Nặc, là con trai của Lâm Chí Viễn, người thừa kế của tập đoàn tài chính lớn thứ ba Liên Bang, đồng thời, cũng là em trai kế của Lăng Mộc.
Đương nhiên, từ sau khi Khâu Chấn Dương từ hôn với y, Lâm gia liền đuổi ba mẹ con bọn họ ra ngoài, cho nên hai người bọn họ cũng chẳng còn quan hệ gì nữa.
“Tao không gian lận.” Lăng Mộc lạnh lùng mở miệng.
Nhưng Lâm Nặc lại không tin: “Không tổ đội với khác, chỉ dựa vào một Omega như mày, căn bản không có khả năng lấy được nhiều tinh hạch như vậy, mày nghĩ tụi tao đều là đồ ngu à?”
Một đám cả nam nữ phía sau Lâm Nặc đều đồng loạt hướng ứng, ánh mắt bọn họ khi nhìn về phía Lăng Mộc đều tràn ngập vẻ khinh thường.
Lăng Mộc thật sự không muốn nhiều lời vô nghĩa với Lâm Nặc, cơm cũng chưa ăn, cho nên hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Cơ thể của y bây giờ vẫn còn cảm thấy không thoải mái, có thời gian đối phó với tên này, chẳng thà về phòng ngủ.
“Này, tao cho mày rời đi rồi sao, mày đứng lại đó cho tao!”
Lâm Nặc trực tiếp bị làm lơ cho nên tức giận đến giậm chân, lập tức sai ra hiệu cho một tên Alpha quen biết nhào lên bắt người.
Alpha thân cao chân dài sức lớn, hai ba bước đã bắt kịp y, đè y lại, khóa chặt hai cánh tay y, thậm chí cúi đầu uy hiếp.
“Tao khuyên mày nên ngoan ngoãn một chút, một Omega giống như mày, tao sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu.”
Lăng Mộc lập tức không thể động đậy, nghiến răng nghiến lợi ra sức giãy giụa, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả, chỉ biết căm phẫn mà hét lên.
“Chúng mày con mẹ nó có bệnh đấy à!”
Lâm Nặc thấy y đã bị không chế, lập tức sảng khoái hơn không ít, kiêu căng ngạo mạn mà đi tới, đang định nói gì đó, nhưng lập tức trừng lớn mắt.
“Mày, mày bị đánh dấu rồi?!”
Thời điểm rời khỏi phòng, Lăng Mộc mặc một chiếc áo cao cổ, thậm chí còn dùng miếng dán tin tức tố dán miệng vết thương lại, để tránh tin tức tố của Khâu Chấn Dương tràn ra ngoài.
Nhưng dù sao thì y cũng không nhìn thấy miệng vết thương, miếng dán tin tức tố bị dán lệch một chút, có một ít dấu răng vẫn lộ ra ngoài, hiện tại bị tên Alpha khác khóa chặt hai tay, lại giãy giụa một phen, dấu răng liền lộ ra ngoài.
Tiếng hét của Lâm Nặc không nhỏ, đã thế bên này có một đám Omega tụ tập, khiến cho rất nhiều người chú ý, cho nên có rất nhiều người đều nghe thấy chuyện Lăng Mộc đã bị đánh dấu.
Lâm Nặc còn không chê lớn chuyện, mở to mắt, cố ý giả vờ kinh ngạc mà nói:
“Lăng Mộc, đừng có bảo là vì muốn thông qua khảo hạch, mà mày bán thân đấy chứ?”
“Câm miệng, cút ngay cho tao!”
Lăng Mộc tức giận đến mức mắt cũng đỏ cả lên, toàn bộ ánh mắt người xung quanh đều tập trung ở trên người y, có khiếp sợ, có nghi hoặc, nhưng càng nhiều hơn là ghê tởm.
Đối với lời nói của Lâm Nặc, đa số mọi người đều lựa chọn tin tưởng, dù sao trong lịch sử của học viện Tinh Tế, chưa bao giờ xuất hiện một Omega có thể tự mình vượt qua khảo hạch.
Mà nhìn dáng vẻ của Lăng Mộc, chẳng có chút dáng vẻ thơm tho mềm mại của một Omega chút nào, lại còn rất hung ác, chỉ sợ sẽ không có Alpha nào nguyện ý giúp đỡ, cho nên chắc chắn ý đã bán thân để đổi lấy tinh hạch!
Trong lúc nhất thời, những học viên đang bây xem bát quái bắt đầu thảo luận, chỉ chỉ trỏ trỏ Lăng Mộc.
“Trời ạ, vậy mà lại có một Omega không biết xấu hổ như vậy, quá mất mặt…”
Một Omega khác kéo tay em gái của mình, ánh mắt tràn đầy ghê tởm.
“Trời đất, vậy mà có người nguyện ý đổi nữa sao? Tôi thấy dáng vẻ hắn, cứng cỏi săn chắc như vậy, vừa thấy đã chẳng có hứng thú gì rồi.”
Những Alpha tụ tập lại với nhau mà khinh thường lên tiếng.
“Omega thật tốt a, lớn lên thành dáng vẻ như vậy rồi vẫn có người nguyện ý đổi.”
Nhóm Beta núp ở một bên, không ra mặt trực tiếp nhưng tiếng nói vẫn vang vọng.
Âm thanh ồn ào truyền vào trong tai y dần trở nên xa xôi, Lăng Mộc không ngừng giãy giụa, nhưng vẫn không thể thoát ra được.
Y há to miệng thở dốc, nhìn chằm chằm Lâm Nặc đứng cách đó không xa mà cười đắc ý với ánh mắt đầy căm phẫn, những vết xanh tím trên người chưa biến mất càng thêm đau.
Luôn như vậy, Lâm Nặc luôn như vậy!
Rõ ràng, từ trước đến nay y hoàn toàn chưa hề đắc tội đến hắn, thậm chí muốn tránh còn không kịp, nhưng hắn lúc nào cũng có thể tìm ra rất nhiều lý do để bắt lỗi y!
Trước đây hắn bịa chuyện trước mặt mẹ y, khiến cho mẹ nhốt y vào trong phòng mà đánh một trận, ở trường thì nói dối để cho giáo viên cùng bạn học đều ghét y!
Hiện tại y đã rời khỏi Lâm gia, vậy mà hắn vẫn không buông tha!
Ánh mắt Lăng Mộc tràn đấy hận ý, mà ánh mắt của Lâm Nặc cũng dần trở nên ghen tị.
Lý do mà hắn luôn kiếm chuyện với Lăng Mộc chỉ có một, đó chính là Lăng Mộc từng đính hôn với tiểu thiếu gia của Khâu gia!
Rõ ràng chỉ là một tên xấu xí thô bỉ, vậy mà có thể đính hôn với người cao quý như vậy, đó chính là mục tiêu từ nhỏ của hắn!
Thử hỏi Lâm Nặc sao có thể không hận!
Cho dù hiện tại đã giải trừ hôn ước, nhưng oán hận chôn sâu lòng vẫn khó phai.
Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, cổ tay của Lăng Mộc cũng bị Alpha kia siết chặt đến đỏ lên.
Y dường như đã trở thành người bị mọi người chỉ trỏ, trở thành đối tượng mà mọi người ghê tởm, bọn họ có thể nhiệt tình nhục mạ y, nhiệt tình phỉ nhổ y, tất cả, toàn bộ đều là vì vết đánh dấu sâu cổ y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.